Thời Mông ngả ra dựa vào ghế, nheo mắt lại, nhìn thấy có đứa bé cầm bóng bay đứng ở quảng trường, đang dáo dác tìm kiếm gì đó.
Cảnh tượng này khiến Thời Mông nhớ lại hồi còn bé, đã từng có một lần cậu bị lạc mất Dương Ấu Lan ở chỗ đông người, tìm không thấy mẹ.
Thời Mông không nhớ rõ tâm tình lúc đó cho lắm, chắc quá nửa là bị cơn khủng hoảng chiếm cứ. Trẻ con luôn coi mẹ là trời, nếu mẹ cũng vứt bỏ nó thì thật sự không còn ai cần nó nữa.
Rất nhiều năm về sau, cậu luôn luôn tìm kiếm, không ngừng tìm kiếm một nơi nguyện thu nhận cậu.
Cậu đi tới nhà họ Thời, ngày ngày chờ đợi trong sự ghẻ lạnh và thờ ơ, cõi lòng vốn tràn ngập những kỳ vọng dần dần nguội lạnh; cậu khao khát có bạn bè nhưng những gì nhận lại được chỉ là một thân toàn thương tích bởi thành kiến và ác ý.
Cậu tìm kiếm không ngừng, rồi lại bị vứt bỏ liên tục, mãi cho đến khi gặp Phó Tuyên Liệu, mặt trời trong sinh mệnh cậu.
Mặt trời ấy à, Thời Mông ngẩng đầu lên, cậu từng coi đêm đen không có mặt trời là một sự giày vò, bây giờ lại thấy cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cùng lắm là không có ánh sáng.
Rất nhanh sau đó, đứa bé mếu máo chực khóc chờ được mẹ của mình, được gọi là “bé ngoan” rồi ôm vào lòng. Thời Mông thử đoán, chắc cái ôm của mẹ sẽ rất ấm áp, dù rằng cậu chưa từng có được.
Cũng khiến cậu nhớ lại lúc mình sắp chết, thứ cậu khao khát nhất đó là một cái ôm.
Đâu ngờ rằng sau vài ngày hôn mê, cậu đã đánh mất ham muốn ấy.
Vui thích hư ảo nhất thời chỉ đổi lại nỗi đau vô tận, sự cố chấp gần như là điên rồ đã hóa thành bụi đất, dù rằng dấu hiệu cho thấy sự sống đã khôi phục được thể hiện qua hô hấp và nhịp tim, nhưng cũng không thể chắp vá hoàn chỉnh nó.
Đưa mắt nhìn theo hai mẹ con kia dần đi xa, xa đến khi quả bóng bay lơ lửng cao cao không nhìn thấy nữa, Thời Mông thở ra một hơi thật dài, để gió thét gào xiên qua lồng ngực vụn nát của cậu.
Đột nhiên cậu không còn sợ hãi, và cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, bởi người từng chết qua một lần, thì không có gì để mất nữa cả.
Cảm giác đau đớn khiến ánh mắt mờ nhòe lại trở nên sáng trong, cậu nhìn thấy mây đen chiếm đóng trên nóc các tòa nhà cao tầng, cậu nghe thấy âm thanh của gió mưa giấu kín trong chúng.
Nhìn xem, đến cả ông trời cũng giục giã cậu mau mau từ biệt.
…
Thời Mông mới chỉ rời đi chưa đến năm phút đồng hồ nhưng khu phòng bệnh đơn trên tầng cao nhất của bệnh viện đã loạn lên.
Phó Tuyên Liệu không thể nào ngờ được, anh mới đi ra ngoài vài phút để mua chút đồ, người nằm trên giường không hề có dấu hiệu tỉnh lại đã không thấy tăm hơi.
Anh lật cả đáy phòng bệnh lên, đến cả đệm giường cũng lục qua một lượt, trừ một tờ hướng dẫn tiêm vaccine phòng dại thấm mưa dúm dó ra thì không tìm được gì.
Phó Tuyên Liệu cố gắng giữ bình tĩnh, vừa gọi điện thoại yêu cầu bệnh viện kiểm tra camera giám sát, vừa mở tờ hướng dẫn tiêm vaccine kia ra.
Để ý thấy lần lịch nhắc tiêm mũi hai là hôm qua, đã hết thời gian quy định, Phó Tuyên Liệu sững người mất một lúc, hoảng hốt ùa tới kết hợp với cảm giác bất lực trầm trọng trong những ngày qua, bủa vây anh không một khe hở.
Hôm đó nghe điện thoại của Cao Lạc Thành xong anh chạy vội tới đây, đối diện với ba chữ lạnh tanh “Đang phẫu thuật”.
Phó Tuyên Liệu không dám nhớ lại, nhưng lại không thể nào quên được dáng vẻ của Thời Mông khi bị đẩy ra.
Người hôm qua vẫn cãi nhau với anh lẳng lặng nằm đó, trên mặt, trên người phủ kín những vết thương sâu cạn không đồng nhất, yếu ớt như thể đụng vào một cái là sẽ bể nát. Đôi mắt luôn luôn dán chặt vào anh như không mở ra được nữa, lại như không muốn mở ra, không muốn quay lại thế giới tàn khốc này.
Giang Tuyết nói, lúc không gọi được điện thoại cho cậu cô đã cảm thấy không ổn, sau đó người ở gần khu nhà máy bỏ hoang phát hiện có người nằm ngất ngoài cổng ra vào, đồng thời phát hiện trong tay người ấy đang nắm chặt điện thoại, vừa hay có cuộc gọi tới của cô.
Khi xe cứu thương chở Thời Mông tới bệnh viện, Thời Mông đã thoi thóp chỉ còn một hơi tàn. Trên người cậu bị thương nhiều chỗ, xương sườn bên trái bị gãy, lồng ngực chảy máu trong, may phước không tổn thương đến động mạch, nhặt về một cái mạng từ trong tay Diêm Vương.
“Tôi không biết em ấy đi ra ngoài, còn tưởng em ở nhà vẽ tranh.” Giang Tuyết nhận khăn tay mà Cao Lạc Thành đưa tới, lau đi nước mắt không ngừng trào ra khỏi khóe mắt, “Em ghét trời mưa như thế, mà tôi lại để em nằm trong mưa rõ lâu.”
Ừ nhỉ, Phó Tuyên Liệu nghĩ, mình biết rõ cậu ấy không thích trời mưa, nhưng lại khiến cậu ấy chờ trong mưa lâu đến thế.
Thời Mông mang tâm trạng gì khi gọi điện thoại cho anh? Có phải cuộc gọi đó là để cầu cứu? Có phải sau khi nghe thấy những lời nói lạnh lùng của anh cậu mới từ bỏ ý chí cầu sinh, ngay cả gọi điện cho cảnh sát cũng không gọi?
Cho dù bây giờ nhớ lại, Phó Tuyên Liệu vẫn có thể khẳng định lúc anh thốt ra câu “Không liên quan gì đến tôi” cảm giác của anh không có gì ngoài sự khó thở, và hơn hết là ý định khuyên bảo Thời Mông đừng mang sống chết ra làm quân bài mặc cả, tính mạng của mình thì mình phải trân trọng, nhưng thật sự dưới tình huống khốc liệt ấy, câu nói này chính là đả kích đẩy Thời Mông đến bước đường cùng.
Tuy rằng anh hận sự trói buộc Thời Mông áp đặt cho anh, nhưng anh chưa bao giờ muốn Thời Mông chết, nếu biết sớm…
Nếu biết sớm thì đã không cúp máy, phải tiếp tục hỏi xem cậu đang ở đâu, rồi nhanh chóng đi tìm cậu, rồi canh giữ ở bên giường không rời một tấc, đến khi cậu tỉnh lại mới thôi.
Thế nhưng trên đời này không có chuyện biết trước, tất cả giả thiết đều là uổng công.
Đè nỗi bất an sốt ruột đang lan tràn bừa bãi xuống, Phó Tuyên Liệu bấm gọi cho cảnh sát.
Trước đó cảnh sát đã tới, họ đang tiến hành điều tra về vụ hành hung Thời Mông tàn nhẫn này, bây giờ Thời Mông mất tích, điều đầu tiên Phó Tuyên Liệu hoài nghi đó là có khi nào đám người kia lại ra tay.
Chiều nay vừa mới lấy lời khai, tạm thời bên phía cảnh sát vẫn chưa có tiến triển. Chứng cứ hiện có chỉ là một đoạn video từ camera giám sát khu cao ốc của tập đoàn, cho thấy thời gian Thời Mông đi vào tầng một tòa nhà là 9 giờ 55 phút sáng chủ nhật, sau khi nói vào câu với lễ tân thì bị nhân viên họ Chu đưa đến cửa dẫn ra bãi đỗ xe.
Mà chỗ cửa kia thì vừa đúng không có camera, xe mà Thời Mông lái tới vẫn ở nguyên tại chỗ, về vấn đề rốt cuộc làm thế nào Thời Mông bị đưa từ cao ốc tập đoàn đến vùng ngoại ô cách đó mấy chục cây số mà không một vết tích thì cảnh sát vẫn đang thẩm vấn người tình nghi và thu thập chứng cứ.
Thứ hai, càng không có manh mối gì ở nhà máy bỏ hoang vùng ngoại ô kia, sau khi thủ phạm đánh đập Thời Mông xong đã tiêu hủy toàn bộ dấu vết có khả năng lưu lại trong kho hàng, còn kéo người ra ngoài nhà máy cho dầm mưa, chứng cứ tồn tại trên cơ thể cậu cũng bị rửa trôi sạch sẽ, có thể nói là khá xảo quyệt.
Mấy ngày nay Phó Tuyên Liệu đều ở bệnh viện, chỉ biết từ chỗ cảnh sát là nhân viên họ Chu kia rất kín miệng, hiển nhiên là đang bao che cho ai đó.
Tạm thời vụ án chưa có đầu mối, người bị hại lại mất tích, cảnh sát cực kỳ chú trọng, sau khi nhận được thông báo thì ngay lập tức chạy tới bệnh viện.
Giang Tuyết vài ngày không chợp mắt vừa định về nghỉ ngơi một chút cũng quay trở lại, hung hăng lườm Phó Tuyên Liệu, hỏi anh làm ăn kiểu gì mà lại để người mất tích.
Ngay lúc mọi người đang sứt đầu mẻ trán, cửa thang máy của tầng 4 mở ra, hai người vừa cãi nhau vừa đi ra bên ngoài.
“Bảo tôi tới thăm nó? Dựa vào đâu mà tôi phải thăm nó?” Lý Bích Hạm đỏ mắt, “Nó đâu phải con trai tôi.”
Thời Hoài Diệc không nghe được những lời này: “Sao nó lại không phải con của bà?”
Lý Bích Hạm cười lạnh: “Nó do ai đẻ ra ông thừa biết, ra ngoài mọi người nể mặt ông không nhắc đến những chuyện đồi bại đó thì ông cũng thật sự bịt mắt coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đúng không?”
Thời Hoài Diệc bị nói đến nỗi tái mặt, không tiện giải thích trước mặt mọi người, ông chỉ kéo Lý Bích Hạm tới phòng bệnh: “Chuyện trong nhà thì chúng ta về hãy nói, đi thăm Mông Mông trước đã…”
Nghe thấy cái tên này, Lý Bích Hạm càng lồng lộn: “Mông Mông Mông Mông, cả ngày chỉ biết đến Mông Mông, Thời Hoài Diệc, có phải ông đã quên hết Mộc Mộc của chúng ta rồi đúng không?”
“Bà lại nhắc đến nó làm gì…”
“Nó là con của tôi, sao không được nhắc đến?” Lý Bích Hạm nói mà cánh mũi phập phồng, như sắp rơi nước mắt, “Mộc Mộc của tôi đáng thương biết bao, bị bệnh không ai quan tâm không ai hỏi han, con mới 20 tuổi thôi mà.”
“Ai không quan tâm ai không hỏi han? Chẳng phải người có thể xét nghiệm tủy đều đã đi rồi ư?”
“Tôi không tin không có một ai thích hợp!” Lý Bích Hạm rút cánh tay ra khỏi tay Thời Hoài Diệc, kiên quyết không bước một bước, “Thời Mông con trai ngoan của ông không hề đi xét nghiệm đúng không? Vì không muốn cứu Mộc Mộc của tôi cho nên nói láo là không có tủy thích hợp.”
“Đã nói bao nhiêu lần, thật sự không thích hợp.” Cứ một thời gian lại nhắc lại chuyện xưa, khiến Thời Hoài Diệc cảm thấy vô cùng mệt mỏi, “Mộc Mộc cũng là con của tôi, sao tôi lại không cứu nó?”
“Nói miệng suông không bằng không chứng, ông đưa báo cáo xét nghiệm ra đây cho tôi xem.” Lý Bích Hạm không buông tha, “Nếu quả thật không thích hợp, thì ông cần gì phải trốn đông trốn tây, bao năm qua không dám cho tôi xem?”
Càng tới gần phòng bệnh, âm lượng tranh cãi càng cao.
Phó Tuyên Liệu đang theo dõi bản ghi lại của camera giám sát cùng cảnh sát, mọi người thấy Thời Mông rẽ vào cầu thang bộ, mấy phút sau thì xuất hiện ở dưới sảnh, rồi đi ra ngoài bệnh viện.
Bước chân cậu loạng choạng yếu ớt, dùng bên tay còn cử động được vịn vào mặt tường, vào hàng rào để chống đỡ thân thể, ra khỏi phạm vi giám sát của camera mà không một lần quay đầu nhìn lại, bóng lưng gầy yếu lẻ loi không chút lưu luyến.
Camera giám sát không có tiếng, âm thanh bên ngoài màn hình trở thành tiếng động duy nhất vào giờ phút này.
Hai người ở ngoài không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cãi lộn ầm ĩ những thứ liên quan đến Thời Mông, như thể cậu là người không thân không thích với họ, ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không xứng có được.
Giang Tuyết nghe mà khó chịu, định đi ra ngoài nhắc nhở họ nhỏ giọng một chút, vừa mới xoay người ra cửa, Phó Tuyên Liệu đã lướt qua cô như một cơn gió.
Một bàn tay đập mạnh vào ván cửa, Phó Tuyên Liệu quát ra phía ngoài hành lang: “Muốn tranh cãi thì đi ra ngoài tranh cãi!”
Thời Hoài Diệc và Lý Bích Hạm cùng giật mình, thấy đó là Phó Tuyên Liệu thì mới thở phào, rồi lại giận dữ nhìn đối phương chằm chằm.
“Tới cũng tới đây rồi.” Thời Hoài Diệc lấy lùi làm tiến, dịu giọng, “Con nó bị thương rất nặng, làm phụ huynh thì đi thăm nom một chút không phải chuyện quá đáng.”
Nhưng vừa mới nhắc đến con trai đã chết, sự chua xót bất bình lại dâng lên, Lý Bích Hạm dựa vào tường, lau nước mắt: “Mẹ nó đâu sao không đến?”
“Bà mới là mẹ của nó…”
“Thời Hoài Diệc, ông bức tôi nhất định phải nhận đứa con này đúng không?” Lửa giận lại bừng lên, Lý Bích Hạm rưng rưng nước mắt trừng Thời Hoài Diệc, “Vậy tôi nói cho ông biết, đứa con trai duy nhất của tôi tên là Mộc Mộc, kẻ mang tên Thời Mông trong phòng bệnh kia không có bất cứ quan hệ gì với tôi, nếu hôm nay nó có chết ở đây, tôi…”
Nghe thấy chữ “chết” xui rủi, Thời Hoài Diệc cũng không bình tĩnh được nữa: “Sao bà có thể rủa nó chết? Nó là con của bà!”
“Ha, ông trời không có mắt, năm đó người chết sao không phải là nó cơ chứ, tôi hận không thể lấy mạng của nó đổi cho Mộc Mộc của tôi…”
“CÂM MIỆNG!”
Thời Hoài Diệc tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, nâng tay lên nhưng không đành lòng hạ xuống, rốt cuộc ông không thể nghe nổi những lời nguyền rủa Thời Mông liên tục từ Lý Bích Hạm nữa, bật thốt ra: “Nó mới là con của bà, con trai ruột của bà!”
Lý Bích Hạm sững người: “… Ông nói cái gì?”
Đã đến nước này, không còn đường quay về nữa rồi.
Thời Hoài Diệc hít thật sâu một hơi, chỉ vào phòng bệnh, trước rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên, cao giọng tuyên bố: “Thời Mộc không phải con của bà, Thời Mông nằm trong đây mới đúng là thật!”
Hết chương 32.