Thời Mông sờ túi áo qua lớp vải, bên trong có một chiếc ví, mà bên trong có đặt một bức ảnh, lần trước cậu đã thấy ở trạm dừng nghỉ trên cao tốc, cậu biết.
Và cậu cũng lờ mờ hiểu rằng, “bảo bối” trong lời người kia không chỉ có thứ ấy.
“Chúng ta vẫn đi ăn lẩu chứ?”
Thời Mông nghe thấy Phan Gia Vĩ hỏi thế.
Cậu ngây ra một hồi lâu mới nhớ ra có chuyện này.
“Đi thôi.” Nhìn theo xe cảnh sát đang dần chạy xa, biến mất ở cuối đường, Thời Mông trả lời, “Đã nói là tôi mời cậu.”
Đến Tầm thành cũng đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Thời Mông vào trung tâm thành phố.
Vẫn chưa đến giờ cơm, nên họ đi bệnh viện trước.
Địa điểm là bệnh viện ở trung tâm thành phố, tuần trước bác sĩ điều trị chính của Thời Mông khuyên cậu nên đổi sang bệnh viện này, nói rằng thầy của bác sĩ, người rất có kinh nghiệm về phục hồi chức năng tay đang làm việc ở đây.
Thời Mông đăng ký khám bệnh, bác sĩ cầm một sợi dây thun, bảo Thời Mông liên tục kéo căng nó bằng bàn tay bị thương, nếu là người bình thường thì đây là một động tác quá ư là đơn giản, nhưng Thời Mông lại rất gian nan, thử vài lần là tay run bần bật.
Phan Gia Vĩ nhìn mà toát mồ hôi lạnh, vừa vào tiệm lẩu là bất chấp tất cả, gọi một nồi lẩu dưỡng sinh kết hợp với thịt cừu, nói là để Thời Mông bồi bổ.
Dạo này Thời Mông hay ăn mặn, đồ ăn thanh đạm quá cậu không ăn quen, nên cuối cùng vẫn pha một đĩa tương chấm khá cay.
Cậu ăn cái gì cũng chậm, từng miếng từng miếng nhỏ, Phan Gia Vĩ ngồi ở phía đối diện nhìn, tốc độ ăn của bản thân cũng tự dưng chậm lại theo.
Thời Mông mang thói quen không thích nói chuyện lên bàn ăn không sai lệch một ly, khiến Phan Gia Vĩ chán đến độ phải hóng tiệc sinh nhật của đứa bé ở bàn khác, đếm rõ rành rành trên bánh ga tô của người ta có mấy bông hoa.
Rảnh quá lại chuẩn bị đếm thêm lượt nữa, chợt nghe thấy một giọng nói: “Cậu không chơi điện thoại à?”
“Hả?” Phan Gia Vĩ quay đầu lại, xác định người đối diện đang hỏi mình, cậu trai đáp, “Không, nghịch điện thoại trên bàn ăn rất mất lịch sự.”
“Cậu chơi đi.” Thời Mông nói tiếp, “Tôi biết, ăn cơm với tôi rất chán.”
Nhớ lại mấy lần ít ỏi đi ăn cơm bên ngoài với người khác cũng tương tự thế này, chung quanh nói cười huyên náo, chỉ có bàn của họ lặng ngắt như tờ, lúc ấy không thấy gượng gạo, bây giờ nhớ lại, đổi là ai khác thì cũng chẳng chịu nổi bầu không khí tẻ ngắt này.
Bỗng lại nhớ tới người kia, không hề có điềm báo trước, Thời Mông nhận ra xong bất giác cau chặt mày.
Phan Gia Vĩ tưởng là cậu tự trách, vội vàng nói: “Đâu có chán đâu, trước kia đi ăn với đám bạn, nháo nhào điếc hết cả tai, bây giờ yên tĩnh thế này thì mới thưởng thức được món ngon nha.”
Thời Mông không đáp, cúi đầu lật thịt trong bát, để cả hai mặt thấm đều tương chấm.
Tranh thủ mở được chiếc hộp mang tên chuyện trò, Phan Gia Vĩ ho nhẹ một tiếng, vừa cầm muôi gạt mấy viên thịt cho vào nồi vừa làm bộ lơ đãng hỏi: “Cái lão… à Vệ tiên sinh hôm nay đến nhà cậu, là bạn của cậu à?”
“Không.” Thời Mông rũ mắt, “Ông ấy từng mua tranh của tôi.”
“À ra vậy.” Phan Gia Vĩ gật đầu, như là thở phào, “Mà cũng đúng, cậu là họa sĩ có tiếng mà.”
Im lặng một lúc, Phan Gia Vĩ gắp một chiếc bánh bao nhân thịt cua, mượn đề tài để nói: “Lúc trước mình không biết tranh của cậu có giá cao như vậy đâu, còn tưởng cậu là sinh viên học viện Mỹ thuật.”
Tưởng rằng vậy cũng không sai, đúng là Thời Mông từng học ở Học viện Mỹ thuật, bây giờ cũng đang học vẽ cùng với thầy Mã.
Có điều Thời Mông sẽ không nói về những vấn đề lặt vặt này, mà chỉ đáp: “Tôi lớn hơn cậu 2 tuổi.”
Có lẽ không ngờ cậu lại nhắc đến chuyện tuổi tác, Phan Gia Vĩ ngẩn ra, sau đó tự dưng bắt đầu ngượng nghịu: “Lớn hơn 2 tuổi cũng đâu có sao, nhìn cậu trẻ thế này, bảo là sinh viên năm nhất thì cũng đầy người tin.”
Hôm nay Thời Mông mặc một chiếc hoodie có mũ, chiếc áo choàng dài không thuộc về cậu bị cởi ra vắt trên cánh tay. Lúc mới vào quán lẩu chạm mặt một người bạn, người kia điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Phan Gia Vĩ, lát sau đã gửi một tin nhắn wechat qua, hỏi đàn em khóa dưới xinh đẹp kia là ai thế, sao trước kia chưa từng nhìn thấy.
Phan Gia Vĩ hồi âm một chữ “Phắn” cộc lốc.
Bây giờ có vài chủ đề đang phát triển theo chiều hướng mập mờ, khiến Phan Gia Vĩ không khỏi ngồi thẳng người dậy, trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện, rối rắm không thôi.
Cậu chàng học chuyên ngành sinh vật, xung quanh toàn là các bạn học mang gương mặt không thiết tha sự đời đi ra đi vô phòng thí nghiệm, những người cậu quen trong ban nhạc cũng là bạn bè đồng trang lứa, vì chê cuộc sống quá nhạt nhẽo nên mới tụ tập nghịch ngợm nổi loạn với nhau.
Thời Mông khác với tất cả bọn họ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu là Phan Gia Vĩ đã không rời mắt nổi, dù cậu chỉ ngồi trồng hoa trong sân, mặc một bộ quần áo ở nhà bằng cotton nhìn qua rất mềm mại.
Không thể phủ nhận, vẻ ngoài đẹp đẽ là yếu tố tiên quyết để hấp dẫn người khác, thế nhưng chẳng lẽ Phan Gia Vĩ chưa thấy người đẹp bao giờ hay sao, bạn gái của tay chơi bass trong ban nhạc là một hotgirl có cả triệu fan hâm mộ, sắc đẹp thuộc dạng đi đường lúc nào cũng có người
quay đầu lại nhìn, Phan Gia Vĩ công nhận cô gái đó xinh đẹp, nhưng cũng chỉ dừng ở mức xinh đẹp mà thôi.
Vẻ đẹp của Thời Mông thì không giống thế, cái đẹp nơi cậu là xa xăm, là thần bí, tựa như… nếu không đổ thuốc thử xuống thì vĩnh viễn không bao giờ biết phản ứng hóa học gì sẽ xảy ra.
Điều này đủ để Phan Gia Vĩ có một sự hứng thú mãnh liệt, người xung quanh ai cũng khen Thời Mông vẽ đẹp, chỉ có Phan Gia Vĩ cảm thấy Thời Mông đẹp đẽ hơn tất cả các tác phẩm hội họa, cậu hoạt bát, linh động biết bao, nhìn từ xa cũng đủ làm người ta mê muội.
Bởi vậy khi chủ đề đi đến đây, Phan Gia Vĩ cho rằng lớp cửa sổ giấy cuối cùng sắp được chọc thủng.
Không ngờ rằng Thời Mông lại cất tiếng, nói về một chủ đề không hề liên quan: “Hôm nay dì Phan không có ở nhà à?”
Mãi một lúc sau, Phan Gia Vĩ mới sững sờ gật đầu đáp: “Đúng vậy, mẹ đi dạo phố với bạn thân rồi.”
Thời Mông đặt đũa xuống, nhìn về phía người đối diện: “Vậy, bà ấy biết cậu hẹn tôi đi ăn cơm không?”
Phan Gia Vĩ lại ngớ ra, do dự đáp: “Chắc là không, nhưng lát về mình sẽ nói cho mẹ…”
“Nói như thế nào?” Thời Mông tiếp lời, “Bảo với bà ấy rằng cậu hẹn tôi đi ăn cơm là vì tôi nguyện ý nghe cậu hát?”
“Cậu cảm thấy bà ấy sẽ tin chứ?”
Thời Mông, hoặc là không nói lời nào, hoặc là sẽ nói ra lời gây điếng người, thẳng tay khiến Phan Gia Vĩ phải ngay lập tức tự hỏi bản thân.
Chàng trai biết có lẽ Thời Mông đã đoán được tâm tư của mình, chỉ là không ngờ cậu ấy sẽ lấy phương thức thẳng thắn này để đối mặt.
“Cậu còn muốn hỏi người họ Phó kia là gì của tôi đúng không?” Từ chiều đến giờ Thời Mông nghẹn một hơi, bây giờ đã tìm được cửa xả, “Khi anh ta bị tôi dùng thủ đoạn bắt ép ở bên cạnh tôi, tuổi tác xấp xỉ cậu bây giờ.”
Như con sóng lớn lật tung mặt nước phẳng lặng, Thời Mông nói tiếp không hề dừng lại: “Cậu biết tôi từng làm ra những chuyện gì không?”
“Tôi ăn trộm tranh của người khác, tôi là con riêng, nuôi lớn tôi là gái điếm.”
“Hồi chiều nay tôi còn bêu xấu anh ta, khiến anh ta phải vào cục cảnh sát, cậu không sợ à?”
“Tất cả mọi người đều sợ tôi, đều tránh né thật xa, các người… Tại sao các người vẫn muốn dính vào?”
Khi dấu hỏi chấm cuối cùng được dùng như một dấu chấm hết, bầu không khí trên bàn ăn cũng lặng xuống mức đóng băng.
Thời Mông cúi đầu xuống, lồng ngực và hô hấp chập trùng kịch liệt, cơn xúc động ngắn ngủi qua đi, ập tới ngay sau đó là nỗi trống rỗng lớn lao.
Cậu như đang đi trong một sa mạc mênh mông, bị gió cát đè nặng, thở không ra hơi, nhưng lại không thoát ra được.
Cậu cho rằng nói những lời cay nghiệt này thì người đối diện ít nhiều cũng nên sợ, nên lùi bước lui binh. Kể cả có thể bao dung sự lạnh nhạt, thờ ơ, ít nói, tính tình thất thường của cậu thì không thể chịu đựng được quá khứ của cậu.
Nhưng không ngờ rằng, khi Thời Mông ngẩng đầu lên một lần nữa, người đối diện vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Vẻ mặt của Phan Gia Vĩ có kinh ngạc, có lo lắng, nhưng không có sự căm ghét và e ngại mà Thời Mông quen thuộc.
Chàng trai trẻ muốn rót nước cho Thời Mông, nhưng lại lo nước lạnh không tốt cho sức khỏe, thế nên nhờ nhân viên phục vụ lấy giùm bình nước mới.
Khi chiếc cốc hầm hập hơi nóng được đưa tới, Phan Gia Vĩ nhìn Thời Mông, dè dặt hỏi: “Đột nhiên nói nhiều như vậy thế có thấy khó chịu ở đâu không?”
Mãi đến khi đi ra đường phố đèn đuốc sáng trưng, gió lạnh đập vào mặt, Thời Mông mới thoát khỏi cơn hoảng hốt, vội xin lỗi Phan Gia Vĩ vì mới nãy hùng hổ dọa người ta: “Xin lỗi, tôi…”
“Ấy nào nào stop.” Phan Gia Vĩ không để cậu nói tiếp, “Nói sao thì bây giờ mối quan hệ của hai ta cũng đã là vạch trần lẫn nhau, khách sáo như vậy làm gì.”
Hiển nhiên là Thời Mông đã phơi bày hết chuyện xưa, còn về phần Phan Gia Vĩ…
Biết Thời Mông đang nghĩ gì, Phan Gia Vĩ cười khì khì: “Thì cũng thinh thích cậu mà, những ngày qua mình che che giấu giấu, còn tưởng cậu
không phát hiện ra.”
Đây hẳn là tỏ rõ nỗi lòng. Thời Mông có chút không quen, lảng mắt sang chỗ khác: “Thật sự là, xin lỗi.”
Phan Gia Vĩ vò đầu: “Này là mình bị từ chối hả?” Thời Mông không đáp được.
“Hay là cứ suy nghĩ lại đi, dù sao cũng không vội.” Phan Gia Vĩ kéo phiếu cho mình, “Tuy mình không đẹp trai như cái người lái Land Rover kia, cũng không có tiền như lão… khụ, như Vệ tiên sinh, nhưng mình còn trẻ, mình có vô hạn khả năng.”
Thời Mông vẫn không hiểu: “Cậu đã biết quá khứ của tôi rồi, cậu không sợ à?”
“Sợ gì chứ? Anh hùng không hỏi xuất xứ, quê của mình còn ở nông thôn đây này, có thấy ai xem thường mình đâu.” Phan Gia Vĩ nhún vai, “Còn chuyện cậu bảo cái gì mà ăn cắp tranh… Nói thật là mình chẳng tin đâu, cậu vẽ đẹp như thế, cẩn thận chăm chút từng tí một, vẽ bánh bao trên bức tranh cho tiệm ăn sáng cũng dốc sức như thể đem đi dự thi không bằng, sao có thể lấy trộm tranh của người khác được?”
Thời Mông chợt choáng váng, bởi cậu có được sự tin tưởng quá dễ dàng, không cần giải thích và bào chữa gì cả.
“Nhất định trong chuyện đó có hiểu lầm, như anh trai Land Rover hôm nay…” Phan Gia Vĩ nói, mà vẫn không hiểu đầu đuôi, “Nhưng nếu là cậu ép buộc anh ta, thế sao giờ anh ta chạy tới đây theo đuổi cậu?”
Thời Mông có một sự kháng cự bản năng với chữ “theo đuổi”, cậu vô thức phủ nhận: “Anh ta đến để cười nhạo tôi.”
“Hả?” Phan Gia Vĩ lộ vẻ mặt kinh ngạc, “Không thể nào.”
Nhớ lại cái lần tiếp xúc với Phó Tuyên Liệu, Phan Gia Vĩ suy nghĩ một lúc, nói: “Lời lúc nãy của mình không phải là muốn nói đỡ cho anh ta, mà có cảm giác như, có lẽ anh ta tới đây để xin lỗi?”
“Trước mặt cậu anh ta như một đứa bé mắc sai lầm, cậu nói gì anh ta cũng nghe theo, ngoắc ngón tay là anh ta chạy tới, nhìn thế nào cũng không giống bị cưỡng bách mà.”
Đêm nay, Thời Mông ngủ không yên.
Hôm sau thức giấc mơ mơ màng màng, lúc nhận điện thoại của Giang Tuyết vẫn đang choáng váng, lỡ tay ném cả vỏ trứng vào chảo.
Giang Tuyết không nhìn thấy nên tất nhiên là không biết cậu đang thả hồn lên mây, hỏi thẳng: “Nghe bảo họ Phó kia lên đồn vì ăn trộm đồ hả?”
Hỏi sao mà cô biết, bên kia đáp: “Ổng không dám làm phiền người nhà, nên gọi cho Cao Lạc Thành, nhờ liên hệ điều tra vài thứ.”
Thời Mông không hỏi điều tra gì, chỉ “À” một tiếng.
Mãi không thấy nói gì, Giang Tuyết to gan suy đoán: “Em làm chứng là ổng hả?”
Thời Mông nói: “Chính anh ta thừa nhận.” Chính là như vậy.
Giang Tuyết thở dài: “Chị nói chứ, ổng điên hay gì mà chạy tới Tầm thành ăn trộm.”
Thời Mông không nói gì, dùng đũa lấy vỏ trứng vụn trong chảo ra.
“Nếu ổng đeo bám phiền quá, khiến em khó chịu thì em có thể báo cảnh sát, nhưng bần cùng bất đắc dĩ…” Giang Tuyết nói được một nửa thì tạm ngừng, như thể cô đang khá nhức đầu, “Em làm như vậy chẳng khác gì chứng minh em với ổng vẫn còn…”
Đột nhiên Thời Mông mở miệng, ngắt lời cô: “Chính anh ta thừa nhận, không phải em báo cảnh sát.”
Cậu không muốn tiếp tục đề tài này nữa, dùng lý do có việc cần làm để cúp máy.
Vốn dĩ chỉ là viện cớ bận việc, không ngờ ăn xong bữa sáng cậu lại nhận được điện thoại từ Cục cảnh sát.
Là đồng chí cảnh sát hôm qua, hỏi trưa nay Thời Mông có thời gian rảnh không, nếu tiện thì cậu hãy đến Cục một chuyến.
“Chúng tôi còn vài điều chưa rõ về bức tranh bị trộm kia, mong cậu phối hợp điều tra.”
Thời Mông có nhiều thời gian nên nhanh chóng sửa soạn.
Tới nơi, cảnh sát bảo cậu ghi chép về toàn bộ các chi tiết như khi nào bắt đầu vẽ bức tranh đó cho quán ăn sáng, khi nào hoàn thành, và khi nào thì treo nó lên tường của cửa tiệm.
Thời Mông đoán việc thu thập tin tức này được dùng để nghiên cứu lời giải thích của người kia là thật hay giả.
Không biết anh ta trả lời như thế nào khi đối mặt với chất vấn của cảnh sát, theo tình huống hiện tại thì xem ra anh không phản bác lời xác nhận của Thời Mông, vì cảnh sát không truy cứu “lời làm chứng” trăm ngàn chỗ hở hôm qua.
Làm ghi chép xong, trước khi đi, Thời Mông đưa túi trong tay cho cảnh sát, làm phiền họ chuyển hộ, bên trong là chiếc áo khoác đã được xếp gọn.
Cảnh sát đang bề bộn nhiều việc, khép cuốn sổ tay lại rồi chỉ chỉ về phòng thẩm vấn cuối hành lang: “Người ở ngay trong đấy, để ở cửa ra vào là được.”
Thời Mông do dự một chút, rồi vẫn đi tới.
Cửa phòng thẩm vấn đang đóng, xem ra cảnh sát trực ban vẫn chưa tới.
Đặt túi giấy xuống rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua song sắt thưa, vừa hay đối diện với ánh mắt của người ngồi bên trong.
Đôi mắt đỏ ngầu cho thấy một đêm không ngủ, giờ phút này ánh mắt đó lại lấp lánh đến lạ, Thời Mông chạm vào, thoáng rụt người, suy nghĩ nơi đáy lòng đều bị nhìn thấu.
“Đến thăm tôi à?”
Thời Mông nghe thấy Phó Tuyên Liệu nói thế.
Anh ngồi trên một chiếc ghế, áo sơ mi trên người hơi nhăn, không bị đeo còng, bởi vì song sắt kiên cố đủ để xiềng xích mọi hành động của anh.
Người cầm quyền của nhà họ Phó tiếng tăm lừng lẫy đất Phong thành, nay lại vì dính líu vào nghi án trộm cắp mà bị giam trong phòng thẩm vấn nơi nhà tù chật chội, bị truyền ra thì khác nào một chuyện cười cho người ta nhấm hạt dưa.
Rõ ràng lưu lạc đến bước đường này nhưng nụ cười vẫn treo trên gương mặt của Phó Tuyên Liệu.
Mà vào lúc này, càng khiếp đảm, Thời Mông càng muốn ra lệnh cho bản thân mình không được phép chạy trốn.
Cậu chỉ xuống đất: “Áo của anh.”
Phó Tuyên Liệu nhìn về phía cậu qua song sắt: “Vậy bảo bối của tôi đâu?”
Thời Mông cắn răng, nghĩ thầm không có bảo bối gì hết, tôi không phải bảo bối gì hết.
Nhưng cậu không thể nói, bởi vì một khi nói ra tức là thừa nhận, cậu biết lần này Phó Tuyên Liệu đến đây không phải để nhạo báng cậu, mà là để đối xử tốt và bảo vệ cậu.
Cậu chống cự lại một cách gần như là mù quáng —– Cho dù muốn triển khai một mối quan hệ ổn định, lành mạnh, thì người kia tuyệt đối không thể nào là Phó Tuyên Liệu.
“Tôi không đụng vào đồ của anh.”
Thời Mông nói xong định bỏ đi, lại nghe thấy Phó Tuyên Liệu nói: “Đợi đã.”
Vào giây phút bị gọi lại, cuối cùng thì tảng đá trong lòng Thời Mông cũng có xu thế rơi xuống.
Cậu cho rằng Phó Tuyên Liệu sẽ chất vấn, sẽ nổi bão, như thế mọi thứ sẽ có thể quay lại quỹ đạo, cậu không cần nói dối nữa, không cần cắn rứt lương tâm, càng không cần lo lắng về một sự phát triển không kiểm soát được.
Thế nhưng Phó Tuyên Liệu không hề.
“Hoa trong sân… em đừng tưới nước thường xuyên như thế, vừa mưa cả tuần trước, đất đủ độ ẩm rồi.”
Anh đang nhắc đến cúc vạn thọ trồng trong sân nhà Thời Mông, chúng đã nảy mầm và cao được khoảng nửa lóng tay.
Hàng lang gần cửa sổ, ánh nắng mỏng manh vẩy lên người.
Phó Tuyên Liệu ở sau lưng dùng ngữ điệu bình thản hết mức, lời nói ra cũng bình thường hết mức: “Đó là loài hoa hướng về phía mặt trời, giống như bảo bối của tôi vậy, và cũng không thích dính mưa.”
Hết chương 49.