Khi Lý Lạc nói ra những lời này, tất cả mọi người đều biết, hắn sẽ không nhận thua nữa, hắn lựa chọn chọi một chọi với Tống Vân Phong.
Nhưng với loại va chạm này, tại trong mắt mọi người, đó là trứng chọi tảng đá, không có một chút ưu thế nào.
"Lạc ca..."
Phía bên Nhị viện, có không ít học viên mặt lộ vẻ lo lắng, Triệu Khoát là bất an bất an hơn hết, nện nện nắm đấm, cả giận nói: "Tên khốn kiếp Tống Vân Phong này thực sự là quá vô sỉ!"
Những người khác cũng gật đầu tràn đầy đồng cảm, tên Tống Vân Phong này vì để cho Lý Lạc không nhận thua, quả nhiên là không từ thủ đoạn, quá vô sỉ đi.
Tại trong đám người, làm bộ làm tịch chăm lo cho việc diễn xuất chuyên nghiệp, nằm ở trên cáng cứu, cả người quấn đầy băng vải giống như xác ướp, Ngu Lãng cũng đang nhìn xem, y thì thầm: "Tên Lý Lạc này đang làm gì vậy chứ? Làm vậy chẳng phải là tới tìm tự ngược sao?"
Cách không xa, Lữ Thanh Nhi nhìn chăm chú vào biến hóa trong sân, mày liễu cũng nhíu chặt, nàng từng nghĩ tới chuyện Tống Vân Phong có khả năng sẽ khích tướng Lý Lạc, nhưng không nghĩ rằng lá gan gã lại lớn như vậy, đi công kích hai vị phụ mẫu Phong Hầu cảnh của Lý Lạc, mà rõ ràng, Lý Lạc cực kỳ yêu thương cha mẹ hắn, cho nên hắn có thể không để ý đến việc bị người khác châm biếm bản thân mình, nhưng không thể khoan dung cho việc Tống Vân Phong bôi đen uy tín của cha mẹ hắn.
Mặc dù, Tống Vân Phong cũng hoàn toàn không có tư cách gì để làm mất uy tín hai vị Phong Hầu cường giả, nhưng với Lý Lạc, khi đối diện với loại tình huống này thì cũng không có dự định chịu đựng bỏ qua.
Ánh mắt Lữ Thanh Nhi xoay chuyển, dừng lại tại trên người Lý Lạc, bởi vì nàng mơ hồ cảm giác được, hành động này của Lý Lạc thật sự là bởi vì bị Tống Vân Phong cưỡng ép bức ra?
Trên đài thi đấu, ánh mắt Tống Vân Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Lạc, một câu nói thằng chó con Tống gia lúc trước đã khiến cho gã hơi chút nổi giận.
Nhưng mà gã không có tiếp tục sử dụng miệng lưỡi để phản kích, bởi vì không có ý nghĩa, chờ đến khi động thủ, gã sẽ dùng chân đạp lên mặt Lý Lạc đè ra trên đài thi đấu thì tự nhiên đó chính là đòn phản công mạnh mẽ nhất.
Mà thành viên quản lý đài thi đấu khi đã xác định cả hai bên không có ai nhận thua, sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, tuyên bố tỷ thí bắt đầu.
Rầm!
Ngay khi tiếng tuyên bố bắt đầu trận đấu vừa mới dứt, từ trong cơ thể Tống Vân Phong liền có Tướng lực màu đỏ thẫm chậm rãi bốc lên. Trong lúc Tướng lực kia lơ lửng bốc lên thì mơ hồ ở trong đó có một cái điêu ảnh như ẩn như hiện. (điêu ảnh: bóng một con chim đại bàng)
Đó là thất phẩm Xích Điêu tướng của Tống Vân Phong, Tướng lực nóng bỏng và cuồng bạo.
Tống Vân Phong không hề có chút bảo lưu nào, Bát ấn Tướng lực thể hiện ra hết, lấy nó làm ngọn nguồn, một cảm giác áp bức tỏa ra, đè nặng tâm thần mọi người.
Mà ở tại một bên khác, Lý Lạc cũng vận chuyển toàn bộ Tướng lực bản thân, Thủy tướng chi lực xanh lam lan tràn ra toàn thân như một làn sóng.
Tuy nhiên, xét về cường độ Tướng lực, chỉ dùng mắt thường là có thể nhận ra được sự chênh lệch giữa hắn và Tống Vân Phong.
Cho nên, điều này càng làm cho người xem bối rối, chênh lệch như vậy, đến tột cùng làm sao đánh cho được?
Tại trong rất nhiều ánh mắt, Lý Lạc bày ra song chưởng, Tướng lực xanh lam bên ngoài thân thể bắt đầu mơ hồ dao động, mọi người đều đã nhìn thấy được, hắn đã bắt đầu vận chuyển Cao giai tướng thuật "Chín Tầng Sóng Biếc".
Tuy rằng, một khi kéo dài được "Chín Tầng Sóng Biếc" thì uy lực sẽ không ngừng tăng cường, nhưng mà tại dưới dự áp chế tuyệt đối của Tống Vân Phong, điều này sợ rằng không có tác dụng gì...
"Phù..."
Quả nhiên, khi Tống Vân Phong nhìn thấy một màn này thì thở ra một hơi, trong chớp mắt tiếp theo, Tướng lực đỏ thẫm trên thân thể gã cuộn trào, thân ảnh đột nhiên phóng ra.
Một luồng ánh sáng đỏ lướt qua đài thi đấu, tốc độ giống như đạn pháo, lôi cuốn theo cuồng phong nóng rực, một cái bóng chân như búa lửa, trực tiếp trảm mạnh xuống Lý Lạc.
Tống Vân Phong không hề có ý nghĩ sẽ kéo dài trêu chọc Lý Lạc, vừa xông lên liền triển khai toàn lực, hiển nhiên là muốn dùng thế đánh sấm sét, trực tiếp giẫm đạp Lý Lạc xuống dưới chân.
Đối diện với thế tiến công mạnh mẽ của Tống Vân Phong, Lý Lạc vung ra song chưởng, Thủy tướng chi lực giống như màng nước nhàn nhạt, tạo ra phòng ngự.
Xuy!
Nhưng mà lớp phòng ngự này của hắn tại phía dưới Tướng lực đỏ thẫm của Tống Vân Phong lại mỏng manh yếu đuối giống như giấy vậy, vẻn vẹn chỉ vừa tiếp xúc một cái liền tan vỡ tất cả, "Chín Tầng Sóng Biếc" kia còn chưa chuẩn bị đầy đủ thì đã bị Tống Vân Phong dùng lực lượng thô bạo tuyệt đối phá hoại sạch sẽ.
Âm thanh trầm thấp vang lên trên đài thi đấu, trong sóng khí cuồn cuộn, thân ảnh Lý Lạc tại thời điểm tiếp xúc kia, trực tiếp bắn ngược ra hơn mười mét, rất nguy hiểm mà bị chấn động đến gần sát mép đài thi đấu, thiếu một chút thì đã bị loại.
Xôn xao!
Xung quanh liên tục vang lên hàng loạt âm thanh rộ lên, chỉ qua lần tiếp xúc đầu tiên, sự chênh lệch thực lực giữa song phương đã được thể hiện ra rất rõ ràng, Tống Vân Phong hoàn toàn áp chế Lý Lạc về mọi mặt, mà tuy rằng Lý Lạc tinh thông rất nhiều Tướng thuật, nhưng tại trước sức mạnh quá chênh lệch này, gần như cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Thanh Nhi chuyển thành nghiêm trọng, với cục diện như thế này, ngay cả nàng cũng không biết làm sao để xoay chuyển thế cục.
"Tống ca nỗ lực lên, đánh bẹp hắn!" Tại một khu vực phía dưới đài thi đấu, một số người thân cận với Tống Vân Phong như Bối Côn, Đế Pháp Tình đứng chung với nhau, lúc này, Bối Côn đang hưng phấn hô to.
Đế Pháp Tình thì không có lên tiếng, chỉ hơi nhẹ nhàng lắc đầu, chênh lệch quá lớn, không có cách nào đánh.
Trên đài, trên nắm đấm của Lý Lạc có một mảng đỏ đậm, Tướng lực xanh lam mát lạnh vọt tới, tức thì trên nắm tay có hơi mù bốc lên, hắn cảm thấy từ trên nắm tay truyền đến cơn đau nóng rát, cũng đã hiểu rõ thực lực Tống Vân Phong mạnh cỡ nào.
"Cường độ này..." Ánh mắt hắn hơi hơi lóe lên.
Vù!
Mà ngay vào lúc này, từ phía trước, lại lần nữa có cuồng phong nóng rực ùa tới, Tống Vân Phong hiển nhiên không dự định cho Lý Lạc có chút cơ hội lấy hơi nào, thế tấn công càng hung hiểm, càng hung dữ hơn nhào tới, giống như ác điêu tập kích.
Lý Lạc ngẩng đầu, hắn nhìn ánh sáng đỏ đang nhanh chóng phóng lớn lên trước tầm mắt, hiện tại vị trí hắn đang đứng đã gần sát với mép đài thi đấu, chỉ cần hơi có sơ ý, chính là kết quả bị loại.
Nhưng mà trên khuôn mặt hắn cũng không có xuất hiện thần sắc kinh hoảng thất thố, trái lại hắn hít sâu một hơi, sau đó Thủy tướng chi lực cuộn trào, chỉ ấn biến ảo, một đạo Tướng thuật được thi triển ra.
Màng nước xanh lam nhàn nhạt hình thành tại trước mặt hắn, mơ hồ, giống như là một tấm gương mỏng manh vậy.
Khi màng nước này vừa xuất hiện, liền lập tức bị mọi người nhận rõ: "Cao giai tướng thuật, Thủy Kính thuật?"
Lữ Thanh Nhi ánh mắt hơi lóe lên, Thủy Kính thuật xem như là một Tướng thuật phòng ngự trong Thủy tướng thuật, nhưng mà sức phòng ngự của nó cũng không quá mức xuất chúng, đặc tính của nó là có thể phản xạ một ít lực lượng công tới, sau đó lại dùng nó để triệt tiêu.
Mà nếu như chỉ dựa vào một đạo Thủy Kính thuật này, căn bản không có khả năng hóa giải đòn tấn công sắc bén hung dữ như vậy của Tống Vân Phong a.
Tại trong lúc mọi người kinh hô, Tống Vân Phong đã nhào tới phía trước Lý Lạc, gã đã nhận ra màng nước mỏng manh này, trong mắt lướt qua nét cười nhạt, tuy Lý Lạc tinh thông rất nhiều tướng thuật, nhưng nếu như cho rằng chỉ với một đạo Thủy Kính thuật liền có thể phòng ngự được, vậy thì thực sự là quá ngây thơ.
Ý nghĩ vừa lóe qua, Tống Vân Phong tiếp tục lần nữa tăng mạnh một phần lực lượng, quyền ảnh gào thét lao ra, giống như xích điêu đang cất tiếng kêu vang.
Nhưng mà, tại thời điểm khi đã chuẩn bị đánh trúng tầng màng nước mỏng manh kia, Tống Vân Phong dường như mơ hồ trông thấy, tại trong màng nước như tấm gương này, tựa hồ có một luồng ánh sáng đỏ mơ hồ phản xạ ra, nó tựa như là một cái bóng người, đồng dạng cũng khua quyền đánh ra, sau cùng đánh lên nắm đấm của gã, đồng thời cũng đánh lên trong ngoài màng nước.
Bùm!
Một khắc đó, có âm thanh trầm thấp khó chịu vang lên.
Tướng lực va chạm vào nhau, cuốn tung lên bụi bặm, bay ra xung quanh.
Thân thể Lý Lạc chấn động, một lần nữa thụt lui hai bước, nửa bàn chân đã hở ra bên ngoài đài thi đấu, nhưng không có người nào quan tâm tới một điểm này, bởi vì mọi người đều kinh ngạc nhìn thấy, vào lúc này thân hình Tống Vân Phong giống như là bị một luồng lực lượng to lớn thần bí phản kích, thân hình gã có chút chật vật, bắn ngược ra sau mấy chục bước mới lảo đảo ổn định lại được.
Khi ngẩng đầu lên thì trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Gã, vậy mà lại bị đẩy lùi rồi?!
Vì sao, lược lượng phản chấn bắn ngược về từ Thủy Kính thuật của Lý Lạc vậy mà lại mạnh đến như thế sao?
Lực lượng phản xạ trở về vừa rồi xấp xỉ đạt đến bảy thành lực lượng trong đòn tấn công mà Tống Vân Phong đánh ra!
Trình độ như vậy hoàn toàn không có khả năng là Thủy Kính thuật bình thường có thể làm được!
Xôn xao.
Tại trong lúc xung quanh vang lên hàng loạt tràng âm thanh rộ lên kinh ngạc thì sắc mặt Tống Vân Phong âm tình bất định, ánh mắt gườm gườm nhìn chằm chằm Lý Lạc.
Thủy Kính thuật của Lý Lạc, con mẹ nó, có cổ quái!
----- Sacpin ------
Âm tinh bất định: tâm lý/ cảm xúc không ổn định, thay đổi liên tục.