Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh đài thi đấu, đám đông nhốn nháo, nhưng vào lúc này toàn bộ đều yên tĩnh.

Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn thành viên quản lý thi đấu xuất thủ ngăn cản Tống Vân Phong, sau đó lại nhìn nhìn tới chiếc đồng hồ cát đã chảy hết sạch kia.

Trận chiến đấu này quá kịch liệt, cho nên lúc trước bọn họ hoàn toàn không có để ý tới thời gian trôi qua, nhưng khi định thần lại thì hóa ra đã hết giờ rồi...

Vào lúc này, bọn họ bỗng nhiên hiểu ra, lúc trước Tống Vân Phong muốn làm cho Lý Lạc tiêu hao hết Tướng lực, nhưng gã hoàn toàn không nghĩ tới, Lý Lạc cũng là đang kéo dài thời gian.

Khi đồng hồ cát chảy hết, trận đấu sẽ không phân thắng bại, dựa theo quy định lúc trước, trận này sẽ được xác định là một trận đấu hòa.

Nói cách khác, trận đấu này giữa Lý Lạc và Tống Vân Phong kết thúc với kết quả... hòa.

Mà kết quả này, hoàn toàn ngoài sự dự đoán của mọi người.

Bởi vì xét theo bất kỳ góc độ nào mà nói, trận tỷ thí này đều không nên xuất hiện loại kết quả như vậy, thực lực giữa Tống Vân Phong và Lý Lạc có chênh lệch rất lớn, cho nên tại trong mắt rất nhiều người nhìn đến, trận tỷ thí này, sẽ là Tống Vân Phong giành thắng lợi trong thế hoàn toàn nghiền ép.

Dù cho Lý Lạc vùng vẫy như thế nào đi nữa, hắn cũng khó mà đạt được chút chỗ tốt nào trước Tống Vân Phong, người có được Thất phẩm tướng, đồng thời đẳng cấp Tướng lực đạt đến Bát ấn.

Thế nhưng, kết quả thì sao chứ?

Thế cục mà bọn họ cho rằng gần như sẽ là bị nghiền ép như cành khô gỗ mục, lại được Lý Lạc biến thành thế hòa...

Vào giờ phút này, bọn họ nhìn Lý Lạc ở trên đài, khuôn mặt bởi vì Tướng lực tiêu hao gần như không còn mà có vẻ hơi hơi tái nhợt, trong ánh mắt trầm mặc dần dần hiện lên sự kính nể.

Kể cả tên Bối Côn kia, vào lúc này cũng giống như bị táo bón, nét mặt nhăn nhó nhìn thật đặc sắc.

Ở một bên, Đế Pháp Tình cũng ngơ ngẩn nhìn trên đài, trong đôi mắt đẹp thất thần thể hiện ra sự chấn động xảy ra trong nội tâm, một lúc lâu sau, nàng ta mới trùng điệp thở dài ra một hơi, đôi mắt đẹp nhìn thật sâu vào Lý Lạc.

Vào lúc này, tuy rằng sắc mặt Lý Lạc có chút tái nhợt, nhưng dường như nàng ta vẫn mơ hồ nhìn thấy, có ánh sáng chói lọi tỏa ra từ trên cơ thể hắn.

Điều này làm cho Đế Pháp Tình nhớ tới bóng hình xinh đẹp giống như huyền thoại ở trên bia vinh danh của Nam Phong học phủ kia.

Nhưng mà ngay lập tức, Đế Pháp Tình lắc đầu, tuy rằng Lý Lạc đã chơi đùa ra được một trận đấu kỳ tích, nhưng muốn so sánh với Khương Thanh Nga thì vẫn còn kém rất xa.

Trên đài thi đấu, Tống Vân Phong ngây ngẩn một hồi, rồi căm tức nhìn nhân viên quản lý thi đấu: "Ta rõ ràng đã sắp đánh bại hắn, hắn đã không còn Tướng lực nữa rồi, tiếp theo ta nhất định thắng!"

"Chỉ cần cho ta thêm một giây, chỉ một giây!"

Thành viên quản lý thi đấu cau mày nhìn Tống Vân Phong đang thất thố, lúc trước người sau tại trong Nam Phong học phủ đều là dáng vẻ lãnh đạm ôn hòa, nhưng bây giờ, gã lại hoàn toàn khác hẳn.

"Quy định chính là quy định, đồng hồ cát đã chảy hết, nếu còn chưa thể phân ra thắng bại, đó chính là thế hòa." Thành viên quản lý thi đấu nói ra.

"Ngươi đánh rắm!" Khuôn mặt Tống Vân Phong có chút dữ tợn, rít gào lên.

Gã làm sao có thể tiếp nhận được kết quả hòa này, kết quả hòa thực sự sẽ khiến cho gã mất hết thể diện.

Nhưng mà nhân viên quản lý chiến đấu không để ý đến gã nữa, nhìn về phía xung quanh, sau đó tuyên bố: "Trận tỷ thí này, kết quả cuối cùng, hòa!"

"Lạc ca quá trâu a!"

Khi tiếng nói của ông ta vừa dứt, phía bên Nhị viện lập tức có vô số tiếng reo hò phấn khích vang lên, làn sóng âm thanh ầm ầm giống như dời non lấp biển, toàn bộ học viên Nhị viện đều vô cùng kích động, một trận tỷ thí này của Lý Lạc giúp Nhị viện bọn họ gia tăng thể diện rất nhiều.

Cả người quấn đầy băng vải, Ngu Lãng há to miệng, thì thầm: "Tên biến thái này lẽ nào thực sự sắp quật khởi rồi sao? Vậy mà ngay cả Tống Vân Phong cũng phải thua rồi."

Tại trong tiếng hò reo đinh tai nhức óc kia, đôi mắt sáng của Lữ Thanh Nhi lẳng lặng nhìn chằm chằm thân ảnh Lý Lạc, giờ phút này, nàng giống như trông thấy lại thiếu niên năm đó, khi đó vừa tiến vào Nam Phong học phủ thì khuôn mặt rõ ràng vẫn còn rất non nớt, nhưng luôn luôn đi trước bọn họ tại trên phương diện tu luyện Tướng thuật, sau cùng mặt đầy bình thản ung dung tới chỉ điểm cho những sơ học giả bọn họ.

Lý Lạc khi đó, thực sự rất sáng chói.

Thậm chí vào lúc đó, Lữ Thanh Nhi cũng âm thầm ngưỡng mộ hắn, đồng thời lấy hắn làm mục tiêu.

Chỉ là... tình trạng Không tướng xuất hiện, làm cho tất cả hào quang của Lý Lạc trước đó đều tan rã, về sau hắn tránh mặt nàng, nàng đành phải không đi quấy rầy.

"Ta đã biết, Lý Lạc, ngươi sẽ lần nữa đứng lên, lúc đó, ngươi mới sẽ là chân chính sáng chói."

"Nhưng mà ngươi hiện tại còn rất chưa đủ, ta muốn thấy ngươi đến đỉnh cao, sau đó..."

"Đánh bại ngươi."

Mái tóc dài của Lữ Thanh Nhi hơi hơi tung bay, trong đôi mắt sáng tràn đầy chiến ý hừng hực, nàng nhìn Lý Lạc một lần nữa, sau đó không tiếp tục dừng lại tại nơi này, trực tiếp xoay người rời đi.

Ai có thể nghĩ đến, rõ ràng khí chất nhìn như văn nhã nhẹ nhàng, trong xương cốt Lữ Thanh Nhi lại là mạnh mẽ, hiếu chiến đến như thế.

Trên đài thi đấu, Lý Lạc nhìn Tống Vân Phong sắc mặt âm trầm ở trước mặt, than thở: "Đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không nắm chặt được. Tống Vân Phong, ngươi thực sự là tên phế vật."

Tống Vân Phong dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lý Lạc.

"Bỏ lỡ lần này, Tống Vân Phong, về sau ngươi sẽ càng không cơ hội nào rồi."

Lý Lạc không có sợ hãi đôi ánh mắt hung dữ của gã, trái lại còn tiến lên, vỗ nhè nhẹ bờ vai của gã, cười nói: "Chuyện ngươi nói xấu phụ mẫu ta, lần sau, chúng ta sẽ tính toán cho tốt."

Tống Vân Phong cắn răng cười lạnh nói: "Được a, ta chờ."

Lý Lạc gật đầu, cũng không nói thêm lời nào với gã, trực tiếp đi lướt qua bên cạnh, đi xuống đài thi đấu, sau đó tại trong vòng vây hưng phấn của rất nhiều học viên Nhị viện, rời khỏi quảng trường.

Theo hắn rời đi, bầu không khí trên quảng trường mới dần dần hạ nhiệt, rất nhiều người dùng ánh mắt kỳ lạ lướt nhìn Tống Vân Phong một cái, sau đó cũng liên tục tản đi.

Chuyện ngày hôm nay, Lý Lạc vốn định trực tiếp nhận thua, kết quả tên Tống Vân Phong này lại cứ muốn đả kích phụ mẫu người khác, sự hao tổn tâm cơ của gã cũng đã khích tướng được Lý Lạc, nhưng mà gã không thể đạt được thắng lợi, việc này, thực sự là một trò cười.

Có thể tưởng tượng được, về sau, việc này tất nhiên sẽ được truyền lưu rất lâu tại trong Nam Phong học phủ, mà Tống Vân Phong gã sẽ là diễn viên phụ dùng để làm nền cho nhân vật chính trong câu chuyện kể đó.

Trên đài cao sát ranh Quảng trường, lão viện trưởng cùng với một đám đạo sư cũng có chút trầm mặc, kết quả này cũng nằm ngoài sự dự liệu của bọn họ.

Trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng lão viện trưởng cảm thán một câu, nói: "Lý Lạc ngay từ đầu đã không nghĩ đánh thắng, mục đích của hắn là kéo dài thành thế hòa."

"Mà khiến người không nghĩ tới chính là, hắn vậy mà thật sự đã làm được."

Lúc này Từ Sơn Nhạc cười toe cười toét, hôm nay, Lý Lạc quả thực đã tạo được thể diện cho ông ta, đó thế nhưng là Tống Vân Phong a, là học viên hàng đầu trong Nhất viện gần với Lữ Thanh Nhi nhất, nhưng lúc này đây, lại bị Lý Lạc cuo7ng4 ep1 bức thành thế hòa.

Cho nên ai có thể nói, Nhị viện bọn họ thì không sản sinh ra được nhân tài chứ?

Không có người nào cảm thấy đó chỉ là một trận đấu hòa mà thôi, bởi vì thực lực giữa Lý Lạc và Tống Vân Phong chênh lệch thực sự quá lớn, Tướng lực của hắn chỉ là Lục ấn cảnh, Thủy tướng bản thân cũng chỉ là ngũ phẩm, nhưng Tống Vân Phong thì sao chứ? Tướng lực Bát ấn, Xích Điêu tướng Thất phẩm... Nói thật ra, với sự chênh lệch tổng thể như vậy, đổi lại là những đạo sư bọn họ cũng không biết đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể thực hiện nghịch chuyển, trong khi Lý Lạc lại có thể đem cục diện bức thành thế hòa, đã xem như khiến người cảm thấy không thể tin nổi.

Thật sự cho rằng người nào cũng đều là loại tuyệt đại thiên kiêu như Khương Thanh Nga, đều thân có Cửu phẩm tướng sao?

Ở bên bạnh, sắc mặt Lâm Phong đã sớm đen như đáy nồi, đối diện với tiếng cười đắc ý của Từ Sơn Nhạc, lão ta nhịn lại nhịn lại, nhưng cuối cùng vẫn là cất tiếng: "Biểu hiện của Lý Lạc hôm nay đích xác không chê vào đâu được, tuy nhiên, sơ tuyển có thời hạn, nhưng Đại khảo học phủ sau đó thì sao chứ? Khi đó thế nhưng là phải bằng bản lĩnh chân chính, những thủ đoạn đầu cơ trục lợi này sẽ không có tác dụng gì."

Từ Sơn Nhạc hừ lạnh nói: "Đến lúc đó, Lý Lạc chưa hẳn không thể tiếp tục tiến thêm một bước."

"Tiếp tục tiến hơn một bước, vậy thì cũng chỉ là Thất ấn cảnh mà thôi." Lâm Phong mặt không biểu tình đáp lại.

Lão viện trưởng phất phất tay, ngăn cản hai người tiếp tục tranh luận theo thói quen, lão nhìn theo phương hướng Lý Lạc rời đi, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Phong và Từ Sơn Nhạc, khuôn mặt trở nên nghiêm túc lên rất nhiều, nói: "Đến lúc đó Lý Lạc biểu hiện như thế nào là chuyện của hắn sự tình, nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, lần Đại khảo học phủ này, Nam Phong học phủ chúng ta cần phải duy trì biển hiệu vàng đệ nhất học phủ của Thiên Thục quận, nếu như đến lúc đó xảy ra sai lầm gì, hừ."

Tiếng hừ lạnh sau cùng khiến cho đông đảo đạo sư đều trong lòng rùng mình.

Đặc biệt là Lâm Phong, lão ta minh bạch lời lão viện trưởng nói phần nhiều là nói với lão ta, bởi vì Nhất viện hội tụ những học viên tốt nhất của Nam Phong học phủ, cũng chiếm lấy nhiều tài nguyên nhất trong Nam Phong học phủ, mà mỗi lần Đại khảo học phủ chính là thời điểm kiểm chứng xem Nhất viện đến tột cùng có đáng giá đạt được những tài nguyên này hay không.

Theo Lâm Phong biết, đạo sư Nhất viện khóa trước chính là bởi vì lần Đại khảo học phủ trước, suýt chút nữa khiến cho Nam Phong học phủ mất đi chiêu bài Đệ nhất học phủ Thiên Thục quận cho nên trực tiếp bị lão viện trưởng giận dữ đá ra Nam Phong học phủ.

Cho nên nếu như lần Đại khảo học phủ này xảy ra bất ngờ, e rằng lão viện trưởng cũng sẽ không tha cho lão ta.

Nghĩ đến kết quả đó, trong lòng Lâm Phong cũng run lên, vội vàng đảm bảo, nói: "Viện trưởng yên tâm, thực lực của Nhất viện chúng ta mọi người đều nhìn thấy, nhất định có thể giữ gìn được vinh dự của học phủ."

"Vậy thì tốt nhất."

Lúc này, sắc mặt Lão viện trưởng mới dịu đi một ít, sau đó không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời đi.

Theo lão rời đi, đông đảo đạo sư liếc nhìn nhau, cũng thở dài ra một hơi tựa như trút được gánh nặng, lão viện trưởng nổi cơn giận dữ, thật là đáng sợ a...

"Tuy nhiên, Đông Uyên học phủ năm nay khí thế hùng hổ, mà Đông Uyên học phủ chính là học phủ được Tổng đốc phủ toàn lực ủng hộ, mấy năm nay khí thế cực mạnh, bám sát Nam Phong học phủ. Bây giờ, đệ nhất nhân của Đông Uyên học phủ chính là con trai của Tổng đốc, tên gọi hẳn là Sư Không đi? Thiên phú bản thân cực cao, luận tới thực lực, sẽ không kém hơn Lữ Thanh Nhi, cho nên Đại khảo học phủ năm nay, Nam Phong học phủ chúng ta sợ rằng gánh áp lực không nhỏ." Tại sau khi lão viện trưởng rời đi, có đạo sư nhịn không được cất lời lo lắng.

Lâm Phong liếc nhìn đạo sư kia một cái, nhàn nhạt nói: "Nền tảng của Đông Uyên học phủ dù sao không bằng Nam Phong học phủ chúng ta, bọn họ muốn cướp giật tấm chiêu bài này thì cần phải hỏi một chút Nhất viện ta có đồng ý hay không."

Tiếng nói vừa dứt, lão ta liền xoay người rời đi.

Những người khác quay mặt nhìn nhau, đều có chút khó chịu với sự ngạo mạn của Lâm Phong, nhưng cũng không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể cất tiếng lầm bầm.

"Ngươi cứ kéo đi, đến lúc đó chơi đùa sai sót, nhìn xem ngươi làm sao kết thúc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK