• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, Phó Tuyên Liệu ngủ rất trằn trọc.

Lúc tim đập dồn mở choàng mắt ra vào nửa đêm, bên tai anh vẫn vương vất câu nói “Đừng quên em”, anh đến nhà vệ sinh hất nước lạnh lên mặt vài lần mới tỉnh táo lại hoàn toàn.

Quay về phòng cầm điện thoại, nhìn thấy mấy tin nhắn mẹ anh Tưởng Dung gửi đến.

—— Ngủ chưa con?

—— Mẹ muốn báo với con tin này, mẹ và cha con đã bàn bạc xong, tháng sau chúng ta về nước sẽ tới nhà họ Thời thăm hỏi, con đừng lo lắng.

Lọn tóc dính sũng nước, có một giọt rớt xuống màn hình, Phó Tuyên Liệu lấy ngón cái lau đi, sau đó thở dài một hơi.

Anh hồi âm lại tin nhắn của mẹ: Tạm thời không vội, chuyện không đơn giản đâu mẹ.

Cũng không phải anh bịa chuyện gây hoang mang, từ lâu về trước Phó Tuyên Liệu đã phát hiện Thời Hoài Diệc rất để ý đến một người ngoài như Thời Mông, không thì bốn năm trước ông đã không đứng ra buộc anh phải ký hợp đồng giúp Thời Mông, những năm qua anh được nhà họ Thời chăm sóc chỉ điểm, thúc đẩy hợp tác giữa hai nhà, gần như có liên quan đến Thời Mông.

Có lẽ nghĩ đến chỉ còn lại một đứa con trai, hoặc có lẽ muốn bù đắp cho những bạc đãi năm xưa… Phó Tuyên Liệu nhéo nhéo đầu lông mày, không muốn tốn sức nghĩ đến những chuyện vớ vẩn này nữa.

Cũng không thừa thời gian để cho anh nghĩ, sau một tiếng chạy bộ ở phòng tập, “thú vui ngẫu hứng” do ông bạn thân Cao Lạc Thành sắp xếp đã sẵn sàng.

Hôm nay là một bức tranh cảnh vật, lúc nhân viên phục vụ cẩn thận khiêng khung tranh lồng kính vào, Phó Tuyên Liệu nhíu mày: “Là vật đấu giá tối qua?”

“Không, mua ở triển lãm tranh, vừa được vận chuyển đến đây.” Cao Lạc Thành cười như trộm được gà, “Tác phẩm của người đẹp lạnh lùng nhà ông đấy.”

Phó Tuyên Liệu sầm mặt lại, rồi liếc mắt qua đóa hoa trên bức tranh, từ lối vẽ đến cách phối màu, quả nhiên vô cùng tương tự.

“Tuy bức tranh tên là… cái gì mà… à đúng rồi,《 Diễm 》, chúng ta lỡ mất nó, nhưng ông đừng ủ rũ nữa.” Cao Lạc Thành hào phóng nói, “Cứ

coi như anh em tặng ông bức tranh này, lấy mang đi trút giận cũng được.”

Phó Tuyên Liệu cười nhạo: “Đốt tiền luộc trứng.”

Cao Lạc Thành nói: “Chẳng đáng bao nhiêu tiền, biết ông phải nén giận nên mới tìm cách trả thù hợp pháp cho ông đây còn gì? Ừ cậu ta thích ăn cắp, nhưng cũng đâu thể đánh gãy tay của cậu ta được đúng không?”

Nhấp một ngụm rượu, Phó Tuyên Liệu lắc lắc cái ly, màu mắt trở nên tối sầm lại khi nhìn vào chất lỏng trong ly: “Sao ông biết tôi từng làm vậy?”

Bốn năm trước sau khi Thời Mộc qua đời, không chỉ một lần Phó Tuyên Liệu đến tìm Thời Mông để đòi lại bức tranh kia.

Nhờ vào nhiều bên lên tiếng đính chính, phần đông người ngoài đã cho rằng tác giả của bức 《 Diễm 》là Thời Mộc, nhưng có lẽ Thời Mông bị úng não, dù thế nào cũng nhất quyết không chịu giao bức tranh ra.

Lần cuối cùng là ở gác xép của nhà họ Thời, phòng vẽ tranh vốn thuộc về Thời Mộc giờ cũng bị Thời Mông chiếm lấy, khi được hỏi bức tranh đâu, Thời Mông quay đầu nhìn thoáng qua, giọng nói và ánh mắt lạnh lẽo như nhau: “Bán rồi.”

Tim Phó Tuyên Liệu nhảy lên tận cuống họng: “Bán cho ai?” “Một nhà sưu tập tranh.”

“Đó là tranh của Thời Mộc, cậu dựa vào đâu mà bán nó đi?”

“Chủ sở hữu bức tranh có quyền định đoạt.” Có lẽ không quen mặt đối mặt giao lưu với người khác, tốc độ nói của Thời Mông rất chậm, “Tôi không muốn nhìn thấy nó, nên bán rồi.”

Theo quy định, người sở hữu bức tranh có thể biếu tặng thoải mái, và sau khi tác giả qua đời, người đó có quyền thực hiện bất kỳ thao tác nào đối với bức tranh đó. Thời Mông chính là dựa vào sơ hở này để dưới tình huống không được công nhận là tác giả cậu vẫn có thể tự ý xử lí bức tranh.

Đồng thời cậu cũng không nói đã bán cho ai.

“Quên rồi, hình như không phải là người địa phương.” Thời Mông quay đầu lại nhìn chằm chằm bàn vẽ, bút chì vạch ra những nét phác thảo, “Bây giờ chắc đã chở bức tranh đi xa.”

Bức tranh do người trong lòng vẽ ra vì mình mà lại bị bán cho kẻ xa lạ

—— Kết quả này khiến Phó Tuyên Liệu không thể chịu đựng nổi.

Dưới cơn thịnh nộ, anh bước nhanh về phía trước, túm lấy cái tay đang cầm bút của Thời Mông.

Hổ khẩu kìm ở khớp cổ tay, đốt ngón tay siết mạnh, bút chì rơi xuống đây, một lần nữa Thời Mông không thể không đối mặt với Phó Tuyên Liệu.

Rõ ràng rất đau, nhưng vẻ mặt của cậu lại ngang nhiên, không sợ hãi chút nào: “Anh muốn bóp gãy tay tôi?”

Phó Tuyên Liệu nghiến chặt hàm răng, tăng thêm sức lực.

Thời Mông rất gầy, xương cổ tay nhô lên, dưới bạo lực siết chặt, gần như có thể nghe thấy xương của cậu vang lên kèn kẹt.

Hận thù gần như vọt lên đỉnh điểm, giọng Phó Tuyên Liệu đục ngầu: “Cậu cho rằng tôi không dám?”

“Dù có gãy, thì tôi vẫn còn một cái tay khác.”

Thời Mông nhịn đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không những không cầu xin, mà trái lại vẻ mặt lại có một loại vui vẻ như sắp được giải thoát.

Cậu hất cằm lên nhìn Phó Tuyên Liệu, thậm chí ánh mắt còn ẩn chứa khiêu khích: “Dù có gãy thì anh ta cũng đã chết rồi, không có khả năng sống lại đâu.”

Nghe kể lại chuyện này, Cao Lạc Thành sợ run cả người: “Cậu ta thật sự không thiết mạng sống nữa à.”

Phó Tuyên Liệu hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Khi rót rượu, Cao Lạc Thành càng nghĩ càng thấy lạ đời: “Ông nói xem, mạch não của cậu ta khác xa người thường như thế, ngay cả mạng sống cũng không thèm để ý, thế thì sẽ quan tâm đến cái gì nhỉ? Tiền? Nhưng cậu ta bỏ ra mười triệu để mua bức tranh mà mắt cũng không nháy lấy một cái.”

Phó Tuyên Liệu đổ người xuống ghế sô pha, ngửa mặt lên nhìn trần nhà lắc đầu, như thể đang nói không có, lại như đang nói không biết.

Cao Lạc Thành chợt cười một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Phó Tuyên Liệu nghiêng đầu, quăng ánh mắt “có rắm mau thả” qua. Cao Lạc Thành vỗ đùi: “Cậu ta quan tâm đến ông chứ còn sao nữa.”

Lặng im hai giây, Phó Tuyên Liệu phì cười thành tiếng: “Cái đó mà gọi quan tâm?”

Cao Lạc Thành phân tích rõ ràng: “Dùng hết thủ đoạn trói ông bên người, không tiếc bất kì giá nào cũng phải cắt đứt suy nghĩ về người cũ

của ông, trong phim truyền hình toàn thế còn gì…”

“Cái này gọi là muốn chiếm làm của riêng.” Phó Tuyên Liệu cắt ngang, “Gọi là ích kỷ, tham lam, hại người lợi mình, không gọi là quan tâm.”

Quan hệ hoang đường như vậy, sao có thể gọi là quan tâm đây?

Nào có ai quan tâm mà lại không để ý đến ý nguyện của đối phương, bức ép trói buộc, nào có ai quan tâm mà lại muốn có tất cả những gì người khác có, chiếm đoạt mặc kệ sự đời.

Chợt Phó Tuyên Liệu ngồi thẳng dậy, uống cạn ly rượu trên bàn. Sau đó duỗi cánh tay ra: “Bật lửa.”

Lúc đưa sang, Cao Lạc Thành có chút thắc mắc: “Ông không hút thuốc lá cơ mà?”

Nhận bật lửa, Phó Tuyên Liệu đứng dậy, rảo bước đến trước bức tranh vừa được đưa đến kia.

“Tranh này tùy tôi xử lí?” Anh xác nhận lại.

“Đương nhiên.” Cao Lạc Thành nói, “Ông muốn ném xuống đất giẫm cho mấy cái cũng không…”

Tiếng nói yếu dần đi, chỉ thấy Phó Tuyên Liệu gạt nắp bật lửa, ngón cái quẹt qua chốt lẫy, ngọn lửa chợt bùng lên, khiến anh híp mắt.

Ngay sau đó, ngọn lửa kia di chuyển đến chính giữa bức tranh, cánh hoa e ấp màu trắng dần co rúm, đầu tiên là cháy sém thành một lỗ thủng, sau đó nhanh chóng lan rộng, mãi cho đến khi đóa hoa kiều diễm bị ngọn lửa nuốt chửng.

Ánh lửa tàn phá bừa bãi, như ma quỷ giương nanh múa vuốt.

Phó Tuyên Liệu lạnh mặt nhìn, khoái cảm trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Nhưng anh không bao giờ làm chuyện mình hối hận, thế là xoay người sang chỗ khác, nói nhẹ tênh: “Rất thư giãn, lần sau còn chuyện hay ho như này, nhớ phải gọi tôi.”

Vào đêm trước thứ bảy Thời Mông luôn có thể ngủ an ổn hơn hẳn.

Dù cậu có mơ thấy ác mộng, trong mơ tranh của cậu bị coi như phiến đá nằm trên mặt đất, bị ngàn người giẫm vạn người đạp… Nhưng đến khi ngồi dậy, nhìn thấy tấm lịch để trên đầu giường, vòng tròn đánh dấu màu đỏ luôn phát huy tác dụng an ủi của nó, thành công làm cậu bình tĩnh lại.

Trên góc bên phải của ô lịch còn một ngôi sao nho nhỏ không đáng chú ý, Thời Mông nhìn chăm chú một lát, lại duỗi tay ra chọc chọc mấy cái.

Ngày nghỉ không cần ăn chung bữa sáng, Thời Mông trốn rịt trong phòng vẽ, loáng cái đã hết nửa ngày.

Trong lúc đó cậu nhận điện thoại của thầy Tôn, nói về chuyện bức tranh kia đã có người tới tìm mua, báo giá, hỏi Thời Mông cảm thấy thế nào.

Thời Mông không chút suy nghĩ: “Được ạ.”

Tôn Nhạn Phong đáp lời, lại hỏi dạo này cậu thế nào, Thời Mông nói rất tốt.

“Vậy chủ nhật có qua chỗ thầy không?” Người đàn ông trung niên thử thăm dò qua điện thoại, “Thầy mua mấy món con thích ăn, hai thầy trò ta uống vài ly nhé?”

Thời Mông rũ mắt, hình như có chút do dự.

Tôn Nhạn Phong thấy cậu không nói gì, khuyên nhủ: “Mỗi năm chỉ có một lần, ở trong cái nhà kia chung quy khá… bất tiện.”

Cụm từ “bất tiện” dùng rất khéo, bắt đầu từ bốn năm trước, ngày này hàng năm luôn là ngày khó chịu.

Cuối cùng Thời Mông không nhận lời mời của thầy, vì biết đâu đêm nay Phó Tuyên Liệu sẽ đến, có thể ngày mai anh sẽ rời đi muộn một chút.

Dù sao một năm cũng chỉ có một dịp thế này mà thôi.

Nhưng mà đợi đến chập tối vẫn không thấy chiếc xe quen thuộc kia chạy từ xa tới.

Trong phòng vẽ tranh có một chiếc bàn lớn để đặt giấy vẽ, Thời Mông đang xếp một tòa tháp ba tầng bằng lá bài bên cạnh cái cũ cao nửa mét, khi dì giúp việc gõ cửa gọi cậu đi ăn cơm, tay cậu run lên một cái, trong nháy mắt hai tòa tháp lớn nhỏ cạnh nhau sụp đổ, cùng bị san thành bình địa.

Thời Tư Hủy cũng về nhà, vào phòng thay quần áo khác, lúc đi ra nhìn thấy bánh gato trên bàn có hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra: “Sớm hơn một ngày cũng tốt, tránh xúi quẩy.”

Thời Mông như không nghe thấy gì, kéo ghế ra ngồi xuống. Mỗi người có một miếng bánh gato riêng.

Lý Bích Hạm ngồi đối diện Thời Mông, từ tốn nói: “Vốn dĩ phải là này mai, nhớ ra ngày mai còn bận chuyện khác, thôi làm sinh nhật sớm cho Mộc Mộc vậy.”

Sắc mặt Thời Hoài Diệc rất khó coi: “Sinh nhật làm sớm một ngày thì ra cái gì?”

“Đúng vậy, sinh nhật ấy mà.” Lý Bích Hạm ung dung nói, “Nếu Mộc Mộc vẫn còn, thì năm nay 24 tuổi rồi.”

Người trên bàn cùng trầm mặc.

Thời Mông cúi đầu nhìn miếng bánh được cắt rất đẹp trên đĩa, nhớ lại hồi còn nhỏ xíu, trước khi bước vào nhà họ Thời, cậu từng viết ước nguyện “Được ăn bánh gato vào ngày sinh nhật” vào cuốn nhật ký bẩn thỉu.

“Ăn đi, Thời Mông.” Thời Tư Hủy gọi cậu, “Chị nhớ hồi nhỏ mày rất thích ăn đồ ngọt.”

Thời Mông vẫn bất động.

Lúc ấy là không được ăn, bây giờ thì là không muốn ăn.

Bỗng nghe thấy Lý Bích Hạm cười hừ một tiếng: “Tiểu Mông đang đợi bánh gato của mình đúng không? Trước kia dì luôn chuẩn bị cho hai anh em bọn con mỗi đứa một chiếc bánh riêng.”

Ngẩng đầu lên, lúc Thời Mông nhìn về phía đối diện, nụ cười trên mặt Lý Bích Hạm đã tan.

“Bánh gato giống nhau như đúc, Mộc Mộc có, con cũng có.” Bà nhìn Thời Mông, trong mắt có đau khổ, có căm hận, chỉ dịu dàng là không có, “Vì sao con còn muốn giành của nó, là dì đối xử với con không tốt sao?”

Không đợi Thời Mông trả lời, Thời Hoài Diệc quát lên: “Đủ rồi! Ăn cơm thì ăn cơm, nói những thứ này làm gì?”

“Những thứ này?” Lý Bích Hạm lại nở nụ cười, “Ông chỉ có mỗi đứa con trai này thôi sao? Vậy Thời Mộc đâu, Mộc Mộc 20 tuổi chết trong bệnh viện của tôi đâu, ông nói đi?”

Thời Hoài Diệc sầm mặt, không nhịn được phải đáp: “Ai nói Thời Mộc không phải con trai tôi? Năm đó tất cả mọi người đều gắng hết sức, Thời Mông cũng xét nghiệm tủy, không phù hợp thì còn cách gì khác?”

“Phiếu xét nghiệm không rõ tung tích, ai biết ông nói có phải là thật không.”

“BÀ –” Thời Hoài Diệc quăng đũa, “Chẳng lẽ tôi lại hy vọng con trai mình chết?”



Bắt đầu từ bốn năm trước, vào mấy ngày này hàng năm, nhà họ Thời luôn nổ ra một trận nháo loạn nực cười.

Cuộc cãi vã này luôn không đi đến kết quả, cuối cùng kết thúc thường là Lý Bích Hạm bưng mặt khóc, Thời Hoài Diệc bất đắc dĩ phải dỗ dành đại loại thế.

“Mộc Mộc của mẹ, Mộc Mộc đáng thương của mẹ…”

Lý Bích Hạm tuyệt vọng không ngừng lẩm bẩm, khóc đến nỗi suýt ngất đi, Thời Tư Hủy vội vàng rót nước cho mẹ, khi đi qua chỗ Thời Mông, cô ta đá một phát vào ghế của cậu: “Ngồi đực ra đây làm gì?”

Thời Mông lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn đồng hồ quả lắc trong phòng khách.

Bảy rưỡi, Phó Tuyên Liệu vẫn chưa tới. Có lẽ là vì chuyện hôm qua.

Lại ngồi ngốc cạnh cửa sổ phòng vẽ hơn một tiếng đồng hồ, Thời Mông suýt chút nữa ngủ gật, mơ mơ màng màng nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra tối qua ở khách sạn.

Cãi nhau Phó Tuyên Liệu mà, bảo sao anh không tới.

Nhưng Thời Mông cảm thấy anh không nên giận như thế, vì dù gì người bị bóp cổ là cậu cnứ, một đêm trôi qua mà dấu vết vẫn rõ rành rành.

Đêm thứ hai cũng sắp trôi qua rồi.

Nghiêng người dựa vào cửa sổ thủy tinh, một ngọn đèn lẻ loi trơ trọi chập chờn trong sân, cây cối xung quanh đung đưa theo gió. Chợt Thời Mông nghĩ đến một chuyện, ngày mai cậu cũng 24 tuổi rồi.

Thời Mông 20 tuổi từng không có gì cả, còn Thời Mông 24 tuổi đã có được tất cả.

Dù mọi người đều dùng chữ “cướp đoạt” để miêu tả hành vi của cậu, nhưng Thời Mông vẫn cho rằng những thứ này vốn thuộc về cậu.

Cũng giống như vỏ và bánh răng của một cỗ máy vậy, chúng là một thể khi ra lò, chúng không thể tách rời nhau.

Theo tình hình hiện tại, hiển nhiên Phó Tuyên Liệu không biết anh là bánh răng rất quan trọng kia.

Thời Mông lấy chiếc điện thoại rất hiếm khi sử dụng ra, bấm vào danh bạ, ngón tay tần ngần hồi lâu trên dãy số có tên “001”, không nhấn xuống.

Cậu không muốn vội vã nóng nảy như lần trước, nóng nảy rất dễ khiến cơn thèm thuốc lá nổi lên. Cậu thử thả lỏng, hít sâu mấy cái, thầm đến từ 1 đến 100, lại đếm ngược từ 100 về 1, không đợi được người tới, mà lại mơ về một đoạn ký ức ngắn ngủi.

Cũng tại chính căn gác xép này, Thời Mông trong mơ rất nhỏ bé, dễ dàng trốn xuống gầm bàn.

Thời Mông rất thích chỗ này, cậu thường xuyên tranh thủ không có ai lén trèo lên ngồi một lúc. Hôm nay xui xẻo, vừa tới chưa được năm phút đồng hồ đã có người khác đi vào, hai tay Thời Mông ôm đầu gối núp dưới gầm bàn, nhìn hai đôi chân lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình, nghe hai người kia nói chuyện ở trường, thế mà lại có chút say mê.

Đột nhiên một đôi chân thon dài thuộc về thiếu niên dừng trước bàn, Thời Mông vội cắn môi, không dám thở mạnh.

“Này, lần trước em nói mới mua máy chơi game ở nước ngoài đúng không?”

“Đúng vậy, anh muốn chơi?”

“Ừm, em đi cắm điện vào trước đi, anh gọi điện thoại rồi xuống chơi.”

Tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân dần xa, đúng lúc Thời Mông lặng lẽ đợi người kia gọi điện thoại xong rồi đi, thình lình trước mắt xuất hiện một gương mặt từng nhìn thấy vô số lần.

Phó Tuyên Liệu thời niên thiếu đã có diện mạo rất xuất chúng, lúc này cặp mắt hoa đào kia hơi nhếch lên, lộ ra ý cười.

Duỗi một cánh tay vào gầm bàn, lòng bàn tay ngửa lên, Phó Tuyên Liệu nói: “Không có ai rồi, mau ra đây đi, ở trong đó không lạnh à?”

Nhưng lần này Thời Mông giơ tay lên, chỉ chạm vào cửa sổ thủy tinh cứng rắn.

Bị lạnh đến giật mình, nhịp tim không khỏi tăng tốc.

Như thể nghe thấy lời triệu hoán gì đó, Thời Mông nhìn ra ngoài, bấy giờ có một dáng người lướt qua hàng rào dưới sân, cậu không kịp suy nghĩ

gì, xoay người chạy xuống dưới lầu.

Biệt phủ nhà họ Thời có một khoảnh sân rộng trăm mét vuông, xuyên qua vườn cây xanh um tĩnh mịch, vượt qua hồ nước sóng sánh bóng trăng, đẩy cổng sắt ra, đúng lúc đối diện với người đang không biết trốn vào đâu kia.

Người đàn bà luống tuổi mặc váy mỏng, dáng người yểu điệu thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp bớt đi vài phần sắc sảo cay nghiệt dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, nhiều thêm vài phần ôn hòa dịu dàng, khiến Thời Mông thoáng trố mắt.

Thấy cửa mở ra, đôi mắt bà vụt sáng, khi nhìn rõ người mở, lại nhanh chóng ảm đạm.

Có lẽ không ngờ sẽ bị phát hiện, người đàn bà né tránh tầm mắt: “Là con à, Mông Mông.”

Tuy Thời Mông hơi thất vọng, nhưng chưa đến mức bởi vậy là quên đi công lao sinh thành nuôi dưỡng.

Cậu rũ mi, gọi rất khẽ: “Mẹ.”

Hết chương 07.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK