Tại vị trí gần với đỉnh ngọn Tướng lực thụ, cành lá to lớn đan xen vào với nhau, hình thành một cái mộc đài, vào lúc này, trên mộc đài đang có một ít ánh mắt từ trên cao nhìn bao quát xuống dưới, nhìn tới vị trí của Lý Lạc.
"Tên Lý Lạc này mất tích đã một tuần lễ, cuối cùng cũng trở lại học phủ rồi a."
Đế Pháp Tình khoanh hai tay trước ngực, đồng phục bó sát người làm nổi bật lên thân thể yểu điệu đang trong tuổi nảy nở, phối hợp thêm với dung nhan xinh đẹp có phần quyến rũ, dẫn tới không ít ánh mắt thiếu niên ở xung quanh len lén liếc nhìn.
Nàng nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lý Lạc, hơi hơi bĩu môi, nói: "Hắn là sợ bị Bối Côn tìm đến gây phiền toái sao? Cho nên dùng phương thức này để tránh né?"
"Thực sự là đáng tiếc cho dáng vẻ tuấn thú như thế a." Tại bên cạnh nàng ta, một đám tiểu tỷ muội cũng vô tư bình luận cảm thán.
"Hì hì, cô gái nhỏ, ta nhớ rõ năm đó khi Lý Lạc còn tại Nhất viện, ngươi thế nhưng là rất mê người ta a." Có đồng bạn cười cười trêu chọc.
Bị chọc ghẹo, sắc mặt thiếu nữ tức thì đỏ lên, giẫm chân phản kích: "Làm như các ngươi không có vậy!"
Các thiếu nữ cười hì hì, trong mắt đều lộ ra mấy phần tiếc nuối, lúc đầu, khi Lý Lạc vừa tới Nhất viện, đó quả thực chính là nhân vật phong vân không người nào có thể so được, không những tuấn tú, hơn nữa còn thể hiện ra ngộ tính trác tuyệt, quan trọng nhất là, lúc đó Lạc Lam phủ như mặt trời ban trưa, một phủ song hầu hiển hách vô cùng.
Tướng mạo tuấn tú, có thiên phú, bối cảnh thâm hậu, với thiếu niên như vậy, thiếu nữ nào lại không thích chứ?
Nhưng mà đáng tiếc, theo thời gian trôi qua, hào quang quanh người Lý Lạc dần dần bắt đầu bị bóc đi, đầu tiên là phụ mẫu cảu hắn mất tích, trực tiếp dẫn đến địa vị, thực lực của Lạc Lam phủ suy giảm cực lớn, mà về sau tình trạng trời sinh Không tướng càng là khiến Lý Lạc bị đánh vào trong thung lũng.
Vì vậy, vốn đã từng là nhân vật phong vân của Nhất viện liền là bị "Sung quân" xuống Nhị viện.
Đến lúc này, nếu vẫn còn tiếp tục ngưỡng mộ hắn, rõ ràng là có chút lạc lõng rồi.
Đế Pháp Tình nghe được các tiểu tỷ muội líu ríu tán gẫu ở bên cạnh, có chút không vui lắc lắc đầu, nói: "Một đám hoa si nông cạn."
...
Lý Lạc vừa mới ngồi xếp bằng xuống trên một chiếc lá Ngân diệp, hắn liền nghe xung quanh có một tràng âm thanh xôn xao náo động, ngước mắt lên, liền nhìn thấy Bối Côn tại trong vòng vây của một đám hồ bằng cẩu hữu từ lá cây phía trên nhảy xuống.
Vóc người Bối Côn khá cao ráo, cường tráng, khuôn mặt trắng nõn, chỉ là sự âm trầm trong mắt khiến cho nhìn y có phần u ám.
"Lý Lạc, ta còn tưởng rằng ngươi không đến học phủ nữa chứ." Bối Côn nhìn chằm chằm Lý Lạc, ngoài cười nhưng trong không cười, nói ra.
Lý Lạc nhìn y một cái, thực sự lười đáp lại.
Mà thái độ đó của Lý Lạc thì lập tức khiến cho Bối Côn nổi cơn giận dữ, năm đó, khi Lạc Lam phủ cường thịnh thì y tìm mọi cách lấy lòng Lý Lạc, nhưng mà người sau vẫn một mực giữ thái độ lạnh lùng xa cách như vậy, khi đó y không dám nói gì, nhưng Lý Lạc ngươi bây giờ còn là Lý Lạc trước đây sao?
"Lý Lạc, ngươi để cho ta uổng phí một ngày chờ ngươi tại Thanh Phong lâu, chuyện này, ngươi nói nên tính như thế nào chứ?" Bối Côn cắn răng hỏi.
Lý Lạc không vui, nói: "Ngươi không nên đem sự ngu ngốc của ngươi trách đến trên đầu của ta được không hả."
"Chỉ số thông minh của ngươi như thế nào mới cảm thấy rằng ta sẽ đi Thanh Phong lâu mời tiệc ngươi a?"
Ánh mắt Bối Côn âm trầm, nói: "Lý Lạc, bây giờ, ngươi ngay tại trước mặt ta nói lời xin lỗi, ta liền không truy cứu ngươi về chuyện này nữa, nếu không..."
Lý Lạc cười nói: "Nếu không ngươi lại sẽ đi Thanh Phong lâu chờ một ngày sao?"
Xung quanh vang lên một số âm thanh cười trộm, Bối Côn này tại trong Nam Phong học phủ xem như là một tên đầu gấu, bình thường bắt nạt không ít người, chỉ là, rất rõ ràng Lý Lạc không chút nào để mắt tới sự uy hiếp của y.
Bối Côn âm trầm nhìn chằm chằm Lý Lạc, ngay lập tức hỏi: "Miệng cứng như thế, có dám xuống dưới chơi đùa với ta một chút hay không?"
Lý Lạc lắc lắc đầu: "Không có hứng thú."
Bối Côn này xác thực quá thấp kém đi, trước đây hắn không muốn đáp lại, bây giờ lại càng thêm không muốn để ý tới, nếu như đối phương muốn chơi đùa mà hắn liền phụng bồi, vậy thì chẳng phải là hắn cũng là loại thấp kém giống như đối phương sao.
Bối Côn cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, sau đó hắn phất phất tay, lập tức đám hồ bằng cẩu hữu của y liền hét to lên: "Người của Nhị viện đều là đồ nhút nhát sao?"
Sau đó thì càng có nhiều lời khó nghe hơn không ngừng toát ra.
Những học viên Nhị viện ở xung quanh tức thì lộ vẻ tức giận, nhưng mà khiếp sợ với hung danh của Bối Côn, trong lúc nhất thời đều là giận mà không dám nói gì.
"Lý Lạc, ngươi hà tất bởi vì vấn đề của ngươi mà liên lụy tới toàn bộ Nhị viện chứ?" Bối Côn không có hảo ý, nói ra.
Tên Bối Côn này trái lại có chút mưu mô a, cố ý kích thích làm gia tăng sự tức giận của học viên Nhị viện, mà những học viên này không dám làm gì y, tự nhiên sẽ chuyển oán khí này lên người Lý Lạc, tiếp đó bức cho Lý Lạc phải đứng ra.
"Các ngươi câm miệng cho ta."
Bất quá rất nhanh liền có một tiếng hét phẫn nộ vang lên, liền thấy Triệu Khoát đứng ra đây, căm tức nói với Bối Côn: "Nếu muốn đánh, ta tới đánh với ngươi."
"Lại là ngươi."
Bối Côn nhướng mày, nói: "Xem ra lần trước đánh ngươi chưa đủ đánh a."
Triệu Khoát vừa muốn nói chuyện, nhưng lại trông thấy Lý Lạc phất tay ra hiệu ngăn cản gã lại, người sau có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi để ý tới những đống cứt chó này làm gì."
Ngay lập tức hắn chuyển hướng ánh mắt tới đám hồ bằng cẩu hữu của Bối Côn, than thở: "Ngươi giúp ta nhớ kỹ hết đám người này đi, sau này ta bảo người đi dạy cho bọn hắn biết làm thế nào để sống chung hòa bình cùng đồng học."
Tuy rằng Lạc Lam phủ bây giờ có không ít vấn đề, nhưng dù sao cũng là một trong năm đại phủ tại Đại Hạ quốc, hơn nữa lực lượng lưu thủ tại trong lão trạch cũng không tính quá yếu, ít nhất thì cũng dư sức cầm ra được một ít hộ vệ cấp bậc Tướng sư.
Mà những học viên ở xung quanh nghe được lời nói này thì có chút trợn mắt há mồm, đám hồ bằng cẩu hữu của Bối Côn cũng là sững sờ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Đại ca, có cần phải làm như vậy hay không? Chúng ta đây chỉ là tiểu hài tử tại học phủ chơi đùa làm rộn mà thôi a, ngươi trực tiếp về nhà tìm người đánh bọn ta sao?
Ngươi làm vậy thực sự không phù hợp logic a.
Bọn họ quay mặt nhìn nhau, sau đó nhịn không được lui ra phía sau mấy bước, miệng cũng ngừng kêu gào, bởi vì bọn họ biết rõ, Lý Lạc là thật sự có năng lực này.
Tuy rằng người ta là Không tướng, nhưng dù sao cũng là Thiếu Phủ chủ Lạc Lam phủ a, phái một ít cao thủ Tướng sư chụp đầu hành hung bọn họ một trận là việc rất nhẹ nhàng.
Bối Côn cũng ngẩn người, ngay lập tức mắng: "Lý Lạc, ngươi có còn thể diện hay không, vậy mà lại chơi đùa loại thủ đoạn này."
Lý Lạc cau mày nói: "Không phục thì ngươi mời cao thủ của Bối gia ngươi tới đánh ta a."
Bối Côn há to miệng, phát hiện y không còn lời để nói tiếp, dù sao, tuy rằng Lạc Lam phủ hiện tại loạn trong giặc ngoài, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tại trước khi nó chưa có chân chính sụp đổ, Bối gia cũng chỉ dám lén lút cắn trộm mấy miếng, về việc nói y điều động cao thủ Bối gia, không nói tới việc điều được hay không, lẽ nào điều được thì thật sự dám làm gì với Lý Lạc sao? Hậu quả sau đó, hiển nhiên là y không thể gánh nổi.
Vì vậy, trong lúc nhất thời y sững sờ tại nguyên chỗ, có phần bối rối.
...
Tại khu vực cao nhất trên Tướng lực thụ, có một căn Thụ ốc(nhà trên cây), lúc này, trước Thụ ốc có mấy thân ảnh cũng là đang theo dõi những học viên tranh chấp với nhau ở phía dưới.
"Ha hả, tiểu gia hỏa Lạc Lam phủ này thật sự rất thú vị a." Một lão già tóc hoa râm mặc chiếc áo khoác đen trắng, cười nói.
Lão nhân là Viện trưởng của Nam Phong học phủ, tên là Vệ Sát, ở tại trong Thiên Thục quận này cũng là người thanh danh hiển hách.
"Tranh chấp giữa các học viên với nhau, lại đi mời lực lượng trong nhà tới giải quyết, chuyện này không có gì thú vị. Hai vị nhân kiệt kia của Lạc Lam phủ làm sao lại sinh ra một tên nhi tử vô lại như thế chứ." Ở một bên, có người nói ra.
Đó là một nam tử gầy, nam tử đem tới cho người ta một cảm giác lịch sự nhã nhặn, nhưng mà trên khuôn mặt lại ẩn chứa sự cao ngạo, thanh cao.
Vị này chính là đạo sư của Nhất viện trong Nam Phong học phủ bây giờ, tên là Lâm Phong.
Trước đây cũng chính là lão ta dốc sức chủ trương đuổi Lý Lạc ra khỏi Nhất viện, đưa xuống Nhị viện.
"Lâm Phong đạo sư nói cũng quá khó nghe a. Bối Côn biết rõ Lý Lạc là Không tướng, còn muốn đi gây sự, việc này chẳng phải là càng tệ sao." Ở một bên, Từ Sơn Nhạc nghe vậy thì lập tức phản bác.
Lâm Phong nhàn nhạt nói: "Tranh chấp giữa các đồng học với nhau có lợi cho sự cạnh tranh và giúp cho chúng tiến bộ hơn."
Nhưng mà lão ta rõ ràng cũng lười tranh luận với Từ Sơn Nhạc tại trên đề tài này, ánh mắt chuyển tới lão nhân ở bên cạnh, nói: "Viện trưởng, đề nghị ta đưa ra lúc trước đó, không biết ngài lão cảm thấy như thế nào?"
Vệ Viện trưởng chớp chớp mắt, hỏi: "Đề nghị nào?"
Lâm Phong nhìn thấy thế thì có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Kỳ thi Đại khảo của học phủ đã sắp tới, số lượng Kim diệp của Nhất viện chúng ta có chút không đủ dùng, ta muốn Viện trưởng phân chia thêm cho Nhất viện chúng ta năm tấm Kim diệp."
"Ta không đồng ý!"
Người lên tiếng chính là Từ Sơn Nhạc, ông ta giận dữ nhìn Lâm Phong, bởi vì số lượng Kim diệp trên Tướng lực thụ bây giờ, ngoại trừ nằm trong tay Nhất viện ra thì cũng chỉ còn lại có 10 chiếc thuộc về Nhị viện, Lâm Phong muốn được chia thêm năm chiếc, còn có thể lấy từ nơi nào? Không phải chính là lấy từ Nhị viện bọn họ sao? !
Tên gia hỏa này, thực sự quá mức được voi đòi tiên a.