Trong điện thoại Phan Gia Vĩ thiếu điều bật khóc, ngoài điện thoại Phó Tuyên Liệu nghe vậy thì cười sung sướng vô cùng, bị Thời Mông đột
ngột xoay người bắt quả tang, vội vàng mím môi, ho khẽ một tiếng: “Vé cũng lỡ mua rồi, vậy… hai chúng ta đi?”
Cuối cùng Phó Tuyên Liệu cũng được thế chỗ như ý nguyện. Nhưng mà là làm tài xế.
Thời Mông mời Lý Bích Hạm đi cùng, Phó Tuyên Liệu đến nơi phải mua bù vé, đi theo phía sau như vệ sĩ, chỉ có thể nhân lúc Lý Bích Hạm không để ý chạm nhẹ vào tay Thời Mông, nói mấy câu đại loại như “Bức tranh này không đẹp bằng em vẽ”, còn bị Thời Mông nhìn bằng ánh mắt như nhìn lưu manh, rất tội nghiệp.
Dạo đến trưa lái xe về, dọc đường nhắc đến bữa tiệc cuối năm mà Vệ Lương Ký mời, Lý Bích Hạm nhìn giờ, cười nói: “Lúc này qua đó không chừng còn kịp đấy.”
Xuống xe vừa vào sân, Thời Mông đã bị người nào đó giở lại trò cũ kéo đến mái hiên.
“Đi thật sao?” Phó Tuyên Liệu khó tin hỏi. Thời Mông đáp: “Kịp thì đi.”
Phó Tuyên Liệu lại cuống lên: “Tên đó vừa nhìn đã biết không có ý tốt với em.”
“Ông ấy thích tranh của em.”
“Vậy sao cứ phải nhìn em chằm chằm?” “Rõ ràng là anh nhìn em chằm chằm.”
“Em không nhìn anh sao biết anh đang nhìn em?” “…”
Cạn lời, Thời Mông thậm chí còn cảm thấy đoạn đối thoại này hơi quen.
Phó Tuyên Liệu còn rất hùng hồn: “Thích em mới luôn nhìn em, anh đã tỏ tình rồi, không như mấy ông già chẳng tỏ thái độ gì đã muốn ám muội với em.”
Nghĩ đến hai chữ mà Phó Tuyên Liệu cứ treo bên khóe miệng, gò má Thời Mông nóng lên, nói không nên lời.
Hai người từng là quan hệ bạn giường hợp đồng, quen thuộc cơ thể đối phương còn hơn chính mình, lại lần đầu chạm vào trái tim đối phương, lần đầu nói đến tình cảm.
Giống như mấy đứa trẻ con lần đầu yêu đương, Phó Tuyên Liệu giờ mới thấy thẹn thùng, song tránh né còn mất mặt hơn, chỉ đành cứng đầu: “Em nghĩ xem… có hợp lý không.”
Thời Mông rũ mắt nhìn đất, hồi lâu sau mới trầm giọng đáp: “Anh mới vô lý ấy.”
Vừa định hỏi Thời Mông mình vô lý chỗ nào, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng bước chân gấp gáp, Lý Bích Hạm vừa vào nhà đã trở ra.
Thấy hai người đứng dưới mái hiên, bà cầm điện thoại đi tới, sắc mặt nặng nề.
“E là không đi tiệc được.” Bà nói với Thời Mông, “Thời Hoài Diệc gặp tai nạn xe, tình hình không tốt lắm, chúng ta phải về xem sao.”
Gửi mèo cho hàng xóm nhờ trông hộ, lúc ba người hối hả đến bệnh viện đã là 8 giờ tối.
Buổi tối ở Phong thành rực rỡ ánh đèn, bệnh viện tuy cũng sáng như ban ngày, lại trộn lẫn hơi lạnh, mặt đất phản chiếu ánh đèn nhợt nhạt, hành lang hun hút thỉnh thoảng vang vọng tiếng bước chân.
Vừa ra khỏi thang máy, trợ lý của Thời Hoài Diệc đã đến đón, vừa dẫn mọi người đi đến phòng chăm sóc tích cực, vừa giải thích chi tiết tình hình.
Kể ra cũng không phức tạp, Thời Hoài Diệc ngồi xe đến ngoại ô thị sát công trình nào đó, vì thời gian gấp rút nên lái xe khá nhanh, trên đường gặp phải tài xế say rượu phóng nhanh vượt đèn đỏ, là sự cố va chạm giữa hai xe tốc độ cao.
Nghe nói tài xế say rượu không thắt dây an toàn, đã tắt thở tại chỗ. Thời Hoài Diệc ngồi ở ghế sau, lại thêm tài xế phanh chuyển hướng kịp lúc, chỉ va chạm ở mạn xe, dù là vậy, lúc được khiêng vào bệnh viện cũng toác đầu chảy máu, thậm chí vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.
Trải qua cấp cứu, bây giờ tạm thời không còn nguy hiểm tính mạng. Thời gian này phòng chăm sóc tích cực không cho thăm bệnh, mọi người chỉ có thể nhìn từ xa qua lớp tường kính ngăn cách.
Thời Mông và Thời Hoài Diệc tình cảm không sâu, cũng không thể tha thứ cho việc biết mà làm lơ để giữ mình của ông, nhìn thấy “cây đa cây đề của Phong thành” ngày thường oai phong lẫm liệt lúc này yên lặng nằm đó, chụp mặt nạ oxy, đầu quấn băng gạc thật dày, nhợt nhạt như một
cái xác, cậu cũng chỉ dấy lên chút thương hại, giống như thái độ của ông ta đối với mình khi mình nằm trên giường bệnh vậy.
Nhưng Lý Bích Hạm thì khó mà không mủi lòng, dù sao đó cũng là cha của con bà, người cùng bà sống chung suốt mấy chục năm.
Rời khỏi phòng chăm sóc tích cực, Lý Bích Hạm thở phào một hơi, nhắm mắt lại.
Thời Mông bước tới vịn lấy cánh tay bà, bà thuận thế vỗ vỗ mu bàn tay Thời Mông, nói với cậu, mẹ không sao.
Hai mẹ con bước chậm rãi trên hành lang bệnh viện lạnh lẽo, tốc độ nói của Lý Bích Hạm rất chậm: “Người này ấy mà, thật khiến người ta hao tâm tổn trí, lúc còn là vợ chồng ông ấy suốt ngày làm khó mẹ. Khi thì có con với người phụ nữ khác bên ngoài, lúc lại đưa đứa trẻ ấy về. Hết lần này đến lần khác phá vỡ tấm gương mẹ vừa mới vá lành, khiến mẹ đứng trước tấm gương mà còn chẳng nhìn rõ bản thân.”
Thời Mông biết thực ra bà rất ghét bản thân hết lần này đến lần khác lựa chọn tha thứ, cũng biết khó khăn của người làm mẹ, cho nên chưa từng tin những lời đồn nhảm bên ngoài.
Có thể nhẫn nhịn vì con, cũng có thể tuyệt tình bỏ đi vì con, mặc cho tấm gương kia vỡ tan dưới đất, sự kiên cường của Lý Bích Hạm đại đa số người trên thế gian này đều không bì được.
Tiếc là Thời Mông không giỏi an ủi người khác, nghĩ cả buổi, chỉ biết nói: “Không phải tại mẹ.”
“Ừ, không phải tại mẹ.” Lý Bích Hạm lại vì mấy chữ này, từ mệt mỏi nặn ra nụ cười, khổ sở cười nói, “Muốn trách cũng chỉ có thể trách Lý Bích Hạm hai mươi hai tuổi trông mặt chọn chồng, quá nông cạn.”
Lời này không giống như đang nói với con, mà giống như đang nói với người bạn quen biết nhiều năm.
Thời Mông rất quen với hình thức ở chung này, nghiêm túc suy nghĩ, rồi tổng kết: “Ai rồi cũng khác.”
Vừa đúng 0 giờ, tháp chuông đằng xa vang lên, dự báo một năm mới đến.
Lý Bích Hạm thở dài một tiếng: “Phải, lại già thêm một tuổi rồi.”
Lần này đến lượt Thời Mông khuyên bà: “Mỗi năm là một hành trình mới.”
Quay đầu nhìn xung quanh, Phó Tuyên Liệu đang đợi ở nơi không quá xa không quá gần, thấy cậu quay đầu, anh mỉm cười.
Ngại có mặt người lớn, anh chỉ dùng khẩu hình nói mấy câu gì đó, Thời Mông vờ như không hiểu, quay đi, tiếp tục đi tới.
Sau đó cũng cong môi, lặng lẽ nói trong lòng, chúc mừng năm mới.
Tin tức Thời Hoài Diệc gặp tai nạn bị thương nặng vào viện, ngày thứ hai của năm mới đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ của Phong thành.
Lúc này nhà họ Thời không có người trụ cột, Lý Bích Hạm không thể không thay mặt Thời Mông, hỗ trợ sắp xếp các loại công việc.
Đương nhiên Thời Mông không thể khoanh tay đứng nhìn, cậu ở lại khách sạn gần nhà, ban ngày Lý Bích Hạm xử lý công việc ở công ty, Thời Mông sẽ ôm sổ nhỏ ra ngoài vẽ tranh, thời gian lâu dần, trên dưới tập đoàn đều biết cậu thanh niên đẹp đẽ này là con trai duy nhất của Thời Hoài Diệc.
Thời Mông trước giờ không quan tâm đàm tiếu bên ngoài, chỉ sau khi cảm nhận được sự đối đãi quá mức ân cần của các nhân viên tập đoàn, mới giảm bớt số lần đến công ty, tăng thêm thời gian đi tìm Giang Tuyết, hoặc đến nhà thầy Mã ngồi chơi.
Gần đây trọng tâm cuộc sống của Thời Mông đều đặt vào chung kết cuộc thi vẽ chân dung sau Tết, hai người thảo luận mấy lần, vẫn chưa thể chọn ra đề tài dự thi.
“Hay vẽ mẹ, không được sao?” Thời Mông hỏi.
Thầy Mã đeo kính lão lên, lật thể lệ cuộc thi cho Thời Mông xem: “Trên này quy định, sơ khảo và chung kết đề tài không được giống nhau.”
Điều này khiến Thời Mông khó khăn. Cậu vốn không giỏi vẽ chân dung, người bản thân không muốn vẽ thì càng không thể hạ bút, nhưng chung kết đã gần kề, ngoài Lý Bích Hạm ra còn vẽ ai được nữa chứ?
Thời Mông ôm đề bài khó này, cơm trưa cũng ăn không ngon.
Trên đường về, Phó Tuyên Liệu xuống xe mua hạt dẻ ngào đường cho cậu, loại đã nứt vỏ, rất dễ bóc ra. Thời Mông nhận lấy chậm rãi nhét vào miệng, ăn một hồi không nghe tiếng gì, quay đầu lại nhìn, thì ra đã nhắm mắt thiếp đi.
Sau đó bị Phó Tuyên Liệu đánh thức, vốn lười nhúc nhích định giả ngủ tới cùng, ai ngờ Phó Tuyên Liệu đã ra đòn sát thủ, ghé vào tai nói: “Còn
không mở mắt nữa anh bế em xuống nhé.”
Thời Mông đang hốt hoảng còn định giả vờ vừa tỉnh ngủ, chậm chạp nhìn vào đôi mắt mang ý cười của Phó Tuyên Liệu, không biết sao lại hơi gắt ngủ.
“Làm gì nha?” Cậu nhìn ra ngoài, cảm thấy nơi này như đã từng quen, “Đây là đâu?”
Tim Phó Tuyên Liệu đập nhanh hơn mấy phần vì giọng nũng nịu vô thức của Thời Mông, vất vả lắm mới kìm chế được kích động hôn cậu ngay tại chỗ, kéo tay cậu đưa xuống xe, dịu giọng nói: “Đưa em đi xem thứ này hay lắm.”
Vào trong tòa nhà giống như khách sạn, nhìn thấy trần nhà và bàn ghế bày trí quen thuộc, Thời Mông mới nhớ ra, đây là nơi đầu tiên đấu giá 《 Diễm 》.
Cùng tràn vào đầu là tràng châm biếm xung quanh khi ấy, cùng nỗi đau tranh của mình lại bị ký tên kẻ khác.
Gần như vô thức muốn chạy trốn, nhưng Thời Mông còn chưa kịp xoay người đã bị túm lấy cổ tay kéo lại.
“Tin anh.” Phó Tuyên Liệu nói, “Anh sẽ không tổn thương em.” Dù anh nói như vậy, Thời Mông vẫn e dè.
Lúc này đang cử hành một buổi tiệc liên quan đến mỹ thuật, trên màn hình sân khấu xuất hiện những bức tranh, rất nhiều họa sĩ và nhà thưởng thức trong nghề ngồi vây quanh ngắm nghía, bàn luận, Thời Mông chỉ ở bên cạnh nghe, không dám tham dự, dù có người nhận ra cậu đến mời rượu, cậu cũng không biết nên biểu lộ thế nào.
Huống hồ những gì bọn họ nói, Thời Mông nghe chẳng hiểu câu nào.
Trước là một nhà thưởng thức tranh từng gặp mặt mấy lần mỉm cười hòa ái: “Khi ấy tôi đã nói, cậu không thể làm ra chuyện như vậy.”
“Không ai muốn gặp phải chuyện ấy.” Lại là một tiền bối trong giới vẽ tranh, khoan dung độ lượng, “Cũng may mọi chuyện đã rõ ràng, sau này chuyên tâm sáng tác, để những chuyện buồn theo gió mà đi đi.”
Còn có những ký giả truyền thông lạ mặt đến để tìm hiểu: “Xin hỏi lần này cậu Thời đến đây, là để tự mình tay ký tên vào tranh của mình sao?”
Bị Phó Tuyên Liệu cản lại.
Thời Mông ù ù cạc cạc đi vào trong sảnh, tìm chỗ vắng người bảo anh ngồi xuống, Phó Tuyên Liệu chỉ lên sân khấu: “Nhìn kìa, bắt đầu rồi.”
Thời Mông ngơ ngác ngước lên nhìn, chỉ thấy một tia sáng chợt lóe lên, chiếu trên màn hình.
Mà trên màn hình chính là bức 《 Diễm 》 cậu tự tay vẽ ra, nay đã không rõ tung tích.
Chuyện xảy ra sau đó, Thời Mông đã không nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ giống như một giấc mơ, có người chiếu ảnh chụp của tranh cậu, mà theo kết quả giám định của nhà giám định có uy quyền, sửa lại họ tên tác giả của bức tranh.
Thời Mông tỉnh lại, khó tin nhìn bên dưới bức tranh ký rõ ràng tên “Thời Mông”, âm thanh và hình ảnh từ giác quan truyền vào tim, gây nên tiếng đập đinh tai nhức óc, bấy giờ mới cảm thấy hơi chân thực.
MC quen mặt trên sân khấu đang gửi lời xin lỗi thay cho ban tổ chức từng nhầm lẫn tên tác giả bức tranh, sau đó lại long trọng giới thiệu những bức tranh độc đáo và sống động của họa sĩ thế hệ trẻ Thời Mông.
Từng nét bút sâu lắng, tâm huyết và tình cảm đều rót cả vào mỗi đường nét, đều được nhìn thấy, đều được công nhận.
Bao nhiêu từ ngữ ca tụng lọt vào tai Thời Mông, tất cả tiếng vỗ tay và tán dương vang lên vì cậu, trong mơ màng, Thời Mông lại trở về giấc mộng cậu dựng nên khi ấy.
Khác biệt là, giấc mộng đẹp lần này sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Buổi tiệc kết thúc, tiếng ồn ào tản đi, Thời Mông bước trên hành lang thông ra ngoài, đột nhiên ngả người xuống.
Được Phó Tuyên Liệu nhanh tay đỡ lấy, nhíu mày: “Đã bảo em uống ít thôi.”
Thời Mông nhoẻn cười, nheo mắt: “Em vui.”
Ngàn vàng khó mua được niềm vui của cây nấm nhỏ, Phó Tuyên Liệu cũng chiều cậu, thầm nghĩ lát nữa không chừng sẽ có bất ngờ.
Đến khi xe chạy trên đường, mới nhận ra mình nghĩ nhiều. Thời Mông say thì say, thần trí lại vẫn tỉnh táo, thậm chí còn có sức lực rút quyển sổ nhỏ ra, vẽ cảnh đêm ở tháp chuông với độ tái hiện lên đến 99%.
Cậu đưa bức tranh đến trước mặt Phó Tuyên Liệu, hỏi: “Đẹp không?”
Phó Tuyên Liệu đáp đẹp, cậu không tin, lại hỏi: “Thật?” “Thật, nếu em không tin, có thể hỏi người khác.”
“Em chỉ hỏi anh.” “Đẹp.”
Phó Tuyên Liệu đáp một tiếng, dừng xe bên đường, nhận lấy quyển sổ lật ra đánh giá kỹ dưới ánh đèn đọc sách, sau đó thật lòng nói: “Rất tuyệt, còn đẹp hơn tranh của thầy giáo trong phòng tranh năm đó.”
Thời Mông vẫn nghi ngờ trình độ thưởng thức của anh: “Nhưng mà, anh chỉ học chưa đến một tuần.”
“Thế thì sao nào, đẹp hay xấu anh còn không phân rõ được sao?” Phó Tuyên Liệu chỉ mấy chỗ, “Nhìn đường nét sắc như dao này, nếu không chăm chỉ khổ luyện mười mấy hai mươi năm, làm sao vẽ ra được chứ? Mấy năm nay em chuyên tâm cỡ nào cố gắng cỡ nào, anh đều thấy cả.”
“Em nghĩ xem, mấy người vừa rồi bức tranh nào cũng vỗ tay. Còn chẳng phải vì em vẽ đẹp, đẹp đến không ngờ sao, không thì bọn họ còn chẳng thèm liếc mắt ấy chứ.”
Dứt lời, trong xe yên lặng một lúc.
Kế đó, Thời Mông chìm sâu trong tịch mịch giơ tay lên lau mắt.
Làm Phó Tuyên Liệu sợ hết hồn, tưởng mình nói sai chỗ nào, muốn dỗ lại không biết nên dỗ từ đâu, chỉ đành rút khăn giấy, nâng cằm Thời Mông để cậu quay sang, nhẹ nhàng lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt cậu, nói: “Anh sai rồi, em đừng khóc.”
Vụng về còn hơn một chiếc mèo nhà.
Thời Mông không mắng nên lời, lòng xoay chuyển một hồi, hé môi chỉ biết than một câu: “Anh phiền thật.”
Phó Tuyên Liệu sửng sốt: “Anh… phiền chỗ nào?”
Thời Mông không muốn nói, anh lại gặng hỏi, bộ dạng khiêm tốn xin chỉ giáo, như thể chỉ cần Thời Mông nói ra, anh sẽ sửa sai ngay lập tức.
Bị gặng hỏi đến hết cách, Thời Mông chỉ đành nói: “Cứ luôn tùy tiện nhận lỗi xin lỗi.”
Rõ ràng có nhiều chuyện không phải lỗi của anh.
“Cái này không tính…” Phó Tuyên Liệu nói được một nửa thì sửa lời, “Được, anh sửa. Còn gì nữa?”
Đương nhiên còn.
Nhưng Thời Mông lắc đầu, lại không định nói ra suy nghĩ của mình. Thời Mông rơi lệ, trong lòng thầm nghĩ, anh phiền quá à.
Mỗi khi em chấp nhận hiện thực rằng mình rất nhỏ bé, anh sẽ lại nói với em ——– Em rất tuyệt, cũng rất vĩ đại.
Trong mắt anh, tâm nguyện nhỏ bé của em còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Rất lâu về trước, Thời Mông tưởng rằng mình đã mất năng lực khóc.
Giờ cậu mới biết, khóc cũng là việc cần gặp thời. Trước đây đối mặt vận mệnh bất công, đối mặt muôn người chỉ trỏ, cậu có thể kiên cường đến mức lạnh lùng, bởi vì cậu đơn thương độc mã, rơi lệ cũng chẳng ai nhìn thấy.
Nhưng bây giờ, cậu mới dám bộc lộ sự yếu đuối và tủi thân của mình, nó không giống như sảng khoái phát tiết khi tận cùng tuyệt vọng, mà là nước mắt chỉ có thể rơi xuống khi được trân trọng, yêu thương, có người đau nỗi đau của cậu.
Là nước mắt bởi vì kiên cường quá lâu, cuối cùng cam tâm tỏ ra yếu đuối.
Thấy nước mắt Thời Mông không những không ngừng, mà càng có xu thế nghiêm trọng hơn, Phó Tuyên Liệu hoảng hốt vô cùng, vứt khăn giấy dùng tay lau, sấn tới dùng môi ngăn lại, nước mắt chảy vào miệng anh, trong mặn pha lẫn đắng chát.
Anh như đã hiểu ra vì sao Thời Mông khóc, lại vẫn không biết an ủi thế nào, chỉ đành nghiêng người qua, luống cuống tay chân ôm Thời Mông vào lòng, hơi thở có phần hoảng loạn mang theo sự trân trọng khi có lại điều từng đánh mất, và cũng mang theo nỗi e sợ sẽ lại mất đi.
Thời Mông cũng ôm lại anh, ngón tay ghim chặt vào cơ bắp căng cứng, ôm thật siết.
Từng bần thần ở rất nhiều ngã rẽ vận mệnh, Thời Mông ngoan cường tranh đấu, và cũng mong mỏi có ai đó đến cứu vớt mình.
Bây giờ đợi được rồi, cậu lại sợ giữ không chặt, sợ hơi lơ đễnh, sẽ lại vuột mất anh.
Hơi thở thoáng gấp gáp, Thời Mông mượn rượu bạo gan hỏi: “Anh sẽ đi sao?”
“Nếu anh đi, em biết làm sao bây giờ?”
“Đến khi anh nhận ra không nên là em, phải làm sao đây, hối hận rồi, phải làm sao đây?”
Gấp gáp hỏi một tràng, câu đầu tiên nhận được lại là một câu mê tín.
Phó Tuyên Liệu khàn giọng đáp: “Ngày tốt lành, không được nói mấy lời xui xẻo.”
Kế đó, anh mạnh bạo đẩy Thời Mông ra, để cậu mặt đối mặt với mình.
“Không phải em, còn là ai được nữa?” Phó Tuyên Liệu nói, trợn đôi mắt đã ửng đỏ, “Em xem, luôn là em, từ trước đến giờ, chỉ có em.”
Anh dùng mỗi một hành động kiểm chứng lời mình từng nói, Thời Mông cũng thật sự nhìn thấy mình trong mắt anh.
Tràn đầy, đều là con người tên Thời Mông.
Hai người đối mắt rất lâu, đến khi Thời Mông thở dịu lại, cảm xúc đã dần ổn định, Phó Tuyên Liệu thở ra một hơi: “Quay về từ từ kể cho em nghe.”
“Tuy có thể em không tin, nhưng anh nhất định phải nói với em.”
Lần này Thời Mông không nói “Không”, mà nhắm mắt lại, ứa ra hai giọt nước mắt cuối cùng, mặc cho cơ thể kiệt sức mềm nhũn ngã vào lòng người trước mặt.
Lần nữa ôm lấy Thời Mông, Phó Tuyên Liệu ghé sát tai cậu: “Còn có chuyện gì anh không biết, sau này em cũng từ từ kể với anh, được không?”
Lại được nước lấn tới, lấy danh nghĩa thương lượng để dụ cậu bộc lộ chân tâm.
Nhưng lúc này không phải lúc so đo.
Bởi vì cùng lúc nghe thấy lời nói dịu dàng này, Thời Mông còn bắt gặp một âm thanh khác.
Cậu đưa tay ấn vào tim, cảm nhận được chấn động dưới lòng bàn tay như muốn phá tung lồng ngực.
Là âm thanh của chìm giữa trần ai, vẫn nở hoa tươi thắm.