Phòng bệnh đơn trên tầng cao nhất vẫn có những bệnh nhân khác, y tá đi tới nhắc nhở không được ồn ào lớn tiếng, cảnh sát đứng ra làm chủ mời mọi người chuyển sang phòng chờ dành cho gia đình ở cùng tầng, đóng cửa lại, bầu không khí trở nên yên tĩnh hơn cả sau khi tách biệt với bên ngoài.
Nghe nói Thời Mông mất tích, Thời Hoài Diệc la lên: “Tự bỏ đi? Nó bị thương nặng như vậy, vừa chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường, sao có thể tự bỏ đi được? Cảnh sát các người làm ăn kiểu gì vậy, đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa bắt được thủ phạm hãm hại con trai tôi…”
“Đúng là tự bỏ đi, camera giám sát có quay lại được.” Phó Tuyên Liệu không muốn nghe ông nói nhảm, “Làm phiền cảnh sát Trần tiếp tục điều tra, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm được người.”
Người được gọi là cảnh sát Trần gật đầu nói: “Tôi đã bố trí người, sẽ triển khai tìm kiếm ngay lập tức.” Nói rồi lật sổ ghi chép ra, “Hai vị là cha mẹ của người bị hại? Vừa hay chúng tôi có vài vấn đề…”
“Khoan đã…” Chợt Lý Bích Hạm lên tiếng cắt ngang, bà như chợt bừng tỉnh quay sang nhìn Thời Hoài Diệc, “Trước hết nói cho rõ ràng, tại sao ông lại nói… Thời Mộc không phải con của tôi?”
Bà đang ngồi thất thần trên ghế sô pha giữa phòng, eo lưng ưỡn thẳng tắp, nhưng lại như lung lay sắp ngã, trừng lớn mắt nhìn Thời Hoài Diệc, khát vọng nghe được câu trả lời phủ định từ miệng ông.
Vừa nãy Thời Hoài Diệc bị bức ép đến mức cuống lên, giờ đây ông đã bắt đầu hối hận. Hòa bình yên ấm ông dốc sức giữ gìn bao năm qua bị hủy hoại trong chốc lát, nếu quay lại 10 phút đồng hồ trước, nhất định ông sẽ không để tâm trí rối loạn, mới nghe thấy một chữ “chết” đã bị xúc động chi phối lý trí như thế.
Ông đã mất đi một người con trai, giờ lại mất thêm một đứa, người ngoài sẽ nhìn nhà họ Thời ra sao?
Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, giờ lại lật lọng e rằng không ai chấp nhận. Thời Hoài Diệc bất chấp tất cả, dằn giọng: “Thời Mộc không phải con của bà, Thời Mông mới là do chính bà đẻ ra, hai đứa nó… bị nhầm lẫn khi mới sinh.”
Lời vừa thốt ra, cả phòng bàng hoàng.
Phó Tuyên Liệu và Giang Tuyết kinh ngạc đến ngẩn người, hai đồng chí cảnh sát cũng bị tình tiết ly kì hệt phim truyền hình làm cho bối rối.
“Nhầm lẫn, nhầm lẫn…” Lý Bích Hạm cúi đầu, nghiền ngẫm thật kỹ hai chữ này, lại tiếp tục ngước mắt lên, “Sao có thể, ông lừa tôi, ông đang lừa tôi đúng không?”
Thời Hoài Diệc thở dài: “Chuyện đã đến nước này, lừa bà để làm gì?”
Lý Bích Hạm vươn tay đè ngực lại, cố gắng hít thở sâu: “Không thể nào, không thể nào… Tôi không tin.”
“Nếu không phải bởi chuyện này, thì những năm qua tôi cần gì phải bắt Mông Mông gọi bà là mẹ, còn cố hết sức tạo cơ hội cho hai người bồi dưỡng tình cảm…”
“Có chứng cứ không?” Thực sự Lý Bích Hạm không nghe lọt tai, chỉ muốn nghiệm chứng tính chân thực, “Nói suông, tôi không tin.”
“Chứng cứ chính là bản báo cáo xét nghiệm năm xưa.” Thời Hoài Diệc bất đắc dĩ phải nói ra, “Năm đó tôi đã nảy sinh nghi ngờ, nên lúc Mông Mông làm xét nghiệm tủy nhân đó kiểm tra máu luôn, hai kết quả được đưa ra, tôi đã hỏi bác sĩ, quy luật di truyền máu cho thấy rất có khả năng
Mông Mông là con của chúng ta… Kết quả xét nghiệm được trả cùng nhau, lúc đó bà rất yếu, tôi sợ bà không chịu được kích thích nên đã giấu nó đi.”
Lý Bích Hạm mờ mịt ngồi ở chố đó, hai bàn tay siết chặt vải vóc quần áo thỉnh thoảng run lên, không biết có nghe vào không.
Phó Tuyên Liệu thì nghe rõ ràng, anh cảm thấy chuyện này hoang đường quá mức: “Nhóm máu không phải là tiêu chí quyết định để kiểm tra mối quan hệ cha mẹ – con cái.”
“Đương nhiên là bác biết.” Thời Hoài Diệc u sầu, “Sau này bác sợ không ổn thỏa nên đã đi làm giám định huyết thống…”
Kết quả giám định không cần nói cũng biết.
Sự trầm mặc dần dần bủa vây không gian rộng lớn, bỗng chốc đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Người đầu tiên có phản ứng đó là Lý Bích Hạm, bà chống vào tay ghế sô pha để đứng dậy, lung lay bước về phía trước vài bước.
Thời Hoài Diệc hổ thẹn, ánh mắt né tránh không dám đối mặt với bà. Giang Tuyết gần Lý Bích Hạm nhất sợ bà ngã sấp xuống, cô tiến lên định dìu nhưng bị Lý Bích Hạm vùng ra.
Bà chật vật đi tới cửa, như muốn đi về hướng phòng bệnh của Thời Mông, ra đến cửa thì dừng lại.
Như thể mỗi một bước đi đều đang hướng về phía vực thẳm hủy diệt quá khứ, bà lại đè ngực lại, thở dốc từng hơi gấp gáp, miệng lúc khép lúc mở thốt ra vài câu “Tôi không tin”, cuối cùng hít thở không thông, thân thể xụi lơ cứ thế ngất đi.
Nữ chủ nhân Lý Bích Hạm cũng vào viện, từ trên xuống dưới nhà họ Thời loạn thành một nùi.
Giúp thu xếp thủ tục nhập viện xong, Phó Tuyên Liệu quay lại phòng bệnh, Lý Bích Hạm vừa mới tỉnh lại khỏi cơn hôn mê ngắn, đang túm lấy Thời Hoài Diệc hỏi Thời Mông đi đâu rồi. Tóc bà rối bù, vẻ mặt hung hãn, hoàn toàn không còn bóng dáng tao nhã quý phái của Thời phu nhân.
“Tôi cũng không biết, cảnh sát vẫn đang tìm kiếm mà?” Thời Hoài Diệc bị níu lấy cổ áo không dám động đậy, chỉ sợ làm bà ngất đi lần nữa, “Bà bình tĩnh chút đi, người nó vẫn còn vết thương không chạy xa được, đợi nó quay lại tôi sẽ bảo nó tới gặp bà ngay lập tức.”
Không biết có chữ nào lại xiên vào Lý Bích Hạm, bà buông phắt tay ra, quay đầu sang chỗ khác: “Tôi không gặp, tôi không gặp nó.”
Gặp nó tương đương với việc nhận nó là con của mình, vậy Mộc Mộc của bà phải làm sao đây?
Mộc Mộc của bà đã chết, chẳng lẽ còn bắt nó không được yên ổn dưới mồ?
Lý Bích Hạm dùng chăn che mặt mũi đi, trốn tránh như muốn cách ly bản thân khỏi thế giới bên ngoài.
Y tá tới kiểm tra sợ bà làm chính mình nghẹt thở, đi tới nửa dỗ nửa cưỡng chế xốc chăn lên.
Lại một lần nữa ánh mắt rơi vào người Thời Hoài Diệc, chợt Lý Bích Hạm nghĩ tới gì đó, ngồi dậy khỏi giường: “Là ai nhầm lẫn, người nào? Bảo kẻ đó ra đây, bảo nó tới gặp tôi!”
Bà bị kích thích quá độ, nhất thời không thể nào tiếp nhận nổi việc này, trăm phương ngàn kế tìm sơ hở, muốn lật đổ kết luận đáng sợ khủng khiếp này.
Thời Hoài Diệc sao có thể để bà toại nguyện: “Thì là… bệnh viện nhầm lẫn, giờ có truy cứu cũng vô nghĩa…”
Lời bịa đặt của ông ta bị Lý Bích Hạm nhìn thấu: “Không thể nào, lúc ra đời trên người tụi nó đều đeo số hiệu, nhầm lẫn tùy tiện sao được?”
Bà ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, buông hai chân xuống đất muốn xuống giường: “Cảnh sát đâu? Cảnh sát đâu rồi? Tôi muốn báo án, tôi muốn báo án!”
Bắt buộc phải dùng tới thuốc an thần, vất vả mãi mới đưa được Lý Bích Hạm gần như là điên cuồng nằm xuống giường, bà trợn to hai mắt, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự rơi vào không khí, nước mắt bất giác ứa khỏi khóe mi trượt xuống gương mặt.
Lý Bích Hạm mâu thuẫn một cách ngơ ngơ ngẩn ngẩn, khi thì kiên trì lặp đi lặp lại “Tôi không tin”, khi thì chất vấn Thời Hoài Diệc “Vì sao không nói cho tôi biết sớm”.
Thấy tình cảnh này, trái tim vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ của Phó Tuyên Liệu cũng như miếng bọt biển ngâm nước, nặng nề đến mức không thể hít thở.
Đứng ngoài chứng kiến hết thảy, “Vì sao không nói cho tôi biết sớm” cũng là chuyện Phó Tuyên Liệu thắc mắc nhất.
Lùi ra ngoài khỏi phòng bệnh, đối mặt với nghi vấn này, Thời Hoài Diệc ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói: “Không phải bác không muốn nói, mà là khi bác biết chuyện thì đã muộn rồi.”
Nguyên nhân đơn giản chính là —— Tôn nghiêm mặt mũi, gia đình hòa thuận, và cả tránh được việc nào hay việc ấy.
“5 năm trước khi cầm trên tay kết quả giám định quan hệ huyết thống, xác nhận Mông Mông mới là con của hai bác, Mộc Mộc đang giãy dụa giữa lằn ranh sống chết, dưới tình huống đó, sao bác có thể mở miệng nói cho bà ấy biết chuyện nhầm lẫn tai hại này? Đó chắc chắn sẽ đẩy Mộc Mộc về phía tử vong nhanh hơn.”
Phó Tuyên Liệu vẫn cảm thấy ngoài sức tưởng tượng, anh trầm ngâm cả buổi: “Cho nên Thời Mộc… mới là con của bác và vị Dương nữ sĩ kia?”
Thời Hoài Diệc gật đầu: “Bác cũng mới biết chuyện này vào 5 năm trước, người đàn bà điên rồ đó cố ý chọn cùng bệnh viện sản, còn quậy phá khiến Lý di của cháu tức giận đến mức sinh non, lúc ấy bác đã cảm thấy không đúng, chỉ là không ngờ bà ta gan to tày trời, dám làm ra chuyện điên khùng ấy.”
Phó Tuyên Liệu và người phụ nữ họ Dương kia chỉ gặp nhau có một lần, nghĩ bụng bảo sao năm đó bà lại đến thăm Thời Mộc và không hề quan tâm đến Thời Mông. Mà Thời Mông nằm viện bà ta cũng không đến thăm non, chắc là Thời Hoài Diệc đã chuẩn bị trước, không cho bà đến đây quấy rầy nhà họ Thời.
Suy nghĩ này được nghiệm chứng trong lúc nói chuyện tiếp.
“Vậy tại sao bác không nói chuyện này ra vào 5 năm trước?” Phó Tuyên Liệu hỏi.
Tuy việc này Thời Hoài Diệc đuối lý, nhưng ông vẫn cảm thấy cách làm của mình không sai: “Hồi đầu Mộc Mộc vẫn còn sống, bác không nói ra được. Sau này cháu cũng thấy đấy, cảm xúc của bác gái cháu không ổn định, bà ấy yêu thương Mộc Mộc như thế, bác sợ nói ra bà ấy không chịu nổi… Với lại Mông Mông đã quay lại nhà họ Thời, nó và bà ấy có quan hệ máu mủ, bác nghĩ tình cảm có thể chậm rãi bồi đắp, một ngày nào đó bà ấy có thể chuyển dời tình yêu đối với Mộc Mộc sang Mông Mông…”
Thành tựu và kinh nghiệm của Thời Hoài Diệc trên thương trường rất dày, thủ đoạn phải nói là gió rền chớp giật, nhưng đụng vào chuyện nhà
là trở nên nhu nhược do dự, trong đầu toàn là suy nghĩ lừa gạt giấu diếm cho qua, lựa chọn cách dàn xếp ổn thỏa hoàn toàn tương xứng với tác phong của ông ta.
Thế nhưng rõ ràng là, con đường này bị chọn sai rồi.
Khi Thời Hoài Diệc làm như vậy, hơn cả vẫn là suy nghĩ cho chính bản thân ông, bởi vì một khi nổ ra, Lý Bích Hạm sẽ muốn truy cứu trách nhiệm của Dương nữ sĩ, e rằng không chỉ là lục đục gia đình, mà nhẹ thì là bị đưa lên tòa thẩm vấn, nặng thì sẽ bị uy hiếp tính mạng và tài sản, xuất phát từ tâm lý tránh tai họa cầu an ổn mà nói thì cách làm của Thời Hoài Diệc cũng không quá đáng trách.
Đầu óc Phó Tuyên Liệu loạn cả lên, chỉ biết nhanh chóng bắt lấy một điểm mấu chốt: “Như vậy không công bằng… với Thời Mông.”
Đúng vậy, không hề công bằng.
Thời Mông đã làm sai điều gì để bị nhà họ Thời đối xử tệ bạc, bị người ngoài chỉ trỏ gièm pha như vậy? Cậu vốn nên có tình thương của mẹ, nên có bạn bè, nên có được tất cả mới đúng.
Thời Hoài Diệc hùng hồn với lý lẽ của ông: “Đã bị nhầm lẫn hai mươi năm nay, giờ đổi lại thân phận thì có cần thiết không? Bác đối xử tốt với nó không được à?”
Phó Tuyên Liệu giật mình hiểu ra, bảo sao 5 năm trước, Thời Hoài Diệc bắt đầu quan tâm thăm hỏi Thời Mông mà không chút dấu hiệu báo trước, còn chuyển cổ phần cho cậu, lúc đó hẳn là sự áy náy chiếm vài phần nguyên nhân. Và thái độ không tài nào hiểu được của Dương nữ sĩ với Thời Mông cũng đã có lời giải thích.
Về phần Thời Mông với cuộc đời bị hoán đổi từ tấm bé, vận mệnh biến động long trời lở đất, thì trong mắt dạng thương nhân như Thời Hoài Diệc, thậm chí nó còn không quan trọng bằng những thứ hư vô như địa vị và mặt mũi của nhà họ Thời.
So sánh sự thản nhiên đến mức lạnh lùng của Thời Hoài Diệc, Phó Tuyên Liệu không khỏi nghĩ mà sợ.
Nếu không phải ban nãy bị lời nói chọc giận, đạp trúng cái chân đau của Thời Hoài Diệc thì rất có khả năng chuyện này sẽ bị ông và Dương nữ sĩ giấu diếm cả đời, sau đó mang theo vào phần mộ, sẽ không còn bất kì ai khác biết được.
Có thể hiểu là một chuyện, nhưng để tiếp nhận nó lại là chuyện khác.
Duyệt lại những sự kiện trải dài trong 25 năm qua, miếng bọt biển đè trong lòng hết vắt khô kiệt nước, vô số lổ thủng lít nhít lộ ra, không khí nhẹ nhàng bù vào chỗ trống, khiến Phó Tuyên Liệu càng cảm thấy hoang mang.
Giang Tuyết tiễn cảnh sát về, quay lại tầng trên, hỏi Phó Tuyên Liệu: “Mông Mông… cậu ấy có biết chuyện này không?”
Đây cũng là điều Phó Tuyên Liệu muốn hỏi: “Cậu ấy không đề cập với tôi, vậy có từng nói gì với cô không?”
Hốc mắt Giang Tuyết vẫn đỏ quạch, vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ, cả người hơi hoảng hốt, suy nghĩ một lát mới đáp: “Chưa, chưa từng nói gì. Em ấy luôn thích giấu mọi chuyện trong lòng, kể cả có biết đi chăng nữa thì cũng sẽ không nói cho người khác nghe.”
Cao Lạc Thành tới bệnh viện, nói đã điều động tất cả nhân thủ đi tìm Thời Mông, truyền thông có thể vận dụng cũng đã vận dụng, hiện tại trên khắp các trang web lớn toàn là thông báo tìm Thời Mông, ai cung cấp manh mối đáng tin cậy sẽ thu hoạch được món tiền thưởng kếch xù.
“Đừng lo lắng quá, nhất định sẽ tìm được nhanh thôi.” Cao Lạc Thành vỗ vỗ vai Phó Tuyên Liệu, “Nhìn ông kìa, mấy hôm nay không chợp mắt đúng không? Về nhà ngủ tạm một giấc đi, tôi ở đây trông nom thay ông, nếu Thời nhị thiếu quay về sẽ báo cho ông đầu tiên.”
Thức đêm liên tục gần như vắt kiệt tinh thần và sức lực của Phó Tuyên Liệu, sau khi sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi chuyện, cơn mỏi mệt dâng lên như thủy triều, Phó Tuyên Liệu bước đi mà như giẫm trên bông, tới toilet rửa mặt bằng nước lạnh sau đó chầm chậm ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn chằm chằm người mang gương mặt xám xịt trong gương.
Trong nháy mắt yên tĩnh quá mức này, một loại cảm giác hoang đường và ngỡ ngàng trộn lẫn vào nhau, nhân cơ hội tràn tới lấp kín những lỗ thủng chưa đầy.
Chính là kẻ này, Phó Tuyên Liệu nghĩ, chính là kẻ trong gương này, đã khiến Thời Mông phải vắt óc nghĩ mưu tìm cách chiếm đoạt, dùng hết thủ đoạn để giữ bên người.
Thế nhưng Thời Mông có biết mọi thứ bị tráo đổi không, cậu có biết tất cả đáng lẽ ra phải thuộc về cậu ngay từ ban đầu không?
Thời Mông mới là người nên được mọi người vờn quanh, vốn dĩ cậu có thể sống một cuộc sống thoải mái sung sướng, nhưng lại chỉ vì độc
chiếm nhất thời, chỉ vì có được vài thứ nhỏ nhoi mà phát điên phát cuồng, vứt bỏ tôn nghiêm, rơi sâu vào bụi bặm.
Đến khi cậu biết được chân tướng, liệu có cảm thấy đáng hay không?
Phó Tuyên Liệu quăng chuyện nghỉ ngơi qua một bên, định tự lái xe đi tìm một chút xem sao. Không phải là anh không yên tâm vào cảnh sát và Cao Lạc Thành, chỉ là một người đang sống sờ sờ đó tự dưng không thấy đâu, thực sự anh đứng ngồi không yên và cũng không thể ngủ được.
Vào thang máy xuống dưới lầu, Phó Tuyên Liệu cúi đầu đi xuyên qua đám người, thình lình bả vai bị vỗ một cái, anh mất kiên nhẫn nhíu mày quay đầu lại định nhìn xem là ai không có mắt, thì một giọng nói khá quen thuộc chui vào tai trước tiên: “Thật khéo quá, đàn anh anh cũng ở đây à!”
Hết chương 33.