Sáng sớm ngày hôm sau, khi Thái Vi nhìn thấy Lý Lạc thì phát hiện viền mắt của hắn thâm quầng, tinh thần có vẻ uể oải, tựa như đêm qua ngủ không được ngon vậy.
"Sao vậy? Không ngủ được?" Thái Vi quan tâm cất lời hỏi.
Lý Lạc lắc lắc đầu, cười nói: "Gần đây bên trong học phủ đng tổ chức sơ tuyển, cho nên áp lực có phần hơi lớn."
Hắn không có kể ra chuyện hôm nay sẽ thi đấu với Tống Vân Phong, không đáng.
Thái Vi hơi hơi gật đầu, trên khuôn mặt trứng ngỗng mịn màng mỹ lệ hiện ra nét tươi cười cổ vũ: "Nỗ lực lên, ngươi nhất định làm được."
"Đúng rồi, ngày hôm qua Nhan Linh Khanh còn hỏi tới ngươi a, nói ngươi không có đến Khê Dương ốc."
Lý Lạc rất nhanh lùa mấy ngụm cháo, nói: "Chờ khi kết thúc sơ tuyển, ta sẽ tập trung sức lực đặt tại Khê Dương ốc, nếu như Linh Khanh tỷ nhớ tới ta, đến lúc đó ta sẽ bồi nàng nhiều hơn."
Thái Vi mỉm cười, hỏi: "Lời này tại sao không nói trực tiếp với nàng chứ?"
"Đương nhiên sợ bị nàng đánh chết a."
Lý Lạc khẳng định chắc chắn, sau đó tiếp tục hì hục ngấu nghiến, cuối cùng cất tiếng chào Thái Vi rồi nhanh chóng đứng dậy vọt chạy đi ra ngoài.
Thái Vi bất đắc dĩ nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của Lý Lạc, khẽ lắc đầu, sau đó bản thân ngồi đó nho nhã, chậm rãi nhâm nhi, thưởng thức bữa ăn sáng.
...
"Lý Lạc."
Khi Lý Lạc vừa mới đến Nam Phong học phủ thì nghe thấy có tiếng gọi với âm thanh trong trẻo từ bên cạnh truyền đến, sau đó hắn trông thấy Lữ Thanh Nhi với dáng vẻ thanh tú đứng ở dưới một gốc đại thụ xanh um phía bên phải.
Hôm nay, Lữ Thanh Nhi mặc một bộ váy đen đồng phục, làn da trắng như tuyết càng thêm nổi bật trên nền váy đen, vòng eo nhỏ nhắn cùng đôi chân dài thon thả trắng trẻo lộ ra dưới tầng váy ngắn, khiến cho rất nhiều thiếu niên ở xung quanh làm như đang nói chuyện với đồng bạn, nhưng ánh mắt lại nhịn không được đổ dồn tới phía nàng.
Lý Lạc nghe được tiếng Lữ Thanh Nhi gọi liền xoay người đi tới, miệng tươi cười với nàng.
"Nghe nói hôm nay ngươi sẽ gặp Tống Vân Phong?" Lữ Thanh Nhi cau mày, hỏi.
Lý Lạc cười gật đầu.
"Vậy ngươi dự định làm thế nào?" Lữ Thanh Nhi hỏi.
Lý Lạc suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Đại khái sẽ trực tiếp nhận thua."
Lữ Thanh Nhi nghe vậy, cất tiếng cười khẽ, nhưng không có lộ ra chút giễu cợt nào, trái lại nghiêm túc gật đầu: "Đó là một sự lựa chọn rất lý trí, ngươi không cần phải tranh hơn thua cùng với hắn vào lúc này, với thiên phú của ngươi tại trên phương diện Tướng thuật, chênh lệch giữa ngươi và hắn sẽ từ từ thu hẹp lại."
Lý Lạc gật đầu: "Ta cũng cảm thấy như thế."
Lữ Thanh Nhi trầm mặc một hồi, nói: "Chuyện lần này có khả năng có một chút quan hệ với ta, thực sự xin lỗi."
Lý Lạc cười nói: "Kỳ thực ngươi chỉ là một nhân tố dẫn dắt tới mà thôi, càng nhiều chính là chuyện phân tranh giữa Tống gia và Lạc Lam phủ, đương nhiên, ta cảm thấy còn có một điểm rất trọng yếu... Tống Vân Phong đang sợ hãi."
"Sợ hãi?" Lữ Thanh Nhi chớp chớp đôi mắt.
Lý Lạc cười nhẹ nói: "Hắn đang sợ hãi ta trở lại giống như trước kia. Như vậy, hắn chỉ có thể tồn tại dưới cái bóng của ta và nỗ lực mấy năm nay của hắn liền biến thành trò cười."
Nếu như những người khác nghe nói như thế, sợ rằng sẽ cười Lý Lạc có chút trơ trẽn, dù sao thì tại Nam Phong học phủ bây giờ, danh vọng của Tống Vân Phong là lớn hơn Lý Lạc hắn rất nhiều.
Nhưng Lữ Thanh Nhi lại có phần đăm chiêu, bởi vì nàng rất rõ ràng, lúc trước Lý Lạc tại trong Nam Phong học phủ là nổi bật cỡ nào, mặc dù là nàng hiện tại, cũng có phần khó mà sánh bằng, huống chi là Tống Vân Phong.
"Cho nên, hắn muốn tại thời điểm ngươi còn chưa có hoàn toàn quật khởi, nhân cơ hội này hung hăng đạp ngươi xuống, dùng việc đó để làm kiên định nội tâm chính mình?"
Lý Lạc gật đầu: "Đại khái chính là như vậy đi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Thanh Nhi hơi trang nghiêm, nói: "Nếu là như thế, vậy thì e rằng hôm nay hắn sẽ không dễ dàng để cho ngươi nhận thua."
Lý Lạc nói: "Hi vọng sẽ không phải như thế, nếu quả thật là như thế..."
Hắn khoát tay áo với Lữ Thanh Nhi, sau đó liền cất bước đi về phía Nhị viện, cùng theo đó là âm thanh văng vẳng truyền lại.
"Vậy thì cũng không còn cách nào nữa rồi."
Lữ Thanh Nhi nhìn theo bóng lưng hắn, có chút kinh ngạc, bởi vì biểu hiện của Lý Lạc thật sự không giống như là không có biện pháp, lẽ nào hắn còn có biện pháp gì khác để tránh tỷ thí với Tống Vân Phong sao?2
...
Trận tỷ thí đầu của Lý Lạc kết thúc không gì bất ngờ, mà trận tỷ thí thứ hai thì được sắp xếp tại trận sau cùng của vòng sơ tuyển.
Giống như là một trận chiến tổng kết cuối cùng vậy.
Trên Quảng trường, tiếng người ồn ào, đầu người dày đặc chi chít di động.
Tại trên một chỗ đài cao, lão viện trưởng Vệ Sát dẫn theo những đạo sư Nam Phong học phủ như Từ Sơn Nhạc, Lâm Phong tới xem thi đấu.
"Ha hả, không nghĩ tới Lý Lạc vậy mà lại đụng phải Tống Vân Phong rồi. Các ngươi nói xem, trận đấu này có đánh hay không?" Lão viện trưởng cười hỏi.
Lâm Phong thản nhiên cười, nói: "Viện trưởng, trận tỷ thí kiểu này thì có gì thú vị chứ?"
Từ Sơn Nhạc thầm than một tiếng, nói: "Hẳn sẽ là không đánh. Tỷ thí hoàn toàn không tương xứng như vậy, trực tiếp nhận thua là được rồi, không cần phải đánh, làm vậy cũng chẳng mất mặt."
Tuy rằng Lý Lạc là người của Nhị viện ông ta, nhưng Từ Sơn Nhạc cũng không thể cắn răng cho rằng ông ta đánh giá cao Lý Lạc hơn, bởi vì đây là cục diện không thể lật bàn.
Chênh lệch giữa hai bên quá lớn, hoàn toàn đánh không được a.
Lão viện trưởng gật đầu, cảm thán nói: "Hiện tại, Lý Lạc đã xông vào trong nhóm 20 người dẫn đầu, tốc độ này đã rất nhanh rồi, nếu như tiếp tục cho hắn thêm một ít thời gian, đuổi kịp Tống Vân Phong cũng không phải là vấn đề quá lớn, nhưng tại thời điểm này thì vẫn còn thiếu một chút."
Lâm Phong từ chối cho ý kiến. Theo lão ta, điều duy nhất Lý Lạc có thể vượt qua Tống Vân Phong chính là thiên phú tướng thuật của hắn, nhưng Tống Vân Phong lại có Thất phẩm tướng, ưu thế này là Lý Lạc không thể với tới, cho nên nói Lý Lạc đuổi kịp Tống Vân Phong, sợ rằng không dễ dàng như vậy.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện với nhau thì trận tỷ thí kia cũng đã đến trong sự chờ đợi của rất nhiều người.
Thân ảnh Tống Vân Phong giống như đột ngột từ mặt đất mọc lên, tiêu sái rơi xuống đài chiến đấu, dáng người cao, khuôn mặt anh tuấn, diện mạo hiên ngang.
Với việc Tống Vân Phong xuất hiện trên đài thi đấu, trong sân lập tức vang lên những tràng âm thanh ầm ĩ sôi động, rõ ràng có thể thấy được uy tín và danh tiếng của gã tại Nam Phong học phủ bây giờ.
Mà tại một bên khác trên đài chiến đấu, Lý Lạc cũng xuất hiện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
"Đẹp trai quá nha, còn đẹp trai hơn cả Tống Vân Phong a!"
Mặc dù phương thức Lý Lạc lên đài không gì cầu kì hoa mỹ, nhưng khi hắn đã đứng ở trên đài thì lập tứ gợi lên rất nhiều tiếng cảm thán của các thiếu nữ. Dù sao Lý Lạc cũng được kế thừa những gen tốt đẹp của phụ mẫu, về mặt ngoại hình, đích thật có thể nói hàng đầu, ổn thỏa đè ép được Tống Vân Phong.
Tuy nhiên, đối với các yếu tố ảnh hưởng bên ngoài, tố chất của hai người ở trên đài đều rất tốt, tất cả đều bị bọn họ bỏ qua, không để ý tới.
Lý Lạc nhìn chằm chằm Tống Vân Phong, sau đó giơ lên một tay.
Nhưng còn không đợi cho hắn nói chuyện, Tống Vân Phong liền nhàn nhạt nói ra: "Ngươi dự định trực tiếp nhận thua sao?"
Lý Lạc cười, nói: "Tiếp theo đây ngươi dự định dùng lời nói nhục nhã ta để khích tướng sao?"
Mí mắt Tống Vân Phong nhấc lên, không mặn không nhạt nói: "Cũng không thể nói là nhục nhã ngươi, ta chỉ cảm thấy, có một đứa con trai như ngươi vậy, phụ mẫu của ngươi cũng có phần mua danh chuộc tiếng nha."
Lời này vừa nói ra, trên sân tức thì trở nên yên tĩnh rất nhiều, bởi vì không ai nghĩ đến, ngôn từ của Tống Vân Phong lúc này lại sắc bén như thế.
Lý Lạc cũng sững sờ ngây người, ngay sau đó hắn giơ ngón tay cái lên hướng về phía Tống Vân Phong: "Lợi hại, một kích chí mạng."
"Đều đã nói đến mức này rồi..."
Lý Lạc xoay xoay cổ, hướng về phía Tống Vân Phong cười cười, chỉ là hàm răng trắng hếu kia có vẻ lạnh lẽo.
"Tới đi, nhóc con Tống gia, ta cho ngươi một lần cơ hội, nhưng có thể cắn được thịt hay không thì phải nhìn xem rốt cuộc năng lực của ngươi như thế nào."