“Bố con… Ông ấy ở nhà không?” Dương Ấu Lan hỏi. Thời Mông gật đầu: “Có.”
Người đàn bà dịch một bước nhỏ về phía chân tường: “Lúc con đi ra không đánh thức những người khác chứ?”
Thời Mông nghĩ nghĩ: “Không.”
Dương Ấu Lan mãi mới phát hiện mình làm thế này không khác gì ăn trộm, vội giải thích: “Con biết mà, bố con không cho mẹ lại quá gần con.”
“Vâng.” Thời Mông bày tỏ tán thành, “Con biết.”
Hai mẹ con đã lâu không gặp, nhưng cũng không có lời nào để nói, Lý Bích Hạm vụng về hàn huyên: “Gần đây vất vả lắm à? Nhìn gầy quá.”
Lời như thế này không giống sẽ được nói ra từ miệng bà, bởi vậy Thời Mông ngây người cả buổi, từ cổ họng chỉ thốt ra một âm tiết vô nghĩa: “A?”
Dương Ấu Lan thấy cậu qua loa có lệ, lập tức không nể mặt: “A cái gì mà a, oắt con không có lương tâm, vào nhà họ Thời ăn sung mặc sướng thì không cần mẹ mày nữa.” Bà duỗi ngón tay chọc chọc vải vóc trước ngực Thời Mông, “Còn nhớ ai là mẹ của mày không? Uổng công mẹ chạy đến đây chúc mừng sinh nhật mày!”
Giọng điệu gay gắt vô cùng, Thời Mông lặng lẽ thở phào —— giờ mới giống bà ấy.
Đã qua 0 giờ, Thời Mông “ừm” một tiếng coi như đáp lời.
Dương Ấu Lan cáu xong lại cảm thấy lỡ lời, dời mắt sang chỗ khác, hừ một tiếng: “Người phụ nữ kia có đối xử tốt với con không?”
Ý hỏi Lý Bích Hạm.
Thời Mông không rõ Dương Ấu Lan muốn nghe câu trả lời thế nào. Khi còn bé có lần trở về từ nhà họ Thời, Dương Ấu Lan cũng hỏi như vậy, cậu nói là “Tốt”, rồi bị Dương Ấu Lan quơ chổi đánh cho một trận bầm dập, vừa đánh vừa mắng chửi: “Sao ả có thể đối xử tốt với mày? Ranh con ăn của người ta vài miếng đã quay lưng lại với mẹ mày, uổng công sức nuôi mày lớn thế này!”
Sau đó lại có một lần bị hỏi, Thời Mông đã có kinh nghiệm, trả lời rằng “Không tốt”, ai biết chạm vào cái vảy ngược nào của Dương Ấu Lan, bà túm lấy Thời Mông vừa xô vừa lắc, vừa khóc vừa cười, trong miệng lẩm bẩm những lời mâu thuẫn, một hồi “Dựa vào đâu mà ả đối xử không tốt với mày”, một hồi lại chống nạnh mắng to đáng đời, nói đều là báo ứng cả.
Nước mắt và nụ cười cùng tuôn ra, như bị điên.
Bây giờ Thời Mông cũng không biết phải đáp lại thế nào như xưa, đành mím môi không nói gì.
Có lẽ Dương Ấu Lan cũng nhận ra, bà lại hỏi: “Bố con thì sao, đối xử với con có tốt không?”
Thời Mông gật gật đầu.
Cuối cùng thì Dương Ấu Lan cũng yên tâm, thì thào: “Cũng phải, ông ấy chỉ có một đứa con trai là con, sao có thể bạc đãi con.”
Thời Mông mơ hồ nhận ra, Dương Ấu Lan hỏi những thứ này không phải vì muốn biết cậu có ổn hay không, mà là muốn tìm một kết quả, tìm một sự yên tâm.
Ví dụ như lúc này bà lại tự ý mang theo vài thứ, một chiếc áo sơ mi, một quả thanh long, còn có một bịch kẹo sữa.
“Đều là thứ con thích ăn.” Dương Ấu Lan nhét tất những cái túi xanh xanh đỏ đỏ này vào ngực Thời Mông, “Áo sơ mi là mẹ tự làm, con thích mặc áo sơ mi mà đúng không, đi ngủ cũng mặc.”
Thời Mông hé miệng, cuối cùng cậu lựa chọn không phản bác lại.
Trước khi chia tay, cảm xúc của Dương Ấu Lan đã ổn định, hiếm khi bà có dáng vẻ của mẹ hiền như thế này.
“Chắc con đã nghe thầy Tôn kể, mẹ có nuôi một con mèo.” Bà nhìn Thời Mông, vươn tay sửa lại tóc mái trên trán cậu, mỉm cười nói, “Suốt ngày trèo lên trèo xuống, còn thích dính vào mẹ kêu meo meo, rất giống con.”
Đưa Thời Mông về cổng nhà, đáy mắt Dương Ấu Lan thật sự mang vẻ không nỡ.
Đây là giây phút hiếm hoi có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay trong hơn hai mươi năm qua, giây phút mà hai chữ “thiện lương” có liên quan đến người phụ nữ này. Lần kia là vào bốn năm trước, bà biết Thời
Mộc bị ung thư máu giai đoạn cuối, khóc lóc thảm thiết đòi đi xét nghiệm tủy.
Lúc đó Thời Mông hơi bối rối, rồi cảm thấy có thể hiểu được. Dù sao thì ai cũng yêu mếnThời Mộc, không ai muốn anh ta chết.
“Nhẹ tay nhẹ chân thôi.” Lúc mở cổng sắt ra, Dương Ấu Lan nhắc, “Đừng để bố con phát hiện… Ông ấy không muốn cho con gặp mẹ.”
Đi được mấy bước, Thời Mông quay đầu lại như ma xui quỷ khiến, nhìn thấy Dương Ấu Lan vẫn đứng ở cổng.
Sắc đẹp của bà là một điều không thể nghi ngờ, đôi mắt như hai viên ngọc lưu ly khảm trên khuôn mặt trái xoan, môi không thoa son nên có cảm giác yếu ớt mong manh động lòng người, tuy nhạt nhưng không hề tổn hại đến nét đẹp sắc sảo. Bà thích mặc váy, có lẽ bởi vì bà biết rõ ưu thế của mình.
Nhưng giờ phút này, gió đêm nâng tà váy bay bay, bóng dáng cô độc dưới ánh đèn đường vàng vọt, không hiểu sao nỗi bi thương cứ thế xuôi theo không khí.
Trước khi ngủ, Thời Mông đặt áo sơ mi bên gối, bóc một cái kẹo bỏ vào miệng, kệ cho vị ngọt tràn ngập khoang miệng.
Sau đó ngủ say một cách thần kỳ.
Hôm sau là một ngày nắng, Thời Hoài Diệc hiếm khi không ra ngoài “xã giao”, mà là ở nhà cùng vợ con ăn bữa sáng. Thời Mông được mời ngồi bàn ăn như khách khứa, khiến Lý Bích Hạm lại muốn rơi lệ, thành ra cậu lại trở thành sự tồn tại xúi quẩy trong cái nhà này.
Thời Hoài Diệc vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ: “Bà còn Tư Hủy, còn cả Tiểu Mông, bọn nó đều là con của bà.”
Không nhắc tới Thời Mông còn tốt, vừa nhắc tới cậu, Lý Bích Hạm càng đau thương: “Sao có thể giống nhau? Mộc Mộc của tôi sinh non, lúc ra đời chỉ lớn có chút xíu, tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt, con đã bị bế đi… Mộc Mộc đáng thương của mẹ…”
Nhắc đến chuyện sinh non, Thời Hoài Diệc đuối lý, đành từ bỏ việc thuyết phục, tiếp tục ôn tồn an ủi vợ mình.
Mà trong ngày đặc biệt này, trong đầu Thời Mông chỉ có một việc —— Phó Tuyên Liệu vẫn không tới, là cố ý không tới, hay là quên rồi?
Thời Mông quyết định đi tìm anh.
Thay quần áo vội vàng xuống lầu, đi được một nửa lại nhớ ra quên lấy đồ, khi quay về ngồi xổm tìm kiếm ở tủ đầu giường, chợt nhìn thấy quả thanh long đã ăn được một nửa.
Vừa nãy trên bàn cũng có quả thanh long, nhưng không ai đụng tới, như để đó cho có.
Thời Mông cũng không thích loại quả trông vẻ ngoài kỳ cục lại không ngọt cho lắm này, nhớ đến hình ảnh Dương Ấu Lan đưa nó cho mình đêm qua, cuối cùng cậu không đem vứt, mà bọc kỹ vào giấy nhét vào túi mang đi cùng.
Trước tiên cậu tới nơi ở của Phó Tuyên Liệu.
Bất động sản của nhà họ Phó không nhiều, thường chỉ ở trong một khu dân cư cao cấp ở phía đông thành phố.
An ninh của khu dân cư rất nghiêm ngặt, không dễ được vào, Thời Mông nghĩ nghĩ, quả quyết nhấn xuống dãy số mang tên 001 kia, trong quá trình chờ đợi, nghe âm thanh tút tút kéo dài như đang đợi phán quyết, nhịp tim vọt nhanh.
Kết quả người nghe lại không phải Phó Tuyên Liệu. “A lô, ai thế?”
Giọng nam có chút quen tai, Thời Mông nhớ mang máng đó là bạn của Phó Tuyên Liệu, họ Cao thì phải, trong nhà kinh doanh thực phẩm.
“Tôi là Thời Mông.” Tuy rằng vô cùng không tình nguyện, nhưng Thời Mông vẫn tự giới thiệu, hỏi tiếp, “Phó Tuyên Liệu có ở đó không?”
Liền nghe thấy đầu dây bên kia đù má một tiếng, sau đó im phăng phắc, có lẽ micro đã bị bịt kín.
Khoảng chừng nửa phút sau, trong tạp âm có một giọng nói khác gõ vào màng nhĩ: “Có chuyện gì?”
Thanh âm của Phó Tuyên Liệu rất êm tai, thấp mà không nặng, khàn mà không thô, khi thiếu kiên nhẫn cũng lộ vẻ thong thả lười biếng.
Lỗ tai Thời Mông hơi nóng, đổi điện thoại sang tay khác, cũng để đối phương đợi hai mươi giây, rồi cậu mới mở miệng: “Hôm qua là thứ bảy.”
“Đúng thế.”
“Anh không tới tìm em.”
“Sao nào?” Phó Tuyên Liệu cười một tiếng, “Muốn trừ tiền lương à?”
“Không trừ.” Thời Mông quyết đoán, “Hôm nay bù vào.”
Phòng riêng nào đó trên tầng cao nhất Hạc Đình, bầu không khí yên ắng quỷ dị.
Phó tổng hiếm khi được nghỉ đang áp suất thấp đầy người, mây đen vờn quanh, như một đốm lửa nhỏ sắp sửa bùng lên.
Cao Lạc Thành hối hận: “Biết thế nãy nói ông chưa dậy, không để ông nghe điện thoại.”
Phó Tuyên Liệu khẽ đáp: “Vô dụng thôi, cậu ta vẫn sẽ tới, lần trước bàn chuyện làm ăn ở chỗ này xong chẳng phải cậu ta tìm tới tận nơi rồi đấy thôi?”
“Thế… hay là ông về nhà lánh đi.”
“Cậu ta có địa chỉ nhà tôi.” Phó Tuyên Liệu vò tóc, “Thôi kệ, cậu ta thích tới thì để cậu ta tới.”
Nhưng Cao Lạc Thành để bụng, hắn dặn nhân viên dưới quầy lễ tân không được tùy tiện cho người khác vào.
Nơi ở Phó Tuyên Liệu không xa Hạc Đình, mười lăm phút sau Thời Mông đã đuổi tới, lúc bị nhân viên phục vụ ngăn ở cửa còn hơi ngạc nhiên.
“Tôi đến tìm người quen.” Cậu nói.
Không biết có phải trùng hợp hay không, người được cử đi ngăn cậu lại chính là nhân viên phục vụ họ Từ từng bị cậu chèn ép.
Vừa nhận được điện thoại chỉ thị từ tầng cao nhất, Từ Trí rất vui vẻ, giờ nhìn thấy vị “Thời thiếu gia” này tự dưng lại trồi ra thêm mấy phần thông cảm.
Chỉ có lớp vỏ thiếu gia nhà giàu mà thôi, bên trong vừa tự ti vừa yếu ớt, nghe thấy chút gió thổi cỏ lay là nơm nớp lo sợ —— Vị thiếu gia giả này còn đáng thương hơn những kẻ bán rẻ tiếng cười vì tiền.
Có điều nên chặn thì vẫn phải chặn, Từ Trí hỏi: “Cậu tìm ai?” “Phó Tuyên Liệu.”
“Phó tổng hả, thật là không khéo, lúc này ngài ấy đang bàn chuyện cùng các quan khách.”
Ý là không rảnh gặp.
“Tôi chờ anh ấy.” Thời Mông nói.
Từ Trí mỉm cười đáp: “Rất xin lỗi, Hạc Đình chỉ tiếp khách VIP…”
Lúc này Thời Mông mới nhấc mắt, nhìn về phía người trước mặt. Từ Trí bị ánh mắt lạnh lẽo tối tăm của cậu làm cho khẽ run rẩy, suýt chút nữa quên mất sau đó phải nói gì.
“Không phải… không phải khách VIP xin đợi ở ngoài sảnh.”
Cứ tưởng nói lời này ra, với tính tình thất thường của Thời thiếu gia, ắt sẽ bỏ đi hoặc xông vào, lần trước phải cho cậu vào, còn hôm nay hiển nhiên nhân lực đã được sắp xếp để cản lại bằng mọi giá.
Ai ngờ Thời Mông trầm mặc một lát, không nói gì, xoay người đi ra.
Sảnh chờ của Hạc Đình thật ra là chuyên dùng cho người giữ cửa và lái xe, tiện cho họ đợi lệnh.
Thời Mông không nán ở đó lâu, mà đi thẳng ra bên ngoài, đứng đợi dưới mái hiên tòa nhà.
Vị trí này gần với lối đi bộ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cửa sổ sát đất trên tầng cao nhất. Cao Lạc Thành ưa náo nhiệt hóng hớt, vừa ghé vào cửa sổ nhìn xuống, suýt chút nữa đối diện với Thời Mông, bị dọa cho lùi về vội.
“Người đẹp lạnh lùng nhà ông đang ở dưới lầu nhìn chòng chọc kia kìa.” Hắn vỗ ngực một cái kéo rèm cửa vào, kéo được một nửa lại nhớ ra gì đó, hỏi Phó Tuyên Liệu, “Có muốn tới nhìn thử không?”
Phó Tuyên Liệu tiện tay quơ lấy một cuốn tạp chí trên bàn: “Không nhìn.”
“Ông nói xem cậu ta sẽ chờ bao lâu?” “Không biết.”
“Hừ, hòn vọng phu à.” Cao Lạc Thành lắc đầu ngán ngẩm, “Tôi đem lòng này gửi trăng sáng, ai ngờ trăng sáng chiếu xuống…”
Phó Tuyên Liệu nghe không nổi: “Ngậm miệng.” Cao Lạc Thành nhún nhún vui, không lên tiếng nữa.
Qua một lúc, lại ngồi không yên, chạy đến cửa sổ hé rèm ra, ngước lên nhìn: “Xem sắc trời thế này khéo sắp mưa.”
Động tác trên tay dừng lại, Phó Tuyên Liệu lật một tờ tạp chí qua: “Sáng nay vẫn có mặt trời mà?”
“Đúng thế, cũng không phải mùa hè, nói trở trời là trở trời được ngay.” Cao Lạc Thành buồn bực nói.
Khi mưa đổ, người cũng phiền não theo.
Chưa đến một phút đã lật mười bảy mười tám trang, không một chữ nào vào đầu, Phó Tuyên Liệu bỏ tạp chí xuống đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng.
Cao Lạc Thành thấy anh như vậy rất thú vị: “Không sao đâu lão Phó, ở quầy lễ tân có ô, cậu ấy không bị ướt đâu. Với lại chẳng phải cậu ta tên là ‘Mông’ à, mưa bụi mông lung, biết đâu lại thích chơi dưới mưa?”
(*) Chữ 蒙 (méng) có nghĩa khá rộng, ngoài nghĩa là là tối tăm (tính từ) ra, còn mang nghĩa là che đậy, lừa dối, nói mò… (động từ); cụm 蒙蒙 có nghĩa là mưa phùn, mưa bụi.
Phó Tuyên Liệu không kiên nhẫn đáp lại một câu: “Cậu ta không thích mưa.”
Cao Lạc Thành nhíu mày: “Ồ, hiểu người ta quá nhỉ.”
Phó Tuyên Liệu cũng không rõ vì sao mình biết Thời Mông không thích mưa, có lẽ là khi còn bé mỗi khi trời đổ mưa là lại thấy cậu trốn dưới gầm bàn trên gác xép, hoặc khi nắng vàng chói lọi, có thể thấy cậu ghé vào cửa sổ ngửa đầu lên nhìn bầu trời.
Không sợ ánh mặt trời chói mắt.
Nghĩ đến đây, Phó Tuyên Liệu lại vò tóc, nghĩ thầm biết thế thứ bảy đã đi gặp, đỡ hơn bây giờ bị lấy cớ “nghỉ ngang” để chèn ép.
Mà bức tranh kia còn ở trong tay cậu ta.
Càng nghĩ càng bực mình, Phó Tuyên Liệu sải bước ra cửa, trước khi ra ngoài còn không quên lấy một chiếc ô cán dài màu đen.
Cao Lạc Thành ở sau lưng cười như được mùa: “Nếu nói thương hoa tiếc ngọc thì phải kể đến lão Phó của chúng ta.”
Phó Tuyên Liệu tức giận nói: “Tôi sợ cậu ta chình ình ở đó ảnh hưởng Hạc Đình làm ăn.”
“Cái này thì ông không cần lo, với gương mặt của người đẹp lạnh lùng nhà ông, đứng ngoài cửa chính là một tấm bảng hiệu sống còn.”
“Cút.”
Cạnh lối đi bộ dưới lầu, Thời Mông nghe tiếng mưa rơi tí tách, còn chưa đếm tới 100, đã thấy thân hình cao lớn của Phó Tuyên Liệu xuất hiện ở cửa ra vào, sải bước phăm phăm có vẻ tức đến nổ phổi đến nơi.
Thời Mông nhếch khóe môi —— Ván này vẫn là em thắng.
Phó Tuyên Liệu đi tới trước mặt cậu, không muốn nói nhiều, trực tiếp vào vấn đề chính: “Đi đâu?”
Nhất thời Thời Mông không nghĩ ra, hỏi ngược lại anh: “Anh muốn đi đâu?”
Phó Tuyên Liệu cười nhạo: “Tôi không muốn đi đâu cả, cậu có thể để tôi ở lại đây không?”
Thời Mông lắc đầu không chút nghĩ ngợi.
“Vậy được, cậu cứ từ từ mà nghĩ.” Phó Tuyên Liệu mở ô lên, che lên trên đầu hai người, một cái tay khác đút vào túi, dáng vẻ không quan tâm, “Dù gì thì cũng có cả một ngày, tùy cậu bố trí.”
Bóng đen trên đỉnh đầu cho người ta cảm giác an toàn khó hiểu, Thời Mông ngửa đầu nhìn nóc ô một lát, xuống một chút, ánh mắt rơi vào Phó Tuyên Liệu.
Bị ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chòng chọc, Phó Tuyên Liệu trừng lại: “Nhìn tôi làm gì? Hôm nay cũng là sinh nhật của cậu đúng không?”
Từ trước đến nay anh không phải người bấm bụng nhịn tức, bó tay chịu trói, một chữ “cũng” chính là đang nhắc nhở Thời Mông —— Không phải tôi nhớ, mà là cậu cùng ngày sinh nhật với em ấy, không nhớ cũng phải nhớ.
Tất nhiên là Thời Mông nghe hiểu.
Cậu hơi cúi đầu, vừa nãy dính chút mưa, lông mi dày rậm phủ lên khóe mắt ẩm ướt, nổi lên một mảng đỏ kỳ dị. Phó Tuyên Liệu cao hơn cậu nửa cái đầu, từ góc độ này nhìn xuống vừa hay thấy cổ áo mở rộng và một phần cổ trắng thon, trên da cậu còn sót lại dấu vết bị bóp cổ bạo lực.
Mới đêm hôm kia, suýt chút nữa tên nhãi này bị anh bóp chết, hôm nay lại như không có chuyện gì xảy ra chạy tới tìm anh, còn ra vẻ bị dăm ba câu của anh làm cho sắp khóc đến nơi.
Fuck, Phó Tuyên Liệu thầm mắng trong lòng, từ lúc nào tên nhãi này học được cách giả vờ đáng thương như thế?
Trên thực tế Thời Môngkhông hề biết tâm lý xoắn xuýt của người đối diện, tuy bị chữ “cũng” kia đâm cho một cái, nhưng cũng chỉ là nhoi nhói, không quá đau. Phó Tuyên Liệu chỉ là tính tình hơi kém, nói chuyện khó nghe, nhưng anh cực kỳ dễ mềm lòng, qua tán ô trên đỉnh đầu là biết được phần nào.
Việc hiện tại Thời Mông cần làm là, ỷ vào phần mềm lòng này, tranh thủ tối đa lợi ích cho mình.
Từ giờ đến khi ngày hôm nay qua đi, còn hẳn 14 tiếng đồng hồ.
Trải qua một phen suy nghĩ, Thời Mông ngẩng đầu lên: “Đến công viên giải trí.”
Sợ bị từ chối, cũng sợ Phó Tuyên Liệu không nghe rõ, không đợi anh trả lời, cậu lại cố chấp nhắc lại lần nữa: “Em muốn đến công viên giải trí.”
Hết chương 08.