“Chết rồi?”
Cậu San mặt mày cau có, tức giận, bàng hoàng không tin tưởng mà hỏi lại.
“ Thưa Cậu chết thật rồi, mấy bữa ni thằng Trẩu mất tích, chúng tôi mất dấu hấn, hôm qua ở bến tàu báo về có xác chết trôi. Xem quần áo thì đúng thằng Trẩu, thưa cậu”
“ Xác đâu?” Cậu San sa sầm mặt mày, cặp mắt sâu hoắm lúc này âm trầm đáng sợ lắm.
“ Thưa cậu vẫn để ở kho bến cảng ạ” Thằng Tuất ở bên cạnh Văn Biển lên tiếng chêm vào.
Chuyện là cậu San có ra lệnh cho năm thằng thám báo chằm chằm theo dõi Hồ Văn, một tên thư sinh vốn không có bao nhiêu uy hiếp gì cả.
Đám người thám báo tuy chưa được hắn đào tạo, nhưng bọn chúng cũng không phải là những kẻ tầm thường. Bọn này toàn là tay cứng cựa, không tung hoành ở bên đất Khmer thì cũng từng lăn lộn giang hồ đã lâu, lưỡi đao dính máu. Không bàn đến lấy một chọi mười vì nó quá ảo, nhưng muốn giết chúng dễ dàng thì cực khó.
Khốn nạn thật! Cậu nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi, chỉ nghĩ Hồ Văn không quá đặc biệt cho nên buông thả một chút để mấy tên thám báo đi theo dõi. Nào ngờ chuyện này lại có án mạng. Không phải một mạng mà những ba mạng một lượt.
Điều này khiến cậu San vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Hồ Văn đã chết trong một ổ hút thuốc phiện, nguyên nhân được cho là bị “say thuốc”.
Ngoài ra, một kẻ mà Hồ Văn gặp gỡ thường xuyên là Nguyễn Minh Tài cũng tèo … nghe nói là trúng gió. Người nhà nhập quan quá nhanh, Trần gia cũng không kịp phản ứng.
Minh Tài cũng là một văn nhân đất Hà Tĩnh tuy công danh chưa được, nhưng lại khá nổi danh trong giới văn đàn vùng này, lực ảnh hưởng không nhỏ.
Một hơi chết ba mạng người…
Tình huống còn kinh khủng rắc rối hơn San tưởng tượng nhiều.
Lúc này hắn không thể không nhanh chân đến bến tàu Sông Rào Cái để khám nghiệm xác. Tuy không phải là chuyên gia khám nghiệm tử thi, nhưng hắn chắc chắn bản lĩnh mò xác của mình phải hơn nhiều so với mấy tên binh sĩ Trần gia này.
Xác chết biết nói, nhưng càng để lâu càng nói ít. San buộc phải tới nhanh nhất có thể.
“ Ngoài Minh Tài thì thằng Văn có gặp ai nựa (nữa) không? Hai thằng ni gặp nhau chộ (chỗ) mô?”
San thiếu hỏi Biểng rất kỹ vì trước khi đi Nghệ An, cậu dặn nó quản lý chuyện theo dõi Hồ Văn mà.
“ Thưa cậu, bọn hấn thường gặp nhau ở Thiên Hương Lầu. Nhưng có điểm lạ đó là trong bốn lần gặp nhau ở đó, chỉ có đúng một lần là hai thằng nầy chơi gái, còn lại ba lần là ngồi phòng riêng nói chuyện… điểm càng lạ hơn nữa là con gái của tú bà Thiên Hương Lầu vào hầu rượu.”
Báo cáo rất chi tiết, sư có chạy thì chùa vẫn còn đó. San rất hài lòng gật đầu. Đám thủ hạ của Cán Gàn vẫn rất khá.
Thiên Hương Lầu chắc chắn có vấn đề, cũng may manh mối hãy còn, chưa có đứt đoạn toàn bộ.
“ Thưa cậu…” Biểng ngập ngừng lên tiếng.
“ Nói đi ấp úng cái chi rứa?” Sán đã khá quen thuộc dùng phương ngữ ở đây, hắn dùng đã rất tự nhiên, không cần nghĩ quá nhiều cũng không phải gò ép gượng gạo.
“ Là con tự ý điều động người ở bến cảng vây lấy Thiên Hương Lầu, tất nhiên là trong tối vây kín không để bọn hấn có người thoát đi...” Biểng có phần chột dạ thưa. Hắn vốn thuộc hệ Trần gia trên núi, việc làm này thực tế là “cáo mượn oai hùm, lấy lông gà làm lệnh tiễn”. Nếu cậu chủ nghi ngờ hắn lộng quyền thì chắc chắn no đòn.
“ Đúng là mi có thất, nhưng do hoàn cảnh vội vã cho nên Cậu châm chước. Lần sau nếu cầm Báo phù của Cậu mới được truyền tin kiểu đó.” San không thể trách Biểng được, xét ra nó làm khá tốt.
Thế nhưng quân đội phải có kỷ luật. Trần gia muốn thoát nguy cơ thì quân kỷ cần chỉnh đốn lại. Cậu San trong đầu nghĩ ra chế độ binh phù kể từ đó cậu có thể quản lý tốt hơn các nhóm thuộc hạ dưới tay.
Trần gia lúc này phân tán các nhóm rời rạc, chỉ dựa vào lòng trung thành của thuộc hạ để điều khiển là không hợp lý, cần có quy ước để tránh việc giả truyền mệnh lệnh.
Thời này điện thoại không có, ấn triện dễ làm giả, công văn dùng không được, tốt nhất là kết hợp cả con dấu công văn cùng binh phù. Cậu San đã rất nhanh có ý tưởng trong đầu.
“ Thưa cậu. Báo Phù là cấy chi?” cả Biểng và Tuất đều ngây ngô hỏi.
“ Sau này bọn mi sẽ biết, lúc này cần nhất chưa phải xem xác thằng Trẩu mà là tấn công Thiên Hương Lầu. Có biết ai chống lưng tụi này không?” Binh quý thần tốc , cả đám Trần gia đao kiếm sáng loáng trong đêm vừa đi vừa bàn chuyện.
“ Theo con biết hẳn là Tri phủ Hà Tĩnh Nguyễn Phúc Nhượng, tòng ngũ phẩm” Tuất có vẻ tinh thông hơn về phía quan trường cùng chỗ ăn chơi cho nên mau mắn bẩm báo.
Tri phủ? Cũng to đấy nhưng không đến mức Cậu San không thể đụng.
Nhưng mà nếu xé rách da mặt cùng đám văn quan phụ trách địa phương thì chẳng có chút nào lợi lộc cả. Thậm chí nếu Tri phủ thật đứng một chân trong sự việc này thì đánh rắn động cỏ càng thêm phức tạp.
Chỉ có thể dùng mưu!
“ Hạ quan bái kiến Võ Đại nhân.”
Tư gia Thành Thủ Uý Cai Đội Hà Tĩnh lúc này nhộn nhịp lắm. Tiểu sư đệ Trần gia đến nhà chơi mang theo mấy rương nhỏ tài vật. Chị dâu, sư huynh xếp thẳng hàng nơi cửa chính đon đả rước San thiếu vào nhà trong.
“ Ôi tiểu sư đệ, mi mần răng mà khách khí như rứa, đến thăm sư huynh được rồi, cần chi mô bày vẹ (vẽ) như ri.”
Võ Trọng Ninh mồm nói vậy cho đúng phép thôi, nhưng tay thì mân mê một chuỗi vòng ngọc trai sung sướng không rời .
Mấy ngày nay vợ thiếp ở nhà đều than làm việc ở Hà Tĩnh không có chất béo gì, đói đến độ da bụng sắp dán vào lưng rồi.
Hai nhà Hồ -Trần thì làm ăn trực tiếp với Đại Lão Gia. Công tử nhà họ Võ đóng quân ở Hà Tĩnh thì không can dự trực tiếp. Tuy được cha cắt phế lại nhưng thu nhập cũng chả đáng là bao. Mấy món như lầu xanh, cờ bạc thì bên Nha Môn Dịch Lại quản, thuộc về mối làm ăn của Tri Huyện, hắn quản không đến, thế là tiền thì vẫn có nhưng không đủ xài.
Nay thằng sư đệ mà cha mới thu không ngờ một lần đến nhà chơi để cho hắn cả nửa năm không cần vì tiền bạc mà phát sầu.
“ Cái Ông ni. Sư đệ một mảng hiếu tâm cả thiên hạ ai không tỏ. Ông không biết sư đệ ở Nghệ An Thành giúp lão gia bao nhiêu sức lực sao?” Vợ cả Ngô Thị lườm nguýt chồng.
Ý nói “ Ông ngu hử, thằng ni nổi tiếng khùng, lại thật thà, ra tay hào phóng. Ông nói khách khí hấn tưởng thật , cơn khùng nổi lên hấn bê hết về thì sao?”
Nói đoạn thị túm lấy một chuỗi ngọc giấu vào trong ngực, phụ nữ kể cũng thần kì vì cái gì mấy bả cũng nhét vào cái khe ấy được.
Phải chắc gạo trước đã, chồng dại, sư đệ khùng. Ai mà biết trước cái chuyện quỷ gì xảy ra tiếp theo?
“ Đại Sư huynh, tiền tài tục vật là vật ngoài thân. Nhà ta thô kệch, lại tục tằn không hiểu văn nhã , nỏ biết cách chi thể hiện lòng thành. Chỉ biết dùng cách này mấy thứ quà tặng không đáng giá này lấy lòng chị dâu. Xin Đại sư huynh đừng chê. Tiểu Sư đệ lần sau còn dám tới chơi nữa…”
San lại bày ra cái bản mặt thánh thiện ngây thơ giả ngây giả dại ….
“ Mà đây chỉ là lễ mọn mà thôi, đại lễ của tiểu đệ đang từ bến tàu vận về thành. Đây là một đôi phỉ thuý cực phẩm đặt từ Đại Thanh cho chị dâu, không đáng bao nhiêu chỉ năm mươi lượng vàng…”
“ Cái gì….” Ngô Thị …. đau tim…. mau gọi cấp cứu …
“ Còn của chị dâu nhỏ cũng một cặp trâm vàng, vòng vàng đặt thợ tốt nhất ở Thăng Long làm có đính đá quý.. cũng không ít hơn 30 lượng vàng ròng…”
Ôi xỉu …. Phan thị lên cơn nhồi máu não….
Cả đám năm bà vừa vợ vừa thiếp của Võ Trọng Ninh oanh yến vậy lấy thiếu niên đáng yêu này… Quả thật tiểu sư đệ giờ như được "dát" hào quang lấp la lấp lánh. Chả bù cho Cán Sư đệ, một năm thấy mặt một lần ngày tết, quà cáp cũng không có hào phóng bằng thằng con gã.
Trách lão gia sao không thu đồ sớm mấy năm, chị em bớt khổ cực… hu hu.
“ Tiểu sư đệ là tuấn tú lịch sự nhất, đây đây uống một ly trà mát, là chị dâu pha đấy…”
“ Tiểu sư đệ ăn miếng bánh ngọt… là chị dâu tự tay làm … càng nhìn càng thấy sư đệ anh tuấn võ dũng tương lai sáng láng…”
“ Tiểu sư đệ, đây là hoa quả chị cắt , ăn mau cho tươi… nhớ thường xuyên đến nhà chơi”
Võ Trọng Ninh trợn cả mắt... hắn thành người thừa trong nhà của mình. Không cáu với tiểu sư đệ được, ghen thì không có cớ vì hắn còn nhỏ. Vả lại hắn cũng thuận mắt vị sư đệ này, ngây ngô dễ thương chết đi được.
Nhưng việc hay chẳng tầy lâu.
“ Hu hu... Cậu San ... Cậu ơi...”
Đúng lúc này thân binh của Võ Trọng Ninh dẫn theo Tuất từ bên ngoài tất tả đi nhanh vào.
[Tiên sư cái thằng điên này...] San chửi ầm trong bụng.
[Đã dặn đừng làm quá lên... cái gì mà máu me bê bết như thế kia? “Diễn” thì cũng vừa phải thôi chứ - có đui đâu mà không biết là máu gà với máu chó?]
“ Huynh đệ từ từ đã , phải cấp cứu... ngươi thương nặng lắm.” Một tên thân binh đang đỡ Tuất tỏ ra quan tâm.
San thì quýnh cả lên. [Mẹ nó, lại còn cấp cứu. Mấy thằng ngu này vì sao không nghe lời? Giỡn quá lố lại thành giỗ quá lớn bây giờ.]
“ Để đó chị dâu xem. Nhà ta ba đời thầy thuốc” một vị thiếp thất của Võ Trọng Ninh lên tiếng.
San ôm trán ... phen này xong hẳn. Bao nhiêu tiền bạc, bao nhiêu bố trí, bị mấy thằng ăn hại đái nát này đạp sạch rồi.
“ Vết rách này phải khâu mới được, áp khăn như vậy không phải cách” vị phu nhân của Võ Trọng Ninh lên tiếng...
[Gì đây... Không phải diễn à? Lại còn phải khâu với vá...] San thiếu tò mò.
“Bẩm bà... không cần ạ. Con có chuyện khẩn phải thưa cùng Cậu nhà con” Tuất thưa vội.
“Mi nói." San thiếu nhập vai, chuyện vết thương để sau. Giờ cần nhất là cần phải tiếp tục vở diễn.
“ Cậu ơi ... hu hu... quà của Võ đại nhân và các vị phu nhân bị cướp rồi....”
Sét đánh ngang tai...
Trời sập....
Đại địa nứt vỡ...
Tận thế tới…
Trong tai các vị phu nhân Võ gia chỉ nghe ong ong hai chữ “ Cướp rồi”.
Ai?... Là kẻ nào ăn gan rồng mật hổ, dám ở đất Hà Tĩnh này cướp đồ họ Võ. Cả đám phu nhân đã chắc mẩm sắp nhận được đồ tốt... cho nên... xót xa... đau... thấu tim...
“ Phu quân....”
“ Ông ơi...”
“ Hu hu hu... vòng của thiếp...”
“ Phỉ thúy của thiếp...”
“ Hu hu hu....”
Anh hùng ai qua được ải mỹ nhân? Mà các ông chồng mấy ai chịu nổi tiếng vợ khóc. Ở đây lại có hẳn năm bà cùng khóc.
Võ Trọng Ninh hai mắt vằn đỏ....
“ Cuồng đồ nơi mô nào dám cướp đồ của vợ mỗ? Tau chém chết mệ bọn bây!”