"Làm sao có thể... Lý Lạc vậy mà lại ngăn cản được một đòn toàn lực của Tống Vân Phong?!"
Xung quanh đài thi đấu rộ lên hàng loạt âm thanh tràn đầy chấn động, trên khuôn mặt mọi người phủ đầy nét kinh ngạc.
Những người tại đây cũng không tính quá xa lạ đối với Thủy Kính thuật, trong số đó, một ít người có Thủy tướng cũng từng tu luyện loại Tướng thuật này, nếu như có ai nói rằng Thủy Kính thuật có thể ngăn cản được một đòn tấn công toàn lực của Tống Vân Phong, đó quả thực chính là đang nói chuyện viển vông.
Tuy nhiên, loại chuyện không thể tin được đó lại thực thực sự sự xuất hiện tại trước mắt bọn họ.
Đôi mắt đẹp của Đế Pháp Tình trợn tròn, miệng nhỏ cũng nhịn không được há to ra.
"Gặp quỷ rồi sao?!" Bối Côn trợn mắt há mồm mắng to.
Cách không xa, vào lúc này, đôi mày lá liễu của Lữ Thanh Nhi hơ hơi nhíu lại, mắt hạnh sáng ngời nhìn chằm chằm Lý Lạc, quả nhiên, nàng phỏng đoán không sai, Lý Lạc vậy mà thật sự có thủ đoạn chống lại Tống Vân Phong!
Loại chuyện không thể tin nổi này, hắn vậy mà thật sự có thể làm được.
Tại trong làn sóng âm thanh rộ lên kia, Lý Lạc lắc lắc đôi bàn tay đau đớn, sau đó cất bước rời khỏi mép đài thi đấu, hắn nhìn chằm chằm vào Tống Vân Phong, sắc mặt gã lúc này tăm tối và hung dữ, nở nụ cười đầy ẩn ý về phía gã.
Mà trong lòng hắn thì là đang có một cảm xúc vui sướng lan tỏa ra.
Bởi vì thí nghiệm của hắn đã thật sự thành công rồi.
Tướng thuật vừa rồi thi triển ra, mặt ngoài là một đạo Thủy Kính thuật, nhưng bên trong có huyền bí khác, đó chính là Lý Lạc dùng Quang Minh tướng lực của bản thân chồng lên thêm một đạo Quang Minh Tướng thuật trung giai tên là Chiết Ảnh thuật.
Thủy Kính thuật có thể phản xạ lực lượng tấn công tới, Chiết Ảnh thuật phản chiếu kẻ địch, hai loại đặc tính đặc thù chồng vào nhau, hình thành nên một đạo Thủy Kính thuật phiên bản tăng cường, có thể phản xạ lại càng nhiều lực lượng hơn.
Thậm chí, tại trong dự đoán của Lý Lạc, trong tương lai khi hai loại lực lượng này vận chuyển tới cực hạn, nói không chừng còn có thể trực tiếp in khắc ra được địch nhân công tới.
Lấy địch tấn công địch.
Mà đạo Thủy Kính thuật cải tiến tăng mạnh này, Lý Lạc đặt tên cho nó là "Thủy quang ma kính".
"Giả thần giả quỷ, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể thay đổi được gì sao?!"
Mà tại trong khi Lý Lạc trong lòng vui sướng thì Tống Vân Phong lại là sắc mặt âm trầm, thân hình lần nữa phóng vụt ra, năm ngón tay chuyển thành trảo, trong mơ hồ, có trảo ảnh đỏ thẫm vô cùng sắc bén hiện lên, xé rách không gian.
Gã không có chút nào do dự, tiếp tục lao tới tấn công.
Lý Lạc thấy thế, Thủy Kính thuật cải tiến được thi triển ra lần nữa, màng nước mỏng manh trong như gương thành hình tại trước mặt.
Phanh!
Một quyền hung dữ của Tống Vân Phong đánh tới, nhưng khi âm thanh khó chịu vang lên thì gã và Lý Lạc lại lần nữa đồng thời bắn ngược ra sau.
Lần này, Tống Vân Phong đã có một ít chuẩn bị, nhìn chung không có chật vật như trước, nhưng sắc mặt gã trái lại càng trở nên khó coi, bởi vì gã phát hiện "Thủy Kính thuật" này của Lý Lạc quá mức quỷ dị, mỗi lần tiếp xúc thì gã đều có một loại cảm giác giống như tự mình đang đánh mình.
Cái này, con mẹ nó, còn là Thủy Kính thuật sao?!
Đòn tấn công tiếp theo của Tống Vân Phong lần nữa bị Lý Lạc ngăn cản lại, xung quanh đài thi đấu, mọi người nuốt nước bọt ừng ực, loại chuyện này, một lần là vận khí tốt, hai lần thì rõ ràng là thật sự có bản lĩnh a.
Đương nhiên, đừng nói tới bọn họ, coi như là đám người lão viện trưởng, Từ Sơn Nhạc, Lâm Phong trên đài cao thì trên khuôn mặt đều hơi hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Thủy Kính thuật này của Lý Lạc, dường như có phần không phải loại tầm thường a." Lão viện trưởng kinh ngạc nói.
Những đạo sư khác đều gật đầu, Thủy Kính thuật bình thường, không có khả năng khiến cho Tống Vân Phong chật vật như thế.
"Cường độ phản xạ như vậy, trái lại có điểm giống như là Tướng giai Tướng thuật "Huyền thủy kính" ." Có đạo sư phân tích.
Tuy nhiên, rất nhanh liền có người phản bác: "Tướng giai Tướng thuật là một người Lục ấn cảnh như Lý Lạc có thể thi triển ra được sao?"
Đạo sư mở lời lúc trước lập tức im lặng, khó thể trả lời, Tướng giai Tướng thuật cần có lượng Tướng lực, đừng nói là Lục ấn, coi như là Thập ấn cũng không đủ.
"Vậy đích xác chỉ là một đạo Thủy Kính thuật."
Từ Sơn Nhạc nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó nói: "Nhưng mà đã được Lý Lạc cải tiến rồi."
Những đạo sư khác quay mặt nhìn nhau, cải tiến Tướng thuật? Tuy rằng bọn họ đều biết tại trên phương diện Tướng thuật, Lý Lạc có được ngộ tính và thiên phú cực cao, nhưng việc cải tiến Tướng thuật, đó không phải là chuyện mà người ở đẳng cấp của hắn có thể làm được a?
Nhưng trừ cách giải thích này ra, tựa hồ cũng không có cách giải thích nào khác rồi.
"Không hổ là con trai của hai vị kia..." Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể nói ra lời cảm thán như thế.
Mà ở một bên, Lâm Phong đạo sư thì từ đầu tới đuôi không có nói lời nào, sắc mặt đen như đáy nồi, bởi vì cục diện này hoàn toàn khác với lão ta nghĩ.
Xung quanh đài thi đấu, âm thanh xì xào bàn tán vang rền lan tràn ra giống như sóng triều.
Mà ở trên đài, sắc mặt Tống Vân Phong âm trầm đến đáng sợ, gã hung hăng nhìn chằm chằm Lý Lạc, muốn xông lên lần nữa, nhưng nghĩ đến "Thủy Kính thuật" quỷ dị kia thì ngừng lại.
"Lý Lạc, ngươi dám công tới không?" Tống Vân Phong cắn răng hỏi.
Gã cũng đã phát hiện thấy, Lý Lạc tựa hồ chỉ biết dùng đạo "Thủy Kính thuật" này để kiềm chế gã, mà chỉ cần gã không chủ động toàn lực tấn công thì Thủy Kính thuật của Lý Lạc cũng không có tác dụng gì.
Lý Lạc nghe vậy cười lắc lắc đầu: "Ta không dám, ngươi tới đi."
Tống Vân Phong tức giận đến phát run, gã rõ ràng thể nghiệm được cái gì gọi là uất nghẹn và phẫn nộ, rõ ràng thực lực Lý Lạc kém xa gã, nhưng hắn lại dùng đạo Thủy Kính thuật quỷ dị tựa như một cái mai rùa có gai khiến cho gã phải bó tay bó chân.
Nhưng mà Tống Vân Phong rốt cuộc cũng không phải kẻ ngu dốt, gã dần dần xua tan tức giận, trầm tư mấy giây rồi đột nhiên lần nữa vận chuyển Tướng lực phóng đi.
Nhưng lần này, gã áp chế lại Tướng lực bản thân.
"Thủy Kính thuật này dù sao cũng là cao giai Tướng thuật, thi triển ra sẽ tiêu sao không ít Tướng lực, nếu như ta có thể làm cho hắn không ngừng sử dụng, vậy thì Lý Lạc rất nhanh liền sẽ khô cạn Tướng lực, đến lúc đó không còn Thủy Kính thuật nữa, Lý Lạc chỉ là một con chó săn không có nanh vuốt mà thôi, không đủ gây ra sợ hãi."
Tống Vân Phong vọt tới, nhưng Lý Lạc cũng cảm thấy được gã đã áp chế lực lượng, ý nghĩ xoay chuyển, đã hiểu được ý nghĩ của gã.
"Cũng là thông minh."
"Nhưng ngươi đã áp chế Tướng lực, ta há sợ ngươi sao?"
Lý Lạc cười nói, Tống Vân Phong sở dĩ mạnh mẽ, là bởi vì Tướng lực bản thân mạnh mẽ, nhưng bây giờ gã lại tự trói tay chân, Lý Lạc có gì phải sợ?
Cho nên vào lúc này, hắn trái lại chủ động tiến tới, hai thân hình lao vào nhau, quyền cước lôi cuốn theo Tướng lực, tiếng xé gió vang lên.
Hai người quấn lấy nhau, khí thế chiến đấu ngất trời, nhưng sắc mặt Tống Vân Phong lại càng ngày càng âm trầm, bởi vì gã phát hiện thấy khi gã áp chế Tướng lực lại, gã liền không thể đè ép được Lý Lạc.
Lửa giận trong mắt Tống Vân Phong càng ngày càng thịnh, ngay sau đó, Tướng lực áp chế trong cơ thể đột nhiên bùng phát, một quyền cuồng bạo lôi cuốn theo Tướng lực đỏ thẫm, hung hăng nện tới Lý Lạc.
Nhưng tại khi nắm đấm của gã nện xuống thì trước mặt Lý Lạc có màng nước hiện ra, Thủy Kính thuật đã được âm thầm chuẩn bị sẵn sàng lập tức thi triển ra.
Phanh!
Một quyền của Tống Vân Phong nện lên trên màng nước, lực lượng bắn ngược mạnh mẽ nhanh chóng vọt đến, khiến cho gã bị chấn động lồng ngực khó chịu, lui nhanh mấy bước.
Lý Lạc cũng bị đẩy lui, xoa xoa nắm đấm, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Tống Vân Phong.
"Lý Lạc, để ta xem Tướng lực Lục ấn cảnh đó của ngươi còn có thể thi triển ra mấy lần Thủy Kính thuật?!" Tống Vân Phong sắc mặt tái mét, Tướng lực đỏ thẫm bắn ra, trực tiếp dùng toàn lực để tấn công.
Bản thân gã chính là Bát ấn cảnh, Tướng lực hùng hậu hơn hẳn Lý Lạc, nếu Lý Lạc chỉ có thể dựa vào một mình Thủy Kính thuật này, vậy thì gã sẽ dùng biện pháp ngốc ngếch nhất, trực tiếp ép cho Lý Lạc hao hết Tướng lực!
Tống Vân Phong không nghỉ ngơi lấy hơi chút nào, vận chuyển Tướng lực, tiếp tục hung dữ vọt tới.
Lý Lạc thấy thế, tiếp tục thi triển "Thủy Kính thuật" .
Phanh!
Một màn quen thuộc lại lần nữa xuất hiện, hai người đồng thời bị đẩy lui.
Tại trong khoảng thời gian tiếp theo sau đó, mọi người đều ngây dại nhìn hai người hết lần này đến lần khác lặp lui lặp tới hành động như vậy.
Tống Vân Phong giống như con trâu đực hùng hục xông lên, tiếp đó Lý Lạc thi triển Thủy Kính thuật, phịch một tiếng, hai người rút lui.
Nhưng mà không có người nào cảm thấy nhàm chán, bởi vì bọn họ đều biết, hiện tại phải nhìn xem Lý Lạc còn có thể duy trì Tướng lực được bao lâu...
Thao tác như vậy cứ lặp đi lặp lại, duy trì liên tục cho đến lần thứ mười ba Lý Lạc thi triển ra Thủy Kính thuật.
Sau đó, Thủy tướng chi lực hiện lên trên thân thể Lý Lạc dần dần ảm đạm xuống.
Đó là dấu hiệu Tướng lực tiêu hao gần như không còn.
Xung quanh đài thi đấu, có nhiều âm thanh tiếc nuối vang lên.
Mà trên khuôn mặt âm trầm của Tống Vân Phong thì hiện ra nét cười nhạt, cắn răng hỏi: "Lý Lạc, bây giờ ngươi còn có thể làm được gì?!"
Đùng!
Thân ảnh gã lao ra, Tướng lực đỏ thẫm cuộn trào, đôi mắt trở nên đỏ bừng, giống như ác điêu chụp mồi.
Mà đối diện với một đòn bốc phát cơn giận này của Tống Vân Phong, Lý Lạc cũng không có tiếp tục thực hiện bất kỳ động tác phòng ngự nào, chỉ lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ, tùy ý cho quyền ảnh hung dữ kia phóng lớn lên trước mắt.
Quyền phong nóng rực xộc vào mặt, nhưng khi nắm đấm đỏ rực của Tống Vân Phong chỉ còn cách mặt Lý Lạc khoảng một tấc thì nắm đấm của gã dường như bị ngưng đọng lại.
Bởi vì vào lúc này, một bàn tay giống như ưng trảo vững vàng nắm chặt lấy cổ tay gã, khiến cho gã không thể tiến thêm.
Tống Vân Phong căm tức nhìn sang, phát hiện nhân viên quản lý đài thi đấu đứng ở bên cạnh, chính là ông ta xuất thủ, ngăn cản đòn tấn công của gã.
"Ngươi làm gì vậy?!" Tống Vân Phong cả giận hỏi.
Nhân viên quản lý thi đấu mặt không biểu tình, chỉ chỉ tới một cây trụ đá sát mép đài thi đấu, tại phía trên đó có một cái đồng hồ cát, mà lúc này, không người nào chú ý tới, cát trong đồng hồ cát đã chảy hết sạch.
Lý Lạc xoa xoa đôi tay nhức mỏi, hướng về phía Tống Vân Phong đang vẻ mặt dại ra, cười cười với gã.
"Đã hết giờ rồi a, ngu xuẩn... Không phải là còn muốn thêm giờ đi?"