Hàm răng găm vào da thịt vẫn chưa chịu buông, anh giật mạnh tay mình ra, trở tay bóp lấy cổ người trước mặt một cách chuẩn xác, mạnh mẽ ghì lực, đẩy kẻ đánh lén lên bức tường đối diện.
Lảo bảo vài bước, va chạm kịch liệt khiến một tiếng rên bật khỏi cổ họng, vị rỉ sắt xộc vào xoang mũi khiến tầm mắt hoa lên, đến khi hít mạnh một hơi, khuôn mặt trước mắt dần trở nên rõ ràng, Thời Mông mới từ từ thả lỏng.
Mu bàn tay đau đớn làm vẻ mặt Phó Tuyên Liệu dữ tợn, phát hiện Thời Mông buông lỏng cơ thể, anh lại thấy buồn cười: “Thật sự cho rằng tôi không dám động vào cậu?”
Chút ánh đèn xuyên qua hành lang, Phó Tuyên Liệu đứng nơi khuất sáng, ngũ quan sắc nét tạo nên bóng mờ liền khối trên mặt, Thời Mông híp mắt ngắm nhìn anh, hơi thở dốc đang thưa dần, giấu hết lưu luyến si mê vào bóng tối.
Một bên bỏ cuộc không giãy dụa thì trận đấu mất đi ý nghĩa. Phó Tuyên Liệu buông năm ngón tay ra, quay lưng đi hứng ánh sáng nhìn vết thương, khẽ mắng câu gì đó.
Lúc xuống lầu hỏi dì giúp việc lấy giúp hòm thuốc, anh gặp Thời Tư Hủy khoác áo choàng tắm đang bưng ly rượu vang đi từ trên lầu xuống. Cô ta tìm một ghế trống ngồi xuống, liếc nhìn vết thương trên tay Phó Tuyên Liệu, cười nói: “Chảy máu đến thế rồi, có cần đi tiêm uốn ván không?”
Phó Tuyên Liệu không để ý, lấy cồn i-ốt lau vết thương xong, quay người muốn đi lên.
Tiếng Thời Tư Hủy lại vang lên sau lưng: “Nếu em trai tôi vẫn còn, thì đâu đến nỗi…”
Câu sau đó đè trong cổ họng, Phó Tuyên Liệu cũng không muốn nghe, nhấc chân bước từng bước.
Có lẽ là uống nhiều rồi, Thời Tư Hủy không giữ được miệng, đứng dậy truy hỏi: “Cậu cứ chấp nhận như vậy sao? Cậu đã quên Thời Mộc, đã quên chuyện đồng ý với em ấy rồi sao?”
Bước chân dừng lại, Phó Tuyên Liệu không quay đầu lại.
“Các người đều quên rồi.” Anh bình tĩnh nói, “Tôi còn nhớ những thứ đó làm gì?”
Thời Mông sợ lạnh, vào mùa đông luôn phải chỉnh nhiệt độ phòng lên rất cao.
Vào phòng đóng sập cửa, Phó Tuyên Liệu cởi áo khoác ném lên giường, đảo mắt một vòng, không có ai, hẳn là đang tắm.
Căn phòng trên tầng hai này là một dãy phòng liên thông, gồm phòng ngủ, phòng khách cỡ nhỏ cộng thêm nhà vệ sinh, đầy đủ công năng, vốn là căn phòng ngủ lão gia tử giữ cho đứa con trai ruột được yêu thương nhất, mấy năm trước bị chiếm đoạt, biến thành nơi để Thời Mông nổi cơn điên.
Đánh giá chữ “chiếm đoạt” này một lát, Phó Tuyên Liệu vươn hai chân ra và dựa vào ghế sô pha, nhếch môi cười mỉa mai một tiếng.
Cũng không hẳn là “chiếm”, Thời Mộc có gì thì anh phải có nấy, bất kể là vật sống hay vật chết, cứ đoạt lại hết rồi nói sau.
Phòng vệ sinh cách âm rất tốt, lúc Thời Mông tắm xong đi ra, nhìn thấy Phó Tuyên Liệu dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu tiên cậu sững sờ, như không ngờ anh lại về nhanh như vậy, sau đó ánh mắt dịch xuống, đảo qua bàn tay anh khoác trên đầu gối, nhưng chỉ hai giây lại dời mắt, đi thẳng ra ban công.
Khi Phó Tuyên Liệu mở mắt ra, đập vào mắt chính là hình bóng cao gầy được bao bọc bởi màn đêm thăm thẳm.
Tương tự với việc mở điều hòa và đắp chăn bông, Thời Mông thích ở trong căn phòng ấm áp rồi mở cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Làn gió không hề dịu dàng hất tung ống tay áo tắm rộng thùng thình lên, những ngón tay thon dài thường cầm cọ vẽ hiện ra, đuôi tóc ướt sũng
lướt qua tai, làm lộ phần cổ trắng nõn đọng đầy giọt nước, có thể nhìn thấy mơ hồ mấy vết tay mờ mờ trên đó, như những chấm đỏ tươi rải rác trên nền tuyết.
Không thể không thừa nhận, đó là một bức tranh cực kỳ dụ người.
Thế là Phó Tuyên Liệu đứng lên, cất bước đi tới, cánh tay dài quàng qua vòng eo thon mềm, hai người cùng ngã vào nệm giường mềm mại, lăn một vòng.
Mượn tư thế đó, trước tiên là vùi đầu vào cần cổ vương hơi nước, nhe răng thô lỗ gặm cắn dọc theo những vết đỏ chưa ráo, thình lình Phó Tuyên Liệu ngẩng đầu lên, nhìn từ trên cao xuống, hỏi: “Đau không?”
Ý của anh là muốn Thời Mông chịu thua, ai ngờ cậu thản nhiên thừa nhận: “Đau chứ.”
Khiến Phó Tuyên Liệu giận sôi lên, bàn tay giữ vai Thời Mông không kìm được dùng thêm lực: “Vậy còn cắn?”
Người dưới thân híp mắt, như thể đối với cậu đau đớn cũng là hưởng thụ.
“Thế nhưng…” Thời Mông rướn lên, giọng nói khàn khàn nhiễm hơi thở nóng rực, “Em sẽ khiến anh càng đau đớn hơn.”
Đêm nay, không rõ ai thắng ai thua.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Phó Tuyên Liệu nhìn cơ thể trong gương hôm qua vẫn tạm coi như hoàn hảo giờ lại thêm mấy vết xanh tím, giật giật khóe môi, lại bị phần mép co rút đau xót làm cho nhíu mày, vẻ mặt không thể nói là không tệ.
Lúc cầm áo khoác mặc vào, thoáng nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng vắt trên tay vịn sô pha, Phó Tuyên Liệu không bỏ qua cơ hội khiêu khích, quay lại hỏi Thời Mông: “Lấy từ chỗ nào?”
Thời Mông vừa tỉnh ngủ vẫn đang cọ quậy trong chăn, nghe vậy nhẹ nhàng liếc qua.
Phó Tuyên Liệu cầm cái áo sơ mi kia ném lên giường: “Hôm qua không nhìn kỹ, mặc vào cho tôi nhìn chút.”
Nửa gương mặt bị che khuất, một cánh tay trần trụi trắng như ngó sen duỗi khỏi chăn, tiện thể nhấc lấy áo sơ mi, Thời Mông lật người, dùng mông đối diện với người gây rối.
Nghĩ lại dáng vẻ trằn trọc rên rỉ dưới thân mình của người này đêm hôm qua, Phó Tuyên Liệu đi tới bên giường, chống một tay cạnh người Thời Mông, cúi người đè xuống, dán vào vành tai mỏng manh của cậu, cười mà như không, nói: “Cậu không mặc, làm sao tôi biết là trò giỏi hơn thầy (*), hay chỉ là bắt chước bừa?”
(*) Gốc là Thanh xuất vu lam: Cụm từ này vốn nằm trong câu Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam (青出于蓝而胜于蓝)
Nghĩa đen là chỉ màu xanh đậm được chiết ra từ cây cỏ lam, nhưng màu của nó còn đậm hơn cả cỏ lam.
Nghĩa bóng là chỉ người đời sau hơn người đời trước, tương tự câu ‘trò giỏi hơn thầy’, ‘hậu sinh khả úy’ (Theo hanguyet2012/wordpress)
Sáng chủ nhật thứ ba của tháng 11, sau khi Thời Mông rời giường, việc đầu tiên là xé tờ lịch thứ bảy được khoanh tròn bằng bút đỏ, sau đó lấy kéo thủ công ra, cắt nát bét chiếc áo sơ mi mới mặc được một lần.
Căn gác lửng trên tầng cao nhất đông lạnh hè nóng, trong nhà không ai muốn đặt chân lên, Thời Mông hỏi xin bố rồi sắp xếp nó thành phòng vẽ tranh.
Bức tranh màu nước chồng lớp (*) vẽ từ tháng trước đã khô hoàn toàn, lòng bàn tay khẽ lướt qua những mảng màu rực rỡ trên vải vẽ, lúc bấy giờ cõi lòng rối ren chòng chành mới lắng lại.
(*) 薄涂画: Qua baidu thì đây là một kỹ thuật vẽ tranh màu nước. Phương pháp tô vẽ chủ yếu là phủ một lớp màu mỏng lên lớp màu sẵn có, để hai màu sắc để tạo ra màu thứ ba qua hiệu ứng thị giác.
⁜Qua doart.com được biết
+ Kỹ thuật chồng lớp (Wash) áp dụng lớp này sang lớp khác một lớp màu mỏng phủ lên khu vực lớn (chờ lớp này khô rồi đổ lớp tiếp theo) để tạo chiều sâu và vẽ chi tiết lên.
+ Kỹ thuật ướt trên ướt (wet-on-wet), phủ lớp màu thứ 2 và thứ 3 khi lớp thứ nhất chưa khô, hoặc vẽ trực tiếp màu nước ướt lên mặt (giấy) khô mà không cần tạo các tầng màu trước.
Cậu gỡ vải vẽ ra khỏi giá vẽ, cuốn thành một cuộn nhét vào ba lô sau lưng.
Khi đi ra ngoài xuống dưới lầu thì gặp Thời Tư Hủy ở tầng hai, qua một ngày nghỉ ngơi, cô buộc cao tóc đeo kính, khôi phục lại cách ăn mặc già dặn của tầng lớp tinh anh.
Nhìn thấy tranh sau lưng Thời Mông, Thời Tư Hủy hỏi: “Tới chỗ thầy?” Thời Mông đi đằng trước, “vâng” một tiếng nghèn nghẹn.
“Nói hộ tôi một câu.” Thời Tư Hủy dặn dò, “Đến lúc tôi có thời gian rảnh sẽ qua thăm thầy.”
Hai người cùng xuống dưới nhà, cùng đi ra ngoài sân, lúc ánh nắng chiếu lên người, vết tích ở khóe miệng và cổ Thời Mông lộ rõ mồn một.
Nỗi phẫn hận không cam lòng cuồn cuộn dâng lên, rồi bị đè xuống, thay vào đó là khinh miệt và mỉa mai. Nhìn sườn mặt đẹp đẽ đến mức quá đáng của Thời Mông, Thời Tư Hủy nói: “Mẹ mày cũng ở gần chỗ đó à?”
Thời Mông vươn tay mở cửa xe, nghe vậy ngoái đầu lại nhìn, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
“Cái tật lăng loàn (*) là khó sửa lắm đấy, nhất là kẻ thứ ba chuyên phá hoại tình cảm người khác.” Nói chuyện của người khác, nhưng ánh mắt Thời Tư Hủy lại nhìn chằm chằm vào Thời Mông, “Mày phải để ý bà ta cẩn thận, đừng có để cái nhà này phải mất mặt giùm nữa.”
(*) Gốc là “câu tam đáp tứ” ( 勾三搭四 – gōu sān dā sì): Chỉ những người không đàng hoàng, không đứng đắn về mặt tình cảm, tuesday bồ
bịch…v.v…
Khi chờ đèn đỏ, ngoài cửa sổ xe có một đứa bé té ngã ở ven đường, được một người phụ nữ có lẽ là mẹ ôm vào ngực dỗ dành.
Nếu như nói bị đau sẽ khóc là thiên tính, vậy đau mãi rồi học được cách im lặng chính là thiên phú. Thời Mông nhìn đứa nhỏ vẫn khóc oa oa không ngừng kia, vẻ mặt vẫn hờ hững như vũng nước đọng, thậm chí còn thấy rất ồn ào.
Nhà thầy Tôn ở phía đông thành phố, nằm ở tầng một của khu nhà lâu năm. Thời Mông dừng xe dưới bờ tường phía bắc, bước vào cái sân có cổng sắt che kín nửa người, đầu tiên kéo cổ áo len lên, sau đó đó vòng qua cửa ngách phía tây, leo lên cầu thang đi vào nhà chính.
Người có tuổi ở nhà tầng một thường không có thói quen đóng cửa, huống chi ngay bên cạnh là lớp vẽ của nhà mình. Tôn Nhạn Phong đang đổ thức ăn cho mèo vào bát, nghe thấy mèo nhà mình “meo” một tiếng, nhảy từ nóc tủ xuống, uốn éo mông đi ra cửa.
“Mông Mông tới rồi.” Thấy người đến, Tôn Nhạn Phong vẫy tay nói, “Đứng đấy làm gì, mau vào nhà ngồi.”
Thời Mông ngồi xuống chiếc ghế xa bàn nhất, chú mèo cam béo mượt cọ qua cọ lại ống quần cậu dưới chân bàn, cậu bình tĩnh rụt chân lại.
“Nó thích chơi với con.” Tôn Nhạn Phong bưng ấm trà quay lại phòng khách, rót cho Thời Mông một chén, “Bình thường có ai đến là nó trốn mất dạng, xem ra nó với con rất có duyên với nhau.”
Nhận chén trà nóng ôm trong lòng bàn tay, Thời Mông mới dành chút thời gian nhìn chú mèo, vừa hay nó cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi bên không nói gì, nhìn nhau không chớp mắt, dường như đã chắc cốp hai chữ “duyên phận”.
Đã quen với việc học trò cưng ít nói, Tôn Nhạn Phong đứng dậy đi lấy giá vẽ, vừa làm vừa nói chuyện phiếm như mọi người đàn ông đã luống tuổi khác: “Gần đây mẹ con cũng nuôi mèo, nhặt được, màu đen trắng, đặt tên là Mộc Mộc, Mộc trong mộc đầu (mảnh gỗ), hôm nào con rảnh thì…”
Chuẩn bị vải vẽ xong quay người lại, nhìn thấy Thời Mông đã trải bức tranh vải cậu mang tới lên bàn, đang dùng cọ phết dầu bóng lên trên (*), xem ra không để chữ nào lọt tai.
(*) Xịt/ quét dầu bóng có tác dụng giữ màu sắc gốc của bức tranh được bền, chống ẩm mốc.
Tôn Nhạn Phong thở dài, đứng bên cạnh nhìn một lát, chắp tay đi về phòng.
Ngay bên cạnh là lớp học vẽ tranh, sáng chủ nhật là lúc đông học sinh nhất.
Bởi vậy Thời Mông chỉ có được một lúc yên tĩnh, cẩn thận quết dầu bóng cho bức tranh, nẹp khung gỗ, bận bịu một hồi là hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Giữa buổi có một đoạn nhạc đệm xen vào, khi mở ngăn tủ tìm tua vít, Thời Mông phát hiện ở trong có mấy cuộn tranh, trong đó một cuộn bị lỏng, để lộ một góc có kí tên đánh dấu, chữ “Mộc” thanh tú khiến Thời Mông nhớ đến ba chữ “bắt chước bừa” trong miệng Phó Tuyên Liệu.
Chóp môi Thời Mông khẽ run run, bàn tay siết chặt lại rồi buông ra, cuối cùng nhớ ra đây không phải đồ của mình, cưỡng chế đè ép dục vọng
muốn phá hỏng xuống.
Chưa tới trưa, Thời Mông đã muốn đi về.
Tất nhiên muốn giữ cũng không giữ được, Tôn Nhạn Phong vội vã rửa tay ra khỏi phòng dạy học: “Tranh thì vẫn như cũ, thầy sẽ xem xét bán giúp con?”
Thời Mông gật gật đầu, nói: “Con cảm ơn thầy.”
Không muốn để người ta đi tay không về, Tôn Nhạn Phong lục lọi lấy ra một cây thuốc lá trong tủ, định bỏ vào ba lô của Thời Mông: “Bạn cũ tặng, không biết phổi thầy kém, sức khỏe không tốt không hút được…”
Khóa kéo của ba lô được kéo chặt, Thời Mông không để thứ gì bên trong.
“Con cũng không hút.” Cậu nói, khoác ba lô xẹp lép lên vai.
Tôn Nhạn Phong thoáng giật mình, tiễn cậu ra tới cửa mới nhớ để hỏi: “Sao không hút nữa?”
Trong ấn tượng của ông Thời Mông mới học hút thuốc được nửa năm, đang là lúc nghiện nặng, tháng trước lúc tới đây trong túi còn bỏ một bao thuốc lá dành cho phụ nữ (*). Nhưng đứa nhỏ này rất cố chấp, người lớn khuyên thế nào cũng không nghe, có thể khiến cậu thay đổi chỉ có mệnh lệnh của chính bản thân cậu.
(*) Loại chứa ít nhựa thuốc lá và hàm lượng nicotine thấp.
Thời Mông cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ bỏ lại một câu “Cai rồi”, tiếp tục đi ra ngoài.
“Dạo này sức khỏe mẹ con không được tốt.” Tôn Nhạn Phong nói với theo, như là sợ không có cơ hội nói nữa, “Bà ấy rất nhớ con, có thời gian rảnh, thì đi thăm bà ấy một chút.”
Một lời đề nghị được nói ra từ miệng bậc cha chú, nhưng Thời Mông lại không hề có dấu hiệu thay đổi sắc mặt.
Mặt trời giữa trưa treo cao, cậu ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời tỏa ra từng vòng sáng liên tiếp nối nhau, dường như vô cùng vô tận, chiếu vào gương mặt tái nhợt không chút màu máu của cậu, váng đầu hoa mắt.
Lại là vào chạng vạng tối, Thời Mông có một giấc mơ.
Đen kịt, chỉ có âm thanh, âm thanh vụn vặt lẻ tẻ, tiếng bát đĩa rơi vỡ chói tai, tiếng bàn đổ xuống đất rầm rầm, tiếng sấm, tiếng mưa rơi, trong xó
xỉnh âm u không có ánh nắng chiếu tới, rì rào, điên cuồng sinh sôi như rêu mốc.
Cậu nghe thấy tiếng mẹ gào khóc thất thanh, tiếng chế giễu vô tâm vô tư của bạn bè, tiếng giấy vẽ bị xé nát tung bay ở một nơi rất xa.
“Anh tên là Thời Mộc, là anh trai của em.” Giọng trẻ con non nớt.
“Trong nhà này, con nhất định phải đặt mình vào đúng vị trí.” Người đàn ông uy nghiêm.
“Mau cứu nó, mau cứu nó, mẹ xin con.” Giọng nữ chói tai.
“Vì sao người chết không phải là mày?” Trách mắng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Cậu cho rằng bước vào cửa nhà này thì chính là người nhà họ Thời?”
Nhắc nhở việc không liên quan.
“Chờ đó, mi sẽ gặp quả báo, tất cả các người sẽ gặp quả báo.” Nguyền rủa ngập khắp đất trời.
…
Trong giấc mơ Thời Mông bịt tai lại, cuộn tròn cơ thể trên ghế, lúc thức dậy thậm chí không rõ mình đang ở đâu.
Chậm rãi vươn tay ra, chìm vào bóng tối mông lung ngoài cửa sổ, tinh thần tỉnh táo lại, Thời Mông nhớ ra hôm nay là ngày chủ nhật đáng ghét nhất, thế là lại lần nữa mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lại phải đợi 6 ngày nữa, đợi đến thứ bảy tuần sau…
“Dậy rồi?” Một tiếng nói trầm khàn vang lên sau lưng, cắt ngang suy nghĩ của Thời Mông.
Bả vai rụt phắt lại, đến khi nhận ra ai đang trong phòng, gần như Thời Mông xoay người ngay lập tức, đứng đậy đi chân trần tới.
Trong giấc mơ, thanh âm cuối cùng đến từ một cậu bé, không giống mọi người, người đó nói: “Em vẽ thật là đẹp.”
Còn nói: “Đừng sợ, ở đây sẽ không có ai bắt nạt em.”
Để giữ vững lãnh địa an toàn này, Thời Mông không quan tâm bất cứ thứ gì, nhào tới, khi ôm được người kia vào ngực, nhịp tim hoảng loạn mới bình tĩnh lại.
Một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, người bị ôm siết mở miệng, rất gần kề: “Nhìn thấy tôi vui như vậy sao?”
Thời Mông không nói gì, cũng không làm gì.
Dường như thấy phản ứng của cậu rất thú vị, Phó Tuyên Liệu lại cười: “Dép của cậu đâu?”
Không muốn nghe nữa, Thời Mông dùng lại chiêu cũ, ngửa người ra sau, bịt kín cái miệng nói lung tung của anh.
So sánh ra thì nụ hôn này dịu dàng hơn hôm qua, thiếu đi sự ngang ngược, có lẽ vì bị thương, nên không thể không bớt làm càn.
Hoặc có thể bởi vì hôm nay là chủ nhật, nhiều thêm một chút thì cứ cho là trộm được đi.
Kiềm chế và phóng túng vừa mâu thuẫn vừa hài hòa, răng môi quấn quýt tới hồi cuối, Phó Tuyên Liệu cúi đầu, nhìn hai cái đùi của Thời Mông đã vắt lên eo anh, nhịn không được cười nói: “Cậu thật đúng là không khách khí.”
Mắt cá chân nhỏ nhắn giao nhau phía sau eo, mu bàn chân trần trụi đu đưa phập phồng theo nhịp thở. Thời Mông vòng hai tay lên cổ Phó Tuyên Liệu, sau lưng dán vào bức tường trắng lạnh lẽo, nhưng đôi mắt đã nhiễm đầy màu sắc ấm áp.
Giây phút đối mặt, Phó Tuyên Liệu sửng sốt một chút, vẻ mặt mấy phần kinh ngạc mấy phần u ám, rồi thoáng cái đã quay lại vẻ tươi cười hào phóng giả mạo.
Hơi thở ấm nóng phun lên gáy, Phó Tuyên Liệu xích lại gần, nửa thật nửa giả hỏi: “Thời Mông, cậu sẽ không thích tôi thật đấy chứ?”
Đã rất lâu trước đây có nghe nói rằng, ký ức được cả đôi bên công nhận mới được coi là một câu chuyện cũ có thật, nhưng nếu bị một bên lãng quên, thì cùng lắm chỉ có thể coi là vở kịch độc tấu lòe thiên hạ mà thôi.
Lúc bấy giờ Thời Mông chợt nhớ đến mặt trời ban trưa, nóng rát, chói mắt là thế, nhưng vẫn khiến người ta muốn tới gần.
Thế là cậu lựa chọn nhắm mắt lại, siết chặt cánh tay, dù có đau cũng im lặng không nói.