Khi Lý Lạc mang theo nỗi niềm bi phẫn đi tới học phủ thì phát hiện bầu không khí hôm nay có vẻ ít náo nhiệt sôi nổi hơn hôm qua rất nhiều, trên khuôn mặt của một số học viên rõ ràng phủ đầy vẻ thất vọng.
Hiển nhiên, những người này đa số đều là thi đấu không được tốt trong ngày hôm qua.
Nhưng mà cũng không còn cách nào, có người vui mừng đương nhiên sẽ có người buồn bã, phương thức sàng lọc này sẽ không ngừng loại bỏ dần những người không đủ năng lực.
"Lạc ca, cuối cùng ngươi đã tới rồi a."
Mà khi Triệu Khoát trông thấy Lý Lạc thì vội vàng tiến lên nghênh đón, nói: "Trong hai trận thi đấu hôm nay của ngươi, có một trận sẽ không dễ dàng a, là Ngu Lãng của Nhất viện, ngươi nhớ không?"
"Ngu Lãng?" Lý Lạc suy nghĩ một chút, gật đầu, người này tại Nhất viện cũng có chút danh tiếng, thực lực luôn luôn quanh quẩn tại trong mười người dẫn đầu của Nhất viện, nghe nói y có được một đạo lục phẩm Phong tướng, nổi danh vì có tốc độ cực nhanh.
"Bây giờ hắn đã tiến vào Thất ấn, mạnh hơn Bối Côn nhiều." Sắc mặt Triệu Khoát có phần nghiêm trọng.
"Thất ấn a..." Lý Lạc chậc chậc lưỡi, điều này đích xác là khó chơi hơn hẳn so với đối thủ ngày hôm qua, nhưng hẳn là vẫn nằm trong phạm vi hắn có thể ứng đối.
Vì vậy hắn vỗ vỗ vai Triệu Khoát, cười nói: "Yên tâm đi, ta có nắm chắc."
Triệu Khoát thấy thế liền không nói thêm gì nữa, dù sao gã cũng rõ ràng tính cách của Lý Lạc, nếu như hắn thật sự cảm thấy đánh không lại thì sẽ không cậy mạnh.
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, có một gã học viên Nhị viện đột nhiên đi tới đây, hạ thấp giọng nói: "Lạc ca, bên ngoài có người tìm ngươi."
Lý Lạc nghe vậy, hơi chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi ra ngoài, sau đó ở tại dưới bóng một gốc cây, hắn trông thấy một thiếu niên tóc xõa ngang vai, có vẻ phóng đãng không ràng buộc.
Lý Lạc đưa mắt nhìn thoáng qua liền nhận ra được đó chính là đối thủ mà hắn sẽ gặp phải trong ngày hôm nay, Ngu Lãng.
"Ngươi tìm ta?" Lý Lạc cười hỏi.
Ngu Lãng vén lại tóc mái phủ ở trước mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn Lý Lạc, nói: "Lý Lạc, không nghĩ tới đã lâu không gặp, ngươi vậy mà lại lần nữa quật khởi, không hổ là nam nhân năm đó thống trị Nam Phong học phủ."
Lý Lạc thở ra một hơi, không vui nói: "Không cần nói những lời ngu xuẩn này."
Ngu Lãng có chút bất mãn hỏi: "Ngu chỗ nào?"
Nhưng rồi cuối cùng y vẫn bĩu môi, nói: "Buổi chiều hôm nay ngươi sẽ gặp phải ta. Tống Vân Phong tìm ta, còn đưa ra một cái giá không hề thấp cho ta, muốn ta vào chiều nay dốc toàn lực đánh ngươi bị thương."
Lý Lạc ngẩn ra, ngay lập tức cười hỏi: "Ngươi đây là tới mật báo? Hay là dự định một cá ăn hai?"
"Xì, Ngu Lãng ta tuy rằng lãng(phóng túng, không ràng buộc), nhưng vẫn là có giới hạn, năm đó ngươi dạy Tướng thuật cho ta, xem như ta nợ ngươi một nhân tình." Ngu Lãng xem thường, nói.
"Ta chỉ là tới nhắc nhở ngươi, nếu như chiều nay động thủ, mà ngươi thật sự không phải là đối thủ của ta, vậy thì nhanh chóng nhảy xuống đài đi. Đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp tên biến thái nhà ngươi ẩn giấu quá sâu, và nếu ta không phải là đối thủ của ngươi, nói vậy, ngươi hãy phối hợp một chút, giúp ta "Trọng thương" rời sân. Làm như vậy ta còn có thể kiếm một chút phí tài trợ từ Tống Vân Phong, dù sao tên kia thật sự là kẻ coi tiền như rác, ra giá không thấp a."
"Đương nhiên, trường hợp sau chỉ là ta bổ sung vào cho ổn thỏa mà thôi, nhưng ta cảm thấy không có khả năng dùng tới. Lý Lạc, ngươi căn bản không biết, bây giờ ta đã không còn là nam nhân bởi vì mặc quần quá dài mà sẩy chân năm đó nữa nha."
Định lực của Lý Lạc xem như không tệ, nhưng mà cũng bị một loạt thao tác vòng vèo của Ngu Lãng làm cho mờ mắt, cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ngươi là thật là gian."
"Cho nên ta dự định đi tìm lão sư tố cáo ngươi."
Lời này làm cho Ngu Lãng trợn mắt há mồm, mắng: "Lý Lạc, ngươi là súc sinh sao? Ta kiếm chút tiền dễ dàng lắm sao? Một Đại thiếu gia như ngươi có biết sự gian khổ của chúng ta không chứ?"
"Cút cút cút."
Lý Lạc day day trán, phất tay đuổi người, tên gia hỏa này một thời gian dài không thấy, kết quả vẫn khác thường như xưa.
Ngu Lãng hừ lạnh một tiếng, lắc lắc mái tóc xỏa ngang vai, tiêu sái xoay người rời đi.
Lý Lạc nhìn bóng lưng của y, cuối cùng phất phất tay, nói: "Tuy rằng giá trị của tin tức không lớn, nhưng vẫn là cảm tạ ngươi."
Ngu Lãng dừng bước, tiếng hừ lạnh truyền đến.
"Thanh niên nhân, tự giải quyết cho tốt đi."
Sau khi Ngu Lãng rời đi, Lý Lạc nhíu nhíu trán, địch ý của Tống Vân Phong đối với hắn có vẻ càng ngày càng mãnh liệt, trong chuyện này, Lữ Thanh Nhi có thể là nguyên nhân chính, nhưng cũng có một bộ phận là ân oán giữa Tống gia và Lạc Lam phủ.
"Rõ ràng đã rất kín tiếng rồi a..."
"Vì sao còn phải đến gây chuyện với ta?"
...
Trận tỷ thí buổi sáng quá mức suôn sẻ, tự nhiên không có gì để nói, cho nên không có gì bất ngờ, đến buổi chiều, Lý Lạc liền đối diện với Ngu Lãng.
Trên đài chiến đấu, mái tóc dài xõa vai của Ngu Lãng tung bay theo gió, thần sắc y lạnh lùng nhìn Lý Lạc ở phía trước, nói: "Lý Lạc, gặp ta, là sự bất hạnh của ngươi."
Xung quanh đài chiến đấu, không ít người đang vây quanh xem trận đấu, bọn họ có vẻ rất có hứng thú đối với trận tỷ thí này, dù sao đây là cường địch đầu tiên mà Lý Lạc gặp phải.
Đối với tên Ngu Lãng lắm trò này, Lý Lạc hiển nhiên có phần không biết phải đối xử thế nào, hắn không muốn để cho mình rơi vào trong trò chơi của đối phương, bởi vì như vậy sẽ có vẻ như hắn rất thiếu trí khôn.
Cho nên, hắn chỉ có thể trầm mặc mà vận chuyển Tướng lực, Tướng lực xanh lam vô cùng thuần khiết chậm rãi bốc lên từ thân thể hắn, làm cho không khí ở xung quanh đều trở nên ẩm ướt hơn nhiều.
Theo tiếng ra hiệu lệnh của thành viên giám sát, vốn vẫn còn đang làm ra vẻ rất ngầu, quanh thân Ngu Lãng cũng lập tức có Tướng lực màu xanh bỗng nhiên bùng phát, trong một chớp mắt đó, giống như là có tiếng gió gào thét, thân ảnh Ngu Lãng trực tiếp biến thành một cái bóng, nhanh như chớp đánh về phía Lý Lạc.
Thấy tốc độ như vậy, ánh mắt Lý Lạc ngưng tụ lại, mà xung quanh đài chiến đấu thì không ngừng vang lên tiếng kinh hô cảm thán, hiển nhiên, tốc độ của Ngu Lãng rất nhanh.
Phanh!
Quyền phong cuốn theo ánh sáng xanh nhàn nhạt, dùng thế như sét đánh, rất nhanh phóng lớn lên trong mắt Lý Lạc.
Rõ ràng là một khi đã động thủ, Ngu Lãng cũng không có bất cứ chút lưu thủ nào.
Lý Lạc cất chân bước xéo, biến quyền thành chưởng, không gấp gáp không chậm chạp mà xòe ra tại trước mặt, Tướng lực xanh lam dâng trào, giống như hình thành một tầng màng nước kín không kẽ hở.
Quyền phong màu xanh đánh lên trên màng nước, bắn tung lên từng trận rung động.
"Oa ô!"
Một tiếng kêu quái dị vang lên, chỉ thấy thân ảnh Ngu Lãng tựa như tạo ra từng cái tàn ảnh, những tàn ảnh kia xuất hiện tại xung quanh Lý Lạc, chỉ trong chớp mắt, quyền ảnh, cước ảnh cuốn theo ánh sáng xanh, kéo theo tiếng gió rít, giống như là bao phủ hết toàn bộ thân thể Lý Lạc vào trong đó.
Thế tiến công vô cùng dũng mãnh.
Đối diện với thế tiến công cuồng bạo của Ngu Lãng, Lý Lạc hoàn toàn ở vào trong trạng thái phòng ngự, tầng tầng màng nước biến hóa theo quyền chưởng của hắn, không ngừng che chở các vị trí trọng yếu quanh thân.
Ở xung quanh xem thi đấu, khi mọi người nhìn thấy được cảnh tượng này thì lập tức biết rõ Lý Lạc dự định kéo dài thời gian chiến đấu, điều này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì Lý Lạc là Thủy tướng, mà đặc tính chính của Thủy tướng chi lực là bền bỉ lâu dài, thời gian chiến đấu càng kéo dài, đối với bản thân hắn thì càng có lợi.
"Lý Lạc lại đang thi triển cao giai tướng thuật kia của hắn, Chín Tầng Sóng Biếc." Có học viên ánh mắt tinh tế lên tiếng nói ra.
Chín Tầng Sóng Biếc này, lúc trước khi Lý Lạc giao thủ với Bối Côn thì cũng từng được thi triển ra, cực kỳ thích hợp kéo dài thời gian chiến đấu, theo lực lượng của nó xếp chồng xếp lớp lên nhau càng nhiều, đến khi phản kích sẽ trở nên càng thêm kinh người.
Tuy nhiên, thực lực của Ngu Lãng mạnh hơn Bối Côn, muốn phòng ngự được trước thế tấn công giống như bão tố của y, sợ rằng không dễ dàng như vậy.
"Oa ô!"
Quả nhiên, nương theo một tiếng kêu quái dị của Ngu Lãng, song chỉ của y gập lại, rồi đột nhiên bật đâm ra, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng xanh, dường như hóa thành vệt sáng xanh, bập bùng bất định.
"Phong chỉ!"
Đầu ngón tay tựa như quấn quanh cương phong, mạnh mẽ xuyên thủng màng nước phòng ngự quanh thân Lý Lạc, sau đó nhanh như như tia chớp đâm tới trước ngực hắn.
Nhận thấy được kình lực và tốc độ từ đầu ngón tay đối phương, Lý Lạc biết rõ đã không thể tránh né, lập tức hít sâu một hơi không khí ẩm ướt.
"Thủy Nhu chưởng."
Lý Lạc đánh ra một chưởng, Tướng lực xanh lam dâng trào trên bàn tay, mà tại ngay khi chuẩn bị tiếp xúc, năm ngón tay cảu hắn lại đột nhiên xòe ra, đầu ngón tay búng ra, quấy nhiễu Thủy tướng chi lực, giống như là hình thành từng tầng từng tầng xoáy nước.
Mà khi ánh sáng xanh sắc nhọn ẩn chứa trong đầu ngón tay Ngu Lãng bị tầng tầng xoáy nước kia quấn quanh thì nhanh chóng bị ăn mòn, bóc tách ra.
Đợi đến khi Phong chỉ kia xuyên qua được trùng điệp xoáy nước, cuối cùng chạm vào chưởng lực của Lý Lạc thì một phần lực lượng đã bị hóa giải một cách cực kỳ tinh diệu.
Phanh!
Quyền chỉ mạnh mẽ chạm vào nhau, Tướng lực va chạm, có sóng khí cuồn cuộn lan tràn ra, mà thân ảnh Lý Lạc và Ngu Lãng cũng bị chấn động, mỗi người đều trượt lui ra sau.
Xôn xao!
Xung quanh đài chiến đấu rộ lên một tràng tiếng vang, từng đôi ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào người Lý Lạc.
Hắn vậy mà lại chính diện hóa giải được đòn tấn công mạnh nhất của Ngu Lãng?!
Ngu Lãng thế nhưng là thực lực Thất ấn a!
Hơn nữa còn là Phong tướng chi lực, về phương diện lực công kích thì nó vốn là mạnh hơn Thủy tướng chi lực một ít.
"Là bởi Lý Lạc vận dụng tướng thuật quá thành thạo a, hắn vừa đúng lúc sử dụng Thủy Nhu quyền để hóa giải được đòn tấn công của Ngu Lãng, lợi hại a, Thủy Nhu chưởng rõ ràng chỉ là một đạo trung giai tướng thuật, nhưng lại khiến cho Phong Chỉ đạt đến cao giai tướng thuật của Ngu Lãng vô công mà về." Có người thực lực xuất chúng vừa giải thích vừa cảm thán.
"Tướng lực của Lý Lạc hẳn phải là Lục ấn cảnh, nhìn từ đủ loại phương diện, hắn đều xem như yếu hơn Ngu Lãng, nhưng vẫn có thể kéo dài lâu như vậy trước Ngu Lãng..."
"Đệ nhất nhân về Tướng thuật trong Nam Phong học phủ, danh bất hư truyền a."
"..."
Tại trong rất nhiều âm thanh cảm thán, ở trên đài, Ngu Lãng cũng nhếch nhếch mép, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Lạc trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều, trong đợt giao thủ vừa rồi, y cũng không có đạt được bất cứ ưu thế gì, điều này hiển nhiên hoàn toàn không giống với những gì y tưởng tượng.
"Tên gia hỏa này, quả nhiên vẫn là tên biến thái."
Ngu Lãng vốn định đánh lướt lướt vừa đủ là được, nhưng khi bắt đầu động thủ y mới phát hiện thấy, y căn bản không có tư cách đánh vừa đủ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, Lý Lạc như thế này đánh mới càng thú vị!
Trong mắt Ngu Lãng hiện lên sự hưng phấn, ngay sau đó, Tướng lực màu xanh bùng tuôn ra, thân ảnh y vọt ra như gió, vào lúc này, tốc độ được bùng phát đến cực hạn.
Nhưng tại ngay khi y bùng phát tốc độ thì y đột nhiên cảm thấy thân thể mình hơi chút mất đi cân đối, thên thể khó giải thích mà bay lên không.
Sắc mặt Ngu Lãng đại biến, cúi đầu nhìn, sau đó liền trông thấy tại dưới hai chân y, không biết khi nào đã quấn quanh một luồng Tướng lực xanh lam nhàn nhạt.
Tướng lực xanh lam kia giống như là một con rắn nước, đem hai chân của y đều quấn vào với nhau, mà nguyên nhân chính là vì như thế, khi y bùng phát tốc độ thì thân thể mới mất đi cân đối.
"Đây là..."
Con ngươi Ngu Lãng co rút lại.
Ở trước mặt, Lý Lạc nhìn Ngu Lãng mất cân đối đang bay tới, mặt lộ ra nét tươi cười: "Tướng thuật cấp thấp, rắn nước."
"Ngu Lãng, ngươi đã sơ ý rồi."
Trong khi nói chuyện, Lý Lạc đồng thời bước ra một bước, song chưởng đẩy ngang ra, khi Thủy tướng chi lực cuộn trào thì dường như có âm thanh sóng lớn vang lên.
"Tuy rằng ngươi không bị quần quá dài gây sẩy chân, nhưng mà, ngươi sẽ bị rắn nước của ta làm sẩy chân."
Theo tiếng Lý Lạc nói, đôi chưởng kia trực tiếp đánh lên trên lồng ngực Ngu Lãng.
"Mẹ nó, Lý Lạc, ngươi thật gian xảo!" Ngu Lãng mắng to.
Oanh!
Sau tiếng mắng to, thân thể y trực tiếp bay ngược đi ra ngoài, cuối cùng nện mạnh xuống bên ngoài đài thi đấu.
Mà tại thời điểm rơi xuống đất kia, một ngụm máu tươi từ trong miệng Ngu Lãng phun ra cao đến ba trượng, lượng lớn máu tươi tuôn trào ra từ trong y phục y, chỉ trong thoáng chốc đã đem y biến thành một huyết nhân, khiến cho xung quanh vang lên một tràng âm thanh kinh hoảng.
Mà ở trên đài, Lý Lạc cũng sững sờ, rồi ngay sau đó khóe miệng giật giật, lượng máu trào ra này cũng nhiều quá mức rồi a, khác thường như vậy lại muốn lừa được Tống Vân Phong một khoản lớn, sau đó bị đuổi học sao?