Rời học phủ, Lý Lạc không vội vã trở về lão trạch, mà trước tiên chạy tới Khê Dương ốc.
Đối với việc gần đây Lý Lạc thường xuyên xuất hiện tại nơi này, bảo vệ bên ngoài Khê Dương ốc đã trở thành thói quen, cho nên cúi đầu hành lễ xong thì để tùy hắn tự đi vào.
Đi vào đến trong Khê Dương ốc tràn ngập hương vị nhàn nhạt, tinh thần của Lý Lạc cũng hơi hơi phấn chấn lên, qua khoảng thời gian học tập này, hắn càng ngày càng thấy yêu thích chức nghiệp Tôi tướng sư, càng thêm có hứng thú với nó.
"Ha hả, Thiếu phủ chủ gần đây thực sự rất chịu khó tới Khê Dương ốc a." Mà tại trong lúc Lý Lạc đang suy nghĩ tới một đạo Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang hắn đang luyện tập kia thì đột nhiên có tiếng cười vang lên ở bên cạnh.
Lý Lạc quay đầu nhìn, liền trông thấy lão phó Hội trưởng Trang Nghị của Khê Dương ốc đang tươi cười nhìn hắn.
"Nghe nói Thiếu phủ chủ đã thức tỉnh một đạo Ngũ phẩm Thủy tướng?" Trang Nghị giống như là có chút hiếu kỳ cất lời hỏi.
Lý Lạc tại trong Khê Dương ốc luyện tập Tôi tướng thuật đã nhiều ngày như vậy, tin tức có liên quan tới ngũ phẩm Thủy tướng của hắn đã lan truyền ra từ lâu rồi.
Lý Lạc nhìn chăm chú vào vị phó Hội trưởng Khê Dương ốc gia nhập vào phe Bùi Hạo này, hơi gật đầu, nói: "Đang theo học tập Tôi tướng thuật với Linh Khanh tỷ."
Trang Nghị cười nói: "Nhan phó Hội trưởng là học sinh tài năng của Thánh Huyền Tinh học phủ, bản lĩnh đích thật là không tệ, nhưng mà kinh nghiệm còn có chút nông cạn, nếu như Thiếu phủ chủ thật sự muốn học tập, bỉ nhân bất tài, cũng có thể đưa ra một số đề nghị."
Lý Lạc cười cười, Trang Nghị này hảo tâm như thế, không biết là định nhét mình vào trong sự giám thị của lão để xác định rõ tình trạng bản thân hắn sau đó báo cáo cho Bùi Hạo, hay là thật sự muốn chỉ điểm cho hắn?
Tuy nhiên giữa người bạn thân của Khương Thanh Nga và vị phó Hội trưởng đã gia nhập vào Bùi Hạo này, Lý Lạc đương nhiên sẽ không có gì phải do dự trong việc lựa chọn.
Cho nên hắn lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy Linh Khanh tỷ cũng không tệ lắm, chờ về sau nếu thấy cần thiết thì ta sẽ đến tìm Trang phó Hội trưởng."
"Vậy thì thật sự tiếc nuối." Trang Nghị cất lời cảm thán, giống như là rất đáng tiếc.
Lý Lạc không có nói thêm gì nữa, vừa định rời đi, chợt nghĩ đến gì đó, nói: "Đúng rồi, Trang phó Hội trưởng, lúc trước ta nghe Linh Khanh tỷ nói, một số Luyện chế thất phía bên nàng, thường có xuất hiện tình trạng khuyết thiếu khan hiếm nguyên liệu, nghe nói việc mua sắm nguyên liệu là do ngươi quản lý, cho nên ngươi có thể bổ sung đúng lúc hay không?"
Trang Nghị nghe vậy, nhướng mày, có chút khó xử, nói: "Thiếu phủ chủ, việc này cũng không phải là vấn đề của ta, có đôi khi việc mua sắm nguyên liệu đích xác có chút phiền phức, cho nên ngẫu nhiên thiếu thốn là chuyện rất bình thường, đương nhiên nếu Thiếu phủ chủ đã nhắc tới, vậy thì về sau ta sẽ chú ý nhiều hơn về phương diện này."
Đối diện với dáng vẻ nhìn như cung kính khách khí nhưng kỳ thực là thờ ơ tìm lí do thoái thác của đối phương, Lý Lạc cũng không nói gì thêm, chỉ là nhìn thật sâu đối phương một cái rồi trực tiếp vượt qua bên cạnh.
Trang Nghị nhìn bóng lưng hắn rời đi, nét tươi cười trên khuôn mặt dần dần biến mất.
"Phó Hội trưởng, không nghĩ tới Thiếu phủ chủ này vậy mà lại đột nhiên thức tỉnh Ngũ phẩm tướng, thật đúng là khiến người bất ngờ..." Tại bên cạnh Trang Nghị, có thuộc hạ trung với lão hạ thấp giọng nói ra.
"Đại khái là hai vị phủ chủ lưu lại cho hắn thiên tài địa bảo hiếm thấy gì đi, loại bảo bối như vậy mà dùng tại trên người hắn, thực sự là quá lãng phí." Trang Nghị thản nhiên nói.
"Rốt cuộc chỉ là ngũ phẩm mà thôi, không phải quá mức ưu tú, cho nên vị Thiếu phủ chủ này muốn quật khởi cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Lão ta khoát tay áo, nói: "Đem tin tức này truyền cho Bùi Hạo thiếu gia."
"Mặt khác... Chuyện thu lại quyền Nhất phẩm Luyện chế thất cũng nên được đẩy mạnh thêm chút. Nữ nhân Nhan Linh Khanh kia thực sự là càng ngày càng chướng mắt."
"Vâng!"
...
Khi Lý Lạc đi vào Nhất phẩm Luyện chế thất thì chỉ thấy trong đó được phân chia thành mấy chục gian ngăn cách với nhau bằng những tấm vách pha lê, phía sau mỗi gian đều có một bóng người đang bận rộn.
Ở trong đó, Lý Lạc còn trông thấy Nhan Linh Khanh với vóc người cao gầy thon thả, nàng mặc trường y, hai tay cắm ở trong túi, thần sắc lạnh nhạt lui tới quan sát xung quanh.
Chỉ thấy lúc này nàng dừng lại trước một chỗ vách pha lê, nhàn nhạt nhìn một gã Nhất phẩm Tôi tướng sư hoàn thành luyện chế một đạo Linh thủy kỳ quang.
Mà tại dưới ánh mắt quan sát của Nhan Linh Khanh, tên Nhất phẩm Tôi tướng sư trẻ tuổi kia có chút khẩn trương, sau đó từ một bên lấy ra một cây tinh châm dài nhỏ, trên tinh châm có các vạch phân chia.
Đây là Nghiệm tôi châm, tên như ý nghĩa, chính là công cụ dùng để kiểm nghiệm xem Linh thủy kỳ quang thành phẩm đến tột cùng đạt được Lực tôi luyện mức độ nào.
Tinh châm cắm vào trong bình Linh thủy kỳ quang kia, chỉ thấy được vạch đo trên nó đang từ thấp nâng dần lên cao.
Cuối cùng, dừng lại tại vị trí 4,6 phần mười.
Nhan Linh Khanh trông thấy một màn này, lập tức lạnh lùng nói: "Loại Linh thủy kỳ quang với Lực tôi luyện này nếu là đem ra bán, chỉ sẽ đập nát thương hiệu Khê Dương ốc."
Tên Nhất phẩm Tôi tướng sư kia chán nản cúi đầu.
Nhưng Nhan Linh Khanh cũng không mềm lòng, mà nghiêm khắc nói: "Lần luyện chế trước, ngươi mắc phải tổng cộng không dưới bốn điểm sai lầm, khả năng kiểm soát Bạch Diệp quả không đủ, Nguyệt Quang thủy quá đặc, Vô Yên thủy quá loãng, lúc pha chế sau cùng thì Thủy tướng chi lực của ngươi cũng không đạt được yêu cầu về độ bão hòa."
"Luyện chế lại đi."
Nói xong, liền xoay người rời đi, đồng thời ánh mắt lãnh liệt đảo qua rất nhiều nhất phẩm Tôi tướng sư tại đây, mọi người đều câm như hến, vùi đầu chuyên tâm luyện chế.
Nhan Linh Khanh đầy đẩy kính mắt gọng bạc, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, hiển nhiên nàng cảm thấy rất bất mãn đối với thành tích của những Nhất phẩm Tôi tướng sư này.
Trong mắt nàng lướt qua nét phiền muộn, tuy rằng bởi vì Khương Thanh Nga thỉnh cầu mà nàng tới đây hỗ trợ tọa trấn, nhưng nàng chung quy là đột nhiên xuất hiện, nếu như so về uy tín thì tại trong chi nhánh này, uy tín của Trang Nghị đích thật là cao hơn nàng một ít.
Trong chi nhánh Khê Dương ốc này, tổng cộng chia làm ba cái Luyện chế thất, Nhất phẩm đến Tam phẩm, mà Luyện chế thất có đẳng cấp khác nhau thì phụ trách luyện chế Linh thủy kỳ quang cấp bậc khác nhau.
Với sự bổ nhiệm của Khương Thanh Nga, Nhan Linh Khanh vừa tới liền có được quyền kiểm soát Luyện chế thất Nhất phẩm và Nhị phẩm, nhưng mà Tam phẩm Luyện chế thất thì vẫn bị Trang Nghị vững vàng nắm trong tay.
Mà giữa song phương, bởi vì muốn nắm giữ quyền kiểm soát những Luyện chế thất này nên cũng đã minh tranh ám đấu rất lâu, dù sao chỉ cần nắm giữ được Luyện chế thất thì tương đương với nắm giữ đại bộ phận Tôi tướng sư, đối với Khê Dương ốc dùng luyện chế Linh thủy kỳ quang làm mục đích duy nhất này, Tôi tướng sư không thể nghi ngờ là tài sản trọng yếu nhất.
Nhưng mà gần đây, Trang Nghị hiển nhiên không thể ngồi yên được nữa, lão ta bắt đầu động thủ với Nhất phẩm Luyện chế thất, mà lí do của lão chính là, một gã đệ tử do lão ta bồi dưỡng ra đã luyện chế được Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang đạt đến phẩm chất 5,6 phần mười.
Chất lượng như vậy xem như là đạt được trình độ đứng đầu trong Nhất phẩm Linh thủy kỳ quang do Khê Dương ốc sản xuất ra, cho nên Trang Nghị lấy đó làm lí do, trắng trợn tản ra lời bình luận Nhan Linh Khanh không am hiểu chỉ đạo Nhất phẩm Tôi tướng sư, điều này dẫn đến gần đây những Nhất phẩm Tôi tướng sư trong Khê Dương ốc có chút dấu hiệu dao động.
Nếu cứ tiếp tục diễn biến theo tình trạng này, Nhan Linh Khanh cảm thấy Nhất phẩm Luyện chế thất này e rằng thật sự sẽ bị Trang Nghị cướp đi.
Mặc dù phía bên nàng có Khương Thanh Nga và Thái Vi ủng hộ, nhưng trong tình huống Trang Nghị không có phạm phải sai lầm gì rõ ràng thì các nàng cũng không tiện trực tiếp đuổi một người gắn bó với Khê Dương ốc đã lâu như Trang Nghị ra khỏi, nếu làm như vậy trái lại sẽ dẫn tới bên trong Khê Dương ốc xuất hiện một số náo loạn, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới việc luyện chế Linh thủy kỳ quang, phía tổn thất sẽ chỉ là Lạc Lam phủ.
Trong lòng phiền muộn, khi Lý Lạc đi vào Luyện chế thất thì Nhan Linh Khanh cũng chỉ nhìn thoáng qua, không còn có tâm tư để nói lời gì.
Mà Lý Lạc đối với chuyện này trái lại rất bình thường, đi thẳng tới một gian luyện chế không người sử dụng, ở bên cạnh có một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi hạ thấp giọng nói: "Thiếu phủ chủ, ngài đã tới a."
Lý Lạc cười gật đầu đáp lại, khi sắp xếp phân loại nguyên liệu trên bàn Luyện chế thì hắn thuận miệng thấp giọng hỏi: "Anh Hoa tỷ, tâm tình Nhan phó Hội trưởng hình như rất không tốt a?"
Nữ tử trẻ tuổi được hắn xưng là Anh Hoa tỷ kia thè thè lưỡi, nói: "Chúng ta đã bị mắng suốt cả một buổi sáng rồi..."
Sau đó nàng liền đem nguyên nhân sự việc đơn giản kể lại một lần.
Lý Lạc nghe xong, lúc này mới hơi hơi bừng tỉnh, thì ra là vì nhất phẩm Luyện chế thất a, việc này đích thật là một việc không nhỏ, nếu như Trang Nghị thật sự tranh đoạt thành công, điều này sẽ giáng một đòn thật lớn vào danh tiếng của Nhan Linh Khanh, dẫn đến sau này, uy quyền của nàng tại trong Khê Dương ốc sẽ dần dần giảm xuống.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc nhíu nhíu mày, hắn đương nhiên không hi vọng trông thấy một màn này, dù sao chi nhánh Khê Dương ốc này thế nhưng là góp vào hơn phân nửa tổng thu nhập hàng năm của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận, mà hiện tại chính là thời điểm hắn cần có lượng lớn tài chính, nếu như nơi đây xảy ra vấn đề gì, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đối với hắn.
Đương nhiên quan trọng nhất là, Trang Nghị thế nhưng là người của Bùi Hạo, với tính cách vô tình vô nghĩa của tên kia, nói không chừng ngay cả chi nhánh Khê Dương ốc này cũng sẽ bị gã nuốt vào trong bụng.
Nhưng mà, hiện tại hắn suy nghĩ những chuyện này cũng không có tác dụng gì, cho nên Lý Lạc quay đầu lại cầm một tờ phương pháp điều chế Nhất phẩm tên là "Thanh bích linh thủy" đặt tại trên mặt bàn, sau đó lấy ra rất nhiều nguyên liệu điều chế, bắt đầu bài luyện tập của hắn hôm nay.
Hai tiếng đồng hồ luyện tập lặng yên trôi qua, mà tại khi Lý Lạc bắt đầu luyện chế trở nên càng ngày càng thành thạo thì cửa Nhất phẩm Luyện chế thất đột nhiên bị đẩy mở ra, toàn bộ nhân thủ đều dừng lại động tác, sau đó liền trông thấy Trang Nghị cầm đầu dẫn một đoàn người tràn vào.
Chỉ với khí thế đó liền có thể thấy được người đến không có ý tốt.