• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ thân thể đến trái tim của Thời Mông đều đang run lẩy bẩy, chỗ lòng bàn tay chạm vào làn da kia càng nóng rực hơn.

Cậu nghĩ mãi mà không ra, rõ ràng cậu đã bày tỏ thái độ kháng cự là thế, thậm chí đã nói những lời rất khó nghe, làm đủ chuyện quá đáng, vậy tại sao người trước mắt này vẫn cứ kiên trì, cố chấp sáp tới không chút nản lòng?

Chẳng lẽ anh biết rồi?

Suy nghĩ này vừa ngoi lên đã bị Thời Mông nhấn về chỗ cũ.

Không, không thể, anh ấy không thể biết được, thậm chí anh ấy còn chưa có đi vào.

Nhịp tim xao động tạm thời được vỗ yên, Thời Mông rũ mắt cắn môi, đầu lưỡi liếm đi hương vị không thuộc về mình, thế là lại để vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng.

Cậu dồn hết sức mình vào phát cắn này, trực tiếp cắn nứt khóe miệng của Phó Tuyên Liệu. Vệt máu đỏ tươi chảy xuống dưới, bị Phó Tuyên Liệu dùng mu bàn tay lau đi, một tay khác vẫn đang túm cổ tay Thời Mông không chịu thả, thân hình cao lớn bao phủ phía trên, bày ra tư thế không nghe được câu trả lời thì quyết không thả người.

Át chủ bài cuối cùng đã lộ ra, con tim anh cũng đang cuồng loạn, chờ mong và sợ hãi cùng song hành, như một tội phạm đợi chờ xét xử.

Nhưng Thời Mông lại nói: “Anh không cần như vậy.” “Không cần làm những thứ này.”

Không cần biến thành một tên điên.

“Vốn dĩ ngay từ đầu anh không làm gì sai, cho nên không cần xin được tha thứ.”

Vốn dĩ ngay từ đầu tôi không nên đổ hận thù lên người anh. Phó Tuyên Liệu bắt đầu lo lắng: “Vậy em, không còn…”

Lời vừa ra khỏi miệng, anh đã ý thức được không thể đề ra giả thiết này, sẽ chẳng khác nào chỉ cho đối phương cách để phá vỡ thế cờ.

Quả nhiên, Thời Mông thuận theo lời của anh, nói nốt lời anh chưa nói hết: “Đúng vậy, tôi không yêu anh, cũng không hận anh.”

Phó Tuyên Liệu choáng váng.

Anh không ngờ rằng, một Thời Mông chưa từng nói lời yêu ra khỏi miệng, nay thốt ra trước lại là “không yêu”.

Không còn yêu, và cũng không còn hận, tất cả trở thành mây khói thoảng qua, trống rỗng vắng lặng.

Lúc ngẩng đầu lên, vẻ hoang mang thất thố nơi đáy mắt Thời Mông đã rút đi, thay vào đó là lý trí và bình tĩnh.

“Tôi cũng nên nói với anh một lời xin lỗi, vì những hành vi quá đáng trong quá khứ của tôi.”

Xin lỗi anh, vì đã quấn lấy anh như một kẻ điên. “Không, em không…”

Thấy Phó Tuyên Liệu vội vàng phản bác, Thời Mông thay đổi thói quen lười nói chuyện, cậu chủ động đoạt lại quyền chủ động về tay mình.

“Tôi không có lời hứa hẹn nào cho anh cả.” Cuối cùng cậu cũng trả lời vấn đề kia, “Và cũng không muốn anh cho tôi bất kỳ thứ gì.”

Một cuộc uy hiếp khủng hoảng được hóa giải trong vô hình.

Có lẽ là bị đả kích quá nặng nề, mấy ngày sau đó, Phó Tuyên Liệu không ép sát quá mức nữa, nhưng cũng chưa từng giận dữ bỏ đi, thỉnh thoảng Thời Mông đi ra ngoài mua đồ thường dùng, hoặc tới bệnh viện tái khám là vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng anh vào những lúc lơ đãng quay đầu.

Tĩnh lặng đến mức đến cả Phan Gia Vĩ cũng không thấy quen, có một lần cậu hỏi Thời Mông: “Ông anh kia… ừm cái ông có nghề nghiệp đặc thù kia về đi làm rồi à?”

Thế Thời Mông mới biết hai người bọn họ còn trao đổi về bối cảnh lai lịch của nhau.

Không biết phải đáp thế nào, Thời Mông nói: “Không biết.”

“Haizz.” Phan Gia Vĩ thở dài, “Nhìn cha đó hùng hùng hổ hổ như vậy còn tưởng có thể kiên trì lâu dài cơ.”

Trong lời này có mang ý anh hùng tiếc anh hùng, kính nể kỳ phùng địch thủ, rõ ràng mấy ngày trước vừa trải qua vụ “Tốc độ sinh tử” xong còn chửi lên chửi xuống, bảo Phó Tuyên Liệu không phải người bình thường, uổng công cậu chàng từng nói đỡ cho anh ta.

Một lát sau, Thời Mông hỏi: “Anh ấy nói cho cậu nghe?” Ý hỏi chuyện nghề nghiệp kia.

Phan Gia Vĩ nghĩ nghĩ: “Cũng không hẳn, là mình đoán, anh ta không phản bác, trước kia cậu từng bảo cậu với anh ta… là quan hệ kiểu đó đó mà nhỉ?”

“Ừm.” Thời Mông cúi đầu nhìn lòng bàn tay.

Mọi người đều thích dùng “có tiếng mà không có miếng” để miêu tả quan hệ hợp đồng xa mặt cách lòng, cậu với Phó Tuyên Liệu cũng ràng buộc bởi hợp đồng, nhưng “có miếng mà không có tiếng”.

Chỉ có điều, vốn dĩ bắt đầu từ một cuộc giao dịch xác thịt, gút mắc khó giãi bày, cho nên muốn định nghĩa thế nào cũng được.

Qua sinh nhật, một năm này cũng sắp đi tới hồi cuối.

Trải qua những ngày hồi phục chức năng, tay phải Thời Mông đã khôi phục đến độ có thể dùng đũa như thường.

Trước kia, vì không tiện nên Giang Tuyết mua cho cậu đôi đũa dùng để tập cho bé ăn cơm, hai que được gắn vào một đầu, có thể lồng ngón tay vào để giữ, trên đầu còn gắn một con thú cưng bằng nhựa.

Thời Mông không thấy mất mặt gì cả, dùng đã lâu, giờ đã có thể dùng chiếc đũa này dễ dàng kẹp hạt lạc lên.

Hôm nay, cậu thử gắp lạc mới rang từ cái đĩa này bỏ sang cái đĩa khác, chỉ tốn chưa đến 5 phút đồng hồ, đồng thời phần khớp nối chỉ hơi đau nhức, cậu vội ngồi xuống trước bàn vẽ, dùng tay phải lâu rồi không vẽ để kí họa, vật mẫu chính là đĩa đậu phộng kia.

Vẽ xong chụp ảnh gửi cho Giang Tuyết và thầy Mã, Giang Tuyết gọi thẳng tới bảo ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị triển lãm tranh để cậu tái xuất, thầy Mã cũng rất vui mừng, bảo: “Theo tốc độ khôi phục này nói không chừng có thể đuổi kịp trận chung kết đấy.”

Bức tranh Thời Mông dùng tay trái để vẽ kia là tranh chân dung, đã thông qua vòng xét tuyển sơ loại. Tuy vậy cậu cũng không lạc quan rằng kỹ năng vẽ tay trái của mình đã thành thạo điêu luyện, được giám khảo ưu ái như thế phần lớn là vì bám sát đề tài.

Nghĩ tới nhân vật chính trên bức tranh kia, Thời Mông do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn vâng theo tiếng lòng, cẩn thận gói ghém bức tranh đại biểu cho sự khôi phục của cậu này, đặt trong chiếc thùng đệm đầy xốp chống sốc, gửi tới địa chỉ thường xuyên gửi đồ cho cậu kia.

Tốc độ hưởng ứng nhanh hơn tưởng tượng, ngày thứ ba sau khi gửi đồ đi, Thời Mông đã nhận được hồi âm.

Trong thư Lý Bích Hạm nói: Từ nhỏ con đã là một cậu bé kiên cường và quyết đoán, mặc kệ người khác nói gì, con luôn có thể kiên trì với niềm yêu thích của mình. Vui cho con, đồng thời dì cũng thấy rất hổ thẹn, vì hơn hai mươi năm qua được chăng hay chớ, nếu dì quyết định từ sớm thì bây giờ đã không phải bận rộn trước sau vì những vật ngoài thân thế này, quả thực là tự mua việc vào thân.

Theo lượng thư tăng nhiều, ngữ điệu của Lý Bích Hạm trong thư cũng dần trở nên thân thuộc, mới đầu còn có chút dè dặt, còn bây giờ có lẽ bà đã xem Thời Mông như một người bạn lâu năm, từ tâm sự đáy lòng hay là chuyện nhà chuyện cửa, gì cũng có thể kể được.

Thấy bà ví von việc kiện cáo ly hôn là tự mua việc vào thân, Thời Mông mím môi bật cười, trong lòng cậu biết bà cố gắng duy trì cuộc hôn nhân với Thời Hoài Diệc chủ yếu là vì con cái.

Bây giờ thoát khỏi cuộc hôn nhân này, cũng là vì con cái.

Bà có tất cả các đặc điểm của một người mẹ được mô tả trong bài văn mẫu ở trường tiểu học, là một sự dịu dàng và đẹp đẽ bất chấp tháng năm thay đổi, thời gian xoay vần, dịu dàng đến nỗi trái tim Thời Mông như nhũn ra, nhìn dãy số cuối thư lâu thật lâu, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, ấn mở mục thêm bạn ở giao diện Wechat.

Chưa đến 3 phút phía bên kia đã chấp nhận, đúng lúc ngón tay Thời Mông đang để trên bàn phím, cậu đang do dự không biết gõ câu chào hỏi thế nào, bên kia đã gửi một tấm hình tới trước.

Là bức kí họa củ lạc vừa gửi kia, được lồng khung gỗ chất lượng rất tốt, và treo trên một mặt tường trống.

Ngay sau đó, Lý Bích Hạm gửi một tin nhắn văn bản qua: Niềm tiếc nuối sâu sắc nhất là không được chứng kiến con trưởng thành, may mà bây giờ bắt đầu vẫn còn kịp, mẹ đã chuẩn bị cho con một căn phòng, từ giờ trở đi, bên trong đó sẽ được phủ kín các tác phẩm luyện tập của con. Không cần vội vã tiến bộ, từ từ chậm rãi cũng được, mẹ vĩnh viễn ở bên cạnh con.

Vài ngày sau, học được cách gọi video dưới sự chỉ đạo của Phan Gia Vĩ, Thời Mông định gọi cho Giang Tuyết để thực hành, nhưng Giang Tuyết bận công việc không trả lời, quỷ thần xui khiến thế nào mà cậu lại mở khung chat với Lý Bích Hạm, hỏi bà có rảnh không.

Cuộc gọi video nhanh chóng xuất hiện, Thời Mông còn chưa chuẩn bị xong đã run tay một cái ấn vào nút kết nối.

Hình ảnh xuất hiện, hôm nay Lý Bích Hạm ăn mặc già dặn, nhìn bối cảnh thì là đang ngồi trong xe, trên đường đi đâu đấy.

Dù vậy bà vẫn rất hào hứng, nhìn thấy gương mặt Thời Mông xuất hiện trong màn hình, khóe mắt đuôi mày đong đầy ý cười.

Hôm nay Thời Mông mặc áo lông bà mua, đội mũ trùm, trẻ trung như một sinh viên vừa ra trường.

Nhưng gầy quá, không biết đồ ăn gửi tới bổ vào chỗ nào mất hết, Lý Bích Hạm đau lòng nói: “Mấy ngày nữa là bên chỗ mẹ xử lý xong, đến lúc đó sẽ có thời gian rảnh, để mỗi ngày mẹ nấu một món canh bổ cho con.”

Thời Mông vẫn chưa quen với việc nhận được sự chăm sóc vô điều kiện, cũng chưa quen việc gần gũi với Lý Bích Hạm như thế.

“Không cần.” Cậu nhìn sang chỗ khác, “Con có thể chăm lo tốt cho bản thân.”

Nhờ khoảng thời gian lui tới dạo gần đây, Lý Bích Hạm biết tính cậu là vậy, nên cũng không vội hàn gắn quan hệ của hai người thành trạng thái mẹ con bình thường, mà giống như viết thư vậy, mượn cơ hội trò chuyện video để hàn huyên mấy chuyện thường ngày với cậu.

Nói về việc cổ phần vốn thuộc về Thời Mông đã được lấy lại và sẽ được chuyển tới danh nghĩa cậu, bao gồm cả phần của Lý Bích Hạm, và một phần tài sản của nhà họ Thời vẫn đang được đàm phán nhưng gần như chắc chắn thuận lợi xong xuôi, Thời Mông lắc đầu: “Con không cần những thứ đó, mẹ không cần…”

Không cần bôn ba vất vả vì con như thế.

Dường như nghe được lời chưa nói hết, Lý Bích Hạm thoáng sững sờ, sau đó là nhoẻn cười.

“Bất kể là con có muốn hay không, những thứ nên thuộc về con, không thể thiếu bất cứ gì hết.”

Bà nhìn Thời Mông nho nhỏ trong màn hình, hiếm khi thể hiện sự cứng đầu của một người mẹ thương con: “Có lẽ để hòa giải những chuyện của quá khứ, thì chỉ có thể chờ mọi thứ về đúng vị trí của nó, mẹ chỉ có thể làm được như vậy.”

Được nhắc nhở, sau này, Thời Mông từng vô số lần tự hỏi mình đã buông xuống hay chưa, đã thống nhất tư tưởng và hành động hay chưa, đã hòa giải với quá khứ hay chưa.

Đáp án là, không biết.

Cậu trốn trong một chiếc vỏ bọc kiên cố, mặc cho người bên ngoài gõ cửa bảo cậu rằng trời đã tạnh, nhưng cậu vẫn không dám tự tiện ra ngoài như xưa, trừ khi cảm thấy thật sự an toàn thì may ra mới có thể thò đầu ra nghiêng ngó.

Cậu sợ một khi cảm nhận được ánh nắng thì sẽ không muốn phải quay lại nơi ẩm ướt u ám nữa.

Bi kịch thường được đắp nặn từ cố chấp và tham lam, cậu tình nguyện biết trước là sẽ chết bởi tuyệt vọng, mà không phải bị năm tháng dần dần nuốt chửng, quay lại sống với vẻ ngoài khiến người ta căm ghét khi xưa.

Cho nên cậu liều mạng phủ nhận quá khứ, phủ nhận ký ức, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, không cho bi kịch tái diễn.

Dù rằng hiện thực luôn luôn bỏ qua mong muốn của cậu, để xảy ra những chuyện trở tay không kịp.

Mùa đông năm nay tới sớm hơn những năm qua một chút, tháng 12 dương lịch qua quá nửa, nhiệt độ Tầm thành đã xuống dưới 0 độ C.

Trong nhà có hệ thống sưởi ấm nhưng Lý Bích Hạm vẫn lo Thời Mông bị lạnh, nên dành thời gian mua hai chiếc chăn lông mới gửi đến, để Thời Mông bỏ trên lầu dưới lầu mỗi chỗ một cái, thỉnh thoảng vẽ mệt lười lên phòng thì có thể nằm luôn ở sô pha.

Lúc mua còn hỏi thêm một câu: “Bây giờ chỉ có một mình con ở thôi đúng không?”

Thời Mông đáp vâng đúng vậy, Lý Bích Hạm bèn không hỏi nhiều nữa.

Mãi sau nghĩ nghĩ, Thời Mông mới hiểu, có lẽ Lý Bích Hạm đang hỏi dò xem cậu có đang yêu ai hay không.

Tạm thời Thời Mông không có suy nghĩ này, nhưng cứ nghĩ tới người kia vẫn chưa chịu đi là trong lòng lúc nào cũng thấy lấn cấn.

Cuối tuần Phan Gia Vĩ hẹn Thời Mông đi xem triển lãm tranh, cậu nhận lời.

Dù Phan Gia Vĩ nói rằng bạn bè bình thường ăn một bữa cơm cùng đi dạo triển lãm rất chi là bình thường, để cậu không có gánh nặng, nhưng Thời Mông vẫn có một cảm giác áy náy khó hiểu, nên thứ bảy cậu đã đi

siêu thị mua ít đồ ăn vặt, chọn toàn đồ ăn nhanh và thức uống có ga mà thanh niên thích.

Lúc xách đồ về thì gặp nhân viên chuyển phát, chăn mền được gửi từ Phong thành tới đang ngay trên chuyến xe này.

Lý Bích Hạm đã dặn là chăn đã được giặt phơi cẩn thận, khá là xù bông, nhưng Thời Mông không ngờ nó sẽ to đến vậy.

Thời gian eo hẹp, nhân viên giao hàng vẫn bỏ đồ ở cổng rồi vội vàng rời đi như trước, cái thùng cao hơn nửa người cũng không gọi là nặng, chỉ là khó di chuyển. Thời Mông treo túi đồ lên cánh tay rồi ôm lấy thùng, và thế là không nhìn thấy đường phía trước, khệ nệ đi vào trong sân, rồi bị một cục gạch xây bồn hoa còn dư làm vấp chân, trọng tâm cơ thể đổ lệch sang một bên.

Không bị ngã xuống, vì được một đôi tay không biết vươn ra từ đâu đỡ.

Giọng nói trầm thấp truyền vào tai cách chiếc thùng: “Em buông ra đi, để tôi.”

Ngay sau đó tay chợt nhẹ bẫng, chiếc thùng kia được nhấc bổng lên, khi Thời Mông hết sững người, chỉ thấy một bóng lưng thẳng tắp.

Bấy giờ là vào nhà một cách đường hoàng, Phó Tuyên Liệu đứng chính giữa phòng khách hỏi: “Cần mang lên lầu không?”

Tay Thời Mông cầm chìa khóa, không nghe rõ nên “à” một tiếng, Phó Tuyên Liệu hiểu, bèn vác chiếc thùng đi đến cầu thang.

Anh có thể đoán đại khái trong này chưa đệm chăn gì đó, nhưng cũng không ngờ là 2 tấm to đến vậy. Thời Mông mở thùng, chăn bị nén chân không được bung ra, lúc bị ập vào mặt cậu cũng hơi ngơ ngác, ôm một cái để lên giường trong phòng ngủ, cái còn lại thì không biết xử lý như thế nào.

Phó Tuyên Liệu đoán: “Cái này thì, mang xuống dưới nhà?”

Thời Mông đưa lưng về phía anh, gấp tấm chăn đang trải rộng lại, không nói một lời, như đang chờ anh tự rời đi.

Phó Tuyên Liệu cố ý kéo dài, hỏi: “Dì Lý gửi tới hả?” Thời Mông vẫn không đáp.

Mà cửa sổ hàng xóm đối diện mở ra, dì Phan gọi với sang bên này: “Nhà dì làm bánh tổ (*), con qua đây cầm một ít về ăn nhé!”

(*) Bánh tổ ( 年糕): Là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp, được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung

Quốc. Mặc dù có thể ăn quanh năm, nhưng theo truyền thống, nó phổ biến nhất trong dịp tết. Ăn bánh tổ được coi là may mắn trong thời gian

này, bởi vì niên cao 年糕 là một từ đồng âm của “năm cao hơn”. (theo

wikipedia)

Đáp lại lời dì xong Thời Mông nâng người lên, quay lại nhìn Phó Tuyên Liệu với vẻ mặt lãnh đạm, chỉ thiếu điều viết hai chữ “Đuổi khách” lên mặt.

“Tôi có thể mượn toilet một lúc không?” Phó Tuyên Liệu giơ tay dính đầy bụi bẩn lên, “Rửa xong sẽ đi ngay.”

Thời Mông vội đi, nhìn thoáng qua lòng bàn tay vì bê vác đồ mà lem luốc của anh, rốt cuộc không nói gì nữa, quay người đi xuống lầu.

Này tức là đồng ý rồi. Phó Tuyên Liệu đi thẳng tới toilet kế bên phòng ngủ chính, rửa tay thôi mà bỏ ra đủ 5 phút đồng hồ, sắp đọc thuộc lòng bảng thành phần phía sau chai nước rửa tay mà Thời Mông vẫn chưa về.

Thật ra anh cũng không biết mình phải nói gì khác với Thời Mông.

Như thể phải đối mặt với một thành lũy kiên cố, đạn pháo không xuyên thủng nổi, tất cả mũi tiến công đều vô hiệu, anh dốc hết toàn bộ sức lực cũng không đủ để rung chuyển dù chỉ là mảy may.

Sau ngày ấy, Phó Tuyên Liệu mất hồn mất vía hồi lâu, vì Thời Mông không những không còn yêu anh, mà còn không hận anh. Chính miệng Thời Mông nói, anh không thể không tin.

Bức tranh anh thức suốt mấy đêm vẽ bị Thời Mông thiêu hủy không một cái chớp mắt, con tim dù làm bằng sắt thì cũng sẽ đau đớn mà thôi.

Sau khi át chủ bài cuối cùng tuyên bố vô hiệu, thậm chí Phó Tuyên Liệu đã nghĩ tới cách, chi bằng cứ cầm bản hợp đồng kia, bức bách yêu cầu tuân theo điều khoản trên đó. Dẫu sao vẫn còn những 5 năm, 5 năm không đủ lại thêm 5 năm nữa, sẽ đeo bám được cho đến khi Thời Mông buông lỏng và lui nhường.

Nhưng anh không dám chuyện điên rồ như thế nữa, nhất định Thời Mông sẽ không chịu nổi.

Bé nấm của anh trải qua một trận đại nạn, thân thể vừa được chắp vá lành lặn vẫn chưa đủ kiên cố, đụng một cái là bể nát, bây giờ rất cần một liều thuốc mạnh, và cũng cần phải điều dưỡng dần dần.

Chi bằng tạm rời đi đã, Phó Tuyên Liệu nghĩ, đợi ở đây cũng không có tác dụng gì, còn làm người ta ngứa mắt.

Nghĩ lại chính tai nghe thấy việc ngày mai Phan Gia Vĩ hẹn Thời Mông đi xem triển lãm tranh, Phó Tuyên Liệu nghiến răng, kiềm chế nỗi kích động muốn chạy sang nhà hàng xóm túm lấy thằng oắt kia tẩn cho một trận.

Anh không muốn cạnh tranh công bằng, bởi vì rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu anh đã ở chiếu trên.

Anh không sợ bị người ta chế giễu là thắng mà hèn, nào sợ phải ỷ vào chút tình còn vương, nào sợ Thời Mông vẫn còn đôi chút… với anh…

Còn chưa kịp chìm vào chán nản, Phó Tuyên Liệu giẫm phải thứ gì đó mềm nhũn.

Một tiếng mèo ré lên thảm thiết, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một quả bóng màu trắng vọt qua gầm giường, đâm phải tủ đầu giường, rồi lại cuống quýt lách qua giữa hai chân Phó Tuyên Liệu, chạy mất dạng trong nháy mắt.

Hóa ra là con mèo kia.

Phó Tuyên Liệu đã rõ tình hình, thở phào, bỏ tạm cái chăn trong tay xuống, ánh mắt chợt chạm đến một cái hộp nhỏ để trên tủ đầu giường.

Là hộp giấy, to cỡ bàn tay anh, ban đầu được để gọn trong góc, giờ bị đổ do vừa rồi mèo lao vào tủ, nắp cũng rớt xuống.

Phó Tuyên Liệu ngồi xuống, cúi đầu nhìn chiếc hộp giấy màu lam trên mặt đất. Anh không hề có ý định coi trộm, nhưng chiếc hộp này quá nhẹ, đồ bên trong cũng không nặng, bị mèo đụng một cái là rơi đầy đất.

Định giúp Thời Mông dọn lại cho gọn gàng, Phó Tuyên Liệu vươn tay ra, nhặt chiếc hộp hơi cũ nát kia lên, vừa cảm thấy hoa văn phai màu trên đó khá quen thuộc, rồi lại bị thứ để dưới đáy hộp hấp dẫn ánh mắt.

Một tờ giấy bóng mỏng, bên trên in ảnh đu quay, đến từ công viên trò chơi nào đó ở Phong thành.

Phía dưới là một tờ giống y hệt, ngày tháng giống nhau, 21 tháng 11 năm ngoái, sinh nhật Thời Mông, Phó Tuyên Liệu còn nhớ rõ ngày mưa ấy.

Xuống dưới nữa là mấy tờ giấy nhớ, trong đó có 2 tờ là lời nhắn anh để lại nhà, một tờ viết “Tôi đi làm đây”, một cái khác viết “Có việc thì gọi điện thoại cho tôi”.

Hai tờ sau đó nhìn chữ viết còn tương đối mới, mấy dòng cẩu thả, một câu viết rằng muốn lột hạt dẻ cho cậu ăn, một câu là bảo cậu đóng kín cửa sổ, cẩn thận “dê xồm” hàng xóm.

Chữ viết của chính mình, Phó Tuyên Liệu không thể không nhận ra.

Dưới cùng, là một tờ A5 được gấp lại. Phó Tuyên Liệu chỉ nhớ khi đó mình buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi, đối phó với yêu cầu với Thời Mông cực kỳ qua loa, vẽ bừa mấy nét cho ra cây nấm rồi đưa cho cậu.

Chính anh cũng không biết thứ vẽ ra trông như thế nào, ấy vậy mà lại được Thời Mông giữ tới giờ.

Có vài món nặng hơn tán loạn trên mặt đất, càng không phải thứ gì đáng tiền ———— Vòng tay đá sapphire, một gốc hoa tường vi không thể bén rễ, và cả vài cái vỏ hạt rẻ khô kiệt.

Những thứ này là tất cả bảo bối mà Thời Mông có, được giữ gìn sạch sẽ, cất vào một góc không ai biết được, nếu không phải ban nãy vô ý bị rơi, có lẽ chúng vĩnh viễn sẽ không bao giờ được thấy ánh mặt trời, sẽ chỉ được Thời Mông len lén lấy ra, ôm vào lòng vào những đêm tối vắng lặng.

Thoáng chốc, hô hấp của Phó Tuyên Liệu tắc nghẽn, đáy lòng ê ẩm, niềm rung động đổ ập xuống đầu, gần như khiến anh chìm nghỉm.

Toàn thân anh run rẩy, giác quan mất nhạy, không hề nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.

Mãi đến khi Thời Mông đẩy cửa ra, nhìn thấy người ngồi xổm cạnh giường, lại nhìn về phía đồ vật mà anh cầm, tay buông thõng, túi đồ ăn đầy ắp rớt xuống đất, Phó Tuyên Liệu mới chậm chạp quay đầu lại, đối diện với cặp mắt trợn tròn kia.

Trong đó có hoảng hốt, có luống cuống, và cả một cảm xúc nào đó không kịp che giấu vì chuyện bất ngờ xảy ra.

So sánh ra thì, bấy giờ tâm lý Phó Tuyên Liệu lại trở nên rất trống rỗng, như bị rút sạch dưỡng khí, chỉ kịp tới hai chuyện.

Hóa ra những gì anh cho Thời Mông lại nhẹ tênh đến vậy, lại ít ỏi đến vậy.

Hóa ra những gì Thời Mông cho anh đều là lẳng lặng âm thầm, lặng lẽ giấu đi, đó mới là một tình yêu trĩu nặng, chưa bao giờ lụi tàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK