Người già cả ở Phong thành không ham ngày lễ của phương Tây, còn thanh thiếu niên thì ngược lại, háo hức mong chờ, vào ngày Giáng Sinh, một cây thông Noel được dựng cạnh bảng thông báo của trường, người qua lại dừng chân chụp ảnh đều là học sinh cấp hai, cấp ba.
Từng tốp con gái rủ nhau đến đây, đỏ mặt treo những món quà được buộc ruy băng màu hoặc phong thư được niêm phong bằng sáp lên cây, gây ra một mảng huyên náo ồn ào.
Có mấy đứa rảnh rỗi lập tự đội bảo vệ, cầm loa đứng trước cây thông Noel hét: “Xác nhận đúng tên mới được lấy quà xác nhận đúng tên mới
được lấy quà, các cậu biết rõ hơn ai hết, nếu mở thư ra không phải tên chính chủ thì xấu hổ lúng túng không phải là tớ đâu đấy.”
Ở một nơi cách xa với náo nhiệt, Thời Mông đứng một mình ở trong góc hẻo lánh, sương trắng thở ra phủ mờ tầm mắt rồi lại tan đi. Cậu kéo mũ lên trùm đầu, co tay vào trong tay áo, làm tất cả các biện pháp giữ ấm có thể làm, trông tư thế có vẻ định nán lại lâu.
Đèn đuốc rực rỡ phản chiếu trong mắt, huyên náo ồn ào có xa đến đâu cũng như cùng một nhịp thở với cậu. Một lần nữa xác nhận chiếc hộp màu xanh lam trên cây tạm thời chưa có ai đến nhận, Thời Mông vươn tay, dùng tay áo cọ cọ cái mũi lạnh ngắt của mình rồi lại thở ra một hơi trắng xóa.
Thời Mông biết cái hộp quà đó không phải là tặng cậu.
Hôm qua sau khi tan học, không biết Phó Tuyên Liệu và Thời Mộc đi đâu chơi, nhà họ Thời đã ăn tối xong xuôi họ mới quay về.
Hai người vừa nói vừa cười lên tầng hai, Thời Mộc vào phòng ngủ, Phó Tuyên Liệu sang phòng cho khách. Phòng cho khách ở ngay bên cạnh phòng của Thời Mông, trước kia căn phòng này là phòng ngủ của Thời Tư Hủy, cô học đại học xa, Thời Mộc bảo dì giúp việc dọn dẹp sắp xếp, để thỉnh thoảng Phó Tuyên Liệu tới chơi ngủ lại.
Bởi vậy khá tiện cho Thời Mông chú ý đến động tĩnh của Phó Tuyên Liệu, sáng nay đồng hồ báo thức của phòng bên cạnh vừa vang lên thì Thời Mông cũng dậy.
Đáng tiếc canh không chuẩn thời gian, thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi học thì nhớ ra quên mang màu vẽ, Thời Mông vội vàng chạy lên lấy, xong ra cửa thì vừa hay gặp Phó Tuyên Liệu cũng đang đẩy cửa ra.
Trước kia vào lúc này luôn là Thời Mông đi trước. Cậu không muốn để người khác chú ý, lần nào cũng chờ trong bụi cây ngoài sân, nhìn thấy Phó Tuyên Liệu ra ngoài, cậu mới rón rén đuổi theo.
Lần này tính sai, hai người bất ngờ mặt đối mặt trong khoảng cách chưa đến ba mét, Thời Mông còn chưa kịp phản ứng, Phó Tuyên Liệu đã mở miệng: “Cũng dậy sớm vậy à.” Trên tay anh cầm một hộp quà màu lam, anh không chút kiêng kị cậu, “Đi đâu đó?”
Những năm này Thời Mông sống như người tàng hình trong nhà họ Thời, bình thường cũng không chung đụng gì với Phó Tuyên Liệu vốn là khách quen nơi đây. Ở trường học thì càng khỏi phải nói, hai người khác cấp, Thời Mông lại học nghệ thuật, phần lớn thời gian cắm rễ trong
phòng vẽ, mà phòng vẽ tranh lại chia làm hai nơi Đông Tây, Thời Mộc thường tới phòng phía Đông.
Bởi vậy người mà cậu thường chỉ nhìn thấy bóng lưng đột nhiên mặt đối mặt với mình khiến Thời Mông sững cả người, sau đó cậu lùi vội ra sau cả bước, lúng ta lúng túng không biết trả lời thế nào.
Có lẽ bị phản ứng của cậu làm cho cụt hứng, Phó Tuyên Liệu lầu bầu: “Tôi rất đáng sợ à?”
Thời Mông muốn nói không phải, hơi chậm nhịp, thế là bị Phó Tuyên Liệu đang vội đoạt lời.
“Tôi đi trước, giúp tôi nói một tiếng với hai bác, chắc bọn họ vẫn chưa dậy.”
Nói rồi, Phó Tuyên Liệu đeo ba lô nhanh chóng đi qua Thời Mông, xuống cầu thang.
Đặt một chân xuống bậc thang, lại như nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn về phía hành lang, dọa cho Thời Mông suýt chút nữa lại lùi lại.
Một tay Phó Tuyên Liệu đút vào túi, một tay nâng hộp quà màu lam kia lên.
“Nếu như anh của cậu hỏi, thì bảo tôi đi chạy bộ tập thể dục.” Anh cười nói, như thể chắc chắn Thời Mông sẽ đáp ứng, “Nhớ phải giữ bí mật cho tôi nhé bạn nhỏ.”
Mới tháng trước, Thời Mông vừa qua sinh nhật tuổi 16, tuy vóc dáng cậu không được cao, nhưng cậu cực kỳ không thích bị coi là trẻ con.
Bởi vậy hôm nay cậu vẫn đi theo, nhưng lại cố ý kéo khoảng cách ra xa vài mét, vừa đi vừa đá cục đá, tự nhắc nhở bản thân không được cứ nhìn chằm chằm bóng lưng kia nữa.
Nhưng nụ cười của anh lại khiến Thời Mông nhớ đến lần mình trốn dưới gầm bàn trên gác xép, anh cố ý bảo người kia đi rồi vươn tay gọi cậu…
Thời Mông thích nụ cười ấy, luôn luôn muốn được nhìn thấy nhiều hơn.
Đến cổng trường thì vừa qua 7 giờ sáng, cách một con đường nhìn thấy cây thông Noel xanh mướt được công nhân dỡ xuống xe, rồi dựng thẳng bên cạnh bảng thông báo, Thời Mông còn hơi lơ mơ. Lại nhìn thấy Phó Tuyên Liệu tranh thủ xung quanh ít người, ném ba lô xuống đất, cẩn thận leo lên lan can, rướn người treo hộp quà màu lam lên đỉnh cây thông Noel, dùng dây thừng buộc chặt lại.
Giờ Thời Mông mới hiểu mục đích anh ra ngoài sớm như vậy để làm gì.
Học sinh nghệ thuật cũng phải học văn hóa, sáng nay có 3 tiết toán văn, Thời Mông không nghe giảng cẩn thận, người ở phòng học, nhưng lại hận không thể đặt đôi mắt ở chỗ bảng thông báo để trông coi.
Giữa trưa tới canteen ăn cơm, cậu còn không ngại đường xa, vòng qua cổng trường, xác nhận cái hộp kia vẫn còn, Thời Mông mới ổn định tinh thần để tiếp tục chương trình học buổi chiều.
Ba giờ chiều chuyển sang phòng vẽ ở tòa tổng hợp, hiếm khi Thời Mông không rúc vào trong góc, mà cậu chọn một vị trí gần cửa sổ, chỉ cần ngước cổ lên là có thể nhìn thấy tình hình ở cổng trường.
Hôm nay ít học sinh, phòng vẽ ở phía Đông không mở, giáo sư mỹ thuật Tôn Nhạn Phong mang nhóm học trò cưng thường trú bên phòng vẽ phía Đông cười cười nói nói đi vào, Thời Mông đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy cái tên kia, mới ngơ ngác hoàn hồn.
“Thời Mộc, cho tớ xem thử tranh của cậu nào!”
Mỗi tuần lớp vẽ sẽ chọn ra một chủ đề, cho học sinh triển khai ý tưởng xung quanh chủ đề đó, nét bút của Thời Mộc luôn nhận được tất cả sự chú ý của mọi người.
Năm sáu bạn học vây kín quanh giá vẽ của Thời Mộc, mồm năm miệng mười hỏi cậu về bố cục, màu sắc, cuối cùng Tôn Nhạn Phong không chịu nổi họ ồn ào, vung thước kẻ bắt cả đám về chỗ, phòng vẽ mới yên tĩnh lại.
Trong thời gian lên lớp, cổng trường không có ai, Thời Mông cũng trải rộng giấy vẽ, cầm bút than bắt đầu phác thảo.
Bên tai chỉ còn lại tiếng sột soạt của đầu bút ma sát vào giấy vẽ, thỉnh thoảng chen vào đôi câu kề tai thì thầm. Chỉnh giá vẽ để hứng ánh sáng, khóe mắt thoáng nhìn qua thầy Tôn đang khom người chỉ đạo Thời Mộc vẽ tranh, Thời Mông nhìn chốc lát, cảm thấy vô nghĩa, thu tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngây người thêm vài phút đồng hồ.
Cậu không thích ở chỗ nhiều người, tư duy bị ngăn cản, hiệu suất giảm mạnh, nửa tiếng chỉ vẽ phác được đại khái hình dáng, căn bản là không đụng tới màu vẽ mang tới.
Khi thu dọn dụng cụ vẽ, động tác của Thời Mông rất chậm chạp, có vẻ hơi mỏi mệt, bạn học ngồi phía sau đi ngang qua chỗ cậu, vô tình buông một câu “Hình như bố cậu tranh của cậu khá giống với Thời Mộc”, khiến
tâm tình vốn không được sáng sủa của cậu lại phủ kín thêm một tầng u ám.
Thiếu niên ở tuổi này, không ai thích luôn bị so sánh với một người đồng trang lứa.
Nhưng bị lôi ra so sánh với Thời Mộc, đã là vận mệnh mà Thời Mông chạy không thoát từ năm 8 tuổi đến nay.
Từ vẻ ngoài đến chiều cao, đến thành tích học tập, lại đến sở thích hội họa của cả hai, Thời Mông đã hình thành thói quen bị đặt ở vị trí thấp hơn khi so sánh hai người, cậu thấp hơn Thời Mộc 5 cm, cậu cùng tuổi nhưng lại kém Thời Mộc hai lớp, phong cách vẽ của cậu và Thời Mộc giống nhau nhưng cậu luôn bị cho là kẻ bắt chước… Còn rất rất nhiều…
Thời Mông cảm thấy, nếu như tất cả những điều này là do cậu là con riêng mà ra, thế thì quá kỳ quặc rồi, suy cho cùng, giữa những yếu tố này không có chút liên hệ nào với nhau cả.
Nhưng thế giới này không rảnh để giải đáp thắc mắc của cậu, cũng sẽ không chấp nhận lời nói từ một phía của cậu.
Mọi người sẽ đặt ra tôn ti trật tự theo tiêu chuẩn của mình, lại thích gió chiều nào theo chiều ấy, bọn họ cảm thấy có liên quan thì chính là có liên quan, “chân lý” vĩnh viễn nằm trong tay số đông.
Thời Mông ra tới cửa bị thầy Tôn Nhạn Phong gọi lại: “Để thầy xem tranh của em.”
Thời Mông vội đi, nói qua loa: “Vẫn chưa bắt đầu vẽ ạ.” “Vừa nãy trong lớp thầy nhìn thấy em vẽ mấy nét.” “Không hài lòng, xóa sạch rồi.”
Tôn Nhạn Phong chắp tay sau lưng nhìn về phía Thời Mông, Thời Mông cũng quật cường nhìn thẳng vào ông.
Rốt cuộc cũng không thể miễn cưỡng, Tôn Nhạn Phong thở dài khe khẽ: “Phong cách vẽ của em và Thời Mộc đúng là giống nhau.” Ông hỏi dò, trong mắt mang một tia thương hại quen thuộc, “Em có muốn suy xét đến việc thay đổi cách vẽ không? Hoặc… Em có cảm thấy hứng thú với thể loại tranh khác không?”
Gần như Thời Mông bỏ chạy khỏi phòng vẽ, hùng hổ chạy một mạch xuống dưới lầu.
Gió bấc lộn xộn ập vào mặt, thổi loạn mái tóc, cậu chạy mãi tới sân thể dục mới dừng lại, chống hai tay xuống đầu gối liều mạng hít thở.
Không thể nói rõ tâm trạng hiện tại như thế nào, tức giận, thất vọng, hay khổ sở, ở nhà họ Thời tám năm, Thời Mông đã quen rồi, nên bây giờ cậu rất bình tĩnh.
Bình tĩnh hòa hoãn nhịp thở, bình tĩnh quên đi chuyện vừa xảy ra, lại bình tĩnh đi tới cổng trường, tìm một góc hẻo lánh không đáng chú ý, nhìn về phía bảng thông báo.
Mùa đông trời tối rất sớm, có điều nơi đây có tầm nhìn khá tốt, không chỉ nhìn thấy hộp quà màu lam trên đỉnh cây thông Noel, còn ngoài ý muốn nhìn thấy Thời Mộc được mẹ đón về.
Là mẹ của anh ta, không phải mẹ của mình, Thời Mông nghĩ, tuy rằng luôn có người nói mình và bà ấy rất giống nhau.
Lý Bích Hạm đối xử rất tốt với Thời Mộc, nghe dì giúp việc trong nhà kể, năm đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, chưa tới ngày dự sinh phu nhân đã sinh đại thiếu gia, cậu bé sinh non nên có thể chất yếu ớt, phu nhân cũng vì vậy mà rất áy náy, những năm này càng cố gắng đền bù gấp bội, cái gì tốt nhất cũng muốn dành cho con.
Điều kiện sinh hoạt tốt nhất, hoàn cảnh giáo dục tốt nhất, tình thương của mẹ tốt nhất.
Người phụ nữ cao gầy tao nhã nhẹ nhàng khoác cánh tay mềm mại lên vai Thời Mộc, tài xế bên cạnh bung dù che trên đỉnh đầu bọn họ, người phụ nữ ôm lấy con trai nép vào người, để thiếu niên được che chở hoàn toàn.
Thời Mông nhìn thấy gò má của bà, nụ cười dịu dàng ấy là thứ cậu không bao giờ may mắn được nhìn thấy.
Mãi cho đến khi hai người lên xe, đưa mắt nhìn xe dần dần chạy xa, Thời Mông phát hiện có mấy giọt lạnh buốt rơi xuống đỉnh đầu, nước tan ra uốn lượn chảy xuống thái dương.
Tuyết rơi rồi.
Trong quá trình canh giữ chiếc hộp màu lam, vì quá chán, đếm số cũng không thể lấp đầy quãng thời gian dài dằng dặc này, Thời Mông nghĩ về chút chuyện mà thường ngày cậu không rảnh để nghĩ.
Ví dụ như người mẹ Dương Ấu Lan không sống tại nhà họ Thời của cậu, hôm nay bà trải qua như thế nào, lần sau gặp mặt liệu có dặn cậu: “Nhớ
phải nhường anh trai của mày, mày phải làm như thế này v.v…” hay không.
Ví dụ như vụ “bất ngờ” năm đó, nếu Dương Ấu Lan biết hậu quả của việc khóc lóc om sòm gây náo loạn khiến Lý Bích Hạm sinh sớm hơn mình, liệu có khiêm tốn nhẫn nhịn một chút, hoặc đổi một bệnh viện phụ sản khác hay không.
Ví dụ như thầy Tôn thích Dương Ấu Lan như thế, sao không những không ngăn bà sinh con ra, mà còn cam chịu làm người đổ vỏ, nghĩ hết cách giúp bà đưa đứa bé về nhà họ Thời.
Lại ví dụ như, vì sao tất cả mọi người đều thích Thời Mộc, ngay cả Phó Tuyên Liệu cũng thích.
Nhưng giờ Thời Mộc bị đón đi rồi, lúc này không chừng đã về đến nhà.
Mẹ của anh ta chu đáo như thế, hẳn là trong nhà đã mở sẵn lò sưởi âm tường ấm áp dễ chịu, cũng chuẩn bị món canh thơm ngon nóng hôi hổi cùng chăn lông mềm mại.
Thời Mông đứng trong gió rét, đỉnh đầu tích đầy hạt tuyết nhưng cậu không hề ước ao gì cả, phòng của cậu có thể hưởng ké nhiệt lượng còn dư của lò sưởi âm tường, canh dù nguội ngắt nhưng gần như lúc nào cũng được chừa lại cho cậu một bát.
Cậu mở to hai mắt nhìn cây thông Noel được treo đầy bóng đèn đẹp đẽ, tập trung nhìn chằm chằm ngọn cây.
Thời Mộc đi rồi, tất cả mọi người đi rồi, chiếc hộp xanh lam kia, chính là của mình.
Cậu chờ, chờ và chờ, nhìn từng tốp người thay đổi dưới cây thông Noel, kim phút trên tháp đồng hồ xa xa quay từng vòng lại từng vòng, tuyết chất chồng thành núi bên cạnh bảng thông báo.
Khi đi tới trước mặt cây thông Noel, mấy học sinh tự lập đội bảo vệ đã giải tán, chú bảo vệ ngoài cổng thò đầu ra khỏi trạm gác, hét to: “Tuyết rơi nặng hạt lắm rồi, mau về nhà đi.”
Thời Mông gật đầu nghe lời, nhưng không đi. Đợi đến khi đèn trong sân trường đã tắt hết, không có ai chú ý tới nơi đây, cậu nhét cặp sách vào đống tuyết, học theo lối của Phó Tuyên Liệu sáng nay, chậm rãi leo lên.
Cũng không phải chuyện dễ dàng gì, lan can trơn tuột, không có chỗ đặt chân, ỷ vào lực cánh tay mà leo lên, khi vươn được một cái tay run lẩy
bẩy ra chạm vào chiếc hộp kia, Thời Mông đã mềm nhũn tay chân, cạn sạch sức lực.
Lại nghe thấy tiếng bước chân của ai đó nên hoảng hốt, vô ý đạp hụt, còn chưa kịp nghĩ cách tự cứu mình, Thời Mông đã ngã ngửa xuống cùng với chiếc hộp trong tay.
Đau đớn trong dự đoán không kéo đến, sau lưng truyền đến tiếng hít sâu khiến thân thể Thời Mông cứng ngắc, như không biết cử động là gì.
“Shhh… Nặng thế.”
Người đón được cậu hẳn là cũng không chịu nổi, Thời Mông biết anh uống rượu qua làn hơi thở phất qua mặt.
Anh đến đây từ bao giờ? Sao anh lại uống rượu? Vì món quà không được người anh mong đợi lấy đi, hay là…
Không đợi Thời Mông nghĩ cho rõ ràng, một cánh tay mặc áo khoác đồng phục vươn qua, dưới điều kiện ánh sáng không đủ, lòng bàn tay ấm áp vẫn nắm lấy cái tay ôm món quà của Thời Mông không chệch một li.
Nhịp tim đang ầm ầm rộn rã chợt dừng bặt, một lát sau lại vang lên, vọt thẳng lên đỉnh điểm sôi trào.
Phó Tuyên Liệu há miệng thở dốc, giọng nói ồm ồm: “Hôm sinh nhật anh, nhét quà vào hộc bàn của anh, có phải em không?”
Như tên trộm vặt bị cảnh sát túm gọn ven đường, đến đầu Thời Mông cũng không dám gật, mãi lâu sau mới “ừm” một tiếng nhẹ hẫng.
“Năm ngoái, và cả năm kia, cũng là em?” “Vâng.”
Nghe được câu trả lời, người phía sau thở phào nhẹ nhõm. Tuyết vẫn rơi, vây kín hai người đang dán vào nhau chặt chẽ.
“Anh biết mà…” Phó Tuyên Liệu nghiêng người về phía trước, ôm lấy người đang không ngừng run rẩy vào ngực, giọng điệu hung dữ nhưng lại lộ ra vẻ ấm ức, “Anh biết mà, em cũng thích anh.”
Hết chương 13.