*** Chương 36:
“Giúp bọn họ thực hiện nguyện vọng.”
***
Trong màn đêm mưa gió tung bay, ánh lửa hoang dại lặng lẽ vươn đầy trời.
Sau đó trời tối dần đi, biến thành một mảng mịt mờ, giữa lúc mơ hồ, Phó Tuyên Liệu nghe thấy có người nhẹ nhàng nói bên tai anh: “Anh đi đi, em buông tha cho anh.”
Anh kháng cự việc nghe hiểu ý của những lời này, vô thức siết chặt nắm đấm muốn giữ lấy thứ gì đó. Đến khi bị lay tỉnh, anh mới ngơ ngác mở mắt ra, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, dưới chân là mặt đất vững vàng, mãi anh mới tin được rằng mình đã rời khỏi vùng biển bấp bênh kia.
Lại là một buổi sớm mai, so sánh với biển sâu u tĩnh thì bến tàu náo nhiệt như chợ đầu mối vậy.
Xung quanh Phó Tuyên Liệu có một vòng người bao vây, Tưởng Dung và Phó Khải Minh lo lắng nhìn anh, hai nhân viên y tế vừa kiểm tra cho anh vừa nói: “Hẳn là do thiếu ngủ thời gian dài dẫn tới hôn mê tạm thời, đề nghị đưa tới bệnh viện trước…”
“Thời Mông đâu?” Đợi thần trí thu hồi một ít, Phó Tuyên Liệu không để ý đến những cái khác, vụt ngồi dậy, “Thời Mông đi đâu rồi?”
Cảnh sát vừa đi tới vừa lật sổ ghi chép ra: “Thủ phạm bắt cóc? Yên tâm, cậu ta không chạy thoát được, đang tiếp nhận thẩm vấn ở bên kia.”
Hóa ra là sáng hôm qua Tưởng Dung xuống dưới nhà phát hiện xe của Phó Tuyên Liệu đỗ ở đó, lại không thấy người đâu, kiểm tra camera giám sát thấy con trai bị người dí dao bắt đi, hoảng loạn đến mức báo cảnh sát ngay lập tức.
Sau đó không lâu tài xế taxi cũng cung cấp manh mối, nói rằng rạng sáng nay đưa hai hành khách là đàn ông đi từ Phong thành ra bờ vịnh Cửu Châu, trong đó một người dùng dây thừng trói tay người kia, hình như còn cầm dao uy hiếp.
Thời gian lên xe, địa điểm và hình dáng tướng mạo ăn khớp hoàn toàn, hai án gộp thành một để xử lý. Có điều vì trời tối, trong camera không thấy rõ, người xem cũng không thể xác nhận mặt mũi người bắt cóc, sau đó đi tới bờ biển, từ chỗ ông chú cho thuê thuyền biết được hai người đã đi thuyền ra biển, đúng là một người trong đó bị trói tay, thế là nâng tính chất vụ án thành bắt cóc.
Cảnh sát nhanh chóng hợp tác với quản lý bến tàu để xác định vị trí của chiếc thuyền đánh cá kia, đồng thời gửi tín hiệu điều phối tàu thuyền gần đó tới cứu viện. Tác nghiệp ngoài khơi khó khăn, lúc bắt được tín hiệu của chiếc thuyền kia đã là ban đêm, đến khi tàu lớn kéo được thuyền nhỏ quay lại bờ biển thì trời đã sáng.
“Thủ phạm bắt cóc?” Phó Tuyên Liệu không hiểu, “Ai là thủ phạm bắt cóc.”
Cảnh sát chỉ sang một bên khác: “Ở chỗ kia, cậu ta đã nhận toàn bộ tội.”
Đi theo một con tàu khác quay về bờ, thời gian trôi vụt qua, khiến Thời Mông có cảm giác chớp mắt là hết một đêm, tiếp nhận không xuể.
Cậu bị hai cảnh sát theo dõi, một người đang hỏi mọi chuyện đã xảy ra.
Cậu rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không nhớ rõ điều gì, cảnh sát hỏi một câu cậu trả lời một câu, cúi đầu nhìn cổ tay trái bị nắm đến đỏ lên, ngồi thừ ra thừa nhận mọi hành vi như tội phạm chờ chết.
“Có phải cậu uy hiếp bắt Phó tiên sinh đi từ Phong thành tới đây hay không?”
“Đúng.”
“Thuê lại thuyền từ nhà đò họ Vương?” “Đúng.”
“Nghe nói từ mấy tháng trước cậu đã thuê lại thuyền này, mục đích là gì?”
“Giấu đồ.”
“Đồ gì?”
“… Đã mất rồi.”
Cảnh sát chỉ tra hỏi những thứ có liên quan đến tình tiết vụ án, đối phương không muốn trả lời thì anh ta chuyển sang câu hỏi khác: “Vậy động cơ gây án của cậu là gì, tại sao muốn đưa Phó tiên sinh ra biển?”
Nghe thấy vấn đề này, Thời Mông ngơ ngác trong một thoáng.
Đúng vào lúc ấy, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, Phó Tuyên Liệu không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, lảo đảo chạy tới, kéo lấy cổ tay Thời Mông: “Cậu ấy không phải thủ phạm bắt cóc.”
Đừng nói đến cảnh sát, mà ngay cả Thời Mông cũng sửng sốt. Cổ tay bị nắm cả đêm qua tựa hồ sinh ra ký ức, cậu giãy dụa mấy lần không thể thoát ra được.
Cảnh sát sắp xếp lại suy nghĩ: “Phó tiên sinh, ý của cậu là, người bắt cóc là một người hoàn toàn khác? Thế nhưng tài xế taxi và người cho thuê thuyền đã xác nhận…”
“Không.” Phó Tuyên Liệu nói, “Tôi không bị bắt cóc, là tôi tự nguyện đi tới đây, tự nguyện lên thuyền cùng cậu ấy, cậu ấy không làm tổn thương tôi, sao có thể nói là bắt cóc?”
Tưởng Dung đi theo tới lúng túng nói: “Thật sự xin lỗi đồng chí cảnh sát, vị Thời tiên sinh này là người quen của chúng tôi, lúc trước trong camera theo dõi không thấy rõ nên mới lầm tưởng là kẻ bắt cóc.”
Cảnh sát không hiểu: “Thế nhưng cậu ta đã thừa nhận.”
Phó Tuyên Liệu vội nói: “Cậu ấy không ngủ cả đêm, trạng thái tinh thần không tốt, lời đã nói không thể là…”
“Tôi rất tỉnh táo.” Thời Mông lại ngắt lời, “Hiện tại, tôi cực kỳ tỉnh táo.”
Cậu tranh thủ lúc Phó Tuyên Liệu không kịp phản ứng, vùng thoát khỏi gông xiềng: “Là tôi bắt cóc Phó tiên sinh đến đây, và rồi đưa ra biển.” Nói rồi, cậu nâng đôi tay tính cả cái tay quấn kín băng gạc kia đưa về phía trước, “Bắt tôi đi.”
Cách nói của hai bên khác nhau một trời một vực, cảnh sát rối rắm, không biết có nên còng tay nghi phạm lại không,
“Xem ra cậu không thương tổn đến sự an toàn của Phó tiên sinh, cũng không chiếm đoạt tài sản của anh ta, vậy cậu làm vậy với ý đồ gì?”
Tiếp tục hỏi về động cơ gây án.
Thời Mông xoay đầu lại, nhìn về phía chiếc thuyền neo bên bờ, trên mặt boong phía đuôi thuyền có một mảng tro đen, đó là vết tích của tình yêu đã bị tiêu hủy.
Cậu lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mặt trời của ngày hôm qua đã lặn xuống, dù có mọc lên cũng không liên quan đến cậu.
Tầng mây dần dần tản đi, thời gian sắp đến rồi. Thời Mông nheo mắt lại, dùng thanh âm rất nhẹ để trả lời: “Giúp bọn họ thực hiện nguyện vọng.”
Phó Tuyên Liệu hi vọng tôi là kẻ ác, hi vọng bức tranh kia là do tôi ăn trộm;
Thời Hoài Diệc hi vọng tất cả mọi người không ai biết thật ra tôi không phải con của kẻ thứ ba;
Thời Tư Hủy mong tôi nhả cổ phần ra sau đó chết đi cho rảnh nợ; Mẹ đẻ của tôi và mẹ nuôi đều mong tôi biến mất cho khuất mắt.
Bọn họ đều có những điều thiên vị, đều có những dự định riêng. Mà Thời Mông từ trước tới giờ không học được sự dịu dàng, càng không hiểu cái gì gọi là chịu thua, điều cậu có thể làm chỉ là thỏa mãn nguyện vọng của họ.
Bởi vì song phương đều cho rằng mình đúng, tiền căn hậu quả của vụ án vẫn chưa rõ ràng, thêm vào đó người nhà nghi phạm đưa sổ theo dõi bệnh ra, chứng minh thân thể cậu bị thương nặng, không thể chịu nổi việc giam giữ, nên cảnh sát tạm nới lỏng để đưa về bệnh viện chữa trị, đồng thời cũng cho người theo dõi sát sao không để cậu chạy loạn.
Lúc bỏ đi chỉ có một mình Thời Mông, lúc quay về thì cả một đoàn người trùng trùng điệp điệp, Cao Lạc Thành trông chừng ở bệnh viện líu lưỡi: “Tình huống gì đây?”
Hắn vừa mới nghe nói là Phó Tuyên Liệu bị bắt cóc, không ngờ người trói anh mang đi lại đúng là Thời nhị thiếu gia.
Chạy đến cửa phòng bệnh rướn cổ nhìn hồi lâu, đến một sợi tóc của Thời Mông cũng không thấy đâu, Cao Lạc Thành đành phải quay lại hỏi Phó Tuyên Liệu vừa được nâng vào viện: “Hai người làm sao thế?”
Mấy ngày rồi Phó Tuyên Liệu không chợp mắt, mệt mỏi đến mức gần như lả đi, lắc đầu không muốn nói nhiều.
Thực sự Cao Lạc Thành không kìm được nỗi lòng hóng hớt: “Tôi nghe Giang Tuyết nói, Thời Mông mới là đại thiếu gia chân chính của nhà họ Thời?”
Phó Tuyên Liệu nhắm mắt lại, gật đầu.
“Mụ nó đỉnh luôn!” Cao Lạc Thành vẫn nhỡ rõ lời hắn đã nói hôm giao thừa, kích động đến mức vỗ đùi, “Tôi nói hươu nói vượn thế mà nói trúng chân tướng?!”
Trương Hạo đi chăm người bệnh ở cùng một tầng cũng tới góp miệng.
“Cái gì? Thời nhị thiếu tên là Thời Mông chứ không phải Thời Mộc?… Ơ? Thời Mộc mới là thiếu gia đích thực của nhà họ Thời? … Ủa khoan chẳng phải bây giờ cậu ấy đã… Từ từ, vậy sao bức tranh kia lại kí tên Thời Mộc?”
Nghe thấy vậy, Phó Tuyên Liệu và Cao Lạc Thành trăm miệng một lời: “Bức tranh gì?”
Tự dưng được chú ý đến, Trương Hạo ngượng ngập gãi đầu: “Là bức tranh được mua với giá cao ngất ngưởng, ở một bữa tiệc đấu giá từ thiện tại khách sạn Phương Đông năm ngoái, đó không phải là của Thời nhị thiếu gia tự vẽ à?”
Cao Lạc Thành há hốc mồm vì kinh ngạc: “Đó là do Thời nhị thiếu vẽ?”
“Đúng vậy, bạn của em chụp ảnh cho tôi nhìn, một ngọn lửa, là cậu ấy vẽ mà đúng không?”
Phó Tuyên Liệu nằm trên giường giãy dụa ngồi dậy, sờ soạng điện thoại, lật mở một tấm ảnh trong album cho Trương Hạo xem: “Là bức này?”
“Đúng rồi, chính là bức này, em nhớ ra rồi, nó có tên là 《Diễm 》!” Trương Hạo vỗ đùi cái đét, “Nghe nói hai người tranh đoạt bức tranh này
hả, mới đầu em còn không nghĩ ra, về sau suy ngẫm lại, quan hệ giữa hai người là gì cơ chứ, rõ ràng là đang chơi trò tình thú!”
Cao Lạc Thành vẫn không hiểu: “Sao cậu có thể khẳng định là cậu ấy vẽ?”
Trương Hạo nói: “Lúc học cấp 3 em chỉ thấy thoáng qua, một mình cậu ấy trốn trong phòng vẽ vẽ bức tranh này, chỉ có điều khi ấy mới chỉ có đường nét chứ chưa tô màu, nhưng dù sao em cũng là người học vẽ một thời gian, chẳng lẽ lại không nhận ra đó là cùng một bức tranh?”
Cuộc trò chuyện sau đó gần như Phó Tuyên Liệu không nghe lọt tai.
Sắc mặt anh càng tái nhợt thêm, một suy đoán đã được nghiệm chứng, cũng là một sự bất lực không thể vãn hồi.
Cao Lạc Thành ở bên kia không rõ đầu cua tai nheo xác nhận lại với Trương Hạo, từ tướng mạo đến tính cách khác biệt của Thời Mông và Thời Mộc, không bỏ qua bất kỳ điểm nào có khả năng sai lệch.
Điều này không khác gì nhắc nhở Phó Tuyên Liệu hết lần này đến lần khác, rằng sai lầm của anh thái quá đến mức nào.
Khuôn mặt không thể thay đổi, cậu ta nói người đã vẽ 《Diễm 》năm xưa chính là người cậu ta thấy ở cổng Hạc Đình, cũng bởi vì chữ ký đằng sau《Diễm》gắn với Thời Mộc nên cậu ta mới nhận định người đó tên là Thời Mộc.
Với lại Thời Mộc và Thời Mông chỉ hơi giống nhau ở tướng mạo, khí chất lại hoàn toàn khác biệt, rất khó để nhầm lẫn, ngay cả đặc điểm “Không thích nói chuyện” rõ ràng thuộc về Thời Mông cũng có thể nói ra.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng khác, ví dụ như Thời Mộc để bức tranh chưa hoàn thành ở phòng vẽ tranh của trường, khi Trương Hạo đi vào thì vừa hay thấy Thời Mông đang nhìn bức tranh kia… Thế nhưng 5 năm trước rõ ràng Thời Mộc nói bức tranh đó là cậu vừa mới vẽ xong, chuẩn bị mang đi dự thi, như vậy bức tranh xuất hiện vào thời cấp ba, bị Trương Hạo nhìn thấy tận mắt là gì?
Giả thiết Trương Hạo nói dối, vậy động cơ đâu? Cậu ta hoàn toàn không cần phải làm chuyện không có chút ích lợi nào đối với cậu ta, đồng thời khi đó tình cờ gặp nhau ở cổng Hạc Đình, phản ứng khi nhận lầm Thời Mông thành Thời Mộc của cậu ta không giả được.
Như vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất —— Những lời Trương Hạo nói đều là sự thật, bức họa kia đích thực là tác phẩm của Thời Mông.
Quá trình liên tục xác minh kết luận giống như sấm sét giáng xuống đầu anh, để sau khi anh biết thân thế của Thời Mông xong, chúng lại liên tiếp rơi xuống, bổ nát những tình tiết mà anh từng coi là cốt truyện, buộc anh phải đối diện với sự thực phía sau.
Hai tay siết thật chặt, suýt chút nữa đến cả kim tiêm cũng bị rớt ra, niềm tin vốn cũng không kiên định của Phó Tuyên Liệu bị sấm sét vô hình nện cho biến dạng toàn bộ.
Anh nhớ Thời Mông từng vô số lần nhấn mạnh《Diễm》là “Của em”.
“Của em.”
“Đây là tranh của em.”
Mà phản ứng của Phó Tuyên Liệu là gì? Anh cười khinh miệt, hung ác bóp cổ Thời Mông, nói cho cậu biết đó không phải là của cậu, đây là thứ cậu ăn trộm.
Như cũng đang bị một bàn tay vô hình ghìm chặt yết hầu, Phó Tuyên Liệu thở dốc nhọc nhằn.
Hóa ra Thời Mông không phải người ác độc như thế, tất cả lửa giận nổi lên bởi căm thù đến tận xương tủy biến mất hoàn toàn, và cả những màn trút giận vô cớ ngày trước cũng trở nên nực cười biết bao.
Ngay mấy tiếng đồng hồ trước, anh còn trên biển rộng mênh mông, thừa nhận với Thời Mông rằng, tôi cũng là của em, như là một chuyện đương nhiên.
Bất lực biết bao, buồn cười biết bao, bảo sao Thời Mông không tin đến một chữ.
Bảo sao Thời Mông muốn cho bức tranh kia một mồi lửa.
Phó Tuyên Liệu nở nụ cười, đầu tiên là khe khẽ, đứt quãng, sau đó rũ thấp đầu, xương bả vai nhô lên, bả vai run rẩy theo lồng ngực đang chấn động không ngừng.
Cao Lạc Thành bị dọa sợ, tưởng anh không tiếp thu được sự thật nhầm người, vội nói giảm nói tránh để an ủi: “Thôi ông ạ, chỉ là một bức tranh thôi mà, sau này sửa lại án sai giúp cậu ấy, rửa sạch oan khuất cho cậu ấy, thế là ổn thỏa đúng không?”
Trương Hạo nghe bức tranh đã bị thiêu hủy cũng luống cuống khuyên: “Đúng vậy, Thời nhị thiếu vẽ giỏi như thế, vẽ tiếp một bức khác đẹp hơn là được, dù sao thì sau này vẫn có rất nhiều cơ hội.”
Phó Tuyên Liệu chìm trong hắc ám, gần như là khờ dại mà nghĩ rằng, nếu mọi chuyện đơn giản như người đứng xem nghĩ thì tốt biết bao.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói, Cao Lạc Thành xoay người xích lại gần để nghe: “Cái gì cơ?”
Cười mệt, ánh mắt Phó Tuyên Liệu mơ hồ, thở hổn hển nói: “Hóa ra…” “Hóa ra cái gì?”
“Hóa ra… có thể không đến mức này.”
Hóa ra có thể không cần làm mọi chuyện thành ra như thế này, giữa bọn họ đâu có mỗi hận nào khó tiêu tan.
Anh tức giận là tức Thời Mông đánh cắp tác phẩm của người khác, tức thủ đoạn bá đạo tàn nhẫn của Thời Mông. Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, hóa ra Thời Mông mới là người bị hại, những hành vi cố chấp còn lại dù có sai nhưng đâu đến mức phải chịu mối hận thù ngút trời như thế?
Huống hồ điểm xuất phát của Thời Mông, là tình yêu.
Trước mắt như có một ngọn lửa giương nanh múa vuốt bùng lên, hình cảnh đêm hôm qua ở trên biển tái hiện, như lâm vào mộng cảnh.
Thế nhưng hiện tại Phó Tuyên Liệu quá mức tỉnh táo, tỉnh táo để biết rõ rằng bức tranh kia chỉ là một cái xác không có sự sống, thứ mà Thời Mông thiêu hủy đi chính là ở bên trong, nó là một trái tim lửa nóng đập rộn rã yêu Phó Tuyên Liệu.
*** (Hạ)
***
Tàn lửa đã bị gió biển thổi sạch, cuối cùng vẫn để lại một chút để bù đắp chỗ trống.
Một lần nữa xác nhận kết quả kiểm tra sức khỏe Thời Mông không đáng lo ngại, Phó Tuyên Liệu bị thương nặng cả thân thể và tinh thần nằm xuống nghỉ ngơi một lát, đến lúc cảnh sát Trần phụ trách bản án trước đó gọi điện thoại đến, anh chống đỡ tinh thần, ráng chống người ngồi dậy.
Anh cầm điện thoại lên, lông mày dần dần cau lại: “Ý của anh là, kẻ họ Chu kia chỉ làm việc theo lệnh, Thời Tư Hủy mới là người đứng sau?”
“Kết quả điều tra trước mắt là như vậy.” Cảnh sát Trần nói, “Trước và sau khi vụ án xảy ra, hai người họ đều liên lạc mật thiết qua điện thoại, đồng thời tra ra được lúc đó quầy lễ tân cũng đã được thông báo, bất kể ai đến tìm Thời Hoài Diệc đều phải đi qua ải của bọn họ trước.”
Bí ẩn được bóc trần ngay lập tức, Phó Tuyên Liệu vừa hận mình trì độn, vừa hận lúc đó quá hấp tấp, trên thực tế chỉ cần bình tĩnh lại là có thể nghĩ ra, có thể một tay che trời ở trụ sở tập đoàn nhà họ Thời, thần không biết quỷ không hay đánh bất tỉnh một người đang sống sờ sờ rồi mang đi, trừ Thời Hoài Diệc ra chỉ còn Thời Tư Hủy.
Cảnh sát đã thông báo tin tức này cho anh, cũng tức là phương hướng điều tra đã sáng tỏ và đúng đắn, Phó Tuyên Liệu hỏi: “Người kia đâu, đã bắt lại chưa?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, rồi nói: “Bên nhà họ Thời đã nhanh chóng mời luật sư cho Thời Tư Hủy, chúng tôi chỉ có thể thẩm vấn sơ qua, chứng cứ không đủ xác thực, cô ta tuyệt không thừa nhận thì chúng tôi cũng không thể tạm giam.”
Cúp máy, Phó Tuyên Liệu nhổ kim tiêm vẫn đang truyền dịch ra, choàng áo lên rồi đi ra ngoài.
Anh đẩy cửa phòng bệnh của Lý Bích Hạm, đi thẳng vào, không nói hai lời túm lấy cánh tay Thời Tư Hủy kéo ra ngoài, Thời Tư Hủy hoảng sợ gào thét: “Cậu làm gì vậy? Mau buông tôi ra!”
Thời Hoài Diệc cũng bị tình hình đột phát này làm cho giật mình, vội vàng đứng dậy: “Tiểu Phó cháu làm gì vậy?”
Phó Tuyên Liệu không ừ không hử, tiếp tục lôi người ra ngoài: “Tới cục cảnh sát, khai ra tất cả hành động tự tung tự tác làm tổn thương Thời Mông của cô.”
“Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu.” Thời Tư Hủy chống chế, “Liên quan gì đến tôi? Có phải đứa con hoang kia nói cho cậu đúng không?”
Thời Hoài Diệc quát lớn: “Đó là em trai ruột của mày!”
Hiển nhiên Thời Tư Hủy đã biết chuyện này, nhưng cô ta tuyệt đối không để trong lòng: “Đều là người cản đường tôi, không khác gì nhau.”
Phó Tuyên Liệu càng khẳng định việc này là do một tay Thời Tư Hủy chỉ đạo, anh quyết tâm tra rõ chuyện này, lấy lại công bằng cho Thời Mông, thế là không nể mặt mũi lôi xềnh xệch cô ta ra ngoài cửa.
Thấy anh giận đùng đùng, Thời Hoài Diệc không ngừng khuyên can những câu như “Nó cũng chỉ là vì mẹ nó” “Bác đã phê bình nó rồi” vân vân, còn Thời Tư Hủy thì trái lại nở một nụ cười.
Dù sao cũng đã nói ra, cô ta ỷ vào sự che chở của bố mẹ đắc ý nhướng mày lên: “Thế nào, có hài lòng với đại lễ tôi tặng cho cậu không?”
Phó Tuyên Liệu vốn không phải người lành tính gì, anh không hề lỏng tay ra: “Cô không đi đúng không? Vậy được rồi, cho cô hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn tới cục cảnh sát tiếp nhận điều tra, hai là đứng ở đây cho tôi đánh một trận, dựa theo mức độ thương tổn của Thời Mông, em ấy phải chịu bao nhiêu thì cô phải chịu bấy nhiêu, không thiếu một phần!”
Có lẽ bị biểu lộ hung tàn như sắp giết người đến nơi của Phó Tuyên Liệu dọa, vốn dĩ Thời Tư Hủy định nói gì đó nhưng sau khi trao đổi ánh mắt với Thời Hoài Diệc, cuối cùng cô ta không phản kháng nữa.
Nửa tiếng sau, cảnh sát Trần có mặt đưa Thời Tư Hủy đi.
Nhìn thấy con gái bị đeo còng tay, Lý Bích Hạm dựa trên giường bệnh cố cất tiếng bênh vực: “Các người đừng như vậy, nó cũng không có cách nào khác…”
Phó Tuyên Liệu sầm mặt: “Suýt chút nữa cô ta đã giết chết Thời Mông.”
Không biết chữ nào tác động đến Lý Bích Hạm, thân thể bà run lên, quay mặt sang chỗ khác yên lặng rơi lệ.
Giải quyết xong một chuyện lớn, Phó Tuyên Liệu nhận đồ rửa mặt từ tay Cao Lạc Thành, vào toilet nhanh chóng cạo râu rửa mặt, để khuôn mặt mấy ngày qua không để ý nhìn sạch sẽ một chút, sau đó đi về hướng phòng bệnh của Thời Mông.
Kết quả ngay cả mặt cũng chưa thấy đã bị ngăn ngoài cửa. “Cậu ấy không muốn gặp ai.” Giang Tuyết nói.
Phó Tuyên Liệu vội nói: “Tôi chỉ muốn nhìn một chút, cậu ấy lênh đênh trên biển cả ngày, chưa ăn cơm cũng không uống nước…”
“Hiện tại đã ăn uống đầy đủ, đang ngủ.” Giang Tuyết nói rồi đưa chiếc áo vắt trên khuỷu tay qua, “Cậu ấy bảo tôi đưa cái này cho anh.”
Cúi đầu xuống nhìn, chính là chiếc áo âu phục lúc rời khỏi bệnh viện Thời Mông mặc.
Mấy tiếng trước, nó còn ở trên người Thời Mông, ngăn cản gió buốt trên biển cho cậu.
Chậm chạp vươn tay nhận lại áo khoác, trước khi Giang Tuyết đóng cửa, Phó Tuyên Liệu nhịn không được, hỏi: “Em ấy còn nói gì không?”
Giang Tuyết nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Phó Tuyên Liệu, không khỏi khẽ cười một tiếng vì điều này.
Ngữ khí lại mang theo vài phần cô đơn: “Hẳn là không. Cậu ấy gây ra chuyện lớn như vậy, muốn nói gì thì cũng đã nói xong rồi.”
Không gặp được Thời Mông còn có Thời Hoài Diệc.
Phó Tuyên Liệu quay lại phòng bệnh của Lý Bích Hạm, muốn hỏi thăm kỹ càng bệnh tình của Thời Mông, dù sao thì họ cũng là phụ huynh của cậu.
Nói là hỏi thăm, nhưng khí thế thì như ép hỏi. Ngũ quan của Phó Tuyên Liệu thiên về sắc bén, cười lên thì tỏa nắng, nhưng sầm mặt thì khiến người ta cảm thấy có một áp lực hung hãn.
Thời Hoài Diệc đang áy náy vì con trai nhà mình trói con trai nhà người ta ra biển suýt xảy ra chuyện, tuy có cảm giác bị mạo phạm nhưng cũng không dám không nói.
“Dĩ nhiên là không sao, khối máu tụ ở gáy đã tan gần hết, xương sườn gãy cũng đang hồi phục, những cái khác đều là vết thương nhỏ.”
Lý Bích Hạm chen lời vào: “Vậy… Tay của nó thì sao?”
“Tay thì phải đợi lần sau thay thuốc chụp X-quang mới rõ, kể cả sau này không thể vẽ tranh nữa cũng không sao, chẳng lẽ nhà chúng ta không nuôi nổi nó.”
Thời Hoài Diệc nói rồi chuyển hướng sang Phó Tuyên Liệu: “Về mặt này Mông Mông không được như cháu, cháu còn biết dàn xếp ổn thỏa dựa vào tình cảm giữa hai nhà, khác với nó, nói thế nào Tư Hủy cũng là chị gái của nó, vừa rồi bác đi tìm nó, muốn nó nói chuyện giúp Tư Hủy với bên cảnh sát, vậy mà đến cửa phòng nó cũng không cho vào, thực sự là không hiểu chuyện.”
Nghe thấy ba chữ “không hiểu chuyện”, ban đầu Phó Tuyên Liệu cảm thấy hoang mang, sau đó là một cảm giác hoang đường tột đỉnh lóe lên trong đầu.
Khi Thời Mông lặng lẽ không tranh không đoạt, không một ai khen cậu một câu ngoan, đến khi cậu bị thương tổn, chỉ là giơ vũ khí lên bảo hộ quyền lợi chính đáng của bản thân mà bị nói là không hiểu chuyện.
Thời Hoài Diệc vẫn đang nói liên miên lải nhải quở trách Thời Mông hẹp hòi không khoan dung, nói cô gái họ Giang chắn ở cửa có ý đồ với tài lực và quyền thế của nhà họ Thời, bằng không thì sao lại tận tâm tận lực đến vậy, còn nói chi bằng hủy hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần vừa mới ký đi, để ông có lý do khuyên Thời Mông buông tha cho Thời Tư Hủy.
Ông ta coi Phó Tuyên Liệu thành người một nhà, lời nói đều xuất phát từ tâm can, nhưng Phó Tuyên Liệu nghe mà cả người rét run.
Đang nói đến việc để Lý Bích Hạm đi thăm Thời Mông, mẹ đẻ đích thân đến thì nói chung cậu không có lý do gì để từ chối, rốt cuộc Phó Tuyên Liệu không nghe nổi nữa, lạnh lùng nói: “Dựa vào đâu mà em ấy không thể từ chối?”
Hai người trong phòng sững ra.
Phó Tuyên Liệu nhìn về phía Thời Hoài Diệc: “Chỉ bằng điều kiện sinh hoạt được coi là ưu việt mà bác cấp cho em ấy, hay là thân phận ‘hiển hách’ – thiếu gia nhà họ Thời, để rồi em ấy bị người ta nghị luận chỉ trỏ, để em ấy sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng lúc nào cũng có thể bị đâm một đao?”
Lại nhìn về phía Lý Bích Hạm trên giường bệnh: “Hay là vì bác cho em ấy sinh mệnh nhưng lại hờ hững thờ ơ, sau khi biết chân tướng năm đó, biết em ấy chịu rất nhiều ấm ức nhưng vẫn rúc trong vỏ bọc, không chịu tiếp nhận sự thật?”
“Các người dựa vào đâu, dựa vào cái gì để em ấy chịu khổ nhiều như vậy?”
Thời Hoài Diệc và Lý Bích Hạm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Rõ ràng là đang nổi giận, nhưng ánh mắt Phó Tuyên Liệu lại lạnh như băng, đủ khiến người có mặt ở đây câm như hến.
Cuối cùng anh nhấn mạnh: “Cháu không dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện dựa vào phương diện tình cảm giữa hai nhà, mà là vì chính bản thân em ấy, là vì chính ý nguyện của bản thân cháu.”
Nói xong, anh không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, sải bước ra ngoài.
Chỉ đi được có mấy bước là mất sạch sức lực. Sau khi cơn xúc động qua đi, Phó Tuyên Liệu như quả bóng bay bị chọc thủng, tựa lưng vào vách tường, để mặc thân thể tuột dần xuống như nhũn ra.
Anh ngồi xổm trong hành lang trống vắng của tầng cao nhất bệnh viện, hai tay khoác trên đầu gối, lòng bàn tay rũ xuống, đầu cũng gục xuống không hề nhúc nhích, chỉ có bả vai lúc nâng lúc hạ theo hô hấp.
Ở một nơi không nhìn thấy, Phó Tuyên Liệu nghĩ nốt những lời ban nãy chưa nói xong, dựa vào đâu mà tất cả mọi người đều có thể tổn thương Thời Mông, sau đó quên bẵng đi như không có chuyện gì xảy ra?
Để tìm ra kẻ cầm đầu, Phó Tuyên Liệu bắt đầu đi tìm nguồn gốc vấn đề
——
Trách Thời Hoài Diệc không quản được nửa người dưới, phát sinh quan hệ không đứng đắn với phụ nữ bên ngoài để rồi có con riêng; Trách Dương nữ sĩ chỉ gặp qua một lần kia tâm địa ác độc, dám làm ra chuyện đổi con đáng sợ đến vậy; Trách Thời Mộc đánh cắp tranh phá hủy danh tiếng của người ta rồi còn trả đũa, cho nên hiểu lầm càng để lâu càng
thêm sâu; Càng trách Thời Hoài Diệc đã lừa dối giấu diếm, khiến Thời Mông chịu khổ chịu oan bao năm qua, khiến quan hệ giữa anh và cậu vặn vẹo đến tình trạng thế kia.
Thế nhưng oan ức và cực khổ mà Thời Mông phải chịu, thật sự chỉ là do đôi nam nữ không chịu trách nhiệm ấy tạo thành ư?
Bối rối bình tĩnh lại, Phó Tuyên Liệu hít sâu một hơi, tiếp đó chậm rãi thở ra, theo sát phía sau là nỗi hối hận phô thiên cái địa.
Anh hối hận không chịu nghe giải thích đã phán quyết tử hình cho Thời Mông, hối hận không tin những câu nói của Thời Mông, hối hận hôm đó trước khi rời nhà không đến bên giường nhìn Thời Mông thêm một chút… Hối hận trải qua bao năm như thế, bây giờ quay đầu lại mới phát hiện, mình chưa từng đối xử tử tế với cậu.
Khó trách cậu muốn bỏ chạy, Phó Tuyên Liệu nhếch khóe môi cười tự giễu.
Các người dựa vào đâu, tôi dựa vào đâu? Dựa vào đâu chấp nhận trao đổi giá trị, lại không muốn chịu trách nhiệm tương xứng, thậm chí còn quay lại công kích cậu ấy bằng lời lẽ ác độc?
Dựa vào đâu lại khiến cậu cưỡng cầu như nổi điên, rồi lại nản lòng thoái chí buông tay, không để lại đường lui nào?
Hóa ra Thời Mông cũng sẽ nản chí, Phó Tuyên Liệu giật giật khóe miệng cứng ngắc, nghĩ thầm không hổ là người làm nghệ thuật, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, dù là tự tay hủy đi cũng không muốn để lại một chút tưởng niệm nào về chuyện tình cảm không được viên mãn.
Nhắm hai mắt lại vài giây rồi mở ra, Phó Tuyên Liệu nghiêng đầu nhìn cửa sổ thủy tinh phía cuối hành lang, bên trong có người càng lộ vẻ thất vọng và chật vật hơn lúc soi gương trước đó.
Anh lẳng lặng nhìn, nghĩ thầm, nên trách cứ, nên chịu trách nhiệm về sự cố chấp bất đắc dĩ của Thời Mông, còn có kẻ này nữa.
Chạng vạng tối, Thời Hoài Diệc đẩy cửa phòng bệnh ra, lúc đối diện với Phó Tuyên Liệu ông giật mình lùi ra sau một bước theo phản xạ.
Ông còn sợ hãi thanh niên nổi bão hai lần trong ngày này, tuy Phó Tuyên Liệu chỉ là bề dưới nhưng ông vẫn có chút kiêng nể.
Đi lại gần cửa sổ cuối hành lang, Thời Hoài Diệc tỏ ra hòa ái và thận trọng ngay cả trong lời nói: “Giày vò cả một ngày bác cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì thì chi bằng ngày mai lại…”
Phó Tuyên Liệu quả quyết: “Không được.”
“Cháu chỉ có hai vấn đề, đáp xong thì bác có thể trở về.” Thời Hoài Diệc hết cách: “Vậy cháu hỏi đi.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn nhưng Phó Tuyên Liệu lại chậm chạp không mở miệng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tàn dư của mặt trời lặn vẩy vào đáy mắt, bổ sung vào những chỗ trống nơi cõi lòng mà anh từng bỏ lỡ.
Nhưng đã quyết định thì anh sẽ không trốn tránh nữa.
Phó Tuyên Liệu xoay lại, đối mặt với Thời Hoài Diệc: “Cháu muốn biết, khi còn sống Thời Mộc có biết chuyện bị tráo đổi hay không?”
“Và cả 5 năm về trước, Thời Mộc cướp tranh của Thời Mông, nói dối là của mình, bác có biết chuyện đó không?”
Hết chương 36.