Một người đàn ông có vóc người nhỏ thó, mặc áo vải thô màu xanh xám gương mặt trầm như nước bước ra khỏi khu nhà gỗ của Cán Gàn. Lúc này San đã né qua một bên cho nên tên này cũng không nhận ra , sự thật thì Hồ Văn cũng đang bức bối cho nên không có để ý xung quanh cho lắm, hắn làu bàu cái gì đó trong miệng rồi bước đi thật nhanh. Chắc hẳn tên này không có bao nhiêu từ ngữ dễ nghe đang lẩm bẩm đâu nhỉ!
San thiếu khá hiểu cho tên này, muốn thuyết phục người nhưng bị đuổi đi như vậy thật có chút xấu mặt .
Nhưng đây không phải là điều thiếu gia Trần thị quan tâm, “bệnh nghề nghiệp” của hắn lại phát tác.
“Thám báo của trại ở mô?” San tiến nhanh đến một tên phó đội trưởng (01) cất tiếng hỏi nhỏ.
Người được hỏi chẳng phải ai xa lạ, gã này tên Trần Văn Biểng, họ hàng xa, bàng chi nhà họ Trần.
Cán Gàn là một tên tình nghĩa, hắn phú quý sẽ không quên họ tộc, dù xa đến bắn đại bác khó tới cũng được Cán Gàn lôi về bên cạnh mà nâng đỡ.
Ví như Trần Văn Biểng vậy, là họ hàng rất xa, tính ra thì Văn Biểng là em họ của Cán Gàn, tức là chú của San thiếu. Nhưng cái tầng quan hệ này không thể lôi ra ấn vào đầu San thiếu được. Vì nó quá mờ, vểnh mặt kêu chú – cháu cùng San thiếu hậu quả sẽ khôn lường.
“Cậu hỏi mần chi rứa? Để tôi đưa cậu đi tới chỗ bọn hấn”
Văn Biểng thấy San thiếu thần thần bí bí hỏi thì cũng nhanh ý mà nhỏ giọng đáp lại.
“Tốt, mi dẫn nhanh, Cậu có việc cần, xong việc cậu thưởng trọng” San vận dụng phương ngữ đã thuần thục, nói nhanh thì hấn có thể vấp, nhưng nói từ từ thì rất chuẩn chỉnh rồi.
Để trở thành mật vụ thì ngoài các tố chất đặc thù phù hợp, thiên phú ngoại ngữ tốt cũng là lợi thế - vì có thể nhanh chóng “học” cách nói từng vùng miền để dễ trà trộn. Sở dĩ San trước kia còn rất trẻ mà có thể lập nhiều công lao cho Tổ quốc chính là một phần vì khả năng ngôn ngữ như vậy khiến hắn dễ hoà mình và tạo vỏ bọc.
“ Cảm ơn cậu” Văn Biểng vui vẻ ra mặt , tất tưởi chạy phía trước để dẫn đường…
Trước mặt San lúc này là đội thám báo của trại, có tổng cộng 10 tên chính là hai ngũ gộp thành một thập.
San đi một lượt sau đo tìm ra hai tên có gương mặt phổ thông, dáng dấp bình thường nhất để sử dụng. Sau đó lại tìm thêm ba thằng khác làm người đưa tin.
Trước tiên tình thế gấp gáp, chưa có thời gian đào tạo bọn này cho nên chỉ có thể dùng vẻ bề ngoài để lựa chọn.
Đúng vậy, San muốn theo dõi gã họ Hồ kia , xem hắn gặp ai và làm gì. San vô tình bắt được một tên “thao túng tâm lý” Cán Gàn, dĩ nhiên không thể bỏ qua manh mối này dễ dàng vậy được.
Thám báo ở trại này chưa kinh qua đào tạo của San thì hẳn trình độ mật vụ chưa ra đâu và không chênh nhau bao nhiêu. Cho nên lúc này yếu tố bề ngoài rất quan trọng.
Chọn người xong thì San lôi phắt hai thằng này ra một góc thì thào căn dặn. Hồ Văn đã đi khỏi trại , không còn thời gian chuẩn bị quá lâu nếu không sẽ mất dấu.
“Nhớ lấy, dùng nghề nghiệp nào mà bọn mi quen nhất để tiếp cận cùng theo dõi hấn, cấm để lộ ra sơ hở. Cầm tiền nầy đi mần việc. Hấn đi những đâu, bao lâu, gặp ai… ghi lại hết về báo cho cậu … ” San dặn dò hai đứa thám báo chính cùng ba tên đưa tin.
Sau khi nắm việc cậu San giao phó, năm thằng không hẹn mà tự tách nhau ra rời khỏi doanh trại, công tác phí thì giắt cạp quần, khó rớt lắm.
“ Đại ca… đại ca…”
Lúc này San thiếu một lần nữa bước chân về phía gian nhà của Cán Gàn, nhưng lần này hắn không lén lút mà gào tướng lên theo đúng phong cách trước giờ của cỗ thân thể này.
Dù không còn sót lại bao nhiêu trí nhớ của San nguyên bản, nhưng một số thói quen vẫn mơ hồ có thể nắm bắt được.
“ A tiểu đệ. Mi đi mót cứt về rồi hè?” Cán Gàn nghe tiếng con trai í ới bên ngoài thì vội nhào ra đón… nhưng cách nói chuyện của hắn rất làm tổn thương người nghe.
“ Về rồi, Đại ca ngươi nghe tin ta đi mót cứt chim thì chạy biến khỏi nhà mà trốn về trại. Cho nên tiểu đệ cất công lặn lội mang vài đấu đến cho Đại Ca nghịch đây…” San thiếu thề, hắn không cố ý diễn đây là tự nhiên tâm tình bộc bạch , giống thư hành động đe dọa chơi khăm của San vốn là bản chất vậy.
Cả hai cha con sững sờ.
Cán Gàn lúc này muốn chạy rồi. Những mấy đấu cứt chim, đem chôn sống hắn cũng đủ nữa – Cán thầm nghĩ. Không hiểu thằng quý tử lại lên cơn gì. Kèo này chua.
San thiếu thì sững sờ vì hắn ngày càng thấy thứ đưa hắn xuyên không đã tác động quái ác lên linh hồn, tình cảm , thậm chí suy nghĩ của hắn. Những thay đổi cứ từng ngày tích lại trong tâm tính của San, làm một kẻ trầm ổn như hắn thỉnh thoảng lại có những hành vi bồng bột của một cậu trai mới lớn trong vô thức.
Mà điểm đáng sợ nhất đó là San không thể ức chế hiện tượng trên, thậm chí nó ngày càng ác liệt và San gần như tự mình không nhận ra, bởi lẽ San coi “nó” như là “một lẽ tất yếu”. Hắn đang dần biến thành một thiếu niên 14-15 tuổi thực thụ với kỹ năng của một chiến sĩ tình báo tương lai. Đây là một điểm rất rất khó chấp nhận và gây bối rối cực kỳ cho San.
“ Khụ ... không đùa nữa, hàng này là dùng để chế thuốc nổ. Thầy, người vừa từ đây ra là ai vậy?” San chuyển chủ đề tránh để cho Cán Gàn sợ quá mà hỏng việc.
Nhưng một lần nữa San sững sờ, hắn cất miệng gọi Thầy với Cán Gàn trong vô thức, trơn tru, không có khó khăn ngăn cách gì... Cảm xúc của San một lần nữa lại bị xáo trộn lên.
“ Tiểu đệ, vào trong đã, bên ngoài nắng nóng”
Cán gàn thấy con trai thẫn ra thì nghĩ đến quý tử hai tháng trước ngã ngựa đập đầu xuống đất, đến nay vẫn còn di chứng cho nên vội vã chạy đến kéo hắn vào trong nhà.
“ Ừ...” San cũng chỉ ậm ừ bần thần đi vào nhà.
Thân thế Hồ Văn rất nhanh được khai thác kỹ, vốn dĩ là gã mang họ Lê không phải họ Hồ, là con rể của Hồ gia, nhưng thằng này là ở rể cho nên không có quyền lợi bị đổi họ. Quê gốc Hồ Văn ở Phúc Dương ( nay là Bắc Phú), con nhà nghèo, cha gã tên Lê Thản làm thầy đồ. Hồ gia có mấy vị học qua ở thầy đồ Lê Thản ở Phúc Dương, vốn nhiều tiền cho nên bao trọn cái nhà này.
Văn là con thứ hai của đồ Thản được gả cho nhà họ Hồ ở rể, Hồ Văn cũng có chút tài văn chương cho nên thi đỗ tú tài. Mà khoa đó là Cán Gàn trượt cho nên hai bên có qua lại rồi dần thân quen.
Vì Cán Gàn thi không đỗ mà Hồ Văn lại đỗ cho nên Cán khá bội phục người anh em cột chèo “nửa mùa” này của mình, hai bên đi lại ngày một sâu hơn.
“ Thày ... ta muốn....” San muốn mở miệng nhưng mới há ra liền im bặt lại không thể nói tiếp...
[Chết tiệt... tinh thần của mình bị sao vậy, kém chút nữa hỏng việc rồi] San hung hăng nghĩ trong đầu, hắn rất rất phiền lòng.
Nghiệp vụ và bản năng của hắn vẫn vậy, tri thức vẫn vậy, nhưng khả năng phán đoán tình hình luôn bị cảm xúc thiếu niên chi phối, nhiều lúc nếu không thực sự chú ý sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện dở khóc dở cười.
Ví như việc San thiếu quyết định đi đảo Hòn Con Chim vậy. Giữa ngày hè nóng bức, ầm ầm kéo ba cái thuyền lớn ra đảo trong khi chưa có tìm hiểu đủ thông tin về nó , cuối cùng không có cách nào lên được đảo. Dùng thuyền thúng thì không thể khai thác hiệu quả phân chim, cho nên phí công một hồi lại phải quay về cảng Hạ Vàng. Thật là một lần điên dại phơi nắng đến bỏng cả da.
Nhìn San lúc này thì hiểu, da cháy nắng đỏ như tôm luộc, nhiều nơi đã bong tróc phải dùng dùng mỡ thoa loang lổ như bị ghẻ. Nhìn hắn lúc này chẳng khác mấy so với tắc kè hoa.
Lần này khi mở miệng nói : “ Thày ... ta muốn....” , San cũng gặp cảnh rối loạn tâm lý giữa linh hồn trưởng thành và tâm sinh lý tuổi mới lớn của cơ thẻ này.
San trong phút giây bồng bột muốn há miệng nói, ta muốn học chữ thi công danh, muốn bái Hồ Văn học chữ. Như vậy San hoàn toàn có thể tiếp cận gần nhất thằng này để điều tra. Để xem thằng này xúi bẩy Cán Gàn là ý cá nhân hay có tổ chức. Và nếu có tổ chức thì Hồ gia có tham dự không , Hồ gia đứng ở vị trí nào trong việc xúi giục Cán Gàn.
Hồ gia đối với Trần gia rất quan trọng cho nên việc này cần hết sức chú ý.
Nhưng nghĩ lại thì San thiếu giật nảy mình sợ hãi. Thời này không phải như hiện đại, quan hệ thày trò là cực gắt , nói không quá thì chẳng khác nào cha con. Nếu bái Hồ Văn làm thày sau đó phản hắn, hại hắn thì San thiếu cả quãng đời còn lại đừng mong ngóc đầu dậy.
Cho dù thày có mưu phản đi nữa, trò không theo là chuyện của trò. Nhưng nếu cầm đao đâm sau lưng sẽ bị cả thiên hạ phỉ nhổ. Tuy có thể rêu rao đại nghĩa diệt thân gì đó. Nhưng nói thật là bên ngoài thiên hạ không nói thẳng. Nhưng trong lòng bọn hấn sẽ luôn cảnh giác một kẻ “ lừa thày, phản bạn” và chẳng có ai chơi cùng ngươi cả.
Đặc điểm thời này là vậy, cho nên bái Hồ Văn làm thày để thu thập tình báo thì cái giá phải trả cao quá.
“ Tiểu đệ , mi muốn chi. Nói đại ca nghe … yên tâm có đại ca tại, mi muốn cái chi đại ca cũng lo được” Cán Gàn thấy con trai ngơ ngơ ngác ngác thì thương quá mà vỗ ngực ầm ầm chém gió thành bão.
San thiếu bình tĩnh lai, hắn bĩu môi liếc nhìn “anh bố tiện nghi” không mấy đáng tin cậy này. "Ta muốn làm Hoàng đế , ngươi lo được không?" Dĩ nhiên đây là tính khí trẻ con bộc phát đùa vui ác ý trong lòng , chứ San không có mở miệng nói vậy.
“ Đại ca, tháng Tám có thi Võ Cử ở tỉnh. Ta muốn thi, nhưng tuổi chưa đủ, người có nhiều mối quan hệ … mau lo cho ta một chức Võ Cử không tệ là được”
San thiếu đúng bộ dạng cà lơ phất phơ con nhà giàu trác táng ăn chơi. Nói nhẹ bâng quơ việc Võ Cử như ra chợ mua mớ rau. Hắn phất tay xuy xuy để cho Cán Gàn nghĩ cách, còn mình thì nhâng nháo ngồi vắt vẻo trên ghế của Cán ca.
Lúc này trong phòng lại giống như Tiểu đệ San thiếu là chỉ huy, Cán Gàn là cấp dưới đi đi lại lại nghĩ cách.
Trên mặt San thiếu đúng là viết rõ mấy chữ “Bản thiếu muốn làm quan, ngươi tìm cách đập tiền cho bản thiếu” .
__________
Chú thích: (01)
- Doanh biên chế 5 vệ;
- Vệ biên chế 10 đội, đứng đầu vệ là Vệ úy;
- Đội biên chế 5 thập, đứng đầu đội là Suất đội;
- Thập biên chế 10 ngũ, do Chánh đội trưởng chỉ huy;
- Ngũ gồm 5 người, do Ngũ trưởng chi huy.