Tại một gian phòng trong Lão trạch, Lý Lạc hưng phấn bước nhanh đi vào, đầu tiên là trông thấy thân thể mịn màng cao cao đầy đặn của Thái Vi, khuôn mặt trứng ngỗn xinh đẹp tươi đẹp hơn cả đóa hoa, nét tươi cười phong tình vô hạn.
Nhưng mà Lý Lạc nhìn thấy nhiều, cũng đã sớm miễn dịch với sự quyến rũ của Thái Vi, cho nên xoay chuyển ánh mắt, liền nhìn thấy trên bàn đặt một cái hộp sắt.
Hắn hai ba bước xông tới nơi, trực tiếp cầm hộp sắt lên, mở ra, có ánh sáng lạnh tỏa ra, thấy được trong đó có hai thanh đoản đao lập lòe ánh sáng lạnh.
Đoản đao dài chừng khoảng một xích, một thanh toàn thân xanh thẳm, bên trên mơ hồ có vệt sóng nước lưu chuyển, một thanh khác thì có màu trắng nhạt, nghe nói là được chế tạo ra từ một loại kim loại tên là Nhật Linh thiết, tại dưới ánh sáng mặt trời thì sẽ tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Hai thanh đoản đao đều có hòa trộn kim loại ẩn chứa Thủy năng lượng và Quang Minh năng lượng, khi Lý Lạc dùng nó làm vũ khí thì có thể phát huy ra được uy lực của Thủy Quang tướng lực với mức độ lớn hơn.
Cuối chuôi song đao, có tạo thành hình dạng miệng của con thú nào đó, kín đáo có răng nanh lộ ra.
Mặt khác nhìn từ tổng thể của song đao, đao hình cung muốn có vẻ càng sâu một ít, lưỡi dao hơi cong, ánh sáng lạnh chớp lóe, nhìn sắc bén vô cùng.
Lý Lạc cầm song đao, nhẹ nhàng vung múa, lập tức có tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, ngay sau đó hắn lật tay đem song đao dắt tại bên hông, trông vô cùng anh tuấn.
"Không tệ." Lý Lạc gật đầu thỏa mãn, rồi sau đó hắn rất tùy tiện mà đặt cho hai cây đao hai cái tên: "Cây màu xanh về sau gọi là Thủy Văn đao, cây còn lại thì gọi là Nhật Văn đao đi."
"Đây chỉ là một bộ Tướng cụ tiêu chuẩn mà thôi, còn chưa có đạt được tầng cấp Bảo cụ." Tầm mắt Thái Vi trái lại rất cao, hai thanh đoản đao này của Lý Lạc, ngoại trừ hình dáng hơi có chút đặc biệt ra, kỳ thực cũng không tính quý giá cỡ nào.
Tướng cụ cũng có phân chia phẩm giai, bình thường là Tướng cụ phổ thông, mà bên trên Tướng cụ phổ thông được xưng là Bảo cụ.
Chỉ là, khi so sánh với Tướng cụ phổ thông thì Bảo cụ có vẻ lợi hại và hiếm có hơn rất nhiều, hơn nữa giá cả của mỗi một Bảo cụ đều cực kỳ không ít, vựt rất xa Tướng cụ phổ thông.
Nhưng cần phải có Tướng lực mạnh mẽ một ít mới có thể điều khiển được Bảo cụ, hiện tại, Lý Lạc chẳng qua chỉ Thất ấn cảnh mà thôi, cho nên dù có cho hắn một cái Bảo cụ, e rằng cũng khó thể thi triển ra uy năng thực sự của nó.
"Cái này đủ dùng rồi, chờ sau này khi ta tiến vào Tướng sư cảnh, rồi kiếm một bộ Bảo cụ chân chính thử xem." Lý Lạc cười nói, hai thanh đoản đao này là hắn chuẩn bị cho Đại khảo học phủ sắp tới, chỉ để dùng tạm thời mà thôi.
"Cảm tạ Thái Vi tỷ." Lý Lạc cất lời cảm tạ.
Thái Vi xua xua tay thon, nói: "Các ngươi hẳn đã sắp đến Đại khảo học phủ rồi đi? Mấy ngày nay Nam Phong học phủ trở nên rất náo nhiệt, một một học phủ tại Thiên Thục quận đều phái đội ngũ tinh anh tới."
Đại khảo học phủ hàng năm được xem như là một sự kiện trọng đại đối với mỗi một quận, đến thời điểm tranh đấu đại khảo sẽ thu hút vô số người chen chúc tới xem, vô cùng náo nhiệt.
Lý Lạc gật đầu, nói: "Còn ba ngày nữa."
Trong đôi mắt đẹp của Thái Vi có chút lo lắng, hỏi: "Có nắm chắc không?"
Tuy rằng bây giờ Lý Lạc đã thức tỉnh Thủy tướng, nhưng rốt cuộc vẫn là hơi muộn so với những học viên khác, Thái Vi cũng không biết đến tột cùng hắn có thể hay đuổi kịp hay không.
Đối với tầm quan trọng của việc thi vào Huyền Tinh học phủ, trong lòng Thái Vi cũng biết rõ ràng, nếu như Lý Lạc có thể đậu vào, điều này sẽ nâng cao danh vọng của bản thân hắn lên rất nhiều, ít nhất, một số người trong Lạc Lam phủ sẽ không dám tiếp tục bỏ qua vị Thiếu phủ chủ là hắn đây. Và điều đó cũng có thể chia sẽ giúp Khương Thanh Nga một ít áp lực.
Lý Lạc dắt song đao nơi eo, bàn tay vỗ về chuôi đao, trên khuôn mặt ra vẻ tươi cười.
"Yên tâm đi, Thái Vi tỷ, ta thế nhưng là có lí do không thể thua."
Bởi vì nếu như ngay cả một bước này cũng không thể đạt được, trong đời này chỉ có thể đừng nghĩ tới hai chữ "Từ hôn" nữa a!
...
Kỳ nghỉ cuối cùng đã đến thời điểm kết thúc.
Lý Lạc trở về học phủ, sau đó hắn cùng với Triệu Khoát được Từ Sơn Nhạc gọi riêng đi ra ngoài, đi tới chỗ của viện trưởng.
"Ngươi đã đến Thất ấn rồi?" Trong lúc buồn chán nói chuyện với nhau, Lý Lạc biết được tại trong quãng thời gian kỳ nghỉ này Triệu Khoát tiếp tục có sự tiến bộ, tăng lên cấp nữa, cũng đã bước vào đến Thất ấn cảnh, không khỏi có chút kinh ngạc.
Triệu Khoát chỉ là Ngũ phẩm tướng, phẩm cấp này nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, mà gã có thể đạt đến Thất ấn cảnh tại trước khi đại khảo bắt đầu, đủ để nói rõ trong thường ngày gã chăm chỉ, bỏ công dường nào.
Triệu Khoát với thân thể khôi ngô như gấu gãi gãi đầu, cười nói: "Lần kỳ nghỉ này, ta không có về nhà a, một mực ở lại trong học phủ tu hành. Nhờ học phủ tổ chức đặc huấn cho chúng ta, ta mới trong khoảng thời gian ngắn cưỡng ép hoàn thành đột phá."
"Trong mười ngày vừa qua, Triệu Khoát nhưng là liều mạng tu luyện a." Đi phía trước dẫn đường, Từ Sơn Nhạc nghe hai người nói chuyện thì quay đầu lại chen vào một câu, trong giọng điệu và lời nói thể hiện rất rõ sự tán thưởng đối với sự nỗ lực và chăm chỉ của Triệu Khoát.
Lý Lạc cũng giơ ngón tay cái lên với gã, nói: "Lợi hại."
"Sao có thể so với ngươi, ngươi vừa đẹp trai, ngộ tính về Tướng thuật cũng cao, bây giờ còn thức tỉnh Thủy tướng, về sau ngươi chính là một huyền thoại khác của Nam Phong học phủ, nối bước Khương Thanh Nga học tỷ." Triệu Khoát vẻ mặt chân thành nói.
"Ta lựa chọn làm bằng hữu với ngươi, chủ yếu cũng là bởi vì sự chân thành và không bao giờ nói dối của ngươi." Lý Lạc gật đầu, vẻ mặt cảm thán.
"Phải như vậy a. Trong đại khảo còn thỉnh Lạc ca che chở cho ta a."
"Việc nhỏ, đến lúc đó ta lấy đệ nhất, trực tiếp dẫn ngươi tiến vào Thánh Huyền Tinh học phủ."
"Lạc ca thật khí phách."
"..."
Đi ở phía trước, Từ Sơn Nhạc nghe hai người này không biết xấu hổ mà khoe khoang, quảng cáo cho nhau, sắc mặt nhịn không được sầm xuống, quay đầu trách mắng: "Ngậm miệng đi, đến rồi."
Lý Lạc và Triệu Khoát lập tức dừng nói, nhìn về một cái đình viện phía trước, lúc này đã có hơn mười bóng người đang chờ đợi tại nơi đó, chính là hai mươi người đứng đầu của Nam Phong học phủ lần này.
Trong đám người, Lý Lạc còn trông thấy mấy người quen thuộc như Lữ Thanh Nhi, Tống Vân Phong, Đế Pháp Tình.
Vào lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, trên mặt có nét tươi cười đùa cợt, hiển nhiên, những lời tâng bốc nhau vừa rồi của bọn họ đã bị mọi người nghe thấy được.
Nhưng mà đối diện với ánh mắt châm biếm của mọi người, vẻ mặt Lý Lạc rất bình tĩnh, không có biểu hiện ra bất cứ sự ngượng ngùng nào, trong trường hợp như thế này, chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ chính là người khác.
Mà Triệu Khoát thì nở nụ cười chất phác thật thà, thể hiện ra vẻ ngoài thẳng thắn và bộc trực.
Mọi người nhìn thấy hai người như vậy, cuối cùng đều lắc đầu chuyển dời ánh mắt.
Da mặt thực sự là quá dầy đi.
Tên Lý Lạc cũng có chút khoa trương a, lúc trước dựa vào quy tắc tỷ thí để bức hòa với Tống Vân Phong, bây giờ vậy mà lại dám nói ngoa giành đệ nhất Đại khảo, cũng không hỏi Lữ Thanh Nhi xem nàng có đồng ý hay không.
Mà ở tại phía trước đoàn người, còn có thân ảnh lão viện trưởng, ánh mắt ông ấy có nét tươi cười nhìn lướt qua hai người Lý Lạc và Triệu Khoát, sau đó hướng về phía mọi người cười nói: "Xem ra đã đến đông đủ hết rồi."
"Để ta nói trước cho các ngươi nghe một chút về lần Đại khảo này đi."
Nghe được lời này, mọi người đều rùng mình, tập trung tinh thần chờ đợi lão viện trưởng nói tiếp.
"Lần Đại khảo học phủ này, sẽ bắt đầu vào ba ngày sau, hai mươi người các ngươi sẽ đại biểu cho Nam Phong học phủ chúng ta tham chiến. Đối với các ngươi, ta chỉ có một cái yêu cầu, đó chính là giữ lấy chiêu bài Đệ nhất học phủ Thiên Thục quận của Nam Phong học phủ chúng ta."
"Lần này, Thánh Huyền Tinh học phủ dành cho Thiên Thục quận chúng ta tổng cộng 50 chỉ tiêu trúng tuyển."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều vểnh lỗ tai lên, năm mươi chỉ tiêu, so với năm vừa rồi hiển nhiên là ít hơn mấy cái, cứ như vậy, đến thời điểm cạnh tranh thì sẽ càng thêm kịch liệt.
"Dựa theo quy định năm rồi, mười người dẫn đầu Đại khảo học phủ đều sẽ đạt được một chỉ tiêu trúng tuyển Thánh Huyền Tinh học phủ, bốn mươi cái còn lại thì dựa theo thứ tự xếp hạng tóp mưới để phân chia cho các học phủ."
"Học phủ có đại biểu đạt hạng tám, chín, mười Đại khảo sẽ được phân chia thêm một chỉ tiêu trúng tuyển. Học phủ có đại biểu xếp thứ năm, sáu, bảy sẽ được phân chia thêm hai chỉ tiêu trúng tuyển."
"Xếp thứ ba, thứ tư thì đều được phân chia năm chỉ tiêu trúng tuyển."
"Xếp thứ hai được chia thêm sáu chỉ tiêu trúng tuyển."
"Đứng nhất... là mười lăm chỉ tiêu trúng tuyển."
Một câu nói sau cùng rơi vào trong tai mọi người, lập tức gợi lên từng tràng âm thanh rộ lên, không người nào đoán được, lần Đại khảo học phủ này lại chia tỉ trọng lớn như vậy cho người đứng đầu.
Tuy rằng, trong những lần đại khảo trước đây, học phủ có đại biểu xếp hạng đầu đều được phân chia thêm nhiều chỉ tiêu hơn so với những thứ tự xếp dưới, nhưng hiển nhiên không có chênh lệch nhiều như lần này.
Ở phía trước mọi người, đạo sư Lâm Phong của Nhất viện, với vẻ mặt ôn hòa và nụ cười cổ vũ nhìn Lữ Thanh Nhi, nói: "Thanh nhi, lần này, Nam Phong học phủ nếu như muốn giữ vững chiêu bài, chỉ sợ phải dựa vào ngươi đi đoạt đệ nhất rồi."
Lão viện trưởng cũng vô cùng hòa ái gật đầu cổ vũ.
Hiển nhiên, bọn họ đều đặt kỳ vọng rất cao vào Lữ Thanh Nhi, nhưng mà điều này cũng là bình thường, dù sao nàng mới là trụ cột của Nam Phong học phủ bây giờ.
Đối diện với ánh mắt nhìn kĩ ký thác mong đợi từ bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Thanh Nhi vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ giọng đáp: "Ta sẽ tận hết toàn lực để tranh đoạt."
Lão viện trưởng gật đầu, ngay sau đó dặn dò: "Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận với Sư Không của Đông Uyên học phủ, thực lực người này cực mạnh, có lẽ sẽ là kình địch của ngươi."
Nghe tới tên này, trong đôi mắt đẹp của Lữ Thanh Nhi cũng lướt qua nét nghiêm trọng, nghiêm túc gật gật đầu.
"Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi không cần tới học phủ, mà sẽ vào ở tại "Bạch linh viên". Nơi đó là địa điểm tụ tập các đội ngũ của các học phủ tại Thiên Thục quận. Chờ đến ba ngày sau, thì sẽ từ nơi này tiến vào "Bạch linh sơn", đó chính là sân thi đấu cho lần đại khảo này."
Lão viện trưởng tiếp tục đưa ra một số lời căn dặn, cuối cùng mới nói lời tổng kết.
"Nam Phong học phủ tại trong tay lão phu mấy thập niên, vinh dự của nó còn trọng yếu hơn cả tính mạng lão phu, cho nên ta ở tại nơi đây mong mọi người dốc sức nỗ lực tại trong Đại khảo, giúp lão phu tiếp tục duy trì thứ rất trọng yếu này."
Khuôn mặt Lão viện trưởng nghiêm nghị, hơi hơi khom người thi lễ với mọi người.
Hai mươi học viên bị hành động này của ông ta làm cho giật nảy mình, vội vàng khom người đáp lễ.
Cuối cùng, lão viện trưởng phất phất tay, mọi người bắt đầu rút đi với những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Lý Lạc đi ra đình viện, nhìn bầu trời trong xanh vạn dặm không một gợn mây, cảm xúc cũng hơi có chút dâng trào.
Đại khảo học phủ, cuối cùng đã sắp tới rồi.
Đáng tiếc, lão cha lão nương không thể có mặt tại nơi đây...
Tuy nhiên, nếu như bọn họ thật sự ở tại đây thì có nhìn mình lắc đầu ngán ngẩm hay không: "Con trai quá ngốc đi, căn bản không so được với đồ nhi ngoan ngoãn.
Nghe nói tại lần có Khương Thanh Nga tham gia kia, những học phủ khác tại Thiên Thục quận quả thực bị đè ép đến mức thở không nổi, căn bản không dám nảy sinh chút can đảm nào để khiêu khích Nam Phong học phủ.
Tại sau khi biết nàng được Thánh Huyền Tinh học phủ nhận vào học sớm, các đại học phủ Thiên Thục quận gần như là cùng nhau ăn mừng, kích động đến rơi nước mắt.
Mà so sánh với lý lịch sáng chói có thể khiến người mù mắt của Khương Thanh Nga, Lý Lạc hắn rõ ràng vô cùng nhấp nhô chập trùng.
Thậm chí tại một tháng trước, tuyệt đại đa số người đều cho rằng chỉ sợ hắn còn không có cả tư cách tham dự Đại khảo.
Nghĩ đến những điều này, cảm xúc dâng trào của Lý Lạc nguội lạnh đi một chút, sau đó cất tiếng than thở.
"Không thú vị a."