Tại trong Bạch Linh viên náo nhiệt này, thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt, ngày đại khảo đã tới.
Bên ngoài Bạch Linh viên, dòng người càng ngày càng đông, hiển nhiên, khắp các nơi trong Thiên Thục quận đều có người chạy tới đây xem trận đại khảo quan trọng này.
Dưới chân núi Bạch Linh sơn, trên khán đài kéo dài dày đặc đầu người, bầu không khí ồn ào nào nhiệt.
Phía trước nhất, có một số đình các rộng rãi xa hoa, những đình các này đều là được chuẩn bị cho các đại nhân vật của các phương thế lực tại Thiên Thục quận.
Trong một quãng thời gian ngắn ngủi, khi mà Tổng đốc Sư Kình Thiên Thục quận, Vệ Sát lão viện trưởng của Nam Phong học phủ đều lộ diện liền khiến cho rất nhiều quan tâm.
Là hai vị có sức nặng nhất tại trong Thiên Thục quận, bọn họ trực tiếp tiến vào khu vực trung ương nhất của đình các, sau đó liền có người lập tức dâng lên trà ngon và trái cây.
"Ha hả, tinh thần lão viện trưởng vẫn là trước sau như một, rất tốt a." Sư Tổng đốc tươi cười nói.
Vệ Sát lão viện trưởng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nghe nói Sư Tổng đốc rất không hài lòng đối với việc Nam Phong học phủ của ta làm Đệ nhất học phủ Thiên Thục quận a."
"Đó tất nhiên chỉ là tin đồn nhảm." Sư Tổng đốc cười lắc đầu phủ nhận.
Ngay sau đó lão ta đổi giọng, nói: "Danh tiếng Đệ nhất học phủ Thiên Thục quận đều là dựa vào thực lực tranh đoạt mà có được, bất kỳ kẻ nào đều không thay đổi được, trừ phi thực lực Nam Phong học phủ bị học phủ khác vượt qua."
Lão viện trưởng nhàn nhạt nói: "Khi Nam Phong học phủ ta quật khởi tại Thiên Thục quận, Sư Tổng đốc ngươi còn chưa biết đang lăn lộn ở cái ngóc ngách nào ấy chứ."
Mấy năm nay Sư Tổng đốc chấp chính Thiên Thục quận, cũng có nhiều mâu thuẫn, xung đột với lão viện trưởng, trong đó một số việc thậm chí liên quan đến danh vọng và lợi ích của Nam Phong học phủ, cần phải biết rằng lão viện trưởng gần như xem danh tiếng của Nam Phong học phủ là nguồn cội mạng sống của ông ta, Sư Tổng đốc dám ở trên mặt này gây tổn thương đến Nam Phong học phủ, đây là chuyện ông ấy tuyệt đối không thể khoan dung.
Mà hàng năm, Đại Hạ vương đình đều sẽ có đánh giá thành tích làm việc của Tổng đốc các tỉnh, lão viện trưởng là người chấp chưởng Đệ nhất học phủ tại Thiên Thục quận, tự nhiên sẽ có tiếng nói trọng yếu, nhưng với ân oán giữa song phương, lão viện trưởng làm sao có khả năng đưa ra đánh giá gì tốt, việc này dẫn đến mấy năm nay Sư Tổng đốc vẫn luốn khó thể lên chức.
Theo thời gian tích tụ, ân oán giữa hai bên càng ngày càng sâu, bây giờ gặp mặt, tự nhiên liền lời qua tiếng lại.
Đặc biệt là năm nay, nếu như đánh giá thành tích của Sư Tổng đốc vẫn không thể đạt được một trình độ nào đó, vậy thì có khả năng rất lớn, lão ta sẽ bị điều đi, bị phân công đến một quận yếu hơn Thiên Thục quận.
Điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Sư Không nghĩ hết biện pháp muốn lấy đi chiêu bài Đệ nhất học phủ Thiên Thục quận của Nam Phong học phủ kia.
Bầu không khí trong đình này thì giá lạnh, mà nơi khác lại náo nhiệt vô cùng, Tống gia, Đế Pháp gia, Bối gia những gia chủ đại gia Thiên Thục quận, đều hiện thân.
Lữ Hội trưởng của Kim Long thương hội cũng mặt mày hớn hở đi đến xem, dù sao lần đại khảo này, cháu gái của ông ta thế nhưng là sẽ xuất hiện rất nổi bật a.
Tại trong một chỗ đình các, Thái Vi và Nhan Linh Khanh cũng đã đến, dù sao là một thành viên của Lạc Lam phủ, các nàng đương nhiên cũng phải quan tâm tới thành tích của Thiếu phủ chủ nhà mình tại trong Đại khảo.
Đương nhiên càng nhiều chính vì các nàng là bạn thân có quan hệ rất tốt với Khương Thanh Nga, cho nên đối với Lý Lạc thì các nàng đều có cảm giác xem hắn như là đệ đệ, lại thêm tướng mạo Lý Lạc tuấn tú, tính cách cũng không có sự ngạo mạn của một Thiếu phủ chủ, tuy rằng có đôi khi da mặt hơi dày một chút, nhưng vẫn rất được người yêu thích.
"Ngươi nói xem lần này Thiếu phủ chủ có thể đi vào tóp mười không?" Thái Vi rất ưu nhã mà nghiêng người dựa vào lưng ghế, tiện tay lấy ra một quả chuối tiêu, bóc vỏ, đôi môi đỏ mọng gợi cảm nhẹ nhàng khép mở, hàm răng liền nhẹ nhàng cắn đứt nó.
Một màn này, nếu có nam tử nào tại đây, sợ là sẽ bị ngọn lửa trong lòng đốt cháy.
Nhan Linh Khanh nhấc ngón tay ngọc gõ gõ mặt bàn, nhịn không được nói: "Tên hồ ly tinh nhà ngươi, có thể thu liễm một chút được không."
"Không có ngoại nhân a."
Thái Vi ủy khuất đáp, rồi sau đó nàng từ trong mâm đựng trái cây lấy ra một miếng dưa hồng đưa cho Nhan Linh Khanh, nói: "Ngươi ăn thứ này nhiều một chút, tu bổ tốt cho thân thể."
"Ngươi được đằng chân lân đằng đầu, phải không?"
Nhan Linh Khanh nổi giận, ngươi to thì ngươi rất giỏi có phải hay không, lập tức đứng dậy, trực tiếp nhào tới đè Thái Vi xuống, ra sức thọt lét.
Thái Vi bị chọc lét cười rung cả người, rung rung một hồi, sau cùng chịu không nổi đảnh phải cầu xin tha thứ: "Tha ta đi, ta sai rồi."
Dáng vẻ đáng thương và quyến rũ vô cùng này, nào có chút gì bình tĩnh và lý trí của một đại quản gia Lạc Lam phủ trong thường ngày.
Nhan Linh Khanh hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngồi trở về chỗ, nói: "Lý Lạc hẳn phải là cấp bậc Tướng lực Thất ấn, nhìn thực lực từ mặt ngoài, hắn không dễ để tiến vào tóp mười."
"Nhưng mà, nếu Lữ Thanh Nhi của Nam Phong học phủ bọn họ có thể đoạt được đệ nhất, vậy Nam Phong học phủ sẽ có thêm đến mười lăm chỉ tiêu, trong mười lăm chỉ tiêu đó, Lý Lạc lấy một cái thì không khó."
Thái Vi khẽ cười một tiếng, nói: "Ta lại cảm thấy, Thiếu phủ chủ muốn tiến trước mười không khó."
Nhan Linh Khanh kinh ngạc nhìn nàng, hiển nhiên không biết nàng từ đâu có được lòng tin lớn như vậy.
"Ngươi đừng nhìn thấy hắn thường ngày ôn hòa không có thể hiện chút mặt mũi Thiếu phủ chủ nào, nhưng trong xương cốt hắn còn là rất kiêu ngạo nha, dù sao cũng là con trai của hai vị kai, đồng thời còn là người có hôn ước với Thanh Nga... Với tính cách của hắn, có lẽ sẽ không sinh ra chấp niệm gì với vị trí đệ nhất, nhưng chỉ sợ hắn cũng rất không tiếp nhận được loại chuyện được người "dẫn vào" Thánh Huyền Tinh học phủ." Thái Vi nói ra.
"Đương nhiên, quan trọng nhất là, xuất phát từ trực giác, ta luôn cảm thấy vị Thiếu phủ chủ này của chúng ta không có đơn giản như những gì biểu hiện ra ngoài như vậy."
Nhan Linh Khanh giống như có đăm chiêu, kỳ thực có đôi khi Lý Lạc thật sự tạo ra cảm giác gì đó khiến người ta khó đoán được, rõ ràng chỉ là một người mới khai Tướng không bao lâu, nhưng trong thời gian một tháng ngắn ngủi này, hắn đã làm được không ít chuyện.
"Hi vọng hắn có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình để tiến vào tóp mười, đoạt được chỉ tiêu trúng tuyển, nếu không, loại người được tiện thể đưa vào Thánh Huyền Tinh học phủ như vậy, về sau đến Thánh Huyền Tinh học phủ sẽ có chút xấu hổ, lại thêm, hắn còn là Thiếu phủ chủ Lạc Lam phủ và là vị hôn phu của Thanh Nga, sách sách, nghĩ tới việc này, ta liền cảm thấy Lý Lạc đi đến Thánh Huyền Tinh học phủ cũng chưa chắc là một chuyện tốt." Nhan Linh Khanh đẩy đẩy gọng kính bạc, trên gương mặt lành lạnh toát ra một chút đồng cảm.
Thái Vi cũng nhẹ nhàng gật đầu. Nàng cũng là từ Vương thành Đại Hạ tới đây, cũng tương đối lý giải với Thánh Huyền Tinh học phủ, đồng thời nàng cũng rất rõ ràng ở nơi đó, Khương Thanh Nga có danh tiếng lớn cỡ nào, nói là vạn chúng chú mục cũng không chút nào quá đáng.
Bây giờ Lý Lạc trốn ở Nam Phong thành còn đỡ một ít, những phong ba kia không thổi được tới đây, nhưng một khi đi đến Thánh Huyền Tinh học phủ, chỉ sợ hắn sẽ phải đối diện trực tiếp với áp lực từ hào quầng sáng chói đến nỗi khiến người mù mắt của Khương Thanh Nga.
Nếu như đổi một người có khả năng chống chịu kém, sợ là chống không nổi.
Mà trong lúc các nàng nói chuyện với nhau, bầu không khí trên sân đột nhiên trở nên sôi trào, ánh mắt hai nữ chuyển tới bên ngoài, sau đó liền trông thấy đội ngũ của các học phủ đều đã đi vào sân.
Ánh mắt các nàng đảo qua, vừa nhìn liền trông thấy Lý Lạc ở trong đội ngũ Nam Phong học phủ, dù sao với tướng mạo cực kỳ tuấn tú cùng với một đầu tóc xám bạc đó là quá dễ nhận ra.
"Thiếu phủ chủ nhìn thật đẹp mắt, sau khi màu tóc thay đổi thì nhìn càng ngầu hơn nhiều a." Thái Vi cười cười, bình luận.
Nhan Linh Khanh không vui, nói: "Chỉ biết nhìn nhan sắc, nông cạn."
Tuy nhiên, nàng cũng không phủ nhận được, Lý Lạc kế thừa được những gì tốt đẹp nhất của hai vị phụ mẫu của hắn, đích xác tại vẻ ngoài là không xoi mói ra được nhược điểm nào.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, có một thân ảnh mặc áo choàng ánh sao xuất hiện tại trên đài cao, trên trường bào ánh sao có ngôi sao tỏa ra ánh sáng bạc rực rỡ.
Đó là y phục đạo sư của Thánh Huyền Tinh học phủ, hiển nhiên, người đến là Thành viên giám sát được Thánh Huyền Tinh học phủ phái đến.
"Các vị học viên Thiên Thục quận, ta là đạo sư của Thánh Huyền Tinh học phủ, An Liệt. Kỳ Đại khảo học phủ năm nay sẽ dùng hệ thống tính điểm để xếp hạng." Đạo sư tên là An Liệt của Thánh Huyền Tinh học phủ, nhìn qua ước chừng khoảng ba mươi tuổi, có thể trở thành đạo sư của Thánh Huyền Tinh học phủ ở tại tuổi này, hiển nhiên có thể được xem là trẻ tuổi và đầy triển vọng.
Theo tiếng nói của hắn ta kết thúc, liền thấy được đạo sư lĩnh đội của các học phủ lấy ra từng tấm Tinh bài(tấm thẻ pha lê), phân phát cho các học viên.
Mấy người Lý Lạc cũng cầm lấy Tinh bài. Kích thước Tinh bài ước chừng cỡ một bàn tay, bên trên có khắc huy hiệu của từng học phủ, đồng thời còn có tên.
"Khi Đại khảo bắt đầu, tất cả các ngươi sẽ tiến vào hai cái cửa khẩu đánh giá. Vượt qua hai cái cửa khẩu này, các ngươi sẽ nhận được một ít điểm cơ bản."
"Tại trong hai cái cửa khẩu đánh giá này, cấm chỉ học viên động thủ với nhau. Mà khi đã thông qua hai cái cửa khẩu này, tất cả đều sẽ được tự do, được cướp giật Tinh bài trong tay người khác, cướp lấy điểm của nó, đây là vòng loại thứ ba, đương nhiên, trong cùng một học phủ thì không thể cướp đoạt được điểm của nhau."
"Đích các ngươi cần tới, chính là ở chỗ sâu trong phía Tây Nam Bạch Linh sơn. Ở nơi đó có một vùng tàn tích thành cổ, tên là Bạch Linh khư, đi đến nơi đó, các ngươi sẽ biết được quy tắc cuối cùng."
Theo tiếng nói không nhanh không chậm của An Liệt nói ra, sắc mặt toàn bộ học viên đều dần dần trở nên nghiêm trọng, trong không khí giống như tràn ngập sự khẩn trương.
Mà tại sau khi nói xong tất cả các quy tắc, An Liệt nhìn thoáng qua sắc trời, rồi sau đó nở nụ cười xán lạn.
"Lời vô dụng đến đây là kết thúc. Ta tuyên bố, Đại khảo học phủ, chính thức bắt đầu."
Khi lời này của hắn ta vừa dứt, bầu không khí ngưng đọng trong phương thiên địa này đột nhiên như bùng nổ ra, hóa thành khí tức sôi trào, phô thiên cái địa lan tràn ra.
Đại khảo, cuối cùng đã bắt đầu.