Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Bùi Hạo nói ra, giống như dao sắc, từng dao tru tâm, ở bên trong phòng khách, mấy vị Các chủ ủng hộ Khương Thanh Nga nghe nói như vậy thì trên mặt đều có nét tức giận.

Ánh mắt bọn họ nhịn không được đổ dồn về phía Lý Lạc, nhưng lại kinh ngạc phát hiện thấy vẻ mặt của hắn cũng không có biểu hiện ra bất cứ sự tức giận nào, điều này làm cho bọn họ thở ra một hơi, đồng thời cũng có phần cảm thán, vị Thiếu Phủ chủ này tuy rằng bẩm sinh Không tướng, nhưng ít nhất phần tâm tính này là tương đương không tệ a.

Bùi Hạo cũng phát hiện thấy Lý Lạc không chút nào dao động đối với lời gã nói, trong lòng không khỏi có phần kinh ngạc, nhưng mà ngay lập tức liền sáng tỏ, nghĩ đến những biến cố trong mấy năm nay, từ lâu đã làm cho Lý Lạc minh bạch được sự thực tàn khốc này.

"Đã nói xong chưa?" Lý Lạc bình tĩnh hỏi.

Bùi Hạo nhàn nhạt cười cười.

"Kỳ thực, ta cũng thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cha mẹ ta xem như là có đại ân đối với ngươi, vì sao đối với họ, có vẻ như lòng oán hận của ngươi lại nhiều hơn một ít?" Lý Lạc hỏi.

Bùi Hạo nghe vậy, trầm mặc mấy giây, nhàn nhạt nói: "Sư phụ, sư nương đích xác đối với ta không tệ, chỉ là họ vẫn luôn biết rõ điều ta muốn là cái gì, ta muốn trở thành đệ tử chân chính của họ, mà không phải chỉ là một cái gọi là đệ tử ký danh."

"Vì đạt thành cái mục tiêu này, ta đã bỏ ra không biết bao nhiêu nỗ lực cho Lạc Lam phủ, nhưng bọn họ vẫn thủy chung không có mở miệng... Ngươi có biết ta đã chờ đợi bao nhiêu lần, cuối cùng lại hóa thành thất vọng không?"

Lý Lạc cười nói: "Đây xem như là một lon gạo thành ân nhân, một thùng gạo biến thành thù đi? Nhưng hiện tại xem ra, cha mẹ ta đã làm không sai a. Ta không cảm thấy, với tính cách vô tình vô nghĩa này của ngươi, nếu như họ thật sự thu ngươi làm thân truyền đệ tử, thì bởi vì vậy mà ngươi sẽ có thu liễm gì lại đi."

"Cho ngươi thân phận đệ tử thân truyền, chỉ sẽ tăng thêm dã tâm của ngươi, để cho ngươi càng thêm dễ dàng thoải mái chiếm lấy Lạc Lam phủ làm của riêng mình mà thôi."

Bùi Hạo lắc lắc đầu, cũng không có dây dây quá nhiều với Lý Lạc ở trên đề tài này, chỉ thản nhiên nói: "Xem ra đối với đề nghị của ta, ngươi cũng không có cảm thấy hứng thú gì."

Lý Lạc gật đầu, nói: "Ngươi đừng có uổng phí tâm tư nữa, hôn ước là chuyện giữa ta và Thanh Nga tỷ, sẽ không bởi vì bất kỳ sự uy hiếp nào của ngươi mà thay đổi."

Bùi Hạo nghe vậy, than nhẹ một tiếng, nói: "Lý Lạc, lòng tham là sẽ phải trả một cái giá nặng nề, bây giờ không phải là lúc trước nữa, ngươi đã không còn có vốn liếng gì để tùy hứng nữa rồi."

Ánh mắt Lý Lạc nhìn chằm chằm vào Bùi Hạo, tuy rằng về mặt khí thế thì hắn yếu hơn nhiều so với gã, nhưng mà những gì ẩn chứa trong ánh mắt lại khiến cho Bùi Hạo cảm thấy trong lòng không dễ chịu.

"Bùi Hạo, những lời này, ta cũng nói cho ngươi." Khi Lý Lạc nói ra những lời này thì vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Bùi Hạo ngẩn ra rồi cười nói: "Lý Lạc, ngươi thật sự cho rằng tiểu sư muội là có thể một mực bảo vệ ngươi sao? Ngươi vẫn còn quá ngây thơ a."

"Tuy nhiên, ngươi đã không có đồng ý với đề nghị của ta, vậy thì thôi đi. Giống như ta đã nói lúc trước, từ hôm nay trở đi, ba các mà ta quản hạt sẽ không tiếp tục giao nộp tiền vàng vào cho kho bạc của phủ nữa. Tương tự, bất cứ chỉ lệnh nào từ bên trong phủ phát xuống... Ba các có thực thi hay không thì phải nhìn xem tâm tình của ta đi."

Sắc mặt sáu vị Các chủ khác bên trong phòng khách dần dần trở nên lạnh lùng trang nghiêm.

Tuy rằng trong sáu người có hai vị Các chủ thuộc về phái trung lập, nhưng nếu như Bùi Hạo thực sự muốn phân tách khỏi Lạc Lam phủ thì tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.

Nếu là như vậy, bọn họ sợ rằng cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Khương Thanh Nga, tiến hành bao vây càn quét ba các và Bùi Hạo kia rồi.

Chỉ là, một khi đi đến một bước đó, sự phân liệt của Lạc Lam phủ sẽ bộc lộ tại trong mắt các phương thế lực Đại Hạ quốc.

"Thế nào? Muốn ra tay với ta?" Bùi Hạo giống như là đã nhận ra hàn ý trong mắt bọn họ, lúc này cất tiếng cười khẽ.

Nhìn nét tươi cười trên khuôn mặt Bùi Hạo, trong mắt sáu vị Các chủ Lôi Chương không khỏi lướt qua một chút kiêng kỵ, lúc trước Bùi Hạo có một câu nói trái lại không giả, tại trong những năm Lạc Lam phủ quật khởi đó, thật sự là gã có công lao không nhỏ, trong số những cường địch ngăn cản Lạc Lam phủ, có không ít đều là chết ở trong tay Bùi Hạo.

Bây giờ, Bùi Hạo chính là Địa Sát tướng hậu kỳ, mà mấy vị Các chủ bọn họ, ngoại trừ Lôi Chương là Địa Sát tướng trung kỳ ra, còn lại đều là sơ kỳ.

Trong những người tại đây, chỉ sợ cũng chỉ Khương Thanh Nga, trên người có cửu phẩm Quang Minh tướng, mới có thể chống lại gã.

Đương nhiên quan trọng nhất là, Bùi Hạo cũng không phải là một mình một người, gã cũng có nhân mã trung thành với gã, không chỉ có ba vị Các chủ gia nhập vào gã ở trước mắt.

Một khi song phương xé rách da mặt động thủ tại đây, vậy thì không thể nghi ngờ, đó chính là thông báo với thiên hạ, nội bộ Lạc Lam phủ đã phân liệt, mà điều này sẽ dẫn tới thế cục của Lạc Lam phủ tại vương quốc Đại Hạ sẽ trở nên càng thêm tồi tệ.

"Các vị, hôm nay ta tới đây, cũng không phải vì khoe miệng lưỡi lợi hại, những gì ta làm, cũng có thể giúp cho Lạc Lam phủ tiếp tục sừng sững tại trong Đại Hạ quốc."

"Nếu như tiểu sư muội nguyện ý giải trừ hôn ước với Thiếu Phủ chủ, ngươi ta liên thủ, Lạc Lam phủ trong tương lai tất nhiên sẽ nâng cao một bước." Bùi Hạo nhìn quanh mọi người, cười nhàn nhạt, nói ra.

"Hôm nay đi đến một bước này, cũng chỉ có thể trách vị Thiếu Phủ chủ này của chúng ta có phần vô cùng tham lam..."

"Nhưng mà ta cũng sẽ không dừng tay."

Nói đến đây, Bùi Hạo từ trong lòng móc ra một cái lệnh bài, mặt trên khắc một cái chữ "Mặc", mà khi các vị Các chủ trông thấy vật này thì sắc mặt mọi người đều nhịn không được biến đổi.

"Đây là lệnh bài của Mặc trưởng lão?" Lôi Chương thất thanh hỏi.

Tại trong Lạc Lam phủ này, ngoại trừ chín vị Các chủ ra, vẫn còn có ba vị cung phụng trưởng lão, ngoại trừ Lý Thái Huyền, Đạm Đài Lam ra, bọn họ xem như là chiến lực mạnh nhất trong Lạc Lam phủ.

Ba vị cung phụng trưởng lão đều là cảnh giới Thiên Cương tướng.

Tuy nhiên ba vị cung phụng này, trước kia cũng không có nhúng tay vào việc của Lạc Lam phủ, chỉ khi Lạc Lam phủ đối mặt với kẻ thù bên ngoài thì bọn họ mới sẽ ra tay, đó là thỏa thuận từ lúc ban đầu giữa Lý Thái Huyền và bọn họ.

Vị Mặc trưởng lão này chính là một trong ba vị cung phụng.

Nhưng không có ai nghĩ tới, thiếp thân lệnh bài của người đáng lẽ nên duy trì thái độ trung lập tuyệt đối tại trong Lạc Lam phủ này vậy mà lại sẽ xuất hiện tại trong tay Bùi Hạo, hàm ý trong đó đã không cần nói cũng biết được.

"Năm đó, khi sư phụ mời ba vị cung phụng trưởng lão tới thì từng có nói, bọn họ có được quyền giám sát. Cho nên, tại thời điểm Phủ tế sang năm, nếu có người nào nhận được hai vị cung phụng trưởng lão và bốn vị Các chủ ủng hộ, như vậy người đó liền có quyền lợi cạnh tranh vị trí Phủ chủ Lạc Lam phủ."

Bùi Hạo nhẹ nhàng cười, nói: "Vì vậy, các ngươi cũng không cần lo lắng ta sẽ chia tách Lạc Lam phủ, bởi vì điều ta muốn, là một cái Lạc Lam phủ nguyên vẹn."

Bên trong phòng khách, khuôn mặt Các chủ Lôi Chương vừa kinh vừa giận, hiển nhiên bọn họ đều không nghĩ đến, Bùi Hạo dĩ nhiên là nhằm vào ý tưởng này.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của gã hiện tại, có lẽ là không phải không có khả năng thành công, hiển nhiên, vì để có ngày hôm nay, sợ rằng khi hai vị Phủ chủ vừa mới mới tích thì không bao lâu sau tên Bùi Hạo này đã bắt tay vào làm chuẩn bị rồi.

Ánh mắt Bùi Hạo nhìn thoáng qua dung nhan lạnh lùng của Khương Thanh Nga, sau đó chuyển hướng về phía Lý Lạc ở một bên, nhàn nhạt nói: "Cho nên, hãy quý trọng thời gian một năm sau cùng này đi, chờ tới thời điểm Phủ tế, e rằng Lạc Lam phủ đã không còn quá nhiều quan hệ với ngươi rồi."

"Khi đó, ngươi mới sẽ là thực sự hai bàn tay trắng."

Khi vừa nói xong những lời này, Bùi Hạo trực tiếp xoay người, sải bước mà đi, sau đó ba vị Các chủ cũng cất bước theo sát.

Sau khi Bùi Hạo rời đi, bầu không khí căng thẳng bên trong phòng khách trở nên dịu lại, nhưng trên khuôn mặt mọi người đều có vẻ u sầu.

Tuy rằng, đã sớm có dự liệu đối với cục diện này, nhưng khi một màn này xuất hiện thì vẫn là khiến cho người cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Tuy vậy, vào lúc này biểu biện của Khương Thanh Nga trái lại khá bình tĩnh, giọng nàng chậm rãi trấn an một chút sáu vị Các chủ, tiếp theo lại dặn dò một ít chuyện, sau đó mới để cho bọn họ lui ra.

Đợi đến khi mọi người đều đã rút đi, bên trong phòng khách trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt Lý Lạc nhìn chằm chằm vào sàn nhà trước mặt, thẳng đến khi một đôi chân ngọc thẳng tắp thon thả xuất hiện tại trước mặt thì hắn mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên, liền trông thấy Khương Thanh Nga đang cúi đầu, đôi mắt màu vàng kim lẳng lặng nhìn hắn.

"Xem ra, tuy rằng ngươi biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận a." Khương Thanh Nga nhẹ nhàng thanh đạm nói.

Lý Lạc cười khổ một tiếng, đáp: "Làm sao có khả năng không tức giận được chứ?"

Tên Bùi Hạo kia, vào hôm nay, có thể nói là nhìn hắn chẳng ra gì, điều được gọi là yêu cầu hắn giải trừ hôn ước kia càng là muốn đem mặt hắn đè xuống mặt đất để giẫm đạp.

"Nhưng mà, ngươi thể hiện cũng không tệ lắm, cũng không có quá mức thất thố." Đôi môi đỏ mọng của Khương Thanh Nga hơi hơi nhếch lên, nét tươi cười hiện lên trên mặt, trong giọng nói có phần tán dương.

Lý Lạc than thở: "Kỳ thực, nếu như có thể thì, ta càng muốn ngay tại chỗ trực tiếp nện chết hắn, giúp cha mẹ thanh lý môn hộ."

Không có thất thố, phần nhiều là bởi vì hắn thật sự không làm được gì.

Tại thời điểm này, lần thứ hai Lý Lạc rõ ràng cảm giác được tầm quan trọng của lực lượng bản thân, thân phận Thiếu Phủ chủ kia, sau khi không còn cha mẹ làm chỗ dựa nữa, thật ra còn là thứ gì.

Đương nhiên, hắn cũng minh bạch, càng trọng yếu hơn là bởi vì tình trạng được gọi là trời sinh Không tướng của hắn, mọi người đều nhận định rằng hắn không hề có chút tiềm lực nào, cho nên sẽ khinh thị hắn.

"Không có người nào sẽ thuận buồm xuôi gió, ẩn nhẫn một cách thích hợp cũng không có mất mặt." Khương Thanh Nga khuyên giải.

Lý Lạc gật đầu, nói: "Trải qua chuyện hôm nay, ta xem như đã biết rõ Lạc Lam phủ chúng ta hiện tại gặp phải phiền toái cỡ nào, trong hai năm qua, thực sự đã làm khó Thanh Nga tỷ rồi."

Lúc trước, Lạc Lam phủ quật khởi rất nhanh, nhưng nguyên nhân chính là bởi vì như thế, nền móng mới sẽ bấp bênh như vậy, điều này khiến cho khi hai người sáng lập Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam mất tích, tòa tháp này này liền trở nên không còn vững chắc.

Nếu như không phải có Khương Thanh Nga trong hai năm qua dốc hết toàn lực ổn định nhân tâm, sợ rằng đến bây giờ không chỉ là một mình Bùi Hạo nảy sinh tâm tư khác.

Khương Thanh Nga ngồi xuống ở bên cạnh, đôi chân thon dài trắng nõn ưu nhã gác lên nhau, nói: "Lời Bùi Hạo nói lúc trước, ngươi không cần quá để ở trong lòng, ta sẽ trừng trị hắn, chỉ là cần có một ít thời gian."

Khi nói chuyện thì trong đôi con mắt màu vàng kim thuần khiết kia lướt qua nhàn nhạt sát ý.

"Ngươi đã từng có thỏa thuận với ta, ta đương nhiên sẽ tại khi hoàn thành thỏa thuận, đem Lạc Lam phủ này hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao lại cho ngươi."

"Cho nên sự việc trong Lạc Lam phủ, ngươi tạm thời không cần đau đầu. Hiện tại, chuyện ngươi càng phải cần suy nghĩ tới hơn... chính là lần thi Đại khảo của Nam Phong học phủ vào tháng sau, nếu là ngươi vào không được Thánh Huyền Tinh học phủ, tất cả thỏa thuận liền sẽ trở thành vô hiệu." Đôi môi đỏ mọng của Khương Thanh Nga nhẹ nhàng nói ra.

Ngay sau đó, nàng chợt dừng một chút, hơi hơi nghiêng đầu hướng về phía Lý Lạc cười nhẹ rồi nói tiếp: "Tuy nhiên, nếu như ngươi cảm thấy khả năng không lớn thì, ngay bây giờ nói một tiếng với ta, ta có thể xem như những thỏa thuận đó là những lời nói trong lúc ngươi nhất thời xúc động."

Lý Lạc nháy nháy mắt, sau đó đưa bàn tay ra, nói: "Đưa tay ngươi cho ta."

Khương Thanh Nga nhìn bàn tay duỗi đến trước mặt mình, hơi hơi ngẩn người, nếu là người khác làm như thế với nàng, có lẽ nàng sẽ một kiếm chém tới, nhưng mà đối với Lý Lạc thì... Quan hệ giữa hai người dù sao rất đặc thù.

Vì vậy, cuối cùng nàng thần sắc không dao động vươn ngọc thủ ra, đặt ở trong lòng bàn tay Lý Lạc.

Lý Lạc chậm rãi cầm lấy bàn tay ngọc ngà kia, cảm giác mềm mại khiến cho lòng người rung động, hơn nữa có lẽ là bởi vì trên người Khương Thanh Nga có Quang Minh tướng, làn da của nàng có vẻ càng thêm óng ánh tuyết trắng, giống như mỹ ngọc, khiến người yêu thích không buông tay.

Lý Lạc cố kìm nén ý muốn vuốt ve bàn tay ngọc kia, sau đó điều khiển một luồng Tướng lực cực kỳ yếu ớt, từ trong lòng bàn tay tuôn ra.

Thần sắc Khương Thanh Nga vốn đang bình tĩnh, nhưng khi luồng Tướng lực yếu ớt kia vọt tới thì vẻ mặt nàng lập tức trở nên nghiêm túc.

Năm ngón tay thon dài chụp ngược lại, trực tiếp nắm lấy bàn tay Lý Lạc, một luồng tri giác tràn vào trong cơ thể Lý Lạc, sau cùng, nàng phát hiện thấy được trong Tướng cung vốn trống không kia của Lý Lạc, bây giờ nhưng là tỏa ra sắc màu xanh lam rực rỡ.

Khương Thanh Nga có phần chấn động nhìn khuôn mặt Lý Lạc đang mang theo mỉm cười, một lát sau mới hỏi: "Đây là... Thủy tướng?"

"Ngươi đã có Tướng rồi? !"

Phải sau một lúc lâu, Khương Thanh Nga mới chậm rãi buông bàn tay ra, nói: "Là đồ vật mà sư phụ sư nương lưu lại giải quyết giúp ngươi?"

Lý Lạc gật đầu.

Khương Thanh Nga thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhỏ nhẹ nói: "Đây thực sự là một tin tức tốt nhất trong ngày hôm nay."

"Đạo Thủy tướng này của ngươi, hình như phẩm giai không cao lắm, nhưng có một loại cảm giác tinh thuần đặc biệt, có lẽ là bởi vì sư phụ sư nương để lại cho ngươi một số thiên tài địa bảo làm tạo ra."

"Tuy nhiên, không quản như thế nào, đây là một khởi đầu rất tốt."

Có thể nhận ra được, lúc này, tâm tình Khương Thanh Nga rất tốt, hai hàng lông mày hơi có vẻ sắc bén hơi hơi giãn ra.

Sau cùng, còn mở lời vui đùa với Lý Lạc: "Chúc mừng ngươi, khoảng cách tới mục tiêu giải trừ hôn ước với ta đã gần thêm một bước nhỏ rồi."

Lý Lạc bất đắc dĩ cười cười, ngay lập tức lại chuyển sang trầm mặc, nói: "Ngươi cảm thấy, lời hắn nói có liên quan đến cha mẹ ta lúc trước có mức độ tin cậy thế nào?"

Đôi lông mi thon dài của Khương Thanh Nga nhẹ nhàng chớp chớp, bình tĩnh nói: "Tuy rằng ta không biết hắn từ nơi nào lấy được một ít tin tức, nhưng mà ta là cảm thấy, loại người thiển cận như hắn, làm sao có khả năng biết được sự cường đại của sư phụ sư nương."

"Mặc dù hai người họ bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà tạm thời bị vây khốn, nhưng ta tin tưởng, bọn họ tất nhiên sẽ bình an vô sự."

Lý Lạc nghe vậy, cũng thong thả dùng sức gật gật đầu.

"Ta cũng cảm thấy như thế."

Khương Thanh Nga đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, lúc này có ánh nắng rơi vãi chiếu xuống, chiếu lên thân thể lả lướt với những đường cong quyến rũ của nàng, ánh sáng thay đổi theo dự chuyển động của những đường cong thân thể, khiến cho tim người đập thình thịch.

"Ngày mai ta sẽ trở về Vương thành, nếu như ngươi có bất cứ nhu cầu gì, có thể trực tiếp nói cho Thái Vi tỷ biết, nàng sẽ dừng lại một đoạn thời gian tại Thiên Thục quận, hỗ trợ trông nom các phương sản nghiệp của Lạc Lam phủ tại nơi này."

Sau khi dặn dò xong một ít việc, Khương Thanh Nga quay đầu lại, nàng đứng nghiêng dùng một bên mặt nhìn Lý Lạc, ánh nắng mặt trời chiếu rọi ra hình dáng hoàn mỹ cảu nàng.

Một đôi con mắt màu vàng kim kia, tại dưới đáy mắt cũng là tỏa sáng rực rỡ, khiến ánh mắt người khác bị hãm sâu vào trong đó, khó mà quên được.

"Cho nên... Lý Lạc, hi vọng lần tới gặp lại ngươi, là tại trong Thánh Huyền Tinh học phủ."

Nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK