Buổi sáng, phiên tòa xử lý vụ án do Thời Tư Hủy chủ mưu diễn ra, người bị hại không tới hiện trường. May mà công tố viên rất có trách nhiệm, gia đình người bị hại cũng chính là Lý Bích Hạm thuê luật sư đắ lực hỗ trợ, quá trình thẩm vấn rất thuận lợi, phán quyết của tòa cũng như mong muốn.
Thời Tư Hủy không còn kháng án nữa, cô ta mang còng tay quay lưng về thính phòng, khi rời phiên tòa cũng không hề quay đầu lại nhìn phía bên này lần nào.
Phó Tuyên Liệu biết Lý Bích Hạm đang khóc, vì muốn trả lại công bằng cho con trai mà đưa con gái vào ngục giam, loại chuyện này không người mẹ bình thường nào có thể tiếp nhận được.
Sau khi kết thúc, anh chủ động đưa Lý Bích Hạm về nhà, ở trên xe anh nói với bà mình định đến Tầm thành tìm Thời Mông, dù chưa nhận được sự đồng ý nhưng cũng không bị phản đối.
“Mông Mông rời khỏi Phong thành thì hẳn là muốn được tĩnh lặng một thời gian.” Nếu anh đã tra được hướng đi của Thời Mông thì Lý Bích Hạm tự biết không ngăn được anh, bà chỉ nói, “Dì là một người mẹ quá thất bại, không biết bây giờ nó mang tình cảm gì với cháu. Nhưng dì cũng là người làm mẹ, chỉ mong con mình sống tốt, nếu cháu thật lòng với nó thì xin đừng để nó khổ sở nữa, nếu có dù chỉ là một chút do dự, vậy đừng tới nhiễu loạn tâm tình nó.”
Phó Tuyên Liệu trịnh trọng đáp ứng.
Đến nhà họ Thời, sau khi được cho phép, Phó Tuyên Liệu cùng dì giúp việc lên phòng của Thời Mông, xem có gì mang được cho cậu không.
Vừa mới vào phòng đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ truyền từ dưới nhà lên.
Hóa ra là Thời Hoài Diệc quay về, gần đây ông ta bị chuyện kiện cáo ly hôn làm cho sứt đầu mẻ trán, hôm nay hay tin Thời Tư Hủy bị phán ngồi tù thì càng nổi cơn tam bành, vừa về đến nhà là cãi lộn với Lý Bích Hạm.
“Tư Hủy ngồi tù rồi, giờ bà hài lòng chưa? Nếu không phải do bà nhất định đòi lấy lại cổ phần của Mông Mông thì sao lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy?”
“Tôi thừa nhận tôi sai, nhưng Thời Hoài Diệc, ông dùng lương tâm suy nghĩ mà xem, nếu năm đó ông…”
“Năm đó bà cũng chịu chấp nhận, sao giờ lại lôi chuyện cũ ra?”
“Chuyện ra nông nỗi này chẳng lẽ ông không có chút trách nhiệm nào sao?”
“Tôi làm mọi thứ vì cái nhà này! Hừ, Mông Mông cũng thật không hiểu chuyện, đến chị ruột mình cũng không buông tha, giả sử nó không phối hợp với bên kiểm sát hoặc nói gì đó hữu ích…”
“Dựa vào đâu mà em ấy phải nói đỡ cho người hại em ấy?” Phó Tuyên Liệu đi từ trên lầu xuống, “Tất cả sẽ được thực hiện theo đúng thủ tục pháp lý, và cũng xin bác đừng gây trở ngại đến tư pháp công chính.”
Dường như không ngờ trong nhà có người ngoài, Thời Hoài Diệc thoáng sững sờ, sau đó cười nói: “Hay quá, bây giờ các người ai cũng ra vẻ đạo mạo, bắt tay nhau đối phó tôi, phải chăng đã quên, đẩy Mông Mông vào tuyệt cảnh đâu thiếu công lao của các người?”
Một câu khiến Phó Tuyên Liệu á khẩu không trả lời được.
Trước khi đi, Phó Tuyên Liệu lên gác xép ở tầng cao nhất, đứng bên cạnh bệ cửa sổ Thời Mông thường ngồi.
Dì giúp việc trong nhà đi tới, nhờ anh mang một ít đồ ăn cho Thời Mông: “Tôi cùng chuẩn bị với phu nhân đấy ạ, đều là món nhị thiếu gia thích ăn.”
Phó Tuyên Liệu nhận túi giấy, đáp lại một tiếng trầm thấp.
Dì giúp việc không đi vội, nhìn theo ánh mắt anh về phía bệ cửa sổ của gác xép.
“Trước kia cứ đến thứ bảy là Nhị thiếu gia sẽ ngồi ở đây.” Dì mỉm cười nói, “Ngoài miệng thì nói không phải là đang chờ cậu, nhưng ánh mắt thì luôn mong ngóng nhìn ra ngoài cổng, còn cho rằng mình che giấu rất tốt.”
Theo lời miêu tả của dì giúp việc, trước mắt Phó Tuyên Liệu hiện là hình ảnh Thời Mông ngồi ở bệ cửa sổ, đầu dựa vào cửa sổ thủy tinh. Nhìn thì có vẻ hững hờ, thật ra đang vểnh tai nghe ngóng mỗi một động tĩnh bên ngoài, nhất là tiếng ô tô chạy tới gần, cậu sẽ ngay lập tức duỗi thẳng cổ nhìn về phía cuối đường, nếu chiếc xe quen thuộc kia xuất hiện thì đôi mắt xinh đẹp sẽ vụt sáng.
Vào lúc hết thảy bụi trần lắng xuống, phần tình cảm lỡ mất này càng khiến người ta xót xa.
Có lẽ nhìn ra sự thống khổ của Phó Tuyên Liệu, dì giúp việc ôn tồn nói: “Nhị thiếu gia cũng xem như lớn lên dưới mắt tôi, tình cảm của cậu ấy với cậu không phải gom góp ngày một ngày hai, nếu như còn tiếc nuối, thay vì hối hận phiền muộn, chi bằng biến chúng thành hành động. Thời gian trôi nhanh lắm, chớp mắt lại vào thu rồi.”
Phó Tuyên Liệu xốc lại tinh thần, khởi hành tới Tầm thành.
Trên đường nhận cú điện thoại, biết anh đã xuất phát, Cao Lạc Thành líu lưỡi: “Ủa tưởng sáng nay vẫn ở tòa án? Đuổi theo luôn à?”
“Ừ.” Phó Tuyên Liệu đáp, “Thời gian quý giá.”
Cao Lạc Thành không phát biểu ý kiến về việc này, chỉ đưa ra một yêu cầu: “Nếu người đẹp lạnh lùng nhà ông có hỏi thì ông chớ úp nồi lên đầu tôi nghe chưa, Giang Tuyết không kể tý nào về hành tung của cậu ấy cho tôi đâu đấy.”
Phó Tuyên Liệu cảm thấy ông bạn nhắc thừa: “Chính tôi tốn công tốn sức điều tra được, dựa vào đâu mà lại tính công lao cho hai người?”
Anh ước gì Thời Mông biết anh đã ra sức bao nhiêu, đó là chứng minh anh yêu Thời Mông.
“Ha ha, tỉnh ngộ rồi nhỉ.” Cao Lạc Thành cười nói, “Vậy bạn đây xin chúc Phó tổng của chúng ta thuận buồm xuôi gió, ôm được mỹ nhân về nhé!”
Ôm mỹ nhân thì không dám nghĩ, có thể gặp mặt được một lần đã là may mắn lắm rồi.
Thấy khoảng cách đến thứ bảy còn chưa đến 50 phút đồng hồ, Phó Tuyên Liệu có chút nóng nảy gõ cửa lần nữa, giọng nói hoàn toàn không có sức: “Em còn ngủ nữa không? Nếu không ngủ…”
Trên đường đi Phó Tuyên Liệu hừng hực khí thế, đến được đây, biết rõ Thời Mông ở ngay bên kia cánh cửa, nhưng trong lòng lại bắt đầu thấy sợ hãi.
Anh muốn nói là nếu không ngủ được thì để anh bầu bạn, lại sợ dọa đến Thời Mông, lời đến bên miệng đành đổi thành: “Nếu không ngủ thì ra ngoài ngắm sao đi.”
Trời thu xanh ngắt như vừa được gột rửa, bầu trời đêm cũng trong vắt vô ngần, mấy ngôi sao thưa thớt sáng lấp lánh như đang ở nơi xa xôi ngóng trông hai người nhỏ bé ở góc nhỏ của trái đất.
Tiếc là, đáp lại Phó Tuyên Liệu là tiếng bước chân dần xa và tiếng tắt đèn trên tầng.
Ngẩng đầu nhìn cả buổi, xác nhận Thời Mông đã ngủ rồi, Phó Tuyên Liệu khẽ thở dài.
Tuy rằng trong dự tính nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút mất mát.
Nhìn cửa sổ tối om, anh thì thào: “Ngủ ngon nhé, đừng mơ thấy ác mộng.”
Quá nửa đêm Thời Mông ngủ cũng tạm, mở mắt dậy thì trời đã sáng bảnh, lúc đánh răng cậu nhìn mình trong gương tóc tai vểnh loạn, bắt đầu nhớ lại xem tối hôm qua có phải nằm mơ không.
Cậu mơ thấy người kia đến, nói muốn bên cậu vào thứ bảy.
Quá lạ thường, rõ ràng người ấy cực hận thứ bảy, chưa từng chủ động.
Thời Mông xuống dưới nhà nướng hai lát bánh mì, thêm thịt bò khô và sữa bò là xong bữa sáng, khoác thêm áo khoác đẩy cửa ra ngoài.
Không có ai, Thời Mông thở phào.
Đứng ở cửa ra vào, như thể nhận được một loại chỉ dẫn nào đó, cậu ngửa đầu lên nhìn trời, bị ánh nắng chói chang làm cho phải nheo mắt lại.
Không nhìn thấy gì.
Bởi vì mặt trời mọc, nên ngôi sao chỉ đành trốn đi. Sáng nay Thời Mông đi mua sắm như thường lệ.
Gần đây có siêu thị, tuy rằng đồ ăn không phong phú nhưng được cái tươi rói, trước khi chuyển đến đây Giang Tuyết đã dặn cậu kỹ càng, bảo cậu mua thức ăn thì có thể sang đây.
Đi bộ 10 phút, lúc đi vào siêu thị cậu thấy một nhóm các bác cao tuổi đang xếp hàng mua thịt lợn giảm giá.
Thời Mông chỉ định đi qua, cất tiếng chào dì hàng xóm đứng trong hàng, chưa gì đã bị túm lấy cánh tay kéo vào hàng.
“Rẻ hơn vài chục ngàn đấy, không mua thì uổng.” Dì họ Phan nói, “Không biết nấu gì thì cứ băm ra làm nhân bánh bao, thế cũng ngon với có chất hơn suốt ngày cháu ăn bánh mì.”
Mấy cô dì chú bác quen mặt hàng trước hàng sau thi nhau gật đầu phụ họa.
Cúi đầu nhìn bánh mì gối trong giỏ hàng, Thời Mông mím mím môi, nhập gia tùy tục, đứng vững vàng trong hàng.
Dì Phan là hàng xóm sát vách, một người nhiệt tình hào sảng, lúc Thời Mông mới dọn tới dì liền bưng một đĩa bánh bao to vừa mới ra khỏi xửng hấp đem qua cho, bày tỏ sự hoan nghênh.
Căn nhà này của Giang Tuyết quả là dùng để dưỡng lão, xung quanh chủ yếu là người trung niên và cao tuổi. Những ngày cầm lương hưu dưỡng già vừa thảnh thơi vừa giản dị, đơn giản là ban ngày nấu cơm giặt quần áo, tối đến thì nhảy quảng trường đánh cờ.
Tiết tấu sinh hoạt nhàn nhã khiến Thời Mông cũng sống chậm lại, thể hiện rõ nhất ở việc cậu tình nguyện tốn thời gian mua đồ giảm giá, nếu là lúc trước mặc kệ ra sao thì cậu cũng sẽ không làm.
Hàng người nhích từng tý, Thời Mông bèn lôi sổ và bút trong túi ra, luyện tập ký họa bằng tay trái.
Dì Phan lại gần xem, cậu không quen nên xoay người tránh đi, thế là nghe thấy tiếng cười: “Họa đẹp thế cơ mà sao phải trốn trốn tránh tránh không cho xem vậy nha?”
Thời Mông không tiện giải thích tính nết cổ quái của mình, trả lời qua loa: “Không quen dùng tay trái ạ.”
“Nhắc mới nhớ, tay phải cháu bị sao vậy?” Dì Phan tiện thể hỏi chuyện mình thắc mắc, “Bị thương như nào?”
Thình lình nhắc đến vết thương bên tay phải, Thời Mông rùng mình theo phản xạ.
Cậu ghét trời mưa, cực kỳ sợ phải nhớ lại ký ức ngày đó, bởi vậy cậu không đáp cụ thể, chỉ nói với dì là mình bị ngã.
“Gãy xương à?” Dì Phan nhìn băng gạc trên tay cậu, lông mày nhíu cả lại, “Tay để vẽ tranh quý giá, sau này phải cẩn thận nghe chưa.”
Được nhắc nhở như thế, Thời Mông nhớ lại mấy tháng ở nhà họ Phó, người phụ nữ dịu dàng tên là Tưởng Dung cũng tiếc thương cái tay vẽ tranh của cậu, không cho cậu cầm đồ sắc nhọn hay làm việc nặng, thấy cậu bị mèo cào là bảo cậu đi tiêm vaccine ngay lập tức.
Trên thực tế Thời Mông cũng không quá để ý những thứ này, cậu vẽ tranh là bởi vì thích, về phần có vẽ được hay không, có thể mang lại nhiều giá trị hay không, thì xưa nay không phải thứ người ngoài định đoạt.
Dù vậy, cậu vẫn hi vọng tay phải của mình có thể khôi phục lại trạng thái lúc trước.
Đã còn sống thì cũng nên tìm chút chuyện để lấp đầy thời gian.
Quay về nhà, Giang Tuyết gọi điện thoại tới hỏi trưa nay ăn gì, nhìn miếng thịt heo năm chỉ xếp hàng 40 phút để mua được, Thời Mông đáp: “Sủi cảo.”
“Tay em vẫn làm được sủi cảo á?” Giang Tuyết ngạc nhiên, “Hay là cứ bỏ vào tủ lạnh cất đã, đợi chị mua máy xay thịt gửi qua cho em.”
“Em mua trên mạng rồi.” Thời Mông đáp, “Sắp đến rồi.”
Giang Tuyết cảm thấy rất vui mừng vì điều này: “Học nhanh đấy, trước kia chị còn tưởng em là người tối cổ không biết mua sắm trên mạng cơ.”
Để thịt heo lên thớt, điều chỉnh thành một góc độ đẹp mắt, Thời Mông lại có ham muốn vẽ lại nó.
“Tiện lắm, em dùng được.” Cậu nói cho Giang Tuyết biết, “Em còn mua giá vẽ mới, gỗ thật, rất là to.”
“To bằng nào? Cẩn thận không cho qua cửa được.”
Thời Mông nghĩ nghĩ: “Chắc là không to hơn em. Em có thể qua cửa.”
Giang Tuyết cười đau cả bụng qua điện thoại, nói chưa từng thấy ai dùng chính mình để so sánh với độ lớn nhỏ của giá vẽ.
Cuối cùng nhắc nhở cậu: “Chiều nay nhớ đến bệnh viện kiểm tra lại đừng quên nhé.”
“Ừm.”
“Nếu, chị nói là nếu, có ai kỳ quái theo dõi em thì đừng sợ, cứ báo thẳng cho cảnh sát.”
Thời Mông không hỏi cụ thể “người kỳ quái” là ai, có điều hôm nay trên đường từ siêu thị về nhà, thật sự cậu có cảm giác có người đi theo, ngay cả tiếng bước chân sau lưng cũng nghe thấy. Ngại dì Phan đang đi cùng cậu, không muốn dọa đến dì nên cậu không quay đầu lại nhìn, cũng không gọi điện cho cảnh sát.
Chiều nay đi ra ngoài chỉ có một mình cậu, không lo.
Từ trong nhà ra, thuận theo lối đi bộ đến bên đường lớn, rẽ một cái là đến trạm xe buýt. Lúc xung quanh không có ai, đột nhiên Thời Mông dừng bước, bất thình lình xoay phắt người lại.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau với người ấy, Thời Mông có chút ngạc nhiên vì bản thân mình không thấy quá bất ngờ.
Ngược lại đối phương thì ngẩn ra, vẻ mặt rất chi là đặc sắc, mãi sau mới bước nhanh về phía trước: “Dọa đến em rồi sao?”
Bị dọa rõ ràng là anh.
Thời Mông không muốn nói chuyện, xác nhận xong thì quay người tiếp tục đi về phía trước.
Đến trạm xe bus, hình như người kia vẫn muốn đi theo, cũng coi thái độ của Thời Mông là ngầm thừa nhận, không những không lấp liếm những việc mình làm, mà còn thoải mái trò chuyện với Thời Mông.
“Trưa nay ăn gì vậy? Tôi thấy em mua thịt, chuẩn bị làm sủi cảo à?”
“Hôm nay tôi ăn cơm hộp ở một quán gần đây, hương vị cũng không tệ lắm.”
“Nay là thứ bảy, em có muốn đi đâu không?”
Nghe thấy chữ “thứ bảy” then chốt Thời Mông mới có chút phản ứng.
Cậu chậm chạp chớp mắt, nghĩ thầm, hóa ra đêm qua không phải một giấc mơ.
Mà phản ứng này như một sự đáp lại, một liều thuốc trợ tim, cổ vũ cho Phó Tuyên Liệu.
Ít ra Thời Mông không thể hiện kháng cự với sự xuất hiện của anh.
Khoảng chừng 10 phút sau, xe buýt số 21 đỗ lại, Phó Tuyên Liệu theo Thời Mông lên xe, may mà điện thoại vẫn còn pin, có thể quét mã thanh toán tiền vé.
Từ nhỏ đến lớn số lần đi xe buýt có thể đếm được trên đầu ngón tay, Phó Tuyên Liệu là người lóng ngóng nhất trên xe, đầu tiên là bị xe đột nhiên chạy làm mất đà suýt chút ngã sấp xuống, tiếp đó lại bị mùi vị tạp nham trong xe làm cho mặt đen đi vài phần.
Nhưng anh không nổi cáu, Thời Mông tìm được chỗ ngồi, Phó Tuyên Liệu thì đứng trên ở lối đi bên cạnh Thời Mông.
Hỏi đi đâu, Thời Mông vẫn không đáp lại. Cậu nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hai má phình lên, không giống cố ý không đáp, mà giống kiểu ngồi không thoải mái nên không có tâm trạng hơn.
Quả thực thể hiện vài phần tính nết như xưa.
Dáng vẻ quen thuộc khiến tim Phó Tuyên Liệu tan ra, anh nghĩ, rõ ràng cây nấm nhỏ vừa đơn giản vừa lười che giấu, làm gì có vẻ hoành hành bá đạo tâm tính thất thường.
Thật may, anh vẫn còn rất nhiều thời gian để chậm rãi tìm hiểu, chậm rãi dùng kỷ niệm đượm nắng để thay thế mưa dầm liên miên.
May mắn làm sao.
Một tay nắm lấy vòng treo trên đỉnh đầu, một tay khác chống vào thành ghế, Phó Tuyên Liệu hơi cúi người, tạo thành một tư thế bao vây Thời Mông.
“Lúc về chúng ta có thể đón taxi, sẽ dễ chịu hơn.” Phó Tuyên Liệu cúi đầu thương lượng với Thời Mông, thì thầm ấm áp, “Hoặc là lần sau ngồi xe của tôi, em lái cũng được.”
Còn hôm nay là thứ bảy, mọi điều sẽ nghe theo em.
Sau này dù không phải thứ bảy, nhưng em muốn đi đến đâu tôi sẽ luôn đi cùng em.
Với tính cách của Thời Mông, giả sử nghe ra ẩn ý thì cậu cũng lười cự nự.
Xe buýt này là xe chạy liên thành phố, nửa đường phải chuyển một xe khác thì mới có thể đến đích.
Sau khi xuống xe, nhìn thấy bảng hiệu của bệnh viện, Phó Tuyên Liệu mới hiểu Thời Mông ra ngoài với mục đích gì.
Bệnh viện phổ thông cuối tuần chỉ có hai y tá trực ban, sau khi đăng ký Thời Mông đợi hơn 20 phút mới đến lượt vào phòng khám, chưa tới 10 phút đồng hồ đã đi ra.
Phó Tuyên Liệu đón cậu: “Bác sĩ nói thế nào? Không cần chụp X quang à?”
Thời Mông không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm tay phải, thỉnh thoảng co duỗi đốt ngón tay, như đang thử một động tác rèn luyện phục hồi nào đó.
Phó Tuyên Liệu hỏi: “Đang phục hồi chức năng đúng không?” Anh nóng lòng muốn bù đắp, nóng lòng muốn để Thời Mông khỏi bệnh nhưng lại không thể làm được gì, “Đợi tôi liên hệ xem ở đây có bác sĩ chuyên ngành không, đến lúc đó bắt đầu trị liệu cũng không muộn.”
Thời Mông đảo mắt sang một bên, không ừ không hử, dường như vẫn chẳng để cái gì lọt tai.
Khi quay về vẫn ngồi xe buýt.
Lúc này cả hai người đều có ghế ngồi, song song với nhau, Phó Tuyên Liệu ngồi ở chỗ gần lối đi, nhìn Thời Mông cử động tay phải một cách khó khăn, co nắm, duỗi, uốn cong, lặp đi lặp lại, chỉ là những động tác đơn giản nhưng đủ khiến cậu đau vã mồ hôi, sắc môi trắng bệch.
Phó Tuyên Liệu vừa đau lòng vừa sốt ruột, sợ cậu cứ mải mê tập luyện nhỡ bị thương, lấy kẹo nhuận họng mua hôm qua trong túi ra, hỏi cậu có muốn ăn chút gì không có muốn nghỉ ngơi không.
Vốn tưởng Thời Mông sẽ không để ý đến anh như cũ, không ngờ Thời Mông lại vươn tay, lấy một viên kẹo trong lòng bàn tay anh.
Còn chưa kịp vui mừng Phó Tuyên Liệu đã phát hiện Thời Mông cầm nhưng không bóc vỏ ăn. Cậu cúi đầu nhìn tay phải không thể làm được động tác mạnh của mình, siết viên kẹo trong lòng bàn tay trái, từ từ siết thành nắm đấm.
Mãi mới nhận ra tay Thời Mông không tiện, ngay lập tức Phó Tuyên Liệu bóc một viên khác cho cậu.
Nhưng Thời Mông không nhận nữa, quay đầu nhìn ra phía người cửa sổ, nắm tay run lên khe khẽ, không biết là vì kiệt sức hay là vì xe buýt đi vào con đường xóc nảy, khiến cả thân thể cậu cũng run rẩy theo.
Mùa thu ngày ngắn đêm dài, lúc ra cửa mặt trời treo cao, đến khi quay lại trạm xuất phát thì ráng chiều đã rải đầy trời.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nhanh đến mức chỉ đi từ bến xe buýt đến bãi sông, trời chiều đã rút đi quá nửa tia nắng, bốn phía tối dần đi.
Thời Mông đi ở phía trước, tiếng bước chân rất nhẹ, xen lẫn với tiếng nước rì rào.
Cậu vẫn đút hai tay vào túi như cũ, lưng thon dài, cái bóng càng dài hơn, lộ ra một vẻ quật cường khó tả.
Không hiểu sao Phó Tuyên Liệu giật mình, tuy rằng có chuẩn bị tâm lý nhưng quả thực anh đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Dù rằng mọi thứ đều thuận lợi hơn so với tưởng tượng của anh, Thời Mông không nổi giận, không chống cự, thậm chí còn không đuổi anh đi.
Nhưng điều này không có nghĩa là chấp nhận.
Ngay từ ban đầu quan hệ giữa bọn họ đã dị dạng đến vậy, sau này chuyện sai lầm cái nọ chồng lên cái kia, như quân bài domino ngả xuống một loạt, chẳng lẽ chỉ bằng một câu xin lỗi, một sự nỗ lực đơn phương, một cuộc tiếp cận tự cho là đúng là có thể dễ dàng đưa mọi thứ quay về quỹ đạo hay sao?
Thời Mông bị tổn thương sâu sắc là vậy mà anh không thể đau thay Thời Mông, kể cả anh có thể chịu thay thì Thời Mông cũng không cần.
Bởi vì…
Ngay lúc này, Thời Mông đang đi phía trước chợt dừng lại, xoay người.
Ở một khoảng cách hơn 5 mét, cuối cùng cậu cũng mở miệng, nói câu đầu tiên với Phó Tuyên Liệu trong ngày hôm nay.
“Anh xác nhận xong hết chưa?”
“… Cái gì?”
“Anh đến để xác nhận xem tôi còn vẽ tranh được nữa không, đúng không?”
Thời Mông rút bàn tay quấn băng vải từ trong túi áo ra, giơ cho Phó Tuyên Liệu nhìn, đi kèm cả viên kẹo đã tan trong lòng bàn tay, dính dớp khiến người ta buồn nôn.
“Đúng vậy, không thể vẽ nữa.” Giọng nói rất tỉnh táo, như đang tuyên một bản án cho chính mình, “Không những không thể vẽ tranh, mà còn không thể lái xe, đến cả việc xé giấy gói cũng không làm được.”
Yết hầu Phó Tuyên Liệu căng lên: “Tôi không…”
Anh muốn nói, tôi không có ý đó, tôi không đến đây để xác nhận những thứ này.
Hôm nay là thứ bảy, tôi chỉ muốn được bên em. Thời Mông không cho anh cơ hội để phản bác.
“Hài lòng chưa?” Như muốn nói hết những gì hôm nay chưa nói, Thời Mông thở hơi gấp, tự hỏi tự trả lời, “Chắc là hài lòng rồi.”
Một câu nói trầm thấp khiến trái tim vừa mới mềm ra bị phong tỏa bởi băng tuyết, bao gồm cả một tia may mắn còn sót lại.
Phó Tuyên Liệu cảm thấy nó đang tụt xuống nhanh chóng, sau đó ầm vang một tiếng, vỡ vụn.
Bởi vì, trước giờ bọn họ luôn là quan hệ đối địch. Giữa kẻ thù, không có tin tưởng, chỉ có thắng thua.
Mà khi Thời Mông bị tổn thương và đánh mất trái tim, cậu đã giơ cờ trắng đầu hàng, nghiền lòng tự tôn thành bột phấn rải vào trong biển.
Đương nhiên cậu cho rằng việc Phó Tuyên Liệu đuổi tới đây là một sự cuồng hoan của người thắng trận.
Cậu cho rằng Phó Tuyên Liệu đến để cười nhạo mình, không hề tin Phó Tuyên Liệu mang thiện ý và thương tiếc cậu.
Bây giờ không tin, sau này cũng không tin.
Bởi vậy cho dù Phó Tuyên Liệu làm cái gì đi chăng nữa cũng là phí công, Thời Mông sẽ chỉ đáp rằng “Không cần”, và: “Anh thắng rồi, tha cho tôi đi.”
Rõ ràng nghe vậy nhưng giây phút ấy, Phó Tuyên Liệu lại cảm thấy mình mới là kẻ thất bại.
Thất bại đến mức dù là nhấc tay đầu hàng, dù là dâng lên một trái tim chân thành, một cõi lòng thành kính thì Thời Mông cũng sẽ chỉ như không nghe thấy không nhìn thấy, không coi là thật.
Anh mới là kẻ thua.
Thua tới nỗi không còn manh giáp, thua thảm hại thua triệt để.