Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đuổi Ngu Lãng đi, Lý Lạc cầm phần tư liệu này trở vào phòng, sau đó bắt đầu từ trang đầu tiên mở ra chậm rãi nhìn xem.

Tuy nhiên, dần dần theo thông tin đọc được, thần sắc hắn trở nên chăm chú hơn một ít, bởi vì hắn phát hiện trong này có rất nhiều tin tức, thật sự là rất có dữ liệu.

Xem ra đối với việc này, Ngu Lãng thật sự bỏ ra khá nhiều công sức, cũng không phải là lời vô căn cứ để lừa người.

Đương nhiên, không bao gồm nội dung về Lý Lạc hắn, trong pần nội dung đó, ngoại trừ thông tin tướng mạo tuấn tú mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể phủ nhận ra, về những nội dung khác, Lý Lạc đều không thừa nhận.

Vào lúc này, sự chú ý của Lý Lạc bị phần nội dung suy đoán về mười người đứng đầu Đại khảo thu hút.

Xếp hạng một, Nam Phong học phủ, Lữ Thanh Nhi, Thượng Thất phẩm Băng tướng, hư hư thực thực Cửu ấn cảnh, nữ nhân này vừa có thực lực vừa có sắc đẹp, tại trong Nam Phong học phủ chưa bại lần nào.

Xếp hạng hai, Đông Uyên học phủ, Sư Không, Thượng Thất phẩm Lôi tướng, hư hư thực thực Cửu ấn cảnh, người này có thể nói là người duy nhất có thể tạo thành uy hiếp đối với Lữ Thanh Nhi, có xác suất đoạt được đệ nhất Đại khảo.

Xếp hạng ba, Thần Hi học phủ, Hạng Lương, Hạ Thất phẩm Hỏa tướng, thực lực Bát ấn, người này là học viên hàng đầu mà Thần Hi học phủ đầu tư nguồn tài nguyên rất lớn để bồi dưỡng ra, thực lực không thể khinh thường.

Xếp thứ tư, Nam Phong học phủ, Tống Vân Phong, Hạ Thất phẩm Xích Điêu tướng, thực lực Bát ấn, tại trong đợt sơ tuyển của Nam Phong học phủ, chiến tích của hắn gần như toàn thắng, trận thua duy nhất là thua Lữ Thanh Nhi, còn có một trận hòa, người khởi xướng là Nam Phong học phủ Lý Lạc.

Xếp thứ năm, Tịch Quang học phủ, Trì Tô, Hạ Thất phẩm Linh Độc đằng tướng, thực lực Bát ấn.

Xếp thứ sáu, Trung Dương học phủ, Tông Phú, Hạ Thất phẩm Thủy tướng, thực lực Bát ấn.

Xếp thứ bảy...

Lý Lạc tỉ mỉ xem hết phần nội dung này, rồi sau đó nhịn không được cất tiếng sách sách khen ngợi, không xem không biết, xem qua mới biết được trong Thiên Thục quận này vậy mà cũng là tàng long ngọa hổ. Tuy nhiên, suy nghĩ lại thì cũng bình thường, tuy rằng nền tảng của những học phủ khác trong Thiên Thục quận không thâm hậu bằng Nam Phong học phủ, nhưng bọn họ cũng có thực lực bồi dưỡng ra được một vị trụ cột, nếu như một ngày đó bất ngờ mèo mù được được chuột chết, không chừng lại đột nhiên đoạt được một cái đệ nhất Đại khảo, như vậy thì danh tiếng của học phủ sẽ trực tiếp tăng vọt, đầu tư gì đó đều sẽ kiếm lại trở về.

Mà sau khi xem xong những thông tin này, Lý Lạc phát hiện thấy những kẻ có ưu thế cạnh tranh tóp mười này, gần như đều có thực lực Bát ấn trở lên, hiển nhiên đều không phải kẻ yếu.

"Xem ra muốn tiến vào tóp mười, độ khó không nhỏ a."

Lý Lạc xoa xoa cằm, hiện tại, thực lực của hắn là Thất ấn, so với những kẻ có khả năng cạnh tranh tóp mười kia hiển nhiên là yếu hơn một chút, nhưng mà bởi vì Thủy Quang tướng điểm đặc biệt, nếu thật sự thi đấu với nhau, đối phương chưa chắc sẽ có bao nhiêu ưu thế.

Nếu như bây giờ hắn gặp lại Tống Vân Phong, thì không cần phải giống như lần tỷ thí lúc trước, kéo dài thời gian để kết thúc với thế hòa.

Mà hiển nhiên, trong nhóm tóp mười, Lữ Thanh Nhi và Sư Không là một cấp riêng, hai người này chính là thực lực Cửu ấn, bản thân nắm giữ Tướng thuật cũng tương đối thành thạo, cho nên bọn họ thật sự là có xác suất lớn nhất đoạt được đệ nhất.

Nhưng mà đối với việc đoạt được đệ nhất, Lý Lạc tạm thời không có quá lớn hứng thú, vì sao? Bởi vì thực lực rất không cho phép a.

Tuy rằng hắn có Lục phẩm "Thủy Quang tướng", nhưng Lữ Thanh Nhi và Sư Không cũng là có Thượng Thất phẩm Tướng, bối cảnh của hai người không tầm thường, có được tài nguyên sẽ không kém hơn Thiếu phủ chủ hắn đây, cho nên, nếu thật sự cho rằng có thể thoải mái vượt cấp đánh thắng họ thì không khỏi cũng quá không coi đối phương là người.

Dù sao hắn cũng không phải Khương Thanh Nga, trực tiếp dùng Cửu phẩm Quang Minh tướng áp đảo tất cả, khiến người ta ngay cả dũng khí đấu với nàng cũng không có.

Lúc trước, tên Bùi Hạo kia tìm đến gây sự, rõ ràng là Địa Sát tướng hậu kỳ, nhưng khi đối diện với Khương Thanh Nga vốn chỉ là sơ kỳ lại không lấy được chút điểm lợi nào, từ đó có thể thấy được sự mạnh mẽ và bá đạo của Cửu phẩm Quang Minh tướng.

Vì vậy, mục tiêu của Lý Lạc hiện nay chính là lăn lộn kiếm cái vị trí tóp mười Đại khảo, có được một cái chỉ tiêu trúng tuyển thì rất tốt rồi, về phần vị trí đệ nhất đó, hắn thật sự không có nhiều hứng thú, dù sao cũng quá chói mắt, dễ dàng rước lấy ham muốn. Sau khi đã trải qua những chuyện trước đây, Lý Lạc cảm thấy, làm người hẳn nên phát triển kín đáo, ổn định không gợn sóng mới tốt.

Nếu như điều kiện cho phép, Lý Lạc càng muốn trước tiên âm thầm hoàn thành một cái mục tiêu nhỏ, đó chính là bước vào Phong Hầu cảnh, để ổn định cho cái mạng nhỏ của mình đã.

Dù sao, năm năm thọ mệnh còn lại kia, thực sự là một con dao sắc lơ lửng treo ở trên đầu, khiến cho người ta khó sống bình an a, luôn luôn ăn ngủ kkông yên.

Trong lúc Lý Lạc đang chìm đắm suy tư với phần tài liệu Đại khảo do Ngu Lãng biên soạn, sắc trời dần dần tối sầm xuống, Triệu Khoát dự định đi ra ngoài kiếm gì đó để ăn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chăm chú, nghiêm túc của hắn thì không cất lời quấy rầy, tự mình nhẹ nhàng đi ra ngoài, dự định sau đó đóng gói chút đồ ăn đem về cho Lý Lạc.

"Bản thông tin này được biên soạn rất toàn diện, không ít nội dung có giá trị."

Sau khi xem hết toàn bộ nội dung của bản tài liệu này, Lý Lạc nhịn không được lần nữa cất lời khen, chí ít thì sau khi xem xong, hắn đều đã có một ít lý giải sơ bộ về những học viên hàng đầu của các học phủ.

Hơn nữa, sau khi xem xong, hắn cảm thấy tên Ngu Lãng cà lơ phất phơ kia có khả năng đúng là cố ý không đem một ít tư liệu về hắn viết ra, tránh bị người nhằm vào, nếu không thì với thông tin mà gã biết được, sẽ không đến mức viết nội dung về hắn mơ hồ và có vẻ lừa bịp như thế.

"Trái lại đã trách lầm tên phóng đãng đó rồi."

Lý Lạc thì thầm, ngay sau đó hắn nghe thấy trong bụng mình rột rột kêu vang, lúc này mới bừng tỉnh phát hiện thấy sắc trời đã tối đen.

"Tại sao tên Triệu Khoát kia còn chưa trở về, muốn để ta chết đói nhằm độc chiếm gian ký túc xá này sao?" Lý Lạc nghi hoặc, hỏi.

Tại trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, cửa phòng đột nhiên bị đập vang, giọng của Ngu Lãng từ bên ngoài truyền vào: "Lý Lạc, bằng hữu Triệu Khoát kia của ngươi bị người chặn đường rồi."

Lý Lạc mở cửa phòng ra, cau mày hỏi: "Ngươi nói gì?"

Đứng ở ngoài cửa, Ngu Lãng nhún nhún vai, nói: "Tên kia hình như nảy sinh xung đột với người của Trung Dương học phủ, đầu lĩnh của đối phương là Tông Phú a, ngươi đọc qua tài liệu Đại khảo của ta thì hẳn biết rõ hắn."

"Người của Trung Dương học phủ? Bọn họ muốn làm gì?" Lý Lạc kinh ngạc, hỏi.

"Ngay cả Tông Phú cũng lộ diện, nếu như nói là vì nhằm vào Triệu Khoát thì ta nghĩ hơn phân nửa là ngươi sẽ không tin tưởng." Ngu Lãng phân tích.

"Là nhắm vào ta?" Lý Lạc như có đăm chiêu, nói.

"Đại khái là muốn tìm hiểu rõ nền tảng của ngươi đi." Ngu Lãng nói ra.

"Ta đã kín tiếng đến như thế, mà vẫn còn tìm ta?" Lý Lạc rất không biết nói gì, tên Tông Phú kia dù sao cũng là người cạnh tranh mạnh mẽ vị trí trước mười, tại sao lại đi theo dõi hắn.

"Xem ra là một nhân vật cẩn thận, phù hợp với tính cách của hắn." Ngu Lãng tràn đầy đồng cảm, Lý Lạc đích xác rất kín tiếng, chiến tích nổi bật duy nhất chính là dựa vào quy tắc tỷ thí để bức hòa với Tống Vân Phong mà thôi.

"Khi dễ huynh đệ của ta, không quản hắn là ai, đều không thể nhịn!" Lý Lạc giận dữ nói ra, sau đó trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Ngu Lãng gãi gãi đầu, ngươi nói như vậy, chẳng phải là giúp người ta thỏa mãn ước nguyện sao?

...

Phía Tây Bạch Linh viên, trong đám người đông đúc, có không ít người dừng bước tại chỗ, gây ra tắc nghẽn.

Mà ở trong đám người, mấy tên học viên Trung Dương học phủ đang vây quanh Triệu Khoát, tranh cãi nổ ra, xung quanh có không ít người đang đứng xem trò vui.

"Chuyện gì vậy?"

"Nghe nói người kia của Nam Phong học phủ đùa giỡn một tiểu học muội của Trung Dương học phủ người ta."

"Kiêu ngạo như thế sao? Tiểu học muội đâu?"

"Đó sao, ách, nhan sắc... Bình thường như vậy, người của Nam Phong học phủ lẽ nào bụng đói ăn quàng đến mức đó sao?"

"..."

Tại trong rất nhiều âm thanh nói cười, Triệu Khoát càng thêm không kiên nhẫn được, lửa giận trào dâng trong mắt gã, rồi sau đó lập tức đột nhiên đẩy ra mấy người ngăn cản trước mặt, cất bước chạy đi.

Nhưng mà mới cất bược chạy, gã đột nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ từ phía sau vọt tới, một cái bàn tay có phần lạnh lẽo ấn tại trên lưng gã, lực lượng nhấp nhả trong lòng bàn tay khiến cho Triệu Khoát cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích.

Gã quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên gầy yếu khuôn mặt nhã nhặn xuất hiện ở phía sau, cả giận hỏi: "Các ngươi muốn gì?"

Tông Phú nghe vậy, mỉm cười nói: "Huynh đệ, sự việc còn chưa có xong a. Chuyện hôm nay, ngươi dù sao cũng phải để cho một người có tiếng nói trong Nam Phong học phủ đi ra giải quyết đã nha?"

"Các ngươi muốn lừa ta?" Triệu Khoát trầm giọng hỏi.

Tông Phú cười nói: "Nếu như Nam Phong học phủ không đến một người có đủ mặt mũi, sau cùng chỉ sợ cũng chỉ có thể chỉnh đốn ngươi một trận, tìm lại công lý cho tiểu học muội của chúng ta a."

"Đánh rắm, nàng ta còn to khỏe hơn cả lão tử, ta sẽ đi đùa giỡn với nàng ta sao?" Triệu Khoát cả giận nói.

Tông Phú không để ý tới, chỉ vững vàng chế trụ gã, tùy ý để cho người xem náo nhiệt ở xung quanh càng ngày càng nhiều.

Song phương cãi cọ mắng nhau một hồi, đột nhiên đám người có chút rối loạn, sau đó con mắt Tông Phú liền sáng lên, trông thấy Lý Lạc đi ra.

"Quả nhiên tới rồi."

Tông Phú trong lòng mừng thầm, chỉ cần Lý Lạc hiện thân, hôm nay nói như thế nào cũng phải moi cho ra nền tảng của hắn, để nhìn xem đến tột cùng là có bản lĩnh thật sự gì, hay là chỉ có được túi da.

Nhưng mà, còn chưa đợi cho sự vui mừng trong lòng lan tỏa ra khắp, liền thấy Lý Lạc quay đầu lại gọi to về phía sau: "Giám sát đạo sư, nơi đây, chính là tên gia hỏa này làm trái quy định, tự mình đánh nhau, nhanh chóng bắt hắn lại, tước đoạt tư cách tham gia Đại khảo của hắn đi."

Nét tươi cười trên khuôn mặt Tông Phú cứng lại, sau đó hắn liền trông thấy phía sau Lý Lạc có một người đạo sư mặc y phục giám sát, mặt không biểu tình tiến tới đây.

"Mẹ nó."

Vốn nhã nhặn, lúc này Tông Phú trực tiếp bật ra một tiếng mắng, hắn không nghĩ tới vị Thiếu phủ chủ Lạc Lam phủ này chơi kiểu hoang dã như thế, hai ngày này, trong Bạch Linh viên, việc học viên giữa các đại học phủ tranh đấu với nhau chẳng phải chuyện lạ lùng gì, nhưng mọi người đều dựa theo quy củ bất thành văn tự mình giải quyết, đã có ai gặp qua loại người động một chút liền đi méc với lão sư như thế này chứ?

Có còn muốn thể diện hay không?

Tên Thiếu phủ chủ này, không làm theo thông lệ chút nào a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK