Sau khi rời đi Kim Long Bảo hành, ở trong xe, Khương Thanh Nga không có nói chuyện, Lý Lạc cũng duy trì trầm mặc như trước, chỉ ngồi ôm cái rương, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến khi xe đi đến bên ngoài một cái trang viên rộng lớn, bên trong trang viên có những núi nhỏ chập trùng, đình đài san sát, cực kỳ tráng lệ.
Nơi đây chính là khu nhà cũ, nơi mà năm đó cha mẹ Lý Lạc sáng lập ra Lạc Lam phủ.
Bốn con Sư Mã thú dừng lại tại trước cổng vào trang viên, Lý Lạc và Khương Thanh Nga đều đi xuống xe.
"So với lúc trước, nơi đây đã hiu quạnh hơn rất nhiều." Khương Thanh Nga nhìn trang viên, lời nói có phần cảm thán.
Năm đó, khi cha mẹ Lý Lạc còn tại đây thì nơi này chính là tổng bộ của Lạc Lam phủ, khi đó đông như trẩy hội, so với cảnh tượng hiu quạnh bây giờ thì hình thành một sự tương phản rõ rệt.
"Tổng bộ Lam Lạc phủ đã chuyển dời đến Vương thành từ lâu, nơi đây chỉ là khu nhà cũ, hiu quạnh cũng là lẽ tự nhiên." Lý Lạc cười nói.
Tại trong lúc hai người nói chuyện với nhau, từ phía sau cánh cổng có người tiến tới nghênh đón.
Đi đầu là một lão già, trên mặt là nét tươi cười chất phác ôn hòa, theo ở bên cạnh là một nữ tử, người nữ tử ăn mặc trang điểm có phần thành thục, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt nhất là vóc người đầy đặn, lả lướt hấp dẫn, giống như quả đào mật đã chín hẳn, trong lúc di chuyển thì dáng dấp quyến rũ vô cùng.
"Lưu thúc."
Lý Lạc hướng về phía lão già, cất tiếng gọi một tiếng. Lão già này là lão nhân đã cùng đi theo cha mẹ năm đó, bây giờ ở lại trông nom khu nhà cũ này, cũng chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho Lý Lạc.
Nhưng vị nữ nhân thành thục xa lạ kia thì khiến Lý Lạc có phần nghi hoặc.
"Lưu thúc, đã rất lâu không gặp rồi." Khương Thanh Nga hướng về phía lão già hơi gật đầu, sau đó giới thiệu với Lý Lạc: "Vị này là Thái Vi tỷ, nàng là trợ thủ của ta tại trong Vương thành, giúp ta chăm sóc rất nhiều sự vụ trong Lạc Lam phủ."
"Xin chào Thiếu phủ chủ." Mỹ nhân trưởng thành tên là Thái Vi hướng về phía Lý Lạc lộ ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt giống như là thoáng quan sát Lý Lạc.
Lý Lạc gật đầu cười: "Khổ cực Thái Vi tỷ rồi."
"Một đoạn thời gian dài sau này, Thái Vi tỷ sẽ lưu lại Nam Phong thành, trông nom một ít sản nghiệp của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận, mà toànbộ sự tình thì sẽ báo cáo cho ngươi." Khương Thanh Nga nói tiếp.
Lý Lạc ngẩn ra, từ khi Lạc Lam phủ chuyển tổng bộ đến Vương thành, rất nhiều sản nghiệp tại Thiên Thục quận luôn luôn không có thay đổi gì, trái lại rất ổn định, bây giờ, tại sao Thanh Nga tỷ lại đột nhiên phái ra người đắc lực có năng lực đến đây tiếp quản?
"Là xảy ra chuyện gì sao?" Lý Lạc trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn là cất lời hỏi.
Lần này Khương Thanh Nga đột nhiên trở về, hiển nhiên cũng không chỉ là bởi vì ngày mai chính là ngày sinh nhật hắn mười bảy tuổi.
Khương Thanh Nga trầm mặc một chút, khuôn mặt thanh tú trở nên lạnh lùng nghiêm nghị hơn một ít, ngay sau đó nàng cất bước đi về phía bên trong trang viên, đồng thời ra hiệu cho Lý Lạc đuổi theo.
"Tuy rằng ngươi lưu lại Nam Phong thành, nhưng chắc hẳn cũng đã nghe nói một ít tin tức về Lạc Lam phủ đi? Những chuyện này lúc trước ta cũng không có nói cho ngươi biết, sợ ảnh hưởng đến ngươi." Bước đi tại trên con đường sỏi đá, giữa rừng cây có ánh nắng rọi xuống, giọng Khương Thanh Nga trong trẻo lạnh lùng.
Lý Lạc gật đầu, tuy rằng hắn không có nhúng tay vào Lạc Lam phủ, nhưng cũng có thể đoán được, qua mấy năm cha mẹ hắn mất tích, Lạc Lam phủ tất nhiên sẽ không gió êm sóng lặng.
Tại trong Vương quốc Đại Hạ này, muốn khai phủ, cũng không phải là chuyện gì đơn giản, mà trong đó có một điều kiện khó khăn nhất, đó chính là chỉ có Phong Hầu giả mới có thể khai phủ.
Bây giờ bên trong Vương quốc Đại Hạ, có năm đại phủ, mà Lạc Lam phủ chính là một trong số đó.
Tại trong năm đại phủ này, Lạc Lam phủ có thời gian sáng lập ngắn nhất, nhưng thời gian quật khởi nhanh nhất, bởi vì lúc đó cha mẹ của Lý Lạc đều bước vào Phong Hầu cảnh.
Dương Huyền hầu, Lý Thái Huyền.
Lam hầu, Đạm Đài Lam.
Một phủ song hầu, đó là nguyên nhân trọng yếu nhất giúp cho Lạc Lam phủ sáng lập sau nhưng nhanh chóng tiến thân vào hàng ngũ năm đại phủ đứng đầu, mà đem so sánh với bốn đại phủ khác có lịch sử xa xưa lâu dài, Lạc Lam phủ không thể nghi ngờ là cực kỳ trẻ tuổi, nhưng từ chuyện này cũng đã nói rõ nếu luận về nền tảng, Lạc Lam phủ so với bốn phủ khác là yếu hơn không ít.
Tuy nhiên, điều này vốn không tính là vấn đề gì, với thiên phú và thực lực của Đạm Đài Lam và Lý Thái Huyền, đủ để san bằng sự chênh lệch đó trong thời gian tương lai.
Nhưng đáng tiếc là, họ đột nhiên mất tích rồi.
Mất đi hai đại trụ cột như vậy, thực lực của Lạc Lam phủ có thể nói là nhanh chóng giảm sút, tại trong khoảng thời gian ban đầu, dư uy của song hầu vẫn còn, không người nào dám khơi mào phong ba, nhưng mà theo thời gian trôi qua, Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam lâu dài không có tin tức, cuối cùng, thậm chí còn có tin đồn truyền ra là họ đã ngã xuống tại Vương Hầu chiến trường.
Là một trong năm đại phủ của Vương quốc Đại Hạ, Lạc Lam phủ có không biết bao nhiêu là sản nghiệp, đây là một khối thịt mỡ béo bỡ đến mức khó mà hình dung, bên trong Vương quốc Đại Hạ, không biết phải có bao nhiêu thế lực nhìn chằm chằm, thèm muốn nhỏ dãi.
Cho nên, theo thời gian trôi qua, dư uy mà Lý Thái Huyền, Đạm Đài Lam lưu lại dần dần suy yếu, trong một hai năm trở lại đây, đã có một số thế lực bắt đầu nhịn không được há ra năng nanh với Lạc Lam phủ.
Trong hoàn cảnh như vậy, dù vẫn còn đang tu hành tại Thánh Huyền Tinh học phủ, Khương Thanh Nga cũng không thể không tạm thời tiếp quản Lạc Lam phủ, tuy nhiên, mặc dù trong hai năm vừa qua, danh tiếng của Khương Thanh Nga tại Vương quốc Đại Hạ càng ngày càng mạnh, nhưng mà dù sao thì nàng vẫn chưa bước vào Phong Hầu cảnh nên trên phương diện dùng thực lực để uy hiếp vẫn còn có phần không đủ, vì vậy, đối diện với việc bầy sói vây quanh quan sát, nàng cũng quyết đoán từ bỏ một số sản nghiệp của Lạc Lam phủ, dự định dùng việc này để tranh thủ được một ít thời gian ổn định và lớn mạnh.
Loại hành vi không ngừng buông bỏ, thu hẹp đó cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cho ngoại giới cho rằng Lạc Lam phủ đang bấp bênh trong gió.
Nhưng đối với việc này, Lý Lạc rất tán thành, dù sao, nếu không có đủ thực lực mà còn chiếm giữ núi vàng, vậy thì chỉ sẽ dẫn tới phiền toái càng lớn hơn nữa, ẩn nhẫn một cách thích hợp mới là kế lâu dài.
"Trong hai năm gần đây, tuy nói thanh thế Lạc Lam phủ giảm xuống rất nhiều, nhưng về tổng thể thì có vẻ đã bắt đầu ổn định rồi, phải không?" Lý Lạc có chút nghi hoặc cất lời hỏi.
Khương Thanh Nga mím mím đôi môi đỏ mọng, bình tĩnh nói: "Áp lực từ bên ngoài tạm thời đã chậm lại một ít, nhưng lúc này, vấn đề xảy ra tại nội bộ Lạc Lam phủ."
Ánh mắt Lý Lạc đột nhiên ngưng tụ, chậm rãi hỏi: "Là Bùi Hạo sư huynh phải không?"
Khương Thanh Nga cùng với vị Thái Vi thục nữ ở một bên đều có phần kinh ngạc nhìn tới Lý Lạc.
"Tuy rằng thời gian Thanh Nga tỷ tiếp quản Lạc Lam phủ không tính quá dài, nhưng mị lực của tỷ không người nào có thể bằng. Bây giờ tại trong Lạc Lam phủ, uy vọng của ngươi không thấp, mà phóng mắt nhìn khắp Lạc Lam phủ, người duy nhất còn có thể đứng ra đối kháng với ngươi thì cũng chỉ có vị Đại đệ tử ký danh mà cha mẹ ta thu rồi." Lý Lạc nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của các nàng, miệng cười cười.
Bùi Hạo, khi còn thiếu niên thì lang thang sa đọa, về sau bởi vì đắc tội cừu gia mà suýt nữa bị giết, lúc đó cha mẹ Lý Lạc tình cờ cứu được hắn ta, nhìn thấy hắn ta đáng thương liền thu vào Lạc Lam phủ, mà sau khi tiến vào Lạc Lam phủ, hắn ta cũng cần cù làm việc, thể hiển ra thiên phú tài giỏi, tao ra được danh tiếng tại Lạc Lam phủ, vì vậy, cuối cùng cha mẹ Lý Lạc đã thu hắn ta làm đệ tử ký danh.
Sau khi có được thân phận này, địa vị của Bùi Hạo tại trong Lạc Lam phủ cũng liên tiếp tăng cao, đến khi cha mẹ Lý Lạc mất tích, quyền thế của hắn ta tại trong Lạc Lam phủ đã khá mạnh mẽ.
Lúc đầu, khi cha mẹ hắn còn tại thì vị Bùi Hạo sư huynh này cũng thường có tiếp xúc, giao lưu với hắn, nhưng trong hai năm gần đây, loại tiếp xúc này đã giảm đi rất nhiều, đặc biệt là sau khi sự việc hắn Không tướng được truyền ra...
Nhìn từ một điểm này, vị Bùi Hạo sư huynh này trái lại là rất thực tế.
"Mấy năm nay, đối với việc ta chấp chưởng Lạc Lam phủ thì Bùi Hạo vẫn luôn có bất đồng, đối với rất nhiều quyết sách bên trong phủ, hắn ta cũng tự ý hành động. Tại trong Lạc Lam phủ, uy vọng của hắn ta không thấp, trong chín các trong phủ có xấp xỉ phân nửa Các chủ gần gũi với hắn ta, việc này tạo thành ảnh hưởng rất không tốt." Khương Thanh Nga nhàn nhạt nói.
"Kỳ thực nếu như hắn ta có thể xuất lực vì Lạc Lam phủ thì tất cả những điều đó ta đều có thể chịu được, thậm chí kể cả vai trò được gọi là chấp chưởng này, nếu như không phải trước khi sư phụ sư nương rời đi đã từng có chỉ định bổ nhiệm thì ta cũng không muốn ra mặt."
Lý Lạc gật đầu, tính cách của Khương Thanh Nga kỳ thực không quá thích những sự vụ trong phủ, với thiên phú của nàng, chuyên tâm tu hành mới là thích hợp nhất.
Đương nhiên nói đến cùng, vẫn là bởi vì vị Thiếu phủ chủ là hắn đây rất không đảm đương gánh vác... Nhưng mà, hắn và Khương Thanh Nga đều hiểu rõ, với trạng thái của hắn hiện tại, với thiên phú được gọi là Không tướng này, hắn căn bản không phục được chúng, nếu như quả thật để cho vị Thiếu phủ chủ là hắn tới chưởng quản Lạc Lam phủ, sợ rằng rất nhanh thì cơ nghiệp do cha mẹ hắn sáng lập ra phải sụp đổ.
Dù sao, trên thế gian này, thực lực mới là căn bản, là nền tảng để khiến người tín phục.
"Thực sự là khổ cực Thanh Nga tỷ rồi." Lý Lạc thành khẩn cất lời cảm kích.
Khương Thanh Nga lắc lắc đầu: "Không sao, dù sao ngươi ta đã có hôn ước, Lạc Lam phủ này cũng có một phần của ta."
Thật thẳng thắn.
Lý Lạc ngẩn người, ở một bên, Thái Vi cũng che miệng cười khẽ, phong tình quyến rũ.
"Từ sau khi sư phụ sư nương mất tích, lòng người bên trong phủ thấp thỏm dao động, tuy rằng ta đã tận lực trấn an nhưng mà chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể biết được tình huống tại Lạc Lam phủ. Mà trong lúc này, Bùi Hạo lại nhân cơ hội để mua chuộc nhân tâm, khắp nơi kiềm chế ta, trước đây ta từng có điều tra, hoài nghi phía sau hắn ta, có lẽ có thế lực khác âm thầm tương trợ." Khương Thanh Nga tiếp tục nói ra.
Lý Lạc đưa tay bắt lấy một chiếc lá cây là là bay xuống phía trước người, nói: "Đây là... Nuôi dưỡng một tên vô tình vô nghĩa a."
"Ngày mai Bùi Hạo sẽ dẫn người tới Nam Phong thành nói chuyện, thảo luận cùng ta, nhưng khả năng cao là không thể đồng ý, mà với kết quả xấu nhất là không thỏa thuận được thì sợ rằng Lạc Lam phủ sẽ trực tiếp chia tách. Đối với tình trạng Lạc Lam phủ bây giờ mà nói, đây sẽ là một lần bị tổn thương nặng nề." Đôi mắt vàng kim của Khương Thanh Nga vào lúc này có vẻ cực kỳ lạnh lùng, thậm chí còn có sát ý mơ hồ lưu chuyển.
Trán Lý Lạc cũng là nhíu lại, bây giờ Lạc Lam phủ tại trong Vương quốc Đại Hạ vốn đã bị đám sói vây quanh quan sát, nhìn chằm chằm, một khi thật sự xảy ra chia tách, thực lực của Lạc Lam phủ sẽ bị suy yếu rất nhiều, về sau cũng sẽ càng thêm phiền phức.
Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cất tiếng thở dài, bởi vì với tình trạng thực lực của hắn hiện tại, hoàn toàn không tạo ra được chút ảnh hưởng nào đối với cục diện này, danh hiệu Thiếu phủ chủ kia, tại trong Lạc Lam phủ bây giờ, sợ rằng không có bao nhiêu người để mắt tới, thậm chí có thể nói, bên trong cái phủ này, có không ít người đã quên luôn người Thiếu phủ chủ là hắn đây rồi.
Mà hết thảy những điều này là bởi vì bản thân hắn không có thực lực và tương lai.
"Xin lỗi, không thể giúp gì được cho ngươi." Lý Lạc nói ra.
Khương Thanh Nga lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, dù cho tình cảnh Lạc Lam phủ trước mắt không ổn định, nhưng đến thời điểm cuối cùng bàn giao cho ngươi, ta nhất định sẽ làm cho nó hoàn hoàn chỉnh chỉnh."
Lý Lạc không có nói tiếp, bởi vì đối với việc này, kỳ thực hắn cũng không có quá đặc biệt để ý, bởi vì dù cho Lạc Lam phủ có mạnh đến đâu thì đó cũng chỉ là ngoại vật, trên thế gian này, chỉ có bản thân cường đại mới là căn bản của tất cả.
Nếu một ngày kia hắn có thể bước vào Vương Hầu cảnh, tất cả nan đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Kế tiếp, hai người trở lại nhà cũ, cùng nhau dùng cơm, sau đó Khương Thanh Nga liền trực tiếp vội vàng rời đi, hiển nhiên là đang làm một số chuẩn bị cho ngày mai.
Mà Lý Lạc thì cũng không có đi quấy rầy nàng, tự mình đến phòng huấn luyện tu luyện Tướng thuật hai tiếng đồng hồ, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Đêm nay, Lý Lạc nằm thật lâu không ngủ được, thẳng đến khi qua mười hai giờ sáng, hắn trực tiếp nhảy thẳng xuống giường, sau đó từ dưới gầm giường lôi chiếc rương xách tay ra, mở nó ra.
Quả cầu thủy tinh màu đen thần bí cũng được lấy ra, hắn cẩn thận từng li từng tí cầm lấy nó, tại giờ phút này, Lý Lạc có thể cảm giác được, trái tim của mình giống như đang đập lên dữ dội.
"Lão cha, lão nương, đến tột cùng các ngươi để lại cho ta thứ gì chứ?"
Lý Lạc vỗ nhè nhẹ vào trái tim đang đập kịch liệt của mình, sau đó tự trêu chọc mình để tìm an ủi.
"Hẳn sẽ không phải là một chiếc chiếc bánh kem mừng sinh nhật được cất giữ mấy năm..."