“Mi nói gặp James Smith Bush khi ở Hoàng Sa hỉ? Răng mà hấn cho bọn mi nợ tiền hỏa khí? Cậu nỏ hiểu.”
Chuyện là đám Dương Nghi Thanh nhân số không nhiều, nhưng vẫn liều mạng đi cứu gần 100 người, trong đó có Dương Tú Linh và Vương Thiên Kiều.
Về cơ bản thì bọn Dương Hùng Thanh có hai nghề. Nghề chính là cướp biển. Nghề phụ là buôn “cơm đen” hoặc buôn người, đa phần là nữ để bán vào thanh lâu.
Nguồn hàng chủ yếu là nô lệ tình dục được mua đi bán lại, đôi khi là con nhà nghèo ở các làng ven biển bị bắt cóc.
Nhà Thanh hiện đang phải đau đầu dẹp loạn Thái Bình Thiên Quốc. Vùng biển thì hải quân châu Âu thống trị toàn bộ Đông Á. Ai rảnh mà đi quản đám hải tặc?
Vì lẽ đó cái thời buổi loạn li này, giặc cướp nhan nhản trong đất liền cũng như trên biển.
Đám Dương Hùng Thanh là những “hàng tuyển”của Đông Vương, có thuyền tốt, có huấn luyện cùng quy củ tác chiến, số lượng lại đông đến hơn 500 người, rất nhanh đã có chỗ đứng trong hệ thống hải tặc Đông Á và có quan hệ mật thiết với Thiên Địa Hội.
Chuyện này thực ra cũng chẳng lạ gì, trong Thái Bình Thiên Quốc chẳng thiếu người thuộc hội kín này. Có điều Thiên Địa Hội hiện giờ đã trở thành những hệ thống tổ chức rời rạc độc lập với nhau. Ví dụ như phân đà Phúc Kiến sẽ không nghe Tổng Đà Đài Loan, mà phân đà Áo Môn-Macau hay Hương Cảng đủ lực tự lập môn hộ. Thậm chí các phân đà nhỏ và xa như ở miền Bắc Đại Nam lại càng khó quản lý.
Đôi khi các nhánh Thiên Địa Hội này còn xả nhau ác hơn cả xả bang hội khác.
Lại nói đến phi vụ giải cứu của Dương Nghi Thanh, thực sự là chín phần chết chắc, khả năng toàn mạng mà thoát ra gần như bằng không. Có điều thằng đầu đất này làm liều mà hên sao được việc.
Chắc trời rủ lòng thương kẻ trượng nghĩa. Nên vào đúng cái ngày Nghi Thanh xuất thủ, thì trùng hợp thế nào nhóm hải tặc của Hùng Thanh bị “úp sọt” – can tội hớt tay trên mối làm ăn của “đàn anh”.
Chọn ngày không bằng gặp ngày. Thế là “chàng hiệp khách” chẳng những cứu được Tú Linh và Thiên Kiều, còn tiện tay dắt theo hơn trăm nữ tử “hàng loại một” bị nuôi nhốt nữa.
Điều này giải thích vì sao Thiên Hương Lầu đổi chủ có một năm mà bỗng nhiên nổi như cồn. Toàn là hàng tuyển, không nổi mới lạ.
Lại nói vì sao chọn lựa Hà Tĩnh làm nơi đổ bộ.
Vì Nghi Thanh và Hùng Thanh đều là người Thiên Địa Hội. Nhưng cái hội kín này giờ chỉ còn tên và các phân đà chia tách tự trị cao. Hai thằng này vốn không cùng phân đà. Nên có các vàng thì Nghi Thanh cũng không dám bén mảng tới Bắc Kỳ - đất này Hùng Thanh hơi lắm nhân mạch, đặt chân lên đây là xác định bị săn tới chết.
Vùng Nam Kỳ thì Dương Nghi Thanh chưa với đến được. Tầm ảnh hưởng của Thiên Địa Hội ở Trung Kỳ không mạnh. Nhưng hên là hắn bắt được liên lạc với người quen, từ đó nối đến Tri phủ Nguyễn Phúc Nhượng.
Vậy là “liên minh ma quỷ” giữa quan phụ mẫu và giang hồ “phản Thanh phục Minh” ra đời. Cho nên đám Vương Tuyên Kiều dám hoạt động ngang nhiên ở đất Hà Tĩnh cũng dễ hiểu.
Có điều đám người Hoa này tới chưa lâu, chưa biết ai mới là Đại Đầu lớn nhất ở đất Hà Tĩnh.
Kẻ móc nối Thanh với Nhượng đã xuôi Nam rồi, nên tai mắt của Thiên Địa Hội ở vùng này chả còn ai.
Lại với ý nghĩ quan Tri Phủ to lắm ( ý tưởng của bên Tàu) cho nên Thiên Hương Lầu làm việc không e dè gì hết.
Tất nhiên ở Hà Tĩnh mối làm ăn từ lâu đã phân chia rõ ràng. Trần gia – Tri Phủ nước sông không phạm nước giếng. Lầu xanh, sòng bạc là tri phủ quản. Trần Gia lo buôn lậu. Hay nói cách khác là Trần – Hồ thay mặt Võ Đề Đốc làm ăn.
Cho nên việc Thiên Hương Lầu Trần gia mắt nhắm mắt mở thôi.
Nhưng cậu San lại nghi ngờ bọn này dính dáng đến vụ thằng Trẩu phải đi mò tôm, thêm cả việc kích động Cán gàn tạo phản nữa. Vì vậy San mới lập kế mà úp sọt Thiên Hương Lầu rồi khui ra bao nhiêu chuyện thú vị.
Chưa kể thương nhân Mĩ quốc James Smith Bush nữa chứ. Tư bản hút máu từ lúc nào lại cho nợ tiền hàng tới mấy ngàn lượng bạc như thế? Điều này làm cậu San tò mò lắm.
Lúc này Dương Tú Linh nhìn Vương di, mà Thiên Kiều thì lúng túng không biết trả lời sao.
“ À.. Cậu hiểu rồi. Chuyện tế nhị cậu không hỏi nữa” San thiếu lại vỗ đùi cái đét như phát hiện vấn đề.
“ Không không… Ngươi hiểu nhầm. Vương di không liên quan. Là…là tên tóc vàng kia tự đeo bám tự nguyện ý cho nợ” Dương Tú Linh thấy dì nhỏ bị hiểu nhầm thì vội lên tiếng giải thích.
“Được rồi. Cậu tạm tin mi. Tiện nhắc mi cái này… ở đây chỉ có Cậu Cả, Cậu San hay San thiếu – nỏ có ai là “Ngươi”. Nhớ mà kêu cho đúng. Mi hiểu?”
San lúc này quả thật là rất khác so với lúc mới xuyên không. Hắn đã không khác gì một thiếu gia xã hội đen quyền lực trùm một vùng. Hệ thống không hiểu đã làm gì để cho San thành một kiểu dở dở ương ương, nửa phong kiến nửa hiện đại như vậy.
Dương Tú Linh bị dằn mặt nhưng không sợ, ngược lại còn chu mỏ vểnh mặt thách thức.
“ Linh nhi đừng hỗn, Cậu San là người … đứng đầu vùng này. Chúng ta chọc không nổi.”
Thiên Kiều là người từng trải , đến lúc này mà Tri phủ vẫn không cho người đến cứu thì nàng đã đoán ra “gã trẻ con” trước mặt có bao nhiêu quyền lực.
“Mi quá lời hè. Bản thiếu nỏ quyền chi mô. Có điều thầy của cậu là Đề đốc An Tĩnh. Cha cậu thì trùm cái xứ ni… Bọn mi ngu xuẩn giết người của cậu – chắc biết hậu quả hử?”
Đây chính xác là cáo mượn oai hùm, cậu cảm thấy bản thân vẫn chưa đè nổi Tri phủ thì đám này vẫn chưa có khuất phục hoàn toàn.
“ Đề …. Đề … Đốc lưỡng tỉnh… Long Đầu…” Thiên Kiều nghe vậy cũng chỉ biết lắp bắp lẫn lộn trong miệng.
Đến giờ nàng mới hiểu mình đụng phải thứ dữ gì rồi.
“Nói thật… cậu không hiểu bọn mi ngu thật hay giả ngu nựa (nữa). Kinh doanh chộ ni gần năm mà Trùm Thám hay Cán Đại Đầu là ai nỏ biết? Vậy biết Đề đốc Võ Trọng Bình không? Thầy của cậu. Con trai hấn mới rời đi đó... Sao rồi, lúc này nói chuyện thẳng thắn được rồi hử?”
Việc mượn oai người khác San thiếu thực ghét bỏ.
Nhưng hắn còn nhỏ quá , khó dọa người được. Hoặc muốn vậy thì hắn phải ra tay tàn nhẫn thật sự, đúng chuẩn vô nhân tính. Nhưng phần “hiện đại” bên trong San lại khó mà cho phép hắn làm điều này.
Cho nên Cậu quyết tâm công khai lý lịch khủng ba đời nhà mình.
“ Trùm Thám? Cán Đại Đầu?” Dương Tú Linh một bên không hiểu nghẹo đầu nghẹo cổ tò mò hỏi…
“ Trùm Thám là ông nội cậu. Cán Đại Đầu là cha cậu. Nhà cậu 4 đời trùm đất ni. Mi hiểu chứ?” San thiếu trừng mắt nhìn, hắn sao mà ghét đứa con gái không hiểu chuyện này vậy..
Cộp cộp cộp…
“ Nô gia không biết mà mạo phạm oai nghiêm nhà Cậu… xin Cậu đại nhân đại lượng tha cho Tiểu Linh. Con bé còn ngây thơ không biết gì……”
Cộp cộp cộp…
Lúc này dù bị trói cả tay, chân nhưng Thiên Kiều vẫn gắng gượng quỳ gối dập đầu bùm bụp xuống sàn cầu xin tha thứ.
“ A Di…” Dương Tú Linh hét lên đau khổ…
“ Cậu… Cậu San … Tú Linh xin cậu tha cho Dì. Bọn ta không giết người của cậu. Bọn ta chỉ báo tin….” Dương Tú Linh thấy Thiên Kiều đập đầu như muốn chảy máu thì sợ hãi dùng hai gối lết từng khúc nhỏ ngã xiêu ngã vẹo về phía Cậu San mà cầu xin.
“ Tiểu Linh chớ có… “ Bốp
Thương hoa tiếc ngọc không phải là tính cách của Cậu. Hoa nào thương được chứ hoa có độc là chịu không có thương nổi.
Đến lúc này còn nghĩ chặn miệng của con Linh , lừa dối Cậu, thì tức là không nể mặt bản CV hoành tráng của cậu San rồi nhỉ. Đáng đánh.
San nhanh như chớp vả cho Thiên Kiều một cú trời giáng khiến ả ngã đập cả đầu vào vách tướng gỗ.
“ Đồ khốn kiếp vũ phu…”
Dương Tú Linh gào lên, nhao người nhe nanh như muốn cắn…
Ục… ục ục…
San thiếu nhe răng gằn giọng: “ “Cậu đang rất nhân từ với bọn mi đọ (đó). Hay bọn mi thèm đòn? Lúc ni vẫn cố che giấu? Dám phay người của cậu thì bọn mi phải hiểu – CẬU NỎ RẢNH GIỠN VỚI BỌN MI!”
Ặc ặc… ục ục…
Dương Tú Linh hai mắt trợn ngược như lòi ra , cả gương mặt trắng hồng giờ đã tím ngắt, Trán nổi gân xanh chằng chịt, miệng há lớn đớp đớp như cá mắc cạn.
Tây San thiếu đã bắt lấy cần cổ nàng mà siết mạnh. Sụn nhẫn ép chặt, không có một tia không khí nào lọt qua được. Chỉ cần kéo dài 3-4 phút, chắc chắn Tú Linh sẽ chết ngạt ngay lập tức.
“ Cậu San… xin cậu buông tha Tiểu Linh… nô gia xin khai hết…”
Thiên Kiều sợ hãi đến kinh hoàng. Nàng nhìn thấy được ánh mắt của thiếu niên kia lạnh lẽo không tính người. Thực sự hắn không đùa.. Nếu còn lươn lẹo chắc chắn cả hai ả họ sẽ chết rất thảm.
Bịch…
Cậu San buông tay, quay lưng quay lưng về phía Tú Linh, mặc kệ nàng đang run rẩy trên mặt đất, hai mắt thất thần...
Thậm chí nàng đã cảm nhận cái chết đến rất gần. Tú Linh tham lam hô hấp , cổ rất đau nhưng vẫn phải thở, còn thở tức là còn sống. Người thiếu niên cao lớn xứ Đại Nam này quá đáng sợ rồi, nàng thề sẽ không giở tính tiểu thư ra nữa.
Vốn xinh đẹp lại hoạt bát dễ gây thiện cảm, chỉ cần nàng ra mấy chiêu như khóc, hờn dỗi hay chu mỏ là mấy giai bằng tuổi bị đốn tim hết. Nhưng cái này không xi-nhê với cậu San.
Thiên Kiều chỉ biết lắc đầu , nàng từng trải nên biết nhiều hơn. Dùng sắc mê hoặc người không phải lúc nào cũng thành công. Có hai loại đàn ông không bị thứ này ảnh hưởng. Thứ nhất đó là loại đàn ông thích đàn ông. Loại này không quá đáng sợ.
Loại thứ hai là đàn ông trong lòng có thứ quan trọng gọi là lý tưởng. Loại này gặp dịp thì chơi, không có bị đàn bà hay tình dục chi phối. Nói cách khác bọn này vô cùng lý trí, rất khó bị nhục dục làm mờ con mắt … rất đáng sợ…