• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đoạn đường sau khá yên tĩnh, có lẽ vì mệt, Phó Tuyên Liệu không chủ động gợi chuyện nữa, trong không khí trừ tiếng gió và tiếng cành cây lay động, chỉ còn lại tiếng thở phập phồng giao thoa của hai người.

Ghé vào tấm lưng đã rộng lớn hơn hồi niên thiếu rất nhiều, Thời Mông hưởng thụ sự êm đềm hiếm có, lại bắt đầu ảo tưởng rằng con đường này mãi mãi không có điểm cuối.

Khi được đội bảo vệ do Cao Lạc Thành dẫn đầu tìm thấy, hai người đã lên được đường cái, có thể nhìn thấy bảng hiệu của khách sạn phía xa xa.

“Sao ông không lề mề thêm lát nữa đi?” Phó Tuyên Liệu đầu hàng, “Chậm khoảng năm phút nữa thì tôi cũng về đến nơi.”

Thấy người không bị làm sao, Cao Lạc Thành cười đùa tí tửng: “Cho ông cơ hội được làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy còn gì.”

Đội bảo vệ của resort rất chuyên nghiệp, biết trời tối đi đường dễ xảy ra vấn đề, nên đẩy cả xe lăn theo, Phó Tuyên Liệu đặt Thời Mông bị trẹo chân lên xe lăn, xoa xoa bả vai, như trút được gánh nặng: “Mọi người đi trước đi, tôi nghỉ một lát.”

Cao Lạc Thành sắp xếp đội bảo vệ đẩy người bị thương đi trước, nhìn thấy Thời Mông ngồi trên xe lăn xoay người ngoái sang bên này mấy lần, hắn đụng đụng Phó Tuyên Liệu: “Này, vị kia nhà ông đang nhìn ông kìa.”

Phó Tuyên Liệu không có phản ứng, cúi người chậm rãi phủi đất bẩn trên ống quần.

“Chúng ta cũng đi nhanh lên.” Cao Lạc Thành thúc giục, “Giang Tuyết vẫn đang chờ đó.”

“Bây giờ biết vội rồi?” Phó Tuyên Liệu tức giận, “Lề mà lề mề, hại tôi phải cõng cậu ta đi xa như vậy, còn bị…”

“Bị làm sao?”

Phó Tuyên Liệu không thốt nổi hai chữ “cưỡng hôn”, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: “Mắc mớ gì tới ông? Bớt hóng hớt.”

Cao Lạc Thành chẳng hiểu ra sao: “Tự ông muốn nói còn gì ơ kìa?”

Phó Tuyên Liệu cũng không biết mình đang khó chịu vì cái gì, tác phong của Thời Mông xưa giờ không hợp thói thường, đừng nói là cưỡng hôn, đến cưỡng X cũng đã từng.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ đành cho rằng lòng tự trọng bị chà đạp, trước đây anh luôn có thể đổi từ bị động thành chủ động, áp chế Thời Mông tới mức cậu ta không thể phản kháng, vừa rồi không biết bị làm sao, khi bị đôi mắt trong vắt sáng ngời kia nhìn, nghe thấy một câu “Cảm ơn” lơ đãng, anh đã ngốc luôn tại chỗ.

Cũng may trời tối không ai nhìn thấy nét mặt của anh, Phó Tuyên Liệu tạm thời tìm cớ là đi mệt hụt hơi, dìm chuyện mất mặt này xuống.

Đi vào khách sạn thì gặp Giang Tuyết, có lẽ đã nghe nhân viên bảo vệ kể là Phó Tuyên Liệu tìm được người, nên hiếm khi chạm mặt mà cô không châm chọc khiêu khích anh.

“Bác sĩ đã khám cho Mông Mông, bị trẹo nhẹ, nghỉ ngơi là được, tôi đưa cậu ấy lên phòng rồi.” Lăn lộn cả một đêm, mặt Giang Tuyết bơ phờ, “Hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi, có gì mai nói tiếp.”

Đúng là đã không còn gì để nói, ba người cùng vào thang máy lên tầng.

Ai về phòng người nấy, Phó Tuyên Liệu chuẩn bị đẩy cửa ra mới nhớ hộp quà còn trong tay Giang Tuyết, định quay người đi tìm cô, đảo mắt quanh phòng một lượt thì thấy Thời Mông ngồi trên giường đang cầm thứ gì đó, nhìn kỹ, hóa ra chính là dây chuyền sappharie mà anh đã tỉ mỉ chọn lựa.

Kế hoạch bị xáo trộn, Phó Tuyên Liệu hơi thất vọng, đành vò đã mẻ không sợ nứt đóng cửa đi vào phòng: “Giang Tuyết đưa cho cậu?”

Hỏi một câu quá thừa, Thời Mông lại nghe rõ rành rành, đáp lại “ừm” một tiếng.

Cởi áo khoác xuống quay lại, bắt gặp ánh mắt thẳng tắp của Thời Mông, Phó Tuyên Liệu vô thức tránh đi: “Nhìn tôi làm gì?”

“Có phải là cho em không?” Thời Mông hỏi.

“Dĩ nhiên là không.” Phó Tuyên Liệu nói luôn không chút suy nghĩ, “Cậu cảm thấy giống để cho cậu lắm sao?”

Với sự hiểu biết về Thời Mông của Phó Tuyên Liệu, càng là thứ không thuộc về cậu cậu càng cố đoạt lấy, nên Phó Tuyên Liệu không hề lo lắng sợi dây chuyền này sẽ rơi vào tay người ngoài, chỉ là anh theo thói quen nói những lời cậu ta không muốn nghe mà thôi.

Ai mà ngờ lúc này Thời Mông đổi tính đổi nết, không hỏi đó là tặng cho ai, cũng không bất chấp đeo lên cổ cho bằng được, cậu rũ mắt xuống

nhìn dây chuyền trong tay một lát, rồi thả nó vào trong hộp, khép nắp lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Giờ thì đến lượt Phó Tuyên Liệu mất bình tĩnh.

Anh đi tắm trước, lúc ra thấy chiếc hộp vẫn im lìm nằm đó, đi tới cầm lên ngắm nghía, khóe mắt liếc qua Thời Mông, người kia đang ôm sổ tay vùi đầu vẽ tranh, không có phản ứng gì.

Phó Tuyên Liệu lấy dây chuyền ra, giơ lên cao đón lấy ánh đèn, quan sát: “Chủ cửa hàng nói viên đá này rất tinh khiết, gần như không nhìn thấy vết nứt nào, cũng không biết là thật hay giả.”

Không ai đáp lời.

“Tôi thấy dây chuyền khá ngắn, quấn hai vòng làm vòng tay hợp hơn.” Thời Mông vẫn không lên tiếng, như thể không nghe thấy.

Vứt dây chuyền về chỗ cũ, vỗ cái hộp lên bàn, Phó Tuyên Liệu căm giận nghĩ, dù sao cũng không nhất định phải tặng cho cậu.

Đêm đã khuya, vốn Thời Mông tắm rửa đã chậm, bị trẹo chân càng thêm phiền phức, tắm gần một tiếng đồng hồ mới ra ngoài.

Bước chân giẫm trên thảm vì lực tác động không đều nên lúc nặng lúc nhẹ, Phó Tuyên Liệu không thể không nơm nớp lo sợ vểnh tai lên, sợ tên ngốc này vấp ngã.

Mãi đến khi tiếng sột soạt chuyển đến giường, cảm nhận đệm bên cạnh người lún xuống, ngay sau đó là một cánh tay quấn qua eo từ phía sau, Phó Tuyên Liệu mới thở phào nhẹ nhõm.

Vốn định tiếp tục vờ ngủ, người phía sau lại không cho cơ hội, một câu “Đã ngủ chưa” rơi vào tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ, khiến cơ thể Phó Tuyên Liệu run lên, “tỉnh” hẳn.

“Bị cậu đánh thức rồi.” Phó Tuyên Liệu đổ lỗi, “Làm gì vậy?”

Vào nháy mắt vừa mới dứt tiếng, Thời Mông xoay người dậy, sải chân cưỡi lên người Phó Tuyên Liệu.

Bọn họ ở căn phòng có tầm nhìn tốt nhất khách sạn, cửa sổ sát đất chỉ được phủ một tấm rèm mỏng, ánh sáng bên ngoài có thể rọi toàn bộ vào phòng.

Phó Tuyên Liệu quay đầu, rơi vào mắt là lồng ngực vì thở dốc mà phập phồng lên xuống, và đôi chân trần trụi để ở hai bên eo anh.

Thời Mông không mặc gì cả, hất tấm áo choàng tắm rộng thùng thình ra là thấy hết.

Phó Tuyên Liệu lấy lại tinh thần, nhíu mày cười hỏi: “Trẹo chân rồi mà còn không biết thu liễm?”

Như thể không hiểu anh đang nói gì, Thời Mông cúi người, ghé tới bên tai Phó Tuyên Liệu, hé miệng, dùng môi ngậm ấy vành tai của anh.

Mùi sữa tắm thơm ngát thấm đượm nhiệt độ cơ thể bao vây quanh người, thoáng chốc, Phó Tuyên Liệu bị chút quyến rũ này làm lạc mất phương hướng.

Anh lật người giữ lấy cằm Thời Mông, ngón tay cái vuốt ve làn da bên dưới, híp mắt nhìn gương mặt không thể bắt bẻ bất kỳ điểm gì dưới ánh đèn mờ, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Lời ra khỏi miệng lại cực kì ngả ngớn: “À, tôi biết rồi, cậu là yêu tinh đến báo ân.”

Nếu là bình thường, Thời Mông đã giương nanh múa vuốt nhào tới cắn từ lâu, nhưng hôm nay thì không, Thời Mông bị nói trúng tim đen khẽ rũ mắt, lông mi đen dày tạo thành bóng râm dưới mí mắt.

Cậu không phản bác cũng không quơ tay múa chân, mà xốc tấm chăn mỏng trên người Phó Tuyên Liệu lên, cúi người chui vào.



Thời Mông trên giường và dưới giường hoàn toàn khác nhau, cậu nhiệt tình, hoang dại, nhưng cũng táo bạo, lúc ngậm lấy tính khí trướng to dưới thân Phó Tuyên Liệu, cậu khẽ cà răng lên phần cán, như thể hơi nghiến xuống là sẽ cắn dứt nó.

Vào thời điểm mê hoặc và nguy hiểm cùng tồn tại, sẽ kích thích nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể phải run rẩy lên, Phó Tuyên Liệu không kìm được, duỗi tay, đè lên đỉnh đầu Thời Mông, khát vọng sâu thêm một chút, chặt thêm một chút.

Rất hiếm khi Thời Mông khẩu giao cho anh, bởi vậy động tác của cậu rất trúc trắc, lại sợ làm anh bị thương, đành phải dùng hai tay nắm lấy phần gốc, lè lưỡi liếm từng chút từng chút từ trên xuống dưới, rồi lại chậm rãi nuốt khúc thịt cương cứng to lớn vào miệng.

Ngây ngô và cũng mê người, cảm giác được khoang miệng nóng ướt bao bọc khiến Phó Tuyên Liệu tê cả da đầu, thân thể căng cứng một cách khó có thể kiềm chế, lại còn phải đề phòng thỉnh thoảng Thời Mông hút

mạnh một cái, khoái cảm như bị điện giật nở tung dưới bụng, nhiệt độ toàn thân dồn vào một chỗ, dâng trào rồi bộc phát.

Tấm chăn mỏng che đi cảnh tượng dâm mỹ chập trùng như sóng triều, sau một hồi kịch liệt lay động, chợt dừng bặt, rồi yên ắng trở lại.

Phó Tuyên Liệu hít thở nặng nề, giơ tay xốc tấm chăn dư thừa lên, cơ thể xinh đẹp không một mảnh vải che thân kia lộ ra dưới ánh đèn, anh giữ chặt lấy cậu, mạnh mẽ xoay người, đặt cơ thể ấy xuống dưới thân.

Ngón tay cái lại lướt qua khóe môi mềm mại, dính một chút ướt át, sau khi biết đó là thứ gì, mắt Phó Tuyên Liệu tối sầm đi, khàn giọng hỏi: “Nuốt xuống rồi?”

Thời Mông như tín đồ thành kính, dù đối phương hỏi gì cậu cũng sẽ thành thật trả lời.

Cậu gật gật đầu, duỗi một đoạn lưỡi đỏ tươi ra, liếm qua chỗ Phó Tuyên Liệu sờ, sau đó đụng khẽ vào đầu ngón tay chưa kịp rút đi của anh.

Phó Tuyên Liệu lại cương cứng rất nhanh, anh quơ lấy chân Thời Mông gác lên khuỷu tay mình, sờ thấy một lọ gel bôi trơn đặt ở tủ đầu giường.

“Chuẩn bị từ lúc nào đây?” Anh cười trêu tức, lắc lắc cái lọ, “Trước khi đến đây là đã nhét vào va li?”

Đáp án không cần nói cũng biết, Thời Mông ỷ vào việc mình bị thương, lười nói nhiều, nâng eo lên quay đầu qua chỗ khác, dáng vẻ ‘Anh thích làm thì làm’.

Đến khi khuếch trương qua quýt xong, nuốt trọn cây thịt có kích thước không nhỏ của Phó Tuyên Liệu vào cơ thể, cậu không duy trì hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo nổi nữa, làn da cả người ửng lên một màu hồng phấn, gương mặt càng đỏ hơn.

Lúc đầu còn cắn cổ tay không chịu lên tiếng, rồi sau đó cánh tay cậu bị Phó Tuyên Liệu thô lỗ ghìm lấy, tiếng rên rỉ đứt quãng tràn khỏi cổ họng theo tần suất va chạm, như rèm cửa bị cắt nát thành từng mảnh từng mảnh, rơi lả tả khắp mặt đất.

Không biết mặt trăng đã nhô ra khỏi mây từ lúc nào, Phó Tuyên nâng chân Thời Mông lên, đè ở hai bên bả vai, vừa chinh phạt bừa bãi trong cơ thể cậu, vừa nghiêng đầu hôn phần đùi còn trắng hơn cả ánh trăng ấy.

Chỗ được hôn bỏng đến dọa người, nhiệt độ nhanh chóng lan ra xung quanh, Thời Mông mẫn cảm run lên vài đợt, không muốn để Phó Tuyên Liệu nhìn thấy, vòng hai tay qua cổ anh, ngửa đầu tìm môi anh.

Trên người cả hai đều thấm mồ hôi, da thịt kề cận quấn quýt với nhau, cái bóng chiếu trên vách tường như đã hòa làm một.

Trên giường Phó Tuyên Liệu không thích nói nhiều, dục vọng khống chế lại mạnh, vừa nãy bị Thời Mông nắm mũi dẫn đi, giờ hùng hổ muốn đoạt lại quyền chủ động, vật cứng rắn nóng bỏng nghiền nhừ điểm mẫn cảm của Thời Mông, lúc nhẹ lúc nặng, không có tiết tấu cụ thể.

Còn duỗi một tay nắm lấy tính khí sắp phun trào của Thời Mông, xấu xa không cho cậu bắn.

Mãi đến khi Thời Mông bị bức ép cho sắp òa khóc, đỏ mắt đá chân lung tung, kêu thành từng tiếng nức nở suồng sã, Phó Tuyên Liệu mới thỏa mãn buông tay ra, vòng hai tay qua nách Thời Mông, giữ lấy bờ vai thon gầy của cậu, thân dưới xô tới vừa hung mãnh vừa cuồng bạo.

Một luồng chất lỏng ập vào cơ thể, đồng thời Thời Mông cũng ưỡn eo bắn ra.

Ánh mắt lướt qua bả vai cuồn cuộn cơ bắp của Phó Tuyên Liệu, rơi vào hoa văn trang trí phức tạp trên trần nhà, khoái cảm cực hạn khiến Thời Mông trống rỗng mờ mịt trong một thoáng.

Đến khi bắt lại được một tia tỉnh táo, Thời Mông liền dùng hai chân, dùng hai tay, ôm chặt lấy Phó Tuyên Liệu đang thảo phạt trên người mình, ôm chặt không một kẽ hở, dù có thở không nổi, cũng không cho anh rời đi.

Đêm nay, chiếc giường xa hoa rộng 2m2 của khách sạn được tận dụng triệt để.

Hai người duy trì tư thế liên kết một lát, chợt Phó Tuyên Liệu ngẩng đầu lên, hỏi như vừa hoàn hồn: “Chân còn đau không?”

Thời Mông vẫn chưa thoát khỏi tình triều ngớ ra mấy giây, rồi mới lắc đầu: “Em không đau.”

Tắm xong lại như không, hai người dính lấy nhau cùng vào phòng tắm, khi được Phó Tuyên Liệu bế về giường Thời Mông đã buồn ngủ vô cùng, kéo chăn lên đắp qua loa, đang định khép mắt đi ngủ, bỗng cổ tay trái bị tròng vào một thứ nằng nặng lạnh buốt.

Phó Tuyên Liệu cầm cổ tay cậu, duỗi một ngón tay chọc viên đá sapphire rơi xuống chỗ xương cổ tay, ánh sáng khúc xạ qua phần trung tâm, lóe lên, Thời Mông chầm chậm mở to hai mắt.

“Rất hợp.” Dường như Phó Tuyên Liệu rất hài lòng hiệu quả của nó khi đeo lên người Thời Mông, nhoẻn cười nói, “Thôi tặng cậu vậy.”

Ngày hôm sau trời đẹp, vì chân Thời Mông bị thương, nên mọi người nhất trí chuyển hoạt động từ ngoài trời vào trong nhà.

Resort có một bể bơi nước nóng có diện tích mấy trăm mét vuông, đánh bài chán chê, mấy người rủ nhau sang đó, đổi áo tắm xuống nước chơi.

Phó Tuyên Liệu và Cao Lạc Thành so đấu, bơi từ đầu này sang đầu kia, xem ai nhanh hơn.

Giang Tuyết làm trọng tài, cuối cùng gần như cả hai cùng chui ra khỏi nước, tất nhiên là cô không có lý do gì để thiên vị Phó Tuyên Liệu, thế là tuyên bố Cao Lạc Thành tới trước, trao hạng nhất cho hắn.

Phó Tuyên Liệu ngâm mình trong nước, khoác hai tay lên bờ nghỉ ngơi, Cao Lạc Thành vòng từ chỗ Giang Tuyết qua, khom eo đưa một chai nước cho anh: “Lát nữa đấu tiếp trận nữa, đổi trọng tài thành Mông Mông nhà ông.”

Hiển nhiên xưng hô này là học theo Giang Tuyết, Phó Tuyên Liệu nhíu mày khẽ đến mức khó thấy, nhận chai nước: “Không cần, cũng đâu phải không có khả năng thua.”

Cao Lạc Thành cũng nhảy vào trong nước, dựa vào bờ, nhìn theo ánh mắt Phó Tuyên Liệu sang đầu bên kia bể bơi.

Giang Tuyết mặc áo tắm liền thân bảo thủ, nhưng nó không che được dáng người tuyệt đẹp với đường cong duyên dáng. Cô ngồi trên bờ, cùng ăn chung một khay trái cây với Thời Mông, cười nói rạng rỡ, Cao Lạc Thành mê mẩn đến độ choáng váng đầu óc, hệt như kẻ si tình.

Phó Tuyên Liệu cũng đang nhìn, có điều không phải nhìn mỹ nữ, mà là nhìn Thời Mông, cũng đang ngồi trên bờ, chỉ xắn ống quần lên, thò chân xuống hồ bơi, đá nước nghịch ngợm.

Cổ tay chống trên bờ đeo một sợi dây chuyền sapphire được đổi thành vòng tay, như sợ nó dính nước, thỉnh thoảng giơ lên xem thử, lòng bàn tay khẽ vuốt ve mặt ngoài, vẻ trân trọng không cần nói ra cũng bộc lộ triệt để.

Đối phương không phát hiện, Phó Tuyên Liệu bèn nhìn trắng trợn không chút kiêng nể, đang lúc mê mải, bên cạnh truyền tới một giọng nói: “Trước kia còn tưởng ông chỉ mua vui thoáng chốc, bây giờ xem ra rất là thích thú đấy nhỉ.”

Ngơ ngác hoàn hồn lại, Phó Tuyên Liệu mất kiên nhẫn nhíu mày một lần nữa: “Không hiểu ông đang nói cái gì.”

Cao Lạc Thành cười ha hả: “Rốt cuộc vẫn tặng viên sapphire kia cho cậu ấy đấy thôi.”

Biết rõ đó là lời nói đùa trêu chọc, nhưng Phó Tuyên Liệu vẫn bực bội phiền lòng: “Đã nói là quà sinh nhật bù.”

“Rồi rồi rồi, quà sinh nhật.” Cao Lạc Thành tỏ vẻ đây biết nhưng đây không nói toạc ra, “Đằng nào chẳng để dỗ cậu ấy vui vẻ, tôi biết thừa.”

“…”

Phó Tuyên Liệu nghẹn lời, xoay người lặn xuống nước, hất cho Cao Lạc Thành đầy một mặt nước bể bơi pha clo sát trùng.

Đều là người bận rộn công việc, chuyến đi này phải vội vàng kết thúc vào chiều tối hôm thứ ba.

Bốn người đến đây thế nào thì về thế ấy, Cao Lạc Thành phụ trách đưa Giang Tuyết về, Phó Tuyên Liệu lái xe chở Thời Mông, ô tô chạy từ vùng ngoại ô vào nội thành, đường sá ồn ào náo nhiệt dần lên, không còn thanh vắng.

Chạy vào thành phố, phong cảnh thiên nhiên ngoài cửa sổ bị xe cộ tấp nập và đèn neon rực rỡ sắc màu thay thế, Thời Mông không có hứng ngắm cảnh, cúi đầu tiếp tục sờ mó viên sapphire trên cổ tay.

Tranh thủ lúc dừng đèn đỏ, Phó Tuyên Liệu ngoảnh qua nhìn, thật ra bình thường Thời Mông ăn mặc rất đơn giản, viên đá quý xa hoa quá đỗi này không thích hợp đeo vào ngày thường cho lắm.

Nhưng Thời Mông vẫn luôn đeo nó, từ giây phút Phó Tuyên Liệu đeo lên cho cậu thì chưa từng gỡ xuống.

Biệt phủ nhà họ Thời tọa lạc ở đầu bên kia Phong thành, tạm biệt Cao Lạc Thành và Giang Tuyết ở ngã ba trung tâm thành phố xong, Phó Tuyên Liệu lái xe thẳng sang hướng Đông, náo nhiệt lại trở thành yên tĩnh, mặt đất ngoài cửa kính xe phản chiếu bóng cây quay cuồng.

Tới nơi dừng xe, Phó Tuyên Liệu lấy hành lý ra khỏi cốp xe giúp Thời Mông, còn rảnh rỗi trêu ghẹo: “Chỉ là một bộ đồ ngủ mà cần hẳn một chiếc va li lớn thế này?”

Thời Mông không đồng ý với điều này: “Còn chứa những thứ khác.”

Nhận ra “thứ khác” trong miệng cậu bao gồm cả gel bôi trơn, Phó Tuyên Liệu mím môi, bỗng không muốn nói gì nữa.

Khi mở cửa xe muốn vào, người phía sau gọi tên anh rất khẽ: “Phó Tuyên Liệu.”

Khoác một cái tay lên cửa xe, Phó Tuyên Liệu xoay người lại: “Ừ?”

Cho rằng lại là “chúc ngủ ngon” gì đó, anh định bụng đáp lại qua loa, nhưng Thời Mông đứng lặng dưới ngọn đèn ngoài cổng, một chân đặt trên mặt đất, một chân ghé hờ, đứng không vững, cũng như cầm không chắc.

Hàng mi dày rũ xuống nhưng không che hết được mong đợi, có lẽ là sợ Phó Tuyên Liệu mất kiên nhẫn, Thời Mông không kịp chuẩn bị kỹ càng, vẻ mặt ngượng ngùng, lúng ta lúng túng hỏi: “Tuần sau, đi ra ngoài chơi tiếp, có được không?”

Trên đường lái xe về, trời đã tối đen, Phó Tuyên Liệu lại mở cửa sổ xe ra, mặc gió lạnh gào thét ùa vào.

Bên ngoài -3 độ C, đủ khiến cho độ ấm trên cơ thể giảm mạnh, nhưng anh vẫn thấy nóng nảy vô cùng, hận không thể nhảy xuống bể bơi, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.

Anh giận bản thân mình không nhạy bén, rõ ràng anh phải phát hiện ra, tình cảm của Thời Mông đối với anh không chỉ là lòng ham chiếm hữu nực cười mới đúng.

Nhiều dấu hiệu như vậy, dù Thời Mông không nói, nhưng cũng gợi ý đầy đủ rõ ràng cho anh —— Khi muốn anh bầu bạn trong ngày sinh nhật, khi gọi tên anh trên tàu lượn siêu tốc, lúc đòi lời chúc ngủ ngon từ anh, khi trân trọng mỗi một món quà anh tặng, khi lần đầu tiên đổi mệnh lệnh khô khan thành câu hỏi thương lượng… Anh nên phát hiện ra từ sớm mới đúng.

Mà không phải tối hôm qua nhìn thấy hình xăm trên xương sườn Thời Mông rồi mới giật mình.

Hiển nhiên hình xăm đốm lửa kia đã tồn tại từ lâu, lâu đến nỗi bây giờ Phó Tuyên Liệu nhớ lại, anh không rõ là anh từng nhìn thấy nhưng không để trong lòng, hay là từng sờ vào nhưng không truy hỏi đến cùng nữa.

(*) Chữ Liêu () trong tên Phó Tuyên Liệu (傅宣燎) có nghĩa là ngọn đuốc, ngọn lửa (nghĩa danh từ), hoặc cháy, đốt cháy (nghĩa động từ).

Thời Mông thích mình —— Kết luận này từng là một lời nói vô căn cứ không có khả năng xảy ra, bây giờ nó đã hiện rõ mồn một trước mắt Phó Tuyên Liệu, lắc một cái, biến thành một trái bom bọc đầy gai nhọn, không biết phải bắt đầu xử lý nó từ đâu, không xử lí thì lại sợ nó nổ cho thịt nát xương tan.

Huống hồ hiện thực còn phức tạp hơn nhiều.

Hai tay siết chặt vô lăng, sắc mặt Phó Tuyên Liệu âm trầm, như bị bao phủ dưới mây đen.

Vì anh phát hiện ra, dù thật sự có một quả bom đầy gai đặt trước mặt anh, thì điều anh suy tính đầu tiên không phải là xử lý như thế nào, xử lý khi nào, mà là rốt cuộc có muốn xử lý nó hay không.

Chuông cảnh báo trong lòng réo vang đinh tai nhức óc, về đến nhà, Phó Tuyên Liệu ngồi thừ trong phòng khách không chút ánh sáng.

Anh suy nghĩ về rất nhiều thứ, lời hứa trong quá khứ, ràng buộc trong tương lai, áy náy vì quên lãng, không nỡ như có như không… Lại như không nghĩ bất cứ thứ gì, trong đầu là một cục len rối, hoàn toàn không tìm thấy đầu ra.

Tưởng Dung đi vệ sinh đêm, lúc nhìn thấy người ngồi trên sô pha thì giật nảy mình, lại gần nhìn rõ ràng mới thở phào: “Về rồi sao không đi ngủ đi, đói bụng hả?”

Phó Tuyên Liệu lắc đầu: “Không sao, con ngồi nghỉ một lúc.”

Tưởng Dung cũng không hỏi nhiều, vào bếp rót một cốc nước, bưng ra, dặn anh trời lạnh mau đi nghỉ ngơi.

Đặt cốc lên bàn, đang định về phòng, chợt Phó Tuyên Liệu cất tiếng: “Mẹ.”

Dừng bước xoay người lại, Tưởng Dung dịu dàng đáp: “Ừ, sao vậy con?”

“Tuần sau,” Phó Tuyên Liệu hỏi, “Thứ bảy tuần sau, mẹ và bố có rảnh không?”

Tưởng Dung nói: “Đương nhiên là rảnh.”

Bà nhìn cậu con trai chẳng biết đã lớn lên tự lúc nào, đối mặt với vấn đề nan giải chưa từng gặp phải trong hơn hai mươi năm qua, như con thú bị nhốt trong lồng, giãy dụa hoảng loạn trong bóng đêm.

Cuối cùng vẫn phải đưa ra quyết định.

“Vậy thứ sáu tuần sau chúng ta tới nhà họ Thời.” Tiếng Phó Tuyên Liệu rất trầm thấp, lộ vẻ mỏi mệt cùng cực, “Bàn bạc chuyện hủy hợp đồng đi ạ.”

Hết chương 18.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK