Mục lục
Vạn Tướng Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức Nhất và Nhị viện sắp sửa tranh đoạt năm cái Kim diệp gần như chỉ trong chốc lát liền lan truyền ra khắp toàn bộ học phủ, trong lúc nhất thời, trên cây Tướng lực giống như tòa nhà cao tầng này như liền kín người hết chỗ, học viên của các viện trong Nam Phong học phủ dồn dập chạy tới tiếp tham gia náo nhiệt.

Nam Phong học phủ tổng cộng có bốn viện, trong đó Nhất viện là tinh anh, Nhị viện xem như là đội dự bị, mà với Tam viện và Tứ viện, nói là để góp cho đủ số thì có hơi quá mức, nhưng đích xác so về trình độ thì tương đối kém.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, bệ tu luyện Kim diệp trên Tướng lực thụ xem như là thứ có thể nhìn mà không thể tiếp cận, bây giờ có thể nhìn thấy Nhất viện và Nhị viện tranh đoạt với nhau, trái lại cũng là một màn kịch hay khó có được.

Tuy rằng gần như không có người nào cảm thấy Nhị viện thật sự có thể thắng được Nhất viện.

Tại phía đông trên cây Tướng lực, có một vùng do các cành cây thô to như cự mãng đan xen với nhau, hình thành một cái mộc đài vời chiều dài chiều rộng chừng mấy chục thước, lúc trước, nơi đây được một số học viên sau khi kết thúc tu luyện thì dùng nó làm sân bãi tỷ thí.

Mà vào lúc này, xung quanh cái sân này đã kín người hết chỗ.

Nhất viện, Nhị viện, mỗi viện chiếm một bên, tuy nhiên bầu không khí hai bên thì không giống nhau, phía bên Nhất viện, đại đa số học viên đều là mặt mày tươi cười, rõ ràng cũng không có thật sự quá đặt nặng trận tỷ thí này, điều này cũng rất bình thường, trận tỷ thí này có hạn chế về đẳng cấp Tướng lực, tại trong Nhất viện, đẳng cấp Tướng lực Lục ấn là không thể chen chân được vào trước mười.

Điều này nói rõ những người thực sự lợi hại của Nhất viện sẽ không xuất thủ.

Mà so sánh với sự vui vẻ thong dong của Nhất viện, bầu không khí bên Nhị viện lại là xen lẫn giữa sự xúc động phẫn nộ và sự thấp thỏm, dù sao đều cùng học trong một cái học phủ, đối với sự mạnh mẽ của Nhất viện, bọn họ xem như đều hiểu rõ, cho nên, nếu như nói Nhị viện bọn họ có khả năng lớn thắng được loại tỷ thí này thì e rằng ngay chính bản thân bọn họ cũng rất không tin, trước mắt chỉ hy vọng không để thua quá khó xem là được rồi.

"Thực sự là nhàm chán, loại tỷ thí này chẳng có gì thú vị." Trên khán đài, Đế Pháp Tình duỗi người vặn eo một cái, đồng phục làm nổi bật lên đường cong cơ thể, ngay cả một ít thiếu nữ ở xung quanh cũng lộ ra ánh mắt lộ cực kỳ hâm mộ, mà một ít thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh thì sắc mặt mơ hồ nóng lên.

Đế Pháp Tình này có thể trở thành một đóa kim hoa của Nam Phong học phủ, hiển nhiên là có lý do a.

"Cũng có thể giết được một ít thời gian a." Có một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên tại bên cạnh, Đế Pháp Tình nghiêng đầu nhìn, liền trông thấy được Lữ Thanh Nhi với làn tóc dài bồng bềnh, dáng vẻ cực kỳ mỹ lệ quyến rũ, thanh cao thoát tục.

"Thanh nhi tỷ." Đôi mắt đẹp của Đế Pháp Tình sáng lên, vội vàng bắt chuyện chào hỏi, tại trong Nam Phong học phủ, danh tiếng của Lữ Thanh Nhi nổi trội hơn cô ta rất nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là, nàng không những chỉ có vẻ ngoài, thực lực của nàng càng là vững vàng trấn áp rất nhiều người xuất sắc trong Nhất viện.

Rõ rõ ràng ràng là một bảng hiệu vàng của Nam Phong học phủ.

Nếu như không phải có viên châu ngọc Khương Thanh Nga trước đó quá mức sáng chói, thì mọi người đều cảm thấy, Lữ Thanh Nhi sẽ trở thành truyền thuyết cảu Nam Phong học phủ.

Cho nên, nếu nói đối tượng mà Đế Pháp Tình sùng bái nhất là Khương Thanh Nga, vậy thì thứ nhì chính là Lữ Thanh Nhi.

Hai nữ là người có dung nhan, khí chất xuất chúng nhất Nam Phong học phủ hiện tại, bây giờ đứng chung với nhau, lập tức trở thành một bức phong cảnh tuyệt đẹp, sau đó liền chậm rãi thu hút những người khác tới đây.

"Thanh nhi tỷ không phải bình thường không thích tham gia những chuyện náo nhiệt như thế này sao?" Đế Pháp Tình có phần tò mò cất lời hỏi.

Lữ Thanh Nhi cười nhẹ nhàng, nói: "Thuận tiện tới nhìn xem."

Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm về phía bên Nhị viện, nói: "Các ngươi nói thử xem Nhị viện sẽ phái ra ba người nào?"

Đế Pháp Tình chẳng hề để ý, đáp: "Đến hiện tại, Nhị viện cũng chỉ có Triệu Khoát và Viên Thu là đạt đến Lục ấn cảnh, đều là vừa mới tăng lên không bao lâu."

"Vị thứ ba thì sao?" Lữ Thanh Nhi hỏi.

Đế Pháp Tình dừng một chút, ở một bên có người cười nói tiếp lời: "Hơn phân nửa sẽ là Lý Lạc đi, tuy rằng hắn Không tướng, nhưng tại trên phương diện tu hành Tướng thuật thì vẫn là cực có thiên phú, cũng miễn cưỡng xem như có thể giao thủ với người Ngũ ấn cảnh."

Với việc Lữ Thanh Nhi tới xem chiến, một đám học viên hàng đầu của Nhất viện vốn không có hứng thú gì đối với loại tỷ thí này, cũng dần dần tiến tới đây, lúc này cất lời chính là một thiếu niên vóc người cao, khuôn mặt anh tuấn.

Đế Pháp Tình nhìn gã một cái, hài hước nói: "Tống Vân Phong, ngươi vậy mà cũng chạy tới đây xem náo nhiệt sao? Thực sự là Túy Ông không phải say vì rượu a."

Tống Vân Phong này tại trong Nam Phong học phủ cũng là người có danh tiếng cực kỳ vang dội, luận về thực lực, gã gần với Lữ Thanh Nhi, mặt khác, gã còn xuất thân từ Tống gia, bối cảnh cũng không yếu.

Mà tại trong Nam Phong học phủ này, chuyện Tống Vân Phong yêu thích Lữ Thanh Nhi cũng không tính là bí mật, dù sao gã cũng không có cố ý giấu giếm.

Đối diện với lời trêu chọc của Đế Pháp Tình, Tống Vân Phong hiện ra nụ cười ôn hòa, cũng không có phản bác, trái lại chuyển ánh mắt dừng lại tại trên khuôn mặt Lữ Thanh Nhi.

Đối diện với ánh mắt trực tiếp mà nồng nàn này của gã, thần sắc Lữ Thanh Nhi không chút gợn sóng, giống như không nghe thấy, chỉ dùng nét tươi cười nhẹ nhàng và lễ phép để đáp lại.

Đế Pháp Tình nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Thanh Nhi thì lập tức quay trở lại đề tài: "Nếu Nhị viện thật sự phái Lý Lạc ra sân, vậy chính là tự rước lấy nhục rồi, dù sao ba gã Lục ấn mà phía bên Nhất viện chúng ta phái ra, tất nhiên sẽ là người xuất sắc trong những người Lục ấn."

Tống Vân Phong cười cười, nói trúng vào điểm mấu chốt: "Ngươi thật sự cho rằng Nhị viện là có mong muốn thắng trận đó sao? Đơn giản chỉ là ra sân cho đủ mà thôi."

"Trái lại cũng cũng." Đế Pháp Tình cười nói.

Ánh mắt Lữ Thanh Nhi nhìn chăm chú vào trong sân, nàng nhìn thân ảnh Lý Lạc, không biết vì sao, nàng cảm thấy hôm nay hình như Lý Lạc có phần không như trước.

Vì vậy nàng hơi hơi cười cười, nói: "Ta cảm thấy... Không nhất định vậy a."

Nàng vừa nói ra lời này, lập tức làm cho Đế Pháp Tình, Tống Vân Phong cùng với những học viên xuất sắc khác của Nhất viện có chút kinh ngạc.

Theo tầm mắt của Lữ Thanh Nhi, Tống Vân Phong cũng nhìn thấy Lý Lạc, mà nét tươi cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt Lữ Thanh Nhi lại khiến cho trong lòng gã có phần khó chịu.

"Thanh Nhi, bây giờ cũng không phải là trước đây a." Tống Vân Phong cười nói, có ý ám chỉ.

Lữ Thanh Nhi nghe vậy, không có trả lời, chỉ cười cười từ chối cho ý kiến. Thấy nàng chỉ tươi cười như vậy, không biết vì sao, trong lòng Tống Vân Phong có phần nổi giận, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lý Lạc cũng trở nên lãnh lẽo hơn một ít.

Tên chết tiệt này, rõ ràng đã rơi vào trong bùn nhão rồi, vì sao vẫn còn âm hồn không tiêu tan như thế chứ.

...

Theo bầu không khí trên sân không ngừng dâng trào, sau cùng phí bên Nhị viện có người đi ra, không ngoài dự đoán chính là Lý Lạc, Triệu Khoát và Viên Thu.

Mà phía bên Nhất viện, cũng đi ra ba người.

Người ở giữa chính là người vừa rồi đã xuất hiện, Bối Côn, hai người khác cũng là hai vị Lục ấn cảnh tương đối nổi danh trong Nhất viện.

"Lý Lạc, lúc này ngươi dự định làm thế nào bây giờ? Tiếp tục dùng chiêu uy hiếp vừa rồi sao?" Ánh mắt Bối Côn nhìn chằm chằm Lý Lạc, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.

Lúc trước là gã dẫn người tới cố ý gây sự với Lý Lạc. Lý Lạc dùng chiêu gọi người ngoài tới để phản kích, việc này kỳ thực cũng không thể nói là hắn không thuân quy tắc, nhưng bây giờ là tỷ thí chính thức, nếu như Lý Lạc còn muốn dùng phương thức này để uy hiếp, vậy thì thật sự sẽ phải làm trò cười cho thiên hạ, thậm chí ngay cả học phủ cũng sẽ nghiêm phạt hắn.

Lý Lạc không đáp lời gã, mà phất phất tay nói với Triệu Khoát, Viên Thu: "Ta ra sân trước đây."

Triệu Khoát vội vàng nói: "Cẩn thận một chút, chống không được thì nhanh chóng chịu thua đi, khuôn mặt ngươi tuấn tú vậy, nếu bị đánh hỏng là tổn thất rất lớn a."

Lý Lạc giơ ngón tay cái lên: "Hảo huynh đệ, có ánh mắt."

Viên Thu chỉ khe khẽ thở dài, dáng vẻ mặt ủ mày chau, hiển nhiên cũng là không có lòng tin gì đối với trận tỷ thí sắp tới.

Tại trong ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, Lý Lạc đi vào trong sân, sau đó thuận tay từ trên giá vũ khí rút ra một cây thiết côn. Hắn tùy ý kéo đi, thiết côn ma sát với mặt sân phát ra âm thanh khó chịu.

Mà tại ngoài sân, đông đảo ánh mắt nhìn thấy Lý Lạc vào sân trước tiên thì cũng mơ hồ vang lên một hồi ầm ĩ.

"Nhị viện vậy mà lại để cho Lý Lạc đánh trận đầu..."

"Đây là định dùng hắn làm pháo hôi a."

"Ha ha, cũng thật thú vị, từ Nhất viện bị đá đi ra, bây giờ Lý Lạc lại tới đánh Nhất viện... Nếu như hắn đánh thắng, vậy thì thật sự rất thú vị nha."

"Suy nghĩ gì vậy chứ... Hắn trời sinh Không tướng, dù cho Tướng thuật có tinh xảo cỡ nào thì cũng rất khó đánh thắng Lục ấn cảnh a."

"Ha ha, chỉ đùa một chút, làm cho bầu không khí sinh động lê a."

"..."

Lý Lạc xuất hiện liền làm cho rất nhiều học viên nảy sinh một ít hứng thú, dù sao tại trong Nam Phong học phủ này, Lý Lạc cũng tương đương với một cái truyền thuyết kỳ lạ...

Hơn nữa, quan trọng nhất là, nghe nói một tuần lễ trước, Khương Thanh Nga học tỷ cũng trở về Nam Phong thành một chuyến, hơn nữa còn tới cổng học phủ đón Lý Lạc cùng về, việc này quả thực khiến cho người khác ước ao đố kị.

Tại trong loại tâm tình này, rất nhiều người là muốn nhìn thấy hôm nay Lý Lạc bị đánh cho một trận...

Bối Côn khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm mà nhìn Lý Lạc, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía hai người khác, nói: "Lưu Dương, ngươi đi ra chơi đùa với hắn đi."

Tuy rằng gã rất muốn trực tiếp đánh cho Lý Lạc một trận, nhưng gã cảm thấy vào sân kiểu thư thế này không đủ ngầu, cho nên dự định trước tiên để cho người khác ra sân làm nóng bầu không khí một đã.

Thiếu niên được xưng là Lưu Dương khá cao to, y nghe được lời Bối Côn nói, có phần bất mãn, trước mắt bao nhiêu người như vậy đang nhìn, đây chính là thời điểm đánh một trận thật tốt để gây ấn tượng, bảo y ra sân trước đánh với một tên pháo hôi, thực sự là có chút mất mặt.

"Ngươi chỉ cần một hai đòn giải quyết xong Lý Lạc, không phải liền có thể đánh với người sau đó sao? Nếu như ngươi có đủ năng lực, thì một hơi đánh bại hết cả ba người bọn họ." Bối Côn nói ra.

"Cũng phải."

Lúc này Lưu Dương mới gật đầu, y lấy một thanh thiết thương, sau đó hời hợt bước vào trong sân, hướng về phía Lý Lạc cười nói: "Lý Lạc, ngươi phải hạ thủ lưu tình a."

Trong lời nói rõ ràng thể hiện ra chút đùa cợt.

Lý Lạc cầm thiết côn, vẻ mặt không có thể hiện điều gì.

Mà lúc này, tại chỗ đài cao, lão Viện trưởng gật gật đầu, vì vậy Từ Sơn Nhạc và Lâm Phong, hai người phụ trách hai viện đồng thời hét lớn tuyên bố: "Bắt đầu!"

Khi mà tiếng hô vừa dứt, Lý Lạc và Lưu Dương gần như là cùng lúc lao đi.

Lưu Dương nhìn thân ảnh ở đối diện, nhịn không được cười, nói: "Tốc độ của ngươi... có chút..."

Bành!

Ngay tại khi tiếng y nói vừa mới dứt chữ ‘chút’ thì Lý Lạc ở phía trước đột nhiên điểm đầu ngón chân lên mặt sân, thân thể giống như phi ưng, vụt tăng tốc, trong chợp mắt, mơ hồ có tiếng gió rít sắc bén vang lên.

Tiếng cười trong miệng Lưu Dương chưa hoàn toàn truyền ra ngoài, trước mắt y chợt thấy lóe lên, thân ảnh Lý Lạc vậy mà lại trực tiếp là xuất hiện tại trước mặt y.

Theo sát thân ảnh Lý Lạc xông tới, còn có một vệt côn ảnh phá không, côn ảnh phát ra tiếng âm thanh xé gió rít lên, tốc độ cực nhanh, khiến cho Lưu Dương ngay cả một chút xíu thời gian phản ứng cũng không có, nhưng mà tại thời khắc then chốt, y vẫn theo phản xạ có điều kiện, vận chuyển một ít Tướng lực hộ tại trên lồng ngực.

Lý Lạc đột ngột tăng vọt tốc độ như vậy, tuy rằng khiến cho người kinh ngạc, nhưng dù sao hắn không có Tướng lực, lực công kích có hạn, chỉ cần y dùng Tướng lực ngăn cản lại, tiếp theo sau đó là có thể khiến cho Lý Lạc trả giá lớn.

Tại trong lúc trong lòng Lưu Dương có suy nghĩ như vậy, côn ảnh như hắc mãng kia đã điểm tới, đụng lên trên lồng ngực y.

Bùng!

Âm thanh trầm thấp khó chịu vang lên, tiếp sau đó, cơn đau đớn từ nơi lồng ngực Lưu Dương tràn lên, trong chốc lát này, trong lòng y trào dâng kinh hãi, bởi vì Tướng lực che chắn tại nơi lồng ngực vậy mà tại trong chớp mắt tiếp xúc với côn ảnh của Lý Lạc, thì lập tức giống như cành khô gỗ mục bị xé rách ra.

Cùng lúc đó, thân thể Lưu Dương bay ngược ra, nện mạnh tại bên ngoài sân thi đấu, còn vạch ra mấy mét dấu vết trên mặt sân.

Mà lúc này, ở bên ngoài sân thi đấu, rất nhiều tiếng cười đùa của đông đảo học viên còn chưa hoàn toàn kết thúc, sau đó âm thanh cứ như vậy mà ồi đột nhiên ngừng bặt, không còn tiếng nào.

Những học viên của Nhất viện sững sờ, ngây ngẩn nhìn Lưu Dương bay ra khỏi sân, sau đó vì đau đớn mà liên tục lăn lộn, trong mắt tràn đầy sự mờ mịt, không hiểu.

Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao bay đi ra ngoài, không phải là Lý Lạc?

Ánh mắt bọn họ có phần nghi hoặc, nhìn vào tron sân, lúc này, thiết côn trong tay Lý Lạc vẫn còn duy trì tư thế đánh thẳng côn ra, hắn nghênh đón những ánh mắt kia, nhìn về phía Lưu Dương, trên khuôn mặt tuấn tú đủ để khiến cho đối phương tự ti mặc cảm kia, hiện lên nét tươi cười xán lạn.

"Ngươi nói... ‘có chút’ gì chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK