Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì để chúc mừng thăng nhiệm làm Hội trưởng Khê Dương ốc, đến đêm tối, tâm tình vô cùng tốt, Nhan Linh Khanh mở tiệc chiêu đãi Lý Lạc và Thái Vi, sau đó Lý Lạc liền chân chính kiến thức được tửu lượng của Nhan Linh Khanh.

Hơn nữa, khiến hắn càng thêm khiếp sợ chính là, không những tửu lượng của Nhan Linh Khanh kinh khủng, mà ngay cả Thái Vi cũng có thể nói là nữ hào kiệt, hai nữ thả sức uống, cuối cùng khiến cho Lý Lạc sợ hãi chỉ có thể ở một bên run rẩy cầm cập, giống như một con chim cút nhỏ yếu vậy.

"Lý Lạc, chỉ cần về sau ngươi có thể gia tăng cung cấp loại Bí pháp Nguyên thủy này, ta nhất định có thể làm cho toàn bộ Linh thủy kỳ quang do Khê Dương ốc sản xuất ra trở thành tốt nhất Thiên Thục quận!" Nương theo men rượu, Nhan Linh Khanh ngước đôi mắt đẹp nóng cháy nhìn chằm chằm Lý Lạc.

"Được, ta sẽ tận lực cung cấp." Lý Lạc cười đáp, trước mắt, Tướng lực của hắn vẫn chỉ còn là Thất ấn cảnh, nếu như chờ khi hắn có thể bước vào Tướng sư cảnh, vậy thì Tướng lực bản thân sẽ có sự tăng lên về chất, đến lúc đó, hắn có khả năng cung cấp càng nhiều Bí pháp Nguyên thủy hơn.

Mà nếu như Khê Dương ốc có thể xưng bá thị trường Linh thủy kỳ quang tại Thiên Thục quận, vậy thì lợi nhuận hàng năm của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận cũng sẽ gia tăng rất nhiều, điều này sẽ có lợi cho Lý Lạc tiếp tục tiêu xài.

"Như vậy, trước hết cầu chúc cho Khê Dương ốc xưng bá Thiên Thục quận."

Thái Vi thản nhiên cười duyên, tại dưới men rượu tác dụng, khuôn mặt trứng ngỗng kiều diễm vốn giống như hoa, càng thêm quyến rũ động nhân, phong tình vô hạn.

Ba người nâng chén, cười cười cùng cụng chén vào nhau.

...

Tại sau khi đã trợ giúp Nhan Linh Khanh giải quyết được vấn đề nội bộ Khê Dương ốc, Lý Lạc rốt cục có thể yên tâm không ít, trong mấy ngày sau đó, thời gian hắn đi tới Khê Dương ốc giảm đi một chút.

Bởi vì theo thời hạn ngày nghỉ càng tới gần, Lý Lạc cũng cần phải bắt đầu cân nhắc một việc cực kỳ quan trọng khác, đó chính là Đại khảo học phủ sắp tới.

Đại khảo học phủ quyết định tới kết quả trúng tuyển vào Thánh Huyền Tinh học phủ. Là học phủ đứng đầu Đại Hạ quốc, nơi đó là Thánh địa mà vô số thiếu niên thiếu nữ khao khát hướng tới.

Nhìn khắp Đại Hạ, không có bất kỳ thế lực nào dám nói có thực lực và tư cách bỏ qua Thánh Huyền Tinh học phủ, trước thời điểm thành lập Vương triều Đại Hạ, cũng có vương triều thay đổi, nhưng mặc kệ vương triều thay đổi như thế nào, Thánh Huyền Tinh học phủ vẫn luôn vững vàng đứng sừng sững tại đó, không hề động đậy, từ đó có thể thấy nội tình và thực lực của nó.

Thậm chí còn có lời đồn rằng, tại trong Thánh Huyền Tinh học phủ có tồn tại cường giả phong Vương.

Cho nên, đừng thấy Lý Lạc là Thiếu phủ chủ cảu Lạc Lam phủ, nghe có vẻ to, nhưng so với Thánh Huyền Tinh học phủ, vẫn là kém rất nhiều. Vì vậy, vì suy nghĩ cho tiền đồ tương lai, Lý Lạc tất nhiên muốn đi vào Thánh Huyền Tinh học phủ.

Huống chi, hắn và Khương Thanh Nga còn có thỏa thuận.

Đại khảo học phủ sẽ bao gồm toàn bộ các học phủ tại Thiên Thục quận, mà mỗi một học phủ đều sẽ phái ra hai mươi học viên xuất sắc nhất tới cạnh tranh chỉ tuyên trúng tuyển vào Thánh Huyền Tinh học phủ.

Hàng năm, số lượng chỉ tiêu tuyển sinh mà Thánh Huyền Tinh học phủ trao xuống dưới không giống nhau, nhưng dựa theo quy tắc cố định thì, mười người đứng đầu Đại khảo học phủ tất nhiên sẽ có được kết quả trúng tuyển, mà số lượng chỉ tiêu còn lại sẽ dựa theo thành tích đạt được của các học phủ tại trong đại khảo để phân chia.

Cho nên, mục tiêu mà Lý Lạc đặt ra cho mình chính là phải tiến vào mười người đứng đầu đại khảo.

"Tóp mười... không dễ dàng a."

Trong Kim ốc, vừa kết thúc tu luyện, Lý Lạc sắc mặt trầm ngâm, tuy rằng Nam Phong học phủ là Đệ nhất học phủ Thiên Thục quận, nhưng cũng không thể bởi vậy mà coi thường những học phủ khác, có lẽ đại đa số người trong nhóm hai mươi người đứng đầu của các học phủ khác không đủ gây ra sợ hãi, nhưng tóm lại sẽ có một số ít người có được năng lực chân chính, tính hết những người này lại thì số lượng cũng không có ít.

Hơn nữa, còn có Đông Uyên học phủ có thể tạo ra uy hiếp cho Nam Phong học phủ nữa chứ.

Muốn từ trong tầng tầng cường địch như vậy đánh đánh đấm đấm tiến vào tóp mười, có thể tưởng tượng được mức độ khó lớn như thế nào.

Hiện tại, thực lực của Lý Lạc là Thất ấn cảnh, “Thủy Quang tướng” bản thân hẳn có thể tiến hóa đến Lục phẩm trước khi đại khảo bắt đầu, nhưng mà những điều này cũng không đủ để giúp hắn có thể yên tâm.

Bởi vì trong khi hắn tiến bộ thì người khác cũng không có đứng yên.

Cho nên, lần đại khảo này, không cho phép Lý Lạc cò lòng khinh thường.

Vì vậy, Lý Lạc cẩn thận xem xét kĩ lại toàn bộ thực lực và thủ đoạn của mình, sau đó, hắn liền phát hiện ra một số thiếu sót của mình.

Thiếu sót lớn nhất, chính là hắn thiếu thốn thủ đoạn tấn công đủ sức mạnh, lúc trước, khi giao thủ với Tống Vân Phong, tuy rằng bởi vì Tướng lực chênh lệch khá lớn, khiến cho hắn bị bó tay bó chân, mặc dù cuối cùng hắn dựa vào bản "Thủy kính thuật" cải tiến để ép được chiến đấu vào thế hòa, nhưng điều này cũng để lộ ra chuyện Lý Lạc thiếu các thủ đoạn tấn công hữu hiệu, đòn tấn công của hắn rất khó tạo ra uy hiếp gì cho Tống Vân Phong.

Về vấn đề này, không chỉ là Lý Lạc, e rằng toàn bộ người có được Thủy tướng đều giống như thế. Đặc tính của Thủy tướng là đại biểu cho phương diện lực công kích và lực phá hoại của nó không bằng các loại Nguyên Tố tướng Hỏa tướng, Lôi tướng, Kim tướng.

Đương nhiên, nếu như rơi vào thế trận đánh lâu dài, Thủy tướng sẽ dần dần bộc lộ ra được ưu điểm, nhưng Lý Lạc cảm thấy như vậy sẽ quá bị động, cho nên hắn cần phải nghĩ biện pháp cải thiện thủ đoạn tấn công cho bản thân.

Những người có được Thủy tướng khác có lẽ sẽ cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng Lý Lạc thì khác, hắn cũng không phải là Thủy tướng thuần túy, mà là "Thủy Quang tướng" cực kỳ hiếm thấy!

Trong lòng thầm nghĩ, Lý Lạc đứng dậy, đi thẳng ra khỏi kim ốc, đi lên Tàng thư các ở trên lầu.

...

Nam Phong thành, Tổng đốc phủ.

Tại trong Đại Hạ này, Tổng đốc thống lĩnh một quận, vì vậy xét về địa vị quyền thế, Tổng đốc phủ xem như là đứng đầu trong một quận.

"Ha hả, Tống lão đệ, đã sớm muốn mời ngươi tới Tổng đốc phủ chơi rồi, chỉ là lúc trước quá bận, không sắp xếp được thời gian, đành phải chờ đến hôm nay."

Trong phòng khách Tổng đốc phủ, có tiếng cười sang sảng vang lên, tiếng cười phát ra từ một người đàn ông trung niên khuôn mặt gầy, tuy rằng người đàn ông trên mặt tươi cười nhưng vẫn toát ra phong thái uy nghêm.

Chính là Tổng đốc của Thiên Thục quận, Sư Kình, bản thân ông ta cũng là một vị cường giả Thiên Cương cảnh.

Mà tại vị trí phía dưới ông ta, đang ngồi chính là gia chủ Tống gia, Tống Sơn.

"Tổng đốc đại nhân công việc bận rộn, sao có thể giống như những người nhàn rỗi chúng ta." Tống Sơn tươi cười đáp lại.

"Tống lão đệ là đang cười ta a." Sư Kình cười cười, ông ta cầm tách trà, nhìn lá trà nổi trên mặt nước, bình thản nói: "Gần đây, hành động của Tống gia thế nhưng là không nhỏ a, chắc là đã ăn không ít thịt của Lạc Lam phủ đi."

Tống Sơn đáp: "Vẫn là nhờ có Tổng đốc đại nhân chỉ điểm."

"Lạc Lam phủ thực sự là đáng tiếc, nếu như hai vị kia không mất tích, tương lai không chừng năm đại phủ Đại Hạ đều phải lấy nó cầm đầu." Sư Kình cười nhạt, nói.

"Đáng tiếc, hai vị kia quá lộ ra sắc bén, nếu không thì..." Lời nói dừng lại ở đây, không có nói hết lời.

"Bây giờ bản thân Lạc Lam phủ khó bảo toàn, Tống gia phải nắm chặt lấy cơ hội tốt này." Ông ta nhìn về phía Tống Sơn, nói ra.

"Đa tạ Tổng đốc nhắc nhở, Tống gia ta chắc chắn sẽ luôn ghi nhớ phần ân tình này." Tống Sơn gật đầu, chậm rãi nói ra.

Sư Kình cười cười, rồi thay đổi đề tài ang chuyện khác.

Ngoài phòng khách, gần một hồ nước, Tống Vân Phong lắng nghe âm thanh nói chuyện mơ hồ truyền ra từ bên trong phòng khách, sau đó ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía hồ trước mặt.

Tại nơi đó, có một thiếu niên mặc bạch y, một đầu tóc ngắn, nhưng phía sau đầu có một cái bím tóc buông thõng xuống, trên tay y cầm thức ăn cho cá, đứng tại bên hồ thong dong cho cá ăn.

Một lát sau, y mới phủi phủi tay, có thị nữ cung kính đưa tới chiếc khăn lụa, y tiện tay cầm lấy chùi chùi tay, sau đó xoay người đi về phía Tống Vân Phong.

Khi đi đến gần, khuôn mặt y cũng trở nên rõ ràng, nếu xét về ngoại hình, nhìn y có vẻ bình thường, khóe môi hơn nhếch lên giống như luôn mỉm cười.

Tuy nhiên, khi nhìn người thiếu niên có vẻ bình thường ở trước mắt, Tống Vân Phong lại mơ hồ có một loại cảm giác nguy hiểm.

Người trước mắt này, chính là con trai của Tổng đốc, Sư Không.

Cũng là Đệ nhất nhân tại Đông Uyên học phủ.

"Vân Phong, Đại khảo học phủ năm nay, cha ta thế nhưng đã nói rồi, nhất định phải trợ giúp Đông Uyên học phủ đoạt được biển hiệu Đệ nhất học phủ Thiên Thục quận." Sư Không cười nói.

"Lấy thực lực của Sư Không huynh, là rất có cơ hội." Tống Vân Phong nói ra.

"Thế nhưng vẫn chưa đủ, Lữ Thanh Nhi của Nam Phong học phủ các ngươi cũng không phải là đèn hết dầu, đến lúc đó nếu như đụng nhau, sẽ là một kình địch." Sư Không nói.

Đối với việc này, Tống Vân Phong cũng gật đầu tràn đầy đồng tình, gã cũng hiểu rõ thực lực của Lữ Thanh Nhi.

"Tuy rằng ta không sợ nàng, nhưng khi làm việc, ta rất không thích có nhân tố không xác định, cho nên đến thời điểm Đại khảo học phủ lúc đó, không chừng phải cần ngươi phối hợp một chút chuyện." Sư Không nhàn nhạt nói ra.

Tống Vân Phong nghe vậy, sắc mặt nhịn không được biến đổi, có chút khó xử, nói: "Sư Không huynh, ngươi là muốn ta bán đứng Nam Phong học phủ sao?"

"Ai, ngươi nói như vậy thực quá khó nghe a, hơn nữa ngươi thật sự xem Nam Phong học phủ như là nhà của người sao? Nơi đó chẳng qua chỉ là một điểm dừng tạm thời trên con đường tu hành của chúng ta mà thôi, chỉ cần đến lúc đó ngươi lấy được thành tích nằm trong mười người đứng đầu Đại khảo, tự nhiên có thể tiến vào Thánh Huyền Tinh học phủ, đến lúc đó còn cần phải để ý tới Nam Phong học phủ sao?" Sư Không cười nói.

"Hơn nữa ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi làm ra chuyện gì quá rõ ràng."

Y khoát tay áo, nói: "Đây cũng là ý của cha ta, lão viện trưởng kia của Nam Phong học phủ, đã từng có ân oán với cha ta, nhiều lần quấy nhiễu cha ta tăng chức, vì vậy, biển chữ vàng Đệ nhất học phủ Thiên Thục quận năm nay, nhất định là phải cướp nó đi."

Tống Vân Phong trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng có chút gian nan mà gật đầu.

Lúc này, Sư Không mới ôn hòa cười rộ lên, vươn tay vỗ nhè nhẹ bờ vai của gã, nói: "Đúng rồi, nghe nói tên Lý Lạc kia đã có Tướng rồi? Lúc trước còn đánh hòa với ngươi một trận?"

Nhắc tới việc này, ánh mắt Tống Vân Phong trở nên âm trầm đi một ít, nói: "Hắn chỉ là dùng biện pháp đầu cơ trục lợi mà thôi, nếu như gặp phải hắn trong đại khảo, hắn căn bản không có cơ hội để đánh hòa."

"Như vậy a..."

Sư Không suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì thực sự đáng tiếc, còn định tại trong Đại khảo gặp vị Thiếu phủ chủ này một chút chứ. Nghe ngươi nói như thế, hứng thú trái lại yếu đi rất nhiều."

"Nào cần phải làm phiền tới Sư Không huynh xuất thủ, đến lúc đó nếu có cơ hội, ta sẽ trừng trị hắn." Tống Vân Phong nói ra.

"Cũng tốt."

"Người này... Mặc dù ta chưa từng gặp qua bao nhiêu lần, nhưng đối với hắn, ta vẫn có cảm giác rất chán ghét." Sư Không nhàn nhạt cười cười.

Đã nghe ra được sự ác cảm đối với Lý Lạc trong lời nói của y, Tống Vân Phong hơi hơi có phần nghi hoặc.

Sư Không thấy thế, chỉ cười cười, nét mặt thản nhiên.

"Đó cũng xem như là một vụ tai tiếng. Năm đó cha ta đã từng muốn tìm Khương Thanh Nga của Lạc Lam phủ để đề nghị kết thân với ta..."

"Ha hả, đương nhiên, cuối cùng là trực tiếp bị hai vị phủ chủ kia từ chối."

"Thì ra, bọn họ là... muốn lưu giữ lại cho con trai của mình a..."

"Đáng tiếc, cũng không biết đứa con trai vô dụng này của bọn họ có thể giữ được loại ngọc bích đẹp đẽ này không?"

Tống Vân Phong nghe vậy, trong lòng tức thì bừng tỉnh, lúc này mới hiểu được, vì sao mấy năm nay Tổng đốc phủ âm thầm góp phần thổi lửa, trợ giúp Tống gia bọn họ nuốt chững sản nghiệp của Lạc Lam phủ, thì ra...

Giữa song phương còn có loại chuyện cũ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK