Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh mộc đài, sóng người cuộn trào mãnh liệt.

Nhưng và lúc này, bầu không khí lại chìm vào một loại yên tĩnh quỷ dị, mọi người đều trừng lớn mắt, mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn tới Lưu Dương bị trượt ra ngoài sân, nằm ở chỗ kia.

Kết quả này, hiển nhiên hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Lưu Dương Lục ấn cảnh, vậy mà lại bị Lý Lạc một côn đánh bại?

Điều này, làm sao có thể chứ? !

Sự yên tĩnh giằng co mấy giây, rồi đột nhiên rộ lên một tràng âm thanh sôi trào.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tại sao Lưu Dương mới một chiêu đã bại rồi?"

"Không đúng a, Lưu Dương dù sao cũng có đẳng cấp Tướng lực Lục ấn a, dù cho trong lúc nhất thời trở tay không kịp, nhưng có Tướng lực phòng ngự a, Lý Lạc hẳn phải đánh không thắng mới đúng chứ?"

"Cái này... Có phải tên Lưu Dương kia thu tiền giả thi đấu hay không a?"

"Nếu giả như vậy thì cũng quá vũ nhục chỉ số thông minh của chúng ta đi?"

"..."

Phía bên Nhất viện, đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn của Đế Pháp Tình hơi hơi há ra, trên đầu giống như có dấu chấm hỏi hiện lên, một lát sau, cô nàng nhíu mi lại, nói: "Tên gia hỏa Lưu Dương này đang làm cái gì vậy? Thực sự quá tệ đi."

Trán Tống Vân Phong cũng nhíu lại, ngay lập tức nhàn nói: "Hẳn là quá coi thường đối phương, cho nên ngay cả Tướng lực cũng còn chưa kịp thi triển."

"Quá ngốc đi." Đế Pháp Tình lắc lắc đầu.

"Trận tiếp theo, chỉ sợ hắn cũng không có vận may như vậy nữa rồi."

Ở một bên, Lữ Thanh Nhi nhìn chăm chú vào thân ảnh thon dài cầm thiết côn trong tay, đứng hiên ngang, nàng hơi hơi có chút hoảng hốt, giống như là lại trông thấy thiếu niên đã từng tại Nhất viện kia, thiếu niên với lòng phấn chấn hăng hái, mặt tươi cười chọc ghẹo Tướng thuật của nàng không đạt tiêu chuẩn, đồng thời cũng giúp nàng chỉnh sửa từng chút một.

"Tiếp theo..."

Đôi môi đỏ mọng của Lữ Thanh Nhi hé mở, nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ hắn còn sẽ thắng, thậm chí... Cả hai trận còn lại, hắn có khả năng đều thắng."

Lời này vừa được nói ra, tức thì khiến cho không ít học viên ưu tú của Nhất viện quay mặt nhìn nhau, đặc biệt là một số thiếu niên, trong lòng lập tức sinh ra một chút bất mãn và đố kị.

"Không có khả năng đó đi... Ngươi xem trọng hắn như vậy, có phải là có ý gì với Lý Lạc hay không a?" Có người ở trong đám người nói to lên.

Tống Vân Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, quát lớn: "Người nào đang nói lung tung đó? !"

Tại dưới ánh mắt sắc bén của gã đảo qua, mọi người lập tức im lìm, không dám khiêu khích.

Ngay lập tức, Tống Vân Phong nhìn nhìn Lữ Thanh Nhi, thấy nàng không chút nào để ý tới những âm thanh ồn ào đó, thản nhiên nói: "Thanh nhi, hắn không thắng được."

...

"Lý Lạc, làm rất tuyệt!"

Trái ngược với sự ồn ào vì kinh ngạc của bên Nhất viện, Triệu Khoát thì lập tức hưng phấn gào to lên, ngay sau đó phía bên Nhị viện cũng cất tiếng hoan hô vang rền.

Không quản Lý Lạc có phải là bởi vì Lưu Dương quá khinh địch mà chiến thắng hay không, nhưng không quản như thế nào, Nhị viện cũng đã thắng trận đầu.

Xung quanh có âm thanh rộ lên, làm cho sắc mặt Lưu Dương trắng bệch, y gian nan bò đứng dậy, trong miệng thì thào một ít lời đại loại như "Ta quá sơ ý rồi, vậy mà không có tránh", chỉ là, vào lúc này đã không người nào đáp lại.

"Ngu ngốc."

Nghe được phía bên Nhị viện cất tiếng hoan hô, sắc mặt Bối Côn không khỏi trở nên rất khó coi, gã tức giận trừng mắt với Lưu Dương nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt một cái, sau đó nói với một người khác: "Lục Thái, ngươi ra đi, cẩn thận, đừng để tiếp tục lật thuyền trong mương."

Thiếu niên tên là Lục Thái người hơi gầy nhưng nhìn có cảm giác lanh lợi, gã nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt quét qua quét lại trên người Lý Lạc, sau đó lấy một thanh thiết kiếm, đi vào trong sân thi đấu.

Trên đài cao, Từ Sơn Nhạc mặt tươi cười, cảm thán nói: "Tướng thuật của Lý Lạc đích xác khá thuần thục tinh tế, thực sự là quá đáng tiếc, với trình độ Tướng thuật của hắn, chỉ cần Tướng lực của hắn có thể đạt được Ấn thứ năm, e rằng đủ để khiêu chiến tuyệt đại bộ phận đối thủ Lục ấn."

Thần sắc Lâm Phong bình thản, nói: "Có đáng tiếc cỡ nào cũng không có tác dụng gì."

"Trận thứ hai, bắt đầu đi."

Tuy nhiên đã nhìn ra được, bởi vì Lưu Dương đại bại, thần sắc Lâm Phong có chút không vui, cho nên cũng lười tranh luận với Từ Sơn Nhạc, trực tiếp tuyên bố trận thứ hai bắt đầu.

Khi tiếng nói lão ta mới kết thúc thì, ở trong sân, Lục Thái không chút do dự thúc đẩy Tướng lực bản thân, nhìn thấy được Tướng lực màu đỏ rực bốc lên bên ngoài thân thể gã, giống như có một tầng ngọn lửa mỏng manh, tản ra nhiệt độ nóng bỏng.

Đây là ngũ phẩm Hỏa tướng mà Lục Thái có được.

Đã có Lưu Dương tạo ra vết xe đổ, Lục Thái hiển nhiên sẽ không dám có lòng khinh thường.

Thình thịch!

Hỏa diễm Tướng lực bốc lên, Lục Thái tay cầm trường kiếm, thân ảnh không chút do dự lướt nhanh ra, trên lưỡi kiếm, toát ra Tướng lực đỏ đậm, giống như ngọn lửa.

Bá! Bá!

Đạo đạo kiếm ảnh đỏ thẫm, nhằm thẳng vị trí Lý Lạc bao trùm tới.

"Lý Lạc, không quản ngươi có điều gì cổ quái, chỉ cần ta dùng lục ấn Tướng lực đè ép xuống, ngươi nhất định thất bại!" Lục Thái quát khẽ.

Lý Lạc rất thông thạo Tướng thuật, tại trong Nam Phong học phủ điều này không tính là bí mật gì, nhưng Tướng thuật dù cho có tinh xảo cỡ nào, không có đủ Tướng lực chống đỡ, vậy thì cũng chỉ là trăng trong nước, đụng vào liền tan.

Kiếm khí nóng bỏng gào thét bay đến, bàn tay Lý Lạc chậm rãi nắm chặt thiết côn, ngay lập tức bước chân hắn rất linh hoạt mà lui về phía sau, tránh thoát những kiếm khí kia.

"Ngươi tránh được sao?"

Lục Thái cười nhạt, ngay sau đó cổ tay gã run lên, chỉ thấy ánh đỏ đậm cuồn cuộn, biến thành từng luồng từng lừng lửa đỏ gào thét lao tới, giống như một trận mưa lửa, rực rỡ và nguy hiểm.

Đó là trung giai Tướng thuật, Hỏa Vũ kiếm, cũng là Tướng thuật mà Lục Thái am hiểu mhất.

Rất nhiều ánh lửa bắn nhanh tới, thiết côn trong tay Lý Lạc cũng vào lúc này rồi đột nhiên chuyển động, giống như một chiếc quạt gió, hình thành tấm chắn phòng ngự kín không kẽ hở.

"Không có Tướng lực, ngươi làm sao ngăn cản được Tướng thuật của ta?" Nhưng mà đối với hành động này của Lý Lạc, Lục Thái xem thường lên tiếng.

Phanh! Phanh!

Rất nhiều ngọn lửa bùng nổ tại phía trước thiết côn, có nhiệt độ cao ăn mòn, thiết côn trong tay Lý Lạc nhanh chóng trở nên nóng bỏng, nhưng ngay vào lúc này, có ánh sáng xanh lam hiện lên tại trên thiết côn.

Xuy xuy!

Khói mù bốc lên, che lấp tầm mắt Lục Thái.

Vù!

Tuy nhiên, cũng chính là tại trong khoảnh khắc đó, làn khói mù giống như hơi nước kia bị mạnh mẽ xé rách ra, chỉ thấy một cây thiết côn lấp lánh màu xanh lam sáng bóng xuyên qua, với thế sét đánh không kịp bưng tai điểm thẳng về phía mi tâm Lục Thái.

Đòn tấn công đột nhiên xuất hiện khiến cho Lục Thái cả kinh, Tướng thuật của gã vậy mà lại bị Lý Lạc ngăn cản lại tất cả?

Không có khả năng a!

Trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng Lục Thái lại là không chậm, trên trường kiếm trong tay, Tướng lực đỏ đậm lại dâng lên, trực tiếp dốc hết toàn lực, mạnh mẽ cứng rắn đánh tới cây thiết côn đang đâm mạnh tới kia.

Đang!

Âm thanh kim loại vang lên.

Nhưng chuyện khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc xuất hiện, tại dưới sự va chạm đó, Tướng lực đỏ đậm trên trường kiếm của Lục Thái giống như bị áp chế cực lớn, gần như là ngay lập tức liền bị phai nhạt đi.

Phanh!

Thiết kiếm tại dưới sự ăn mòn của nhiệt độ cao và hơi nước, trong nháy mắt liền vỡ nát, giữa trong đám mảnh vỡ tung bay đó, thiết côn sáng bóng lấp lánh màu xanh lam nhưng kia dừng lại tại vị trí mi tâm của Lục Thái.

Cảm nhận được sự đau đớn từ mi tâm, sắc mặt Lục Thái trắng bệch.

Sự đối chọi này, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, khi mọi người lấy lại tinh thần thì thiết côn của Lý Lạc đã lơ lửng tại chỗ mi tâm của Lục Thái.

Lý Lạc... Lại thắng rồi? !

Nếu như nói một trận lúc trước, mọi người chỉ cảm thấy kinh ngạc, vậy thì vào lúc này, thật sự là quá không thể tin nổi rồi.

Bởi vì lần này, Lục Thái cũng không có bất cứ sự khinh địch nào, cũng không hề bảo lưu đẳng cấp Tướng lực lục ấn, nhưng cho dù là như vậy, cũng thất bại bởi Lý Lạc? !

Thế nào có thể a!

Tại trong rất nhiều những ánh mắt tràn đầy sự khó tin, làn hơi nước quấn quanh trên một đầu khác của thiết côn vào lúc này dần dần tiêu tan, mà thân ảnh Lý Lạc cũng xuất hiện tại dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người.

Xì!

Từng tràng âm thanh hít vào kéo dài, mang theo sự kinh hãi, liên tục không ngừng vang lên.

Phía bên Nhất viện, đôi mắt đẹp của Đế Pháp Tình và Lữ Thanh Nhi đều trừng lớn, trợn tròn con mắt. Ở một bên, Tống Vân Phong trực tiếp vỗ mạnh một cái vào trên cây gỗ trước mặt, làm cho cây gỗ bị vỗ nứt ra từng cái vết nứt.

Trên đài cao, Từ Sơn Nhạc, Lâm Phong cùng với những đạo sư khác của Nam Phong học phủ, trên khuôn mặt cũng hiện lên nét ngạc nhiên.

Lão Viện trưởng ở phía trước, càng là hai mắt nhíu lại.

Bởi vì toàn bộ bọn họ đều trông thấy, lúc này, trên thân thể Lý Lạc có Tướng lực màu lam đang chậm rãi bốc lên, giống như tầng tầng sóng biếc.

Lấy ánh mắt bọn họ, tự nhiên vừa nhìn liền có thể nhìn ra được, đó là, Thủy tướng chi lực.

Thế nhưng là, mọi người đều biết, Lý Lạc trời sinh Không tướng, cho nên rất khó tu ra được Tướng lực.

Nhưng trước mắt...

Thủy tướng chi lực kia, từ đâu xuất hiện? !

Hay là nói... Lý Lạc bây giờ, đã không tiếp tục là Không tướng, mà là, đã sinh ra Thủy tướng? !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK