Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lý Lạc một lần nữa bước vào Nam Phong học phủ, mặc dù chỉ mới trôi qua một tuần lễ ngắn ngủi, nhưng hắn lại có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như đã cách qua một đời.

Hắn nhìn dòng người qua lại lui tới kia, âm thanh nói nói cười cười ồn ào náo nhiệt đó thể hiện ra được tuổi thanh xuân tràn trề sức sống của các thiếu niên thiếu nữ.

Tuy nhiên, Lý Lạc cũng chú ý thấy trong dòng người qua lại kia, có không ít ánh mắt kỳ lạ đang dõi theo hắn, và hắn cũng mơ hồ nghe thấy được một ít nghị luận.

"Đó chẳng phải là Lý Lạc sao? Cuối cùng hắn đã trở lại học phủ rồi a."

"Màu tóc sao lại thay đổi rồi? Là mới nhuộm tóc sao?"

"Hắn hình như xin nghỉ một tuần lễ a, chỉ còn một tháng nữa là tới kỳ thi học kỳ của học phủ rồi, hắn vậy mà còn dám xin nghỉ nhiều như thế, đây là bình sứt chẳng sợ mẻ sao?"

"Ta nghe nói Lý Lạc sắp nghỉ học rồi, nói không chừng cũng sẽ không tham gia kỳ thi thi học kỳ của học phủ."

"Không đến mức vậy đi?"

"..."

Nghe được những lời thì thầm trao đổi to nhỏ đó, Lý Lạc cũng có chút không nói nên lời, chỉ là xin nghỉ một tuần lễ mà thôi, không nghĩ tới lại sẽ lan truyền ra lời đồn đãi bỏ học như thế.

Nhưng mà hắn cũng không có hứng thú đi tranh luận làm gì, trực tiếp xuyên qua dòng người, sải bước đi nhanh về phía Nhị viện.

Mà khi đi đến cổng vào khu vực Nhị viện thì bước chân Lý Lạc chậm dần lại, bởi vì hắn trông thấy đạo sư của Nhị viện, Từ Sơn Nhạc đang đứng ở nơi đó, ánh mắt có chút nghiêm nghị nhìn kỹ hắn.

Trên khuôn mặt Lý Lạc hiện ra nụ cười có vẻ bối rối, nhanh chóng tiến lên cất tiếng chào hỏi: "Từ sư."

Từ Sơn Nhạc nhìn chằm chằm Lý Lạc, trong ánh mắt có chứa chút ít thất vọng, nói: "Lý Lạc, ta biết rõ vấn đề Không tướng đem tới áp lực rất lớn cho ngươi, nhưng mà ngươi không nên lựa chọn từ bỏ vào lúc này."

Lý Lạc vội vàng nói: "Ta không có từ bỏ a."

Từ Sơn Nhạc trầm giọng hỏi: "Vậy sao ngươi còn dám xin nghỉ cả một tuần lễ tại thời điểm mấu chốt này chứ? Người khác đều đang giành giật từng giây từng phút để khổ tu, trái lại ngươi thì trực tiếp xin nghỉ để về nhà nghỉ ngơi?"

Lý Lạc bất đắc dĩ, nhưng mà hắn cũng biết Từ Sơn Nhạc là vì tốt cho hắn, cho nên cũng không có tiếp tục biện bạch gì nữa, chỉ là thành thật gật đầu.

Sau khi răn dạy hắn một phen, cuối cùng Từ Sơn Nhạc cũng chỉ có thể thầm thở dài một hơi, ông ta nhìn Lý Lạc thật sâu, sau rồi xoay người đi vào sân trường.

Lý Lạc nhanh chóng đi theo vào, sân trường rộng rãi, ở trung tâm có một cái bục vuông dài rộng mấy chục thước, xung quanh là những bậc đá hình vòng tròn vây quanh nó, dần dần lên cao từ gần ra xa.

Trên bậc đá, có từng cái bồ đoàn đá.

Trên bồ đoàn đá, mỗi cái có một người thiếu niên hoặc thiếu nữ đang ngồi xếp bằng trên đó.

Mà khi Lý Lạc đi vào trong đó, rõ ràng đã dẫn tới đông đảo ánh mắt chú ý, tiếp đó là có rất nhiều âm thanh trao đổi khe khẽ bùng lên.

Lý Lạc biến mất một tuần lễ, hiển nhiên lại trở thành một đề tài thảo luận trong Nam Phong học phủ.

Lý Lạc bình tĩnh nghênh những ánh mắt đó, đi thẳng đến chỗ thạch bồ đoàn của hắn, tại bên cạnh hắn chính là Triệu Khoát với vóc người cường tráng khôi ngô, người sau trông thấy hắn thì kinh ngạc hỏi: "Tóc ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"

Lý Lạc nhìn gã một cái, thuận miệng đáp: "Mới nhuộm, hình như gọi là xám bạc nãi nãi, có phải rất thời thượng hay không?"

Triệu Khoát: "..."

Lý Lạc đột nhiên nhìn thấy trên mặt Triệu Khoát tựa hồ có chút thâm tím, vừa định hỏi một chút thì tại trong sân, giọng nói trầm ổn, dõng dạc của Từ Sơn Nhạc truyền đến: "Các vị đồng học, ngày thi Đại khảo của học phủ càng ngày càng gần, ta hi vọng mọi người đều có thể nỗ lực hết sức trong khoảng thời gian cuối cùng này, nếu có thể tiến vào một học phủ cao cấp nào đó, trong tương lai tự nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt."

"Tại đây, cũng biểu dương hai bạn học Triệu Khoát và Viên Thu, đến lúc này, Tướng lực của hai người bọn họ đã đạt được Lục ấn cảnh, nếu là tiếp tục nỗ lực hơn nữa, chưa hẳn không thể tại trước khi thi Đại khảo có thể thử trùng kích Thất ấn."

Trên sân có nhiều tiếng cảm thán vang lên, Lý Lạc cũng kinh ngạc đưa mắt nhìn Triệu Khoát ở một bên, xem ra, trong một tuần lễ này, không chỉ là mình hắn có tiến bộ a.

Sau khi cất lời khen ngợi Triệu Khoát xong, Từ Sơn Nhạc cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu bài giảng hôm nay.

Lý Lạc thì hết sức chăm chú theo dõi, lúc này Từ Sơn Nhạc đang truyền thụ ba đạo Tướng thuật, hai đạo đê giai, một đạo trung giai. Ông ta nhẫn nại kiên trì đem những điểm tinh túy, trọng yếu của những Tướng thuật này, giảng giải mấy lần, cho thấy được ông ấy có đầy đủ kiên trì.

Phân cấp về Tướng thuật, kỳ thực cũng tương tự như Dẫn dắt thuật, chẳng qua Dẫn dắt thuật cấp Nhập môn thì được đổi thành ba giai đê, trung, cao mà thôi.

Sau ba giai này, chính là tương đồng với ba cấp Tướng thuật Tướng, Hầu, Vương.

Đương nhiên, loại trình độ Tướng thuật đó hiện tại đối với những Sơ học giả đang còn ở giai đoạn Thập Ấn cảnh bọn họ mà nói thì còn quá xa xôi, nếu như có học được rồi, sợ rằng chỉ dựa vào chút Tướng lực kia của bản thân thì cũng rất khó thi triển ra được.

Tại trên phương diện tu luyện Tướng thuật, ngộ tính của Lý Lạc tất nhiên không cần phải nhiều lời, nếu như chỉ đơn thuần so sánh Tướng thuật thì hắn rất có tự tin, trong Nam Phong học phủ này, học viên ưu tú có thể so với hắn, hẳn tìm không ra được mấy người.

Cho nên khi Từ Sơn Nhạc đem ba đạo Tướng thuật giảng giải không bao lâu thì hắn liền có lĩnh ngộ, nắm giữ được sơ bộ.

"Được rồi, lớp Tướng thuật hôm nay dừng ở đây đi, buổi chiều chính là lớp Tướng lực, các ngươi phải tập trung tu luyện." Hai tiếng đồng hồ sau, Từ Sơn Nhạc ngừng giảng bài, sau đó đưa ra một số lời căn dặn cới mọi người, lúc đó mới tuyên bố nghỉ ngơi.

Lý Lạc ngồi ở tại chỗ, duỗi người vặn eo một cái, Triệu Khoát ở một bên áp sát tới, cười nói: "Tiểu Lạc ca, lát nữa chỉ điểm cho ta một chút về ba đạo Tướng thuật kia nhé?"

Đối với ngộ tính về Tướng thuật của Lý Lạc, Triệu Khoát là tương đối rõ ràng, trước đây khi gã gặp phải một ít khó khăn về Tướng thuật mà không thể nhập môn thì đều tới thỉnh giáo Lý Lạc về những điểm không hiểu.

Lý Lạc cười mắng một tiếng: "Muốn hỗ trợ thì biết gọi tiểu Lạc ca liền a?"

Triệu Khoát mở miệng cười, nhưng khi cười rộ lên thì co kéo đến vết bầm tím trên mặt, gã đau đớn nhe răng nhếch miệng.

"Ngươi đây là bị chuyện gì vậy?" Lý Lạc hỏi.

Triệu Khoát nhướng mày, nói: "Đều là do tên Bối Côn Nhất viện kia, mấy ngày nay không biết hắn nổi điên cái gì, một mực tìm người của Nhị viện chúng ta để gây rối, ta rốt cuộc nhịn không nổi đánh với hắn mấy trận."

Gã chỉ chỉ vết bầm tím trên mặt, có chút đắc ý nói: "Tên kia hạ thủ rất nặng a, nhưng mà ta cũng không để cho hắn dễ chịu, thiếu một chút đã đem khuôn mặt tiểu bạch kiểm của hắn nện nát rồi."

Lúc này, ở xung quanh cũng có một số người của Nhị viện xúm tới đây, lòng đầy căm phẫn nói: "Tên Bối Côn kia quả thực đáng ghét. Chúng ta rõ ràng không có trêu chọc hắn, hắn lại cứ một mực chạy tới đây gây sự."

"Cũng may có Triệu Khoát, nếu không thì thật đúng là không có người nào kiềm chế được hắn."

Triệu Khoát khoát tay áo, đuổi hết những người này đi, sau đó thấp giọng hỏi: "Gần đây có phải là ngươi đã chọc tới tên Bối Côn kia rồi hay không? Hắn hình như là đang nhằm về phía ngươi."

Nghe nói như thế, Lý Lạc đột nhiên nhớ tới, trước lúc rời đi học phủ thì tên Bối Côn kia hình như có thông qua Đế Pháp Tình truyền lời nói cho hắn, nói là muốn hắn đi Thanh Phong lâu bày tiệc chiêu đãi khách, tất nhiên với những lời này, hắn đương nhiên sẽ cho là trò cười, không lẽ tên ngu xuẩn này thật sự đi đến Thanh Phong lâu chờ đợi một ngày hay sao?

Mà một tuần lễ này hắn lại không có tới học phủ, vì vậy Bối Côn liền giận chó đánh mèo, mới tìm người của Nhị viện để gây sự?

Lý Lạc cười cười, vỗ vỗ vai Triệu Khoát, nói: "Có khả năng đúng là như vậy, xem ra ngươi đã thay ta chịu đựng mấy trận rồi."

"Ta thì chẳng sao, nếu như không phải có đánh với hắn mấy trận kia, nói không chừng ta còn chưa có cách nào đột phá đến ấn thứ sáu ấn a."

Triệu Khoát nhún nhún vai, ngay lập tức nói: "Nhưng mà bây giờ ngươi đã trở lại học phủ, tại lớp Tướng lực buổi chiều, e rằng hắn sẽ tới tìm ngươi."

Gã suy nghĩ một chút, vỗ ngực nói: "Đến lúc đó để cho ta đứng ra đi, nhìn xem tiếp tục đánh mấy lần thì có thể giúp cho ta trực tiếp đột phá đến đệ thất ấn hay không?"

Lý Lạc cười cười, Triệu Khoát này, tính cách thẳng thắn và có đủ nghĩa khí, đích thật là một bằng hữu hiếm có, tuy nhiên nếu bảo hắn núp ở phía sau nhìn bằng hữu ra mặt gánh trách nhiệm thay hắn thì đó cũng không phải là tính cách của hắn.

Vì vậy hắn chỉ cười nói: "Đến lúc đó rồi nói tiếp đi."

...

Đến giờ chiều, lớp Tướng lực.

Tại mặt phía bắc Nam Phong học phủ, có một khu rừng rậm mênh mông, rừng rậm xanh um, khi có gió thổi qua thì giống như là nhấc lên tầng tầng sóng xanh.

Mà tại vị trí trung ương rừng rậm, có một cây đại thụ to lớn sừng sững, đại thụ màu vàng sẫm, cao khoảng chừng hai trăm mét, cành lá rậm rạp tản rộng ra giống như là một tấm lưới cây không lồ.

Thân cành đại thụ thô to, kỳ lạ nhất chính là mỗi một chiếc lá cây đều rộng dài khoảng chừng hai thước, dày khoảng một xích, giống như là từng cái bệ.

Đây là Tướng lực thụ.

Tướng lực thụ cũng không phải là tự nhiên mọc ra, mà do rất nhiều tài liệu kỳ lạ chế tạo thành, như kim không phải kim, như mộc không phải mộc.

Tại bên trong Tướng lực thụ có một lõi năng lượng, lõi năng lượng đó có thể hấp thu và chứa đựng năng lượng thiên địa cực kỳ khổng lồ.

Mà những lá cây to lớn kia của Tướng lực thụ thì giống như là từng cái bục tu luyện, mỗi một chiếc lá cây có thể cung cấp cho một học viên tu luyện.

Loại Tướng lực thụ này là vật cần phải có của mỗi một cái học phủ, chỉ là quy mô có mạnh có yếu mà thôi.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, những lá cây này giống như là Kim ốc trong lão trạch của Lý Lạc, đương nhiên, xét về hiệu quả thì tất nhiên là Kim ốc trong lão trạch càng tốt hơn một ít, nhưng dù sao không phải toàn bộ học viên đều có điều kiện như vậy để tu luyện.

Trên Tướng lực thụ, lá cây Tướng lực được chia làm ba cấp, phân chia là Kim diệp, Ngân diệp, Đồng diệp.

Mà nhìn từ xa xa thì có thể thấy được, trên Tướng lực thụ có hơn sáu phần mười phạm vi đều là màu Đồng diệp, trong bốn phần mười còn lại thì lá cây Ngân sắc chiếm ba phần mười, Lá cây Kim sắc chỉ khoảng một phần mười.

Lá cây Kim sắc đều tập trung tại trên ngọn Tướng lực thụ, số lượng ít ỏi.

Đương nhiên, không cần suy nghĩ cũng biết được, ngồi tu luyện tại trên lá cây Kim sắc thì hiệu quả đương nhiên sẽ tốt hơn hai loại lá cây khác.

Nhưng mà, tuyệt đại đa số lá cây Kim sắc đều bị Nhất viện chiếm cứ, chuyện này cũng không phải là việc gì đáng trách, dù sao thì Nhất viện cũng là con bài của Nam Phong học phủ.

Toàn bộ Nhị viện mấy trăm người, số lượng lá cây Kim sắc được chia tới tay vẻn vẹn chỉ có mười chiếc, mà về phần Tam viện, Tứ viện càng ở phía sau thì càng không có tư cách được hưởng thụ... Từ đó có thể thấy được lá cây Kim sắc này ít ỏi cỡ nào.

Mỗi ngày Tướng lực thụ chỉ mở ra nửa ngày, đại chung trên đỉnh ngọn cây đập vang thì chính là đã đến thời điểm khai thụ, mà giờ phút đó chính là thời điểm toàn bộ học viên mong đợi nhất.

Vào lúc này, tại trong tiếng chuông kia vang vọng, đông đảo học viên mặt đầy hưng phấn, giống như thủy triều tràn vào khu rừng rậm này, sau đó đi dọc theo bậc cấp gỗ uốn lượn giống như một con đại mãng(con trăn lớn>, leo lên đại thụ.

Lý Lạc cũng đi theo dòng người, đi lên trên Tướng lực thụ, sau đó hắn nhìn mười chiếc lá Kim diệp phía trên, trong lúc nhất thời có chút bối rối, trong mười chiếc Kim diệp thuộc phần Nhị viện, trước đây cũng có một chiếc lá thuộc về hắn, dù sao nếu phân chia dựa theo thực lực thì tại trong Nhị viện hắn cũng gần với Triệu Khoát.

Chỉ là, về sau lại bởi vì vấn đề Không tướng, hắn chủ động đem chiếc lá Kim diệp thuộc về hắn kia nhường lại, vì vậy mà bây giờ hắn tựa hồ không còn vị trí nữa rồi, dù sao hắn cũng thấy xấu hổ mở miệng để đòi lại chiếc Kim diệp đã nhường đi.

"Được rồi, dùng tạm trước đi."

Lý Lạc suy nghĩ một chút, liền đi về phía một chiếc Ngân diệp thuộc Nhị viện.

Trong khi Lý Lạc đi về phía chiếc lá Ngân diệp, tại khu vực phía trên Tướng lực thụ cũng có một số ánh mắt dõi theo hắn với các loại tâm tình khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK