Đường Trường Ninh ở phía Nam thành phố tương phản với cái tên của nó, bây giờ đương là lúc náo nhiệt nhất. Xe cộ đi lại không ngừng dưới những bảng đèn neon nhấp nháy đủ mọi sắc màu, người giữ cửa áo quần gọn ghẽ bước lên đón tiếp, cửa xe mở ra, tiếng nhạc lả lướt tiến vào tai, hút người ta đi vào nơi phồn hoa náo nhiệt ăn chơi trác táng này.
(*) Chữ Ninh (宁/níng): có nghĩa là yên tĩnh, an ninh
Cũng có thứ không được phù hợp, ví dụ như người đang ngồi thẳng tắp giữa ghế sô pha trong Hạc Đình ngay lúc này.
Toàn bộ các câu lạc bộ tư nhân nằm trên đường Trường Ninh gộp lại thì hai bàn tay đếm không hết, trong đó Hạc Đình không tính là nổi trội, được cái trang trí hiện đại, xa hoa tráng lệ nhưng không lố bịch, tới đây chơi chủ yếu là thanh niên trẻ trung.
Nên nhân viên nơi đây mới phơi phới xuân xanh biết bao, đêm nay quản lý mang một nhóm trai trẻ đi vào, bảo bọn họ xếp hàng đứng ngay ngắn,
lúc đó người đang ngồi trên ghế sô pha mới nhấc mí mắt lên, chịu cho họ một ánh mắt đàng hoàng.
Lúc nãy quản lý bị gọi vào, một cái nhìn người này cũng không bố thí.
“Đã gọi người tới, thưa Thời thiếu gia.” Quản lý sành sỏi thường thấy chuyện lớn lùi sang một bên, nụ cười không giảm, nói, “Ngài xem ở đây có người ngài muốn tìm hay không?”
Thanh niên trẻ tuổi được gọi là “Thời thiếu gia” không trả lời, vẫn ngồi, ánh mắt quét một vòng rồi thu lại, rũ mí mắt xuống, hai hàng mi đen dày tạo thành bóng râm. Dưới sóng mũi cao, là một đôi môi nhạt màu, môi trên hơi dày vểnh lên, đường cằm thon gọn nổi bật.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi không vừa người, cổ áo cùng cúc áo trên cùng ngang với yết hầu, tay áo nhăn nheo được gấp một vòng ở xương cổ tay, đập vào mắt là sắc da trắng lạnh, đến chỗ đốt ngón tay mới hơi đỏ. Giữa lòng bàn tay kẹp một khối cờ domino, gõ gõ góc tròn lên mặt bàn gỗ, phát ra tiếng vang nhẹ và quy luật.
Như đang cố gắng nhẫn nhịn sự không kiên nhẫn.
Có thể xuất hiện ở đây đều là người lõi đời, không đợi cậu mở miệng, mắt quản lý đảo tròn, chủ động nói: “Đây chính là bộ bài mà hôm qua Phó tổng chơi.”
Có lẽ là được câu này lấy lòng, tiếng gõ dừng lại, thanh niên ngồi trên ghế sô pha lại ngẩng đầu lên. Trong hai hàng nhân viên phục vụ có vài người to gan nhìn thẳng vào cậu, có điều chỉ trong giây lát, đã sợ hãi vội cúi thấp đầu.
Không phải tướng mạo Thời thiếu gia xấu xí đáng sợ, trái lại cậu ta đẹp đẽ vô cùng, nhưng giữa ngũ quan xinh đẹp như được tô vẽ nên kia lại lộ ra đôi mắt chìm trong băng giá, không mấy ai chịu được.
Đón ánh đèn, môi cậu mới có chút màu máu, giờ phút này chậm rãi khép mở, phun ra một câu ngắn gọn: “Nhìn người nào?”
Giọng nói cũng lạnh, giống như giọt nước sẽ ngưng kết khi nhiệt độ xuống 0°C.
Đám người phục vụ đứng đó tôi nhìn anh anh nhìn tôi, ánh mắt hoặc do dự hoặc xúi giục, cuối cùng quản lý đứng ra chỉ đạo, chọn mấy người tối hôm qua phục vụ trong phòng bao riêng này ra.
Vị đang ngồi hiển nhiên đã hết sạch kiên nhẫn, bỏ quân bài domino xuống đứng dậy, thân thể đang cuộn tròn duỗi ra, cao khoảng một mét
tám.
Chỉ là hơi gầy, vóc người mảnh dẻ, thậm chí quản lý đứng cạnh còn nhìn thấy hình dạng xương vai của cậu.
Trông giống kẻ lấy sắc hầu người —— dù nghĩ ngợi thô thiển là vậy, nhưng trên mặt quản lý vẫn giữ nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: “Tối hôm qua là mấy người này tới phục vụ thưa cậu.”
Vì phạm vi đã thu nhỏ, không bao lâu sau, mục tiêu đã lộ diện, bị thân ảnh đến gần dọa lui hai bước, lại bị chặn đường, dồn đến góc tường.
Thoáng ngước lên, một khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp so với tiêu chuẩn đàn ông đập vào mắt, nhân viên phục vụ mới đến chưa được hai tháng thoáng run rẩy, ngay sau đó vì tự thẹn kém người mà sắc mặt trắng bệch.
“Là cậu?” Đáy mắt tịch mịch không một gợn sóng, thanh niên xinh đẹp dùng giọng ra lệnh, “Ngẩng đầu.”
Sau khi thấy rõ gương mặt của nhân viên này, khóe môi người kia thả lỏng, cuối cùng cũng lộ vẻ đắc ý vì chiếm thế thượng phong.
Nhìn từ xa thì hình thể hao hao, lại gần thì trừ đôi mắt tròn kia ra, đâu còn chỗ nào tương tự?
Cảnh tượng giống như là đang giữa trận đấu, vì đối thủ quá yếu dứt khoát chọn bỏ cuộc, nên tự dưng người kia vui vẻ tao nhã hẳn lên, lúc ra về còn thảnh thơi xếp gọn gàng quân cờ domino lộn xộn trên bàn lại.
Tiếng bước chân dần đi xa, xì xào bàn tán sau cửa biến thành trò chuyện càn rỡ không thèm kiêng nể.
“Có gì đặc biệt hơn người, chỉ là chó hoang được nhà họ Thời nhặt về mà thôi.”
“Gọi cậu ta một tiếng Thời thiếu gia là tự coi mình là thiếu gia nhà họ Thời đấy à?”
“Đừng ganh tị, dù là con hoang nhưng trong người vẫn chảy dòng máu của Thời lão gia đấy.”
“Ai tị? Ăn mặc thì ra dáng lắm, nhưng chẳng che được sự chợ búa trên người đâu, không thì sao Phó tổng không vừa mắt cậu ta, chọn Tiểu Từ nhà mình, anh Trần nói xem đúng không?”
Quản lý được gọi là anh Trần cười không đáp, phất tay giải tán mọi người.
Nhân viên họ Từ kia bị dọa quá sợ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, lúc này vẫn phải dựa vào tường, thấy anh Trần muốn đi, vội đuổi theo: “Quản lý Trần.”
Trần Húc dừng chân, quay đầu lại, gò má của thiếu niên chưa đến đôi mươi ửng hồng: “Nếu lần sau, Phó, Phó tổng còn tìm tôi, tôi có nên…”
Chưa gì đã coi mình là đối tượng bị tranh đoạt, bắt đầu cân nhắc việc tự bảo vệ rồi.
Quản lý nghe thế phì cười một tiếng, như đang cười cậu ta mơ tưởng hão huyền.
“Chưa biết chừng Phó tổng sẽ không tới nữa, nói gì đến chuyện gọi cậu?” Trần Húc vỗ vỗ bả vai thiếu niên, “Giấu cho kỹ tiền boa của tối qua, thấy ổn thì cứ cầm đi, vị kia cũng không phải dễ trêu vào đâu.”
Nói đến người không dễ trêu vào, trong Phong thành lớn dường này, kẻ vô gia cư trong khu ổ chuột cũng có thể kể đôi điều về nhà họ Thời tiếng tăm lừng lẫy.
Thời mới bắt đầu xây dựng đất nước, gia tộc này dựa vào bối cảnh quân đội bắt đầu móc nối nhân mạch, chiếm cứ một vị trí đắc địa ở Phong thành, ngay sau khi ngành bất động sản manh nha trỗi dậy, quả quyết đầu tư toàn bộ tài sản của gia đình, chưa đến 10 năm đã vọt lên thành nhà giàu có nhất vùng, cũng chen một chân vào các lĩnh vực mới mẻ khác. Lúc bấy giờ nhà họ Thời đã phát triển thành xí nghiệp gia tộc khổng lồ có liên quan đến toàn bộ huyết mạch kinh tế của Phong thành.
Lẽ ra gia đình như vậy hẳn phải căn cơ vững chắc, con cháu đầy đàn, thường xuyên biểu diễn tiết mục tranh đoạt quyền thừa kế mà rất được dân chúng hoan nghênh. Nhưng nhân khẩu nhà họ Thời thưa thớt, lại được xưng tụng là gia tộc khiêm tốn nhất nhì trong giới hào môn, đến nay người nắm quyền nhà họ Thời, Thời Hoài Diệc, vẫn rất khỏe mạnh, tạm thời chưa có ý định “truyền ngôi”.
“Cũng chả có ai để mà truyền cho, lão gia tử nhà họ Thời cũng khổ, hai đứa con trai thì mất một đứa, còn lại đứa kia thì vô tích sự, lại là còn do ả đàn bà bên ngoài đẻ ra.” Nhóm nhân viên phục vụ lăn lộn giữa đám con nhà giàu Phong thành, luôn vơ vét được ít tin tức râu ria, thỉnh thoảng rỉ tai nhau làm truyện cười lúc rỗi rãi.
“Không thì sao ban nãy lại dám chạy tới đây làm loạn, sợ người khác không biết chuyện cậu ta dùng thủ đoạn trói Phó thiếu gia bên người không bằng.”
Bóng đêm đen đặc, lời đồn nổi lên bốn phía.
Có lẽ người trong cuộc hoàn toàn không biết, hoặc biết nhưng lại giả vờ không thèm để ý.
Một chiếc xe con màu đen đi dọc theo con đường, lái vào đình viện cỏ cây xanh um, người ở ghế lái ra khỏi xe đứng trong gió lạnh một lúc lâu, đợi mùi son phấn mang từ Hạc Đình về bay đi hết, mới nhấc chân đi vào biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Trong nhà cũng vương mùi thơm hoa cỏ, nữ chủ nhân nhà họ Thời thích mùi quả phật thủ. Đổi giày vào nhà, bị người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trong gian chính gọi tên, bước chân hơi vội vàng miễn cưỡng khựng lại.
“Thời Mông, mày chạy cái gì?” Người con gái tóc dài gọi, “Sắp ăn cơm rồi, lại đây ngồi đi.”
Đối với địa vị của mình trong cái nhà này, Thời Mông biết rất rõ.
Bởi vậy cậu chỉ ngồi mà không nói lời nào, ôm chén trà, nhìn chằm chằm vào họa tiết Thanh Hoa trên thành chén đến ngẩn người.
“Lúc này mới giống học sinh ngoan.” Gọi người đến chưa đủ, Thời Tư Hủy còn đệm thêm, “Nếu bình thường cũng yên lặng thế này thì tốt biết bao.”
Thời Mông chậm rãi chớp mắt, như thể không hiểu cô nói gì. Thời Tư Hủy cũng mặc kệ cậu, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trung niên ngồi một mình trên sô pha đối diện, nói: “Mẹ, mẹ nói xem có đúng không?”
Từ lúc ngồi xuống đã nhàn nhã dựa nghiêng sang một bên, không đáp lời, bấy giờ Lý Bích Hạm mới nhấc mí mắt lên, “ừ” một tiếng rất nhẹ.
Làm nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Thời, Lý Bích Hạm nhìn Thời Mông lớn lên, thái độ đối xử với cậu không đến nỗi nào, nhưng còn lâu mới coi như con đẻ.
Đây là điều tất nhiên, huyết thống chia ra thân sơ, huống hồ ai mà thích nổi cái gai ghim trong lòng mãi không nhổ ra được?
Thời Mông có sự tự giác, bởi vậy cũng không để ý. Chỉ là trong khoảnh khắc Lý Bích Hạm nhấc mắt nhìn sang, tự dưng cậu nhớ lại lúc mới đến căn nhà này hơn mười năm trước, đã từng có khách khứa tới chơi không rõ tình huống nên khen cậu trông giống Lý Bích Hạm, giơ tay nhấc chân như từ một khuôn mà ra.
Xem như chuyện hài hước hiếm hoi Thời Mông có thể nhớ được trong những năm qua.
“Đúng rồi, hôm nay Phó Tuyên Liệu có tới không?” Thời Tư Hủy lại gợi chuyện, “Gần đây hình như cậu ta rất bận?”
Thời Mông lấy lại tinh thần, ý thức được là đang hỏi cậu, hoảng hốt đáp lời: “Có tới.”
Một tiếng cười không rõ nghĩa kéo Thời Mông về hiện thực.
Thời Tư Hủy là trưởng nữ trong nhà, lớn lên trong ngàn yêu vạn chiều, từ trước đến nay không thèm che giấu cảm xúc, tùy hứng gọi người ta tới, lại tùy hứng giễu cợt: “Mà cũng đúng, các cậu đã ký hợp đồng, nhất định cậu ta phải tới.”
Vừa nói vừa nghiêng lại gần Thời Mông, nháy mắt với cậu: “Nếu cậu ta không tới, có tính là vi phạm hiệp ước không?”
Quãng thời gian bốn năm, ước định giấy trắng mực đen đã biến thành thói quen.
Một đợt không khí lạnh lặng lẽ giáng xuống vào buổi tối. Trời chưa tối hẳn, Phó Tuyên Liệu ngồi trong xe nghe điện thoại, tiện thể chỉnh thấp nhiệt độ điều hòa xuống.
“Không đi.” Anh từ chối người trong điện thoại, “Chỗ hôm qua sa đọa lố lăng, người làm ăn như ông có thể tìm được nơi đó thì cũng tài đấy.”
“Ông còn nói, dạo này mấy lão già ngoan cố kia chỉ thích đến đó ngồi chơi… Huống chi cậu em kia, họ Từ gì đó, không phải ông thấy có hứng à?”
Đầu tiên Phó Tuyên Liệu hơi sửng sốt, gõ ngón tay thon dài lên vô lăng, sau khi kịp nhận ra thì giọng nói đã kèm theo sự ghét bỏ: “Đừng nói nữa, không biết cậu ta lấy số điện thoại tôi ở đâu, hôm nay gọi năm cuộc.”
Ông bạn ở đầu dây bên kia cười ngã ngửa: “Cho thấy mị lực của Phó thiếu gia nhà chúng ta chưa suy giảm, năm đó nhị thiếu gia nhà họ Thời cũng bị vẻ ngoài của ông mê hoặc nhỉ…”
“Nhắc đến cậu ta làm gì?” Nghĩ đến con đường phía trước dẫn đến đâu, Phó Tuyên Liệu càng mất hứng, “Tôi thà là kẻ quái dị xấu xí còn hơn.”
Cao Lạc Thành thấy đủ là buông, lại nói đôi câu bông đùa vô thưởng vô phạt, hai người định ra lần gặp gỡ tiếp theo.
Cúp máy xong, Phó Tuyên Liệu thu lại nụ cười, ánh đèn rọi qua cửa sổ chiếu lên đường nét lạnh lùng rắn rỏi của anh, bị gió phủ thêm một tầng lạnh lẽo.
Đi vào đại trạch nhà họ Thời, đúng lúc đang ăn cơm.
Nhà họ Thời lắm quy củ, lúc ăn cơm không nói chuyện, Phó Tuyên Liệu tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, trầm mặc ngồi vào bàn, chỉ là lúc nhìn thấy một đoạn cổ tay bọc trong tay áo sơ mi của người nào đó, đuôi lông mày khẽ nhếch, như có điều kinh ngạc.
Có lẽ là vì chủ nhân gia tộc Thời Hoài Diệc ở đây, nên kể từ khi bắt đầu người bên cạnh đã vô cùng an tĩnh, gắp vài đũa thức ăn, múc thêm chén canh, không hề chỉ tay năm ngón, ngang ngược khống chế Phó Tuyên Liệu như bình thường.
Cơm nước xong xuôi, Thời Hoài Diệc gọi Phó Tuyên Liệu vào phòng sách cùng ông, chắc là có chuyện muốn nói về việc kinh doanh.
Nói đến cũng thổn thức, nhà họ Thời hô phong hoán vũ ở Phong thành hơn mười năm, kết quả cuối cùng là trong nhà không có một ai để kế thừa sản nghiệp, Thời Hoài Diệc sắp tới tuổi về hưu, chỉ đành nâng đỡ con cháu nhà bạn bè để phát huy sức nóng còn dư.
Đối với việc này, Phó Tuyên Liệu luôn bày ra tư thái đoan chính nghiêm túc, khi tiếp nhận sự chỉ bảo của Thời Hoài Diệc cũng luôn tỏ vẻ kính sợ. Sau khi ra khỏi phòng sách, anh đứng dưới sân sau hóng gió lạnh một lát, nhẩm lại nội dung trò chuyện lại một lần rồi mới lên tầng.
Thật ra Thời Hoài Diệc chăm sóc anh, ngoại trừ vì giao tình của đời trước ra thì trong lòng Phó Tuyên Liệu cũng biết rõ nó còn liên quan đến những thứ gì. Về vấn đề hợp tác mà Thời Hoài Diệc nói… Một tay Phó Tuyên Liệu day huyệt thái dương, một tay ấn tay nắm cửa xuống.
Nhà họ Phó được xem như ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh, dù chưa đứng vững gót chân nhưng đã có thể leo lên cây đại thụ nhà họ Thời này.
Có câu bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nếu là lúc trước thì anh có thể vô tư lỗi lạc không phải kiêng dè điều gì, nhưng bây giờ bị giao dịch lợi ích ràng buộc hết cái này đến cái khác…
Cánh cửa mở ra, trong phòng một khoảng đen kịt, Phó Tuyên Liệu mải suy nghĩ không rảnh quan sát chung quanh, vừa vươn tay muốn chạm vào chốt cửa, đột nhiên bả vai bị khống chế từ phía sau, ngay sau đó bị kéo một cái, cả người không kịp đề phòng, buộc phải lùi lại.
Lưng đập mạnh vào vách tường, suýt nữa cái gáy cũng gặp nạn, Phó Tuyên Liệu “shhh” một tiếng, cau chặt mày trong bóng tối.
Kẻ đầu sỏ cũng phát hiện mình ra tay hơi nặng, lùi ra sau nửa bước, tay vẫn cố chấp đặt trên vai Phó Tuyên Liệu không chịu buông lỏng.
“Lại phát điê…”
Một chữ cuối cùng không kịp thốt ra hết, môi Phó Tuyên Liệu bị chặn lại.
Người kia lạnh lùng như băng, ngay cả bờ môi cũng không có độ ấm, lúc dính sát vào là mặc kệ tất cả, như con thú nhỏ vội vã hấp thụ ấm áp trong trời băng đất tuyết.
Nói không rõ là không có sức chống cự, hay là lười giãy ra, tóm lại nụ hôn không giống hôn này vẫn được tiếp tục, dù là sau đó cả hai cùng hé răng, gần như là cắn xé nhau, hoàn toàn không nể mặt.
Hôn xong lùi ra, hô hấp gấp gáp chưa thôi, Phó Tuyên Liệu lè lưỡi liếm môi một cái, nếm được vị máu tươi nhàn nhạt, cười giễu: “Thời Mông, cậu là chó à?”
Anh nhìn thấy người trước mặt thấp hơn anh nửa cái đầu thoáng run lên. Thời Mông không trả lời, mà hỏi: “Hôm qua đi đâu?”
Đối mặt với vẻ lừa mình dối người của cậu, Phó Tuyên Liệu vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy đáng thương: “Tôi tưởng cậu biết hết rồi?”
Vừa nãy dưới lầu nhận được mật báo của Cao Lạc Thành, phải nói là Phó Tuyên Liệu khá ngạc nhiên. Vì Thời Mông là người thanh cao kiêu ngạo, lại cực sĩ diện, dù khó chịu đến mấy cũng chỉ dám tung hoành trong ổ, đi ra ngoài tuyên thệ chủ quyền như thế kia không giống tác phong của cậu ta.
Có điều Thời Mông chưa bao giờ chống chế lấp liếm việc mình đã làm, cậu bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Không cho phép tới những nơi như thế.”
Phó Tuyên Liệu lại cười: “Sao, lại muốn thêm điều khoản vào hợp đồng?”
Khi có vấn đề không muốn trả lời, cách giải quyết của Thời Mông luôn là mặc kệ. Cậu lần đến cánh tay của Phó Tuyên Liệu trong bóng tối, siết chặt cổ tay của anh: “Cái tay này?”
“Hử? Tay này làm sao?”
“Đụng vào cậu trai kia.”
Phó Tuyên Liệu sững người hồi lâu, mới hiểu ra “cậu trai” trong miệng Thời Mông là nhân viên phục vụ hôm qua bị nhét vào cạnh anh để tiếp khách.
“Đúng vậy.” Cũng không có gì để giấu diếm, Phó Tuyên Liệu nói, “Đã dâng tới cửa, há lại không động vào?”
Không thể không thừa nhận, trong lời này chứa vài phần cố ý, chính là để Thời Mông lộ vẻ tức nổ phổi lại không thể làm gì.
Trong một mối quan hệ bất kỳ, không có sinh vật giống đực nào tình nguyện ở chiếu dưới.
Thế là ngay lập tức đôi mắt đen láy của Thời Mông trợn tròn, biến thành tròn xoe lúng liếng, như thể khó thở, lại như không thể tin, trong lòng Phó Tuyên Liệu sảng khoái khó mà nén nổi.
“Thế nào, tức điên rồi?” Anh khom lưng nghiêng đầu, xích lại gần nhìn Thời Mông, đè thấp giọng, “Muốn cắn tôi?”
Lúc bấy giờ, hiển nhiên là Phó Tuyên Liệu không ngờ đến hậu quả của lời khiêu khích, và anh cũng đã quên, một khi Thời Mông điên lên thì trước giờ cậu luôn bất chấp hậu quả.
Chỉ thấy đôi mắt đen kịt kia cuồn cuộn sóng ngầm, chưa kịp phân tích hàm nghĩa trong đó, thình lình tay trái bị nâng lên.
Theo luồng hơi nóng ập đến là một cơn đau đớn lan ra toàn thân, hai hàm răng trắng tinh găm vào da thịt trên bàn tay, hung hăng tàn nhẫn.
Thế mà Thời Mông cắn anh thật.