Giọng nói của Bùi Hạo vang lên trong phòng khách, trực tiếp khiến cho bầu không khí trong nháy mắt liền đông cứng lại, ai cũng không có nghĩ đến, một người trong dĩ vãng luôn hiền lành, đối xử tốt với Lý Lạc, vào lúc này lại có thể nói ra lời nói ác độc như thế.
Tuy rằng, sắc mặc Lý Lạc hiện tại đích thật là tái nhợt, sắc măt rất không tốt, nhưng... Cũng không đến mức nguyền rủa người ta không sống sống được thêm mấy năm nữa a?
Ba vị Các chủ ngồi dưới Bùi Hạo, sắc mặt thoáng bối rối, nhưng cũng không có nói lời nào, ánh mắt chỉ lấp lóe nhìn chằm chằm mặt đất, giống như hoa văn sàn nhà dưới chân đặc biệt hấp dẫn vậy.
Sáu vị Các chủ khác thì trái ngược, trên mặt có sự tức giận.
"Rầm!"
Một âm thanh vang dội đột nhiên vang lên, mọi người cả kinh, xoay chuyển ánh mắt nhìn tới, liền trông thấy ngọc thủ của Khương Thanh Nga vỗ mạnh tại trên mặt bàn, trên dung nhan thanh tú phủ đầy băng giá.
Tuy nhiên, khi mà Khương Thanh Nga còn chưa kịp cất tiếng, Bùi Hạo đã vội vàng vỗ vỗ miệng mình, cười nói: "Xin lỗi xin lỗi, cái miệng này của ta thực sự là quá không biết lựa lời."
"Mong rằng tiểu Lạc không nên trách tội."
Ánh mắt Lý Lạc nhìn chằm chằm Bùi Hạo, hơi chút quan sát nhìn kỹ người sau rồi ngay lập tức cười cười, tuy rằng mấy năm nay hắn cũng đã nhìn quen sắc mặt người trước người sau, nhưng dù sao những kẻ đó cũng là người ngoài phủ, mà Bùi Hạo này, nếu là nói cha mẹ hắn đã có ân cứu mạng, ân tái tạo gã thì tuyệt đối cũng không phải là lời quá đáng.
Nếu không có Lý Thái Huyền, Đạm Đài Lam thì e rằng Bùi Hạo đã sớm bị cừu gia đánh gãy tứ chi, vứt bỏ trong cống nước thối tha nằm chờ chết rồi, làm sao có thể có được quang cảnh hôm nay?
Nhưng mà, những gì Bùi Hạo này thể hiện ra vào lúc này rõ ràng là không có chút nào cảm kích, biết ơn cha mẹ hắn, trái lại còn có vẻ vô cùng oán hận.
Điều này làm cho Lý Lạc có chút cảm thán, cha mẹ của hắn anh minh nhiều năm như vậy, vẫn là nhìn lầm một lần rồi a.
"Bùi Hạo chưởng sự chỉ là thể hiện ra bản tính mà thôi, có gì phải trách tội. Hơn nữa nói thật ra, bây giờ dù ta có trách tội thì cũng có thể làm được gì chứ? Cho nên loại chuyện vô nghĩa này cũng không cần phải nói tiếp nữa." Lý Lạc lắc lắc đầu, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống tại vị trí thủ tọa kia.
Khuôn mặt Bùi Hạo vẫn mang theo nét tươi cười, gã tùy ý xoay chuyển một chiếc ban chỉ trên ngón tay, cũng không có bởi vì lời nói ần chứa sự mỉa mai, châm chọc của Lý Lạc mà lộ ra tức giận, bởi vì điều đó hoàn toàn không cần thiết, chính như Lý Lạc đã nói, dù cho hắn muốn trách tội, thì có thể làm được gì chứ?
Lạc Lam phủ bây giờ không phải như trước đây nữa rồi.
Không còn có hai ngọn núi lớn kia kiềm chế, tại bên trong Lạc Lam phủ này, Bùi Hạo gã, cũng không sợ bất cứ kẻ nào.
Một Thiếu phủ chủ không có tiền đồ gì thì chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi, nếu như không phải còn có Khương Thanh Nga, e rằng Bùi Hạo gã đã sớm hoàn toàn kiểm soát Lạc Lam phủ.
"Nếu Thiếu phủ chủ đã đến rồi, vậy thì chuyện nghị sự cũng có thể bắt đầu rồi đi?" Ánh mắt Bùi Hạo chuyển tới Khương Thanh Nga.
Khuôn mặt Khương Thanh Nga không biểu tình, nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi trước hết nói xem, ba các do ngươi quản hạt, vì sao trong năm nay không nộp lên được một lượng vàng nào cho kho bạc của phủ."
Bùi Hạo than nhẹ một tiếng, nói: "Ba các của ta, tình hình năm nay cực kỳ không tốt, lúc trước tiểu sư muội hẳn cũng có nghe nói qua, kho chứa của ba các đột nhiên bị cháy, ta hoài nghi là do những thế lực mơ ước Lạc Lam phủ phá rối, cũng đã tra xét kỹ càng một phen, nhưng vẫn chưa có kết quả gì, cho nên năm nay tạm thời là không có tiền nộp lên trên."
Lý Lạc chỉ yên tĩnh lắng nghe, tuy rằng hắn biết lí do của Bùi Hạo hài hước đến mức nực cười, nhưng hắn không có tiếp tục nói chen vào, bởi vì hắn minh bạch, trong Lạc Lam phủ hiện tại, lời nói của hắn cũng không có bao nhiêu sức nặng, thân phận Thiếu phủ chủ này, tại trong mắt các phương nhân vật bên trong phủ, có lẽ nó cũng chỉ là một biểu trưng để trưng bày mà thôi.
Nếu đã là như vậy, vậy thì không cần phải mở miệng tự làm mất mặt chính mình.
Khương Thanh Nga nhìn Bùi Hạo một cách sâu xa, nói: "Bùi Hạo, đây là lí do của ngươi sao?"
Bùi Hạo mỉm cười, nói: "Nếu Tiểu sư muội đã cần lí do, vậy thì ta đây cũng chỉ có thể tùy tiện tìm cho ngươi một cái rồi, có một số việc, hà tất phải hỏi cho rõ ràng a?"
"Cũng được... Nếu cũng đã nói đến một bước này rồi, ta đây cũng cùng tiểu sư muội, Thiếu phủ chủ đều nói rõ một chút đi... Ba các kia, không những trong năm nay sẽ không nộp lên ngân sách, mà từ nay về sau, cũng sẽ không nộp lên nữa." Giọng nói của Bùi Hạo tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tai mọi người ngồi tại phòng khách thì không thể nghi ngờ nó tựa như một tiếng sấm sét.
Trên người Khương Thanh Nga toát ra lạnh lẽo, giống như là muốn đóng băng toàn bộ không khí lại, giọng nói của nàng băng giá, lạnh lẽo: "Xem ra ngươi là dự định tự lập môn hộ rồi?"
Bùi Hạo cười cười, nói: "Ta rất luyến tiếc rời khỏi Lạc Lam phủ... Nhưng mà Lạc Lam phủ bây giờ dù sao không có phủ chủ chân chính, những tiền vàng đó giao nộp lên trên cũng không biết sẽ rơi vào trong tay người nào, thay vì như thế, còn không bằng chờ về sau khi có Phủ chủ chân chính khiến người tin phục xuất hiện, ta đây nộp lên cũng không trễ."
Bầu bầu không khí bên trong phòng khách nặng nề ngột ngạt, sáu vị các chủ khác cũng là sắc mặt khó coi, nếu như thực sự để cho Bùi Hạo làm ra chuyện này, vậy thì Lạc Lam phủ e rằng sẽ trở thành trò cười trong miệng bốn đại phủ khác.
Bởi vì hành động này của Bùi Hạo đã xem như là giữ binh tự lập, có ý định tách rời khỏi Lạc Lam phủ rồi.
"Bùi Hạo, ngươi là đang muốn phá đổ Lạc Lam phủ sao? Lạc Lam phủ đổ rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể được đến bao nhiêu chỗ tốt?" Ở phía bên phải, một trung niên nam tử trầm giọng nói ra. Người này tên là Lôi Chương, chính là một vị Các chủ ủng hộ Khương Thanh Nga.
Bùi Hạo lắc lắc đầu: "Ta đã nói rồi, ta không muốn để cho Lạc Lam phủ đổ."
Gã giống như là trầm mặc mấy giây, sau đó chuyển dời ánh mắt về phía Lý Lạc đang nãy giờ không nói lời nào, cười nói: "Kỳ thực muốn ta tuân thủ quy củ, từ nay về sau giao nộp đầy đủ ngân sách lên trên cũng không phải là không thể được... Đương nhiên tiền đề là, hi vọng Thiếu phủ chủ có thể đồng ý với ta một cái điều kiện."
Mọi người bên trong phòng khách đều sửng sốt, hiển nhiên không ngời tới Bùi Hạo lại đột nhiên đem đề tài kéo đến trên người Lý Lạc.
Lý Lạc thoát khỏi trạng thái bàng quan, nhìn chằm chằm Bùi Hạo, hình như có phần hiếu kỳ, hỏi: "Ta cũng muốn biết rõ, Bùi Hạo chưởng sự là đưa ra điều kiện gì?"
Ánh mắt Bùi Hạo từ trên người Lý Lạc chuyển tới Khương Thanh Nga, nhìn dung nhan thanh tú và lạnh lùng cùng với dáng người yểu điệu của nàng, ở chỗ sâu trong đôi mắt gã lóe lên nét tham lam nóng cháy.
"Ta hi vọng Thiếu phủ chủ có thể giải trừ hôn ước với tiểu sư muội."
Lời này vừa được nói ra, bầu không khí bên trong phòng khách lập trở nên băng giá.
Lý Lạc tuy rằng không có bộc phát tức giận, nhưng sắc mặt trở nên không chút biểu tình, tuy rằng lúc trước hắn cũng đã có thảo luận với Khương Thanh Nga về việc trả lại hôn ước, thậm chí còn đã cùng với nàng đạt thành ước định về việc này.
Nhưng mà... Hôn ước đó là việc giữa hắn cùng với Khương Thanh Nga, hai người bọn họ có thể tùy ý lấy việc này ra nói, ra làm gì đó...
Nhưng mà, tên Bùi Hạo này lại tính thứ gì chứ?
"Rầm!"
Tại trong lúc tâm tình Lý Lạc đang cuộn trào mãnh liệt thì đột nhiên có một làn sóng năng lượng mạnh mẽ bùng phát lên ở trong phòng khách.
Làn năng lượng này sáng chói như quang minh, quang minh quét qua, che phủ toàn bộ ánh sáng trong phòng khách.
Tiếp sau đó, Lý Lạc mơ hồ trông thấy, thân ảnh Khương Thanh Nga đang ngồi tại một bên bỗng nhiên giống như một tia chớp vọt bắn ra.
Thẳng chỉ đến chỗ Bùi Hạo.
Đòn tấn công bất ngờ cũng khiến cho ánh mắt Bùi Hạo ngưng tụ lại, ngay sau đó, trong cơ thể gã có kim quang sắc bén bùng phát ra.
Khuyên tai hình thanh kiếm treo trên tai phải của gã nhanh chóng rơi ra, đón gió vụt to lên, liền biến thành một thanh trường kiếm kim sắc.
Trên trường kiếm, kim quang Tướng lực sắc bén dâng trào, bập bùng nhấp nhô bất định, giống như là có vô số cầu vồng màu vàng kim vậy.
Đang!
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên, sóng năng lượng xung kích bùng lên dữ dội, lập tức chấn động vỡ tan tất cả bàn ghế bên trong phòng khách.
Chín vị Các chủ vội vàng xuất thủ, đem tàn dư năng lượng hóa giải, sau đó nhìn chăm chú vào trong trận.
Nhìn thấy được tại nơi đó, hai bóng người đang giằng co, mũi kiếm đối diện nhau, chính là Khương Thanh Nga và Bùi Hạo.
Khương Thanh Nga cầm một thanh trọng kiếm trong tay, trên thân kiếm toát ra ánh sáng chói lóa, ánh sáng đó cực kỳ chói mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào đó cũng khiến cho mắt người nhói đau.
Hơn nữa sự thần thánh tinh thuần, cảm giác nóng bỏng trong đó cũng khiến cho bọn họ trong lòng giật mình.
Quang minh Tướng lực thật bá đạo!
Đối diện với Khương Thanh Nga, Bùi Hạo cầm trường kiếm kim sắc trong tay, kim sắc Tướng lực từ trong cơ thể gã cuồn cuộn trào ra thì có vẻ vôg cùng sắc bén và mãnh liệt.
Đó là Kim tướng chi lực.
Song kiếm va chạm vào nhau, Tướng lực đối diện xung đột với nhau, làm cho sàn nhà dần dần rạn nứt ra.
Bùi Hạo hơi hơi híp mắt lại, cười nói: "Cửu phẩm Quang Minh tướng, quả thật là danh bất hư truyền, tiểu sư muội rõ ràng chỉ là Địa Sát tướng sơ kỳ, nhưng mà Tướng lực này thực sự hùng hồn bá đạo, đúng là cũng không kém hơn Địa Sát tướng hậu kỳ là ta bao nhiêu."
"Kim tướng này của ngươi hẳn phải là đã tăng lên tới thất phẩm rồi đi? Xem ra trước kia đã chiếm làm của riêng không ít tiền bạc của Lạc Lam phủ nha." Khương Thanh Nga lạnh lùng nói.
Trước đây, Kim tướng của Bùi Hạo là lục phẩm, nhưng lần này giao thủ, Khương Thanh Nga cũng nhận thấy được Kim tướng chi lực của đối phương trở nên càng thêm sắc bén hơn, mà muốn làm cho lục phẩm Kim tướng nâng cấp lên đến thất phẩm, thì quá trình trong đó cần có số lượng Linh thủy kỳ quang không phải là ít.
Bùi Hạo từ chối cho ý kiến, ngay sau đó, gã cùng với Khương Thanh Nga gần như là cùng lúc đem Tướng lực trong cơ thể đột nhiên bùng phát, mũi kiếm cứng rắn mãnh liệt đụng vào nhau một cái.
Đang!
Âm thanh kim loại lôi cuốn theo chấn động năng lượng, thân ảnh hai người đều lui ra phía sau mấy bước.
"Bùi Hạo, ngươi làm càn!" Lúc này, mấy vị Các chủ Lôi Chương cũng lập tức xuất hiện tại sau lưng Khương Thanh Nga, sắc mặt tái mét, quát lớn.
Nhưng mà cũng có ba vị Các chủ xuất hiện tại phía sau Bùi Hạo, mặt lộ vẻ đề phòng.
Tại bên ngoài phòng khách, động tĩnh từ nơi đây truyền ra đã dẫn tới trong khu lão trạch xảy ra một ít hỗn loạn, có hai nhóm nhân mã giống như thủy triều từ các nơi vọt ra, sau đó giằng co với nhau.
"Tiểu sư muội, ngươi đây là dự định làm cho cả Vương quốc Đại Hạ đều biết rõ Lạc Lam phủ phát sinh nội loạn hay sao?" Bùi Hạo cười nhạt, nói.
Sắc mặt Khương Thanh Nga băng lãnh, trong đôi mắt đẹp lượn lờ sát ý: "Bùi Hạo, nếu như ngươi không muốn chết thì những lời nói kiểu như lúc trước nên nuốt vào trong bụng đi, chuyện của chúng ta, ngươi không có tư cách xen mồm."
Bùi Hạo trầm mặc mấy giây, cau mày nói: "Tiểu sư muội, ngươi hà tất phải như thế, đối với ngươi mà nói, phần hôn ước đó sợ rằng sẽ là gánh nặng, một sự trói buộc đi? Ta biết rõ ngươi cảm ân sư phụ sư nương, nhưng cũng không cần phải ủy thân với Lý Lạc hắn, hắn... Thật sự không xứng."
"Người lang tâm cẩu phế, đương nhiên không hiểu cảm ân là như nhế nào." Khương Thanh Nga nhàn nhạt nói.
Bùi Hạo lắc lắc đầu, sau đó ánh mắt xoay chuyển về phía Lý Lạc, nói: "Lý Lạc, ngươi kỳ thực rất thông minh, cho nên ta nghĩ ngươi hẳn phải biết rõ, cái gì gọi là hoài bích có tội, đối với ngươi mà nói, Lạc Lam phủ là mỹ bích, thiên chi kiêu tử như tiểu sư muội, đối với ngươi mà nói, càng là vật không thể chạm đến."
"Tin tưởng ta, nếu như ngươi muốn lấy sự cảm ân của tiểu sư muội đối với sư phụ sư nương để trói buộc nàng, vậy thì sau cùng chỉ sẽ dẫn đến một trận tai nạn cho ngươi mà thôi."
Lý Lạc bình tĩnh đích hỏi: "Vậy theo như ý của ngươi thì, Lạc Lam phủ này và cả Thanh Nga tỷ, ta đều phải buông tha?"
"Nếu như ngươi cũng đủ thông minh thì hẳn phải là như thế." Bùi Hạo gật đầu, có chút thương tiếc nói ra: "Ta đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nếu như không có bản lĩnh, vậy thì cần kiềm chế lòng lam, như vậy mới có khả năng làm một người nhàn hạ phú quý."
Lý Lạc cười cười, nói: "Bùi Hạo, ngươi thật sự không lo lắng vạn nhất ngày nào đó, cha mẹ ta đột nhiên trở về sao?"
Con ngươi Bùi Hạo hơi hơi co rụt lại, sắc mặt ba vị Các chủ phía sau gã cũng có chút biến đổi.
Cuối cùng, Bùi Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Lý Lạc, ngươi không nên ôm loại kỳ vọng đáng buồn và ngây thơ đó nữa, theo tin tức mà ta có được, sư phụ sư nương, sợ là không về được nữa rồi."
Gã nhìn Lý Lạc, nét mặt lộ vẻ đồng cảm, thở dài ra một hơi.
"Cho nên... Chỗ dựa lớn nhất của ngươi, đã không còn."
"Ngươi hiện tại và ta năm đó, lại có khác biệt gì sao? Không... Ngươi hiện tại, chưa chắc đã so được với ta vào lúc đó..."
"Dù sao, vào lúc đó tuy rằng ta không có bối cảnh, là cùng đồ mạt lộ, nhưng chí ít, ta còn có một chút tiềm lực."
"Mà ngươi... thì không còn có cái gì nữa rồi."
------ Sacpin – ghi chú -----
1. Ban chỉ: chiếc nhẫn to mà người quyền quý xưa thường đeo trên ngón tay để biểu trưng cho thân phận cao sang của mình.
2. Lão trạch: tòa nhà đã ở trước đây, giờ chuyển đi nơi khác rồi.