Sau khi Lý Lạc đánh hòa với Tống Vân Phong, qua lần sơ tuyển này, thành tích của hắn xem như đã triệt để ổn định tại 20 người đứng đầu.
Dựa theo quy trình bình thường, 20 người đứng đầu này còn sẽ tiếp tục phân chia thứ tự xếp hạng, nhưng Lý Lạc không có hứng thú gì đối với việc này, bởi vì theo hắn thấy, loại tranh giành thứ hạng này không hề có ý nghĩa gì, dù sao không quản là xếp hạng thứ 20 hay là xếp hạng nhất, cũng đều có tư cách tham gia đại khảo Học phủ.
Mà một khi ở tại nơi đây lộ ra quá nhiều con bài chưa lật, về sau, khi đối diện với cường địch trong kỳ Đại khảo Học phủ, để cho đối phương nắm được quá nhiều tình báo về hắn, chắc chắn sẽ đem tới cho bản thân thêm một ít khó khăn.
Cho nên, kín tiếng một ít, chẳng lẽ không tốt hơn sao? Dù cho đạt được đứng đầu sơ tuyển, lão viện trưởng keo kiệt kia cũng sẽ không cho hắn chút khen thưởng nào.
Thậm chí trong trận tỷ thí với Tống Vân Phong lần này, nếu như không phải đối phương quyết tâm tìm đường chết liên tục khiêu khích, Lý Lạc đại khái sẽ lựa chọn chịu thua.
Dù sao, nếu đánh không lại, hắn cảm thấy nhận thua cũng không có gì phải mất mặt, để bộc lộ ra bản “Thủy Kính Thuật” cải tiến kia tại nơi đó, bây giờ nghĩ lại, Lý Lạc cảm thấy có phần không đáng.
Cho nên khi Từ Sơn Nhạc tới dò hỏi xem hắn có tham dự cạnh tranh xếp hạng top 20 hay không thì hắn dứt khoát cất lời từ chối, có khoảng thời gian này, hắn hấp thụ thêm nhiều chút Linh thủy kỳ quang, nỗ lực hơn nữa, tranh thủ trước khi Đại khảo học phủ bắt đầu, nâng "Thủy Quang tướng" của bản thân lên đến Lục phẩm, như vậy không phải tốt hơn sao?
Mà đối với sự lựa chọn của Lý Lạc, Từ Sơn Nhạc cũng không bất ngờ, chỉ là nhắc hắn nỗ lực nhiều hơn, chuẩn bị cho kỳ thi Đại khảo học phủ.
Cuộc canh tranh thứ tự xếp hạng top 20 sang ngày thứ hai liền có kết quả, cuối cùng Nhị viện có hai người lọt vào, chính là Lý Lạc và Triệu Khoát, nhưng mà hai người cũng xem như là người cùng cảnh ngộ, Lý Lạc xếp thứ mười lăm, Triệu Khoát xếp thứ mười sáu, vừa vặn xem như là một nhóm xếp cuối cùng.
Thứ tự xếp hạng của Lý Lạc hiển nhiên là còn có khả năng tăng lên rất lớn, nếu như hắn muốn thì tiến vào tóp mười cũng không thành vấn đề, nhưng bởi vì hắn buông bỏ việc tranh đoạt thứ tự, cho nên, sau cùng hắn được đánh giá tại thứ tự này.
Mà hai mươi người bọn hắn, tại hai tuần sau sẽ đại biểu cho Nam Phong học phủ đi tham dự Đại khảo học phủ, cướp đoạt chỉ tiêu trúng tuyển vào Thánh Huyền Tinh học phủ.
Là học phủ đứng đầu Đại Hạ, hàng năm, Thánh Huyền Tinh học phủ đều sẽ dành cho mỗi một quận một số chỉ tiêu trúng tuyển, mà những chỉ tiêu này sẽ do toàn bộ học phủ trong quận tiến hành Đại khảo học phủ để tranh đoạt, trong những năm trước đây, Nam Phong học phủ đoạt được nhiều chỉ tiêu trúng tuyển nhất, việc này cũng dần dần xây dựng vững chắc biển hiệu vàng Đệ nhất học phủ tại Thiên Thục quận.
Tuy nhiên, Nam Phong học phủ cũng không phải hoàn toàn không có đối thủ, Đông Uyên học phủ kia chính là một kình địch. Tuy rằng nền tảng của Đông Uyên học phủ không bằng Nam Phong học phủ nhưng mà tốc độ vươn lên rất nhanh, phía sau nó còn có Tổng đốc phủ của Thiên Thục quận ủng hộ, trong những lần Đại khảo học phủ mấy năm gần đây đã tạo ra không ít uy hiếp đối với Nam Phong học phủ.
Nghe nói năm nay, Đông Uyên học phủ vẫn như trước, nhìn chằm chằm vào tấm biển vàng Đệ nhất học phủ Thiên Thục quận, chắc hẳn tại trong lần Đại khảo học phủ này, không thể thiếu một phen long tranh hổ đấu.
Sau đợt sơ tuyển, Nam Phong học phủ sẽ có kỳ nghỉ hơn một tuần lễ, các học viên có thể lựa chọn về nhà hay tiếp tục ở lại học phủ để tu luyện, mà Lý Lạc đương nhiên là không chút do dự lựa chọn trở về.
Lão trạch, trong lầu các nơi gian phòng của Lý Lạc.
Lý Lạc nhắm chặt đôi mắt, trên thân thể có ánh sáng nhàn nhạt quấn quanh, trên bàn trà ở trước mặt hắn, đặt một lọ Ngũ phẩm Linh thủy kỳ quang đã được sử dụng.
Thời gian hấp thu kéo dài rất lâu, Lý Lạc mới dần dần mở mắt, trong đôi mắt có ánh sáng xanh lam lóe lên.
"Đây là một bình cuối cùng trong đợt này rồi."
Hắn nhìn bình pha lê trống không trước mặt, nhịn không được gãi gãi đầu, cho tới bây giờ, Thái Vi đã mua sắm giúp hắn tám mươi ba bình ngũ phẩm Linh thủy kỳ quang, điều này tiêu tốn hơn bốn mươi vạn Thiên lượng kim, đây là một số tiền khổng lồ, nếu không phải Thái Vi đã bán tháo một ít sản nghiệp của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận, sợ rằng thật đúng là không chịu nổi kiểu tiêu hao này của hắn.
Mà sau khi hấp thu nhiều Ngũ phẩm Linh thủy kỳ quang như vậy, Ngũ phẩm "Thủy Quang tướng" của Lý Lạc thật sự đã tăng trưởng rất nhiều, nhưng khoảng cách tiến hóa đến lục phẩm vẫn còn có một khoảng cách ngắn.
Nhưng tại trước khi Đại khảo học phủ bắt đầu, hắn cần phải đem Thủy Quang tướng tăng lên tới lục phẩm.
Lần chiến đấu với Tống Vân Phong vừa rồi, mặc dù cuối cùng hòa nhau, nhưng Lý Lạc cũng không có bởi vì vậy mà cảm thấy tự mãn, bởi vì hắn biết rõ, nếu như không phải sơ tuyển có quy định hạn chế thời gian thì cuối cùng người thua tất nhiên là người hao hết Tướng lực, chính là hắn.
Mà trong Đại khảo học phủ thì tuyệt đối sẽ không có xuất hiện tình thế hòa như vậy.
Muốn cướp đoạt được chỉ tiêu trúng truyển vào Thánh Huyền Tinh học phủ, cần phải bằng vào bản lĩnh chân chính.
Trong Đại khảo học phủ, các học viên hàng đầu của các đại học phủ trong Thiên Thục quận đều sẽ tham gia, sự cạnh tranh kịch liệt hơn xa so với kỳ thi sơ tuyển tại Nam Phong học phủ.
Mặt khác, Lý Lạc đã sớm tuyển chọn một bộ Thuật dẫn dắt năng lượng để chuyển tu, yêu cầu thấp nhất của nó chính là cần phải Lục phẩm tướng.
Cho nên Lục phẩm Thủy Quang tướng này là vấn đề cấp bách.
"Dựa theo tiến độ hiện tại, muốn tiến hóa lên Lục phẩm, hẳn còn cần đến một nhóm Ngũ phẩm Thủy Quang tướng sau cùng."
"Thế nhưng gần đây Thái Vi tỷ nhìn thấy ta thì đều có chút lảng tránh... Dường như không muốn gặp ta cho lắm." Lý Lạc hiện lên nét buồn phiền, thậm chí mấy ngày nay, Thái Vi ngay cả điểm tâm cũng không ăn tại lão trạch nữa rồi, có khả năng chính là sợ hắn tiếp tục mở miệng yêu cầu mấy chục bình Linh thủy kỳ quang.
Dù sao Ngũ phẩm Linh thủy kỳ quang không phải là rau cải trắng, giá thị trường khoảng năm nghìn kim một bình, năm mươi bình phải cần tới hai mươi lăm vạn Thiên lượng kim, chừng đó đã gần bằng với lợi nhuận một năm của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận rồi.
Cho nên, Lý Lạc cũng rất hiểu cho nàng, người ta là một Kim bài đại quản gia rất tốt, kết quả sau khi đi đến Thiên Thục quận này thì chỉ có thể dựa vào việc không ngừng bán tháo sản nghiệp của Lạc Lam phủ để duy trì hoạt động, điều này quả thực chính là một vết nhơ rất lớn trên con đường chức nghiệp của người ta a.
Cho tới bây giờ Thái Vi vẫn còn chưa có từ chức, Lý Lạc đã cảm thấy lòng dạ nàng rộng rãi như biển rồi.
Nhưng Lý Lạc cũng không còn cách nào a, Hậu thiên chi Tướng này của hắn quả thực chính là một con thú nuốt vàng, cũng may mà cha mẹ hắn có lưu lại một Lạc Lam phủ cho hắn, nếu không hắn cảm thấy năm năm sau, hắn đại khái sẽ trực tiếp tiêu đời.
"Trước tiên đi một chuyến đến Khê Dương ốc đi."
Lý Lạc hơi hơi trầm ngâm, bây giờ Lạc Lam phủ loạn trong giặc ngoài, hắn cũng không thể một mực miệng ăn núi lở, không ngừng bán tháo sản nghiệp của Lạc Lam phủ, tuy nói sản nghiệp tại Thiên Thục quận Khương Thanh Nga đều giao cho hắn tùy ý tiêu xài, nhưng hắn cũng không có thể thật sự đem nơi đây kinh doanh sụp đổ, nói vậy, người phía dưới trong Lạc Lam phủ cũng sẽ có ý kiến đối với Thiếu phủ chủ hắn.
Quan trọng nhất là, điều này sẽ khiến người ta hoài nghi tên Thiếu phủ chủ Lạc Lam phủ này có thể là một kẻ ngu si... Rõ ràng Lý Lạc sẽ không thể chấp nhận điều này.
Trong lòng đã có một ít ý nghĩ, Lý Lạc hơi chút thu dọn, rồi rời đi lão trạch, đi đến Khê Dương ốc.
Đến được Khê Dương ốc, hắn đi thẳng tới phòng Luyện chế của Nhan Linh Khanh. Khi hắn đẩy cửa tiến vào liền trông thấy hai thân ảnh xinh đẹp quen thuộc đang ngồi với nhau, giống như là đang trao đổi chuyện gì đó, đồng thời trên gương mặt hai nàng đều có chút sầu lo.
Chính là Nhan Linh Khanh và Thái Vi.
Nhìn thấy Lý Lạc, Thái Vi và Nhan Linh Khanh đều ngẩn ra: "Thiếu phủ chủ?"
"Đang nói chuyện gì vậy chứ?" Lý Lạc cười, đi vào trong, sau đó liền trông thấy trên mặt bàn trước mặt hai nàng đặt mấy bình Linh thủy kỳ quang, mà một bình trong số đó chính là Nhất phẩm Thanh Bích linh thủy lúc trước hắn luyện chế ra.
"Đang nói về chuyện kết quả bán hàng năm nay của Khê Dương ốc a." Đối với Lý Lạc, Thái Vi trái lại cũng không có giấu giếm gì, nói thẳng.
"Kết quả rất không tốt sao?" Lý Lạc thấy thế, nhíu nhíu mày, trong số lợi nhuận hàng năm của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận, Khê Dương ốc đóng góp xấp xỉ hơn phân nửa, nếu như kết quả nơi đây sa sút, điều này hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến đại kế tiến hóa của hắn.
Nhan Linh Khanh đưa ngón tay ngọc chỉ vào những bình pha lê ở trước mặt, lạnh giọng nói: "Trên thị trường Thiên Thục quận bây giờ, Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang chủ yếu có hai nhà đang cạnh tranh, một là Thanh Bích linh thủy của Khê Dương ốc chúng ta, một loại khác là "Nhật Chiếu kỳ quang" do Tùng Tử ốc phụ thuộc Tống gia sản xuất. Chất lượng Linh thủy kỳ quang của hai nhà tương đương nhau, cho nên qua những năm vừa rồi, trong thị trường hàng Nhất phẩm, cả hai nhà chiếm khoảng tám mươi phần trăm thị phần."
"Nhưng mà gần đây, không biết vì sao, chất lượng "Nhật Chiếu kỳ quang" do Tùng Tử ốc sản xuất có tăng lên, Lực tôi luyện bình quân đạt khoảng 5,7 thành, con số này gần như đã áp sát sản phẩm chất lượng cao nhất của Khê Dương ốc chúng ta."
"Cho nên gần đây Tống gia trắng trợn tuyên truyền "Nhật Chiếu kỳ quang" của Tùng Tử ốc bọn họ. Điều này dẫn đến thị trường Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang tại Thiên Thục quận bị bọn họ chiếm hơn phân nửa, mà số lượng Thanh Bích linh thủy chúng ta của chúng ta giảm đi rất nhiều."
"Nếu cứ dựa theo tình hình này, qua một giai đoạn nữa, trong việc cạnh tranh thị trường Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang, Khê Dương ốc sẽ triệt để thua bởi Tống gia. Điều này sẽ là một tổn thất cực lớn cho Khê Dương ốc. Đương nhiên, quan trọng nhất là, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Khê Dương ốc tại Thiên Thục quận."
Lý Lạc nghe vậy, sắc mặt cũng hơi nghiêm trọng, hỏi: "Việc sản xuất Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang của Khê Dương ốc thế nào?"
"Khê Dương ốc Thiên Thục quận mỗi ngày có thể sản xuất năm bình Linh thủy kỳ quang Nhất phẩm, một tháng là một trăm năm mươi bình, mà trên thị trường, giá cả Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang nằm trong khoảng năm mươi Thiên lượng kim, cho nên trong một năm, tổng sản lượng tiêu thụ Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang của Khê Dương ốc sẽ đạt được hkoảng chín vạn Thiên lượng kim, trừ bỏ chi phí sản xuất, lợi nhuận là ba vạn kim." Thái Vi không cần nghĩ ngợi, nói ra, hiển nhiên là đối với toàn bộ sản nghiệp và số liệu của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận đều rõ như lòng bàn tay.
Lý Lạc đầu tiên là giơ ngón tay cái lên đối với Thái Vi thể hiện sự tán thưởng, sau đó hơi hơi nhẩm tính, lập tức có phần kinh ngạc, bởi vì chỉ với lợi nhuận của Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang này thì đã đóng góp một phần mười thu nhập một năm của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận, từ đó có thể thấy, thị trường Linh thủy kỳ quang này có được lợi ích lớn cỡ nào.
Tuy nhiên, điều này cũng rất bình thường, bởi vì Linh thủy kỳ quang phẩm chất cao, cũng không phải người nào cũng có thể tùy ý tiêu xài, phần nhiều là người mua sắm Nhất phẩm, Nhị phẩm Linh thủy kỳ quang, cũng không phải là bởi vì Tướng của bọn họ chỉ ở tại phẩm giai này, mà bởi vì bọn họ không có khả năng chi tiêu nổi cho lượng lớn Linh thủy kỳ quang phẩm chất càng cao hơn, cho nên chỉ có thể dùng Linh thủy kỳ quang cấp thấp để thay thế.
Chỉ là, dùng loại này, hiệu suất tăng lên hiển nhiên sẽ thấp hơn rất nhiều so với việc sử dụng Linh thủy kỳ quang phẩm chất cao, hơn nữa tốc độ tích lũy tạp chất cũng sẽ càng nhanh, nhưng không còn cách nào khác, không phải khởi điểm của mọi người đều có được gia nghiệp như của Lý Lạc.
Sau khi biết được những tin tức này, cảm nhận đầu tiên của Lý Lạc chính là tuyệt đối không thể để cho Khê Dương ốc bị ảnh hưởng, nếu không, điều này tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến nhịp độ tiến hóa Thủy Quang tướng của hắn trong tương lai.
"Vì sao năm nay "Nhật Chiếu kỳ quang" do "Tùng Tử ốc" của Tống gia sản xuất ra, chất lượng lại có tăng lên?" Lý Lạc hỏi.
"Thứ có thể ảnh hưởng tới chất lượng Linh thủy kỳ quang, đơn giản chính là ba loại, công thức luyện chế, kinh nghiệm và thực lực của người luyện chế, và cuối cùng là chất lượng của Nguyên thủy Nguyên quang."
Nhan Linh Khanh bình thản nói: "Ta đã kiểm tra qua "Nhật Chiếu kỳ quang" kia, trải qua sự phân tích của ta, hẳn phải là có cải tiến rất nhỏ trong cách điều chế, ta nghĩ đại khái là Tống gia bỏ ra giá lớn mời một ít cao nhân chỉ điểm đi."
Thái Vi cuộn ngang cánh tay trái trước ngực, gác vào khuỷu tay phải, sau đó bàn tay phải chống nhẹ dưới chiếc cằm tuyết trắng, mày nhíu chặt, nói: "Mặt khác, Trang Nghị kia gần đây không ngừng dùng việc này làm cớ để công kích Linh Khanh, nói nguyên nhân tạo ra kết quả này là bởi vì nàng, muốn nàng rời khỏi Khê Dương ốc."
Thái Vi và Nhan Linh Khanh đứng chung một chỗ, nàng nhưng lại không biết, động tác trong lúc vô tình này của nàng làm cho gò bồng đảo vốn đã nhấp nhô mãnh liệt kia lập tức trở nên bắt mắt hơn, đặc biệt là với sự tương phản như vậy, Nhan Linh Khanh ở bên cạnh chỉ có thể dùng một cái chữ ‘thảm’ để hình dung.
Mà Nhan Linh Khanh thì dường như nhận ra điều gì đó, mặt không biểu tình vươn tay ra, cầm cánh tay trái của Thái Vi, kéo xuống.
Trong lúc nhất thời Thái Vi còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng rất nhanh trên khuôn mặt trứng ngỗng dịu dàng quyến rũ kia liền xuất hiện nét ửng hồng, đồng thời bàn tay dưới bàn có chút xấu hổ mà hung hăng nhéo Nhan Linh Khanh ở bên cạnh một cái.
Tiếp theo đó, ánh mắt hai nữ sắc bén chuyển tới người Lý Lạc, người sau trước tiên là sửng sốt, sau đó không những không hoảng, trái lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Khi nói chuyện chính sự, không nên làm ra một ít động tác nhỏ nhặt, đều đã lớn như vậy rồi a. Nếu còn có lần sau, ta sẽ phê bình các ngươi."
Giọng điệu nghiêm túc của Lý Lạc cuối cùng chỉ đưa tới hai nữ cất tiếng hừ lạnh, ngay sau đó liền nhanh chóng bỏ qua việc này.
"Tên Trang Nghị kia còn đang làm chuyện gì?" Lý Lạc quay lại chính đề, hỏi.
Nhắc tới Trang Nghị phó hội trưởng này, trên khuôn mặt lạnh lùng của Nhan Linh Khanh liền hơi chút hiện ra vẻ căm tức, nói: "Tên gia hỏa này suốt ngày tìm chuyện, làm cho bên trong Khê Dương ốc sinh ra rất nhiều mâu thuẫn. Chất lượng sản xuất năm nay của Khê Dương ốc có giảm xuống, cũng có phần nào liên quan tới lão."
"Xem ra đây là một mầm tai họa, có thể nghĩ biện pháp đuổi đi hay không?" Lý Lạc nhếch nhếch miệng, cũng thấy rất khó chịu, ta đây đang rất cần có một khoản tiến lớn, ngươi không nhanh chóng kiếm tiền cho ta, còn cứ muốn nhóm lửa đốt sau nhà ta sao?
Thái Vi nhíu mày, nói: "Khê Dương ốc bây giờ xem như là rắn mất đầu, Linh Khanh dù sao chỉ vừa mới tới, uy tín còn chưa đủ, mà Trang Nghị là người kỳ cựu, trong Khê Dương ốc có một số Tôi Tướng sư rất tin cậy lão ta, cho nên nếu như không có lí do chính đáng mà cưỡng ép đuổi lão ta đi, e rằng sẽ dẫn tới lòng người hoảng sợ."
"Hơn nữa, sau lưng lão dù sao vẫn còn có tên Bùi Hạo kia ủng hộ."
Lý Lạc nhíu nhíu mày. Tên Bùi Hạo vô tình vô nghĩa kia là mầm tai họa lớn nhất của Lạc Lam phủ, tên Trang Nghị này chỉ là đang ảnh hưởng tới doanh thu của Khê Dương ốc, mà tên Bùi Hạo kia lại là muốn cướp đi toàn bộ Lạc Lam phủ.
Điều này quả thực chính là muốn chặt đứt mạng sống của hắn a, nếu Lạc Lam phủ bị ngươi cướp đi, Hậu thiên chi Tướng như động không đáy của ta làm sao lấp đủ bây giờ? Dựa vào khuôn mặt sao?
Nhưng mà bây giờ tên Bùi Hạo kia đã có thành tựu, còn hắn thì xem như chỉ mới vừa ra đời, căn bản không có thực lực đánh nhau với gã, cho nên, tạm thời cũng chỉ có thể trước tiên kín tiếng trốn ở phía sau Thanh Nga tỷ để phát triển trưởng thành.
Mà tại khi Lý Lạc trong lòng đang suy nghĩ biện pháp thì đột nhiên có người đến báo.
"Thiếu phủ chủ, đại quản gia, Nhan phó hội trưởng... Trang phó hội trưởng đột nhiên triệu tập toàn bộ quản lý Khê Dương ốc, nói là có đại sự thương nghị, mời ba vị tham dự."
Nghe được lời thông báo này, ba người Lý Lạc, Thái Vi, Nhan Linh Khanh đều ngẩn ra, rồi sau đó liếc nhìn nhau, trán đồng thời nhíu lại.
Tên gia hỏa này, là lại muốn làm ra chuyện gì đó a.