Mục lục
Vương Gia Marxism
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Người phương xa, mời dùng trà...”

Bàn gỗ nhỏ kê bên đống lửa, người của hai phe đứng cách nhau đủ xa. Quy củ là quy củ. Nếu phe Thiên Địa Hội giảng quy củ thì San thiếu cũng thuận nước đẩy thuyền thôi. Có điều mấy thứ tiếp theo đều rườm rà, thiếu tính thực tế, mà chẳng có tí ý nghĩa nào. Ví như chuyện “mời trà” này chẳng hạn. 5 chén trà đặt thành hình chữ phẩm, cái rồi mỗi bên cầm uống một chén. Đặt úp xuống, ngửa lên hay di chuyển để hiểu thâm ý là bạn hay thù.

[Đồ điên!] Cậu đây không phải Thiên Địa Hội, mấy thứ quy củ ngáo đá này tìm đồng bọn chúng mày mà diễn.

San tiến lên phía trước. Hắn cầm lên một chén. Rồi chén thứ hai. Hắn đổ hết trà trong hai cái chén.

“Đây là quy củ của người Đại Nam.” Hắn ung dung nhìn Cửu Mệnh nói.

“Hảo!” Gã trùm hơi cau mày, ngón tay khẽ động, nhưng cuối cùng hắn lựa chọn kiên nhẫn.

“Sáng suốt đấy!” San thiếu tủm tỉm cười gật đầu kiểu như đang khen ngợi.

Cửu Mệnh vẫn lựa chọn kiên nhẫn dù bị khiêu khích. Bởi hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm cực độ, từ đám người kỳ lạ mặc áo khoác đen kiểu người Châu Âu đang im lìm đứng cách hắn không xa. Trông kẻ nào cũng như máy móc vô hồn, im lìm như tượng. Nhưng hắn chắc chắn một điều là đám này rất “cứng”, rất kỷ luật – ăn đứt người của hắn. Uy áp vô hình từ những gã này làm Cửu Mệnh cũng hơi rén. Hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đối phương ra bài.

Cậu cả San lẳng lặng nhìn xung quanh, chọn một hướng ít người nhất, rồi bất thình lình tung 2 cái chén rỗng lên cao. Tay phải rút súng, tay trái gạt lẫy … Pằng... pằng… liên tục hai phát đạn cùng trúng đích.

Động tác quá nhanh. Đến khi hắn đút súng vào bao thì đám Thiên Địa Hội núp xung quanh mới nhao nhao ùa ra...

Xoạt....

50 gã áo đen đồng loạt rút súng, không một động tác thừa – giống như San thiếu vừa biểu diễn.

Cửu Mệnh hãi thật sự.

“Dừng tay!” Hắn bật dậy giơ tay la lớn ngăn cản đàn em chớ có liều...Đại ca chúng bây hôm nay đổi tên Nhất Mệnh, có một mệnh thôi, không thể lôi ra đùa nổi.

“Đông người đấy. Cửu Mệnh Đà chủ lại chọn đúng. Cung hỉ!” San thiếu đủng đỉnh lại gần chiếc ghế đẽo từ thân cây rồi ngồi xuống. Sau khi yên vị hắn ra dấu cho thằng này.

“Mời Đà chủ! Không cần khách khí.” Tiếng Quan Thoại chuẩn chỉnh, San thiếu mặt dày tự coi mình là chủ nhà mời khách.

Cửu Mệnh hít một hơi dài để tự trấn tĩnh rồi mới ngồi xuống. Hắn khá tò mò về loại vũ khí đầy uy lực khi nãy, cảm giác vừa quen vừa lạ. Có điều San thiếu đã nhét súng vào bao từ đời nào, lại còn dùng vạt áo phủ lên nữa chứ - có mà thánh mới biết là loại súng nào. Hắn thấy “ớn hàng” thực sự.

“Vị huynh đệ này, có chuyện gì thỉnh chỉ giáo.” Hắn biết đối phương sẽ không chơi theo quy củ Thiên Địa Hội, chủ động ngưng màn “đánh võng” từ nãy tới giờ.

“ Hai chuyện.Giải quyết khúc mắc của bạn ta và Vương Phi Long. Từ nay hai bên nước sông không phạm nước giếng…” San thiếu không có thói quen dùng trà của người lạ. Tin vào quy cách giang hồ có mà thần kinh rung rinh.

“ Việc thứ hai?” Cửu Mệnh cau mày.

“ Hương Cảng rất nhỏ…” Đến lượt San “đánh thái cực”.

“ Phải, rất nhỏ. Gã đà chủ gật đầu đồng ý , cũng chẳng hiểu câu chuyện đi đến đâu.

“ Dễ chạm mặt nhau…” San thiếu tiếp tục.

“ Rất dễ.”

“ Phân địa bàn đi” Hắn ngửa bài.

Bang phái ở Hương Cảng tuy nhiều nhưng toàn hạng cắc ké. Đáng kể nhất là Thiên Địa Hội, giờ có thêm “Đông A” Bang. Tốt nhất là phân rõ ranh giới để khỏi xung đột lợi ích của nhau.

“Dựa vào cái gì?” Cửu Mệnh cao giọng.

“Đà chủ muốn người của mình hôm nay chết hết không?” San lạnh lùng hỏi ngược lại. Hắn không nói đùa. Đôi khi nhiệm vụ của hắn bao gồm việc “khử” những mối nguy hại đối với quốc gia. Số lần hắn tự ra tay cũng không phải là hiếm. Lời nói của kẻ “từng trải” khác bọt hẳn kiểu “anh hùng mõm”.

“ Khoảng cách giữa hai ta rất gần.” Cửu Mệnh thừ ra một lúc rồi cất lời, nghe chẳng ăn nhập vào đâu.

“ Rất gần.” San thiếu gật đầu xác nhận.

“ Đủ gần để ngươi chết trước khi dùng hoả khí” Đến lượt Cửu Mệnh lạnh nhạt “nắn gân”.

“Đà chủ muốn thử không?”San vẫn thờ ơ đáp trả.

Cửu Mệnh xao động , hắn không dám. Thằng lỏi quá trẻ. Chắc thân thủ cũng không quá cao, khả năng là chơi đòn tâm lý. Có điều đám áo đen hộ vệ của nó mới thực sự khủng bố. Nếu chúng đều dùng loại vũ khí bá đạo kia, Cửu Mệnh có thịt được thằng này thì cũng bị phơ thành cái sàng. Bọn thuộc hạ ở phía ngoài còn thoát được, chứ gã thì… vô phương.

“ Dựa vào hoả thương không tính là anh hùng. Có thể đè nén chúng ta nhất thời nhưng sẽ không có tôn trọng. Không có tôn trọng thì không có hoà bình” Cửu Mệnh trầm ngâm.

“Huynh đài à, thời thế nay khác rồi. Không thay đổi thì là tìm chết. Bản thiếu muốn chơi theo luật của Trần Gia. Ngay tại Hương Cảng!”

“ Ngươi….” Cửu đại ca tự nhiên muốn lụi thằng chó này. Nhưng gã kìm lại được.

“ Chia ra sao?” Chuyện của Vương Phi Long dẹp qua một bên, mất địa bàn là xác định đói vêu mồm. Vì một thằng cụt gần phế mà kiếm chuyện với bọn hung thần này quả thực không đáng.

“ Trần Gia khu Trung Tây. Thiên Địa Hội Khu Đông. Đủ công bình?”

“ Khu Nam?”

“ Tuỳ huynh. Bọn ta không hứng thú.”

Ai rảnh mà quản mấy cái làng trơ trọi trên núi chứ, San thiếu chỉ cần một khu an toàn để kinh doanh thôi.

“Hợp lý. Nhưng quy tắc không thể bỏ. Các ngươi ở đâu tới, bỗng dưng đòi chia phần. Làm gì có chuyện dễ như…”

“Cửu Đà chủ cho giá đi.” San thiếu cắt ngang màn lèm bèm rất phũ.

Cửu Mệnh tức đến run người. Hắn muốn rút đao lắm rồi, chịu không nổi nữa…Không hiểu Trần gia người lớn chết đâu hết mà để thằng khốn nạn này đi bàn công chuyện.

“Năm vạn!”

“Không có thành ý!” San vỗ vỗ tay rồi phủi bụi muốn đứng lên.

Thiên Địa Hội cái quái gì, hắn điều tra rồi, bọn này hiện không mạnh mẽ như lời đồn. Việc làm ăn ngày càng bết. Bố bảo chúng cũng không dám thu phí của đám thương nhân Tây Dương đến Hương Cảng. Sòng bạc, quán rượu, nhà hát, kỹ viện cao cấp thuộc về các “tay máu mặt” quan hệ chặt với người Anh. Nguồn thu của Thiên Địa Hội lúc này chủ yếu đến từ tiền bảo kê dân buôn bán nhỏ, dân nghèo, sới bạc hay ổ điếm hạng xoàng.

Mà dân cư lúc này không nhiều, một bộ phận lớn các làng người Mân lại biệt lập trên núi cao.

Mấy ngành “giải trí” thơm phức thì không xơ múi được gì. Thiên Địa Hội chính ra còn nghèo hơn cún.

Đừng lầm tưởng làm giang hồ dễ sống, các văn sĩ chỉ “chém gió” trong sách hay phim thôi. Thiên Địa Hội vốn là phản tặc và bị Đại Thanh đưa vô danh sách đen, đời đời đàn áp. Chúng chưa thay đổi tư duy làm ăn, giống như Hội Tam Hoàng sau này. Chưa kịp thở phào do trốn được ra đảo, thì lại bị lũ quỷ Tây “bón hành” ngập mặt.

Chính phủ Anh cần một Hương Cảng ổn định phát triển. Họ có thể đồng ý bắt tay với giang hồ miễn là để nơi này không loạn. Nhưng cách làm việc của Thiên Địa Hội vẫn theo lối cũ. Bảo kê, vay nặng lãi, đánh nhau loạn cả lên, đã thế lại không có “thái độ hợp tác” với chính quyền. Như vậy sống được mới tài.

Chỉ đến khi “hội kín” này tách hẳn khỏi tư tưởng “phản Thanh phục Minh”, trở mình thành bang nhóm xã hội đen hay mafia đúng nghĩa thì mới khác bọt. Lúc này người Anh chỉ can thiệp giới chóp bu ở Hongkong, việc quản lý hành chính do Thống đốc người bản địa đảm nhiệm, Thiên Địa Hội khi ấy mới có cửa ngóc đầu dậy. Hiện tại thì bọn này không đủ tuổi. [Dám há mồm đòi 5 vạn, chúng mày không biết cậu cũng đang kẹt tiền à?]

Sau một hồi mặc cả, “bồi thường phí” cuối cùng chốt là 5000 lạng. Thực ra đây là cho Cửu Mệnh mặt mũi với đàn em của gã. Tuyệt tình quá mức cũng không được hay cho lắm.

“Quay lại chuyện Vương Phi Long và bằng hữu người Mỹ của ta…”

“Các hạ yên tâm, hắn sẽ không làm phiền tới người của ngươi.”

“500 lượng. Bản thiếu không muốn nghe tới tên họ Vương ở đất này.”

“ Được, ta sẽ cấp lộ phí cho hắn đi nơi khác.”

“1000 lượng. Ta KHÔNG MUỐN nghe tên hắn - SAU NGÀY MAI..” San thiếu lại nhấn mạnh.

“Thành giao. Ta không biết ai tên như vậy.” Cửu Mệnh gật gù…

“Hảo! Hợp tác vui vẻ!” San thiếu thong dong đứng dậy lững thững rời đi. Đám thuộc hạ của hắn ngay lập tức bưng đến một cái hòm nhỏ đặt trước mặt Cửu Mệnh. Hắn cười cười biến mất sau màn đêm. Cái quái gì mà tình nghĩa huynh đệ giang hồ… muốn “tấu hài” cho ai coi?

“Thiểm Điện Đơn Đao” ngày mai sẽ là quá khứ… đơn giản như vậy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK