Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đỉnh Tướng lực thụ nguy nga như cự lâu, Lâm Phong và Từ Sơn Nhạc, hai người phụ trách Nhất việc và Nhị viện cũng bởi vì chuyện phân phối Kim diệp mà xuất hiện tranh chấp.

"Từ Sơn Nhạc, ngươi hẳn phải minh bạch trong Nhất viện chúng ta hội tụ bao nhiêu là học sinh ưu tú, thiên phú của bọn hắn hơn xa so với học viên nổi bật của các viện khác trong Nam Phong học phủ, cho nên, nếu như có thể cho bọn hắn một ít điều kiện tu luyện càng tốt hơn, thành quả mà bọn hắn đạt được cũng sẽ vượt xa những học viên khác." Lâm Phong trầm giọng nói ra.

Từ Sơn Nhạc hừ lạnh nói: "Nhất viện đích xác là ưu tú, nhưng Nhị viện ta cũng chưa chắc tất cả đều là phế vật không xứng hưởng thụ Kim diệp đi? Hơn nữa, trên Tướng lực thụ tổng cộng có năm mươi lá Kim diệp, bây giờ đã có bốn mươi lá nằm trong tay Nhất viện rồi, chẳng lẽ ngươi còn không biết đủ sao?"

Lâm Phong cau mày nói: "Việc này cũng không phải là vấn đề biết đủ hay không biết đủ, mà là học viên của Nhất viện vốn có thể phát huy ra giá trị của Kim diệp càng tốt hơn."

"Ta cũng không phải là đang nhằm vào các học viên trong Nhị viện của ngươi, nhưng sự thực vốn là như thế."

Từ Sơn Nhạc cười lạnh nói: "Ngươi không phải là muốn ép khô tất cả tài nguyên của Nam Phong học phủ, để ngươi có thể dạy dỗ được nhiều thêm mấy học sinh có thể tiến vào "Thánh Huyền Tinh học phủ", giúp cho lý lịch của ngươi có thêm mấy phần quang vinh, sau đó cũng được chuyển lên Thánh Huyền Tinh học phủ sao."

Kỳ thực không chỉ có rất nhiều học sinh nhìn Thánh Huyền Tinh học phủ làm mục tiêu theo đuổi, ngay cả những đạo sư trung đẳng học phủ bọn họ cũng xem nơi đó như là Thánh địa, bọn họ nỗ lực làm tất cả, đều là vì muốn tiến vào dạy học trong Thánh Huyền Tinh học phủ, đạt được điều đó sẽ làm gia tăng rất lớn thân phận địa vị và thành tựu trong tương lai của bọn họ.

Cũng không phải là chuyện gì xấu khi có loại mục tiêu như vậy, nhưng Từ Sơn Nhạc cảm thấy cách làm việc của Lâm Phong quá thực dụng, tính công dạnh lợi lộc quá mạnh, hơn nữa chỉ lo cho lợi ích bản thân, ví dụ như chuyện đá Lý Lạc xuống đến Nhị viện lúc trước, kỳ thực việc đó hoàn toàn không thực sự cần thiết, dù sao mặc dù Lý Lạc là Không tướng, nhưng cũng không đến mức thật sự kéo chân sau của lão ta.

Lúc đó, Lâm Phong làm như vậy, e rằng phần nhiều chính là muốn dùng Lý Lạc để lập uy, để dễ làm cho những học sinh ưu tú của Nhất viện không dám khiêu chiến tới quyền uy của lão ta, khi mà lão ta vừa mới tới Nam Phong học phủ không bao lâu.

Lâm Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm rất nhiều, nói: "Từ Sơn Nhạc, ngươi không nên càn quấy."

Ở một bên, những đạo sư khác của Nam Phong học phủ thấy hai người tranh cãi ra lửa giận thì vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

Lão Viện trưởng tên là Vệ Sát cũng có phần đau đầu, Kim diệp trên Tướng lực thụ vốn khan hiếm, mỗi một viện đều muốn được chia càng nhiều, việc này không có gì đáng trách, dù sao thành tích của học viên cũng quan hệ đến việc đánh giá và đề bạt tăng chức của những đạo sư bọn họ.

Nhưng mà về việc này, Lâm Phong đã quấn lấy ông ta rất lâu rồi, ông ta vẫn một mực dây dưa kéo dài, nhưng xem ra, vào hôm nay vẫn phải đưa ra một câu trả lời.

Ánh mắt Vệ Sát nhìn rất nhiều thân ảnh trên Tướng lực thụ ở phía dưới, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Kim diệp của Nhị viện không thể không hề có lí do gì liền lấy bớt đi, dù sao cũng không thể bởi vì Nhất viện càng ưu tú mà hoàn toàn tước đoạt mong mỏi truy cầu tiến bộ của các học viên Nhị viện."

"Nếu các ngươi đều muốn tranh đoạt Kim diệp, vậy thì phải dựa vào học viên của mình để tranh giành lấy nó."

"Như vậy đi, Nhất viện và Nhị viện, mỗi viện chọn ra ba vị học viên, đẳng cấp Tướng lực yêu cầu không thể vượt trên Lục ấn cảnh, song phương tỷ thí với nhau, nếu là cuối cùng Nhất viện thắng, vậy thì Nhị viện liền chia ra năm chiếc Kim diệp, mà nếu như là Nhị viện thắng, vậy thì Nhất viện cần phải từ trong định mức của các ngươi, chia ra mười chiếc Kim diệp cho Nhị viện."

Lời lão Viện trưởng vừa dứt, Lâm Phong và Từ Sơn Nhạc lập tức ngừng tranh luận, nhíu nhíu mày.

"Viện trưởng, dựa vào đâu Nhất viện thua thì phải thua mười chiếc Kim diệp?" Lâm Phong bất mãn hỏi.

Vệ Sát cười nói: "Bởi vì việc tranh lấy Kim diệp là do ngươi nhắc tới trước, mặt khác Nhất viện là mạnh hơn, nếu không có trả cái giá lớn hơn thì vì sao Nhị viện phải bỗng dưng đi tranh với ngươi làm gì?"

Lâm Phong cau mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Được."

Loại tỷ thí này, tuy rằng bị áp chế tại trình độ Lục ấn, nhưng Nhất viện bọn lão vẫn là có ưu thế rất lớn.

Từ Sơn Nhạc thì có chút do dự, tuy nói Nhất viện thua thì phải bỏ ra mười chiếc Kim diệp, nhưng mà ông ta minh bạch, Nhất viện dù sao cũng là con bài của Nam Phong học phủ, chất lượng học viên trong đó hơn xa những viện khác.

"Viện trưởng, trong Nhị viện chúng ta, đạt được tầng thứ Lục ấn, hiện tại chỉ có hai người." Từ Sơn Nhạc bất đắc dĩ nói.

Lâm Phong cười cười, nói: "Ngươi yên tâm đi, học viên Nhất viện sẽ không để cho ngươi kéo đến thời điểm cục diện bế tắc như vậy."

Sắc mặt Từ Sơn Nhạc trầm xuống, trong mắt hiện lên nét tức giận.

Lão Viện trưởng than thở một tiếng, nói: "Tiểu Từ, ngươi yên tâm đi, dù cho bị thua, chờ đến năm học sau ta sẽ bổ sung lại cho Nhị viện. Thời điểm trước mắt, cách kỳ thi Đại khảo của học phủ cũng chỉ còn một tháng mà thôi."

Nghe thấy lão Viện trưởng đã nói như vậy rồi, Từ Sơn Nhạc trầm mặc mấy giây, cuối cùng chỉ có thể hơi chút uể oải gật đầu, hiển nhiên, tại trong lòng lão Viện trưởng, Nhất viện là con bài của Nam Phong học phủ đích thật có thể được hưởng một ít đặc quyền mà Nhị viện không có.

Đối với việc này, Từ Sơn Nhạc cũng biết trách không được lão Viện trưởng, bởi vì đó là bản chất con người, bỏ qua Nhất viện ưu tú nhất mà không thiên vị, chẳng lẽ đi thiên vị cho Nhị viện sao?

"Ta đây đi sắp xếp một chút." Từ Sơn Nhạc nói xong, liền từ Thụ ốc xoay người nhảy xuống.

Lâm Phong mặt mỉm cười, cũng xoay người đi sắp xếp.

Mà cùng lúc đó, tại một số vị trí phía dưới, Bối Côn cuối cùng có phần bối rối và không cam lòng dẫn theo đám người rút đi, dù sao Lý Lạc hoàn toàn không để ý tới chuyện chọc giận y, trái lại còn làm theo thói quen không có quy tắc, cũng khiến cho người phía y có phần e ngại.

Thiếu niên là rất thể diện, tranh đấu giữa các học viên với nhau, coi như có bị đánh bầm dập mặt mũi thì vì thể diện mà cũng sẽ cắn răng chống đỡ, đã có ai gặp qua loại chuyện động một chút liền sẽ gọi người trong nhà tới đánh người khác như vậy chứ?

Quả thực không có một chút quy tắc nào cả!

Mà thấy đám người Bối Côn lúng túng chạy đi, rất nhiều học viên phía bên Nhị viện cũng là thần sắc cổ quái nhìn Lý Lạc, hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ tới, Lý Lạc vậy mà lại sẽ dùng loại phương pháp này để hóa giải sự khiêu khích của đối phương.

"Ngươi làm vậy, có phải là có phần không hợp quy củ hay không chứ?" Triệu Khoát cũng là gãi gãi đầu, đi tới bên cạnh Lý Lạc, nhỏ giọng hỏi.

Lý Lạc lười biếng trừng mắt lườm gã, nói: "Cho phép hắn tới khi dễ ta, một kẻ Không tướng, mà không cho phép ta ỷ thế hiếp người sao?"

"Cũng không phải nói như thế..." Triệu Khoát muốn phản bác, nhưng nhất thời lại không có lời nào để nói, chỉ có thể lắc lắc đầu, cách làm của tên Thiếu Phủ chủ này có vẻ như có phần hơi dã.

Tại trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, thân ảnh Từ Sơn Nhạc xuất hiện tại phía trước. Ông ta vỗ vỗ tay, trực tiếp gọi toàn bộ học viên Nhị viện tới, sau đó đem chuyện sau đây sẽ tỷ thí với Nhất viện đơn giản nói một lần.

Mà khi vừa mới nói xong thì lập tức khiến cho mọi người xúc động phẫn nộ.

"Nhất viện này cũng quá mức đi! Bọn họ đã chiếm giữ bốn mươi chiếc Kim diệp mà còn không có thỏa mãn sao? Còn muốn tới đoạt của chúng ta?"

"Trận tỷ thí này hoàn toàn không có khả năng thắng a, Nhị viện chúng ta bây giờ cũng chỉ có hai người đến Lục ấn mà thôi a."

"Ai, còn không bằng chịu thua cho rồi."

"..."

Tuy nhiên, sau khi trải qua nhất thời xúc động phẫn nộ, rất nhiều học viên Nhị viện đều trở nên bi quan, dù sao thực lực của song phương thể hiện ra đó, dù có hạn chế Lục ấn cảnh, nhưng Nhị viện vẫn là nằm trong hoàn cảnh bất lợi.

Trông thấy các học viên Nhị viện suy sụp sĩ khí như vậy, Từ Sơn Nhạc cũng rất bất đắc dĩ, thở dài ra một hơi, rồi ngay lập tức sắp xếp: "Việc tỷ thí sẽ do Triệu Khoát, Viên Thu tham gia."

"Lão sư yên tâm, ta nhất định sẽ không để mất mặt mũi của Nhị viện chúng ta, ta sẽ khiến cho bọn họ biết Nhị viện cũng không phải dễ chọc." Triệu Khoát nhiệt huyết sôi trào, mặt đầy chiến ý.

Viên Thu là một thiếu nữa vóc người cao gầy, nàng trái lại có phần bình tĩnh, hỏi: "Vậy người thứ ba thì sao?"

Ánh mắt Từ Sơn Nhạc đảo qua rất nhiều học viên Nhị viện, mà hễ là người nào bị ánh mắt ông ta nhìn tới thì đều né tránh, hiển nhiên không có lòng tin tham gia.

Cuối cùng, ông ta nhìn về phía Lý Lạc, tuy rằng Lý Lạc là Không tướng, nhưng dù sao hắn rất tinh thông Tướng thuật, nếu thật sự luận tới sức chiến đấu, tại trong Nhị viện hắn là gần với Triệu Khoát nhất, đương nhiên bây giờ còn có thêm Viên Thu.

"Lý Lạc, ngươi tham gia đi."

Từ Sơn Nhạc hạ quyết định, nói: "Không cần có áp lực gì, thua cũng không sao, đợi chút nữa ngươi là người đánh đầu tiên đi, đánh tới khi không chống được nữa thì cứ chịu thua, nếu như có thể thì tận khả năng tiêu hao nhiều một chút Tướng lực của đối phương, như vậy, người sau đó sẽ có khả năng thắng lơi cao hơn một chút."

Đối với việc được chỉ định, Lý Lạc cũng không chút nào cảm thấy bất ngờ, dù sao trong Nhị viện đích xác cũng chỉ có mấy người biết đánh mà thôi.

Nhưng hiển nhiên, Từ Sơn Nhạc xác định dùng hắn làm pháo hôi, dùng để tiêu hao Tướng lực của thành viên thi đấu của đối phương.

Ánh mắt Lý Lạc trở nên có phần thâm thúy, vốn định kín tiếng một chút, nhưng hiện tại xem ra, ông trời cũng không cho phép a.

Lão Từ a, ngươi hoàn toàn không biết ngươi đã chỉ định một tồn tại dạng gì đi... Hôm nay ánh sáng trên khuôn mặt ngươi có khả năng sẽ còn sáng chói hơn cả mặt trời nha.

Bộp.

Bàn tay Từ Sơn Nhạc vỗ xuống trên vai Lý Lạc, vỗ cho hắn lảo đảo một cái, âm thanh bất mãn truyền đến: "Ánh mắt ngươi ngây ra như thế làm gì, không phải đã bị hù dọa rồi đi?"

Vì vậy khí thế mà Lý Lạc vừa mới chuẩn bị tạo ra lập tức bị một cú vỗ của ông ta làm cho tiêu tan không còn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK