Xuất phát từ bản năng, não anh vô thức phóng ra một ít ký ức không vui.
Đã là không vui, tất nhiên là không muốn nhắc đến. Anh nên tức tối, nên thẹn quá hóa giận, nên chất vấn Thời Mông “Cậu dựa vào đâu mà cảm thấy mình có thể thay thế Thời Mộc”, hồi nhỏ nhãi ranh này thích len lén đi theo anh và Thời Mộc, anh biết hết, chẳng qua chưa bao giờ nói ra.
Bây giờ phải gián tiếp thừa nhận qua lời Thời Mông, khiến anh có một cảm giác xa xôi cách biệt, như thể đó là chuyện xảy ra vào kiếp trước.
Xa xôi đến nỗi bây giờ anh cũng không nhớ rõ tâm tình lúc đó.
Có lẽ sự hoài nghi bản thân khiến người ta bối rối, hoặc có lẽ không nhẫn tâm phá hoại bầu không khí tốt đẹp trong ba phút cuối ngày, một lát sau, Phó Tuyên Liệu hé môi, cân nhắc lời lẽ: “Quả nhiên hôm ấy cậu cũng có mặt ở đó.”
Thời Mông rũ mắt xuống, trầm trầm “ừm” một tiếng, như đang ngại ngùng.
“Sao không tới tìm tôi?” Phó Tuyên Liệu hỏi.
Thời Mông không nói gì, đèn chiếu xuống vành tai ưng ửng đỏ. Phó Tuyên Liệu ‘bừng tỉnh ngộ ra’, nói: “À, thẹn rồi.”
Thời Mông quay đầu ra chỗ khác, vẫn không nói lời nào.
Hiếm khi thấy cậu lộ vẻ khó xử như thế, Phó Tuyên Liệu nhịn không được xích lại gần quan sát: “Có phải không dám tới tìm tôi hay không?”
Thời Mông nhắm mắt lại, lông mi rì rào run rẩy, lắc đầu với biên độ nhỏ.
Phó Tuyên Liệu truy hỏi: “Nhớ rõ ràng như vậy mà? Xem ra từ nhỏ cậu đã…”
Không đợi nói xong, Thời Mông đã dồn sức đẩy người đang đè bên trên ra, lách qua khe hở bên cạnh, đeo dép lê lạch bạch lạch bạch chạy về phòng.
Phó Tuyên Liệu phì cười, chậm rãi xoay người, khoanh tay dựa vào khung cửa, hỏi người trốn về phòng ngủ kia: “Tôi chưa nói xong mà, cậu chạy cái gì?”
Đến khi bóng lưng của Thời Mông biến mất ở góc rẽ, ý cười ở khóe môi Phó Tuyên Liệu thu lại, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Nhớ lại lời hỏi đùa liệu có phải Thời Mông thích anh thật hay không, phản ứng của Thời Mông cũng không khác là mấy.
Nếu chỉ đơn thuần là lòng chiếm hữu thì tốt, nếu như là thật… Đầu lông mày cau lại, sắc mặt Phó Tuyên Liệu lộ vẻ lo lắng, như đụng phải một chuyện phiền toái không biết phải xử lý như thế nào.
Đêm nay, hai người chen nhau ở một trong năm căn phòng, vì trước khi ngủ hao tốn không ít thể lực, nên ngủ rất say.
Hôm sau tỉnh lại, Thời Mông vô thức sờ sang bên cạnh, không sờ thấy chiếc áo len quen thuộc, mở mắt ra ngơ ngác nhìn đồ đạc trong phòng hồi lâu, mới nhớ ra đây là nhà họ Phó.
Giường trống một nửa, Phó Tuyên Liệu không có ở đây. Mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, phòng ăn phòng khách trống không, không có một ai.
Trên bàn có một tờ giấy, nhìn chữ viết thì biết là của Phó Tuyên Liệu.
—— Đi làm đây, đói thì gọi đồ ăn ngoài. Muốn đi đâu thì tự đón taxi, đừng quên xe của cậu vẫn để ở Hạc Đình.
Giấy nhớ khá nhỏ, lật qua bên kia còn một hàng chữ khác.
—— Có chuyện gì thì gọi tôi.
Đọc đi đọc lại từng câu từng chữ ba lần, Thời Mông gấp đôi tờ giấy lại cho thật vuông vức, nhét vào túi.
Sau ngày hôm qua, Thời Mông phát hiện Phó Tuyên Liệu với mình có một điểm giống nhau —— Vô cùng chểnh mảng về vấn đề ăn uống, về cơ bản chỉ cần nhét đầy dạ dày là được.
Cậu lấy đồ ăn thừa từ tối hôm qua trong tủ lạnh ra, chọn mấy món tiện cho vào lò vi sóng, một mình ngồi ăn trên bàn ăn rộng lớn.
Ăn được một nửa mới nhớ ra gì đó, cầm điện thoại lên nhìn dãy số 001 kia vài giây, nghĩ đến câu “đi làm đây”, đổi thành nhắn tin.
—— Anh đã ăn sáng chưa? Mười phút sau 001 mới hồi âm.
—— Ăn rồi.
Thời Mông muốn hỏi anh ăn gì, rõ ràng đồ ăn trong tủ lạnh không bị động tới, nhập vào mấy chữ, ngón tay đang gõ vào màn hình lại từ từ dừng lại.
Dù thứ bảy đổi sang chủ nhật, nhưng hôm nay đã là thứ hai, cậu không có lý do để quấy rầy anh nữa.
Thời Mông cảm thấy mình đã trở nên tham lam rồi, lúc trước đứng nhìn từ xa đã thấy rất thoải mái, bây giờ có được rồi, độc chiếm rồi, vẫn muốn nhiều hơn.
Lúc tới Hạc Đình lấy xe, cậu gặp người bạn họ Cao của Phó Tuyên Liệu.
Hắn thảnh thơi đi tới, đứng trước xe cười như mà như không. Thời Mông bị cản đường ấn còi hai lượt, ông anh này không những không tránh ra, mà còn vòng qua chỗ ghế lái cúi đầu gõ cửa kính xe.
Do dự một lúc, Thời Mông vẫn mở cửa sổ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn thưởng thức cận cảnh mỹ nhan của vị họa sĩ nổi danh.” Cao Lạc Thành ngả ngớn thì ngả ngớn, nhưng vẫn duy trì khoảng cách lịch sự, khen ngợi cũng chân thành, “Chà, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.”
Với những lời nói của người không quan trọng, trước đến nay Thời Mông luôn coi như nước đổ đầu vịt. Bàn tay chưa rời khỏi nút bấm lại muốn đóng cửa sổ lại, Cao Lạc Thành vội nói: “Ấy đừng nóng.”
Hắn rút một bức thư ra khỏi túi quần, nhét qua khe hở cửa sổ xe: “Đã có duyên gặp nhau thế này thì nhờ cậu mang cái này cho Giang tiểu thư – người đại diện của cậu nhé.”
Bức thư lọt qua cửa sổ rơi xuống chân, Thời Mông cầm lên nhìn thử, không mở ra: “Đây là cái gì?”
Cao Lạc Thành nháy mắt, cố làm ra vẻ bí ẩn: “Bí mật.”
Thời Mông đang định đi gặp Giang Tuyết, thôi tiện thể luôn, cậu cũng không tò mò quan hệ giữa tên họ Cao và chị Tuyết, nên để bức thư vào ngăn đựng, ngầm đồng ý sẽ giúp chuyện này.
Cao Lạc Thành lập tức ngỏ ý cảm ơn, còn tặng thêm một câu kỳ quặc: “Này họa sĩ, tóc ngắn hơn một chút thì càng đẹp hơn đấy.”
Thời Mông đã lâu không để ý đến kiểu tóc thoáng giật mình.
Chỉ vào vị trí sau tai, Cao Lạc Thành làm động tác cắt tóc: “Theo như tôi biết, lão Phó hoàn toàn không có sức chống cự với những chàng trai tóc tai gọn gàng sạch sẽ.”
…
Chỗ hẹn gặp Giang Tuyết vẫn là quán cà phê trong trung tâm triển lãm.
Có một khoản tiền chưa tính xong, Giang Tuyết lấy laptop ra đặt lên bàn, vừa so sánh hợp đồng vừa gõ lọc cọc, thẩm tra đối chiếu rõ ràng xong xuôi, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thời Mông đang ngoảnh sang bên phải, nhìn chằm chằm cửa sổ thủy tinh đến thất thần.
“Bình thường em không chú ý ngoại hình cơ mà?” Giang Tuyết hơi ngạc nhiên, “Sao thế, cuối cùng cũng bị vẻ đẹp của chính mình làm rúng động rồi?”
Thời Mông thu tầm mắt lại, lắc đầu, tiếp tục khuấy cà phê trong cốc.
Giang Tuyết tóm tắt thu nhập gần đây cho Thời Mông, sau đó thở dài: “Kiếm không kịp chi tiêu.”
Cô vẫn nhớ thương 10 triệu kia, cảm thấy đúng là phí hoài, nên lúc tặng quà Thời Mông cứ kì kì cục cục: “Hầy, tặng em ít vàng thôi chứ không có gì nhiều, năm nay đúng là năm bản mệnh của em, rất có ý nghĩa.”
Những miếng vàng ròng được đóng gói tinh xảo, mặt chính in con giáp cầm tinh, mặt sau là phong cảnh mùa thu lá rụng ở Phong Thành, dùng công nghệ điêu khắc tinh vi, phun cát mịn, phủ bóng, còn thêm mấy miếng được đục lỗ tròn giống hệt đồng xu, cực kỳ có giá trị nghệ thuật.
“Trông mặt em kìa… đừng bảo là chê quê mùa nhá?” Giang Tuyết mạnh mẽ kéo lại tôn nghiêm cho mình, “Chủ yếu là do vàng đảm bảo được giá trị, sau này có đến bước đường cùng thì vẫn đổi được thành tiền, Đông Sơn tái khởi.”
Nói xong lại thấy miệng mình hệt quạ đen, vội vỗ vỗ miệng: “Phỉ phui phỉ phui, Mông Mông nhà ta giàu ba đời, ai chết đói chứ họ Thời không chết đói được.”
Thời Mông cong cong khóe môi, nhận lấy món quà nặng trĩu: “Cảm ơn chị Tuyết đã lo nghĩ cho em.”
Vì rất ít khi thấy cậu cười, Giang Tuyết bị nụ cười xinh đẹp này làm mờ mắt, bưng ly lên ho nhẹ một tiếng: “Khách sáo cái gì.”
Vẻ thục nữ của Giang Tuyết chỉ duy trình không được năm phút đồng hồ, khi Thời Mông lấy bức thư trong túi ra, bảo với cô đây là của một vị tiên sinh họ Cao nhờ cậu chuyển hộ, cô nhảy dựng cả lên.
“Cái quái gì đấy? Bảo hắn ta cầm về đi!” Giang Tuyết ghét bỏ, “Dám nhờ cả em, đúng là âm hồn bất tán.”
Thời Mông thấy cô phản ứng dữ dội như vậy là biết giúp lầm người rồi, nên thu bức thư lại.
Cậu chưa bao giờ có thói quen hỏi việc tư của người khác, chẳng qua Giang Tuyết thẳng tính, không đợi bị hỏi đã khai báo tuốt tuột: “Sau hôm tiệc rượu tên dở hơi kia không biết bị chập mạch kiểu gì, ngày nào cũng gửi hoa đến phòng làm việc của chị.”
Thời Mông nghĩ nghĩ, xác nhận: “Anh ấy đang theo đuổi chị.”
“Há, loại thiếu gia ăn chơi trác táng học chả hay cày chả biết mà đòi theo đuổi bà đây?”
“Anh ấy tốt nghiệp chuyên ngành kinh doanh ở Ivy League, là con trai độc nhất của nhà họ Cao, tập đoàn Cao thị có giá trị thị trường hàng trăm tỷ đô la.” Thời Mông phân tích, “Nghiêm túc mà nói thì không hẳn là thiếu gia ăn chơi trác táng.”
Giang Tuyết hơi kinh ngạc: “Em vẫn nhớ chị muốn tìm người có tiền à?”
Thời Mông nghiêm túc nói: “Là chị nói, môn đăng hộ đối rất quan trọng, em cảm thấy nếu như nhất định phải kết hôn, thì có thể xếp anh ta vào phạm vi cân nhắc.”
“Nhóc con.” Giang Tuyết nghe mà cười, “Trước tiên chấn chỉnh chính mình đi, rồi hãy giáo dục chị.”
Giang Tuyết cho rằng Thời Mông yêu ai yêu cả đường đi, vì thích tên họ Phó kia nên cũng tự động mang kính lọc đối với bạn bè của anh ta.
Thời Mông không cho là như vậy, hai người không ai thuyết phục được ai, chiều tối ra khỏi trung tâm triển lãm rồi lại cùng nhau vào quán rượu bên cạnh, gọi ba đĩa đồ nhắm một két bia ra tiếp tục thảo luận.
Nói là thảo luận, trên thực tế phần lớn thời gian là Giang Tuyết trút bầu tâm sự một mình, Thời Mông làm người lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu lắc đầu biểu đạt ý kiến.
“Tuy nói tình cảm là thứ không đáng tin nhất trên thế giới này, nhưng chúng ta vẫn ôm mong đợi vào tình cảm.”
Giang Tuyết vẫn chưa say nói như vậy, Thời Mông bày tỏ đồng ý.
“Mong đợi là thế, nhưng đầu tiên phải loại trừ ngay kiểu thiếu gia ăn chơi.” Giang Tuyết dựng thẳng ngón tay lên lắc lắc, “Đàn ông có tiền cái là đổ đốn, bao tấm gương ngay trước mắt đấy rồi. Nhìn bố em xem, chị lo hôm nào đấy ông ta lại bế một đứa nhỏ về, bảo là em trai của em, chia đôi gia sản với em.”
Nghĩ lại mình cũng được mang về nhà họ Thời như thế, Thời Mông không có cách nào phản bác, yên lặng mở một chai bia cho Giang Tuyết.
Kết quả của mượn rượu giải sầu chính là nhớ lại chuyện cũ, Giang Tuyết ôm đầu ngã trái ngã phải, lẩm bẩm: “Đàn ông xấu xa, đàn ông chết tiệt… Thế nhưng ai kia, vẫn chưa giàu có sao mà đã đổ đốn như vậy chứ?”
Vấn đề này Thời Mông không biết đáp kiểu gì.
Giang Tuyết mếu máo, hận bản thân vô cùng: “Sao tự dưng lại nghĩ đến gã ta chứ…”
Có nhiều nỗi khổ sở không thể nói ra, có nhiều nỗi khổ sở chỉ có thể ỷ vào say rượu ‘đầu óc hồ đồ’ để trút nỗi lòng.
Mà tính cách của Thời Mông đã mặc định cậu không thể trở thành người cho lời khuyên, nhưng lại là một người lắng nghe rất ưu tú.
“Em nói coi, vì sao gã ta không thích chị?” Nhắc đến người đàn ông kia là Giang Tuyết để tâm vào những chuyện vụn vặt một cách kỳ quặc, “Là vì chị không đủ xinh đẹp, nhà không giàu có, hay là không kiếm được nhiều tiền?”
Trầm mặc một hồi, Thời Mông chỉ đành nói: “Không phải vấn đề của chị.”
Mượn cồn gây tê để xé toạc vết thương, hình như không quá đau đớn.
Thời Mông nhớ lại năm ấy, lần đầu tiên cậu gặp Giang Tuyết, cô ngẩng đầu ưỡn cao ngực đứng trước mặt cậu, nói mình tự tin sẽ nâng cậu thành họa sĩ hàng đầu trong nước.
Rõ ràng là một cô gái trẻ mới ra xã hội, lại dám mạnh miệng, dám xông pha mọi chốn như thế.
“Quê chị ở Tầm thành, từng ăn chocolate của hãng D chưa? Nhà chị sản xuất đấy.” Nói đến bối cảnh gia đình, Giang Tuyết kiêu ngạo tự hào nhưng không hề vênh váo, “Chị còn có chồng sắp cưới, đang học tiến sĩ ở đại học A, có phải rất lợi hại không? Chị xông xáo làm ăn là muốn chứng minh cho anh ấy biết, không có cha mẹ chống lưng chị cũng có thể tự gánh vác một phương, có thể xứng với anh ấy, có thể nuôi nổi anh ấy!”
Thời Mông từng bội phục dũng khí của Giang Tuyết bao nhiêu, vào đêm mưa bốn năm về trước, lại đau lòng cảnh ngộ của cô bấy nhiêu.
“Chị bị lừa rồi, Mông Mông ơi, chúng ta đều bị lừa rồi.” Lúc đó Giang Tuyết ngồi phệt xuống lề đường không còn chút hình tượng nào, toàn thân ướt đẫm, chật vật vô cùng, “Anh ấy nói ở bên chị chỉ là vì để tiện học hành, đều là do cha mẹ chị ép buộc anh ấy, anh ấy nói… Anh ấy nói anh ấy sẽ trả hết những gì thiếu nợ nhà chị, bảo chị đừng ép anh ấy nữa… Hóa ra, hóa ra những ngọt ngào ân ái mà chị cứ ngỡ ấy, đối với anh ấy chỉ là trói buộc, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
“Căn bản là anh ấy chưa bao giờ thích chị.”
…
Nước mắt chảy xuống cùng nước mưa, hình như còn trộn lẫn cả vị máu.
Năm ấy thương cảm sâu sắc đến mức nào, sau này khi thấy Thời Mông giẫm lên vết xe đổ của mình, Giang Tuyết tức giận cỡ đó.
Phân tích kỹ càng, châm chọc khiêu khích, thậm chí công kích mắng chửi cũng không có tác dụng, Giang Tuyết hết cách, sau này chỉ tranh thủ thời cơ cảnh báo cậu bằng kinh nghiệm của bản thân.
Ví dụ như hiện tại.
Thoát khỏi hồi ức, Giang Tuyết tự hỏi tự trả lời: “Sai hết, không phải vì chị không tốt, mà là thần tình yêu nhắm không chuẩn, bắn thủng tim chị, nhưng lại không bắn trúng anh ấy.”
Nói nói, cô khoa tay múa chân làm động tác kéo cung, tự làm mình bật cười.
Thời Mông rút một tờ khăn giấy đưa qua.
Lau sạch nước mắt rồi lại khui một chai bia, chạm vào lon nước để trên bàn của Thời Mông, Giang Tuyết tổng kết lại: “Tương tự như thế, người xưa nói rất đúng, dưa hái xanh không ngọt.” Đồng thời truy hỏi người đang thả hồn lên mây kia, “Chị nói chuyện với em đấy, rốt cuộc em có nghe vào tí nào không hả?”
Thời Mông gật gật đầu, lại lắc đầu, nghe thì hiểu nhưng không hoàn toàn đồng ý.
Cậu gắp một miếng củ sen xào cay lên bỏ vào miệng, nhai mấy miếng, nhớ ra tối hôm qua ăn bún thập cẩm chua cay với Phó Tuyên Liệu, món ấy cũng có mùi thơm này, có vị ngọt thanh nguyên bản này.
Cậu không chú trọng ăn uống cho lắm, nhưng chỉ cần cho được vào miệng, là có thể phân biệt vị ngọt rõ rành rành.
“Nhìn là biết em lại bỏ ngoài tai.” Giang Tuyết uể oải khoát khoát tay, “Được rồi, chưa đụng tường nam thì chưa chết tâm, em vui là được rồi.”
Để chứng minh Phó Tuyên Liệu không phải ‘tường Nam’, Thời Mông nói: “Đêm qua, anh ấy đưa em về nhà.”
Giang Tuyết bừng tỉnh: “Chị bảo mà, đang yên đang lành đi công viên giải trí làm gì, hóa ra là hẹn hò… Em không nói sớm, hại chị lại quan tâm vớ vẩn.”
Từ hẹn hò với Thời Mông mà nói thì khá là mới mẻ. Cậu nghĩ, nếu đi công viên giải trí tương đương với hẹn hò, vậy cần tạo thêm nhiều cơ hội như vậy hơn, hai người không cần tranh đấu cãi vã, không cần vừa thấy mặt đã làm tình, đơn giản chỉ cần ở bên nhau là vô cùng vui vẻ.
Nghe Thời Mông nói ra yêu cầu xong, Giang Tuyết xốc lại tinh thần: “Đợi đó, tối nay chị sẽ gửi toàn bộ tài liệu về các địa điểm mà các cặp đôi muốn đến chơi ở Phong thành cho em.”
Tối về đến nhà, Thời Mông sao chép tài liệu Giang Tuyết gửi cho cậu vào máy tính, sắp xếp lại theo thứ tự mình muốn đi.
Vừa qua 9 giờ tối, hẳn là Phó Tuyên Liệu đã tan ca.
Để không làm phiền ngoài thời gian quy định trong hợp đồng, Thời Mông vẫn chọn gửi tin nhắn, tìm từ cũng cực lực đắn đo.
Phó Tuyên Liệu luôn luôn bảo cậu ‘điên’, nhưng đâu phải cậu không học được cách ‘bình thường’.
—— Thứ bảy tuần này, em muốn sắp xếp một hoạt động khác.
Chờ đợi đối với cậu mà nói cũng là một chuyện không thể phân tâm, nên sau khi gửi tin nhắn xong, cậu không vừa vẽ vừa chờ, cũng không để điện thoại xuống rồi đi tắm, mà làm ôm điện thoại ngồi trước bệ cửa sổ đợi hồi âm.
Lần này, rất nhanh chóng, Phó Tuyên Liệu gọi thẳng điện thoại qua: “Chuyện gì?”
“Thứ bảy tới đừng đến đây,” Thời Mông lời ít mà ý nhiều, “Chúng ta gặp nhau bên ngoài.”
Đầu dây bên kia cười một tiếng: “Nghiện đi chơi rồi à?”
Thời Mông không phủ nhận, chỉ nói: “Sau khi xác định em sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Phó Tuyên Liệu cũng muốn biết cậu định giở trò gì, sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”
Trước khi cúp máy, Thời Mông gọi anh lại: “Phó Tuyên Liệu.” “Ừ? Còn chuyện gì?”
“Ngủ ngon.” “… Ngủ ngon.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Phó Tuyên Liệu ngẩn người nhìn điện thoại cả buổi, cũng không hiểu nổi ý của câu “Ngủ ngon” không đầu không đuôi kia.
Những câu chữ không thể bình thường hơn được thốt ra từ miệng kẻ điên Thời Mông lại trở nên cổ quái một cách kỳ lạ.
Anh không biết là, Thời Mông cách đó mấy chục cây số, vì hai chữ của anh mà được an ủi vô cùng.
Đêm hôm nay, Thời Mông thoát khỏi cơn ác mộng dây dưa dai dẳng, nhắm mắt lại, nhìn thấy bầu trời xanh ngắt vô tận, và còn có thể chạm tay vào mặt trời.