Khê Dương ốc, phòng họp.
Khi ba người Lý Lạc, Thái Vi, Nhan Linh Khanh đi tới nơi này thì phát hiện không còn chỗ ngồi, toàn bộ quản lý cấp cao của Khê Dương ốc đều đã đến đông đủ.
Tại vị trí phía trước, Trang Nghị với khuôn mặt tươi cười, bên cạnh lão ta còn có ngồi một lão già với khuôn mặt có chút cổ hủ.
"Di?"
Khi trông thấy lão già thì Thái Vi và Nhan Linh Khanh đều khẽ di một tiếng, sau đó nhỏ giọng giải thích cho Lý Lạc đang ở bên cạnh nghi hoặc, nói: "Vị lão nhân kia tên là Trịnh Bình, là một vị trưởng lão tại Tổng bộ Khê Dương ốc. Tại trong Khê Dương ốc, ông ta có thâm niên rất lâu. Năm đó, khi hai vị phủ chủ vừa thành lập Khê Dương ốc thì ông ta chính là nhóm người đầu tiên."
"Nhưng mà, tính cách ông ta cực kỳ cổ hủ nghiêm khắc, là một cục xương vừa thối lại vừa cứng. Bình thường ông ta đều ở tại trong Vương thành Tổng bộ, bây giờ đột nhiên đến đây, nhưng chúng ta lại không nhận được chút tin tức nào, hơn phân nửa là người tới không có ý tốt."
Khi hai nữ giới thiệu cho Lý Lạc thì người ở trong phòng họp đều đứng lên, hành lễ chào Lý Lạc.
Ngay cả vị Trịnh Bình trưởng lão đến từ Tổng bộ Khê Dương ốc kia cũng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Lý Lạc, nói: "Xin chào Thiếu phủ chủ."
"Trịnh trưởng lão quá khách khí." Lý Lạc hướng về phía Trịnh Bình trưởng lão cười cười, sau đó cùng với Thái Vi và Nhan Linh Khanh đều vào chỗ ngồi.
"Trịnh trưởng lão đến Nam Phong thành lúc nào vậy?" Nhan Linh Khanh đột nhiên hỏi.
Trịnh Bình trưởng lão mặt không biểu tình, đáp: "Thành tích của Chi nhánh Khê Dương ốc Thiên Thục quận năm nay rất kém, phía bên Tổng bộ để cho lão phu đến đây nhìn xem, thuận tiện đem chuyện vị trí Hội trưởng còn trống ở bên này xử lý cho xong."
Nói xong, ánh mắt ông ta có chút nghiêm khắc nhìn chằm chằm Nhan Linh Khanh, nói: "Nhan phó Hội trưởng, ta đã xem qua một ít báo cáo tài chính, Nhất phẩm Luyện chế thất do ngươi quản lý gần đây thành tích cực kém, thậm chí dẫn đến danh tiếng của Khê Dương ốc tại Thiên Thục quận cũng bị ảnh hưởng, đối với việc này ngươi có điều gì muốn nói không?"
Nhan Linh Khanh lạnh lùng đáp: "Vì sao xảy ra tình trạng như thế, ông hỏi Trang Nghị phó Hội trưởng có khả năng sẽ rõ ràng hơn."
Trang Nghị phó Hội trưởng nghe vậy lập tức nói: "Bản thân Nhan phó Hội trưởng không có bản lĩnh, không nên đùn đẩy cho người khác."
"Nếu như không phải ngươi âm thầm giữ chặt lấy nguyên liệu của phòng Luyện chế Nhất phẩm, khiến cho phía bên ta có đôi khi ngay cả một số huấn luyện cũng không thực hiện được, thì sẽ xuất hiện loại kết quả này sao?" Nhan Linh Khanh lạnh lùng hỏi.
Trang Nghị phó Hội trưởng kêu oan: "Tình hình Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận vốn đã không tốt, mà một ít nguyên vật luyện chế còn phải thông qua ba nhà kia của Thiên Thục quận, có ba nhà kia kiềm chế chúng ta cực mạnh, cuối cùng nguyên vật liệu mà chúng ta có thể lấy được đến tay tự nhiên không nhiều. Hơn nữa, Tam phẩm Luyện chế thất dưới tay ta là Luyện chế thất có kết quả tốt nhất Khê Dương ốc, chẳng lẽ không phải cần được ưu tiên cung cấp sao?"
"Ngươi!" Nhan Linh Khanh vỗ bàn giận dữ.
"Yên tĩnh!"
Trịnh Bình trưởng lão giận dữ quát một tiếng, ông ta hung hăng trừng mắt với Trang Nghị và Nhan Linh Khanh, nói: "Các ngươi đều có lí do, nhưng lão phu không có hứng thú lắng nghe, ta chỉ quan tâm tới thành tích của Khê Dương ốc, nếu người nào kéo Khê Dương ốc lui về phía sau, ảnh hưởng tới danh tiếng của Khê Dương ốc, lão phu sẽ không bỏ qua người đó."
"Mà thành tích của Chi nhánh Thiên Thục quận càng ngày càng kém, nguyên nhân cuối cùng là bởi vì không có Hội trưởng quản lý toàn cục, cho nên sau khi thương nghị, Tổng bộ đánh giá Chi nhánh Thiên Thục quận cần phải mau chóng quyết định ra tân Hội trưởng."
Trong Phòng họp, hơi hơi có chút yên tĩnh, một ít quản lý cao cấp khác đều im lặng không lên tiếng, bởi vì bọn họ rất rõ ràng chuyện tranh giành chức Hội trưởng này là mẫu thuẫn giữa Nhan Linh Khanh và Trang Nghị, phía sau chuyện này thì là dính dáng tới càng sâu, cho nên bọn họ sáng suốt mà duy trì trung lập.
Anh mắt Lý Lạc hơi lóe lên, kỳ thực lời Trịnh Bình này nói cũng không sai, Chi nhánh Khê Dương ốc Thiên Thục quận bây giờ nội đấu quá nhiều, để thật sự duy trì được ổn định, quyết định ra chức Hội trưởng mới là chuyện trọng yếu nhất, đương nhiên then chốt là... chọn người nào làm Hội trưởng?
Trong lòng suy nghĩ, hắn liền cười mở miệng hỏi: "Trịnh Bình trưởng lão cảm thấy ai thích hợp làm Hội trưởng hơn?"
Tuy rằng Trịnh Bình không khách khí với Nhan Linh Khanh và Trang Nghị, nhưng đối diện với Lý Lạc thì vẫn duy trì một phần tôn kính, ông ta trầm mặc một hồi, nói: "Nếu như dựa theo quy củ từ trước tới nay của Khê Dương ốc, bình thường sẽ giao cho người phụ trách Luyện chế thất nào có công trạng tốt nhất thăng nhiệm làm Hội trưởng."
Ở một bên, nét mặt Trang Nghị hơi hơi hiện lên nụ cười, trong ba Phòng Luyện chế tại Khê Dương ốc, Tam phẩm Luyện chế thất mà lão ta quản lý có lợi nhuận hàng năm vượt xa hai Luyện chế thất khác, cho nên quy củ này rất có lợi cho lão ta.
Nhưng mà, lời Trịnh Bình trưởng lão nói ra tiếp theo là: "Quy củ trước đây là như thế, nhưng nếu Thiếu phủ chủ có đề nghị gì thì cũng có thể đề xuất ra, lão phu có thể truyền về Tổng bộ, nhưng mà, lúc này đây, Chi nhánh Khê Dương ốc bên này nhất định cần phải quyết định ra được một người Hội trưởng, nếu không thì lão phu có khả năng sẽ một mực ở lại nơi này."
"Cũng hi vọng Thiếu phủ chủ không nên trách tội, những gì lão phu làm đều là vì Khê Dương ốc và Lạc Lam phủ."
Trang Nghị nghe vậy, sắc mặt không đổi, trong lòng thì có chút tức giận, lão gia hỏa này thực sự là lắm miệng.
Lý Lạc nhìn ông ta một cái, giống như có đăm chiêu, xem ra Trịnh Bình trưởng lão này trái lại cũng không giống như Nhan Linh Khanh suy đoán, là bị người phái tới nhằm vào bọn họ, chí ít những lời ông ta đã nói không giống như là người của phía bên Bùi Hạo.
Phía bên Tổng bộ Khê Dương ốc đột nhiên phái người tới Thiên Thục quận, trong đó chỉ sợ là có ảnh hưởng bởi sự minh tranh ám đấu giữa Khương Thanh Nga và Bùi Hạo, nhưng cuối cùng người tới là Trịnh Bình trưởng lão, một người không có lựa chọn đứng sang bên nào, hơn nữa còn ngoan cố cổ hủ, có thể thấy đây là kết quả tranh đấu cuối cùng giữa hai bên.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, trái lại cũng không phải là một tin tức xấu.
Chỉ là, nếu quả thật dựa theo thành tích của các Luyện chế thất để quyết định chức Hội trưởng, vậy thì Nhan Linh Khanh liền ở vào hoàn cảnh cực xấu, dù sao tại trong Khê Dương ốc, Tam phẩm Luyện chế thất trong tay Trang Nghị mới là sản phẩm có trọng lượng, lợi nhuận hàng năm thậm chí còn phải cao hơn cả hai Phòng Luyện chế Nhất phẩm, Nhị phẩm cọng lại.
Ở một bên, Nhan Linh Khanh cũng biết được một điểm này, trên khuôn mặt xinh đẹp cuất hiện vẻ lạnh lẽo, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa tức giận, đang định phát tác.
Nhưng mà Lý Lạc đột nhiên đưa tay ấn tại trên mu bàn tay nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Bình trưởng lão, nói: "Có phải là tiếp theo đây, thành tích của Phòng Luyện chế nào tốt nhất thì có thể thăng nhiệm chức Hội trưởng hay không?"
"Đúng." Trịnh Bình trưởng lão gật đầu.
Lý Lạc trầm ngâm mấy giây, cuối cùng nói: "Biện pháp này không tệ, cứ làm theo như thế đi."
Lời này vừa nói ra, tức thì khiến cho phía thấp rộ lên một tràng âm thanh.
Thái Vi và Nhan Linh Khanh đều có phần kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên không rõ vì sao hắn lại đồng ý, bởi vì điều này nói rõ là sẽ chắp tay nhường vị a.
Trang Nghị cũng sửng sốt mấy giây, rồi ngay lập tức mặt giãn ra cười to: "Vẫn là Thiếu phủ chủ có ánh mắt toàn cục a! Cũng đúng, dù sao mục đích cuối cùng của chúng ta, còn không phải là muốn cho Khê Dương ốc càng tốt hơn sao? Khê Dương ốc tốt lên, lúc đó chẳng phải là đang kiếm tiền cho Thiếu phủ chủ ngài sao?"
Trịnh Bình trưởng lão cũng có phần kinh ngạc, nói với Lý Lạc: "Thiếu phủ chủ thật sự quyết định như vậy?"
Lý Lạc cười gật đầu, sau đó cũng không nói thêm lời gì, kéo Thái Vi và Nhan Linh Khanh còn đang ngạc nhiên đứng lên, rời khỏi Phòng họp.
Đi ra phòng họp, Lý Lạc lập tức thả hai nữ ra, nhưng vào lúc này, Nhan Linh Khanh dùng giọng điệu nén giận nói: "Lý Lạc, ngươi làm cái quái gì vậy? Quy củ đó cực kỳ bất lợi cho ta, vì sao phải đồng ý? Nếu như ngươi không muốn ta ở lại nơi này thì cứ nói thẳng ra một tiếng, ta lập tức trở về Vương thành a."
Thái Vi cũng giương đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lý Lạc, qua quãng thời gian này tiếp xúc với Lý Lạc, nàng nhận thấy hắn không phải là một người xằng bậy, nhưng hành động hôm nay thực sự là khiên người không hiểu rõ.
Sau khi Nhan Linh Khanh đi tới Khê Dương ốc Thiên Thục quận, coi như là đã trải qua rất nhiều nỗ lực mới duy trì được cục diện trước mắt, mà bây giờ, lại sắp bởi vì một câu nói của Lý Lạc, trực tiếp bị đánh về tình trạng cũ.
Lý Lạc nhìn hai nữ, cười cười, nói: "Hai vị tỷ tỷ, ta cũng không phải kẻ ngu si, chẳng lẽ còn thấy không rõ lắm người nào mới đáng giá tin cậy sao?"
Thái Vi nghi hoặc nhìn hắn, Nhan Linh Khanh thì hai tay khoanh trước ngực, buồn bực xoay người sang chỗ khác, không muốn lý tới hắn.
"Tuy rằng loại quy củ này gây bất lợi cho Linh Khanh tỷ, thế nhưng là các ngươi không có cảm thấy, đây là một cái cơ hội tốt nhất để danh chính ngôn thuận đưa Linh Khanh tỷ lên vị trí Hội trưởng, đánh đuổi tai họa Trang Nghị này đi hay sao?" Lý Lạc cười hỏi.
Thái Vi và Nhan Linh Khanh cau mày liễu lại, đây thực sự là một cơ hội tốt, nhưng then chốt chính là... Trang Nghị kia đang có ưu thế tuyệt đối a, kết quả chơi đùa cuối cùng, đến tột cùng là người nào đánh đuổi người nào a?
Trái lại thì Thái Vi ánh mắt lấp lóe, sau đó có phần kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Lạc.
"Lẽ nào..."
"Ngươi có biện pháp giúp Linh Khanh lật bàn sao?"