Có lẽ là ảo giác, bởi vì anh không thật sự ngã xuống, ngay cả dự định lùi lại cũng không thấy mảy may.
Chỉ là sắc mặt xám xịt đi nhiều, nếu nói lúc trước là hốc hác thì bây giờ đã có xu thế tiều tụy hẳn. Phó Tuyên Liệu nghiêng ô về phía Thời Mông, đôi môi lạnh ngắt chết lặng hé mở: “Muốn đi WC à? Để tôi đưa em đi.”
Thời Mông không đi.
Nhiệt độ trong xe ngoài xe chênh lệch, đứng bên ngoài một hồi nóng lạnh giao hòa, bởi vậy cân bằng lại khá nhiều.
Cậu muốn tìm một chiếc xe đi về Phong thành, cậu đứng tại chỗ đợi bao lâu thì Phó Tuyên Liệu che ô cho cậu bấy lâu. Có mấy chiếc xe khách vào trạm dừng nghỉ nhưng không có chiếc nào về Phong thành, dọc đường cũng không có.
Chờ đến mức hơi bực bội, Thời Mông chạy vào bến xe hỏi thăm.
Cậu không thích giao lưu với người xa lạ, nhưng giờ đã hết cách, so sánh ra cậu càng không muốn ở cùng Phó Tuyên Liệu trong một không gian kín.
Nhân viên đứng gần cửa là một dì bán lẩu oden trả lời cậu, nói rằng gần như xe khách đi Phong thành sẽ không dừng lại ở đây.
“Vốn dĩ Tầm thành và Phong thành không cách nhau xa, giả sử giữa đường muốn nghỉ chân thì cũng sẽ chọn dừng ở trạm thuộc Phong thành.”
Nghe xong Thời Mông ngẩn ra trong chốc lát, như đang tiêu hóa sự thật là đợi chờ phí công, sau đó cậu quay người đi ra ngoài.
Chưa xuống hết bậc thang thì chiếc ô màu đen đã chắn trên đỉnh đầu, Thời Mông nghe thấy giọng nói rất khàn của Phó Tuyên Liệu: “Tôi lái xe đưa em về, cứ coi tôi là tài xế đi.”
“Nếu không muốn nhìn thấy tôi,” Ngay lập tức anh lại ném ra một điều kiện tiên quyết, “Thì em ngồi ở phía sau, tôi sẽ không đụng vào em, cũng sẽ không quay đầu lại nhìn em.”
Tuy rằng giả thiết này không thay đổi được sự thật vẫn phải ở chung, nhưng ít ra nó cho Thời Mông một ít cảm giác an toàn.
Cậu không ý được được cảm giác an toàn này đến từ sự tín nhiệm trọn vẹn, cậu chỉ muốn không phải đối mặt với anh, không phải tiếp xúc, như thế thì sẽ không sợ mất khống chế.
Thời Mông đồng ý, quay lại xe, ngồi ở chỗ ghế sau, nói địa chỉ cửa hàng thú cưng cho tài xế.
Hành trình sau đó trong xe rất yên tĩnh.
Phó Tuyên Liệu mở radio, từ những bài hát tiếng Quảng đông mà Thời Mông nghe không hiểu cho đến nhạc nhẹ có tiết tấu quy luật mà cậu thích.
Một mình Thời Mông chiếm cứ toàn bộ hàng ghế sau, nhưng cậu chỉ núp ở góc phía sau ghế lái, như không muốn bị người ta nhìn.
Từ trước đến nay cách cậu kháng cự rất trực tiếp, ngậm kín miệng, nhắm mắt lại, dùng phương pháp vật lý để phong tỏa từ đầu đến chân mình.
Nhìn thì có vẻ hoàn mỹ nhưng cũng có một khuyết điểm rõ rệt, đó là dễ bị chuyển từ giả vờ ngủ thành ngủ thật.
Cũng may Thời Mông dễ ngủ dễ tỉnh, không biết qua bao lâu, cảm nhận được xe đang giảm tốc, sau đó chậm rãi dừng lại, Thời Mông mở to mắt, nhìn ánh hoàng hôn u ám bên ngoài cửa sổ.
Phía trước là một ngõ hẻm chỉ đủ rộng cho một chiếc xe đi vào, nhấp nhánh các loại đèn neon, nhìn rất quen thuộc.
“Đến nơi rồi.” Phó Tuyên Liệu nói được thì làm được, anh không quay đầu lại, một tay vẫn khoác trên vô lăng, “Ở ngay phía trước.”
Cơn mưa của Tầm thành đi vào Phong thành chỉ còn vương lại vài giọt bay bay, lúc Thời Mông xuống xe thấy mặt đất còn không ướt hết.
Phó Tuyên Liệu mang cả một thân nước mưa từ Tầm thành đến đây, anh cũng xuống xe, đưa ô qua: “Dự báo thời tiết nói nhiều khả năng Phong thành cũng sẽ mưa to.”
Có lẽ lo ngại rằng anh lại đuổi theo, Thời Mông nhận lấy chiếc ô.
Quả nhiên Phó Tuyên Liệu không đi cùng, chỉ là lúc Thời Mông vừa đi ra ngoài được mấy bước thì anh dặn: “Có gì thì gọi điện thoại.” Dừng một chút, bổ sung, “Hoặc là kêu tên của tôi, tôi ở ngay chỗ này.”
Mãi đến khi đi qua đường tắt, đi vào cửa hàng thú cưng ven đường, Thời Mông mới nghĩ ra cậu đã kéo số điện thoại của Phó Tuyên Liệu vào danh sách đen, bảo sao anh bổ sung thêm một câu.
Nhưng với Thời Mông mà nói thì có hay không cũng không có gì khác biệt, nó không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cậu. Cậu nhìn thấy Mộc Mộc trong lồng gửi nuôi, nói với ông chủ là mình tới đón mèo.
“Ban đầu mèo của cậu được nuôi cùng các bé mèo khác, phòng nuôi có giá để leo trèo cào nghịch.”
Nhìn theo hướng ông chủ chỉ, Thời Mông nhìn thấy có một căn phòng được dùng kính trong suốt để ngăn cách, trong đó có một trụ mèo cao bằng người, có hai chú mèo không biết thuộc chủng loại gì đang lười biếng úp sấp trên đó.
Ông chủ nói tiếp: “Nhưng mèo nhà cậu quá hung dữ, không chịu ở với bất kỳ bé nào, lúc nào cũng đánh lộn nên đành phải nuôi nó ở lồng riêng.”
Thời Mông không biết đáp lại thế nào. Cộng lại cậu nuôi con mèo này chưa được 3 tháng, có lẽ vẫn chưa hiểu cặn kẽ tính nết thực của nó, ít ra trong mắt cậu con mèo này cực kỳ ngoan, chưa từng khiến cậu phải bận tâm.
Lúc được đưa đến đây nó chỉ có một cái ba lô hàng không, bây giờ bị nhét vô để đi về nhà nó bằng lòng một cách ngoài dự đoán, vừa bế ra là đã tự chui vào ngồi ngoan ngoãn.
“Này là muốn về nhà lắm rồi.” Ông chủ cười nói.
Trên thực tế Thời Mông muốn đưa nó về thẳng Tầm thành, nhà của Giang Tuyết. Từ trước cậu đã phát hiện chú mèo này có nhiều chỗ tương tự với mình, ví dụ như đều bị người ta coi là vật thay thế, ví dụ như đều không có một ngôi nhà chân chính.
Đón mèo xong, Thời Mông không vội về mà ở lại cửa hàng thú cưng, đi dạo quanh các dãy kệ hàng, chọn đồ ăn cho mèo, pate, còn sờ thử ổ cho mèo mềm mại cực kỳ.
Cậu cố tình kéo dài thời gian, cho nên chọn lựa rất chậm, chậm cho đến khi Giang Tuyết lái xe đến đây, đẩy cửa vào là hô to gọi nhỏ: “Vừa nãy chị nhìn thấy cái xe của ai kia, đừng bảo là em đi về cùng với anh ta đấy nhá?”
Thanh toán xong xuôi, hai người ra khỏi cửa hàng thú cưng, tìm một nhà hàng gần đó.
Đang là giờ cơm nên khách rất đông, Giang Tuyết không chê ồn ào, vô cùng vui vẻ gọi cả một bàn đồ ăn đầy ắp. nói là lâu rồi không gặp nhau, đêm nay không say không về.
“Em không uống được.” Thời Mông nói, “Đêm nay em phải quay về.”
Giang Tuyết đã mở cho cậu một chai bia, đẩy ra trước mặt: “Thì em có lái xe đâu.”
Một lát sau, hỏi dò: “Anh ta không đưa em về?”
Thời Mông lắc đầu, ý cậu không phải là không đưa, mà là, cho dù anh ấy có muốn đưa thì em cũng sẽ tự về.
Không biết Giang Tuyết có hiểu hay không, nói chung là cô không gặng hỏi, tranh thủ mãi mới có lần gặp mặt để hỏi cuộc sống gần đây của Thời Mông.
Lúc nghe Thời Mông kể cậu qua lại khá tốt với hàng xóm láng giềng, cô thở phào một hơi, nhưng lại lo lắng những chuyện khác: “Biết thế ngày xưa mua nhà trong thành phố, chị sợ em ngốc ở đó lâu quá rồi quên toi vẽ tranh như thế nào, thay vào đó là học được bản lĩnh múa quảng trường thì đúng ngất.”
Lời này chọc Thời Mông khẽ cười, cậu cong cong đôi mắt, đáp: “Sẽ không đâu.”
Khi cậu cười lên ánh nước trong mắt long lanh, không biết sinh động hơn lúc vô cảm bao nhiêu lần.
Giang Tuyết không nhịn được nhìn thêm vài lần, sau đó ghé lại gần nhìn bàn tay đã bỏ băng gạc của cậu, đôi mày thanh tú cau lại, như đang tiếc hận một góc tường trắng bị rạn: “Chắc cái sẹo này sẽ xóa đi được nhỉ.”
Thời Mông cũng nhìn theo: “Không xóa được thì cũng không sao.”
“Sao lại không sao?” Giang Tuyết đập bàn, “Nếu để lại sẹo thì chị táng gia bại sản cũng phải khiến con mẹ Thời cái gì Hủy kia khốn khổ trong tù!”
Cáu lên thì nói thế, chứ dù gì cũng là một công dân tuân thủ pháp luật.
Nhân tiện nhắc đến chuyện này Giang Tuyết nói luôn: “Thật ra để có thể giải quyết nhanh như thế thì phải nói ai kia chịu thua lỗ khá nhiều.”
Cô nói rằng không ngờ ai kia thật sự có bản lĩnh, làm việc không lôi thôi lại rất hiệu sất, cũng không để ý cái gọi là thể diện, ngày xưa còn tưởng anh ta là một thương nhân tiêu chuẩn, sẽ chỉ biết dùng chiêu trò mánh lới để làm lợi cho công việc kinh doanh.
Điều này khiến Thời Mông nghĩ tới hôm đó Phó Tuyên Liệu vào nhà lắp giá vẽ giúp cậu, và cuộc trò chuyện trước bàn bếp của họ.
“Không hẳn là dùng chiêu trò.” Thời Mông nói, “Những thứ đó là anh ấy nên có được.”
Giang Tuyết không có ý nói đỡ cho Phó Tuyên Liệu, cô chỉ trần thuật lại sự thật, giao quyền lựa chọn cho Thời Mông.
“Dứt điểm hiểu lầm rồi thì làm bạn với người nào kia cũng không tệ, chỉ là…”
Cô chưa nói hết nhưng Thời Mông lại có thể đoán được cô muốn nói gì. Chỉ là, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, không nhất thiết phải bắt đầu lại từ đầu.
Vì chịu khó liên lạc qua điện thoại, nên chuyện vị hôn phu cũ của Giang Tuyết, cũng chính là “thanh niên tài tuấn” từng dựa dẫm vào nhà họ Giang để học xong tiến sĩ rồi gây dựng sự nghiệp đang bắt đầu theo đuổi lại Giang Tuyết, Thời Mông cũng có nghe tin.
“Nửa đời này của hai chúng ta đặc sắc ghê, chuyện kỳ quặc gì cũng gặp phải.” Giang Tuyết rót cho mình một ngụm bia, rồi cụng chỗ còn lại vào ly trước mặt Thời Mông, “Nào, mời em trai ruột khác cha khác mẹ nhưng đồng cảnh ngộ.”
Thời Mông không muốn dập tắt hưng phấn của cô, nhấp một ngụm rượu nhỏ, rồi hỏi: “Thế Cao Lạc Thành phải tính sao?”
Giang Tuyết cười cậu ngốc nghếch: “Sao gì mà sao, chị có nói là muốn ăn lại cỏ cũ đâu.” Cô nâng ngón trỏ lên lắc lắc, “Trong một tình yêu, tất cả đều đáng giá thông cảm, chỉ trừ lý trí và tính toán, không thể.”
Giang Tuyết uống chút rượu là bắt đầu không giữ được miệng, nghe nói hàng xóm của Thời Mông có một thanh niên đang học nghiên cứu sinh, thế là nãy vừa khen Phó Tuyên Liệu không tệ, giờ lại quay xe khuyến khích Thời Mông hỏi thăm xem cậu hàng xóm kia là thẳng hay cong.
“Theo lời miêu tả của em, chị cảm thấy 80%… Không, phải 90%, cậu ta có ý với em.” Giang Tuyết cười trêu chọc, “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, chị thấy em đừng ngại thử một chút với cậu ta, cảm thụ sự kích thích của niên hạ xem sao.”
Thời Mông luôn là một người tự chủ, lời đề nghị của người ngoài luôn là gió thoảng qua tai đối với cậu, nghe xong là thôi.
Bữa cơm này ăn gần xong, Giang Tuyết chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em biết năm đó chị thích anh ta như thế nào không?”
Hiếm khi cô nói về quá khứ nên tất nhiên là Thời Mông không biết.
“Có một năm, chị với chị họ vào khuôn viên đại học A chơi, tình cờ đi qua một vườn cây, chỗ đó gần bờ sông, có một băng ghế dài, anh ta ngồi trên chiếc ghế dài đó, cầm một cuốn sách rất dày, nghe thấy tiếng động, chợt ngẩng lên nhìn chị.”
“Chỉ một thoáng như thế, chị đã sa lầy.”
“Thế nhưng gần đây chị mới phát hiện ra, dù anh ta có nhìn chị như thế nào chăng nữa chị cũng không tìm về được cảm giác lúc xưa. Có lẽ đây là bóng ma của việc bị phản bội, chị không quên được dáng vẻ anh ta nói chưa từng yêu chị, đó là lần đầu tiên trong đời chị cảm thấy mình bị giẫm dưới lòng bàn chân, cảm thấy mình không giống một con người.”
“Có chăng là yêu chưa đủ, hoặc là tình yêu của chị, chỉ là cái bóng bên bờ sông năm nào.”
Cơm nước xong xuôi đi ra ngoài, gió mát thổi tan mùi rượu váng vất, hai rặng má đào cũng phai nhạt đi.
Thời Mông vẫy một chiếc xe cho Giang Tuyết, trước khi tạm biệt, Giang Tuyết bật chế độ dân buôn: “Em cứ ngồi xe anh ta mà về, tiết kiệm tiền đi lại.”
Thời Mông không đáp, đợi xe taxi chạy xa, thoáng nhìn thấy chiếc Land Rover vẫn dừng ở ven đường, cậu bước tới không chút do dự, mở cửa sau, ném chiếc ô trong tay vào, quay người vẫy một chiếc xe khác, ngồi vào, đích đến là Tầm thành.
Giờ này đã hết xe khách liên tỉnh từ lâu, đường xe 2 3 tiếng, dù tính cả tiền qua trạm thu phí thì Thời Mông vẫn dư sức trả.
Đường cao tốc vào đêm khá ít xe, bởi vậy rất dễ dàng phát hiện chiếc xe đang đi theo phía sau với tốc độ ổn định. Thời Mông làm bộ không nhìn thấy, nhưng bác tài thì hết sức cảnh giác.
“Chiếc Land Rover kia đi theo cả một đường, không tụt lại cũng không vượt qua, chắc hẳn là cố ý.” Bác phân tích tình thế xong quay qua hỏi Thời Mông, “Này cậu có biết biển số xe kia không?”
Thời Mông nói không biết, bác tài không tin.
Nửa đường rẽ vào trạm dừng nghỉ, bác tài đi đổ xăng, Thời Mông vào quán mua nước, lúc tính tiền, người đứng bên cạnh mang một thân ẩm ướt đẫm hơi lạnh chưa rút, vừa hắt xì vừa lấy ví tiền ra, lúc trả tiền Thời Mông vô ý liếc qua, nhìn thấy bên trong khe ví trong suốt có kẹp một tấm hình.
Quãng đường sau đó thỉnh thoảng Thời Mông giục bác tài đi nhanh một chút, như thể đang có người truy đuổi. Bác tài rất quen đường, xuống cao tốc cũng không thả lỏng, đạp mạnh chân ga ngoặt vài khúc cua, đỗ xịch trước cửa căn nhà để dành dưỡng lão của Giang Tuyết.
Cảm thán như vừa gặp kỳ phùng địch thủ, bác tài nhận tiền, quay đầu xe nghênh ngang rời đi. Phó Tuyên Liệu đỗ xe ở chỗ taxi vừa dừng, mở cửa bước xuống.
Một chiếc đèn đường mờ nhạt, khắp mặt đất là nước đọng sau mưa, hai người nhìn nhau từ xa, dường như đi dạo một vòng, cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ quay lại điểm xuất phát.
Một tay Thời Mông xách mèo một tay xách túi, nhìn người kia bước từng bước một lại gần, chợt nhớ đến câu chuyện bờ sông của Giang Tuyết, và cả cái thoáng nhìn của cô.
Thế nhưng không giống nhau, anh ấy không phải cái bóng hư ảo, mình thì cũng đã đạp nát hết tất cả tôn nghiêm rồi.
Bị hủy diệt trên biển chính là cái bóng, còn cái xác mới là vật chứa, hủy diệt trái ngược với sinh tồn tự nhiên, chỉ cần còn sống, con người mãi mãi là vật dẫn của ký ức.
Chỉ có không ngừng đẩy nó ra xa, hoặc là đập nát thì mới không cho nó bất kỳ cơ hội tái tạo nào.
“Anh không về Phong thành à?” Thời Mông nghe thấy mình hỏi vậy.
Phó Tuyên Liệu đứng lại ở vị trí cách cậu không đến một mét, anh đáp: “Không về.”
“Vì sao?”
“Không yên tâm về em.”
Thời Mông cười rất nhẹ: “Thật đúng là…”
“Rẻ tiền đúng không?” Giọng Phó Tuyên Liệu hơi trầm xuống, mang theo khí lạnh không xua đi được, “Đúng vậy, tôi rẻ tiền tôi ti tiện, nếu tôi không như thế thì còn tới đây làm gì.”
Anh nói hơi nhanh, nhưng giọng điệu không phải là bất chấp tất cả, mà là quả thực trong lòng anh nghĩ như vậy, chi bằng cứ nói thẳng ra.
Sắc mặt anh rất tệ, xám lạnh đi kèm tái nhợt, không phải bởi phẫn nộ mà là bởi mắc mưa, lại chưa kịp thay quần áo, là trạng thái hỏng bét lảo đảo sắp ngã trước khi đổ bệnh.
Thời Mông thu tầm mắt lại, rơi vào một điểm hư không: “Tôi không bắt anh làm những việc này.”
“Đúng vậy, em không bắt, mà là chính tôi muốn làm.” Phó Tuyên Liệu nghiến răng, cố gắng để giọng nói của mình mạch lạc rõ ràng, “Cho nên, kẻ rẻ tiền chính là tôi.”
“Là tôi, có được nhưng không biết trân trọng, là tôi biết rõ không còn khả năng cứu vãn nhưng vẫn tự muốn rước lấy nhục, muốn cưỡng cầu… Tất cả đều là tôi tự nguyện, hết thảy hậu quả cũng để tôi tự gánh chịu.
“Ai cần anh…”
“Tôi biết tôi phạm sai lầm.” Như sợ bị cắt ngang thì không có cơ hội nói nữa, Phó Tuyên Liệu xốc lại tinh thần, vơ vét sức lực, “Thế nhưng em không thể… Ngay cả cơ hội bù đắp cũng không cho tôi…”
Mấy tiếng đồng hồ trước, trong màn mưa rét lạnh thấu xương, Phó Tuyên Liệu đã suy nghĩ rất nhiều, lại dường như không nghĩ được gì cả.
Bị nhiễm lạnh trầm trọng, trong nháy mắt cửa xe mở ra dường như đại não anh về mo, song khi anh tự hỏi vì sao mình ở đây, đáp án vẫn rõ ràng y nguyên, đó là bởi vì Thời Mông ở chỗ này.
Anh đến để bồi thường, đã là nỗ lực đơn phương thì không nên ôm hi vọng được đáp lại.
Cho nên anh vượt ải vượt khó, bị xem như người vô hình cũng không nhụt chí chùn bước.
Cho nên không cần giải thích dài dòng, chỉ cần trực tiếp chứng minh.
Mặc dù không biết bao nhiêu lần anh gần như điên cuồng muốn xé toạc lớp vỏ được người trước mặt dùng để bảo vệ bản thân ra, nhìn xem phải chăng trái tim nấp bên trong kia vẫn hướng về phía anh như xưa.
Sợ Thời Mông không còn yêu anh bao nhiêu thì sinh ra bấy nhiêu ý nghĩ muốn lùi bước.
Nhưng anh đã thề, sẽ đối xử thật tốt với Thời Mông, sẽ không để cậu chịu ấm ức nữa.
“Tôi từng nói tôi cam tâm tình nguyện, em có thể tiếp tục đối xử với tôi như thế, thỏa thích trả thù, thỏa thích khiến tôi đau đớn.”
Phó Tuyên Liệu run rẩy hít vào một hơi, dù nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn kiên định vô cùng, “Chỉ cần là thứ em cho, cái gì cũng được.”