Thời Mông ngủ dậy muộn, dưới lầu đã là buổi trưa.
Lý Bích Hạm từ nhà bếp đi ra, thấy Thời Mông ở phòng khách nhìn quanh quất như đang tìm người, bèn nói: “Nó đang đắp người tuyết bên ngoài đấy.”
Thời Mông đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Phó Tuyên Liệu ngồi xổm trong sân, quay lưng lại không biết đang làm trò gì.
Đang nhìn, một chiếc áo đã khoác lên trên lưng.
“Đi chơi đi.” Lý Bích Hạm bước tới, cũng nhìn ra cửa sổ, mỉm cười nói, “Chắc chúng ta sẽ ăn cơm muộn chút.”
Thời Mông bèn ra ngoài, thuận tiện cũng khoác áo cho Phó Tuyên Liệu, tiện tay đắp lên đầu anh.
Phó Tuyên Liệu đắp người tuyết nhập tâm, tiếng bước chân cũng không nghe thấy, lúc bị chiếc áo từ trên trời rơi xuống che ngang mắt thì giật mình, quay đầu nhìn thấy Thời Mông, lại nở nụ cười: “Chào buổi sáng.”
Thời Mông lại tưởng anh cười mình ngủ quên, không ừ hử gì bước sang một bên, ngồi xuống nghịch tuyết dưới đất.
Phó Tuyên Liệu sợ cậu cảm lạnh, đưa xẻng cho cậu, lại tháo khăn quàng cổ xuống quấn quanh cổ Thời Mông, bị Thời Mông lạnh lùng lườm một cái.
Còn tưởng ăn mặc có vấn đề, Phó Tuyên Liệu cúi đầu kiểm tra bộ dáng, nghi ngại hỏi: “Sao thế?”
Thời Mông không quay mặt qua, tiếp tục vọc tuyết: “Còn sốt nữa là mặc kệ anh.”
Nghe như ghét bỏ, lại được Phó Tuyên Liệu lý giải thành quan tâm.
“Không sao, anh khỏe lắm.” Nói xong thì hắt xì một cái, Phó Tuyên Liệu ngượng ngùng day day mũi, cố tình chuyển chủ đề chỉ vào người tuyết đã đắp xong, “Nhìn xem, có giống em không.”
Thời Mông đã nhìn thấy người tuyết đó từ trước rồi.
Thay vì nói là người tuyết, chi bằng nói là cây nấm làm từ tuyết thì đúng hơn, trên thân nấm béo lùn đội một tai nấm hình dù tròn vành vạnh, bởi vì đầu nặng chân nhẹ nên có vẻ nghiêng nghiêng muốn đổ, vừa rồi Phó Tuyên Liệu đang loay hoay củng cố cho phần thân. Không biết lấy từ đâu hai cành cây khô cắm lên phần trên làm tay, khiến cây nấm hình thù vốn đã kỳ quái lại càng thêm ngu ngốc.
Thời Mông không nhìn nổi nữa, trầm giọng nói: “Trẻ con.”
Phó Tuyên Liệu bị mắng cũng không giận, trở vào mái hiên lấy chiếc ô hôm qua, bung ra để xuống đất, để cây nấm tuyết trú bên dưới.
“Đây là anh.” Anh chỉ vào chiếc ô, “Em thấy có giống không?” Thời Mông cảm thấy có lẽ Phó Tuyên Liệu sốt đến ngốc luôn rồi. Chiều hôm đó, anh đã cho cậu thấy sự trẻ con tột độ của mình.
Chuyện là ông Vệ Lương Ký lần trước đến cửa thăm hỏi, nói là nghe Giang Tuyết kể Thời Mông sắp trở lại, quyết tâm đến để chúc mừng.
Lý Bích Hạm từng gặp ông Vệ ở tiệc rượu Phong thành, nghe nói ông là “fan trung thành” của Thời Mông, nên cảm thán duyên phận khéo đến
không ngờ, vội mời người ta vào nhà.
“Tối qua Phong thành cũng có tuyết.” nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, Vệ Lương Ký nói, “Nhưng không lớn như Tầm thành, chỉ đọng chút ít trên cành cây ngọn cỏ thôi.”
Nói rồi cầm điện thoại, cho Thời Mông xem ảnh chụp buổi sáng sớm.
Đã lâu Thời Mông không về Phong thành, nhìn cảnh tượng quen thuộc này lòng cậu dâng lên đôi phần hoài niệm, bất giác nhìn thêm một lúc. Vệ Lương Ký thấy cậu không rời mắt, thử đưa ra đề nghị: “Tối thứ bảy có buổi triển lãm kiêm tiệc giao thừa tổ chức ở Phong thành, nếu cậu Thời rảnh, chi bằng…”
“Cậu ấy không rảnh.”
Chợt một giọng xen vào, Thời Mông ngẩng đầu, thu vẻ mặt nhíu mày khó chịu của Phó Tuyên Liệu vào tầm mắt.
Vệ Lương Ký cũng sửng sốt, hồi thần lại đánh giá Phó Tuyên Liệu đang khoanh tay đứng bên cạnh, hỏi: “Vị này là…”
Thời Mông vừa định đáp, vẫn chậm hơn Phó Tuyên Liệu một bước.
“Chào ông, tôi họ Phó.” Cũng may anh không hoàn toàn mất não, đưa tay tới, ngoài cười trong không cười nói, “Chúng ta từng gặp nhau ở Phong thành.”
Được nhắc nhở, Vệ Lương Ký liền nhớ ra: “Thì ra là giám đốc Phó.” Hai người bắt tay trong sự khách sáo ngấm ngầm địch ý.
Vệ Lương Ký dù sao cũng lớn tuổi, từng trải, vẫn có thể giữ điềm tĩnh: “Vậy buổi tiệc thứ bảy tuần sau, hay là giám đốc Phó đưa người nhà cùng đến tham dự.”
“Thế thì không cần.” Phó Tuyên Liệu chậm rãi nói, “Giao thừa, vẫn nên để dành cho người quan trọng.”
Câu này vừa kín đáo vừa trắng trợn, một là nhắc nhở Vệ Lương Ký chỉ là khách, không hề “quan trọng”; Hai là ám chỉ Thời Mông mau từ chối, là thứ bảy đó.
“Vậy à.” Vệ Lương Ký cười ôn hòa nhìn Thời Mông, “Vậy ý cậuThời thế nào?”
Dưới hai ánh nhìn, Thời Mông mím môi giây lát, mở miệng đáp: “Tôi nghĩ đã.”
Năm phút sau, nhà họ Phan hàng xóm bị gõ cửa.
Phan Gia Vĩ đang chơi game trong nhà hỏi ai, không nghe trả lời, lê dép đi mở cửa, mắt lớn trừng mắt nhỏ với người ngoài cửa nửa ngày mới bật ra một câu: “Anh đến làm gì?”
“Mượn cửa sổ nhà cậu dùng.”
Phó Tuyên Liệu vừa nói vừa xỏ dép, rõ ràng không định nói rõ ý định, chỉ lướt vào nhà nhanh như một cơn gió, chạy thẳng lên lầu.
Phan Gia Vĩ ù ù cạc cạc lên theo, thấy Phó Tuyên Liệu đứng bên cửa sổ phòng khách tầng hai, ngóng cổ nhìn qua đối diện.
“Nhìn gì đấy?” Phan Gia Vĩ cũng nhìn theo, sau đó “Mọe” một tiếng, “Sao cha nội đó lại đến đây!?”
Phó Tuyên Liệu cũng muốn hỏi, ngặt nỗi hỏi trực tiếp không tiện, bây giờ chỉ có thể quan sát tình hình phía đối diện như một kẻ cuồng rình trộm.
“Cha nội này thật sự không có ý đồ với anh ấy chứ?” Phan Gia Vĩ vẫn hết sức thắc mắc, “Đến đưa anh ấy đi sao?”
Phó Tuyên Liệu nghe mà phát cáu: “Muốn đi cũng chỉ có thể là tôi đưa cậu ấy đi.”
Phan Gia Vĩ bĩu môi: “Gớm, vậy mà anh còn bị đuổi ra à?”
“Tôi…” Đúng là vì lo cho Thời Mông nên nói năng lỗ mãng bị đuổi ra ngoài, Phó Tuyên Liệu không lời nào phản bác, “Tôi ra ngoài hóng gió.”
“Ừ, hóng.” Phan Gia Vĩ chẳng buồn vạch trần, vẫn để cửa sổ mở, “Vừa hay tôi cũng thấy nóng.”
Hai thanh niên nóng tính mở cửa sổ hít gió lạnh giữa mùa đông tuyết vừa rơi xong với nhau xong, hít tới hít lui bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện đàng hoàng vài câu.
“Tà cưa, anh cũng thích anh ấy à.” Phan Gia Vĩ hỏi.
Phó Tuyên Liệu mang vẻ mặt như nhìn thiểu năng: “Cậu đoán xem?”
“Anh ấy cũng thích anh, đúng không?” Phan Gia Vĩ rầu rĩ. “Anh ấy từng nói với tôi, trước đây từng… cưỡng ép anh.”
Kể cũng lạ, chuyện từng khiến Phó Tuyên Liệu cảm thấy rất mất mặt, giờ bị người khác nhắc đến trực tiếp lại khiến anh tự hào khó hiểu.
Anh chợt cảm thấy mình không cần làm lớn chuyện như vậy, thằng cha nào đó nam sinh đại học nào đó, Thời Mông chỉ sẽ đặc biệt với mình anh.
“Phải.” Phó Tuyên Liệu nhướng mày, “Chỉ từng cưỡng ép tôi.” Phan Gia Vĩ nghe xong, quả nhiên trên mặt lộ vẻ hâm mộ.
Thậm chí hận mình không sinh sớm vài năm: “Hầy, thật muốn cũng được đối xử như vậy một lần.”
Phó Tuyên Liệu: “…”
Mất chút thời gian mới khuyên được sinh viên đại học nắn tư tưởng đang dần lệch lạc này về lại chính đạo, lúc Phó Tuyên Liệu thành công rút lui, rồi lại đụng phải dì Phan vừa dạo phố về.
Hàng xóm nhiệt tình vừa nhìn thấy anh thì kinh ngạc: “Ô, cậu bé ra tù rồi à.”
Phó Tuyên Liệu lại tốn chút thời gian để giải thích mình không ngồi tù, chỉ là bị tạm giam để điều tra, dì Phan phẩy tay: “Hầy, cũng như nhau thôi, theo tập tục của quê chúng tôi, ra khỏi tù thì phải bước qua chậu lửa.”
Sau đó đi kiếm chậu lửa thật, bày trước cửa nhà Thời Mông, bảo mọi người ra ngoài bước qua.
Họ Vệ đã về rồi, Phó Tuyên Liệu dẫn đầu bước qua bước lại, lúc Thời Mông bước qua thì anh xoay người vững vàng đón lấy cậu, miệng còn lẩm bẩm có vần, dữ đi lành đến chuyển họa thành phúc vận xui mau mau tránh xa gì đó, hoàn toàn không giống một người hiện đại từng được hưởng nền giáo dục cao cấp.
Dù sao thì mọi người cũng chỉ vì điềm lành, ngọn lửa nóng hừng hực giữa ngày tuyết rơi, cầu mong năm sau mưa thuận gió hòa, phiền nhiễu tránh xa.
Vừa đúng dịp, hai nhà thuận tiện cùng ăn cơm tối.
Dì Phan lấy trong nhà ra món kho đã ướp xong để ráo, Lý Bích Hạm nấu mấy món tủ biểu diễn tay nghề, bàn ăn không lớn bày biện kín mít, mùi thơm nức mũi, đám người háu ăn đã vào chỗ từ trước, cửa sổ cũng phủ một lớp hơi nước nóng ấm.
Gia đình bình thường lúc ăn cơm đều bàn chuyện trên trời dưới đất, mẹ con Thời Mông cũng dần hòa nhập vào thói quen này, mẹ một câu con
một câu, lần lượt kể rõ ràng thân phận.
Nghe nói nhà họ Thời chính là thủ lĩnh truyền thuyết trong giới kiến trúc, không ít hạng mục nhà đất ở thành phố Tầm đều có bút tích của nhà họ Thời, dì Phan kinh ngạc: “Ghê thật, hóa ra Tiểu Thời là người thừa kế giàu có.”
Cũng dựa theo những tình tiết phim truyền hình từng xem để phỏng đoán: “Thế ra là vì tranh đấu gia tộc, nên Tiểu Thời chạy đến đây lánh nạn?”
Thời Mông không biết nên trả lời thế nào, Lý Bích Hạm đã giải thích thay cậu: “Không phải, Mông Mông đến đây cho khuây khỏa. Cháu nó thích vẽ tranh, không quan tâm mấy việc làm ăn đó.”
Dì Phan gật gù, rồi quay sang Phó Tuyên Liệu: “Còn thằng bé này thì sao, từ xa chạy tới đây ngồi tù hả?”
Phó Tuyên Liệu suýt nữa thì mắc nghẹn, cố gắng giữ bình tĩnh giữa tiếng cười chế giễu của Phan Gia Vĩ: “Cháu đến chơi với cậu ấy.”
Dì Phan cảm thán: “Nhiều bạn thân nha.”
“Cháu và cậu ấy không phải quan hệ bạn bè bình thường.” Phó Tuyên Liệu nói.
“Vậy các cậu là…?”
Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Thời Mông, Phó Tuyên Liệu ung dung uống hớp canh, cuối cùng không nói ra câu gì long trời lở đất.
“Chúng cháu chơi với nhau từ nhỏ.” Phó Tuyên Liệu nhìn Thời Mông cười, “Cậu ấy vẫn luôn coi cháu là anh trai, đúng không?”
Qua ba tuần rượu, Thời Mông vào nhà vệ sinh.
Gò má vẫn còn hơi nóng, vỗ nước lạnh lên thì đỡ hơn nhiều.
Nhìn khuôn mặt trong gương, cậu nhớ lúc nhỏ mới đến nhà họ Thời, không biết xưng hô với người không thân không quen nhưng lại luôn xuất hiện trước mắt này thế nào, đúng là từng nghe lời dì gọi là “anh”, sau đó quan hệ xa cách thì gọi thẳng tên, nếu không vì đối phương nhắc lại, cậu cũng sắp quên rồi.
Thời Mông đổ cảm giác ngượng ngùng này cho việc bị lợi dụng, thầm nghĩ người này còn lớn hơn mình hai tuổi, sao 20 năm rồi vẫn ngả ngớn như vậy, có giống một người anh chỗ nào đâu.
Vừa oán thầm trong lòng xong, ra cửa thì đụng phải kẻ còn ngả ngớn hơn.
Phó Tuyên Liệu không biết đã chờ ngoài cửa từ lúc nào, thấy Thời Mông bước ra thì kéo tay cậu, đưa cậu rẽ vào hành lang vắng người.
Thời Mông còn chưa kịp lên tiếng, đã bị ngón trỏ dựng thẳng ấn lên môi. “Suỵt…” Phó Tuyên Liệu thấp giọng, “Có người tới.”
Đến khi nhận ra nơi này là nhà của mình, mà hành động này của Phó Tuyên Liệu rõ ràng đang bắt chước cậu, Thời Mông thẹn quá hóa giận lại không dám làm bừa, vì đúng là có người đang tới.
Là Phan Gia Vĩ, dùng nhà vệ sinh xong thì điện thoại reo, cậu chàng bèn đến chỗ vắng nghe điện thoại.
Trước là nói mấy chuyện trong trường, đề tài thí nghiệm gì đó, sau đó còn chuyện phiếm, có lẽ bị hỏi đến vấn đề tình cảm, Phan Gia Vĩ rầu rĩ đáp: “Không, người ta từ chối tao rồi.”
Qua một lúc lại nói: “Nhưng anh ấy đã hứa tuần sau cùng tao đến triển lãm tranh, còn mua đồ ăn vặt cho tao.”
“Nếu không vì ông anh dở hơi kia phá bĩnh, nói không chừng còn có cơ hội đấy.”
Đợi tiếng bước chân đi xa, Phó Tuyên Liệu mới thả tay.
“Phá bĩnh?” Anh cười một tiếng, “Rõ ràng là thằng ranh này vung đao đoạt tình.”
Thời Mông mặc kệ anh ghen ra ghen vô, quay lưng định đi. Lại bị Phó Tuyên Liệu kéo về.
“Xem thứ trong hộp giấy chưa?” anh lại hỏi. Thời Mông bướng: “Chưa xem.”
Phó Tuyên Liệu gần như thở dài, lùi lại nói tiếp: “Vậy tuần sau, chúng ta cùng về Phong thành.”
“Về làm gì?”
“Cho em xem cái này.” “Không xem.”
“…”
Phó Tuyên Liệu sốt ruột: “Chẳng lẽ em thật sự muốn đi xem triển lãm tranh với thằng nhóc đó?”
Thời Mông gật đầu: “Ừ, đã hứa rồi.” “Nhưng đó là thứ bảy.”
“Thứ bảy thì sao?”
“Đã nói thứ bảy đều dành cho anh mà.” “Ai nói cơ?”
“Trên hợp đồng viết giấy trắng mực đen.”
“Trước đó anh luôn lỡ hẹn.” Thời Mông ngước nhìn Phó Tuyên Liệu: “Dựa vào đâu mà muốn em tuân thủ?”
Một câu nói khiến Phó Tuyên Liệu sững sờ.
Cây nấm nhỏ đã trở lại là cây nấm nhỏ trước kia, vui mừng có thừa, Phó Tuyên Liệu lại không khỏi chua xót.
“Cũng không phải… luôn luôn mà.” Anh xòe ngón tay tính toán, nói không chắc chắn, “Mới hai lần.”
Thời Mông dời mắt đi, cắn cắn môi: “Ba lần.”
Sinh nhật một lần, vườn dâu một lần, còn một lần phải lấy lý do bị bệnh để uy hiếp anh mới chịu quay lại.
Phó Tuyên Liệu không biết Thời Mông từng vì anh mà bao trọn vườn dâu, chỉ nhớ đêm ấy Thời Mông đút dâu cho anh, anh lại vì bị uy hiếp mà tức giận nói ra những lời rất khó nghe.
Dù sau đó Thời Mông đã trả đũa, hỏi anh đứng trong mưa có nhục không, anh cũng chỉ thấy mình đáng đời, hận không thể bị Thời Mông mắng thêm mấy câu, tốt nhất là tay đấm chân đạp.
Cuối cùng Phó Tuyên Liệu bại trận: “Vậy, anh sẽ đợi.”
Anh chậm rãi tiến tới, ôm lấy Thời Mông, vùi đầu vào hõm cổ cậu, “Sau này sẽ không còn chuyện em đợi anh nữa, chỉ có anh đợi em thôi.”
Hai người đứng trong bóng tối rất lâu.
Phó Tuyên Liệu đang nghĩ xem làm sao để nói ra lời xin lỗi muộn màng, Thời Mông đã lan man nghĩ xem thế nào là một mối quan hệ “ổn định, lành mạnh”.
Sau đó, Phó Tuyên Liệu lại nói “Xin lỗi”.
Thời Mông nói không muốn nghe, anh lại bắt đầu không ngừng lặp lại câu “Anh yêu em”, bên tai, bên tim, hết lần này đến lần khác.
Nhiều đến mức khiến Thời Mông cảm thấy tất cả tình yêu nhận được trong đời, đều tập trung vào ngày cuối năm tiêu điều này.
Nhiều đến mức cậu nghĩ dù có chết ngay lúc này cũng không sao cả.
Nhưng cậu không thể chết, bởi vì trong sách từng nói, xác thịt là nơi lưu giữ ký ức, nếu chết rồi, mọi ký ức liên quan đến ái tình đều sẽ biến mất.
Cậu vất vả lắm mới có được, sao có thể cam tâm đánh mất.
Thời Mông cảm thấy bệnh điên của mình hình như đã tái phát thật rồi, điên đến mức biết rõ không nên mềm lòng như vậy, biết rõ nên như gần như xa cao cao tại thượng, lại vẫn muốn đáp lại, không muốn người trước mặt chìm sâu vào hồi ức rồi đau lòng.
Thậm chí cậu đã bắt đầu bất an, sợ sẽ mất đi.
Như thể nhận thấy sự mâu thuẫn và sợ hãi của cậu, Phó Tuyên Liệu hạ tay xuống, ôm lấy thắt lưng gầy gò của cậu, sau đó dùng sức, nhấc bổng cậu lên.
Tựa lưng vào tường không đủ để giữ vững cơ thể, Thời Mông nhấc chân vòng qua thắt lưng Phó Tuyên Liệu, hai chân khép lại phía sau. Động tác vô thức quá đỗi quen thuộc, khiến Phó Tuyên Liệu cong môi cười nhạt, giống như bao ngày thứ bảy trước đây.
Anh ngửa cổ, yết hầu dưới cằm căng thành một đường nét đẹp, môi lại là đường cong mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Thời Mông, rồi lùi lại rất nhanh như sợ khinh nhờn.
Kéo dãn khoảng cách, Thời Mông chợt phát hiện, Phó Tuyên Liệu cũng có một đôi mắt rất sáng.
Sáng đến mức Thời Mông nghi ngờ lần này đã đổi thành chiêu mỹ nhân kế.
Đương nhiên Phó Tuyên Liệu biết bộ dạng này cũng có tác dụng, ít nhất ở trong mắt Thời Mông sẽ thành biểu hiện si mê.
Ngoài ra, anh càng muốn cố gắng hết sức, khiến Thời Mông yên tâm.
Trong sách còn nói, tình yêu có được quá dễ dàng, sẽ khiến người ta xem nhẹ, sẽ khiến người ta khinh bạc, xem thường.
Thời Mông đã thua một lần, anh thì không sợ lùi bước hết lần này đến lần khác, mặt dán sát đất.
Cho nên Phó Tuyên Liệu tự mình thay đổi vị trí hai người, ngước mặt lên.
Giây phút này, anh mới biết sự kiêu ngạo và tự tin đến mù quáng của mình bắt nguồn từ đâu.
“Đừng sợ.” Phó Tuyên Liệu nói với Thời Mông đang rũ mắt đối diện với mình, “Sau này sẽ không còn chuyện anh nhìn xuống em, chỉ có em nhìn xuống anh.”
Bao nhiêu người thích em, chỉ anh hiểu được nỗi e sợ và lo lắng của em. Cũng chỉ có anh cam tâm thần phục em, tôn em làm thần minh vĩnh viễn.