Thời tiết thay đổi đột ngột tăng thêm áp lực cho giao thông vận tải, trên con đường huyết mạch của nội thành, Phó Tuyên Liệu bực bội vì hàng dài xe tắc nghẽn phía trước, giọng điệu không tốt đẹp gì cho cam: “Có việc mau nói không có việc gì thì mau cút.”
Cao Lạc Thành nghe xong là biết có chuyện, cợt cợt nhả nhả: “Kẹt xe hả? Giời, đã bảo ông đi thi bằng lái máy bay đi lại còn…”
“Ông lái máy bay từ phía nam sang phía tây thành phố?”
“Phía tây? Tưởng qua nhà họ Thời bên đông thành phố điểm danh cơ mà?”
“Thời Mông lại đột ngột thay đổi địa điểm.” “Lần trước cũng thế… À, tôi biết rồi, hẹn hò.” Phó Tuyên Liệu nhíu mày: “Ông nín ngay.”
Cao Lạc Thành không những không nín, mà còn cười khoái trá: “Người đẹp lạnh lùng nhà ông thông minh hơn rồi đấy, không còn tiến công dã man ngang ngược mà đã biết dùng kỹ xảo, e rằng trái tim Phó tổng nhà mình không phòng thủ được nữa rồi.”
“Tôi không phải là ông, gặp người nào yêu người ấy.”
Nhắc đến vụ gần đây theo đuổi người ta, Cao Lạc Thành rất buồn khổ: “Lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ không thích hoa cũng không thích thư tình viết tay … Có phải bạn của mỹ nhân lạnh lùng nhà ông cũng không được bình thường cho lắm đúng không?”
Phó Tuyên Liệu thua: “Vậy ông còn vội vội vàng vàng?”
“Mới mẻ ông ơi, tôi lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên có cô gái hung ác với tôi như thế.” Cao Lạc Thành hưng phấn nói.
Phó Tuyên Liệu cười lạnh: “Thế khéo ông là M.”
Gọi điện thoại đến ắt là có việc, Cao Lạc Thành vào vấn đề chính: “Cuối tuần này Phó tổng có rảnh không?”
Xe trước mặt không nhúc nhích tí nào, Phó Tuyên Liệu buông hai tay khỏi vô lăng, ngả ra ghế nghỉ ngơi: “Ngày mai bố mẹ tôi về nước.”
“Thế thôi vậy, đón chú dì quan trọng hơn. Cuối tuần sau thì sao?”
“Chắc là rảnh.”
“Chẳng là thế này, nhà tôi mới mở resort ở ngoại ô.” “Mời tôi đến chơi?”
“Ừm đúng, tiện thể mang theo người đẹp lạnh lùng nhà ông…” “Tôi thấy ý ông không hẳn là vậy.”
“Ha ha ha ông biết là tốt, nếu có thể tiện thể rủ được cả người đại diện của cậu ấy đi cùng…”
“Tôi không nói trước được.” Phó Tuyên Liệu nói, “Ông cũng biết đấy, tôi bị cậu ta quản lý chứ không phải tôi quản lý cậu ta.”
“Ấy đừng nói thế, ai sáng suốt đều nhận ra cậu ta mới là người bị ông nắm mũi dẫn đi.” Cao Lạc Thành lấy lòng xong lại quăng một viên đạn bọc đường. “Thật ra chỗ tôi có một chuyện rất thú vị, chi bằng chúng ta thỏa thuận đi, tôi nói cho ông biết, ông hẹn người giúp tôi.”
“Liên quan tới cái gì?” “Người đẹp lạnh…” “Thôi khỏi phải nói nữa.”
“Không muốn nghe thật à? Việc này chỉ có tôi biết thôi đấy, bỏ qua là không có lần hai.”
Cao Lạc Thành am hiểu chiêu trò dụ dỗ, vốn không có hứng thú cũng bị hắn moi ra bằng được.
Do dự một chút, Phó Tuyên Liệu nói: “Nếu không hẹn giúp ông được…”
“Thành sự tại người mưu sự tại trời, không hẹn được thì coi như tôi không may.” Cao Lạc Thành rất rộng rãi.
“Vậy được,” Phó Tuyên Liệu có đầu óc của thương nhân, tính toán ra thì cuộc trao đổi này không lỗ, “Ông nói đi, tôi phải nghe thử xem là cái gì thú vị.”
…
Đi tới địa chỉ mà Thời Mông gửi, Phó Tuyên Liệu phát hiện đó là trung tâm thương mại.
Chạy hết nửa cái thành phố trong bão tuyết để tới một trung tâm thương mại tầm thường, đổi là người khác thì cũng khó mà không bực bội, lại thêm cuối tuần đông người, đỗ xe thôi cũng hết hơi, lúc vào thang máy,
Phó Tuyên Liệu nhìn thấy gương mặt đen như đít nồi trong vách gương của mình, như thể không phải đi chơi mà là đi đập tiệm nhà người ta không bằng.
Ngọn lửa giận này càng bùng lên đỉnh điểm sau khi nhận cuộc điện thoại của Thời Mông.
“Cái gì? Cậu ở cổng Nam?” Phó Tuyên Liệu đứng trong sảnh trung tâm nhìn xung quanh, “Cổng Nam là cổng nào?”
“Bên ngoài trung tâm thương mại có bảng hướng dẫn.” Thời Mông nói, “Em đang ở trước một cửa hàng bán hạt dẻ rang đường.”
Phó Tuyên Liệu trợn tròn mắt: “Cậu bảo tôi ra ngoài tìm cậu?” “Ừm.”
Trung tâm thương mại này có diện tích cực lớn, nếu vị trí hiện tại của Phó Tuyên Liệu bất hạnh trúng vào cổng Bắc, thế thì vòng sang cổng Nam phải mất một vòng lớn.
Bên ngoài còn có tuyết rơi.
“Cậu không thể đi vào à?” Phó Tuyên Liệu muốn giãy dụa. “Không thể.” Thời Mông đáp chắc nịch, “Anh qua đây.”
Phó Tuyên Liệu nhận mệnh nghiến răng nghiến lợi xông ra ngoài, nhìn thấy tấm biển ghi chữ cổng Bắc, tức giận đùng đùng lội ngược gió đi sang cổng Nam.
Trước trung tâm thương mại có một quảng trường rất lớn, cây cối và hàng rào xung quanh được treo đầy đèn led nhiều màu.
Ấn tượng về tuyết đầu mùa để lại cho người ta luôn luôn là lãng mạn, có không ít đôi lứa đang dắt tay ôm ấp hoặc chụp ảnh lưu niệm ở chỗ này, Phó Tuyên Liệu đang xuyên thẳng qua vô cùng lạc quẻ, cao lớn đô con, quần đen áo đen, lúc này càng giống đến để trả thù hơn.
Lúc sắp đến nơi, phía trước có mấy thanh niên đang nhảy hip-hop, một đám đông người qua đường dừng lại xem, mấy lần Phó Tuyên Liệu muốn chen qua, lại bị tiếng vỗ tay reo hò hoan hô và đám người xô đẩy cản lại.
Biển hiệu của cửa hàng hạt dẻ rang đường đã gần ngay trước mắt, Phó Tuyên Liệu hết sạch kiên nhẫn, đứng trong đám đông lấy điện thoại ra gọi.
Nối máy rất nhanh, hiển nhiên Thời Mông cũng ở bên ngoài, trong ống nghe truyền đến tiếng gió vù vù.
“Thời Mông.” Hai chữ này gần như là rít qua kẽ răng, Phó Tuyên Liệu nghiến răng ra lệnh, “Cậu quay đầu lại.”
Thế là người đang che một chiếc ô màu đen xoay người qua.
Đường nét lay động mơ hồ trước mắt nhanh chóng tụ lại, phảng phất như thể đôi mắt bị mờ đục quá lâu được chữa trị, tiêu điểm tiêu cự rõ ràng, tất cả cảnh vật vừa mới đi ngang qua không để lại chút dấu vết nào trong đầu, nhưng hình ảnh trước mắt lại rõ mồn một đến thế ——-
Thời Mông mặc một chiếc áo phao mà đối với dáng người của cậu mà nói thì quá rộng, cả người bị bao trùm trong thế giới trắng đen hai màu, bông tuyết đậu xuống lọn tóc đen mới cắt ngắn của cậu, đôi môi và cánh mũi ửng đỏ do lạnh là màu sắc khác biệt duy nhất.
Không đúng, còn cả đôi mắt sáng lên khi cậu nhìn thấy anh nữa.
Phó Tuyên Liệu nhìn tên nhãi không mấy khi xuất hiện ở nơi đông người nâng cánh tay lên vẫy vẫy về phía anh, sợ anh không nhìn thấy, lại vẫy trái vẫy phải hai lần nữa.
Lửa giận sắp tăng xông lên đỉnh đầu bị tưới tắt trong nháy mắt, thậm chí Phó Tuyên Liệu còn giơ tay lên vẫy lại, chờ anh nhận ra mình vừa làm việc ngu xuẩn gì, sắc mặt lại đen thêm vài phần.
Hai người đi vào trong, nhận lấy túi giấy nóng hôi hổi từ tay Thời Mông, Phó Tuyên Liệu giờ mới biết cậu bám chốt ở bên ngoài là vì mua túi hạt dẻ rang đường này, vừa nãy ngoài cửa tiệm kia xếp hàng khá đông.
“Vẫn còn nóng đó.” Thời Mông nói.
Ý là nhân lúc còn nóng tranh thủ ăn đi.
Tuần trước hẹn nhau ở công viên giải trí, Thời Mông cũng chuẩn bị đồ ăn vặt từ trước, lúc ấy Phó Tuyên Liệu đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, bây giờ nhìn thấy xung quanh cũng có các cặp đôi mua hạt dẻ, toàn là bạn trai bóc vỏ cho bạn gái, anh mới nhận ra.
Biết đâu Thời Mông thật sự coi đây là hẹn hò, nên cố gắng “ga lăng” chăm sóc anh.
Nhận ra điều này khiến cả người Phó Tuyên Liệu không được tự nhiên, hai người vào nhà hàng sau đó ngồi xuống, anh đưa hạt dẻ đã được lột vỏ ra trước mặt Thời Mông: “Cậu nếm thử xem.”
Ý anh là muốn đoạt lại quyền chủ động, không ngờ Thời Mông cầm lấy hạt dẻ vàng óng thơm lừng kia, như nâng niu một viên đá quý vô giá, trước khi cho vào miệng còn ngắm qua ngắm lại, suýt chút nữa không nỡ ăn.
Còn cưng hơn chiếc kem ở công viên giải trí hôm nào.
Đưa thì cũng đã đưa rồi, để thể hiện vai trò, Phó Tuyên Liệu nhắm mắt nhắm mũi hỏi: “Ngon không?”
“Ngon.” Hiếm khi Thời Mông phản ứng nhanh nhẹn, trả lời rất nhanh, “Ngon lắm.”
Phó Tuyên Liệu cảnh giác phát hiện ra, có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, như vi sinh vật ngo ngoe rục rịch trong ống nuôi cấy.
Anh bắt đầu quy tội sự thay đổi này cho hoàn cảnh —— nói chung đây là nơi công cộng, Thời Mông sẽ thu liễm tính tình, mình cũng không thể tùy tiện nổi sùng, như trên bàn ăn nhà họ Thời vậy, trước mặt bao nhiêu người như thế chỉ cố giữ nụ cười, tạm tu thân dưỡng tính.
Dẫu gì đóng cửa vào rồi, có đánh nhau long trời lở đất cũng không ai biết.
Nghĩ như vậy thì thoải mái hơn, ăn bữa tối xong, hai người lên quầy trà trên tầng ngồi thư giãn, Phó Tuyên Liệu nhàm chán quá còn ra vẻ hờ hững hỏi Thời Mông đôi câu: “Bộ quần áo này của cậu là vừa mới mua?”
Thời Mông đang cầm cuốn sổ bìa da cứng nhỏ bằng lòng bàn tay vẽ vẽ xóa xóa, nghe thế cúi xuống nhìn quần áo của mình: “Đúng thế.” Lại ngẩng lên nhìn Phó Tuyên Liệu, “Nhìn được không?”
Ai ở chung lâu năm với Thời Mông đều biết, từ miệng người này thốt ra trừ câu cầu khiến gần như chỉ còn lại câu khẳng định và phủ định, câu nghi vấn thì hiếm lắm mới xuất hiện, bởi vậy Phó Tuyên Liệu bị câu hỏi nối tiếp tự nhiên của cậu làm cho trở tay không kịp.
Con ngươi đen nhánh nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng khi bị nhìn chằm chằm lại có một sự nóng bỏng khó tả.
Không trốn tránh được, Phó Tuyên Liệu đành cầm chén lên nhấp một ngụm trà, để giọng nói ấm ách trong chén trà: “Ừ.”
Thật ra đúng là rất đẹp, Phó Tuyên Liệu cũng không giỏi nói dối.
Thời Mông chìm trong màu trắng như một đóa hoa dành dành cắm trong bình sứ, nhành hoa mảnh mai, cánh hoa mang một sắc trắng khác biệt, như thể trong suốt, nên mới khiến nó tinh khiết đến vậy.
Khi Thời Mông vẽ tranh, cậu rất chuyên chú, cây bút chì đã gọt chỉ còn năm, sáu centimet được giữ trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài lướt soàn soạt, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn vật trang trí trong quán, mắt hơi nheo lại, xem xét cẩn thận ánh sáng và bóng đổ.
Chắc có lẽ không ai nỡ lòng giật đứt gốc đóa hoa xinh đẹp tràn trề nhựa sống này.
Nghĩ như vậy, Phó Tuyên Liệu nhìn thoáng qua tay mình, nó từng mấy lần tàn nhẫn bóp lấy điểm trí mạng của đóa hoa mĩ miều ấy, muốn hủy diệt nó vĩnh viễn.
Nhận ra mình dùng từ “tàn nhẫn”, Phó Tuyên Liệu phục chợt tỉnh, có cảm giác thật nực cười.
Nếu rạch ròi ra, ăn cắp tác phẩm tâm huyết của người khác, còn không tiếc thủ đoạn giữ nó bên người, hoàn toàn không để ý đến tự tôn và mong muốn của người khác, đây mới là tàn nhẫn hủy diệt tất thảy.
Mình điên rồi mới có thể cảm thấy cậu ta đáng thương.
Phó Tuyên Liệu tức giận thu hồi ánh mắt, chống cằm nhìn người đi đường bên dưới, nhìn vân gỗ trên vách tường, nhìn lá trà trôi nổi trong chén.
Cái chính là không nhìn bông hoa sen nhìn thì có vẻ tinh khiết nhưng thật sự vạch ra toàn là nhụy hoa đen ngòm này.
Tất nhiên là Thời Mông không biết hoạt động nội tâm phong phú của người đồng hành, từ lúc vào cửa cậu đã chú ý tới một chiếc đèn tường kiểu Trung Quốc, cảm thấy nó rất đẹp, nên lôi giấy bút ra vẽ.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ chọn lấy điện thoại ra chụp lại, nhưng Thời Mông quen dùng bút vẽ lại những gì cậu thấy thích, một khi tập trung tinh thần là sẽ đắm chìm trong đó, vẽ gần xong mới nhớ ra đối diện còn một người đang ngồi.
Xưa nay Phó Tuyên Liệu không phải người thừa kiên nhẫn, lẽ ra trước đây anh đã ngồi không yên từ lâu, nhưng hôm nay lại an tĩnh như thế…
Thời Mông đặt bút và sổ xuống, cẩn thận lại gần quan sát, sau đó rút ra kết luận —— vì ngủ thiếp đi.
Bàn tay nâng cằm biến thành đặt ngang trên bàn, bên trên đè một khuôn mặt ngủ gật mà cũng cau mày. Thời Mông thoáng nghiêng đầu, để ánh mắt ngang tầm với Phó Tuyên Liệu, nhìn đường nét góc cạnh của anh, sống mũi cao thẳng, và hàng mi chỉ khi nhắm lại mới thấy rất cong dày, cậu tham lam ngắm nhìn không bỏ sót điểm nào.
Chỉ có lúc này, Phó Tuyên Liệu mới dịu dàng. Anh sẽ không nói những lời khiến người ta khó chịu, sẽ không dùng ánh mắt gần như là oán hận nhìn cậu.
Thời Mông muốn nói với anh rằng đừng hận cậu, nhưng sao có thể không hận đây? Ánh sáng bị lệch còn khiến cùng một tĩnh vật hiện ra hai hiệu ứng hoàn toàn khác nhau, cũng như sự thật bị che giấu vì góc nhìn khác biệt, mọi người sẽ chỉ tin một xíu của tảng băng mà họ nhìn thấy.
Nên ngay cả thời gian an tĩnh cũng quý giá như trộm được.
Thời Mông vươn tay, nghĩ thầm một giây thôi cũng được, hãy để tôi nắm lấy tay anh ấy, như vậy sẽ không cần lo lắng bị bỏ lại nữa.
Dù chỉ là một giây thôi.
Nhưng thật ra trước khi bị chạm vào, Phó Tuyên Liệu đã tỉnh.
Từ trước đến nay tính cảnh giác của anh rất cao, dù làm việc mệt mỏi hay thân thể kiệt sức, cũng sẽ không chìm vào giấc ngủ sâu ở nơi công cộng. Có điều giấc ngủ này tuy ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để anh mơ một giấc mơ.
Buổi chiều ve kêu râm ran, phòng học bụi bặm tung bay, mắt anh chỉ hé ra một khe nhỏ, mí mắt nặng trĩu, như thể vừa tỉnh ngủ không mở ra được.
Giữa lúc giãy dụa trong cơn buồn ngủ, anh nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, nhẹ nhàng, lại có chút sợ sệt, khẽ khàng ngồi xuống đối diện anh, một loạt tiếng sột soạt, sách giáo khoa anh đắp trên đầu để ngăn cách tiếng ồn bị xốc lên.
Hơi thở rất nhẹ lại có vẻ hổn hển phả trên đỉnh đầu, càng ngày càng gần, Phó Tuyên Liệu nghe thấy tiếng tim đập thình thịch ngay cạnh màng tai.
Đang lúc anh định ngẩng đầu, bắt quả tang “kẻ đánh lén”, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi, rất nhiều thanh âm huyên náo tràn vào tai.
Cảnh trong mơ và hiện thực chuyển giao liền mạch, Phó Tuyên Liệu túm phắt lấy cái tay đang vươn ra, đè cổ tay đối phương lên mặt bàn.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến Thời Mông hoảng sợ không thôi, cậu trợn tròn mắt, rụt vội về phía sau theo phản xạ, ánh mắt dò xét Phó Tuyên Liệu tuần tra từ trên xuống dưới, cậu chột dạ rũ mắt xuống, giấu đầu hở đuôi nói: “Anh dậy rồi.”
Đến khi Phó Tuyên Liệu rõ ràng tình huống, anh cũng không quá khó xử, buông lỏng tay ra, ậm ờ hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Thời Mông rút tay về, gấp sổ lại nhét vào túi: “Hai mươi phút.”
Đã ăn cơm tối, trà cũng đã uống, trên đường lái xe về, Phó Tuyên Liệu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ không khác gì lúc đến, hình như vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng oi bức để quay về hiện thực tuyết bay rét lạnh, thì thào: “Tuyết rơi rồi.”
Thời Mông đi taxi tới, bây giờ đang ngồi ở ghế phụ lái, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như Phó Tuyên Liệu nghe thấy Thời Mông “ừm” một tiếng, lại dường như không có gì.
Anh nhớ khi trận tuyết đầu mùa năm ngoái rơi xuống, anh đang trong văn phòng phê duyệt tài liệu, nghe thấy nhân viên nữ ngạc nhiên reo hò bên ngoài, anh nhìn ra ngoài chỉ cảm thấy mờ mịt.
Năm trước, năm trước nữa cũng thế, để vực dậy công ty nợ nần chồng chất gần như phá sản, toàn thể nhà họ Phó dốc sức liều mạng, Phó Tuyên Liệu là con trai độc nhất tất nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn. Sau khi trở về từ nước ngoài, anh lập tức xuống nhà máy, dự thính các hội nghị, học cách điều hành, tham dự các cuộc đàm phán kinh doanh… dần dần tiếp quản và trở thành người ra quyết sách của công ty, giai đoạn trưởng thành xoay như chong chóng, chẳng đếm xuể những phong cảnh đã lỡ qua.
Rất nhiều hồi ức đã từng vô cùng quan trọng với anh cũng dần dần trở nên mơ hồ, đôi khi nhớ lại một vài đoạn ngắn, thậm chí anh sẽ hoài nghi phải chăng đã nhớ lầm rồi không.
Ví dụ như cảnh tượng tái hiện trong giấc mơ vừa mới đây, tuy lúc ấy không ngẩng đầu lên, nhưng trong trí nhớ của Phó Tuyên Liệu, người “tập kích” anh trong lớp là Thời Mộc. Nhưng khi túm lấy Thời Mông, giây phút đối diện với cặp mắt trong suốt đen láy kia, anh dao động, anh không xác định được.
Hồi tưởng lại nhiều năm về trước, bỗng Phó Tuyên Liệu bắt được một điểm quan trọng.
“Tám năm trước…” Anh không đợi nổi, lập tức đối chiếu với người bên cạnh, “Lễ Giáng Sinh tám năm trước, cậu đã ở đâu?”