Editor: Xoài
*** Chương 38: (1)
Thế nhưng Mông Mông của bà thì sao?
***
Đêm nay, Phó Tuyên Liệu đã lâu không về nhà nhưng vẫn không thể ngủ ngon giấc.
Tin tức trong đầu quá hỗn loạn, những ngày gần đây bộn bề đủ việc, cuối cùng yên bình được một lát, Phó Tuyên Liệu nhắm mắt lại, nhịn không được bắt đầu sắp xếp lại những thông tin anh đã biết.
Dù Thời Hoài Diệc trả lời mập mờ, nhưng cũng không thể ngăn cản cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Ông ta nói 5 năm trước Thời Mộc mới biết thân thế của mình, điều này là hợp lý, vì trước năm 20 tuổi Mộc Mộc luôn sống bằng thân phận thiếu gia đích thực của nhà họ Thời, cũng hoàn toàn chưa từng thể hiện sự hoài nghi xuất thân của mình. Mà người phụ nữ tên Dương Ấu Lan bị Thời Hoài Diệc cảnh cáo kia cũng hiếm khi xuất hiện, bởi vậy tất cả mọi người bao gồm cả Phó Tuyên Liệu từng ngờ vực cũng không nghĩ tới phương diện kia.
Điều này cũng gián tiếp chứng minh chuyện Thời Mộc đoạt tranh của Thời Mông là thật. Từ nhỏ Thời Mộc không thiếu sự yêu thương của bố mẹ và bạn bè thân thiết, hầu hết những gì thể hiện ra là hoạt bát sáng sủa, chỉ có lòng háo thắng là mạnh quá đáng, bị người khác vượt qua ở bất kỳ phương diện nào cũng khiến cậu ta phẫn uất, cậu ta sẽ coi người vượt qua mình là kẻ thù, sau đó nghĩ trăm phương ngàn kế để đoạt lại vị trí số một.
Nhớ có lần, Thời Mộc tham gia một giải bóng đá dành cho thanh thiếu niên trong thành phố. Vào trận bán kết, khi cậu dắt bóng thì bị chủ lực đội đối diện bắt bài cướp bóng, sau đó cậu liên tục nhìn chằm chằm người này, cả trận vây đuổi chặn đánh, mãi cho đến khi cầu thủ chủ lực kia bị khích tướng nổi sùng lên làm động tác kéo người phạm quy, rồi lại bị động tác giả của Thời Mộc dẫn dắt phạm lỗi cướp bóng từ sau lưng, cuối cùng bị phạt ra khỏi sân.
Lúc đó Phó Tuyên Liệu chỉ nghĩ là cậu ta quá hiếu thắng, bây giờ nghĩ lại, dạng người thuận buồm xuôi gió lớn lên lại cực kỳ kiêu ngạo ấy, vào lúc bệnh nặng biết rằng hóa ra mình không phải thiếu gia nhà họ Thời được mọi người tung hô, mà lại là “con hoang” do kỹ nữ tiểu tam đẻ ra, Thời nhị thiếu gia chưa từng được thừa nhận, bị chính mình coi thường nhất, như thế tâm lý sẽ thay đổi như thế nào?
Ngay cả Thời Hoài Diệc cũng đoán được tâm tính Thời Mộc mất cân bằng, cảm thấy mình chẳng sống được mấy ngày nữa, mà Thời Mông thì lại có thể cầm số cổ phần kếch xù, chễm chệ trên vị trí thiếu gia nhà họ Thời nở mày nở mặt, cướp đi tất cả những gì vốn là của cậu ta.
Cho nên cậu ta cũng muốn cướp món đồ quý báu nhất của Thời Mông, dù có vi phạm lương tâm đ*o đức đi chăng nữa. Dù sao thì cậu ta cũng sắp chết, mọi người sẽ chỉ đau lòng, sẽ không có ai truy cứu trách nhiệm hay trách móc nặng nề.
Còn Thời Mông thì, chưa từng có ai thông cảm và tha thứ cho cậu, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân mình tranh thủ có được, đến cả giải thích cũng không ai muốn lắng nghe.
Nghĩ lại 5 năm trước, Thời Mộc liên hợp với Lý Bích Hạm không biết rõ tình hình, mặt ngoài đau đớn khôn cùng chỉ trích Thời Mông đánh cắp tâm huyết của cậu ta, thực ra chớp mắt một cái đã ụp tội danh ăn trộm lên đầu Thời Mông…
Hồi ức vốn dĩ đau đớn nhất, giờ lại trở thành một âm mưu khiến người ta không rét mà run, Phó Tuyên Liệu hít sâu một hơi, không thể đè nén gió lốc nổi lên trong lòng.
Mùa hè 5 năm trước, Phó Tuyên Liệu nhận được tin Thời Mộc bệnh tình nguy kịch vội vàng chạy từ nước ngoài về, thật sự không thể tưởng tượng nổi mình lại bị lợi dụng bằng cách ấy.
Hóa ra Thời Mộc đã lên kế hoạch xong xuôi từ lâu, trước tiên dùng chuyện đánh cắp tranh khiến anh hận Thời Mông, sau lại dùng ba chữ “đừng quên em” vây nhốt anh tại chỗ.
Hóa ra Thời Mộc mới là đóa hoa sen thoạt nhìn tinh khiết nhưng thực ra chứa tim sen đen tối hiểm độc.
Thậm chí, cực kỳ có khả năng Thời Mộc biết Thời Mông thích anh.
Nguyên nhân cũng thật đơn giản và nực cười, không phải vì Thời Mộc thích anh nhiều bao nhiêu, mà là bởi lòng háo thắng đáng sợ của cậu ta
—— Thứ thuộc về Thời Mộc, người khác đừng hòng mơ tưởng.
Bộ mặt thật của người mình từng thích bị lật tẩy sau một đêm, dưới tình huống này không ai có thể yên lòng ngủ ngon giấc.
Cho nên sáng sớm hôm sau, Phó Tuyên Liệu vẫn đeo đôi mắt thâm quầng, lúc đi ngang qua phòng khách, anh khiến Tưởng Dung đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp phải giật mình.
Có điều vừa rửa mặt mũi xong, Tưởng Dung lại đi ra đón anh.
Bà cầm điện thoại, hình như vừa mới gọi điện, vẻ mặt hơi lo lắng: “Dì Lý của con vừa ra viện, đang định đi tìm người họ Dương kia, giờ phải làm sao đây con.”
Đến khi hiểu “họ Dương” là chỉ người phụ nữ bên ngoài của Thời Hoài Diệc – Dương Ấu Lan, Phó Tuyên Liệu hỏi mẹ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ cũng không rõ lắm, là bác Thời của con gọi tới, bảo mẹ có rảnh thì gọi điện thoại cho dì Lý khuyên nhủ bà ấy, đừng kích động.” Tưởng Dung nói, “Nhưng mẹ gọi cho dì ấy không được, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì…”
Phó Tuyên Liệu nhanh chóng quyết định: “Bên chỗ bác Thời chắc chắn có địa chỉ nhà Dương nữ sĩ, bảo bác ấy gửi cho con.”
Trong lúc Tưởng Dung tìm đường đến nhà Dương Ấu Lan, Phó Tuyên Liệu nghe nói Thời Hoài Diệc lấy cớ bận rộn công việc tạm thời không qua đó được, anh cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên ông ta sẽ trốn tránh.”
Truy rõ ngọn nguồn mọi chuyện thì tất cả đều đến từ nợ phong lưu của Thời Hoài Diệc, ra ngoài hái hoa bắt bướm ham của lạ, bây giờ ông ta lại phủi mông mặc kệ tất cả, để lại cục diện rối rắm cho người khác thu dọn gánh chịu, quả thực vô liêm sỉ vô cùng.
Tưởng Dung vẫn đang lo lắng: “Lúc còn trẻ tính tình dì Lý của con cũng không tốt đâu, nhỡ mấy người đó đánh nhau thì sao?”
“Chưa chắc.” Phó Tuyên Liệu nói, “Con đoán dì ấy đi chuyến này là vì tìm kiếm chân tướng.”
Sự thật đúng như Phó Tuyên Liệu dự đoán, lúc chạy tới khu nhà ở phía đông thành phố, cửa của căn nhà khớp với địa chỉ đang khép hờ, ra khỏi thang máy là có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà.
Hôm nay hẳn là Lý Bích Hạm đã sửa soạn bản thân, phấn má hồng che đi sắc mặt tái nhợt, búi tóc cao để trông gọn gàng đầy sức sống, đôi giày cao gót bà đeo dưới chân càng làm khí chất của bà tăng gấp bội, so sánh với Dương Ấu Lan vừa ngủ dậy lôi thôi lếch thếch thì phong phạm của vợ cả lộ rõ hơn hẳn.
Nhưng lần này Lý Bích Hạm đến đây không phải là để chèn ép, năm đó khi tức giận nhất bà cũng không nghĩ tới chuyện đấu đá cùng người đàn bà này, suy cho cùng nếu muốn truy cứu thì trách nhiệm của Thời Hoài Diệc là lớn nhất, thứ hai là bà xuất thân từ gia đình thư hương, dây dưa với loại đàn bà không ra gì này lỡ mà truyền ra ngoài e là người ta cười chê.
Nhưng hôm nay bà không thể không đi, bà phải đòi lại công bằng cho đứa con trai chịu khổ bao năm qua của bà, và cũng cho bản thân mình câu trả lời minh bạch.
Lý Bích Hạm đứng ở cửa nhìn thấy hai mẹ con Tưởng Dung, bảo bọn họ không cần vào.
“Không sao, dì có chừng mực.” Nụ cười của Lý Bích Hạm rất nhạt, “Lát nữa nếu tình hình không khống chế được thì hai mẹ con hãy báo cảnh sát.”
Dương Ấu Lan ở trong nhà không được bình tĩnh như bà, thấy Lý Bích Hạm còn mang theo “viện binh”, thế là gào lên mắng: “Tao biết mày không có ý tốt gì mà! Tao cũng gọi người tới, mày đợi đó cho tao!”
Chỉ 5 phút đồng hồ sau, một người khác có mặt.
Khi người đàn ông trung niên ra khỏi thang máy rồi đi tới, Phó Tuyên Liệu quan sát ông một lát, không chắc chắn cho lắm, gọi một tiếng: “Thầy Tôn?”
Tôn Nhạn Phong vội vàng hoảng hốt chạy tới, khẽ gật đầu với Phó Tuyên Liệu rồi chen vào nhà, kéo Dương Ấu Lan ngồi xuống, thấp giọng trấn an: “Bà tuyệt đối đừng có xúc động…”
Chưa gì hai người mẹ đã tranh cãi, nhưng không có cãi lộn ra tin tức gì có giá trị. Lý Bích Hạm hỏi sống ở đây thế nào, Dương Ấu Lan bèn châm chọc kèm cả nói móc “Không rộng như nhà chị nhưng được cái ở cũng thoải mái”, hỏi bà có nhớ con hay không, thì bà thờ ơ đáp “Nó còn sống tốt thì tôi nhớ nó làm gì”.
“Biết vì sao tôi có thể tìm được chỗ này không?” Lý Bích Hạm vẫn rất bình tĩnh, “Vì bất động sản ở đây tôi đứng tên một nửa, chỉ đến khi chuyển giao quyền sở hữu tôi mới ký thỏa thuận để ông ta đứng ra thay mặt. Nói cách khác, là tôi đồng ý cho ông ta dùng căn nhà này đuổi cô đi, bao năm qua tôi luôn biết cô ở đây.”
Dương Ấu Lan trợn tròn mắt: “Thế thì sao? Bây giờ căn nhà này là của tôi, chị tìm đến đây tôi cũng không trả lại cho chị!”
“Tôi không tới đây để đòi lại nhà, căn nhà tồi tàn này tôi không để vào mắt.” Lý Bích Hạm không nể mặt nữa, nghiêm túc nói, “Tôi tới để hỏi cô, 25 năm trước, tại sao cô lại muốn tráo đổi hai đứa bé?”
Nói trúng trọng điểm, dáng vẻ kiêu căng của Dương Ấu Lan yếu xuống ngay lập tức.
“Tráo đổi gì cơ?” Bà ta giả ngu, “Chị đang nói nhảm gì vậy?”
Giờ phút này Lý Bích Hạm đang kìm nén lửa giận, nhìn nắm tay bà đang để xuôi bên người là biết. Mặt ngoài vẫn bình tĩnh tỉnh táo như cũ: “Thời Hoài Diệc đã nói hết với tôi, con tôi vừa ra đời đã bị cô tráo đổi…”
“Là lão nói? Lão nói thế nào với chị?” Dương Ấu Lan nổi giận, “Lão già chết tiệt, lúc trước rõ ràng đã bảo là sẽ giấu kín…”
Còn chưa dứt lời đã bị Tôn Nhạn Phong ở bên cạnh giật cánh tay, im bặt.
Ánh mắt đảo loạn, Dương Ấu Lan hít thở sâu vài hơi, lý trí khôi phục phần nào: “Chẳng có chuyện gì sất, tôi nào có bản lĩnh đó? E là hai người xem phim truyền hình nhiều nên tự vẽ chuyện chứ gì?”
Tất nhiên là Lý Bích Hạm đã đoán trước được là bà ta không nhận: “Thế sao Mông Mông đau bệnh bao ngày qua không thấy cô qua thăm lấy một lần?”
“Thời Hoài Diệc không cho tôi vào thăm.” Dương Ấu Lan nói năng hùng hồn, “Năm đó đưa nó về nhà họ Thời tôi đã đồng ý sẽ không gặp mặt nữa.”
Lý Bích Hạm nở nụ cười: “Thế nhưng cô cũng đâu làm được việc đó.”
Nói rồi bả xoay người, lấy một cuốn album ảnh trên cái tủ kéo sau lưng, giơ lên chất vấn Dương Ấu Lan: “Vậy, cô nói xem đây là cái gì?”
Đó là một cuốn album ảnh phổ thông, chỉ có điều ảnh chụp bên trên đều từ góc độ chụp lén, mà nhân vật chính toàn bộ là Thời Mộc.
Cả đời này Dương Ấu Lan sống mơ mơ hồ hồ, nhưng rất để tâm đến con mình, ảnh chụp được sắp xếp theo trình tự bắt đầu từ khi Thời Mộc đi nhà trẻ, dưới mỗi tấm còn ghi chú thời gian chụp.
Có lẽ tối hôm qua còn lấy ra lật xem, quên cất đi, hôm nay Lý Bích Hạm vừa vào nhà đã nhìn thấy cuốn album này, cũng xác định được người trong ảnh là ai dù cách đó 2 mét.
Nói thế nào cũng là đứa con trai bà nuôi 20 năm, bà không thể không nhận ra.
Và cũng chính bởi vì Thời Mộc được bà chiều chuộng 20 năm, yêu thương 20 năm, bà mới càng không chấp nhận được sự thật rằng nỗ lực trong suốt 20 năm qua của bà đều là dành cho nhầm người.
Lý Bích Hạm không nhịn được nữa, hỏi thẳng Dương Ấu Lan: “Của Mông Mông đâu, ảnh chụp của Mông Mông đâu?”
20 năm đó, bà cũng chụp cho Thời Mộc rất nhiều tấm ảnh, còn nhiều hơn Dương Ấu Lan gấp bội. Thế nhưng Mông Mông của bà thì sao? Mông Mông của bà vì không được bà yêu thương, bình thường ở trong
nhà đến cả mặt cũng không dám lộ ra, bà thì càng chưa từng có suy nghĩ chụp ảnh cho “đứa con do kẻ thứ ba sinh ra”.
Cuốn album ảnh này và tập tranh trong phòng kia là bảo bối của Dương Ấu Lan. Bảo bối bị người khác lấy đi, bà ta vội vươn ta ra đoạt lại theo bản năng, Lý Bích Hạm cao hơn, lại đeo giày cao gót, nhẹ nhàng giơ lên là đủ để bà ta có nhảy lên cũng không với tới.
Dương Ấu Lan gấp gáp đến độ đỏ mắt, mặc cho Tôn Nhạn Phong đằng sau lôi kéo khuyên bảo thế nào cũng không thể giữ bình tĩnh nữa.
“Trả lại cho tao, trả album ảnh lại cho tao!” Bà ta tức nổ phổi lôi kéo Lý Bích Hạm, “Mộc Mộc của tao, Mộc Mộc của tao xứng đáng có thật nhiều ảnh chụp, xứng đáng được người ta tán tụng, còn đứa mày đẻ ra thì sao?”
“Năm đó tao đang mặn nồng với Thời Hoài Diệc, tao còn hoài thai giọt máu của lão ta. Nhưng lão vì tiền đồ mà cưới mày, lén nuôi tao ở bên ngoài, tao tuyệt không chấp nhận cho mày đẻ con trước tao!”
“Tuy vẫn khiến mày sinh sớm hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng mùi vị đẻ non cũng thấm lắm đúng không? Nhìn con mình bị bế đi khó chịu lắm đúng không?” Vốn chỉ là xả giận ngoài miệng, nhưng Dương Ấu Lan càng nói càng hăng, cả người hưng phấn bừng bừng, “Ha ha ha báo ứng, đều là báo ứng cả, nuôi con giúp tao 20 năm, lại ghẻ lạnh với chính con ruột của mình, bao năm qua tao chỉ trông chờ được xem trò cười này thôi đấy ha ha ha ha!”
Bà ta cười điên cuồng càn rỡ, hoàn toàn không để ý những người khác đang ở đây.
Phó Tuyên Liệu và Tưởng Dung thấy không ổn bèn đi vào, chỉ thấy Lý Bích Hạm buông thõng cánh tay, vứt album ảnh xuống đất.
Có điều nhìn có vẻ vẫn bình tĩnh, ít ra cảm xúc không bị sụp đổ.
Chỉ là trái tim run lên dữ dội, từ trong ra ngoài, toàn bộ cơ thể khẽ run lên theo.
“Thừa nhận việc tráo con rồi đúng không?” Bờ môi đang run rẩy khẽ hé, Lý Bích Hạm ôm ngực thở gấp, tự nói một mình, “Thừa nhận là được, thừa nhận, là được…”
…