Cậu nghĩ, toàn là do trời mưa xúi quẩy.
Ổ mèo được đặt bên cạnh giường trong phòng ngủ trên lầu, nhưng hành tung của chú mèo này rất bất định, hôm nay ngoan ngoãn ngủ trong ổ,
ngày mai không khéo đã úp sấp trên nóc tủ quần áo.
Mở một hộp pate, trộn kèm hạt, chú mèo ăn ngon lành, Thời Mông ngồi xổm bên giường nhìn nó ăn, mu bàn tay chống cằm, nghĩ thầm nếu người cũng giống như mèo, được cho ăn ngon là hài lòng thì tốt biết bao nhiêu.
Bật máy tính lên, nhận được tài liệu thầy Mã vừa gửi đến, thầy hỏi cậu có muốn tham dự cuộc thi vẽ chân dung tổ chức tại Phong thành vào cuối năm nay hay không, thầy nói vòng đấu loại là chấm điểm online, có thể dùng nghệ danh để tham gia, đặt bừa vài chữ là được.
Ngay cả những vấn đề cậu lo lắng cũng được thầy suy nghĩ thấu đáo, tất nhiên là Thời Mông không có lý do gì để từ chối. Thật ra cậu khá là muốn tham gia, có đoạt giải hay không với cậu không quan trọng, cậu cần một chút động lực để thúc đẩy bản thân.
Tối đến, Thời Mông dựa vào đầu giường đọc thư mới nhận được. Lần này gửi kèm thư còn có một bộ găng tay, kiểu dáng bình thường không có gì đặc sắc, thậm chí còn không chia thành 5 ngón tay, nhét tay vào là biến thành một nắm tròn tròn xù lông, thêm một sợi len nối hai chiếc lại với nhau, chính là kiểu để các bạn nhỏ đeo lên cổ phòng trường hợp đánh rơi mất.
Nhưng thắng ở chỗ sợi len mịn màng, xúc cảm mềm mại, mối len nối đều được giấu kín, nhìn là biết không phải hàng nhà máy sản xuất đại trà.
Trong ấn tượng của cậu, trong hơn 10 năm qua Lý Bích Hạm chưa từng đan len. Bà xuất thân từ gia đình tri thức lâu đời, đọc rất nhiều sách, chuyện củi gạo dầu muối của gia đình bình thường ở chỗ bà chỉ là nhã hứng khi nhàn rỗi, bởi vậy hiển nhiên là bà sẽ không làm công việc tốn thời gian phí công sức này.
Đến cả Thời Mộc cũng chưa bao giờ nhận được găng tay bà tự tay đan.
Trong thư nói: Dì không được khéo tay, tập luyện hơn nửa tháng mới làm tạm được một bộ này, nếu con thích thì lúc đi ngoài đeo cho ấm, không thích thì cứ bỏ đó, đợi tay nghề của dì tiến bộ sẽ đan một bộ mới cho con. (*)
(*) Trong thư, đại từ xưng hô được mẹ Lý Bích Hạm dùng luôn là “ta – ngươi”, bởi vậy khá là khó cho cục 🥭 này khi chuyển sang tiếng Việt, để là “mẹ” hay là “dì” đều có cái không thỏa đáng. Nên Xoài để tạm thời là “dì”, có lẽ sẽ thay đổi sau khi suy nghĩ cặn kẽ về biến chuyển tình cảm giữa 2 nhân vật này.
Thời Mông đeo găng tay lên thử, vừa như in, không hề tệ lậu như trong thư nói.
Cậu lấy găng tay xuống, nhưng không vứt đi mà gấp lại để bên cạnh gối, nghiêng người nằm xuống là có thể ngửi thấy mùi cam nhàn nhạt, là hương hoa cỏ xen lẫn mùi phật thủ thường có trong phòng Lý Bích Hạm.
Nhắm mắt lại, Thời Mông lại trở mình đưa lưng về phía khác, như thể trốn chạy, cấm bản thân sa vào quá sâu.
Cậu đã yên lặng trong thế giới chân không kín mít quá lâu, cậu vẫn chưa quen việc được nhận lấy, vẫn chưa quen việc người khác đối xử tốt với mình.
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe màu đen ngoài cổng đã rời đi, Thời Mông xách bình nước ra ngoài tưới hoa, gặp dì Phan hàng xóm đi chợ mua thức ăn.
“Chiều hôm qua cháu đi đâu đấy?” Dì Phan lại gần hỏi thăm, “Gia Vĩ chạy qua chạy lại ba lượt mà không thấy ai ra mở cửa.”
“Đến Phong thành ạ.” Thời Mông đáp.
“Về nhà hả? Cũng tốt, dù trong nhà tranh cãi xích mích đến mấy thì cũng nên qua lại thăm hỏi.”
“… Vâng.”
Lúc vừa mới chuyển tới, dì Phan từng nghe kể về chỗ Thời Mông, cũng thông qua tuổi tác và cách nói năng cẩn trọng của cậu để phỏng đoán cậu rời nhà trốn tới đây, dì còn tận tình khuyên bảo ngày lễ ngày tết cậu nên về thăm nhà, nói gì thì nói đó cũng là gia đình, có cha mẹ sinh ra nuôi nấng cậu.
Thời Mông lười giải thích, dì Phan đã cho sẵn nguyên nhân hậu quả như thế thì cậu cũng mượn luôn “thân thế” có sẵn đấy.
Người của thế hệ trước mang nặng quan niệm gia đình, dì Phan nhịn không được lại khuyên thêm vài câu, chợt tinh mắt nhìn thấy Thời Mông đeo găng tay, thế là nhanh chóng hiểu ra.
“Chà, tự tay đan luôn.” Bà dịch lại nhìn nhìn, “Mẹ cháu làm cho cháu à?”
Nghe thấy chữ “mẹ”, Thời Mông rụt vai lại như phản xạ có điều kiện, “A” một tiếng như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hành động này khiến dì Phan coi như ngầm thừa nhận. Bà vui thay Thời Mông: “Mẹ cháu quả là khéo tay, đôi găng tay này đan đẹp thật đấy.”
Không chỉ dì Phan, mà cả con trai bà cũng khen đẹp.
Sáng thứ hai Phan Gia Vĩ không có tiết, cậu chàng đeo guitar gõ vang cửa nhà Thời Mông, trước khi vào nhà còn bày tỏ rất khíu chọ vì hôm qua Thời Mông không ở nhà.
“Cậu có biết mình chạy qua đây 5 lần không, cả thảy 5 lần đấy!” Phan Gia Vĩ giơ năm ngón tay, “Thấy cậu cổng không ra cửa không mở, còn tưởng cậu ngủ mụ mị váng đầu, sợ cậu chết đói, tí nữa thì leo cửa sổ vào.”
Thời Mông không rõ mối liên quan giữa chết đói và leo cửa sổ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Dì Phan bảo cậu chỉ tới có 3 chuyến.”
Phan Gia Vĩ tức giận: “Mẹ nhớ nhầm đấy, là 5 lần.” Thời Mông “À” một tiếng.
Phan Gia Vĩ đợi cả buổi, trợn mắt: ” À cái gì mà à?”
Thời Mông đang chỉnh thuốc màu, quay đầu lại nhìn cậu, như đang dùng ánh mắt để hỏi: Không thì sao?
Chỉ bị nhìn một cái như thế mà Phan Gia Vĩ đã xì hơi, gãi đầu gãi tóc: “Không có gì, lần sau, lần sau đừng… Thồi được rồi, vẫn nên thêm wechat đi, kẻo lần sau mình lại uổng công chạy qua chạy lại.”
Tuy không hiểu mối liên quan giữa add wechat và chạy uổng công, nhưng Thời Mông vẫn thêm Phan Gia Vĩ thành bạn bè.
Sau khi add, ngay lập tức Phan Gia Vĩ mở vòng bạn bè của cậu ra, xác nhận không cài đặt giới hạn, cậu chàng ngạc nhiên khi thấy giao diện trống trơn: “Ủa đây là tài khoản phụ của cậu à?”
Thời Mông chớp mắt mấy cái: “Tài khoản phụ gì cơ?”
Khác với tài khoản quạnh quẽ của Thời Mông, vòng bạn bè của Phan Gia Vĩ phải nói là muôn màu muôn vẻ, lớn thì có tham gia lớp âm nhạc, nhỏ thì có bát mì quả táo, bất kể lớn nhỏ, gần như ngày nào cũng cập nhật, khu bình luận cũng rất náo nhiệt, không phải là đàn chị đàn em thì là bạn bè người thân, đâu đâu cũng là chúc mừng chúc mừng.
Phan Gia Vĩ vừa lướt vừa cho Thời Mông nhìn: “Nè, đây mới là vòng bạn bè của người bình thường.”
Như thể đã học hỏi được, Thời Mông lại “À” một tiếng, cầm điện thoại của mình lên, mở chức năng camera, chụp đôi găng tay để trên đầu gối.
“Mẹ cậu làm hả?” Phan Gia Vĩ cũng nhìn ra đây là tác phẩm thủ công. “Nhìn đẹp ghê.”
Thời Mông chuyên tâm nghiên cứu đăng trạng thái như thế nào, không đếm xỉa đến cậu chàng.
Phan Gia Vĩ lại hỏi: “À quên hỏi, sao cậu lại chạy đến Tầm thành? Rời nhà trốn đi thật hả?”
Thời Mông vẫn không để ý.
“Hay chẳng lẽ muốn trị liệu tổn thương vì thất tình?”
Nói đến thất tình, thoạt đầu Thời Mông sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không phải.”
“Ò.” Phan Gia Vĩ học theo cậu, cho ra kết luận, “Cậu chưa từng yêu đương.”
Vất vả mãi Thời Mông mới soạn xong nội dung, bấm đăng lên, buột miệng “Ừm” một tiếng.
Đúng vậy, tôi chưa từng yêu đương, cũng không hiểu cái gì gọi là yêu.
Chỉ là tới gần theo bản năng, sau khi bị tổn thương, lại né tránh theo bản năng.
Bây giờ mới hiểu được, có lẽ yêu là ấm áp, là mềm mại, như đôi găng tay này vậy, sao lại có thể đau đớn đến mức khiến người ta muốn khóc cũng không khóc được như thế?
Lần này Phan Gia Vĩ qua chơi là muốn hát ca khúc mới cho Thời Mông nghe.
Thời Mông nghe nhạc chỉ nghe tiết tấu, cho nên nghe hết bài hát, đến lúc nên nhận xét thì vừa hay thấy chú mèo đi từ trên tầng xuống, lười biếng “Meo” một tiếng, Phan Gia Vĩ chỉ vào nó hỏi: “Nếu con mèo này biết hát, chắc cậu cũng thấy hay đúng không?”
Thời Mông nghĩ nghĩ: “Không đâu.” Mèo không kêu theo tiết tấu.
Phan Gia Vĩ lại coi như đây là đang thừa nhận tài hoa của cậu chàng, dương dương đắc ý hất cằm về phía chú mèo: “Kẻ bại trận kia, còn không mau xưng tên!”
Mèo nhe răng ra với cậu: “Ngoéo ——–“
Thế là Thời Mông đặt cho cu cậu cái tên khác, là Meo Meo.
“Qua loa thế thôi á?” Phan Gia Vĩ đề nghị, “Chi bằng kêu là Mông…” Thời Mông không nghe rõ: “Gì cơ?”
Phan Gia Vĩ nhụt chí, ngón tay gẩy qua dây đàn tạo ra âm thanh vui tai: “Không có gì, mình nói là cái tên Meo Meo cũng rất hay.”
Chiều nay có tiết học, trước khi đi Phan Gia Vĩ vẫn lề mà lề mề như cũ, một chốc nói ban nãy phát huy không tốt đàn sai mấy âm, lát nữa sẽ gửi video ở tiết âm nhạc vào wechat cậu, một chốc lại nhắc nhở buổi tối cậu bớt ra ngoài, dạo gần đây an ninh không được tốt.
“Nhớ lần trước mình kể có cái xe lạ cho cậu nghe không? Lần này mình nhìn rõ rồi, là một chiếc Land Rover – Range Rover (*).” Nói rồi Phan Gia Vĩ chỉ về phía bãi đỗ xe, “Sáng nay mình lại nhìn thấy, người kia vẫn ở trong xe, thứ hai đầu tuần mà còn lêu lổng, chắc chắc là đến nằm vùng.”
(*) Range Rover là mẫu xe SUV sang trọng nhất, cải tiến nhất và hoàn thiện nhất của hãng Land Rover
Land Rover là thương hiệu xe gốc Anh Quốc nổi tiếng với những dòng xe gầm cao có hệ dẫn động 4 bánh. Được thành lập vào năm 1948 tại quê nhà Anh, cho đến nay, Land Rover thuộc sở hữu của tập đoàn Tata Motors (Ấn Độ). Nhắc đến những chiếc xe Land Rover, người ta nghĩ ngay đến những chiếc xe lịch lãm, sang trọng, đắt tiền nhưng có khả năng vượt mọi địa hình.
Giá xe Land Rover – Range Rover đang dao động từ 8 – 23 tỷ đồng, tùy từng phiên bản.
Trước sự phân tích có chứng có cứ này, Thời Mông không biết phải đáp lại thế nào, đành phải trầm mặc.
Tiễn khách ra sân, nhìn thấy có người đang tựa lưng vào lan can sắt, vóc dáng rất cao, nhưng bóng lưng lại có vẻ yếu ớt gầy gò, như vừa trải qua một trận đại nạn, chỉ có Thời Mông biết, đó là bởi vì bệnh tình hành hạ.
Phan Gia Vĩ cũng nhìn thấy anh. Một người cao lớn như thế đứng ngay cổng, rất khó để người khác không chú ý đến, huống chi là từ vóc dáng
đến khí chất của Phó Tuyên Liệu không một chỗ nào giống người sẽ xuất hiện ở chốn thành thị cũ kỹ này, điểm này giống với Thời Mông.
Đến khi thấy rõ mặt Phó Tuyên Liệu, Phan Gia Vĩ chửi thề: “Chính là thằng cha này!”
Cậu chàng chắn trước mặt Thời Mông, trừng mắt định bước tới tra hỏi, rồi lại bị gọi lại.
“Tôi có quen anh ta.” Thời Mông nói.
Có lẽ Phó Tuyên Liệu cũng không ngờ tới, quan hệ của hai người bọn họ sẽ có một ngày bị Thời Mông hình dung là “có quen”.
Tựa như đối tác làm ăn trao đổi danh thiếp, hoặc là bạn học ở lớp bên cạnh có đôi lần qua lại, chỉ là có quen biết, nhớ được tên, không còn quan hệ gì khác.
Trên thực tế bọn họ đâu chỉ là quen biết, bọn họ đã từng đón nhận vô số nụ hôn, đã từng làm chuyện thân mật nhất trên đời này vô số lần, bọn họ được chứng kiến mặt tối mà đối phương không muốn người khác biết, biết rõ sự xấu tính của nhau, cũng từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đối phương.
Nhìn bóng lưng rời đi của cậu thanh niên trẻ tuổi có thể ngang nhiên đi vào nhà Thời Mông, đáy mắt vốn ngập tràn tơ máu của Phó Tuyên Liệu ngay lập tức đỏ quạch, đó là một loại khủng hoảng khi vật mình sở hữu bị ngấp nghé, khi thứ tuyệt đẹp ấy cuối cùng cũng bị người đời phát hiện ra, em sẽ không còn thuộc về mình nữa.
Thời Mông đóng cổng sắt lại, lúc cậu xoay người, chợt nghe thấy một giọng nói.
“Còn 3 phút.”
Giọng Phó Tuyên Liệu vốn trầm thấp, nay lại thêm vài phần khàn đặc, khiến tim người ta khẽ run lên.
“Ban nãy, lúc thằng nhóc kia đi vào, tôi đã nghĩ, nửa tiếng, nếu sau nửa tiếng đồng hồ mà nó vẫn chưa ra thì tôi sẽ leo tường tông cửa xông vào lôi nó ra… Bây giờ, cách thời hạn nửa tiếng còn 3 phút.”
Thời Mông đã quen tự xử lý việc của mình, ghét nhất là liên lụy người vô tôi, nghe vậy cậu nhíu mày: “Anh dựa vào cái gì?”
Nhận được sự đáp lại, Phó Tuyên Liệu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, trên gương mặt xám trắng cũng gượng một nụ cười: “Dựa vào việc tôi và
em không chỉ quen biết nhau, dựa vào việc tối hôm qua… tôi mơ thấy em.”
Thời Mông khẽ giật mình.
Có thể mơ thấy cái gì chứ? Thời Mông nghĩ, chẳng gì ngoài những mẩu quá khứ nghĩ lại mà sợ kia.
Nhưng Phó Tuyên Liệu nói: “Tôi mơ thấy em, em lại đứng trên chiếc thuyền ấy.”
Đây là chuyện cũ chỉ thuộc về duy nhất hai người bọn họ, là ám ngữ chỉ hai người bọn họ mới hiểu, giả sử giờ phút này Phan Gia Vĩ ở đây thì cũng sẽ không hiểu bất cứ điều gì.
“Em nhìn tôi, cười với tôi, nhấn bật lửa chỉ để châm một điếu thuốc lá, mà không phải… như bây giờ.”
Thời Mông thấy anh sốt đến mức mụ mị rồi: “Bây giờ, không phải những gì anh muốn à?”
Tôi đã buông tha anh, anh còn muốn tôi phải thế nào nữa?
Trong lòng dâng lên một cảm giác phẫn nộ bất lực, nhớ lại đủ chuyện ngày hôm qua, biết thừa mình không thể nói thắng anh, Thời Mông xoay người muốn chạy, nhưng chưa kịp bước, góc áo cậu bị giữ chặt, bỗng nhiên thân thể bị một luồng lực kéo về phía sau.
Có gió thổi qua, cậu nghe thấy tiếng nói khàn khàn vang bên tai: “Thật may, thật may… em vẫn còn tức giận.”
Phó Tuyên Liệu thở phào một hơi như trút được gánh nặng, mang theo nhiệt độ bất thường.
Một tay anh giữ góc áo Thời Mông, một tay khác xuyên qua khe hở giữa các song sắt, siết chặt lấy bả vai Thời Mông.
Đã rất lâu không gần gũi như vậy, gần đến mức khiến người ta có một cảm giác vui sướng bởi mất rồi nhưng tìm lại được.
Như kẻ lữ hành đi trên sa mạc khô cằn, cuối cùng cũng có được một vốc nước ngọt lành, hắn uống một cách thèm thuồng, đồng thời quý trọng vô ngần, đến nằm mơ cũng muốn ôm vào lòng mới an tâm.
“Vẫn tức giận là tốt rồi.”
Vẫn tức giận, tức vẫn ôm hi vọng, vẫn để lại chỗ trống. Bất kể thế nào thì nó vẫn tốt hơn là lời nói lạnh nhạt.
Tuy cây nấm nhỏ biến thành một bé nhím, nhưng cảm giác đau đớn mà em đem lại vẫn quen thuộc đến thế.
Phó Tuyên Liệu hỏi: “Em còn nhớ 3 phút cuối cùng trong sinh nhật năm ngoái của em không?”
Thời Mông đang bị ép đứng nguyên tại chỗ nghe thấy thế cứng đờ cả người.
Cậu cũng không biết vì sao mình không giãy dụa, vì sao không bỏ chạy, có lẽ là bởi hơi thở suy yếu của người đứng sau, anh đứng cũng không vững, dường như đụng một cái là sẽ ngã quỵ.
Thế nhưng điều này thì liên quan gì đến cậu? Đâu phải là cậu bắt anh dầm mưa, đâu phải cậu bắt anh bị ốm.
Về phần 3 phút kia, 3 phút từng cho cậu cảm nhận được hạnh phúc và ngọt ngào…
Dưới tình thế cấp bách, hiếm hoi một lần Thời Mông chưa suy nghĩ kỹ đã trả lời: “Không nhớ.”
Ai ngờ nghe câu trả lời của cậu xong Phó Tuyên Liệu càng thêm khẳng định: “Vậy tức là nhớ, tôi biết em chưa quên, tôi cũng vậy.”
Tốt, xấu, ngọt ngào, đau khổ, tất cả đều ghi tạc trong lòng.
Cách một cánh cổng vướng víu, tay Phó Tuyên Liệu không dùng quá nhiều lực, cố gắng hết sức để nghiêng thân thể về phía trước, kề sát Thời Mông, mơ màng nhưng dường như cũng thanh tỉnh.
Hơi thở của anh bỏng rẫy, ánh mắt nhìn Thời Mông cũng nóng rực y hệt: “Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều 3 phút như thế, tất cả 3 phút, mỗi phút mỗi giây đều dành cho em, có được không?”