Cảnh tượng rối loạn dưới đài kéo dài trong chốc lát, đến khi Ngu Lãng được nhanh chóng khiêng đi mới dần biến mất, nhưng mà những ánh mắt ở xung quanh đổ dồn tới trên người Lý Lạc vào lúc này còn ẩn chứa thêm chút kinh hhãi.
Rõ ràng là bởi vì Lý Lạc xuất thủ quá nặng nên khiến cho họ sợ hãi.
Lý Lạc thấy vậy thì có phần không nói nên lời, thầm mắng tên Ngu Lãng chết tiệt kia một tiếng, bỗng dưng lại làm ảnh hưởng tới danh tiếng của hắn.
Hắn đứng ở trên đài, ánh mắt quét nhìn xung quanh, sau cùng dừng lại tại một vị trí.
Tại nơi đó, Tống Vân Phong đang nói nói cười cười giữa trong vòng vây một đám người, dường như nhận thấy được ánh mắt Lý Lạc đang nhìn chăm chú, gã cũng ngẩng đầu lên, thần sắc nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền chuyển dời ánh mắt.
Lý Lạc cũng không có ý định đi tới đó nói cái gì, trực tiếp xoay người rời khỏi đài chiến đấu.
"Lạc ca, ngươi thực mạnh nha, ngay cả Ngu Lãng vậy mà cũng bị trừng trị." Ở phía dưới, Triệu Khoát tiến lên nghênh đón, tấm tắc khen ngợi.
"Do tên kia hơi có chút sơ ý." Lý Lạc thầm ước lượng thực lực giữa song phương, nếu tiếp tục đánh nữa, hắn vẫn có thể thắng Ngu Lãng nhưng thời gian sẽ kéo lâu hơn một chút.
Nhìn từ trận này, thực lực của hắn bây giờ hẳn phải được xem là người nổi bật trong Thất ấn, với thực lực như vậy, muốn tiến vào top 20 là không có vấn đề gì.
Bây giờ chỉ cần chờ thêm hai trận đấu ngày mai, nếu như đều có thể chiến thắng, thứ tự của hắn tất nhiên là có thể tiến vào top 20, đến lúc đó, hắn có thể nghỉ ngơi rồi.
Nghe nói sau khi xuất hiện top 20, có thể chủ động lựa chọn có tiếp tục cạnh tranh thứ hạng hay không, đối với việc này, Lý Lạc không quá hứng thú, dù sao chỉ cần nằm trong top 20 là đã có tư cách tham gia Đại khảo học phủ, cho nên không cần thiết tiếp tục tiến hành những trận chiến vô vị tại đây.
Có thời gian đó, còn không bằng dành để đi luyện chế Linh thủy kỳ quang.
Sau khi đánh xong hai trận tỷ thí hôm nay, Lý Lạc trái lại không có lập tức rời khỏi học phủ, bởi vì lịch thi đấu hai trận cuối cùng trong ngày mai sẽ được sớm công bố trong ngày hôm nay.
Hắn muốn nhìn xem đối thủ ngày mai là ai.
Hắn cũng không cần phải chờ đợi quá lâu, một giờ sau, trên quảng trường có tiếng chuông vang lên, Lý Lạc và Triệu Khoát liền đi về phía một bức tường đá.
Xung quanh tường đá có rất nhiều học viên vây quanh, ánh mắt Lý Lạc đảo qua những hàng chữ trên tường đá đang lướt xuống như nước chảy, sau đó rất nhanh liền tìm thấy hai đối thủ của mình vào ngày mai.
Đối thủ thứ nhất là một gã học viên của Nhất viện có thực lực Thất ấn, hẳn là yếu hơn một chút so với Ngu Lãng, vấn đề không lớn.
Nhưng khi Lý Lạc nhìn thấy tên đối thủ cuối cùng hắn sắp phải đối diện thì hai mắt liền hơi chút chíu lại.
"Lạc ca, ngươi, trận cuối cùng của ngươi là gặp Tống Vân Phong a!" Ở một bên, Triệu Khoát cũng phát hiện thấy thông tin này, lập tức thất thanh hô lên.
Không sai, một trận cuối cùng, Lý Lạc trực tiếp gặp phải người xếp thứ hai trong Nhất viện, Tống Vân Phong!
Xung quanh có một số ánh mắt đổ dồn tới, trong mắt có sự đồng cảm.
Tuy rằng, gần đây Lý Lạc quật khởi với tốc độ cực nhanh, đặc biệt vào hôm nay còn đánh bại Ngu Lãng, nhưng mà bước tiến của hắn chắc phải dừng lại tại nơi này rồi, bởi vì hắn gặp phải Tống Vân Phong.
"Thực lực Tống Vân Phong bây giờ thế nhưng là Bát ấn a, thực sự quá không may đi." Triệu Khoát cũng thở dài ra một hơi, cảm thấy đáng tiếc cho Lý Lạc.
Lý Lạc nhưng là không quá bất ngờ: "Những người có thể lưu lại đến bây giờ, đều không phải là đối thủ yếu, cũng không phải là không có khả năng đụng phải hắn."
"Nhưng cũng chẳng sao, dù cho ngày mai ngươi có thua một trận đi chăng nữa thì vẫn chắc chắn tiến vào được top 20." Triệu Khoát an ủi.
Lý Lạc nghe vậy chỉ cười gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà tại một phái khác trên quảng trường, Tống Vân Phong cũng đã nhìn thấy danh sách đối chiến vào ngày mai hiện trên tường đá, gã nhìn chằm chằm vào cái tên Lý Lạc hồi lâu, sau đó khóe miệng hiện ra nét cười nhạt.
"Vừa rồi thấy thần sắc ngươi không được tốt, bây giờ làm sao lại đột nhiên tốt lên rồi?" Ở một bên, có giọng nói nghi hoặc của thiếu nữ truyền đến, chính là Đế Pháp Tình.
"Bởi vì ngày mai ta sẽ gặp được một đối thủ làm ta cảm thấy vui sướng. Ta thật sự không nghĩ tới, vậy mà lại sẽ có loại chuyện tốt đẹp trời chiều lòng người này." Tống Vân Phong cười đáp.
Đế Pháp Tình đảo đôi mắt đẹp nhìn tới, cũng ngẩn ra, nói: "Vậy mà lại gặp phải Lý Lạc... Nhưng cũng bình thường a, các ngươi đều là toàn thắng, xác suất gặp nhau đích xác không nhỏ."
"Tuy vậy, vận khí này của hắn cũng thực sự không tốt, xem ra chuỗi chiến tích tuyệt đẹp của hắn sắp phải kết thúc rồi."
Đế Pháp Tình biết rất rõ ràng thực lực của Tống Vân Phong mạnh cỡ nào, phóng mắt nhìn toàn bộ Nam Phong học phủ, cũng cũng chỉ có mình Lữ Thanh Nhi là có thể đè ép gã, đừng thấy gần đây Lý Lạc có dấu hiệu bay vọt lên, nhưng mà so với Tống Vân Phong thì vẫn có chênh lệch rất lớn khó mà vượt qua.
Nàng ta có thể tưởng tượng được, trận chiến đấu ngày mai, tất nhiên sẽ có xu thế như nghiền cành khô gỗ mục.
Hơn nữa nàng ta cũng biết trong lòng Tống Vân Phong có oán hận đối với Lý Lạc, cho dù là bởi nguyên nhân cá nhân hay ân oán giữa Tống gia và Lạc Lam phủ, vì vậy vào ngày mai, khi Tống Vân Phong xuất thủ, e rằng gã sẽ lập tức thi triển thủ đoạn sét đánh, sau đó đem Lý Lạc một lần nữa hung hăng đạp đổ vào trong vũng bùn.
Trong nhất thời, ngay cả Đế Pháp Tình cũng có phần đồng cảm với Lý Lạc. Trận đấu này ngày mai, sẽ có kết thúc như thế nào a.
Mà tên Lý Lạc này cũng thật là, đã biết rõ trong lòng Tống Vân Phong yêu mến Lữ Thanh Nhi, hắn vậy mà cứ thân cận với người khác như vậy... Phải biết rằng, khi một nam nhân bốc cháy lên ngọn lửa đố kị thì sẽ không còn bao nhiêu lý trí a.
Ở một phía khác, sau khi Lý Lạc đã biết được đối thủ ngày mai, hắn liền chào từ biệt Triệu Khoát, sau đó tại trước những ánh mắt đồng cảm ở xung quanh trực tiếp rời khỏi học phủ.
Ngồi trong xe trên đường về nhà, Lý Lạc nhắm mắt trầm tư.
Ngày mai chiến đấu với Tống Vân Phong, không thể không nói, đích thật là vô cùng khó khăn, đối phương không những là Bát ấn cảnh, Tướng lực bản thân vốn càng hùng hậu hơn so với hắn, huống chi, Tống Vân Phong còn có được một đạo Điêu tướng Thất phẩm.
Tướng tính chia cửu phẩm, bảy tới chín phẩm là cao phẩm, cho nên Tướng có thể đạt đến thất phẩm liền có thể xưng là Cao phẩm tướng.
Nhưng không nên coi thường hai từ cao phẩm này, bởi vì đó cũng không phải chỉ đơn giản là thay đổi về cách gọi, mà bởi vì một khi Tướng tính đạt được thất phẩm, như vậy thì Tướng lực được tu luyện ra cũng sẽ theo đó trở nên không còn bình thường, nói một cách đơn giản, chính là Tướng lực do Cao phẩm tướng tu luyện ra tràn đầy linh tính so với những Tướng thấp phẩm, trung phẩm kia.
Về linh tính thì khó mà nói rõ ràng, nhưng sự tuyệt diệu trong đó, chỉ có khi đối địch với người mới sẽ biết được.
Cho nên nói, thất phẩm tướng là một cái giới hạn phân chia, bước qua trở ngại này chính là Cao phẩm tướng.
Thậm chí tại trong Cao phẩm tướng, còn có phân chia thành hai cấp nhỏ thượng và hạ mà từ Nhất phẩm tới Lục phẩm tướng thì không được phân chia như vậy, từ đó cũng có thể nhận thấy được sự chênh lệch trong đó.
Xích Điêu tướng mà Tống Vân Phong có được là Hạ thất phẩm.
Vì vậy, xét về sự hùng hậu của Tướng lực, hay là phẩm giai Tướng tính, Lý Lạc đều hoàn toàn thua kém với Tống Vân Phong, trận chiến đấu như vậy, gần như là không cân bằng.
Không có bất kỳ kẻ nào xem trọng trận tỷ thí giữa Lý Lạc và Tống Vân Phong, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì thậm chí kể cả bản thân Lý Lạc cũng vậy.
"Đích xác rất phiền phức."
Lý Lạc thầm nói, "Thủy Quang tướng" của hắn tuy rằng kỳ lạ, nhưng dù có kỳ lạ cỡ nào thì rốt cuộc cũng vẫn chỉ là Ngũ phẩm tướng, tuy nói Thủy Quang tướng này tại trong việc luyện chế Linh thủy kỳ quang đã thể hiện ra sự hiệu quả của nó hoàn toàn không thua kém bất cứ Thất phẩm tướng nào, nhưng nếu như dùng trong chiến đấu thì chưa hẳn thật sự có thể chiếm được bao nhiêu ưu thế khi đối chọi chính diện với Thất phẩm tướng.
Nếu có thể nâng cao "Thủy Quang tướng" tới Lục phẩm thì áp lực của hắn sẽ nhỏ đi rất nhiều, nhưng đáng tiếc là, mặc dù trong khoảng thời gian này Lý Lạc không ngừng sử dụng Ngũ phẩm Linh thủy kỳ quang, nhưng để có thể tiến hóa đến Lục phẩm, hắn cẫn còn cần có một ít thời gian, mà nước xa hiển nhiên cứu không được lửa gần.
"Nếu không thì trực tiếp nhận thua đi?"
Lý Lạc gãi gãi đầu, kỳ thực lựa chọn này có thể dùng làm phương án dự phòng, bởi vì cho dù xét từ góc độ nào thì lựa chọn này cũng rất bình thường, suy cho cùng người sáng suốt nào đều nhìn ra được giữa song phương tồn tại chênh lệch rất lớn, mà nếu đã biết rõ kết cục là bị nghiền ép vẫn cứ lao vào ngạnh chống, vậy chẳng phải là tự ngược đến phát cuồng sao?
Lý Lạc suy nghĩ một chút, hôm nay không còn dự định đi tới Khê Dương ốc nữa, mà trở về thẳng lão trạch, bởi vì mặc dù có phương án dự phòng, hắn vẫn cảm thấy cần phải bắt tay chuẩn bị một chút, đề phòng cho bất cứ tình huống nào.