Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh mộc đài trên Tướng lực thụ, tiếng ồn ào xôn xao vang lên không ngừng, ngoại trừ Nhất viện ra, toàn bộ học viên đều đang cất tiếng ngợi khen.

Không có ai nghĩ đến kết quả này.

Lúc ban đầu, mọi người đều cho rằng trận tỷ thí hôm nay chẳng qua chỉ là lí do để cho Nhất viện xâm chiếm năm chiếc Kim diệp của Nhị viện mà thôi, nhưng nào ngờ, ba vị Lục ấn cảnh của Nhất viện, vậy mà lại bị một mình Lý Lạc cho đo ván nằm đất toàn bộ.

Đây thật đúng là một trận trò hay khó có được.

Then chốt chất là, trong chuyện này còn xen lẫn rất nhiều hiệu ứng châm biếm, chẳng hạn như Lý Lạc lúc trước là bị Nhất viện đầy xuống đến Nhị viện, lí do chính là vì Lý Lạc trời sinh Không tướng, tiềm lực hữu hạn...

Nhưng hôm nay, Lý Lạc đột nhiên xuất hiện Tướng tính và thể hiện ra thực lực, sợ rằng trong lòng vị đạo sư Lâm Phong kia của Nhất viện sẽ tương đối phức tạp, ngổn ngang đi?

Mà trong lúc rất nhiều học viên đang cảm thán thì cũng không tránh khỏi lần nữa nhìn kĩ Lý Lạc trong sân, lẽ nào nhân vật đã từng phong vân rồi suy sụp này lại sắp bắt đầu quật khởi lại rồi sao? Thế nhưng là hiện tại... Có phải đã hơi muộn một chút rồi hay không a?

Âm thanh náo động xôn xao không ngừng vang lên, phía bên Nhất viện thì tương đối yên tĩnh hơn rất nhiều, rất nhiều học viên quay mặt nhìn nhau, đều là thần sắc phức tạp.

Đế Pháp Tình ngơ ngẩn nhìn Lý Lạc, một lát sau mới có chút bất khả tư nghị nói: "Hắn không phải trời sinh Không tướng sao? Làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện Tướng tính?"

Tống Vân Phong mặt không biểu tình, đối với vấn đề này, gã cũng là không thể trả lời.

"Hậu thiên chi Tướng tuy rằng cực kỳ hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, một ít thiên tài địa bảo đặc thù cũng có thể giúp người sinh ra Hậu thiên chi Tướng, chỉ là cực kỳ hiếm có, Đại Hạ quốc chúng ta qua mấy trăm năm cũng khó gặp, tuy nhiên phụ mẫu Lý Lạc là hai vị nhân kiệt, chưa hẳn là không có bản lĩnh lấy được." Ở một bên, Lữ Thanh Nhi nói ra.

Kim Long Bảo hành tiếp xúc với đủ loại đủ kiểu đồ vật, cực kỳ phong phú, mà nhị bá của Lữ Thanh Nhi lại là Hội trưởng Kim Long Bảo hành tại Nam Phong thành, cho nên quen tai quen mắt, cũng hiểu biết rất nhiều chuyện mà thường nhân không biết.

"Có loại thiên tài địa bảo này, vì sao phải chờ tới bây giờ hắn mới dùng chứ?" Đế Pháp Tình hỏi.

"Có thể là cần có một ít điều kiện đặc thù đi, cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết." Lữ Thanh Nhi cười yếu ớt đáp.

Đế Pháp Tình trầm mặc một chút, cuối cùng nói: "Tên gia hỏa này, thật đúng là sắp lật mình rồi?"

Trong giọng nói có chút phức tạp, Đế Pháp gia phía nhà cô nàng và Lạc Lam phủ tự nhiên là có chút tranh chấp lợi ích, nhưng so với Tống gia thì nhỏ hơn rất nhiều, cô nàng và Lý Lạc gian cũng không có ân oán gì đặc thù, điều duy nhất khiến cô nàng không hài lòng chính là hôn ước giữa Lý Lạc và Khương Thanh Nga.

"Nào có dễ dàng như vậy."

Tống Vân Phong nhàn nhạt nói: "Tướng của Lý Lạc, hẳn phải là một đạo Thủy tướng, nhìn từ trận chiến đấu với Bối Côn vừa rồi, kỳ thực có thể đoán ra đại khái phẩm giai, hẳn là nằm giữa ngũ và lục phẩm, loại Tướng tính đẳng cấp này, tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng xa xa không tính là ưu tú."

"Mà đẳng cấp Tướng lực của hắn là tại tầng thứ Ngũ ấn... Ngươi cảm thấy một kẻ Ngũ ấn cảnh có Tướng nằm ở năm, sáu phẩm thật sự rất hiếm lạ sao?"

Đế Pháp Tình giống như có đăm chiêu, gật đầu, nếu như chỉ là như vậy, tại trong Nhất viện thậm chí vào không được trước mười, mặc dù Lý Lạc tại trên việc tu hành Tướng thuật có thiên phú trác việt, nhưng muốn đạt được trình độ chói sáng như trước đây là rất khó.

Đương nhiên quan trọng nhất là, cách kỳ thi Đại khảo học phủ đã không đủ một tháng... Lẽ nào trong thời gian một ngắn ngủi như vậy, Lý Lạc có thể đuổi theo sao?

Đối với điều này, Đế Pháp Tình chỉ có thể nói là không có khả năng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đế Pháp Tình tựa hồ âm thầm thở ra một hơi, trong lúc nhất thời ngay chính cô ta cũng không biết, đến tột cùng có phải là không cam tâm tình nguyện trông thấy Lý Lạc lần nữa quật khởi hay không.

Lữ Thanh Nhi không có tham dự vào hai người nói chuyện, đôi mắt đẹp của nàng dừng lại tại trên người Lý Lạc.

Ngươi cuối cùng đã giải quyết được vấn đề Không tướng rồi sao... Như vậy tại trong quãng thời gian sau cùng này, ngươi thật dự có thể đuổi kịp sao?

Trong khi đông đảo các học viên vẫn đang sôi trào trao đổi ầm ỉ, tại phía trên đài cao, các cao tầng Nam Phong học phủ thì có phần yên tĩnh.

Ngay cả bản thân Từ Sơn Nhạc cũng kinh ngạc với kết quả trước mắt.

Mà về phần Lâm Phong thì từ đầu tới đuôi không có nói tiếp một câu nói nào, dáng vẻ mặt không biểu tình, giống như một cây cọc gỗ.

Những đạo sư khác thỉnh thoảng sẽ đảo ánh mắt qua nhìn Lâm Phong một chút, trong ánh mắt có chứa mỉm cười.

Cuối cùng, vẫn là lão viện trưởng cất lời trước, vỗ vỗ tay, cười nói: "Không hổ là con trai của hai vị kia a, như vậy có tính là đại tài trưởng thành muộn hay không chứ?"

Lâm Phong nhàn nhạt đáp: "Viện trưởng, ngài có khả năng dùng từ sai rồi, thực lực Ngũ ấn cảnh cùng với Thủy tướng hình như Ngũ Lục phẩm, nhìn từ bất kỳ góc độ nào mà nói, đều không tính là đại tài gì."

Lão viện trưởng lắc lắc đầu, lão đương nhiên biết được vào lúc này, Lâm Phong có lẽ không được thoải mái, lập tức cười nói: "Ngươi cái người này, chính là quá mức kiêu ngạo, sớm hay muộn ngươi sẽ chịu thiệt thòi vì điều đó."

Lâm Phong từ chối cho ý kiến, sau đó nhìn về phía Từ Sơn Nhạc, nói: "Lần này, Nhất viện kỹ không bằng người, mười cái Kim diệp sẽ chuyển đủ số, những tiểu tử này bản thân không có bản lĩnh, giữ không được, vậy thì để cho bọn nó trả giá một chút cũng tốt."

Từ Sơn Nhạc cười nhạo nói: "Ta còn nghĩ đến ngươi sẽ nói để cho Lý Lạc trở lại Nhất viện chứ."

Lâm Phong nghe vậy, ung dung cười, nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, chính như lúc trước ta đã nói, hắn không tính là đại tài gì, Nhất viện ta cũng không thiếu một học viên bình thường như thế, mà hiện nay, hắn càng phải cần suy nghĩ chính là có thể tại trong quãng thời gian không đủ một tháng sau cùng này đuổi theo được bước chân mọi người, sau đó đạt được tư cách trúng tuyển vào Thánh Huyền Tinh học phủ hay không."

Đúng vậy, tuy rằng Lý Lạc đột nhiên xuất hiện Thủy tướng khiến cho lão ta có chút trở tay không kịp, nhưng nếu như muốn nói có gì đáng tiếc hay không, lão ta đúng là không có cảm giác như vậy.

Dù sao Thủy tướng này tới quá muộn, hiện tại, Lý Lạc mới chỉ có đẳng cấp Tướng lực Ngũ ấn cảnh, lại thêm Thủy tướng kia cũng chưa chắc cao giai đến đâu, cho nên theo Lâm Phong, Lý Lạc chỉ là mới hơi chút giãy giụa được nửa người ra khỏi vũng bùn kia mà thôi, về phần muốn một lần nữa đứng ở sừng sững đỉnh cao, thật sự cho rằng những học viên xuất sắc trong Nhất viện của lão ta là để trưng bày hay sao?

Hơn nữa quan trọng nhất là, kỳ thi Đại khảo sắp tới, Lý Lạc đã không còn có bao nhiêu thời gian để đuổi theo rồi, nếu như bỏ qua lần này chính là bỏ lỡ lứa tuổi mà Thánh Huyền Tinh học phủ yêu cầu, nếu như vậy, Lâm Phong lão ta còn cần để ý tới trong tương lai Lý Lạc sẽ có thành tựu gì hay sao?

Đã mất cơ hội tiến vào Thánh Huyền Tinh học phủ, đó sẽ là tổn thất mà Lý Lạc khó thể bù đắp được, về điểm này, cũng sẽ không bởi vì hắn là Thiếu phủ chủ Lạc Lam phủ mà có thể thay đổi được gì.

Trong lòng suy nghĩ tới những điểm này, thần thái Lâm Phong liền trở nên càng thêm thoải mái.

Vào lúc này, lão viện trưởng hướng về phía Lý Lạc ở trong sân vẫy vẫy tay, người sau thấy thế, cân nhắc một chút liền dọc theo mộc đài đi lên chỗ khán đài.

"Viện trưởng khỏe." Lý Lạc cười cất tiếng chào.

Lão viện trưởng cười tủm tỉm, nhìn chăm chú vào Lý Lạc, hỏi: "Ngươi đã giải quyết được vấn đề Không tướng rồi?"

Lý Lạc gật đầu, đáp: "Vâng, là một đạo ngũ phẩm Thủy tướng."

Ngũ phẩm Thủy tướng rơi vào trong tai, Lâm Phong lập tức nhịn không được mỉm cười, nói: "Lý Lạc, phẩm giai Thủy tướng này xem như là trung đẳng, nhưng mà phải nỗ lực một ít, tương lai vẫn có thể có thành tựu."

"Việc này thì không nhọc Lâm Phong đạo sư quan tâm lo lắng, phẩm giai của Tướng tính tuy rằng có thể ảnh hưởng tới việc tu luyện Tướng lực, nhưng trên thế gian này, chưa hẳn sẽ không có người dùng Ngũ phẩm tướng Phong Hầu Xưng Vương." Lý Lạc đáp.

Lâm Phong nghiền ngẫm nói: "Ngũ phẩm tướng, Phong Hầu Xưng Vương? Thực sự là tâm tính tiểu hài tử, ngay ca3 điều này cũng sẽ tin sao?"

Lão viện trưởng khoát tay áo, chặn lời Lâm Phong lại, rồi quay sang nói với Lý Lạc: "Ngươi có lòng tin này thật là rất tốt, tuy nhiên cách kỳ thi Đại khảo chỉ còn không đến một tháng nữa thôi, nếu như ngươi muốn đuổi theo, sợ rằng cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa."

Lý Lạc gật đầu: "Đã biết rõ."

Lão viện trưởng lần nữa căn dặn mấy câu rồi để cho Lý Lạc rời đi, đồng thời nhân cơ hội có nhiều người, lão tuyên bố với toàn trường: "Còn chưa đến một tháng nữa là tới kỳ thi Đại khảo học phủ rồi, cho nên, hai tuần sau, trong học phủ sẽ tổ chức dự khảo. Mặt khác, Thánh Huyền Tinh học phủ cũng đã đưa ra tiêu chuẩn cơ bản cho năm nay, ừm, cần có đẳng cấp Tướng lực không kém Thất ấn cảnh."

Lời này vừa nói ra, lập tức gây nên tiếng than thở, đau lòng vang khắp trời đất, không ít học viên trên mặt tràn đầy chán nản, không kém hơn Thất ấn cảnh, đối với bọn họ mà nói đó thế nhưng là yêu cầu cực cao.

Chỉ có một ít học viên hàng đầu của Nhất viện, nét tươi cười hiện lên trên mặt.

Là học phủ đứng đầu Đại Hạ, thậm chí tính cả các quốc gia xung quanh thì nó cũng được coi là học phủ dẫn đầu, cho nên, đương nhiên là không thể bất cứ ai đều có thể vào học Thánh Huyền Tinh học phủ.

"Không kém Thất ấn cảnh..."

Lý Lạc chép chép miệng, đối với yêu cầu này trái lại cũng không cảm thấy bất ngờ, trước mắt, hắn chỉ là Ngũ ấn cảnh, khoảng cách tiêu chuẩn này còn có hai giai đoạn, xem ra trong thời gian nửa tháng tiếp theo đây, thật sữ cần phải điên cuồng tu luyện rồi.

Mà Thất ấn chỉ là yêu cầu cơ bản, đến lúc đó tất nhiên còn sẽ có một phen tranh đoạt, cho nên, nếu như Lý Lạc muốn có thêm một chút dự phòng thì hắn cảm thấy e rằng cần phải đem "Thủy Quang tướng" của bản thân tiếp tục tăng lên một ít.

Chỉ là, chênh lệch giữa Ngũ phẩm tướng đến Lục phẩm cũng không phải chỉ là một chút, Lý Lạc thoáng tính toán một cái, nếu muốn làm được như vậy, e rằng toàn bộ thu nhập của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận sẽ bị một mình hắn nuốt hết sạch sẽ.

Tại trong lúc Lý Lạc trầm ngâm, học viên trên sân tại trong âm thanh xì xào than thở, kêu rên đã dần dần tản đi, sau đó hắn đột nhiên nhận thấy được có người đi tới bên cạnh.

Lý Lạc quay đầu nhìn, liền trông thấy Lữ Thanh Nhi đang dùng thần sắc nhàn nhạt nhìn hắn.

"Chúc mừng Thiếu phủ chủ." Nàng nói ra.

Lý Lạc vừa nhìn thấy là nàng, theo phản xạ có điều kiện liền muốn né tránh, nhưng bước chân mới động thì bối rối ngừng lại.

"Ngươi khỏe a ngươi khỏe a." Lý Lạc qua loa cất tiếng bắt chuyện.

"Không trốn nữa rồi?" Lữ Thanh Nhi hỏi.

"Thật sự không có trốn." Lý Lạc bối rối đáp lại.

Lữ Thanh Nhi từ chối cho ý kiến, nói: "Lý Lạc, ta rất cảm tạ ngươi lúc trước chỉ điểm Tướng thuật cho ta, tuy nhiên, ta cảm thấy mấy năm nay ngươi không nên tránh né ta một cách ấu trĩ như vậy, bởi vì lúc trước ta cũng không có chiếm vị trí của ngươi, hơn nữa ngươi cũng minh bạch, vị trí đó không phải do người nào nhường lại, mà cần phải dùng thực lực để cướp đoạt."

"Lý Lạc, ta hiện tại là đệ nhất nhân Nam Phong học phủ, nếu như ngươi muốn lấy lại vị trí này, vậy thì tới đánh bại ta đi. Lúc trước bởi vì tránh đụng chạm tới tâm tình mẫn cảm cảu ngươi, cho nên những lời này ta không tiện nói, nhưng bây giờ ngươi đã giải quyết được vấn đề Không tướng, nếu như ngươi vẫn là nam nhân, vậy thì hãy đi đoạt lại những thứ ngươi đã để mất đó đi."

Lý Lạc cười khổ gật đầu: "Được, ta đây tận lực đi."

Lữ Thanh Nhi cười, sau đó Lý Lạc liền nhìn thấy trong đôi mắt nàng hơi có biểu hiện ra sự lạnh lùng và buồn phiền.

"Bọn ta chờ ngươi... Mặt khác ta nói cho ngươi biết, hành vi của ngươi mấy năm nay đàm làm suy yếu rất nhiều lòng tán thường mà ta dành cho ngươi, cho nên, nếu có cơ hội thì..."

Nàng nói đến đây thì, ngừng lại, chỉ là đôi mắt lãnh liệt của nàng đã thể hiện ra tất cả.

Tiếng nói dừng lại, nàng trực tiếp xoay người rời đi.

Lý Lạc nhìn theo bóng lưng nàng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tựa hồ lần này đã làm đắc tội Lữ Thanh Nhi này rồi a, quả nhiên nữ nhân càng xinh đẹp thì lòng dạ càng hẹp hòi!

Mà tại trong lúc đang cảm thán, hắn đột nhiên nhận thấy được có ánh mắt nào đó đang dừng trên người hắn khiến cho hắn có cảm giác như có gánh nặng trên lưng, vì vậy quay đầu tìm.

Hắn nhìn thấy một người trên mộc đài cách mình không xa, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt đó tràn ngập sự cảnh cáo.

Đó là người thứ hai của Nhất viện bây giờ, Tống Vân Phong.

Ánh mắt hai người giao đụng nhau, ánh mắt Tống Vân Phong tràn đầy sự sắc bén và tính công kích, ngay lập tức gã lắc đầu khinh miệt, đôi môi khép mở, có lời nói vô thanh truyền đến.

"Lý Lạc, không nên tìm việc a, rời xa Lữ Thanh Nhi ra một chút."

Gã tin tưởng Lý Lạc hẳn phải biết rõ ý nghĩa trong Môi ngữ của gã, bởi vì gã cảm thấy đây là thao tác cơ bản. (Môi ngữ: chỉ mấy máy miệng theo lời nói mà không phát ra âm thanh)

Nhưng ở cách không xa, Lý Lạc nhưng là cau mày, lẩm bẩm: "Tên ngu ngốc kia đang làm gì vậy a, muốn nói gì thì nói thẳng ra a, mồm mép nhích tới nhích lui, giống như chuột ăn vụng vậy, quỷ mới biết rõ ngươi đang nói gì a."

Bởi vì không thể hiểu rõ đối phương đến tột cùng đang làm gì, vì vậy cuối cùng Lý Lạc lắc đầu, lười tiếp tục để ý tới tên này, xoay người trực tiếp rời đi.

Ở trên mộc đài, Tống Vân Phong nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Lạc rời đi, hai mắt hơi nhíu lại, ánh mắt tối tăm.

Vậy mà lại không thèm để ý đến ta như thế sao? Quá kiêu ngạo đi.

Ánh mắt của Lý Lạc vừa rồi khiến cho gã nhớ tới thời điểm lúc trước, khi Lý Lạc còn đang sáng chói nhất trong Nam Phong học phủ, lúc đó, hào quang của Lý Lạc rất rực rỡ.

Thế nhưng là...

Bàn tay Tống Vân Phong nhịn không được nắm chặt cây gỗ, bóp ra từng cái vết nút.

Ngươi đang làm bộ làm dáng gì chứ... Ngươi thật sự cho rằng, một cái Ngũ phẩm tướng là có thể giúp cho ngươi trở lại thời điểm trước đây sao?

----- Sacpin -----
Dự khảo: sơ tuyển

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK