“Không phải nghe lén, tôi nghe đường hoàng.” Phó Tuyên Liệu buông tay, “Tôi vừa mới tới thì hai người đi ra ngoài.”
“Anh tới đây làm gì?” Thời Mông hỏi.
Nếu như cậu nhớ không lầm thì lần chia tay trước cậu đã nói cho Phó Tuyên Liệu biết, chỉ có duy nhất một cách “hồi sinh sự sống”.
Mà cách đó thì thực sự không thể làm được.
Quả nhiên, Phó Tuyên Liệu không hề nhắc gì đến chuyện đó, anh chỉ chỉ lên trời: “Tới ngắm sao.”
Gần như là một phản xạ có điều kiện, Thời Mông ngẩng đầu nhìn theo.
Ngay lúc đó, Phó Tuyên Liệu bước tới nắm lấy một bên cổ tay của cậu, nâng lên, nhanh lẹ đeo vào một món đồ trĩu nặng.
Thời Mông nhận ra vội vàng rút tay về, cúi đầu nhìn, là một chiếc vòng tay khá quen mắt.
Nói là quen mắt là bởi vì viên sapphire màu lam xinh đẹp vốn to bằng cái trứng bồ câu kia biến thành mấy viên nhỏ hơn, xâu vào một dây xích bằng bạc, dáng vẻ hoa lệ quá mức được thay thế bằng một kiểu dáng thường thấy hơn, có vẻ thích hợp để đeo thường xuyên.
Cũng bởi vậy, viên đá quý chói mắt ngày xưa như bị đập nhỏ, vờn quanh cổ tay, ánh sáng lấp lánh khiến Thời Mông không khỏi giật mình, như được thấy sao trời.
Trong thoáng chốc, cậu nghe thấy giọng nói của Phó Tuyên Liệu ở rất gần.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Phó Tuyên Liệu giơ cánh tay lên, bàn tay che trên đỉnh đầu cậu, tạo thành một tư thế che gió che mưa cho cậu.
“Mong rằng mỗi một sinh nhật sau này, bé nấm không phải dầm mưa nữa.”
Thời Mông không thừa nhận mình là cây nấm.
Dù cậu đã từng rất muốn biết vì sao Phó Tuyên Liệu lấy biệt danh nấm cho cậu, cũng muốn nhìn thử xem dưới ngòi bút của Phó Tuyên Liệu đến cùng thì mình trông như thế nào.
Cậu không tin Phó Tuyên Liệu có thể khôi phục bức tranh kia một cách nguyên vẹn, đến cả cậu cũng không làm được việc đó.
Thế nhưng Phó Tuyên Liệu vẫn không nản chí, đi theo vào trong nhà, mặt dày nói sắp đói chết, cậu cho ăn cái gì cũng được, quả là ứng với suy đoán của Thời Mông.
Dù bấy giờ Thời Mông không còn cố giữ cửa nhưng cũng không có ý định để ý đến anh, để anh tự cảm thấy chán rồi sẽ rời đi.
Sau khi vào nhà Thời Mông đi thẳng vào bếp, đổ hết đồ ăn còn dư từ bữa tối đi, rồi lại bỏ nồi niêu bát đĩa đã dùng vào máy rửa bát.
Lúc đun nước thì nhớ ra chiếc vòng vẫn ở trên cổ tay, Thời Mông rửa tay sạch sẽ xong vừa gỡ nó ra vừa đi ra ngoài, đang định trả lại, ngẩng lên đã thấy Phó Tuyên Liệu gục xuống bàn, hai mắt nhắm nghiền, lại gần vài bước là có thể nghe thấp thoáng tiếng hít thở đều đều.
Ngủ gật rồi.
Nhất thời Thời Mông tiến không được mà lùi cũng không xong, lý trí bảo cậu nên đánh thức anh ta rồi đuổi ra khỏi cửa, nhưng lại có một giọng nói trong đầu khuyên cậu, mày xem người này đáng thương biết bao, mệt đến nỗi ngủ thiếp đi như thế, thôi để anh ta nghỉ ngơi một lúc đi.
Có lẽ cơn buồn ngủ sẽ lây nhiễm, trong khoảng thời gian do dự ngắn ngủi, Thời Mông cũng bắt đầu mệt rã rời.
Khác hẳn với vẻ khá nóng tính, tướng ngủ của Phó Tuyên Liệu rất đàng hoàng, khi úp sấp mặt sẽ quay về bên trái, đôi chân dài buông thõng dưới gầm bàn, tư thế gục xuống mặt bàn không khác gì hồi còn đi học.
Khác biệt duy nhất có lẽ là gương mặt nhuốm màu từng trải này, sự trưởng thành đã tích thành một mảng không tan đi được.
Là ai khiến anh ấy —– một người vốn cởi mở thoáng tính —-– lại trở nên u buồn như vậy?
Cứ mải tự hỏi như thế, thần trí và ánh mắt dần mơ hồ, hình ảnh trong trí nhớ đã dần rõ ràng, mãi cho đến khi chúng lồng vào cảnh tượng trước mắt.
Bất tri bất giác, Thời Mông vươn tay ra, hệt như rất nhiều năm về trước, trong phòng học vào giờ nghỉ trưa.
May mà lí trí vẫn còn tồn tại, ngay khi còn một giây nữa là chạm vào, Thời Mông ngơ ngác hoàn hồn lại từ trong ảo mộng, đầu ngón tay run bắn lên, vội rụt tay.
Cậu hốt hoảng bật dậy, chạy lên lầu không dám ngoái đầu lại. Lúc Phó Tuyên Liệu thức dậy thì trời đã sáng choang.
Di chứng của việc ngủ úp sấp trên bàn cả đêm đã lộ rõ ngay khi mở mắt ra, xương sống thắt lưng cứng còng vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, khẽ cựa quậy là như bánh răng rỉ sét bị bắt vận hành, nhức đến nỗi nhe răng, đau chảy cả nước mắt.
Cơ thể cũng trở nên rất yếu ớt vì thiếu dinh dưỡng, chỉ với động tác đứng lên thôi mà đã khiến Phó Tuyên Liệu như lên cơn sốt rét, nếu không có cái bàn chống đỡ không khéo anh đã ngã ngồi xuống đất.
Điều đáng vui vẻ duy nhất đó là, Thời Mông không tranh thủ lúc anh ngủ như chết mà ném anh ra ngoài cổng như lẳng bịch rác.
Để duy trì mạng sống, Phó Tuyên Liệu vào bếp tìm đồ ăn theo bản năng của một kẻ đói khát, xúc một miếng bánh gato còn dư từ tối hôm qua nhét bừa vào miệng, chợt nghe tiếng động ngoài cửa, Thời Mông ra sân phơi quần áo xong vừa vào nhà.
Vội vội vàng vàng nuốt miếng bánh xuống bụng, Phó Tuyên Liệu giơ cái thìa dính đầy bơ lên, cực kỳ không có thể diện nói câu “Chào buổi sáng” với Thời Mông, Thời Mông nhìn lướt qua anh, lại nhìn bánh gato trên bàn bếp, không đáp lại, xoay người rời đi.
Dạo này bị ngó lơ đã thành quen, Phó Tuyên Liệu tỏ vẻ không bị đả kích chút nào, anh thấy Thời Mông ngồi xuống trước bức vẽ đang dang dở, ăn no uống kỹ xong anh đi tới, nhấc cái ghế qua ngồi cạnh.
Anh nhớ Thời Mông không thích bị người khác nhìn mình vẽ tranh, nên anh ngồi xuống vị trí đối diện với bàn vẽ, miệng thì không chút nào nhàn rỗi, lúc thì hỏi Thời Mông có muốn biết mấy ngày nay anh đi đâu không, lúc lại kể ông chủ quán tạp hóa bắt nạt khách lạ, lần trước anh có mua vài món đồ dùng cá nhân, thanh toán xong rồi kiểm tra hóa đơn mới phát hiện ra chủ quán thừa dịp anh không để ý quét 2 lần vài món hàng, thu thừa kha khá tiền.
“Bây giờ chuyện anh trộm đồ ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết, thế chẳng phải sau này họ càng có lý do để bắt nạt anh à?”
Phó Tuyên Liệu nói rồi nghiêng đầu nhìn Thời Mông.
Thời Mông vẫn mang dáng vẻ không quan tâm, cầm bút vẽ chấm màu trên bảng pha màu, vẻ mặt chăm chú đến mức khiến Phó Tuyên Liệu không khỏi hoài nghi cậu không để lọt tai.
Đành chịu hạ khóe môi xuống, Phó Tuyên Liệu không dám có dị nghị gì với hình thức ở chung hòa bình này.
Anh chán đến chết nhìn về phía đống hộp quà chất gần cửa, thật lòng anh cảm thấy rất vui mừng, đồng thời hỏi Thời Mông: “Bây giờ em có thầy giỏi, có bạn tốt, có người thân yêu thương em hết lòng, chỉ còn thiếu một người yêu nữa thôi.”
“Em xem, tôi có thể thử cố gắng đạt được vị trí này không?”
Lời tuyên bố hùng hồn nói ra chưa được một ngày, Phó Tuyên Liệu đã gặp ngay người cũng ngấp nghé vị trí này ngoài cổng.
Phan Gia Vĩ bận túi bụi cả tuần, chiều thứ sáu không có tiết nên đón xe về nhà sớm, vừa bỏ đồ xuống là qua nhà hàng xóm tìm Thời Mông ngay.
Nhưng chưa gì đã gặp phải vật cản, một chiếc Land Rover dừng bên đường bíp còi về phía cậu chàng, cậu đi vòng về trước, xe kia lại bíp bíp hai tiếng, đèn xe cũng sáng lên, lóa cả mắt.
Đến chịu, Phan Gia Vĩ kéo cửa ngồi vào ghế lái phụ, ai thán: “Làm trò gì vậy đại ca?”
Một tay Phó Tuyên Liệu khoác lên vô lăng, tay kia chống trên khung cửa sổ, cười mà như không, nói: “Không làm gì cả, tìm cậu tâm sự thôi.”
Phan Gia Vĩ khinh thường “xí” một tiếng: “Ai thèm tâm sự với anh.”
Ngoài miệng thì nói thế nhưng thân thể vẫn thành thật ngồi ngoan trên xe.
Phan Gia Vĩ nói mình chỉ có 5 phút, quạu quọ hỏi Phó Tuyên Liệu đang làm nghề gì, Phó Tuyên Liệu đáp qua loa là làm ăn bình thường, thế là cậu chàng hả hê chế giễu: “Bị sa thải rồi chớ gì? Bảo sao rảnh rỗi thế.”
Lại hỏi ngủ trên xe có thoải mái không, Phó Tuyên Liệu đáp rất tốt, cậu chàng: “Dễ chịu sao bằng giường êm chăn ấm đúng không?”
Sau đó còn đề nghị Phó Tuyên Liệu tìm việc làm ở quanh khu này: “Đi tới cuối đường rồi rẽ trái, qua 2 cái ngã tư, bên tay phải có một quán ăn đêm rất được các phú bà yêu thích, với tướng mạo và dáng người của anh nói không chừng có thể đứng đầu bảng đấy.”
Bị khiêu khích như thế nhưng Phó Tuyên Liệu không những không tức giận, mà còn lắng nghe với một nụ cười mỉm, điệu bộ “Anh xem chú mày còn chiêu gì khác không”.
Nói cho cùng thì vẫn là thanh niên choai choai, thử vài lần là Phan Gia Vĩ hết kiên nhẫn, bắt đầu hóng chuyện.
“Đừng bảo anh làm nghề này thật nhá?” Cậu chàng thử thăm dò, “Trước kia nghe bảo anh bị ép buộc… gì hả…”
Cậu thanh niên vừa hỏi vậy là trong lòng Phó Tuyên Liệu đã có phán đoán. Rõ ràng Thời Mông nói cho cậu biết như thế, chắc hẳn là để cậu từ bỏ.
Nhưng xem tình huống hiện tại thì, anh thanh niên rất kiên cường, còn muốn tiếp tục cưa cẩm.
“Đúng vậy, ép buộc đến mức ép ra tình cảm chân thật luôn rồi.” Phó Tuyên Liệu tương kế tựu kế, “Bây giờ tôi không thể rời khỏi em ấy, em ấy cũng không thể rời bỏ tôi.”
Thoạt đầu Phan Gia Vĩ khá giật mình, sau đó lại thấy quá ư nhảm nhí: “Thôi đi, tôi có thấy Thời Mông có vẻ gì là không thể rời bỏ anh đâu?”
Phó Tuyên Liệu ung dung hỏi lại: “Thế nên cậu muốn cạy góc tường nhà tôi?”
“Đây không gọi là cạy góc tường, đây gọi là cạnh tranh công bằng.” “À thế à.” Phó Tuyên Liệu gật đầu ra chiều đã hiểu, “Công bằng.” Nói rồi, anh nhấn nút chốt cửa, đạp mạnh chân ga khởi động xe.
Trong tiếng động cơ rền vang, Phan Gia Vĩ thấy động tác của anh xong quay qua đã phát hiện không thể mở cửa, chân tay luống cuống liền.
“Làm gì đấy làm gì đấy, anh chớ có làm loạn nha! … Dừng dừng dừng, anh muốn đem tôi đi đâu?”
Xe vọt lên một đoạn sau đó khựng lại, quán tính khiến Phan Gia Vĩ chúi về phía trước sau đó lại bắn về chỗ cũ.
Mãi mới ngồi vững được, mắt điều chỉnh tiêu điểm xong thì thấy ngay một bức tường xi măng lù lù đằng trước, Phan Gia Vĩ bị dọa đến nỗi chân mềm nhũn, lắp bắp: “Không không không muốn sống nữa hả cha?”
Phó Tuyên Liệu vẫn bình tĩnh, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại khiến người khác rét run.
“Nếu em ấy muốn tôi chết thì ngay bây giờ tôi dám tông vào đó.”
Phó Tuyên Liệu thu lại vẻ hững hờ, lộ sát khí, ánh mắt anh mang theo sự bá đạo, ngông cuồng và không thèm nghe đạo lý.
Tuy anh không thích bắt nạt trẻ con, thế nhưng…
Xoay lại nhìn người ngồi trên ghế phó lái đang không dám cựa quậy, Phó Tuyên Liệu hỏi: “Chú em thì sao, có dám không?”
“Bây giờ, còn cảm thấy công bằng không?”
Đến khi hành vi “tranh giành tình nhân” dở hơi này truyền đến tai Thời Mông, không quá bất ngờ khi nó nhấc lên một trận sóng gió không hề nhỏ.
Buổi tối, trong phòng khách, Thời Mông lạnh lùng nhìn kẻ lấy cớ ăn ké một bữa cơm để gõ cửa – Phó Tuyên Liệu: “Anh làm loạn đủ chưa?”
Phó Tuyên Liệu cũng nhìn thẳng vào cậu, đáp: “Chưa.” “Sao lại dọa cậu ấy?”
“Để nó biết khó mà lui.” “Ai muốn anh chết?”
“Tôi không muốn chết.” Phó Tuyên Liệu nói thẳng, “Nhưng tôi muốn để em biết rằng, em đã vì tôi mà chết một lần, thì tôi cũng có thể làm như thế.”
Cảm giác bất lực lại một lần nữa phủ ngập đầu, Thời Mông cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Rốt cuộc anh muốn cái gì?”
Rốt cuộc còn muốn tôi phải trốn đi đâu, lùi đến bước đường nào nữa?
Gần như không một giây do dự, Phó Tuyên Liệu nói: “Muốn quay lại với em.”
Như bị câu này thọc cho một nhát, Thời Mông hỏi lại: “Quay lại? Chúng ta từng bên nhau à?”
“Đương nhiên. Trước kia, chúng ta luôn ở bên nhau.”
Thời Mông bật cười: “Cái mà anh gọi là ở bên nhau, chính là tôi dùng thủ đoạn trói buộc anh, anh bất đắc dĩ phải tuân theo hợp đồng?”
“Không phải.”
Phó Tuyên Liệu muốn phủ nhận, rằng ban đầu vì hiểu lầm nên anh mới không chịu, về sau lại sợ chìm đắm nên mới chống cự cho bằng được, mối dây dưa của họ đến từ hai phía, sao có thể dùng một bản hợp đồng để che lấp một mối tình đôi bên tình nguyện?
Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói những điều này, những gì nhận lại được khi nhắc đến chữ “Yêu” muộn màng ấy là nụ cười lạnh lùng và mỉa mai.
Tới không kịp, về không nổi, làm gì đi chăng nữa cũng không thể cứu vãn. Chuyện tới nước này, Phó Tuyên Liệu mới chính thức cảm nhận được bị đẩy vào bước đường cùng là như thế nào.
Anh hít sâu một hơi, lấy bản hợp đồng gốc từ chỗ Thời Hoài Diệc ra, đặt trước mặt Thời Mông.
“Hợp đồng này có hiệu lực kể từ ngày ký, không được tự ý chấm dứt nếu chưa có sự cho phép của một trong hai bên.”
Phó Tuyên Liệu đọc lại một lần những hạng mục chủ chốt cho Thời Mông nghe, sau đó lấy tư cách của một trong các bên, tuyên bố: “Tôi không đồng ý, nên hợp đồng này sẽ tiếp tục.”
Thế Thời Mông mới biết, anh biến mất mấy ngày nay, giày vò bản thân kiệt quệ đến như vậy là vì thứ gì.
Một sự phi lý khó tả chạy lên não, như lạc vào một mê cung khổng lồ, bốn phía là đường, nhưng không biết đường nào dẫn đến lối ra.
Thời Mông không cho phép bản thân mình lùi lại, cậu ngoan cố cúi gằm đầu: “Tôi không cần, anh đi đi.”
Chưa được kiên trì được bao lâu đã bị Phó Tuyên Liệu nhéo cằm nâng lên, để cậu nhìn một thứ đồ khác trong tay anh.
Một tờ giấy, mở ra là một bức tranh, nét vẽ còn thô vụng, phối màu cũng không quá chuyên nghiệp, nhưng phong cách thì rất riêng. Nếu bức 《 Diễm 》kia còn tồn tại, đặt cạnh bức tranh này, không khéo sẽ bị ai đó cho rằng chúng xuất phát từ cùng một người, hoặc là cố tình bắt chước
phỏng theo.
Tuy vậy chủ đề vẽ không giống nhau, bức kia là lửa, bức này là mưa. Mưa như trút giội tắt lửa cháy bình nguyên lửa lan đồng nội, lẽ ra đây sẽ là một trận tranh đoạt chủ quyền, nhưng ngọn lửa nhìn có vẻ hung hăng thế mà lại chủ động thu liễm, mặc cho cơn mưa kia dập tắt chính nó, dẫn nó vờn quanh, cam tâm tình nguyện, không một lời oán giận.
Nếu nói 《 Diễm 》là khát vọng, vậy bức tranh trước mắt này chính là thần phục.
Thời Mông không muốn lí giải nội dung của bức tranh này một chút nào, nhưng Phó Tuyên Liệu quá thô bạo bộc trực, anh đang dùng tất cả hành động để chứng minh cho lời hứa hẹn của mình.
“Chẳng phải em đã nói rằng, chỉ cần khôi phục lại như cũ là được, đúng không?” Phó Tuyên Liệu nói, “Thứ mà em cho tôi không thể phục hồi, nhưng thứ mà tôi đưa cho em, quyền khống chế đều nằm trong tay tôi.”
Ngụ ý là ———— Giờ phút này, tôi trao con tim mình cho em.
Mà yêu và hận, bản chất của chúng là một trò Zero-sum game (*), một bên tấn công và thắng lợi ắt sẽ tạo thành bại lui và tổn thất của một bên khác.
(*) Zero-sum Game (trò chơi có tổng bằng không): Là một tình huống trong lí thuyết trò chơi mà ở đó, những gì mà một người thắng được bằng đúng tổng thua lỗ của những người chơi khác.
Nghe thấy tiếng lòng chùng xuống như linh kiện bị tuột ra từ sâu trong tâm khảm, Thời Mông rút lấy bức tranh trong tay Phó Tuyên Liệu, cầm lấy chiếc bật lửa để trên bệ cửa sổ, ngón cái xoay chuyển đá mài, để ánh lửa liếm lấy tấm giấy mỏng dính kia, thiêu hủy nó bằng tốc độ nhanh nhất.
Mọi sự xảy ra quáy nhanh, bức tranh rực rỡ sắc màu hóa thành đám tro tàn chỉ trong nháy mắt, Phó Tuyên Liệu nhìn cảnh tượng trước mắt, há hốc miệng, như dại ra.
Còn Thời Mông thì thở phào.
Lịch sử có tái diễn thì uy lực cũng đã hết, nhưng dù không thể khiến Thời Mông cảm thấy sảng khoái thì ít ra cũng phần nào nhẹ nhõm vì đã chạy thoát.
“Tôi không cần đền bù, tôi không cần bất cứ thứ gì cả.” Niết chút tro bụi dính trên đầu ngón tay, Thời Mông thẳng thừng, “Đã hết sạch rồi, anh đi được rồi đó.”
Cậu cho rằng thế này là đủ, không có lý do gì để tiếp tục tranh cãi nữa, ai ngờ một giây sau, Phó Tuyên Liệu bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay của Thời Mông qua, dùng sức đặt cậu lên vách tường.
Còn chưa kịp phản ứng, hơi thở nóng rực và nụ hôn che trời lấp đất ập xuống gò má, khóe môi và vành tai chẳng biết đỏ lựng từ khi nào của Thời Mông.
Mỗi lần như thế này mối quan hệ có thế lực ngang cơ lại biến thành đơn phương áp chế. Phó Tuyên Liệu vừa đè nghiến đôi môi mềm mại của Thời Mông, vừa thoải mái dùng một tay kìm hai cổ tay của cậu không tốn chút sức, tiện thể ép chúng lên đỉnh đầu, rồi lại nghiêng qua, tiếp tục làm nụ hôn này nồng nàn hơn.
Đã quá lâu họ không có tiếp xúc thân mật, nên làn da chỉ khẽ chạm thôi cũng không khác gì sấm sét rền vang, luồng năng lượng ấy khổng lồ đến mức, chỉ thoáng chốc đã đánh thức rất nhiều ký ức về những đêm quấn bện thân thể, không biết thỏa mãn.
Răng môi cách biệt đã lâu lại quá đỗi quen thuộc cứ thế mà quấn quýt triền miên đến tột cùng, như sốt ruột muốn bù lại những ngày thiếu thốn
trong một lần duy nhất, tất cả giác quan nhường chỗ cho sự tham lam, hai người cùng nhắm mắt lại theo thói quen.
Như đặt mình vào đầm lầy, càng giãy dụa thì càng bị quấn chặt hơn, trong mớ hỗn loạn, một sợi thần kinh nhỏ bé trong hệ thần kinh bị kéo căng của Thời Mông tỉnh táo lại, nhờ đó cậu mới tìm được cơ hội hé răng, hung hăng cắn xuống.
Mùi máu tươi tỏa khắp chỉ trong nháy mắt, cùng với một tiếng xuýt xoa vì bị đau, áp chế thân thể đổi thành giam cầm ánh mắt, Phó Tuyên Liệu hơi khom lưng, nhìn từ trên cao xuống người vừa mới cắn anh, hơi thở gấp gáp không biết là hưng phấn hay là phẫn nộ.
Không, không có phẫn nộ.
Thời Mông nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm mà cậu từng vô số lần khắc họa, trừ nhớ nhung dày dặc ra, chỉ có si mê lan tràn.
Như một con dã thú bị nhốt trong lồng, bản tính bị kìm nén quá lâu cuối cùng cũng được giải phóng, nó gào thét, nó vui sướng cuồng nhiệt chạy nhảy trong đất trời tự do.
“Tôi không đi.” Ánh mắt Phó Tuyên Liệu cũng nóng bỏng như hơi thở, “Tôi biết, em không muốn tôi đi.”
Nếu những nhận định trước kia chỉ là phỏng đoán, vậy lần này chính là lời khẳng định được đúc ra từ thực tiễn.
Đối diện với sự tiếp cận của anh, Thời Mông có thể thờ ơ, lạnh lùng cự tuyệt như trước, nhưng nay Thời Mông đã chọn cách cướp đoạt và tiêu hủy, nó chứng minh cậu vẫn để ý.
Cuối cùng cũng thu hoạch được phản hồi tích cự trong trận giằng co gian nan này, Phó Tuyên Liệu tức tốc kéo lỏng cổ áo bên trái, kéo xuống chỗ ngực, để Thời Mông nhìn vết tích khắc ngoài làn da anh.
Vẫn là cơn mưa ấy.
Thời Mông dần dần mở to hai mắt, nhìn bức tranh vừa bị đốt cháy kia sống lại, rơi vào từng nhịp tim nối liền, ngấm vào máu thịt, ở một vị trí mà miễn là còn sống thì sẽ không thể xóa bỏ.
Bờ môi hé mãi, hồi lâu sau, Thời Mông run giọng: “Anh điên rồi…”
Thấy cậu cuối cùng cũng có phản ứng, Phó Tuyên Liệu thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, tôi điên rồi, trước kia là em điên, giờ đổi thành tôi.” Phó Tuyên Liệu nhoẻn cười, “Em xem, có phải chúng ta rất xứng đôi không?”
Trước là em cố chấp cưỡng cầu tôi, sau đến lượt tôi chấp nhất cướp em về bằng mọi giá, đây mới gọi là công bằng.
Anh thả cổ tay Thời Mông ra, nắm chặt một bàn tay của cậu, để lòng bàn tay mềm mại ấy chạm chính xác vào lồng ngực chập trùng của mình.
“Tôi giao một trái tim đã khôi phục toàn vẹn cho em. Bây giờ, đến lượt em làm tròn lời hứa.”