• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn cứ vào nguyên tắc không làm lớn chuyện, Thời Hoài Diệc giấu được gì thì giấu, trả lời mập mờ cho qua.

“5 năm về trước sau khi Mộc Mộc bị bệnh thì bác mới biết. Bởi vì Dương Ấu Lan, cũng chính là mẹ đẻ của nó, chạy tới bệnh viện đòi làm xét nghiệm tủy, bác bảo bà ta đừng gây chuyện, bà ta khăng khăng mình có thể cứu Mộc Mộc… Sau đó hỏi kỹ lại, bà ta mới thừa nhận mình là mẹ đẻ của Mộc Mộc.”

“Cũng vào lúc đó, bác mới biết chuyện hai đứa bé bị tráo đổi. Chuyện sau này thì như cháu đã biết, hai đứa đều là con của bác, bác cũng không muốn Mộc Mộc dưới mồ không được yên ổn, nên đứng ra dàn xếp mọi chuyện.”

Phó Tuyên Liệu nghĩ rồi nói: “Lựa chọn giấu diếm là quyết định của một mình bác hay là Thời Mộc cũng muốn xin bác làm thế?”

Thời Hoài Diệc hơi khó xử: “Tất nhiên là bác nghĩ như vậy, nguyên nhân thì mới nói với cháu. Nhưng Mộc Mộc cũng không mong chuyện này lan ra khắp thiên hạ, lúc ấy nó đã yếu lắm rồi, thực sự bác không đành lòng cự tuyệt nên đồng ý với nó sẽ cố gắng không để ai biết.”

Phó Tuyên Liệu mím môi. Kết quả này nằm trong dự đoán của anh, nhưng nó vẫn khiến lòng anh rét buốt.

“Về việc đoạt bức tranh…” Thời Hoài Diệc do dự hỏi, “Là bức《Diễm》 đó hả? Nó không phải do Mộc Mộc vẽ sao?”

“Không phải.” Phó Tuyên Liệu nói, “Bức tranh đó là của Thời Mông, được vẽ từ hồi học cấp ba.”

Bình thường Thời Hoài Diệc rất ít khi quản chuyện vẽ vời của bọn nhỏ, xem ra hoàn toàn không biết rõ tình hình, ông cũng không cho rằng chuyện đó quan trọng.

Ông chỉ sửng sốt một chút sau đó thở dài nói: “Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là nó nghe nói bác muốn chuyển nhượng cổ phần cho Mông Mông… Bác cũng rất khó xử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, dù thế nào cũng nên cho Mông Mông ít gia sản để phòng thân, có lẽ Mộc Mộc cảm thấy bác bất công, lại nghĩ ngày giờ của mình không còn nhiều, nên trong cơn tức giận…”

“Ài, đều là người một nhà, đứa nhỏ này sao lại có thể đối xử như thế với em trai mình?”

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Phó Tuyên Liệu lại đi một chuyến đến phòng bệnh của Thời Mông.

Vẫn không gặp được người như cũ, anh lùi một bước, xin nhờ chuyện khác: “Có thể chuyển lời giúp tôi không?”

Giang Tuyết khoanh tay chắn ở cửa, do dự một chút rồi hỏi: “Lời gì?”

“Bức tranh kia… Chính là bức 《 Diễm 》, tôi đã biết đó là do Thời Mông vẽ.”

Giang Tuyết thoáng sững người, sau đó cười nhạo: “Giờ anh mới biết hả? Nhưng nghe nói bức tranh kia đã biến mất rồi, thế nào, định đòi Mông Mông thêm bức nữa?”

“Không, không phải.” Phó Tuyên Liệu nói, “Tôi muốn nói với em ấy rằng, xin lỗi.”

Dù sao thì cũng là người kiêu ngạo đã quen, lại bị lôi đến trước Quỷ Môn Quan dạo một vòng, không những không truy cứu mà còn đi lại mấy chuyến, ăn nói dè dặt khép nép xin lỗi, ngay cả Giang Tuyết cũng hơi buông lỏng thái độ, bởi chuyện trộm bức tranh đến anh cũng mơ mơ màng màng bị dắt mũi.

Nhưng Giang Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh, cô lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Lời này anh phải nói trực tiếp với cậu ấy. Vả lại, bây giờ nói những lời này có thấy vô dụng không?”

Phó Tuyên Liệu không biết cô nói “vô dụng” là chỉ câu xin lỗi này quá muộn màng, hay là mang ý khác.

Nhớ trước kia Giang Tuyết nói Thời Mông “Luôn luôn giấu mọi chuyện trong lòng”, Phó Tuyên Liệu hé miệng cả nửa ngày, chỉ hỏi được một câu: “Em ấy… Không uất ức chứ?”

Bị hiểu lầm bao năm qua, bị anh chà đạp nhục nhã đủ kiểu, đến cả cơ hội giải thích cũng không có, vì sao không nhân cơ hội trả thù lại, đánh anh mắng anh, hoặc là dứt khoát ném anh xuống biển đi?

Thời Mông càng không để ý không đáp lại, cảm giác tội lỗi càng khiến Phó Tuyên Liệu không thở nổi.

“Uất ức?” Giang Tuyết lại cười, “Nó nào hiểu uất ức là gì.”

“Chịu nỗi oan trộm tranh của người khác… Sao lại không uất ức?”

“Thế nhưng cái gọi là uất ức ấy, điều kiện đầu tiên là phải có người tin tưởng cậu ấy vô tội, tin tưởng cậu ấy bị vu hãm.” Giang Tuyết nói, “Anh tin cậu ấy à?”

“Tôi…” Phó Tuyên Liệu nói không ra lời.

Bao năm qua, đúng là anh chưa từng tin tưởng Thời Mông dù chỉ là một lần.

Thực sự toàn bộ phản ứng năm đó của Thời Mông đều hợp tình hợp lý

—— Tranh bị Thời Mộc nói bừa nói dối là đồ ăn trộm, phản ứng đầu tiên của Thời Mông chính là phẫn nộ và sốt ruột cướp bức tranh lại.

Thế là cậu đoạt lại, cũng muốn nói cho người khác biết bức tranh này là của cậu, không phải của Thời Mộc.

Thế nhưng tất cả mọi người lại tin tưởng Thời Mộc, cho rằng chuyện trộm tranh này chỉ có loại tiểu nhân hèn hạ ghen ghét tài hoa của Thời Mộc như Thời Mông mới làm ra được.

Giang Tuyết lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác nhận Thời Mông vẫn chưa dậy, cô mới nói tiếp: “Vừa nãy cậu ấy thức giấc, tôi hỏi có khó chịu khổ sở không, cậu ấy nói cậu ấy đã không thấy khổ sở từ lâu rồi.”

Chìm trong vũng bùn hồi ức đen đặc, bỗng thân thể Phó Tuyên Liệu run lên.

“Không khổ sở là vì không có ai thương cậu ấy, tương tự, sẽ không tủi thân ấm ức, là bởi vì đâu có ai đứng về phía cậu ấy.”

Tám giờ tối, Thời Mông tỉnh lại khỏi giấc ngủ nông, mở mắt ra đã thấy Giang Tuyết ngồi ở đầu giường hí hoáy notebook.

Hai người đối mặt với nhau vài giây, Giang Tuyết cười nói: “Có phải bị tiếng gõ phím của chị đánh thức rồi không?”

Thời Mông phủ nhận: “Không phải, là tự tỉnh.”

Giang Tuyết đặt notebook xuống, ấn công tắc nâng giường cao lên, đệm cái gối đầu để Thời Mông thoải mái dựa vào đầu giường, cô hỏi cậu có muốn ăn chút gì đó không.

“Em không đói.” Thời Mông vẫn không có tinh thần, “Chị Tuyết chị về đi, em có thể tự chăm sóc bản thân.”

“Hừ.” Giang Tuyết liếc mắt, “Chờ mãi em mới nói được một câu trên mười chữ, thế mà lại là đuổi chị về.”

Cô nói: “Chị ở đây cũng ổn, giường dành cho người chăm sóc bệnh nhân ngủ cũng ngon giấc như giường nhà chị thôi, em đừng quan tâm vớ vẩn, yên chí dưỡng bệnh đi.”

Thấy cô kiên trì thế Thời Mông không nói thêm nữa.

Lúc này không ai buồn ngủ, hai người nói chuyện phiếm vài câu.

“Đồng xu kỷ niệm chị tặng cho em,” Thời Mông nói, “Bị em dùng để thuê thuyền rồi.”

Cậu cho rằng sử dụng đồ người khác tặng mình thì nên báo rõ, không ngờ Giang Tuyết không hề để bụng: “Thuê thì thuê thôi, lúc tặng cho em đã nói là vàng đảm bảo giá trị, lúc cần thì đem đổi thành tiền được, thế chiếc thuyền kia hẳn là to lắm hả?”

Thời Mông nghĩ nghĩ: “Chiều dài chừng 10 mét.”

“Được đấy.” Giang Tuyết cười tủm tỉm, “Ít ra tiêu xài đúng chỗ.”

Ngừng thêm vài phút đồng hồ, Giang Tuyết ngồi bên giường gọt táo làm bộ lơ đãng hỏi: “Thế bức tranh kia là đốt đi thật rồi hả?”

Thời Mông “Ừ” một tiếng.

Giang Tuyết thở dài tiếc hận: “Nói gì thì nói cũng là dùng 10 triệu mua về đó.”

Lặng im giây lát, Thời Mông nói: “Trước kia, anh ấy là bảo vật vô giá.” “Vậy bây giờ thì sao?”

“Không đáng một đồng.” “Cho nên em bèn đốt nó đi?”

“Ừm.” Thời Mông dùng tay trái nhận quả táo Giang Tuyết đưa tới, “Em buông anh ấy rồi.”

Giang Tuyết không xác định được trong lời Thời Mông là “anh ấy” hay là “nó” (*), hay là ý chỉ cả hai, bây giờ thấy Thời Mông đã thật sự buông tay, cô thở phào nhẹ nhõm.

(*) hai đại từ nhân xưng “anh ấy/cậu ấy ” () và “nó” ( ) có cùng phát âm là [tā]

“Nhưng mà chị cảm thấy anh ta với em cũng không hẳn là không có…”

Có lẽ là do nghĩ đến hành vi, cảm xúc biểu hiện những ngày qua của Phó Tuyên Liệu, Giang Tuyết nói được một nửa mới phát hiện mình hết chuyện để nói, cô đổi sang vấn đề khác, “Được rồi, giờ còn nhắc những chuyện này làm gì. Đợi em xuất viện chị sẽ tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn để chúc mừng em khôi phục độc thân, lại lần nữa giành được sự tự do!”

Thời Mông nghiêm túc suy nghĩ: “Không cần đâu, ngay từ ban đầu, em và anh ấy chưa từng bên nhau.”

Ban đầu đều do cậu cưỡng cầu, nên bây giờ báo ứng và hậu quả do một mình cậu gánh hết.

Giang Tuyết nghe được lời này mà lòng đau ruột xót, liên tưởng đến bản thân mình, vành mắt cô nóng lên, mạnh mẽ gượng nở nụ cười: “Thế lại càng hay, Mông Mông của chúng ta trước giờ luôn độc thân, mối tình đầu vẫn còn y xì nguyên nhé!”

Hai người ăn ý né tránh vấn đề thân thế của Thời Mông, nhưng Giang Tuyết vẫn tiếc rẻ chỗ cổ phần kia, hỏi Thời Mông xem có cách nào lấy về được không.

“Đây là chính là cổ phần của nhà họ Thời đó.” Thấy Thời Mông cứ lơ đãng không chú ý, Giang Tuyết không nhịn được hệt như mẹ già lo lắng, “Có 10% ấy, sau này giả sử có vắt chân ngủ trong nhà thì tiền của vẫn đổ về cho em ầm ầm đó.”

Thời Mông chậm rãi chớp mắt, không tưởng tượng ra nổi cảnh tượng ấy.

Nhưng đại khái cậu vẫn hiểu là Giang Tuyết đang lo lắng cho nguồn sống sau này của cậu.

“Em biết vẽ, em có thể tự nuôi bản thân.” Cậu nói, giơ tay trái đang cầm táo lên, “Tay phải không dùng được thì dùng tay trái.”

Thấy cậu không suy nghĩ bi quan chán đời vì bàn tay bị thương, Giang Tuyết thở phào tiếp.

Cô nói cho Thời Mông biết trong mấy ngày cậu hôn mê thầy Mã có tới thăm, hai người đã nghiên cứu thảo luận vấn đề này, còn dành thời gian tìm bác sĩ chủ trì nói chuyện.

Giang Tuyết nói những thứ tốt đẹp: “Bác sĩ nói chỉ cần hồi phục tốt thì vẫn có cơ hội khôi phục lại trạng thái ban đầu.”

Thời Mông gật đầu, nhìn qua rất tin tưởng: “Em sẽ hồi phục.” “Là hồi phục thật tốt.”

“Em sẽ hồi phục thật tốt.” “Ngoan quá.”

Một lúc sau, Giang Tuyết đã yên tâm phần nào định về nhà một chuyến.

“Em không biết cửa hàng của bệnh viện bán đồ lởm thế nào đâu, hôm qua mua tạm cái khăn mặt để lau, thế mà hôm nay mặt toàn mụn không.”

Giang Tuyết vừa đi ngoài vừa không quên dặn dò Thời Mông: “Chị cài tấm biển không quấy rầy lên cho em, cũng đã đánh tiếng với các y tá ở phòng trực, giờ này hẳn là không có ai mặt dày tới tìm em đâu, nếu như có thể cứ nhấn thẳng vào chuông báo, để chị y tá đến đuổi người ra giúp em.”

Thời Mông đồng ý.

Sau khi Giang Tuyết về, cậu dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, mơ một giấc mơ rất ngắn.

Trong mơ có một đứa bé, đưa lưng về phía cậu, hình như bị thương rất nặng, ôm lấy cơ thể khóc thút thít.

Cậu muốn nói với đứa bé kia rằng, đã còn sống thì cứ đi về phía trước, xuyên qua cánh cửa kia, đừng quay đầu lại. Cậu vươn tay, đang định vỗ vai đứa bé thì chợt nghe thấy vài tiếng gõ cửa rất khẽ.

Lần này thật sự bị đánh thức.

Thời Mông hoảng hốt tưởng mình đã ngủ rất lâu, lâu đến mức Giang Tuyết đã quay trở lại. Cậu chống người dậy định xuống giường, nhớ ra cửa không khóa trái, bèn nói vọng ra phía cửa: “Vào đi ạ.”

Sợ chị Tuyết lại mắng cậu không chăm sóc tốt cho bản thân, Thời Mông nằm xuống giường, xốc tấm chăn mỏng lên đắp kín, lại quay đầu xác nhận xem đã gặm sạch quả táo hay chưa.

Trong quá trình này, cậu nghe thấy tiếng được đẩy ra từ bên ngoài, phát ra tiếng động rất khẽ.

Chỉnh đốn xong quay đầu lại, mặt hướng ra phía cửa, Thời Mông bị khuôn mặt rơi vào tầm mắt khác với dự đoán làm cho ngây người.

Người đi vào là một phụ nữ trung niên, trong ấn tượng của Thời Mông bà không chỉ cao gầy xinh đẹp mà còn dịu dàng tao nhã, như tiên nữ trên trời vậy.

Dù bây giờ bà mặc quần áo của người bệnh, đi lại tập tễnh, hình như trong mái tóc đen tuyền cũng ẩn giấu mấy sợi tóc bạc, nhưng Thời Mông vẫn nhớ canh bà nấu rất ngon.

Món canh rất ngon miệng đó, dù chỉ là tiện tay chia cho cậu một bát, cặn đục lắng đầy đáy bát, nước canh lạnh ngắt, nhưng cậu không hề lãng phí,

lần nào cũng ăn hết sạch không thừa lại chút nào. Thế nhưng bây giờ cậu không muốn ăn.

Lý Bích Hạm dừng ở chỗ cách giường một khoảng, đứng im không nhúc nhích nhìn cậu.

Trong mắt có ánh nước rưng rưng, cũng có tình cảm dịu êm mà Thời Mông từng vô cùng trông ngóng.

Có lẽ trong đó có quá nhiều thứ khiến người ta không hiểu, tay Thời Mông lần theo ga giường, duỗi ra sau, do dự xem có nên ấn chuông gọi y tá hay không.

Cuối cùng vẫn không ấn xuống, vì Lý Bích Hạm cất tiếng nói chuyện trước.

“Dì… Chỉ tới thăm con một chút.” Giọng bà đang run rẩy, “Chỉ một lúc thôi, sẽ đi ngay.”

Thời Mông cũng không biết sau khi mình rời khỏi bệnh viện đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ những lời Phó Tuyên Liệu nói trên thuyền với cậu và sự cố gắng né tránh của Giang Tuyết, không khó để đoán ra chân tướng về thân phận đã bị bại lộ.

Xem ra không khác với phỏng đoán của cậu cho lắm. Thời Mông không biết nên nói gì, cũng không thể làm ra vẻ hàn huyên qua loa cho xong, hơi chút do dự là bỏ qua thời cơ ấn chuông gọi người.

Lý Bích Hạm thấy cậu không nói lời nào, cho rằng cậu ngầm đồng ý. Bà chậm rãi bước lại gần, vịn vào lan can giường ngồi xuống ghế, ánh mắt tiếp tục rơi vào người Thời Mông.

Từ 8 tuổi đến 25 tuổi, thời gian thấm thoắt thoi đưa, bây giờ mới là lần đầu tiên bà ngắm nhìn đứa nhỏ này một cách cẩn thận.

Mặt Thời Mông rất nhỏ, ngũ quan cũng xinh đẹp, nhớ lại năm đó lúc vừa sinh cậu ra, y tá đã khen đứa bé này xinh xắn, đợi đến khi mẩn đỏ lặn hết nhất định sẽ rất trắng trẻo kháu khỉnh.

Nhưng lúc đó Lý Bích Hạm đắm chìm trong nỗi đau thương vì kẻ thứ ba tìm tới cửa và sinh non, không kịp nhìn thêm, bằng không thì cũng sẽ không…

Nhớ hồi đó khi Thời Mông vừa vào nhà họ Thời, luôn có khách khứa không biết rõ tình hình cho rằng cậu mới là con của bà thông qua mặt mày. Lý Bích Hạm cười khổ, tự nhủ nhìn nhiều thêm thì có ích gì, mình

bị che mắt khiến tâm trí ngu muội, mặc cho người ngoài nói gì đi chăng nữa bà cũng không để vào tai.

Thời Mông 25 tuổi tuy cao gần 1m8, nhưng vóc người vẫn gầy guộc, quần áo bệnh nhân khoác trên người cậu rộng thùng thình, chỉ có chỗ vai là được xương đòn làm gồ ra.

Cổ cậu dài và thon thả, có thể nhìn thấy mạch máu rõ ràng, cổ tay cũng mảnh dẻ, xương cổ tay nhô cao ở chỗ tiếp nối giữa bàn tay và cánh tay, chỗ ống tay áo lộ ra một mảng máu đọng chưa tan, thể hiện rõ dưới lớp quần áo còn giấu rất nhiều vết thương như vậy.

Chưa kịp suy nghĩ Lý Bích Hạm đã hỏi ra tiếng: “Còn đau không?”

Bà muốn vươn tay chạm vào theo bản năng, dùng lực độ nhẹ nhàng nhất để ve vuốt, giống như việc mà mỗi một người mẹ nên làm khi dỗ dành đứa con bị đau.

Ngay khi sắp chạm đến, Thời Mông rụt tay tránh đi.

Trong thời gian ngắn Thời Mông không thay đổi được, và hiển nhiên rằng cậu không thể cảm tính đến mức nhanh chóng tiến vào trạng thái tiếp nhận mọi thứ.

Cậu giấu cả tay trái ra sau lưng, đặt cạnh tay phải đang bọc kín băng gạc, ngón tay vặn xoắn, ánh mắt rơi vào chỗ chân được chăn che kín.

“Không đau.” Cậu vô thức nói, “Con không đau.”

Dường như biết lời này của Thời Mông là dối lòng, hô hấp của Lý Bích Hạm hẫng mấy nhịp, thủy triều lại dâng đầy đáy mắt.

Từ nhỏ cậu đã như vậy, để kiếm được không gian sinh tồn ở nhà họ Thời, cậu luôn luôn “hiểu chuyện” như vậy, câu trả lời vĩnh viễn là “Không cần” “Không đau” “Không khó chịu”.

“Sao, sao lại không đau được?” Lý Bích Hạm gấp gáp, “Dì biết một chuyên gia bên khoa chỉnh hình, để ngày mai con chuyển sang bên đó điều trị, tay con nhất định có thể…”

“Không cần.” Thời Mông nói, “Cảm ơn dì.”

Nghe thấy lời cảm ơn xa lạ Thời Mông nói với mình, trái tim Lý Bích Hạm lại hung hăng thắt lại.

Bà nhớ rõ Thời Mông từng gọi bà là “Mẹ”, dưới yêu cầu của Thời Hoài Diệc, còn không chỉ một lần. Khi còn nhỏ Thời Mông sợ hãi việc gọi bà, bà lại làm như không nghe thấy gì, chưa từng đáp lời lại, sau này lớn lên

thỉnh thoảng Thời Mông gọi một tiếng theo yêu cầu của Thời Hoài Diệc, bà cũng chỉ như xem kịch, không để trong lòng.

Bây giờ muốn nghe cũng không nghe được nữa.

Lý Bích Hạm bắt đầu hiểu vì sao hai hôm nay bản thân bà kháng cự việc đến gặp Thời Mông, bà sợ thế giới bị phá vỡ hoàn toàn, càng sợ không chịu nổi hậu quả do nhiều năm lạnh nhạt thờ ơ.

Mãi đến khi chập tối, bà nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài hành lang của Phó Tuyên Liệu và Thời Hoài Diệc, bà mới biết sai lầm của mình đáng hận biết bao, đã từng yêu thương Thời Mộc bao nhiêu thì bây giờ đau lòng Thời Mông bấy nhiêu.

Ai ai cũng nói tính cách Thời Mông u ám khó gần, nhưng chẳng ai đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, tính cách không hoạt bát sáng sủa là bởi vì chưa từng được đối xử tử tế.

Còn kịp, Lý Bích Hạm nghĩ, bây giờ còn kịp, ông trời đối xử với bà không quá tệ, ít ra không để bà sai lầm đến cùng.

“Mẹ… Không, dì biết con bị bắt nạt, Thời Mộc bắt nạt con, Thời Tư Hủy… Dì sẽ răn dạy nó giúp con.” Bà bất chấp tất cả đi tới đây, bày ra tất cả phương án cứu vãn có thể nghĩ ra được, “Cổ phần cũng sẽ trả lại cho con, trong tay dì còn 8%, dì sẽ chuyển nhượng sang tên con, của dì đều là của con.”

Bà muốn nói là, mẹ cũng là của con, con muốn gì mẹ cũng sẽ làm vì con.

Thế nhưng Thời Mông hiểu sang ý khác, dù sao thì trong thế giới của cậu không có cái gọi là tình thương vô điều kiện, phần lớn là phải dùng thứ đồng giá trị để trao đổi.

Thế là cậu hỏi: “Muốn con giúp miễn tội cho Thời Tư Hủy, hay là giúp Thời Mộc che giấu chuyện trộm tranh?”

Lý Bích Hạm bị hỏi đến ngây người: “Không, ý của dì không phải vậy, dì chỉ muốn…”

Bà chỉ là đã biết sai, hận không thể quay về lúc ban đầu cho mình một bạt tai, hận không để bù đắp tất cả những gì bà không cho cậu trong suốt những năm qua, trong một thời gian ngắn phải bù đắp hết thảy.

Bao gồm cả tình thương của mẹ.

Thật ra Thời Mông cũng đang nhớ lại chuyện quá khứ.

Nhớ lúc mới tới nhà họ Thời cậu có ấn tượng mạnh với Lý Bích Hạm, không hiểu sao rất muốn thân cận với bà, trong ngày của mẹ nào đó thời tiểu học, cậu từng tự tay vẽ tặng tấm thiệp chúc mừng tặng cho bà.

Bởi vì nhìn qua Lý Bích Hạm không quá thích cậu, nhưng bà không đối xử tệ với cậu, Thời Mộc có cặp mới cậu cũng có, Thời Mộc học bóng đá thì cậu cũng có thể học vẽ tranh, lần nào mua thêm đồ chơi cũng có phần cho cậu. Thời Mông cảm thấy dì tiên nữ rất hiền lành, bởi đáng lý ra theo lời Dương Ấu Lan từng nói, Lý Bích Hạm sẽ đối xử tệ với cậu, không cho cậu cơm ăn, còn hơi một tý là đánh cậu một trận mới đúng.

Sau này Lý Bích Hạm nhận tấm thiệp chúc mừng kia vào ngày của mẹ. Có lẽ ngay trước mặt Thời Hoài Diệc không thể không nhận, nói chung là vào ban đêm, Thời Mông tìm thấy tấm thiệp kia trong thùng rác.

Cậu đứng yên lặng rất lâu bên cạnh thùng rác, cuối cùng vẫn không nhặt lại tấm thiệp chúc mừng mà cậu bỏ mấy tiếng đồng hồ tỉ mỉ nắn nót ấy.

Từ nhỏ Thời Mông đã bị người xung quanh nói là đần, vụng về không biết đối nhân xử thế, còn chậm lụt khiến người ta ghét mà không biết. Nhưng cậu biết, nếu bây giờ tặng thiệp chúc mừng, chắc chắn Lý Bích Hạm sẽ không vứt nó đi.

Nhưng cậu đã không còn sức lực để làm một tấm mới nữa rồi.

Cậu không cảm thấy bà có lỗi, cậu chỉ không muốn bị vứt bỏ một lần nữa.

“Hai chuyện này, con không thể giúp dì.” Thời Mông nói.

“Không phải muốn con giúp,” Lý Bích Hạm giải thích, “Là dì muốn giúp con.”

Thời Mông không có biểu tình gì, cậu nói: “Không cần.” “Vậy con muốn cái gì, dì…”

“Dì có thể khiến thời gian đảo ngược không?” Không muốn dây dưa tiếp, Thời Mông lạnh giọng hỏi, “Có thể để những người từng ức hiếp con đều bị trừng phạt không?”

Lý Bích Hạm sững sờ.

Thời Mông đã chết qua một lần, với cậu mà nói thế giới này không khác gì Thiên đường hoặc là Địa ngục, cậu chỉ tồn tại ở đây, người khác ra sao đã không còn liên quan đến cậu.

Huống hồ, người “ức hiếp” Thời Mộc kia đã chết rồi, nhưng đâu chỉ là hai người họ?

Không đợi Lý Bích Hạm nói gì đó, Thời Mông tuyên bố: “Con muốn đi ngủ.”

Đối mặt với sự lạnh lùng đuổi người của cậu, lòng Lý Bích Hạm đắng chát, ước chừng 5 phút sau bà đứng dậy.

Thời Mông đưa lưng về phía bà, nằm nghiêng, dựa vào hô hấp phập phồng không biết là đã ngủ hay vẫn thức.

Nhìn thoáng qua lần nữa qua khe cửa mới khép một nửa, Lý Bích Hạm nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Xoay người ra hành lang hít sâu một hơi, nuốt nước mắt vào trong, đồng thời trong lòng bà đã có kế hoạch.

Hết chương 37.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK