Bốn con Sư Mã thú kéo xe vững vàng, ổn định chạy bon bon tại trên đường phố rộng rãi của Nam Phong thành, hàng loạt công trình sát sát như rừng ở hai bên đường phố rất nhanh lướt về phía sau.
Bên trong xe khá rộng rãi, ấm áp và thoải mái, Lý Lạc và Khương Thanh Nga, mỗi người ngồi ở một bên bàn trà.
Hai người cũng không có giao lưu quá nhiều, sau khi lên xe, Lý Lạc chính là nhắm mắt dưỡng thần, mà Khương Thanh Nga thì mở ra một quyển sách, chăm chú đọc, có một luồng ánh nắng xuyên qua khe hở cửa sổ xe chiếu vào bên trong, rọi lên gương mặt thanh tú tinh xảo như ngọc, làm cho khuôn mặt kia càng thêm bừng sáng, rõ ràng.
Sự yên tĩnh như vậy kéo dài khá lâu, bờ mi cong dài của Khương Thanh Nga đột nhiên hơi hơi nhấp nháy, khuôn mặt xinh đẹp ngước lên, đôi mắt màu vàng kim nhìn chăm chú vào Lý Lạc ở trước mặt, nói: "Xem ra, những lời ta nói trước đây tại Nam Phong học phủ đã đem tới cho ngươi một ít phiền phức."
"Ta rất xin lỗi."
Lý Lạc nghe vậy, mở mắt ra. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lại không che giấu được sự sắc bén và cường thế ở trước mặt, cười nói: "Lời xin lỗi này nhưng nhìn không thấy chút thành ý nào nha."
"Nếu như ngươi có thành ý thì hãy cho phép ta giải trừ hôn ước đi nha."
Khương Thanh Nga tùy ý lật giở trang sách, nói: "Lẽ nào đây chính là chuyện từ hôn trong truyền thuyết sao? Thế nhưng là theo kịch bản trong tiểu thuyết thì những lời này chẳng phải sẽ do ta chủ động đưa ra sao? Có phải ngươi đã làm trái kịch bản rồi hay không?"
Đối với những lời lạnh nhạt và hài hước bất ngờ này của nàng, Lý Lạc cũng là có phần dở khóc dở cười.
Khương Thanh Nga ngẩng đầu, nhìn Lý Lạc một cái, nhàn nhạt nói: "Thế nào? Sợ hôn ước này đem tới phiền toái càng lớn hơn nữa cho ngươi sao?"
Lý Lạc trầm mặc một hồi, lắc đầu, nói: "Là sợ làm lỡ ngươi. Ngươi là một người con gái trẻ tuổi, hà tất phải gánh một cái hôn ước không cần thiết? Hôn ước này ra đời như thế nào, ngươi cũng không phải là không biết, cha của ta bởi vậy mà mấy năm nay bị mẹ ta đánh không biết bao nhiêu lần?"
"Việc này cha ta làm rất bừa bãi, chuyện phải ăn đòn kỳ thực ta cũng tán thành, nhưng then chốt là vì sao khi mỗi lần mẹ ta đánh cha ta thì đều phải kéo ta vào cùng chịu đòn chứ? !"
Nói xong lời cuối cùng, thần sắc của Lý Lạc cũng có chút oán trách.
Nhớ tới cảnh tượng người phụ nữ ưu nhã hết sức dịu dàng với mình kia, lại chống nạnh, trợn mày đem hai nam nhân một lớn một nhỏ trong nhà đánh cho gà bay chó sủa, mặc dù là Khương Thanh Nga, lúc này cũng nhịn không được đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận hơi hơi nhếch lên, ngay lập tức lại khôi phục bình thường.
"Ta không sợ." Nàng lắc lắc đầu đáp.
Lý Lạc đau đầu nói: "Vậy về sau nếu ngươi gặp được người mà ngươi yêu thích thì làm sao bây giờ? Ngươi làm vậy quả thực chính là làm càn làm bậy a."
Khương Thanh Nga cười nhẹ, nói: "Chưa chắc gặp được đi, ánh mắt ta rất cao nha, hơn nữa ngươi ta đã từng có hôn ước, ta cũng không có khả năng có tâm tư gì với người khác."
Lý Lạc nhìn chằm chằm Khương Thanh Nga, trong giọng nói cất cao có chứa ít nhiều tức giận: "Khương Thanh Nga, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ gì nha? Ta biết rõ cha mẹ ta rất tốt với ngươi, ngươi đối với họ cũng rất cảm kích, thế nhưng là ngươi không cần phải dùng phương thức này để biểu đạt sự cảm tạ của ngươi a, ngươi cho ta là cái gì? Là công cụ để ngươi dùng để thể hiện cảm tạ sao?"
"Cái hôn ước này, ngươi đã đồng ý, nhưng ta đây từng có đồng ý sao?"
Lý Lạc đột nhiên nổi giận, khiến cho Khương Thanh Nga cũng giật mình, đôi mắt vàng kim trong veo của nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt người trước mặt, yên tĩnh chốc lát, sau đó mới hơi hơi cúi đầu nói: "Xin lỗi, chuyện này đích thật là ta không có cân nhắc đến cảm nhận của ngươi."
Lý Lạc thấy thế, nói: "Đã vậy thì, hôn ước kia..."
"Tuy nhiên..."
Khương Thanh Nga ngước khuôn mặt xing đẹp lên, nhìn Lý Lạc, nghiêm túc nói: "Ngươi cũng đã biết rõ, quy củ trong nhà chúng ta như thế nào, nếu như song phương xuất hiện ý kiến bất đồng, vậy thì trước hết đánh một trận, sau đó người thắng được hưởng quyền quyết định."
Cái quy tắc này là do mẹ của Lý Lạc định ra, qua bao nhiêu năm nay, bất cứ việc gì ở trong nhà thì đều luôn được áp dụng như vậy, cho nên mỗi một lần khi mẹ và cha của Lý Lạc có ý kiến bất đồng thì mẹ liền sẽ xắn tay áo lên, trực tiếp kéo lão cha vào trong phòng huấn luyện.
"Cho nên nếu như ngươi có ý kiến rất lớn đối với hôn ước này, sau khi về đến nhà, chúng ta có thể tới phòng huấn luyện, rồi cứ dựa theo quy củ mà làm." Khương Thanh Nga nói ra.
Sắc mặt Lý Lạc tức thì cứng ngắc lại, nét mặt biến ảo bất định, sau cùng hắn cắn răng, chỉ vào Khương Thanh Nga bi phẫn nói: "Khương Thanh Nga, ngươi không nên quá mức nha, ta hiện tại chỉ là một cái Sơ Học giả Thập Ấn cảnh, so với ngươi một cái Địa sát cảnh, đánh cái rắm a? !"
Nhân tộc tu hành, sau khi mở ra Tướng cung chính là Trúc cơ Thập Ấn cảnh, sau Thập Ấn cảnh là Tướng Sư cảnh, nhưng mà chỉ có sau khi vào Tướng Sư cảnh, việc tu hành mới chân chính là bắt đầu đăng đường nhập thất.
Sau Tướng Sư cảnh, có ba đại cảnh giới.
Bái Tướng, Phong Hầu, Xưng Vương.
Phong Hầu, Xưng Vương rất xa, mà Bái Tướng thì chia làm hai cấp bậc thượng, hạ, Thượng là Thiên Cương tướng, hạ là Địa Sát tướng... Mà Khương Thanh Nga thì đang ở vào tầng bậc Địa Sát tướng.
Ở vào tuổi này, có thể đạt đến Bái Tướng cảnh, thiên phú tu luyện của Khương Thanh Nga tuyệt đối khiến cho vô số người vì đó mà chấn động, thậm chí còn có người suy đoán, kỷ lục người trẻ tuổi nhất Đại Hạ quốc bước vào Phong Hầu giả sợ rằng sẽ do chính nàng phá vỡ.
Nhưng bây giờ, Khương Thanh Nga lấy tu vi Địa Sát tướng này lại muốn đánh một trận với Lý Lạc chỉ đang tại Thập Ấn cảnh...
Lý Lạc thật sự lo lắng đến lúc đó vạn nhất nàng không kiểm soát được lực lượng, trực tiếp một cái tát đập chết hắn.
Khương Thanh Nga thu lại thư tịch trên bàn, có phần tiếc nuối nói: "Xem ra ngươi không đồng ý dùng phương thức này, vậy thì không còn cách nào rồi."
Lý Lạc giận run người, trên thế giới này còn có thể tốt hơn hay không chứ, ta muốn từ hôn cũng khó như vậy sao?
Hắn vô lực mà dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt thanh tú mịn màng của Khương Thanh Nga, đặc biệt là đôi con mắt màu vàng kim kia, trong sáng đến mức khiến lòng người mê say.
Hắn thở dài một hơi, giọng nói hạ thấp rất nhiều: "Thanh Nga tỷ, chúng ta coi như đã ở chung rất nhiều năm, nhưng ta minh bạch, đối với ta, ngươi kỳ thực cũng không có loại tình cảm giữ nam và nữ đó."
"Không có tình cảm làm cơ sở, loại hôn ước này còn có ý nghĩa gì chứ?"
Khương Thanh Nga trầm mặc chốc lát, nói: "Tuy rằng ta rất muốn nói, ngươi ngày mai mới mười bảy tuổi mà thôi, còn làm ra vẻ như người trưởng thành..."
"Nhưng mà lời ngươi nói quả thật là có chút đạo lý, mặc dù đối với những người khác ta cũng không có bất kỳ hứng thú gì, nhưng đối với ngươi, chí ít ta không có bài xích."
Lý Lạc cười khổ một tiếng, nói: "Thanh Nga tỷ, tờ hôn ước kia, càng nhiều chính là bởi vì ngươi thể hiện lòng cảm kích đối với cha mẹ ta, ta tin tưởng cảm tình giữa ngươi đối với họ mãnh liệt hơn so với ta rất nhiều, nhưng kiểu cảm kích như vậy, ta thật sự rất không mong muốn."
Dứt lời, Lý Lạc gục đầu xuống, chậm rãi nói tiếp: "Ta biết rõ để cho ngươi thu hồi hôn ước có lẽ không quá thực tế, nhưng mà..."
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt Khương Thanh Nga, "Ta hi vọng ngươi có thể cho mình, cũng cho ta một cái cơ hội."
Lý Lạc dừng một chút, tiếp theo nói: "Chúng ta có thể làm ra một thỏa thuận, trước khi ta có đủ năng lực, ngươi giúp ta kiểm soát Lạc Lam phủ. Chờ đến khi ta tiếp nhận Lạc Lam phủ, ngươi có thể để cho nó không có quá lớn tổn thất, như vậy để thực hiện cảm tạ, ta đem hôn ước trả lại cho ngươi, như thế nào?"
Khương Thanh Nga không có nói chuyện, chỉ là ngón tay ngọc thon dài kia nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn thượng rất có tiết tấu, yên tĩnh kéo dài một hồi lâu, cuối cùng nàng nhẹ giọng hỏi: "Lý Lạc, ngươi thật sự không thích ta sao?"
Lý Lạc bị kìm hãm, ngay lập tức hắn hít sâu một hơi, nói: "Thanh Nga tỷ, ngươi có khả năng đã đánh giá thấp sự hấp dẫn và sự ưu tú của ngươi, đối với người trẻ tuổi mà nói, sự hấp dẫn của ngươi là một loại giết người, nếu như ta nói không thích, vậy thì thật sự quá trái với lương tâm và dối trá rồi."
"Nhưng mà, ta không mong muốn có loại hôn ước này."
Khương Thanh Nga hơi hơi nhíu mày, tiểu thủ đột nhiên vỗ lên trên mặt bàn.
Bùm!
Lý Lạc giật mình, vội vàng trượt mông lùi ra phía sau, nói: "Chúng ta cùng nhau thương lượng kỹ càng, không nên động thủ."
Khương Thanh Nga trừng mắt lườm hắn, nhàn nhạt nói: "Lý Lạc, chỉ một thời gian không gặp, mồm mép của ngươi trái rất giỏi nha. Nhưng mà lời ngươi nói xem như có mấy phần đạo lý, ta có thể đem việc này xem như một trận giao dịch, chờ khi ngươi muốn tiếp nhận Lạc Lam phủ thì ta sẽ đem nó hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao lại cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi sẽ trả hôn ước lại cho ta."
Lý Lạc nghe vậy, tức thì như trút được gánh nặng, thở dài ra một hơi, nhưng đồng thời tại sâu trong cõi lòng cũng không khống chế được xuất hiện một sự mất mát khó giải thích, điều này làm cho hắn không khỏi thầm mắng mình một tiếng, thực sự là tiện...
"Mồm mép của ngươi hôm nay trái lại khiến ta có phần lau mắt mà nhìn a, xem ra ngươi cũng không còn là tiểu hài tử gì nữa rồi."
Lý Lạc có chút nổi giận: "Tiểu hài tử? Ta nhỏ chỗ nào?"
Khương Thanh Nga không có đáp lại lời này của hắn, chỉ là tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm hắn, nói: "Nhưng mà, Lý Lạc a, ta cuối cùng vẫn là muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi thật sự dự định thực hiện thỏa thuận này sao? Bản hôn ước này, một khi đã trả lại, sợ rằng đời này, ngươi thật sự không có một chút hi vọng nào rồi."
Đôi mắt Lý Lạc hơi nhíu, hai tay hắn đè lên bàn trà, đứng thẳng lên, trực tiếp nhìn xuống Khương Thanh Nga, khuôn mặt hai người cách nhau không quá nửa thước.
"Khương Thanh Nga, bản hôn ước này, ta thật sự không chút thèm thuồng, bởi vì trong tương lai, ta muốn để cho chính tay ngươi cầm hôn ước đưa tới cho ta, mà không phải là đưa cho cha mẹ ta."
Đôi mắt vàng kim của Khương Thanh Nga phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Lý Lạc, nét tự tiếu phi tiếu trên khóe môi nàng biểu hiển ra càng thêm rõ ràng, nàng đương nhiên minh bạch ý của Lý Lạc, sở dĩ trả lại bản hôn ước này cho nàng, là bởi vì hiện tại nàng đối với hắn không có sự yêu thích giữa nam và nữ, mà về sau, khi nàng lần nữa cầm hôn ước đưa cho Lý Lạc thì đại biểu rằng nàng đã yêu thích hắn.
"Ngồi xuống." Đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở.
Một lực lượng khó giải thích đột nhiên xuất hiện, trực tiếp ấn mông Lý Lạc trở xuống, nện mạnh lên trên ghế ngồi, sức mạnh đó khiến cho người sau nhịn không được nhăn mặt lại.
Vì vậy, khí thế vừa rồi trong nháy mắt liền thành công dã tràng.
Khương Thanh Nga thì nâng hai má, có chút biếng nhác mà liếc nhìn Lý Lạc một cái, nói: "Bản lĩnh không lớn, khẩu khí trái lại không nhỏ, mấy năm nay cũng đã thấy nhiều thiên kiêu, còn chưa có ai dám nói với ta lời nói như vậy."
"Lý Lạc, không nên nghĩ tham vọng quá cao, mục tiêu của ngươi quá không thực tế, tuy nhiên, nếu như ngươi thật sự muốn thử, ta không ngại cho ngươi một cái cơ hội."
Đôi mắt màu vàng kim của nàng lập lòe sáng, thần bí và sâu thẳm.
"Ta tại Thánh Huyền Tinh học phủ chờ ngươi... Đây là bước đầu tiên, mà nếu như ngay cả một điểm này ngươi cũng không đạt được, vậy thì những lời này hôm nay, ngươi hãy xem như là do tâm tình tuổi trẻ khí thịnh quấy phá, sau đó quên nó đi."
Lúc này Lý Lạc không có nói thêm gì nữa, hắn chỉ dựa vào cửa sổ xe, mắt dần dần khép lại, bình tĩnh nói: "Vậy ngươi cứ chờ đi."
Đôi mắt Khương Thanh Nga nhìn đường phố và công trình ở bên ngoài lướt qua khe hở cửa sổ, có ánh nắng rơi vãi chiếu vào trong mắt, ngay lập tức trên mặt nàng hiện lên nét cười cười khó nhận ra.
Trong đôi mắt hiện lên sự nhu hòa hiếm có.
Chiếc xe chạy như bay, sau một hồi, Lý Lạc đột nhiên mở mắt ra, có chút nghi hoặc hỏi: "Đây không phải là đường về nhà?"
Khương Thanh Nga hơi hơi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đi một chuyến Kim Long bảo đi, lấy một thứ đồ vật."
Đôi mắt màu vàng kim của nàng nhìn tới Lý Lạc.
"Là đồ vật trước lúc sư phụ sư nương rời đi đặc biệt để lại cho ngươi, nói là đến khi ngươi mười bảy tuổi thì mới được mở ra."
Lý Lạc nghe vậy, trong lòng lập tức chấn động.
Đồ vật mà lão cha lão nương để lại cho hắn sao?