Bởi vậy khi đối mặt với sự xun xoe lấy lòng của Trương Hạo tự xưng là đàn em lớp dưới, anh chỉ thấy kháng cự và bực bội.
Tên Trương Hạo này da mặt dày vô đối, không nhìn ra Phó Tuyên Liệu đang không muốn nhiều lời với hắn, sau khi bị từ chối đến Hạc Đình tụ
tập thì đổi sang mời ăn cơm, lại bị cự tuyệt thì đổi thành sang quán bên cạnh ngồi chơi, tiếp tục bị thoái thác thì hắn tung ra hậu chiêu, chỉ vào khu hút thuốc lá bên cạnh cầu thang: “Vậy chúng ta qua đó trò chuyện một lát? Năm phút đồng hồ thôi là được, sẽ không làm trễ nải thời gian của đàn anh.”
Thấy rằng né được lần này thì cũng không tránh khỏi lần sau, Phó Tuyên Liệu nghĩ thầm chi bằng nhân dịp nói cho rõ với tên này, về sau đỡ phiền.
Đi đến khu hút thuốc lá, Phó Tuyên Liệu không nhận điếu thuốc được mời, Trương Hạo vỗ ót một cái: “Ôi trách em không hỏi thăm cho kỹ, hóa ra đàn anh không phải dân hút thuốc.”
Phó Tuyên Liệu lười giải thích thêm, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu tới đây làm gì?”
Trương Hạo này trừ mặt dày ra còn một đặc điểm khác đó là nói nhiều, mở máy hát một cái là không dứt nổi. Chỉ trong ba phút ngắn ngủi Phó Tuyên Liệu đã biết tất tần tật từ cơ cấu gia đình, nghề nghiệp, sở thích, và cả chuyện hôm nay đến bệnh viện là vì đưa cơm cho mẹ cậu ta bước hụt cầu thang ngã gãy xương.
“Mẹ em kén chọn, chỉ ăn tôm của nhà này.” Trương Hạo nhấc hộp giữ ấm trong tay lên, “Trong lúc nằm điều trị bác sĩ không cho ăn đồ mặn khó tiêu, mẹ bảo tối nay em lén mang tới, nói không phải chứ ngay cả găng tay dùng một lần em cũng chuẩn bị đầy đủ, tự lột tôm bón cho bà ấy, em một con bà ấy một con, ăn một ít thôi thì không sao.”
Sự “hiếu thảo” này khiến Phó Tuyên Liệu phải rửa mắt nhìn cậu ta, anh kiên nhẫn nghe cậu ta kể lại tình huống nhà mình, sau đó ngoài ý muốn phát hiện ra cậu ta cũng không phải loại không đáng tin như trong tưởng tượng, ít ra thì người ta là làm ăn đứng đắn, cũng bày đủ thành ý.
Trò chuyện xong xuôi, hai người trao đổi số điện thoại, Trương Hạo nói: “Nhà em đang phát triển một nhà máy rất lớn tại địa phương, vật liệu xây dựng và quy trình sản xuất đều đạt tiêu chuẩn quốc gia, hoan nghênh đàn anh tới tham quan chỉ đạo.”
Phó Tuyên Liệu nghĩ nghĩ, đáp: “Hai tháng này thì không được, để lúc rảnh thì tôi sắp xếp.”
Trương Hạo tỏ ra đã hiểu: “Em nghe anh Cao nói, Thời nhị thiếu gia nhập viện.” Nói rồi hắn hơi xấu hổ, “Lần trước là em có mắt không tròng, suýt nữa tưởng cậu ấy là người mà đàn anh bao dưỡng…”
Hai chữ sau cùng biến mất, nó không phải từ hình dung hay ho gì.
Có điều nhà Trương Hạo chỉ loay hoay ở biên giới vòng xã giao đỉnh cấp của Phong thành, không rõ tình huống cụ thể là điều rất bình thường.
Phó Tuyên Liệu định nói cho hắn biết mình mới là người được Thời nhị thiếu bao dưỡng, nhưng nghĩ vẫn chưa tìm thấy Thời Mông, không có tâm tình nhiều lời với hắn ta, thế là nói lời tạm biệt rồi đi.
Đạt được mục đích kết giao, Trương Hạo hí ha hí hửng đưa Phó Tuyên Liệu đến bãi đỗ xe, trên đường đi vẫn không quên tâng bốc: “Tình cảm của hai người thật là tốt, yêu nhau từ thời còn đi học đến tận bây giờ, thật là khiến người ta hâm mộ.”
Bước chân dừng lại, lông mày Phó Tuyên Liệu khẽ cau: “Yêu từ thời đi học?”
“Anh và Thời nhị thiếu gia đó, chẳng lẽ không đúng sao? Năm đó em còn bắt gặp cậu ấy đi tới lớp của đàn anh, nhét vào hộc bàn anh thứ gì đó.”
Trương Hạo nói rồi dùng cùi chỏ huých Phó Tuyên Liệu, cười trêu: “Lãng mạn của gà bông tuổi teen ấy mà, em hiểu. Với lại chắc là cậu ấy nhét tranh vào đúng không? Em nhìn thấy một tờ giấy mỏng.”
Nghe đến thứ được nhét vào hộc bàn, Phó Tuyên Liệu không khỏi choáng váng: “Cậu chắc chắn… là cậu ấy?”
“Đúng vậy, Thời nhị thiếu gia tên là Thời Mộc đúng không? Em không thể nào nhận lầm khuôn mặt kia được, lần đó có duyên gặp được ở cổng Hạc Đình, dáng vẻ hệt như mấy năm trước, lạnh như băng không thích nói chuyện.” Trương Hạo nhướn mày, “Sau này nghe người ta kể đàn anh comeout, em mới nhận ra, hóa ra hai người đã bên nhau từ năm ấy!”
Đêm khuya, Phó Tuyên Liệu lái xe loanh quanh trên đường không có mục đích gì.
Trong một thời gian rất ngắn anh phải tiếp nhận không ít tin tức, từng chuyện từng chuyện phá vỡ nhận biết cố hữu của anh, dù cho đang tỉnh táo cũng khó có thể sắp xếp chúng theo trật tự rõ ràng từ nhỏ đến lớn.
Đầu anh rất loạn, mọi sự rắc rối phức tạp đều có liên quan đến Thời Mông, thân thế của cậu, vận mệnh của cậu, sự cố chấp của cậu, tổn thương cậu từng gánh chịu, và cả… sự xuất hiện trùng hợp của cậu vào năm đó.
Bây giờ cẩn thận nhớ lại, Phó Tuyên Liệu mới phát hiện ra mấy bức tranh vẽ tay giản dị anh nhận được năm xưa đều không có lạc khoản. Mà theo thói quen vẽ tranh của Thời Mộc, dù chỉ là tiện tay ký họa một bức thì cậu cũng sẽ để lại một chữ “Mộc” ở góc phải dưới trang giấy.
Mà Trương Hạo biết rất ít về nhà họ Thời, có lẽ chỉ biết nhà họ Thời có hai thiếu gia, sau đó dựa vào suy đoán của mình để ghép tên họ với tướng mạo của từng người tương ứng, bởi vậy nên mới lẫn lộn hai người với nhau. Nhưng hình ảnh ký ức có độ tin cậy cao hơn so với tin đồn, đã là khuôn mặt thì không giả được, người đi tới lớp học của anh, nhét đồ vật vào ngăn bàn của anh, chỉ có thể là Thời Mông.
Phó Tuyên Liệu hiểu ra xong càng rơi vào mối nghi hoặc sâu hơn.
Thời Mông của năm đó, rõ ràng gần như là không hề giao du với mình, vậy tại sao lại muốn tặng tranh cho mình?
Vẽ mình chạy trên thao trường, vẽ mình gục xuống bàn ngủ… Đều là những gì Thời Mông tận mắt nhìn thấy ư?
Như vậy lễ Giáng Sinh 8 năm về trước cũng là Thời Mông? Vì sao khi anh hoài nghi, muốn xác nhận lại với cậu, cậu lại thề thốt phủ nhận?
Có phải còn có chuyện gì khác, cho tới bây giờ… là anh đoán sai hết rồi sao?
Giả vờ tỉnh táo lại sau đống kích thích ập tới như vũ bão, nương theo cơn đau đầu đánh úp tới là buồn ngủ cực độ.
Mấy đêm liên tục không ngủ, trong xe ấm áp, Phó Tuyên Liệu gục lên tay lái, bất giác thiếp đi một lát.
Anh không xác định được là mình có ngủ thật hay không, chỉ thấy hình ảnh trước mắt biến hóa không ngừng, còn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo loáng thoáng bên tai.
Đầu tiên là anh nhìn thấy Thời Mông 8 tuổi trốn dưới gầm bàn, cuộn thân thể gầy yếu thành một cục, đợi đến khi anh tới gần, người dưới gầm bàn ngẩng đầu lên, anh mới phát hiện người kia có một đôi mắt tròn xoe, cười lên là dáng vẻ vô hại hiền lành, và gương mặt này rõ ràng là Thời Mộc.
Anh lại nhìn thấy mình đứng trên sân tập thể dục của trường, người bên cạnh vừa đá trái bóng về phía trước vừa nói chuyện phiếm với anh, đáng lẽ phải là hình ảnh liên quan đến Thời Mộc, nhưng khi quay đầu lại đối
diện với người ấy, thì lại thấy đó là đôi mắt hơi cong lên thuộc về Thời Mông.
Thời Mông nói với anh rằng ước mơ của cậu là trở thành một họa sĩ, hỏi anh có muốn làm nhiếp ảnh gia chuyên dụng của cậu hay không.
Thời Mông còn luôn luôn lặng lẽ đi theo anh, lấy món quà anh buộc trên đỉnh cây thông Noel xuống, cậu nhìn thấy chiếc đồng hồ bên trong, thế rồi nhếch khóe môi nở một nụ cười trong đêm tuyết đầu mùa.
Trong thời không rối loạn, ngay cả người đi cùng anh tới công viên trò chơi cũng đều biến thành Thời Mông.
Thời Mông sẽ không bùng hẹn cho anh leo cây, hai người cùng nhau ăn kem ly, cùng nhau ngồi vòng đu quay, lớn tiếng kêu tên đối phương ở điểm cao nhất.
Anh còn bắt được Thời Mông lén chạy đến lớp anh nhìn anh ngủ trưa, cổ tay gầy nhỏ bị anh siết trong tay, đôi gò má của Thời Mông lúc nào cũng lạnh lùng thoáng ửng hồng hiếm thấy, bị hỏi vì sao lại ở đây, ánh mắt lảng sang chỗ khác lúng ta lúng túng không trả lời được.
…
Bị chuông điện thoại réo tỉnh là rạng sáng 2 giờ rưỡi.
Thấy Tưởng Dung gọi tới, tưởng rằng có tin tức của Thời Mông, vừa nối máy là Phó Tuyên Liệu hỏi dồn: “Thời Mông về rồi à mẹ?”
Tưởng Dung ở đầu dây bên kia thoáng sửng sốt, thở dài đáp: “Chưa, nó vẫn chưa về.”
Phó Tuyên Liệu vẫn chưa thoát khỏi những chấn động long trời lở đất và dư chấn của giấc mơ vừa rồi, anh trầm mặc cố khắc chế, dừng xe ở cạnh một quảng trường thương mại, sụp vai, vươn tay hung hăng xoa mặt mấy lần.
Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bỗng chốc trái tim của Phó Tuyên Liệu mềm nhũn.
Mấy tháng trước ngay tại chỗ này, Phó Tuyên Liệu nhận túi hạt dẻ rang đường mà Thời Mông xếp hàng mua cho anh, hai người che chung nhau một chiếc ô, đứng giữa vô số đôi tình nhân mà không chút nào lạc quẻ.
Bọn họ đi công viên, cùng nhau ăn kem ly, ngồi vòng đu quay… Cho tới bây giờ, Phó Tuyên Liệu mới thật sự hiểu ra rằng, những thứ đó cũng
không phải tham muốn chiếm hữu cực đoan gì, mà là bởi vì thích, cho nên mới muốn sáng tạo hồi ức thuộc về chính bọn họ.
Bọn họ còn đi ngoại ô nghỉ phép trong tiết trời nắng đẹp sau trận tuyết lớn, Thời Mông che ô đứng giữa suối phun nhân tạo, ngửa đầu nhìn bầu trời, nụ cười sạch sẽ như một chiếc nấm không biết nhân gian hiểm ác là gì.
“Phải đau lòng biết bao nhiêu thì mới chạy khỏi bệnh viện chứ.” Tưởng Dung nói trong điện thoại, “Đi tìm nó đi, mang nó về nhà.”
Nghĩ lại vài ngày trước, Phó Tuyên Liệu gọi điện về dặn dò “Thời Mông về nhà thì gọi điện cho con”, Tưởng Dung âm thầm khó chịu, lại sợ kích động anh nên chỉ nhắc anh đi đường chú ý an toàn, không nói thêm lời thừa thãi.
Phó Tuyên Liệu “ừm” một tiếng trầm thấp, đáp lời. Thế như cây nấm đi đâu mất rồi?
Cậu bị tổn thương, lại không mang ô, bên ngoài trời đang mưa, có thể chạy đi đâu được chứ?
Khởi động xe lần nữa, Phó Tuyên Liệu quyết định tạm thời chỉnh đốn lại tâm tình, về nhà một chuyến trước.
Mấy ngày nay bận bịu, còn chưa kịp chuẩn bị quần áo cho Thời Mông thay.
Tìm kiếm không mục đích chẳng khác gì mò kim đáy bể, chi bằng giao cho người có chuyên môn, nói không chừng trời chưa sáng đã tìm được người về.
Mọi người đều phải thực hiện nhiệm vụ của mình, việc hiện tại anh cần làm là chuẩn bị sẵn sàng để chăm sóc tốt cho bé nấm bị tổn thương.
Đợi đến khi Thời Mông quay về, Phó Tuyên Liệu nghĩ, trước tiên không nên nóng nảy hỏi cậu những chuyện quá khứ đã biết rõ rành rành kia.
Cậu không muốn nói thì tất có nguyên nhân, chỉ cần cậu bình an quay lại là đủ rồi, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để chầm chậm tháo gỡ hiểu lầm, tìm về cách ở bên nhau bình thường như bao người khác.
Bỗng lại nghĩ, nếu cậu được lớn lên trong tình yêu thương thì hẳn sẽ không dưỡng thành tính tình cố chấp cực đoan như thế. Chuyện cũ không thể ngược dòng tìm hiểu, từ giờ trở đi bù đắp những thiếu thốn kia cho cậu, vẫn kịp.
Dù sao thì những thứ cậu muốn chưa bao giờ là nhiều, một thứ bảy ngắn ngủi, một chiếc vòng tay rất không phù hợp, một câu nhận xét giống “cây nấm” thuận miệng nói ra, là có thể khiến mặt mũi cậu thấm đầy vui vẻ.
Thuyết phục bản thân như thế để bình tĩnh yên lòng, Phó Tuyên Liệu đi xuống hầm để xe, xe từ từ lùi ra sau, dừng ở chỗ đậu cố định,
Ngay khi kính chiếu hậu tự động thu hồi trước lúc tắt máy xuống xe, khóe mắt Phó Tuyên Liệu thoáng nhìn, hình như thấy một bóng người thoảng qua. Nhìn kỹ lại thì không thấy gì, anh hất đầu một cái, cho rằng đó là ảo giác xuất hiện bởi mất ngủ thời gian dài.
Mở cửa xuống xe, trụ xi măng bên cạnh cản tầm nhìn, bởi vậy khi bị người chui ra từ bên cạnh dùng vật sắc nhọn dí vào lưng, ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu Phó Tuyên Liệu đó là —— Chủ quan.
Anh không ngờ rằng sẽ bị tập kích ở nơi có camera phủ khắp này, càng không ngờ rằng mấy ngày mệt nhọc đã ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của anh, nếu là lúc bình thường căn bản là kẻ đánh lén sẽ không có cơ hội rút dao ra.
Trên thực tế, hiện tại Phó Tuyên Liệu vẫn có khả năng lật kèo, bởi vì anh phát hiện người đứng sau cũng không có sức lực gì, con dao dí vào anh không hề nhẫn tâm đâm tới.
Hơi thở của người đứng sau chập chờn run rẩy, như là bệnh lâu chưa lành, hoặc là bị thương rất nặng.
Nhận ra người tập kích anh là ai, Phó Tuyên Liệu đứng im không nhúc nhích, nhưng trong lòng đã sóng cuộn biển gầm.
Sau đó là thở phào một hơi, nghĩ thầm tìm được là được rồi, cậu vẫn ổn là được.
Một câu “Em sao rồi” sắp thốt khỏi miệng, người đứng sau giành lên tiếng trước.
“Phó Tuyên Liệu.”
Ba chữ này vừa bay vào lỗ tai làm Phó Tuyên Liệu giật bắn mình, sốt ruột đến mức suýt chút nữa xoay người sang,
Người đứng sau không cho anh cơ hội, nói tiếp ngay sau đó: “Em đã quen, đã quen với việc trói buộc anh vào bên người.”
Như đang trần thuật lại chuyện của người khác, giọng nói lướt nhẹ gần như không lên không xuống, nhưng Phó Tuyên Liệu lại nghe ra sự chán nản bất lực trong đó.
“Phó Tuyên Liệu.” Thời Mông gọi tên anh một lần cuối cùng, “Cho em thêm một chút thời gian nữa, có được không?”
Câu này khiến Phó Tuyên Liệu nhớ lại một buổi tối nào đó vào mùa đông năm ngoái, anh đưa Thời Mông về nhà họ Thời, Thời Mông không vội đi vào, mà là đứng ở cổng, đưa là lời thỉnh cầu thứ bảy tuần sau cùng nhau đi ra ngoài chơi, cậu cũng dùng câu “có được không” mang ý chịu thua như vậy.
Nhưng khi đó anh nóng lòng muốn trốn tránh, chưa từng ưng thuận, thế là sau này bọn họ không còn được trải qua quãng thời gian tốt đẹp như vậy nữa.
Thế là lần đầu tiên trong 5 năm qua, Phó Tuyên Liệu không phản kháng lại sự ép buộc của Thời Mông, mặc cho cậu dí dao vào thắt lưng bắt ngồi ra ghế sau xe đi thuê, lại dùng dây thừng trói chặt tay trước người.
Tài xế lái xe không nói nhiều, bọn họ phóng nhanh như chớp mấy chục cây số trong sự im lặng, vào giây phút bầu trời hửng sáng, kịp chạy tới bờ biển gần Phong thành nhất.
Tiền xe là dùng ba tờ 100 tệ trong túi áo âu phục của Phó Tuyên Liệu, bây giờ chiếc áo này đang choàng trên người Thời Mông. Phó Tuyên Liệu nhớ trong đó còn hai tờ tiền, chắc bị Thời Mông cầm đi mua dao và dây thừng rồi.
Mưa tạnh, sáng sớm gió êm sóng lặng, nhiệt độ nước khá thấp, mấy chiếc thuyền đánh cá sớm giương cánh buồm, chạy phăm phăm về hướng chân trời ráng hồng.
Phó Tuyên Liệu được bố trí đợi ở bến tàu, anh nhìn thấy Thời Mông nói gì đó với ông bác ở trên bờ, chỉ chỉ chiếc thuyền đánh cá nhỏ neo gần bờ, rồi đưa cho ông bác một bộ đồng xu kỷ niệm nhìn qua là thấy có giá trị không phải nhỏ.
Sau khi ông bác giúp gỡ lỏng dây neo trên mạn thuyền, Thời Mông xoay người lại nói với Phó Tuyên Liệu: “Lên đi.”
Phó Tuyên Liệu chưa từng nghe Thời Mông nhắc đến việc cậu biết lái thuyền, nhưng anh vẫn bước lên.
Anh muốn nói với Thời Mông rằng “Không cần trói tôi sẽ không chạy”, nhưng thấy ánh mắt gắt gao của Thời Mông thì lại thôi.
Rất nhiều năm đối chọi gay gắt, anh chưa từng thuận theo cậu, chi bằng lần này cứ nghe theo cậu đi.
Vết thương của Thời Mông đã nặng hơn, tấm ván gỗ nối lên thuyền chòng chành bất ổn, Phó Tuyên Liệu nâng hai cánh tay bị trói của mình lên làm tay vịn cho cậu, cậu không từ chối.
Chỉ là khi lên được thuyền, cậu không để ý đến Phó Tuyên Liệu nữa, đi tới chỗ động cơ, ấn công tắc khởi động.
Các chỉ số áp lực nước và lượng dầu trên đồng hồ đo thay đổi, chiếc thuyền bắt đầu chuyển động trong tiếng động cơ ầm ầm.
Xuyên qua cửa sổ trước mặt, Thời Mông nhìn về phía mặt biển bao la vô ngần, cậu bị ánh sáng lấp lóe phản quang chiếu tới nên nheo hai mắt lại.
Trên tay cậu bọc một lớp băng gạc dày, bờ môi hoàn toàn không có chút màu máu, làn da tái nhợt hứng lấy ánh nắng buổi sớm gần như là trong suốt. Đáng lẽ cậu phải nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, chứ không phải ngồi trong chiếc thuyền đánh cá cũ nát này.
Nhưng cậu không có ý định quay đầu lại.
Bởi vì trên chiếc thuyền này chở báu vật trân quý bậc nhất có một không hai trên đời này của cậu, bọn họ đang nghiêng ngả rời khỏi bến tàu, tiến vào nơi sâu thẳm của biển cả.
Đi nói lời chia tay sau cùng.
Hết chương 34.