Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm!

Khi An Liệt đạo sư nói ra câu nói Đại khảo bắt đầu kia, liền nhìn thấy được phía trước rất nhiều học viên, trên mặt đất có vô số cây cối chui từ dưới đất lên, những cây cối này quấn lấy nhau, sau cùng hình thành từng cái hành lang, bên trong tối tăm, thông tới bên trong Bạch Linh sơn.

Phía trước đội ngũ Nam Phong học phủ, hai người Lâm Phong và Từ Sơn Nhạc nhìn chăm chú vào trong hành lang chốc lát, sau đó phất phất tay với các học viên ở phía sau.

"Đi đi."

Khi tiếng nói của họ vừa dứt thì nhìn thấy được trên thân thể từng người có Tướng lực với những màu sắc khác nhau bốc lên, sau đó phóng ra, trực tiếp xông tới trong hành lang.

Cùng lúc đó, tất cả học viên của những học phủ khác cũng bắt đầu di chuyển, trong lúc nhất thời cảnh tượng có vẻ cực kỳ sôi động.

Mà vị đạo sư mặc ngân bào của Thánh Huyền Tinh học phủ thì tiến vào đình các ở giữa, Sư Tổng đốc và lão viện trưởng đều hơi gật đầu với hắn ta, cười nói: "Làm phiền An Liệt đạo sư rồi."

Tuy rằng, nhìn từ thực lực và địa vị thì An Liệt kém hơn bọn họ một chút, nhưng dù sao bây giờ hắn ta cũng là tư cách thành viên giám sát do Thánh Huyền Tinh học phủ phái tới, cho nên bọn họ cũng dành cho một sự tôn trọng.

Hơn nữa, An Liệt xem như là trẻ tuổi có triển vọng, tuy rằng bây giờ chỉ là Ngân huy đạo sư, nhưng lại có tiềm lực tăng lên làm Kim huy đạo sư, trong tương lai, một khi tăng cấp, vậy thì tại trong Đại Hạ quốc cũng xem như là một nhân vật rồi.

Bên trong Thánh Huyền Tinh học phủ, Đạo sư chia làm ba đẳng cấp, dùng Ngân huy, Kim huy, và Tử huy để phân chia. Nghe nói tiêu chuẩn cố định của Ngân huy đạo sư chính là cần có thực lực đạt được Địa Sát tướng cảnh, mà Kim huy thì là Thiên Cương tướng cảnh, về cấp cao nhất, Tử huy đạo sư thì cần phải đạt được Phong Hầu cảnh. Tuy vậy, coi như là tại bên trong Thánh Huyền Tinh học phủ có nền tảng thâm hậu thì số lượng Tử bào đạo sư cũng cực kỳ ít ỏi.

An Liệt cười đáp lễ, ngồi xuống ở một bên, nói: "Thiên Thục quận tàng long ngọa hổ, chắc hẳn Đại khảo năm nay sẽ vô cùng kịch liệt, cũng không biết năm nay là Nam Phong học phủ tiếp tục dẫn đầu, hay sẽ có lực lượng mới xuất hiện?"

Về vấn đề này, bất luận là Sư Tổng đốc hay là lão viện trưởng hiển nhiên đều không thể trả lời, chỉ cười cười, sau đó bọn họ chuyển ánh mắt tới một bức vách pha lê dựng đứng tại phía trước, mặt trên nó được phân chia thành rất nhiều tấm gương, về sau, các Quang Ảnh thạch đã được bố trí sẵn trong Bạch Linh sơn sẽ truyền hình ảnh về trên những mặt gương này, đồng thời tới đây, phía trên nó còn sẽ hiện thị ra bảng xếp hạng điểm tích lũy của các học viên, và cũng được cập nhật theo thời gian thực.

...

Trong khi bầu không khí bên ngoài Bạch Linh sơn đang sôi trào thì Lý Lạc cũng đi theo đoàn người tràn vào trong một cái hành lang do cây cối quấn quanh tạo thành. Hắn phát hiện thấy càng không ngừng đi tới trước, phía trước càng có nhiều đường rẽ nhánh, giống như là đang để cho mọi người phân tách ra.

Theo từng dòng người không ngừng chia tách, những người xung quanh dần dần biến thành người xa lạ, nhưng mà Lý Lạc và Triệu Khoát vẫn còn đi chung cùng nhau, cùng đi theo còn có mấy tên học viên Nam Phong học phủ.

Cứ như vậy không ngừng đi tới trước, sau khi thời gian kéo dài ước chừng hơn mười phút, đám người Lý Lạc rốt cuộc trông thấy phần cuối hành lang xuất hiện phía trước, một cái cửa gỗ xuất hiện tại trước mặt.

Và khi bọn họ đi tới, cửa gỗ cao to kia chậm rãi mở ra.

Lý Lạc, Triệu Khoát liếc nhìn nhau, sau đó theo dòng người này cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong.

Khi người cuối cùng bước vào bên trong, cửa gỗ ầm ầm đóng lại, có ánh sáng tỏa ra, sau đó mọi người phát hiện đây là một cái đại sảnh cực kỳ rộng rãi, đại sảnh được làm bằng gỗ, nhìn dày đặc và nặng nề.

Mọi người vẫn duy trì yên tĩnh, có một số người hơi chút hồi hộp đưa mắt nhìn kỹ xung quanh.

Lý Lạc và Triệu Khoát đứng ở bên cạnh, ánh mắt cũng đang quan sát khắp nơi, lúc trước nghe Đạo sư của Thánh Huyền Tinh học phủ nói rằng, trước tiên bọn họ sẽ gặp phải hai cửa khẩu đánh giá để quyết định điểm tích lũy cơ bản của bọn họ, nơi này, hẳn chính là cửa thứ nhất đi.

Chỉ là, đến tột cùng thì khảo nghiệm như thế nào chứ?

Tại trong lúc Lý Lạc còn đang nghi hoặc, đột nhiên lỗ tai hắn động đây, mơ hồ nghe thấy được một ít âm thanh yếu ớt, hắn lập tức xoay chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trên đại sảnh, tại đó, hắn nhìn thấy hai cái lỗ thủng tối đen kích thước ước chừng một xích.

Âm thanh chính là truyền ra từ nơi đó.

Âm thanh rất nhanh trở nên càng ngày càng to, sau đó mọi người đều nhận ra được, đều ngẩng đầu cảnh giác nhìn chăm chú vào hai cái lỗ thủng kia.

Xèo xèo!

Và khi mọi người đang nhìn chăm chú, trong hai cái lỗ kia đột nhiên có hai luồng màu đen vọt ra, âm thanh chói tai vang vọng không ngừng, đó hóa ra là vô số con dơi bốn cánh màu đen!

Đầu của những con dơi này rất to, lớn như chậu rửa mặt, nanh vuốt sắc bén, hai mắt đỏ thẫm, nhìn qua rất đáng sợ.

Vô số con dơi bốn cánh tràn vào trong đại sảnh, sau đó không do dự chia tách ra lao tới đám học viên phía dưới.

Đám học viên bên trong đại sảnh vội vàng vận chuyển Tướng lực, dùng đủ các loại thủ đoạn để đối phó với sự tấn công của những con dơi bốn cánh này. Đến thời điểm này, mọi người đều đã hiểu, lần khảo nghiệm này, có lẽ là phải đối phó với sự tấn công của đám dơi bốn cánh đó.

Lúc này, Lý Lạc cũng vận chuyển Tướng lực, hắn không dám để cho những con dơi này áp sát, cho nên đều dùng Tướng lực tấn công từ xa, đánh gục những con dơi nào tới gần.

Sau đó, khi số lượng con dơi bốn cánh càng ngày càng nhiều, trong đám học viên bắt đầu có người kêu lên sợ hãi, bởi vì bọn họ phát hiện thấy, một khi bị những con dơi này chụp trúng, Tinh bài tính điểm trên ngực bọn họ liền sẽ lấp lóe lên một lần ánh sáng đỏ.

"Không thể để cho những con dơi này đánh trúng thân thể, nếu không thì sẽ bị hạ thấp điểm cơ bản!" Có người hét lớn lên.

Có người hoảng loạn, kêu rên không ngừng, bởi vì gã đã bị liên tục đánh trúng nhiều lần, rất rõ ràng, trong vòng đánh giá thứ nhất này gã không có được bao nhiêu điểm cơ bản rồi.

"Thì ra là thế."

Lý Lạc cũng bừng tỉnh hiểu ra, ngay lập tức hắn cùng với Triệu Khoát áp sát vào nhau, không ngừng chém giết đám dơi bốn cánh đang không ngừng kéo tới từ bốn phương tám hướng.

Chỉ là, số lượng đám dơi bốn cánh này giống như mãi mãi không hết, không ngừng nhào tới.

Về sau, Triệu Khoát nhịn không được gào lên: "Sắp chống không nổi nữa rồi, mệt chết đi!"

Ánh mắt Lý Lạc rất nhanh nhìn quét xung quanh, hắn nhìn đám dơi bốn cánh giống như kéo dài vô tận này, ánh mắt lấp lóe, đột nhiên chụp lấy cổ tay Triệu Khoát, rồi vội vàng thối lui đến sát biên giới.

"Đừng nhúc nhích, đừng có hóa giải tướng thuật của ta."

Hắn nói ra một câu, rồi ngay sau đó vận chuyển Tướng lực, có luồng ánh sáng nhàn nhạt lan tràn khắp thân thể hắn, đồng thời cũng tràn lên trên thân thể Triệu Khoát.

Ở phía dưới luồng ánh sáng, thân ảnh Lý Lạc và Triệu Khoát giống như đang dần dần trở nên mờ nhạt.

"Đây là trung giai tướng thuật, Thủy ảnh thuật?"

Triệu Khoát nhìn thấy thế thì sửng sốt, rồi lập tức gã nhìn đám dơi bốn cánh từ phía trước nhào tới, nhịn không được nói: "Lạc ca, ngươi làm vậy là vô dụng a, có nên xuất thủ chém những con dơi này hay không?"

Lý Lạc không mở miệng nói chuyện, trên lớp Tướng lực bao phủ thân thể hai người, hình như lấp lóe sáng bóng lên.

Triệu Khoát thấy Lý Lạc không đáp lời, cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, cố nén xung động muốn xuất thủ chém chết những con dơi bốn cánh đang kéo tới kia.

Tuy nhiên, khi Triệu Khoát nhịn không được chuẩn bị tấn công đám dơi tới gần thì gã bỗng nhiên nhìn thấy, đám dơi bốn cánh vốn đang lao về phía bọn họ đột nhiên giống như bị mất đi mục tiêu tấn công, mờ mịt ngừng lại, sau cùng xoay người lại đi tấn công những người khác.

"Cái này..."

Triệu Khoát kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi: "Còn có thể chơi đùa như thế sao?"

Gã có phần khó có thể tin nổi, một cái Thủy ảnh thuật trung giai, vậy mà có thể trực tiếp tránh thoát được nhận biết của những con dơi này?

Gã cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cái bóng của mình cũng đã biến mất, lập tức khiếp sợ thốt ra: "Lạc ca, Thủy ảnh thuật này của ngươi có phần biến thái nha, quả thực giống như Ẩn thân thuật trong truyền thuyết vậy."

"Ẩn thân thuật cái rắm, chỉ là mượn nhờ màn nước phản chiếu ánh sáng, đem chúng ta giấu tại phía dưới màn sáng mà thôi, chẳng qua là một cái thủ thuật che mắt cấp thấp, chỉ cần tập trung cảm nhận liền sẽ bị người phát hiện." Lý Lạc không vui, nói.

"Vậy cũng đã rất rất giỏi rồi, ta nhưng chưa có gặp được người nào có thể tu luyện Thủy ảnh thuật đến mức lợi hại như vậy." Triệu Khoát cảm thán.

Lý Lạc cười cười, hắn không có nói ra, Thủy ảnh thuật phổ thông đương nhiên không làm được như vậy, hắn có thể làm như thế là bởi vì trong Thủy ảnh thuật của hắn có Quang Minh tướng lực hiệp trợ, thủy và quang kết hợp với nhau, mới có thể giúp cho "Thủy ảnh thuật" này có được hiệu quả che giấu tốt như thế.

"Tiếp theo thì không cần xuất thủ nữa, ở chỗ này chờ đợi kết thúc là được rồi." Lý Lạc thản nhiên nói ra.

"Lạc ca, ngươi không những tuấn tú đẹp trai, đầu óc còn thông minh lanh lợi như vậy, Thánh Huyền Tinh học phủ không có đặc biệt tuyển nhận ngươi, thực sự là ánh mắt không tốt." Triệu Khoát cao hứng, làm một tràng thổi phồng.

"Được rồi, dù sao về sau cũng là trường học của chúng ta, không cần chỉ trích nó quá nặng nề." Lý Lạc rộng lượng, nói.

"Ai, không nghĩ tới lòng dạ Lạc ca còn rộng lớn như thế."

Triệu Khoát vẻ mặt cảm thán, trong lúc xem như khá buồn chán này, gã dự định trước tiên liếm bắp đùi tiểu Lạc ca một trận thật thoải mái thì đột nhiên trông thấy có một bóng người bị đám dơi bốn cánh truy đuổi đang nhảy lên hạ xuống không ngừng áp sát về phái bọn họ.

"Lạc ca, tên kia nhìn có vẻ quen mắt a." Gã nói ra.

Lý Lạc nhìn tới, sau đó khóe miệng giật giật, bởi vì kẻ bị truy đuổi gắt gao đến mức kêu gào thảm thiết đó, không phải là tên Ngu Lãng cà lơ phất phơ kia thì còn có thể là ai.

"Đừng để ý đến hắn, xem như không nhìn thấy đi." Lý Lạc nói ra.

Ngu Lãng là Lục phẩm Phong tướng, tốc độ cực nhanh, tuy rằng nói là chật vật, nhưng những con dơi bốn cánh kia cũng không đuổi kịp y.

"Không đúng a, Lạc ca.Con chó con kia đang xông về phía chúng ta, lẽ nào hắn biết rõ chúng ta trốn ở chỗ này?" Triệu Khoát vội vàng hỏi.

Lý Lạc nhìn tới, đúng là vậy, không khỏi có chút đau đầu.

Mà vào lúc này, Ngu Lãng đã đi tới gần, y lấm la lấm lét nhìn về phía hai người Lý Lạc đang trốn, hạ thấp giọng, nói; "Lạc ca Lạc ca, nhanh nhanh giúp huynh đệ ta một tay a."

Lý Lạc giả chết.

"Nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ dẫn một đống dơi tới đây, hất tung các ngươi ra ngoài." Ngu Lãng nhìn thấy không có phản ứng, lập tức cất lời uy hiếp.

"Mẹ nó, Ngu Lãng, ngươi đê tiện như thế, sớm muộn sẽ bị người cho một côn đánh chết."

Một âm thanh có phần bất đắc dĩ truyền ra, ngay sau đó có một bàn tay trống không vươn ra, kéo lấy cánh tay Ngu Lãng, ánh sáng chớp động lên, thân hình của y cũng được che lấp đi.

Sau đó, đám dơi bốn cánh vừa mới vọt tới lại lần nữa mờ mịt dừng lại, sau cùng phân tán bay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK